Em đã từng nghe, từng đọc những câu chuyện về tình cảm mẹ con. Hãy kể lại một câu chuyện về tình mẫu tử mà em ấn tượng nhất.
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Những năm học tiểu học, mình có rất nhiều bạn thân. Nhưng mình quý nhất bạn Phương Thảo. Mình nhớ mãi câu chuyện chỉ vì Phương Thảo không cho mình mượn bộ đồ dùng học tập mà suýt nữa chúng mình giận nhau.
Chuyện là thế này. Năm học lớp 3, vào đầu năm học, cô giáo kiểm tra việc chuẩn bị đồ dùng học tập của lớp. Phương Thảo thuộc tổ 1 đã kiểm tra tuần trước, tuần sau đến lượt tổ 3 của mình. Vì chủ nhật mình về quê chơi nên sáng thứ hai bố mẹ đưa thẳng đến lớp cho kịp giờ học nên không kịp ghé qua nhà lấy bộ đồ dung học tập. Đến lúc kiểm tra mình cầu cứu Phương Thảo cho mượn nhưng bạn không cho thế là mình bị cô phê bình, mình xấu hổ quá vì nghĩ không chơi với Phương Thảo nữa – kẻ xấu xa, đáng ghét. Mấy ngày thấy mình xa lánh không chơi, Phương Thảo nhận thấy mình giận nên nhân dịp ra chơi mon men đến hỏi chuyện.
- Thu Hằng giận mình à, Phương Thảo hỏi.
- Ừ. Sao không cho người ta mượn đồ, muốn người ta bị phê bình chứ gì?
- Không. Bạn không hiểu mình rồi. Cô giáo luôn nhắc nhở chúng ta phải trung thực. Nếu mình cho bạn mượn, có thể cô không biết bạn có lỗi nhưng thực ra cả bạn và mình lại đều có lỗi đó là thói dối trá. Bố mẹ mình luôn nhắc nhở mình muốn trở thành người tốt trước hết phải là người trung thực. Phương Thảo nói một hồi, mình đứng nghe thấy có lí nhưng vẫn tỏ ra chưa hài lòng.
Cuối tuần bố mình hỏi có điểm gì kém không? Mình thú nhận và kể chuyện mâu thuẫn giữa mình và Phương Thảo. Bố mình nghe xong vuốt tóc mình và nói: Bạn Phương Thảo nói đúng đấy con ạ. Trung thực là đức tính tốt là điều hay thứ 5 của Bác Hồ với các thiếu nhi các con. Ngay cổng trường con cũng có khẩu hiệu "Tiên học Lễ - hậu học văn" đấy thôi. Nghe bố nói xong mình thấy đã sai. Sáng hôm sau, mình đến lớp thật sớm, chạy vội đến gặp xin lỗi Phương Thảo.
Vậy mà đến nay đã 2 năm rồi đấy, nay chúng mình đã lên lớp 5. Kể từ sự cố đó mình và Phương Thảo càng hiểu và thân nhau hơn. Chúng mình luôn nhắc nhau luôn thi đua giành nhiều điểm tốt trong học tập.
tham khảo ạ !
đường Lê Quý Đôn
đường Phạm Văn Đồng
Đường Phạm Hùng
Đường Trần Duy Hưng
Đường Láng
- Phố Tây Sơn, Hà Nội.
- Đường Thanh Niên, Hà Nội.
- Đường Thụy Khuê
- Phố Tràng Tiền.
- Đường Trần Nhật Duật, Hà Nội.
- Phố Trịnh Công Sơn, Hà Nội.
Khó có tình yêu nào trên thế giới có thể sánh với tình mẫu tử, bởi mẹ là ‘đầu tiên’ của mọi thứ: cô giáo đầu tiên, vệ sĩ đầu tiên,ngôi trường đầu tiên. Mẹ truyền cảm hứng, truyền sức mạnh, an ủi và vỗ về chúng ta. Mẹ luôn ở đó khi chúng ta cần và sẵn sàng hỗ trợ. Và câu chuyện dưới đây sẽ là một ví dụ…
“Tôi có thể nhìn mặt con yêu của mình được chứ”? Người mẹ trẻ mới sinh em bé vui vẻ thưa hỏi. Khi cô ẵm bé cưng của mình trong vòng tay và vén mở tấm tã lót được gói ghém gọn gàng để ngắm nhìn khuôn mặt nhỏ xinh của đứa con bé bỏng, lúc này cô bắt đầu thở gấp. Bác sĩ đã rất tinh ý và coi chừng cửa sổ của tòa nhà bệnh viện. Đứa trẻ sinh ra không có tai. Thời gian đã chứng minh được rằng thính giác của cậu bé rất tốt. Vấn đề chỉ là ở ngoại hình.
