Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Bạn tham khảo nhé.
“Lòng mẹ bao la như biển Thái Bình dạt dào...”, mỗi lần nghe câu hát đó em lại cảm thấy vô cùng xúc động khi nghĩ về mẹ của mình. Mẹ là người đã sinh ra và nuôi em khôn lớn, dạy em những điều hay lẽ phải. Và mẹ cũng là người mà em yêu quý nhất trên đời.
Mẹ em năm nay đã 36 tuổi. Mẹ có chiều cao khiêm tốn và vẻ ngoài không hoàn hảo nhưng trong mắt em mẹ là người xinh đẹp nhất. Mẹ có nước da nâu sạm do những ngày dãi nắng dầm sương nuôi anh em em khôn lớn. Mái tóc mẹ đen nhánh mượt mà được cắt ngang vai ôm lấy khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn. Lông mày cong như hình cánh cung, đôi mắt to tròn với hàng mi dài cong vút. Đôi môi hồng hào và luôn nở một nụ cười thật tươi. Chiếc mũi cao thanh tú là điểm nhấn trên khuôn mặt mẹ. Thân hình mẹ em gầy đi vì những năm tháng vất vả, đôi bàn tay gân guốc và chai sạn cũng đủ biết mẹ đã phải cực nhọc đến nhường nào.
Mẹ sống rất giản dị và chan hòa với những người xung quanh. Ở nhà mẹ chỉ mặc những bộ quần áo bình dị, khi đi đâu đó mẹ lại mặc những bộ lịch sự và kín đáo. Mẹ quan tâm chu đáo tới tất cả mọi người. Mỗi sáng mẹ lại thức dậy từ rất sớm để chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà, nấu những món ăn ngon để bố mang đi làm. Khi mùa đông đến, trước khi đi làm chẳng lúc nào mẹ quên nhắc nhở ba bố con phải giữ ấm cơ thể và quàng khăn. Những khi em làm sai điều gì mẹ không đánh mắng mà nhắc nhở nhẹ nhàng, đưa ra những lời khuyên để em biết phân biệt đúng sai. Mẹ vừa là mẹ, vừa là người thầy, vừa là người bạn thân thiết trong cuộc sống của em.
Em rất yêu mẹ. Những ngày đầu tiên về làm dâu nhà chồng mẹ đã phải cực khổ rất nhiều nhưng mẹ luôn nhẫn nhịn. Mẹ mang tình yêu thương ấm áp đến tất cả mọi người. Nhìn mẹ ngày một già đi theo năm tháng em thương mẹ nhiều lắm!
Công lao to lớn của mẹ chẳng gì có thể đền đáp nổi. Dù có nói bao nhiêu lời yêu thương vẫn là không đủ. Em mong mẹ luôn mạnh khỏe và hạnh phúc. Em sẽ cố gắng học hành chăm chỉ để không phụ sự kì vọng của mẹ.
Đổi 2/5m = 20 cm
dài cạch đáy của hình tao giác đó là:
1 200 x 2 : 20 = 140 (cm)
Đáp số : 140 cm
Buổi sáng cuối tuần, em dậy từ sớm, chạy bộ ra công viên gần nhà để tập thể dục cho khỏe khoắn. Lúc đến nơi, trời vừa hửng sáng. Cảnh vật tuyệt vời của công viên vào buổi sáng sớm khiến em phải xuýt xoa.
Lúc này, cả công viên im lặng và vắng vẻ, chỉ lác đác vài người đến sớm để tập thể dục. Phía trên cao, bầu trời hiện ra trong ánh sáng buổi sớm trong trẻo và tươi xanh. Đó là gam màu xanh dịu dàng và tươi mới. Những cuộn mây trắng lớn, dường như ngủ quên, nên cứ đứng im một chỗ chẳng chịu trôi đi. Trên những chiếc lá cây, bãi cỏ trong công viên, thật dễ dàng để bắt gặp những giọt sương long lanh, xinh xắn. Cả thảm cỏ, con đường gạch và những hàng ghế đá đều ướt đẫm sương đêm. Chính vì vậy, nhìn đâu cũng thấy toàn là những màu rất đậm. Phía trên cao, ông mặt trời đang nỗ lực chiếu xuống thật nhiều tia nắng để hong khô, xua tan bớt đi màn sương lạnh giá. Những đóa hoa hồng trong bồn hoa dọc lối đi đã nở rộ. Nào đỏ, nào trắng, nào hồng, xen lẫn nhau rực rỡ. Trên các tán cây xanh mướt, bầy chim đã thức dậy, tíu tít chuyền từ cành này sang cành nọ, hót líu lo líu lo. Những cơn gió dìu dịu khẽ vờn qua kẽ lá, mang theo hương thơm của cỏ cây, đánh thức mọi giác quan của con người.
