Tô Trung Hiếu
Giới thiệu về bản thân
=16,25 giờ
- Vị trí:
+ Châu Đại dương nằm giữa hai đại dương Thái Bình Dương và Ấn Độ Dương.
+ Tổng diện tích là 8,5 triệu km2.
+ Bao gồm lục địa Ô-xtrây-li-a, quần đảo Niu-di-len, ba chuỗi đảo san hô và đảo núi lửa Ma-la-nê-di, Mi-crô-nê-di, Pô-li-nê-di và vô số đảo nhỏ trong Thái Bình Dương.
a, vì bộ bài có 52 lá,lá át cơ chỉ có một
=>xác xuất của biến cố bác tuân rút ra lá at cơ là 1/52 hoặc 5,2%
(có thiếu hay sai chỗ nào trong bài của mik ko các bạn?)
thêm tử số là 4,thêm mẫu số là 2
Bất kì người học sinh nào khi nhìn thấy hoa phượng nở cũng xao lòng. Mỗi khi tháng năm về, nắng hè lại chói chang, rực rỡ, bầy ve lại rộn ràng ca vang. Và lúc ấy, phượng vĩ - loài hoa của mùa hè lại nở rộ. Mùa hoa phượng chính là mùa của những thao thức. Học sinh thao thức vì những đêm ôn bài, chuẩn bị cho kì thi. Học sinh thao thức vì sắp phải chia xa bạn bè, Và phượng cũng thức, nhưng không ai hiểu vì sao. Những ngày hè ấy, phượng đỏ lửa trên khắp nẻo đường, đem đến sự vui tươi, phấn khởi cho những cô những cậu học trò khi được đến với kì nghỉ dài ngày. Niềm vui, họ sẽ mang đi, còn nỗi buồn chia ly sẽ gửi lại cho phượng. Mượn đó mà thiêu đốt, cháy sáng mãi suốt mùa hè dài đằng đẵng. Mượn đó mà phượng trở thành người gác trường thầm lặng. Mỗi năm, khi hoa phượng nở, em lại có rất nhiều cảm xúc đan xen khó tả. Nhưng dù là vui hay buồn đi chăng nữa thì em vẫn yêu phượng vĩ vô cùng. Đối với em, nó chính là hoàng hậu của mùa hè.
đây bạn nhé
Em đăng kí nhận thưởng giải thưởng cuộc thi đuổi hình bắt chữ tháng 3 năm 2024
Em đăng kí nhận thưởng bằng tiền mặt
Em đăng kí nhận giải thưởng của cuộc thi đuổi hình bắt chữ tháng 3 năm 2024
Đi lấy mật là một đoạn trích từ tác phẩm Đất rừng phương Nam của nhà văn Đoàn Giỏi kể về cuộc đời phiêu bạt của cậu bé tên An, bối cảnh của tiểu thuyết là vùng đất miền Tây Nam Bộ, nơi có những con người mến khách, yêu nước. Qua đoạn trích đi lấy mật, tác gia đã cho người đọc cảm nhận được về cậu bé An là một con người hồn nhiên, trong sáng và rất ham học hỏi.
An là nhân vật chính, cũng đóng vai là người kể chuyện. Cậu đã được nhà văn khắc họa qua nhiều phương diện khác nhau. Trong hành trình đi lấy mật cùng với tía nuôi và Cò, An đã có được một nhiều nghiệm thú vị. Trước hết, An cũng giống như bao đứa trẻ khác, nghịch ngợm nên đã có những hành động như: “Chen vào giữa, quảy tòn ten một cái gùi bé”; “Đảo mắt khắp nơi để tìm bầy ong mật”; “Reo lên khi nhìn thấy bầy chim đẹp”; “Ngước nhìn tổ ong như cái thúng… ”. Qua những hành động này, có thể thấy An là một đứa trẻ khá hiếu động và nghịch ngợm.
Hồn nhiên là vậy nhưng An vẫn biết suy nghĩ, ham tìm hiểu. Cậu luôn nhớ về lời má nuôi dạy, về cách lấy mật, lời thằng Cò nói về cách xem ong, về sân chim. Khi nghe má nuôi dạy cách lấy mật, nếu không hiểu gì, An lại hỏi ngay: “Sao biết nó về cây này mà gác kèo”, “Kèo là gì, hở má?”, “Coi bộ cũng không khó lắm hở má?”, “Ủa, tại sao vậy má?”... Bên cạnh đó, không chỉ tinh nghịch và ưa khám phá, cậu còn có con mắt quan sát thật tinh tế và sâu sắc. Dưới con mắt của An, cảnh rừng U Minh hiện lên sống động và hoang sơ, trù phú: “Buổi sáng, đất rừng yên tĩnh”, còn “ánh sáng trong vắt, hơi gợn một chút óng ánh trên những đầu hoa tràm rung rung, khiến ta nhìn cái gì cũng giống như là nó bao qua một lớp thủy tinh”. Điều này cho thấy, An là một cậu bé có tinh tế, biết phát hiện ra những cái đẹp của thiên nhiên.
Qua đoạn trích đi lấy mật, tất cả những chi tiết từ câu chuyện của mẹ đã cho ta thấy An là một cậu bé ngoan ngoãn, ham học hỏi, thích quan sát và yêu thiên nhiên.
bật quạt lên thì chúng ta sẽ được gió thổi đi hơi nóng trong người và nhiệt xung quanh người làm nhiệt độ trong người giảm xuống và chúng ta sẽ mát hơn