Khi đứa trẻ vội vã chạy từ trường về nhà, cậu bé sa vào lòng người mẹ, cô thở dài và lường trước được rằng cuộc đời của con trai mình sẽ bị dày vò trong đau khổ, nối tiếp đau khổ.
Cậu bé thốt lên thảm kịch của mình, nói: “Một cậu bé, cậu bé cao to…gọi con là quái vật”.
Cậu bé lớn lên, vẻ đẹp trai bù đắp lại nỗi bất hạnh. Chàng trai này thay vì lựa chọn theo đuổi sở thích trở thành lớp trưởng như các bạn cùng trang lứa, đã phát triển một món quà bẩm sinh của mình, đó là khiếu văn học và âm nhạc. “Nhưng làm sao con có thể hòa mình cùng với những người trẻ khác”, người mẹ tỏ vẻ quở trách, nhưng trong lời nói vẫn ẩn chứa bao ân cần xuất phát từ nội tâm.
Cha của chàng trai đã gặp mặt với bác sĩ gia đình. Liệu không thể thay đổi được điều gì ư? “Tôi tin rằng tôi có ghép một đôi tai ở bên ngoài, nhưng nếu có người hiến tặng”, bác sĩ quả quyết.
Ngay sau đó, họ đã ròng rã tìm kiếm người hiến đôi tai cho cậu bé. Hai năm trời trôi qua.
Sau đó, “Con chuẩn bị để làm phẫu thuật nhé. Mẹ và cha đã tìm được người hiến tặng đôi tai con cần. Nhưng người ấy muốn giấu tên và đây sẽ là điều bí mật với con”, người cha nói. Ca phẫu thuật đã hoàn toàn thành công và cậu bé năm xưa giờ đây đã tự tin hơn trước rất nhiều khi rẽ sang bước ngoặt lớn của cuộc đời.
Tài năng của chàng trai nở rộ, khiến anh trở thành thiên tài và giành nhiều kỳ tích ở trường trung học và đại học. Sau này anh kết hôn và sống một cuộc đời hạnh phúc. “Nhưng con phải biết”! Anh khẩn khoản hỏi cha. “Ai đã cho con quá nhiều như vậy? Làm sao con có thể trả hết ơn huệ cho người ấy”!
“Cha không chắc rằng con đã thuyết phục được cha”, người cha bình thản đáp lời, “nhưng đã có thỏa thuận trước rằng con không được biết…khi chưa đến lúc”.
Bí mật theo tháng ngày cứ lẳng lặng trôi qua, nhưng ngày đó đã đến…một trong những ngày đau buồn nhất đối với người con trai phải. Cậu cùng người cha đứng bên quan tài của mẹ. Chậm rãi, nhẹ nhàng, người cha đưa một bàn tay vén mái tóc dày màu nâu đỏ, khi đó để lộ bí mật rằng người mẹ…không có tai.
“Mẹ con nói rằng bà rất vui vì chưa từng phải cắt tóc”, ông nhẹ nhàng nói khẽ, “và chưa ai từng nói rằng Mẹ không xinh đẹp, đúng không?
Thật vậy, vẻ đẹp thực sự không nằm ở bề ngoài, mà nằm ở bên trong trái tim. Kho báu thực sự không phải là những thứ hữu hình, mà là những thứ vô hình. Tình yêu thực sự không phải là những biểu hiện khoa trương, đó là sự quan tâm thầm lặng!
Qua câu chuyện trên càng chứng tỏ tình mẫu tử thật bao la. Người mẹ có thể hy sinh tất cả để mang lại cuộc sống hạnh phúc và tương lai tốt đẹp cho con cái. Với những ai còn mẹ, xin hãy trân trọng, thương yêu và trở thành người con có hiếu.
người mẹ của lớp 3