Chỉ thoáng chốc, cả công viên trở nên sáng ngời và tấp nập. Mọi người ở quanh đây đều đến công viên để tập thể dục. Người thì chạy bộ, người thì tập với máy, người thì ép dẻo, người thì múa thái cực quyền… Mọi người cứ tụm lại thành từng nhóm nhỏ, vừa tập vừa khe khẽ trò chuyện cùng nhau, thật là vui vẻ. Âm thanh tập luyện, trò chuyện ấy đã đem đến một không khí ấm áp, tràn đầy sinh lực cho công viên.
Khi mặt trời đã lên cao, ánh nắng trở nên ấm áp hơn, mọi người dần dần trở về nhà để chuẩn bị cho những công việc khác. Thoáng chốc, cả công viên trở nên vắng lặng. Chỉ còn tiếng chim ríu rít và tiếng gió rì rào qua kẽ lá. Ngắm nhìn cả công viên bừng sáng dưới ánh mặt trời rạng rỡ, em vui vẻ trở về nhà với tâm trạng phấn khởi vô cùng.
Buổi sáng cuối tuần, em dậy từ sớm, chạy bộ ra công viên gần nhà để tập thể dục cho khỏe khoắn. Lúc đến nơi, trời vừa hửng sáng. Cảnh vật tuyệt vời của công viên vào buổi sáng sớm khiến em phải xuýt xoa.
Lúc này, cả công viên im lặng và vắng vẻ, chỉ lác đác vài người đến sớm để tập thể dục. Phía trên cao, bầu trời hiện ra trong ánh sáng buổi sớm trong trẻo và tươi xanh. Đó là gam màu xanh dịu dàng và tươi mới. Những cuộn mây trắng lớn, dường như ngủ quên, nên cứ đứng im một chỗ chẳng chịu trôi đi. Trên những chiếc lá cây, bãi cỏ trong công viên, thật dễ dàng để bắt gặp những giọt sương long lanh, xinh xắn. Cả thảm cỏ, con đường gạch và những hàng ghế đá đều ướt đẫm sương đêm. Chính vì vậy, nhìn đâu cũng thấy toàn là những màu rất đậm. Phía trên cao, ông mặt trời đang nỗ lực chiếu xuống thật nhiều tia nắng để hong khô, xua tan bớt đi màn sương lạnh giá. Những đóa hoa hồng trong bồn hoa dọc lối đi đã nở rộ. Nào đỏ, nào trắng, nào hồng, xen lẫn nhau rực rỡ. Trên các tán cây xanh mướt, bầy chim đã thức dậy, tíu tít chuyền từ cành này sang cành nọ, hót líu lo líu lo. Những cơn gió dìu dịu khẽ vờn qua kẽ lá, mang theo hương thơm của cỏ cây, đánh thức mọi giác quan của con người.
Chỉ thoáng chốc, cả công viên trở nên sáng ngời và tấp nập. Mọi người ở quanh đây đều đến công viên để tập thể dục. Người thì chạy bộ, người thì tập với máy, người thì ép dẻo, người thì múa thái cực quyền… Mọi người cứ tụm lại thành từng nhóm nhỏ, vừa tập vừa khe khẽ trò chuyện cùng nhau, thật là vui vẻ. Âm thanh tập luyện, trò chuyện ấy đã đem đến một không khí ấm áp, tràn đầy sinh lực cho công viên.
