Không ngờ, một quyết định tưởng rằng chẳng quan trọng năm xưa, nay lại ảnh hưởng quá lớn đến cuộc sống của tôi. Hồi ấy, khi mới bước vào tuổi trung học, tôi đã bị cuốn hút bởi thế giới màu sắc và hình khối. Tôi dành hàng giờ liền để vẽ, phác thảo và tưởng tượng. Cảm giác được tạo ra những tác phẩm mang đậm dấu ấn cá nhân khiến tôi vô cùng hạnh phúc.
Tuy nhiên, khi lớn lên, tôi dần ít có thời gian dành cho hội họa. Việc học tập và các hoạt động ngoại khóa chiếm hết thời gian của tôi. Đến khi bước vào đại học, tôi mới có cơ hội quay lại với đam mê đã từng ấp ủ.
Những ngày đầu trong lớp hội họa, mọi thứ với tôi thật lạ lẫm. Tôi không có nhiều kiến thức về màu sắc hay bố cục tranh, và tay cọ của tôi lóng ngóng như thể không biết phải vẽ gì. Nhưng giáo viên của tôi, một người họa sĩ với tình yêu nghệ thuật mãnh liệt, đã truyền cho tôi niềm cảm hứng sâu sắc. Cô không chỉ dạy tôi về kỹ thuật mà còn khuyến khích tôi tự do sáng tạo, thể hiện cảm xúc của mình qua từng nét vẽ.
Sau một thời gian luyện tập, tôi không chỉ tiến bộ về kỹ thuật mà còn dám thử nghiệm nhiều phong cách khác nhau. Từ vẽ tả thực đến phong cách trừu tượng, mỗi bức tranh của tôi đều phản ánh một phần con người mình. Có lần, một bức tranh tôi vẽ về cảnh phố phường vào ngày mưa đã được trưng bày trong triển lãm nhỏ của câu lạc bô. Nhìn người xem chăm chú ngắm nghía tác phẩm của mình, tôi cảm thấy một niềm vui khó tả. Đó không chỉ là sự tự hào, mà còn là cảm giác được kết nối với người khác qua nghệ thuật.
Bức tranh đầu tiên của tôi đoạt giải trong cuộc thi hội họa cấp trường khi đang còn học đại học, và đó cũng là lần đầu tiên tôi nhận ra đam mê của mình đã được ghi nhận. Từ đó, tôi tham gia thêm nhiều cuộc thi, tiếp xúc với nhiều người bạn chung sở thích và dần dần ước mơ trở thành một họa sĩ nhen nhóm trong tôi. Mỗi lần thất bại hay gặp khó khăn, tôi đều nhớ lại lời cô giáo: "Quan trọng không phải là thành quả cuối cùng, mà là hành trình em đã đi qua để tìm ra bản thân." Những lời đó như kim chỉ nam giúp tôi bước tiếp, bất kể hành trình sáng tạo có lúc đầy chông gai.
Những kỹ năng tôi học được từ việc vẽ đã giúp ích rất nhiều trong cuộc sống. Khả năng quan sát, phân tích màu sắc, hình khối giúp tôi có cái nhìn tinh tế hơn về thế giới xung quanh. Việc sắp xếp bố cục một bức tranh cũng giúp tôi rèn luyện khả năng tư duy logic và sáng tạo. Đặc biệt, hội họa còn giúp tôi tự tin hơn trong giao tiếp. Việc chia sẻ những tác phẩm của mình với mọi người giúp tôi mở rộng mối quan hệ và kết nối với những người có cùng sở thích.
Giờ đây, tôi mới thật sự hiểu được giá trị của quyết định nhỏ bé năm ấy. Nếu không có lần tình cờ ghi danh vào lớp học hội họa, có lẽ tôi vẫn đang lạc lõng, băn khoăn không biết điều mình thật sự yêu thích là gì. Hội họa không chỉ dạy tôi cách kết hợp màu sắc hay hoàn thiện kỹ năng vẽ tranh, mà còn giúp tôi khám phá chính bản thân mình – con người, cảm xúc, và khát vọng của tôi.
Nhìn lại hành trình đã qua, tôi biết ơn quyết định tưởng như bồng bột ngày ấy. Hội họa đã cho tôi một lối đi riêng, một nơi để thỏa sức sáng tạo và gửi gắm cảm xúc. Và quan trọng hơn cả, nó đã dạy tôi cách sống thật với chính mình, với đam mê và khát vọng. Tôi hiểu rằng quyết định học hội họa năm xưa không chỉ là một sự lựa chọn ngẫu nhiên mà thực sự là điểm khởi đầu cho một hành trình dài đầy đam mê. Nếu không có quyết định ấy, có lẽ tôi sẽ chọn một con đường khác, nhưng chắc chắn sẽ không có được niềm hạnh phúc mà tôi đang có mỗi khi cầm cọ lên và bắt đầu sáng tạo. Hội họa đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của tôi, giúp tôi không chỉ phát triển sự nghiệp mà còn nuôi dưỡng tâm hồn, làm giàu cho cuộc sống tinh thần của mình.