bài làm
gày đầu tiên trở thành giáo viên, tôi cảm thấy hồi hộp như một chiếc lá sắp bay vào cơn gió đầu mùa. Mọi thứ dường như mới mẻ và đầy bất ngờ. Buổi sáng, tôi mặc chiếc áo dài mới, thắt nơ cẩn thận và xách chiếc cặp đầy sách vở, trong lòng không khỏi bồn chồn. Tôi bước vào trường với niềm tự hào nhưng cũng đầy lo lắng, vì đây là lần đầu tiên tôi đứng lớp và tôi không biết mình sẽ phải đối mặt với điều gì.
Ngay từ khi bước vào cổng trường, tôi đã cảm nhận được không khí rộn ràng, nhộn nhịp của các học sinh đang trò chuyện, cười đùa. Một nhóm học sinh đứng gần cổng, thấy tôi, các em liền nhìn nhau và chúc tôi “Chào thầy, cô sẽ dạy lớp chúng em hôm nay phải không?”. Một số bạn còn nháy mắt, có vẻ như đã chuẩn bị những câu hỏi "hóc búa" cho tôi rồi. Điều đó khiến tôi càng thêm lo lắng. Nhưng rồi, tôi cười đáp lại, cảm thấy ấm lòng vì sự chào đón nồng nhiệt ấy.
Lúc tôi vào lớp, tôi phải đối mặt với một thử thách không nhỏ: đám học sinh đang đầy năng lượng, họ nhìn tôi với ánh mắt tò mò, pha lẫn sự nghịch ngợm. Một bạn học sinh trong lớp, cậu bé Kiên, không kìm được tò mò, đứng dậy hỏi: “Thầy ơi, cô có biết chơi game không?”. Tôi hơi ngớ người, chưa kịp trả lời, thì cả lớp đã đồng loạt phá lên cười. "Thầy là giáo viên mà, sao lại không biết chơi game!", một bạn khác trêu đùa. Thực sự lúc đó, tôi không biết phải làm gì ngoài việc cười và nói: "Thầy chơi game cũng được, nhưng hôm nay chúng ta sẽ chơi trò chơi gọi là học thật vui, không phải game điện tử đâu nhé!". Cả lớp lại cười vui vẻ, như thể tôi vừa vượt qua một thử thách nhỏ.
Sau một vài phút trò chuyện và tạo không khí thân thiện, tôi bắt đầu bài giảng đầu tiên. Tôi chọn một bài thơ về tình yêu quê hương, bởi tôi nghĩ đó sẽ là cách dễ dàng để các em kết nối cảm xúc và mở đầu cho việc học. Tôi đọc bài thơ một cách nhẹ nhàng, rồi yêu cầu các em chia sẻ cảm nhận của mình. Và thật bất ngờ, những đứa trẻ mà tôi tưởng chừng như chỉ quan tâm đến trò chơi lại có những suy nghĩ sâu sắc về tình cảm, về những điều giản dị nhưng đẹp đẽ trong cuộc sống. Một bạn gái tên Ngọc, mắt sáng lên khi nói về cách em yêu quê hương mình: “Em thích những cánh đồng lúa xanh mướt, và những buổi chiều đi học về có thể ngắm hoàng hôn trên cánh đồng.” Lúc đó, tôi cảm thấy mình như tìm thấy một cây cầu kết nối sâu sắc giữa học sinh và giáo viên.
Giữa giờ ra chơi, các em xúm lại quanh tôi, không phải chỉ để hỏi bài hay để xin phép đi vệ sinh, mà còn để chia sẻ những câu chuyện nhỏ trong cuộc sống của mình. Kiên – cậu học sinh nghịch ngợm ban đầu, giờ lại chăm chú kể về việc em vừa cứu được một chú chó con bị lạc trên đường. “Thầy ơi, lần sau cô dạy chúng em những bài học về những việc làm tốt như vậy nhé!” – cậu bé hào hứng nói. Tôi cảm thấy như mình đã làm được một điều gì đó quan trọng.
Khi buổi học kết thúc, tôi ngồi xuống chiếc bàn giáo viên, nhìn những gương mặt rạng rỡ của các em, lòng tôi đầy cảm xúc. Tôi nghĩ đến một câu chuyện cũ mà mình từng nghe: "Giáo viên không chỉ là người truyền đạt kiến thức, mà là người gieo hạt giống vào tâm hồn." Hôm nay, tôi nhận ra rằng không chỉ các em học được gì từ tôi, mà chính tôi cũng học được rất nhiều từ các em – những bài học về sự chân thành, niềm đam mê, và tình yêu cuộc sống.
Tôi mỉm cười khi nghĩ rằng, mặc dù là giáo viên lần đầu tiên, nhưng tôi đã được trao tặng món quà quý giá nhất – đó là niềm tin và sự yêu mến của những học trò nhỏ. Mỗi ngày đi làm sau này sẽ là một hành trình mới, nơi tôi có thể vừa dạy, vừa học, và cùng các em khám phá thế giới xung quanh mình. Cảm giác trở thành giáo viên thật tuyệt vời, như một chuyến phiêu lưu không ngừng nghỉ, nơi mỗi bài học là một câu chuyện, và mỗi câu chuyện lại mở ra những chân trời mới.