Khi mặt trời đã lên cao, ánh nắng trở nên ấm áp hơn, mọi người dần dần trở về nhà để chuẩn bị cho những công việc khác. Thoáng chốc, cả công viên trở nên vắng lặng. Chỉ còn tiếng chim ríu rít và tiếng gió rì rào qua kẽ lá. Ngắm nhìn cả công viên bừng sáng dưới ánh mặt trời rạng rỡ, em vui vẻ trở về nhà với tâm trạng phấn khởi vô cùng.
Sorry mik sopy mạng
Ò...ó...o...o... 1 tiếng, 2 tiếng rồi cả một vùng quê mênh mông vang dội tiếng gà gáy sớm. Em cũng giật mình choàng tỉnh dậy theo tiếng gà. Mở cửa bước ra sân, em chợt nhận ra cảnh buổi sáng trên cánh đồng quê mình thật đẹp.
Trời đã sáng rõ, bầu trời nhuộm một màu xanh ngọc bích, cao vời vợi và trong sáng như một viên ngọc quý. Vài áng mây trắng nhè nhẹ trôi thanh thản và ung dung như chẳng có gì có thể khiến chúng bận tâm tới. Mặt trời ló rạng sau lũy tre ngà đầu làng, ban phát xuống trần gian những tia nắng đầu tiên vừa vàng óng vừa ấm áp lạ thường. Cơn gió nồm nam mát rượi vờn trên mái tóc em khiến em cảm thấy vừa man mát lại nhồn nhột, ngứa ngứa. Gió thổi khiến cánh đồng lúa như trở mình thức giấc, gợn lên những làn sóng lăn tăn. Cả cánh đồng lúa rộng mênh mông chín vàng lại càng tươi rói dưới màu nắng ban mai. Nắng hắt lên từng bông lúa vàng tươi, từng hạt thóc vàng óng, từng lá lúa vàng ruộm. Cả làng quê như chìm trong muôn sắc vàng rực rỡ. Em bỗng dưng thấy nghi ngờ. Là mặt trời đã nhuộm sắc nắng vàng ươm cho không gian hay chính cánh đồng đã hắt lên cuộc sống buổi sớm nơi làng quê này một màu vàng đầy sức sống. Có lẽ đối với những người dân nơi đây thù cánh đồng quê màu mỡ hứa hẹn một vụ mùa bội thu này chính là mặt trời trong tim họ, bởi đó là tinh hoa của đất trời, là nguồn sống nuôi dưỡng cuộc đời họ đã mấy đời trôi qua.
Thay cho cảnh tĩnh lặng của ban đêm, nơi đây bắt đầu tấp nập nhịp sống con người. Từ phía xa vọng lại đã nghe thấy tiếng cười nói của các cô các bác ra đồng gặt lúa. Nụ cười trên môi họ tươi rói, gương mặt sáng bừng lên vì một mùa thu hoạch nữa lại bội thu, một mùa no ấm lại tiếp tục. Lúa như loại vàng ròng mang lại cuộc sống hạnh phúc. Bên nhà hàng xóm, tiếng đứa trẻ con níu áo mẹ đòi đi theo, tiếng nỉ non hòa lẫn với tiếng nói cười, tiếng trò chuyện làm không gian huyên náo, nhộn nhịp lại vô cùng yên bình, an ổn.
Màu vàng của bình minh trên cánh đồng là màu của quê hương, màu của vùng đất hứa. Rời xa quê hương, ngày trở lại có lẽ chỉ cần thấy màu vàng tươi sáng ấy cũng đủ hạnh phúc, cũng đủ yên lòng.
Quê hương tôi giờ đây lúc nào cũng đẹp. Nhưng đẹp hơn cả vẫn là buổi bình minh vào sáng đầu xuân ở làng quê tôi.
Chao ôi, cảnh buổi sáng đầu xuân thật tuyệt! Nó như bừng tỉnh sau một giấc ngủ dài. Ông mặt trời lúc này vẫn còn say ngủ trong chiếc chăn mỏng của màn mây ấy thế mà mấy chú chim đã dậy từ bao giờ, hót líu lo trên cành hòa nhịp với loa phóng thanh của hợp tác xã tạo nên một bản nhạc du dương trầm bổng đón chào một ngày xuân mới. Tôi tung tăng chạy nhảy như một con sáo nhỏ ra đầu làng để tận hưởng bầu không khí trong lành, mát mẻ của làng quê. Một lúc sau, phía đằng đông, ông mặt trời thức dậy, vứt bỏ chiếc chăn mỏng, ông vươn vai, ban phát những tia nắng xuân vàng dịu xuống vạn vật.
Tôi như nghe thấy tiếng cựa mình của cỏ cây, hoa lá trước sắc xuân. Cây nào cây ấy cũng đều chọn cho mình bộ quần áo đẹp nhất để đón chào xuân mới. Nhìn cảnh quê hương lúc này như một lẵng hoa đầy màu sắc. Chúng như đang lượn vòng trong các cành cây, như đang nô đùa, nhảy nhót dưới ánh nắng của mùa xuân. Bên lũy tre, cạnh bờ ao, cô gió đánh nhịp cho lá cây vui hát rì rào. Dưới mặt ao, ánh nắng chênh chếch chiếu xuống làm mặt ao lóng la lóng lánh như người ta vừa giát một mẻ vàng mới luyện song. Đứng giữa cánh đồng lúa, tôi như tưởng tượng mình đang lạc vào một thế giới cổ tích. Một mùa xuân đầy sức sống đang về trên quê hương tôi. Quê hương tôi thật đẹp phải không các bạn? Tôi mong ước quê mình mãi đẹp dưới sắc xuân.
Ôi, quê mình vào buổi sáng đầu xuân đẹp quá, đẹp quá đi! Tôi thật sung sướng và tự hào khi được sinh ra và lớn lên trên mảnh đất yêu dấu này. Tôi sẽ cố gắng học thật giỏi để sau này xây dựng quê hương ngày càng tươi đẹp hơn.
Bài làm
Gia đình em sống ở một huyện có bờ biển. Đối với những người dân nơi đây thì biển có một vai trò vô cùng quan trọng. Nhưng sau mùa du lịch thì bờ biển thường trở nên ô nhiễm khi nhiều vị khách du lịch không có ý thức. Chính vì vậy, các anh chị đoàn viên của huyện đã quyết định sẽ tổ chức một buổi tổng vệ sinh bờ biển vào cuối tuần này. Điều đó được mọi người hưởng ửng rất cao. Em cũng vô cùng háo hức mong chờ đến hôm đó. Đúng bảy giờ sáng chủ nhật, mọi người đều có mặt rất đông. Các anh chị đoàn viên phân công thành các nhóm với từng công việc cụ thể. Em và một số bạn nhỏ khác được giao cho công việc nhặt rác ở trên bờ biển. Một số người lớn phụ trách ra xa hơn để thu nhặt rác (đặc biệt là các đồ nhựa). Sau nhiều tiếng lao động chăm chỉ, cuối cùng bờ biển cũng trở nên sạch sẽ hơn. Em rất vui vì đã đóng góp được vào công việc bảo vệ môi trường cho quê hương mình.
CHÚC BẠN HỌC TỐT
Em thấy việc bảo vệ môi trường rất cần thiết, vì mang lại sức khỏe cho mọi người chính vì vậy lớp em đã chọn công việc tổng vệ sinh lớp học. Vào chiều thứ sáu lớp em bắt đầu. Để làm việc tốt lớp em đã chuẩn bị khẩu trang, giẻ lau, chổi.... Cô giáo giao nhiệm vụ cho từng tổ, từng bạn rất chi tiết tỉ mỉ. Các bạn nam khỏe nên cô giáo giao nhiệm vụ kê bàn ghế, quét mạng nhện. Còn các bạn nữ thì làm công việc nhặt rác, lau bảng. Em được cô giáo phân công lau bảng. Đầu tiên em đi vò khăn rồi quay về lớp để lau bảng. Em lau từ bảng này đến bảng khác cho thật sạch để cô khen. Buổi lao động rất mệt nhưng lại thật vui, em nhìn mặt bạn nào cũng đỏ bừng, mồ hôi nhễ nhãi. Khi cô hiệu trưởng bước vào lớp em, cô rất khen làm cô chủ nhiệm rất vui lòng nên cả lớp em mỗi người được thưởng điểm. Chưa đầy một tiếng đồng hồ lớp em đã xong. Em rất tự hào về lớp học của mình.
khen :
bạn học giỏi quá
chê :
đồ khốn nạn
khẳng định :
bạn làm đúng rồi
yêu cầu đề nghị :
yêu cầu các bạn chật tự
thay lời chào :
rất hân hạnh được gặp bạn
CHÚC BẠN HỌC TỐT
Hôm nay là ngày em và người bạn cùng bàn đến phiên trực nhật lớp nên em phải đi học từ rất sớm. Cũng nhờ đi học thật sớm em mới có cơ hội được nhìn thấy những nét đẹp thân thương của ngôi trường trước buổi học.
Vừa bước vào cổng tường, em “Ồ” lên một tiếng vì bất ngờ, lúc này trường chẳng có ai cả ngoài hai chúng em và bác bảo vệ. Đi giữa sân trường em cảm nhận sự im ắng hiếm hoi của ngôi trường. Bình thường khi bước vào buổi học nơi đây rộn ràng, náo nhiệt bởi tiếng nô đùa và vang vọng những lời giảng bài của thầy cô. Ấy thế mà lúc ấy em chỉ nghe thấy tiếng gió làm đung đưa những cành cây, tiếng chim hót vang chào bình minh, và tiếng của cậu bạn đang đi bên cạnh em.
Ngôi trường đẹp và yên bình quá! Em chỉ muốn được đắm mình trong không gian yên ả, tĩnh lặng này. Thế nhưng chợt nhớ ra những bài học và nhiệm vụ trực nhật, chúng em nhanh chân vào lớp rồi cùng nhau quét lớp. Đến khi quét lớp xong nhìn ra sân trường cũng mới chỉ lác đác vài bạn học sinh, chờ thêm một lúc sau từng tốp, từng tốp đi vào đông đúc. Cổng trường phải mở cả hai cánh để đón các bạn học sinh nườm nượp tới trường. Lúc này ngôi trường đã được đánh thức, khuấy động bởi những trò chơi vui nhộn, náo nhiệt và rôm rả tiếng nói cười. Khi còn khoảng năm phút là đến giờ vào lớp, em thấy một số bạn hớt hải chạy thật nhanh sợ muộn học, lại thấy các thầy cô đang chuẩn bị lên lớp, lớp nào lớp ấy đều đã kín người chuẩn bị sẵn sàng cho buổi học mới.
Khoảng thời gian trước buổi học đã kết thúc bằng tiếng trống trường vào lớp. Em như được tiếp thêm năng lượng, cảm thấy hào hứng học tập hơn và càng cảm thấy yêu biết bao mái trường thân thương này.
Rất hiếm có dịp em được bố đưa em đến trường sớm như thế này. Khi em vừa đặt chân vào sân trường, sân trường lặng yên không một bóng người. Em thích thú đặt chân khám phá hết những vẻ đẹp của trường học vào buổi sớm tinh mơ.
Trời đã chuyển đông, những chiếc lá vàng cứ rơi dần xuống nền sân gạch đỏ. Đôi lúc, có một cơn gió đi qua, chúng chạy xô vào nhau và tạo nên tiếng xào xạc như lời thì thầm với đất về hành trình sống của mình. Các cành cây dần trở nên khẳng khiu hơn. Những tán cổ thụ mới ngày hè còn mở rộng vòng tay che nắng chắn mưa cho chúng em thỏa sức nô đùa, nay đã lạnh lẽo, co ro bởi cơn gió heo may đầu mùa vừa mới kéo về. Khu hoa viên của trường vẫn còn những bông hoa kiên trì bám trụ dưới tiết trời này để tỏa sắc, khoe hương. Trên những bông hoa còn hứng lại những hạt ngọc đêm đọng lại trên lá. Tiếng chim hót chào ngày mới như mang theo một bản hòa tấu du dương cho không gian rộng lớn này, âm hưởng của chúng như bay cao mãi, bay xa mãi, vang vọng mãi. Phía trước là khu hoa viên của trường với đủ loài cây cối, đặc biệt là những loài hoa sặc sỡ sắc màu. Hòn giả sơn nằm im lìm, lặng lẽ giữa hoa viên. Các dãy nhà ẩn hiện trong sương mờ. Lớp sơn vàng bỗng trở nên mờ nhạt hơn dưới làn sương sớm. Khắp các lớp, bảng đen đã được lau sạch sẽ để chờ một ngày mới với nhiều bài học hay.
Mặt trời dần lên cao hơn, sân trường đã nghe tiếng cười đùa khúc khích của đôi ba nhóm học sinh. Em rất thích không gian trong lành của buổi sớm hôm ấy. Quang cảnh trường em trước buổi học thật đẹp làm sao. Em mong rằng sau này có nhiều dịp hơn để được đến trường vào sớm ban mai như vậy.
Tham khảo
Công cha, áo mẹ, chữ thầy
Gắng công mà học có ngày thành danh
Từ xưa tới nay, câu ca dao này vẫn được truyền từ đời này sang đời khác, nghề giáo đã vận dụng câu ca dao này vào bài giảng. Ở trường em đang học cũng thế. Trong các thầy cô giáo đã dạy em thì cô Kiều là người mà em yêu mến nhất. Mỗi tiết học đều vang lên giọng nói âu yếm của cô: “Có em nào chưa hiểu bài không”? Câu nói đó thật ấm áp biết dường nào.
Cô Kiều năm nay 40 tuổi. Thân hình khá cân đối với tà áo dài cô thường mặc mỗi khi đến lớp. Nhờ mang đôi giày cao gót màu đen bóng nên trông cô cao hơn, bắt mắt hơn. Mái tóc cô dài, đen mượt và luôn được buộc cao gọn gàng. Khuôn mặt hình trái xoan, nổ bật với làn da trắng. Mặc dù không cần phấn son nhưng mặt cô vẫn xinh đẹp và hiền hậu lạ thường. Đó là khuôn mặt hiền từ và được pha lẫn nét khôi hài. Vầng trán hơi cao để lộ sự thông minh với khí chất của một người giáo đã luôn khiến chúng em yêu thương và khâm phục hơn. Đôi mắt sáng thường thay đổi trông như một nhà ảo thuật. Khi vui đôi mắt ấy thường ánh lên những tia sáng hạnh phúc khi chúng em được điểm cao. Khi bạn nào không tập trung học thì nó trở nên nghiêm nghị thật khó tả. Cô chỉ nhìn thôi cũng đủ để cả lớp im lặng một cách nặng nề. Giọng nói lúc trầm, lúc bổng, lúc nhanh, lúc chậm của cô đã cuốn hút chúng em vào thế giới kiến thức của cô - một thế giới vẫn còn nhiều bí ấn đang chờ đợi chúng em khám phá. Cô rất hay cười, nụ cười tươi tắn và rạng rỡ như hoa. Cô nhìn càng cuốn hút hơn bởi hàm răng đều như những hạt bắp và trắng như muối biển. Cô rất thân thiện với học sinh. Cô luôn công bằng giữa bạn giỏi và bạn yếu.
Cô giảng dạy rất tận tình và chu đáo. Những phần nào khó, cô thường gợi mở những câu hỏi nhỏ giúp chúng em phát biểu và tìm hiểu bài một cách dễ dàng hơn. Cô hướng dẫn cho chúng em viết từng nét chữ. Mỗi khi cô kể chuyện hay đọc thơ, chúng em đều chăm chú lắng nghe. Cô luôn hết lòng giúp đỡ các thầy cô đồng nghiệp cùng dạy tốt. Cô là một giáo viên gương mẫu nên được tất cả học sinh chúng em yêu mến. Chúng em cũng rất vui khi học với cô. Học với cô thật thích biết bao.
Em rất yêu quý cô Kiều. Mặc dù giờ đây không còn học với cô nữa nhưng em luôn kính trọng và biết ơn cô. Em sẽ ghi nhớ lời cô dạy và cố gắng học thật giỏi để không phụ lòng cô.
Vào một lúc nào đó, khi không gian yên tĩnh, tôi ngồi bên cửa sổ và những dòng suy nghĩ về mẹ chạy qua tôi.
Mẹ tôi là hiệu phó của một trường Mầm non. Mẹ rất đẹp và còn rất trẻ nhưng đôi bàn tay đã dần xuất hiện những vết chai. Hằng ngày, với đôi bàn tay ấy, mẹ đã dắt tôi đến trường, nấu cho gia đình những bữa ăn ngon lành… Mẹ luôn bận rộn chẳng mấy khi được nghỉ ngơi. Hồi tôi còn nhỏ, chưa có em nên bao nhiêu thời gian, tình cảm, mẹ dành hết cả cho tôi. Khi mẹ sinh em bé, nhìn mẹ chăm em, tôi đã nghĩ rằng hình như mẹ chỉ lo cho em, không quan tâm tới tôi. Lúc ấy, tôi đã giận mẹ. Bây giờ nghĩ lại, tôi thấy mình thật buồn cười và trẻ con quá. Tôi mong mẹ có thật nhiều thời gian dành cho chị em tôi. Tôi muốn kể cho mẹ nghe nhiều chuyện vui chỉ để nhìn thấy nụ cười trên môi mẹ. Tôi muốn mẹ có nhiều thời gian rỗi để nghe nhạc, bởi đó là sở thích của mẹ. Nhưng mẹ nào đâu có thời gian.
Tôi nhớ, có một lần, sau khi đi làm về, mẹ có vẻ căng thẳng và chợt nổi cáu với tôi. Tôi tức lắm và “trả thù” lai bằng cách không học bài, không làm bài tập. Thâm tâm, tôi sợ mẹ mắng, nhưng mẹ không nói gì, chỉ buồn bã một mình. Đêm ấy, tôi chợt nghe tiếng mẹ khóc. Mẹ khóc vì tôi. Tôi bắt đầu hối hận, nước mắt chảy dài, thấm lên trên gối. Đó là đêm tôi khó ngủ nhất, với bao suy nghĩ day dứt trong đầu. Hôm sau, mẹ xin lỗi tôi vì vô ý cáu giận. Nhưng còn tôi, tôi cũng có lỗi cơ mà. Tôi day dứt quá, tôi thầm hứa phải cố gắng chuộc lỗi với mẹ. Và các bạn biết không, tôi đã làm được điều đó.
Cũng có ngày, tôi làm mẹ buồn chỉ vì cái tính hay hờn dỗi của tôi. Hôm ấy là một ngày rất quan trọng đối với mẹ. Tôi cũng háo hức chờ cái ngày ấy, ngày mẹ tôi bảo vệ luận văn thạc sĩ. Bạn bè và những người thân trong gia đình đều tập trung ở nhà tôi để chuẩn bị đến dự buổi bảo vệ luận văn của mẹ. Khi sắp đi, tôi vô tình làm ngã đứa em họ. Bố mắng tôi. Tôi bực mình và dỗi không đến dự lễ bảo vệ luận văn của mẹ. Mẹ buồn mãi, tôi cũng vậy, nhưng bộ mặt lạnh lùng của tôi đã giấu đi tâm trạng thật.
Mẹ mắng, thậm chí giận tôi cũng chỉ vì muốn tôi nên người, nhưng tôi đã bỏ ngoài tai tất cả. Sáu này, khi đã biết nghĩ, tôi nghĩ đến một ngày nào đó, khi tôi đã trưởng thành, khi tôi là một người thành đạt và hạnh phúc thì mẹ tôi đã già, và rồi, mẹ sẽ qua đời, chúng tôi không được thấy mẹ nữa. Nghĩ đến đó tôi bật khóc, và tôi cầu nguyện, cầu cho mẹ luôn ở bên tôi, tôi luôn bên mẹ. Hai mẹ con cứ thế, dắt tay nhau đi vào cuộc sống.
Tôi muốn nói với mẹ tôi: “Mẹ ơi, khi con còn nhỏ, mỗi khi vấp ngã, mẹ đã đỡ con dậy, nâng bước con đi. Giờ đây, con đã trưởng thành, con đang đi từng bước chắc chắn trên đôi chân mẹ đã dạy con đi. Con sẽ đi thật xa nhưng mẹ luôn ở trong trái tim con. Mẹ ơi, con yêu mẹ rất nhiều”.
fffffffffffffffffffff