Báo cáo học liệu
Mua học liệu
Mua học liệu:
-
Số dư ví của bạn: 0 coin - 0 Xu
-
Nếu mua học liệu này bạn sẽ bị trừ: 2 coin\Xu
Để nhận Coin\Xu, bạn có thể:
Luyện tập SVIP
Giọng quê hương
1. Thuyên và Đồng rời quê đi làm đã mấy năm. Một hôm, hai anh rủ nhau đi chơi thật xa, nhưng đến giữa trưa thì lạc mất đường về. Hai người phải ghé vào cái quán gần đấy để hỏi đường, luôn tiện để ăn cho đỡ đói. Cùng ăn trong quán ấy có ba thanh niên. Họ chuyện trò luôn miệng. Bầu không khí trong quán vui vẻ lạ thường.
2. Lúc đứng lên trả tiền, Thuyên mới biết mình quên chiếc ví ở nhà. Hỏi Đồng, Đồng cũng không mang tiền theo. Hai người đang lúng túng, chợt một trong ba thanh niên bước lại gần, nói:
- Xin hai anh vui lòng cho tôi được trả tiền.
Thuyên ngạc nhiên nhìn anh thanh niên. Trên gương mặt đôn hậu, cặp mắt anh ánh lên vẻ thành thực, dễ mến. Thuyên bối rối:
- Xin lỗi. Tôi quả thật chưa nhớ ra anh là...
Người thanh niên không để Thuyên kịp dứt lời:
- Dạ, không! Bây giờ tôi mới được biết hai anh. Tôi muốn làm quen...
3. Ngừng một lát như để nén nỗi xúc động, anh thanh niên nói tiếp:
- Hai anh đã cho tôi nghe lại giọng nói của mẹ tôi xưa...
Bất ngờ trước tình cảm của người bạn mới, Thuyên mới chỉ biết nói:
- Cảm ơn anh...
Anh thanh niên xua tay:
- Tôi cảm ơn hai anh mới phải.
Rồi người ấy nghẹn ngào:
- Mẹ tôi là người miền Trung... Ba qua đời đã hơn tám năm rồi.
Nói đến đây, người trẻ tuổi lẳng lặng cúi đầu, đôi môi mím chặt lộ vẻ đau thương. Còn Thuyên, Đồng thì bùi ngùi nhớ đến quê hương, yên lặng nhìn nhau, mắt rớm lệ.
(Theo Thanh Tịnh)
- Đôn hậu: hiền từ, thật thà.
- Thành thực: có tấm lòng chân thật.
- Bùi ngùi: có cảm giác buồn, thương, nhớ lẫn lộn.
Thuyên và Đồng rủ nhau đi chơi, bị lạc đường họ đã làm gì?
Giọng quê hương
1. Thuyên và Đồng rời quê đi làm đã mấy năm. Một hôm, hai anh rủ nhau đi chơi thật xa, nhưng đến giữa trưa thì lạc mất đường về. Hai người phải ghé vào cái quán gần đấy để hỏi đường, luôn tiện để ăn cho đỡ đói. Cùng ăn trong quán ấy có ba thanh niên. Họ chuyện trò luôn miệng. Bầu không khí trong quán vui vẻ lạ thường.
2. Lúc đứng lên trả tiền, Thuyên mới biết mình quên chiếc ví ở nhà. Hỏi Đồng, Đồng cũng không mang tiền theo. Hai người đang lúng túng, chợt một trong ba thanh niên bước lại gần, nói:
- Xin hai anh vui lòng cho tôi được trả tiền.
Thuyên ngạc nhiên nhìn anh thanh niên. Trên gương mặt đôn hậu, cặp mắt anh ánh lên vẻ thành thực, dễ mến. Thuyên bối rối:
- Xin lỗi. Tôi quả thật chưa nhớ ra anh là...
Người thanh niên không để Thuyên kịp dứt lời:
- Dạ, không! Bây giờ tôi mới được biết hai anh. Tôi muốn làm quen...
3. Ngừng một lát như để nén nỗi xúc động, anh thanh niên nói tiếp:
- Hai anh đã cho tôi nghe lại giọng nói của mẹ tôi xưa...
Bất ngờ trước tình cảm của người bạn mới, Thuyên mới chỉ biết nói:
- Cảm ơn anh...
Anh thanh niên xua tay:
- Tôi cảm ơn hai anh mới phải.
Rồi người ấy nghẹn ngào:
- Mẹ tôi là người miền Trung... Ba qua đời đã hơn tám năm rồi.
Nói đến đây, người trẻ tuổi lẳng lặng cúi đầu, đôi môi mím chặt lộ vẻ đau thương. Còn Thuyên, Đồng thì bùi ngùi nhớ đến quê hương, yên lặng nhìn nhau, mắt rớm lệ.
(Theo Thanh Tịnh)
- Đôn hậu: hiền từ, thật thà.
- Thành thực: có tấm lòng chân thật.
- Bùi ngùi: có cảm giác buồn, thương, nhớ lẫn lộn.
Thuyên và Đồng cùng ăn trong quán với những ai?
Giọng quê hương
1. Thuyên và Đồng rời quê đi làm đã mấy năm. Một hôm, hai anh rủ nhau đi chơi thật xa, nhưng đến giữa trưa thì lạc mất đường về. Hai người phải ghé vào cái quán gần đấy để hỏi đường, luôn tiện để ăn cho đỡ đói. Cùng ăn trong quán ấy có ba thanh niên. Họ chuyện trò luôn miệng. Bầu không khí trong quán vui vẻ lạ thường.
2. Lúc đứng lên trả tiền, Thuyên mới biết mình quên chiếc ví ở nhà. Hỏi Đồng, Đồng cũng không mang tiền theo. Hai người đang lúng túng, chợt một trong ba thanh niên bước lại gần, nói:
- Xin hai anh vui lòng cho tôi được trả tiền.
Thuyên ngạc nhiên nhìn anh thanh niên. Trên gương mặt đôn hậu, cặp mắt anh ánh lên vẻ thành thực, dễ mến. Thuyên bối rối:
- Xin lỗi. Tôi quả thật chưa nhớ ra anh là...
Người thanh niên không để Thuyên kịp dứt lời:
- Dạ, không! Bây giờ tôi mới được biết hai anh. Tôi muốn làm quen...
3. Ngừng một lát như để nén nỗi xúc động, anh thanh niên nói tiếp:
- Hai anh đã cho tôi nghe lại giọng nói của mẹ tôi xưa...
Bất ngờ trước tình cảm của người bạn mới, Thuyên mới chỉ biết nói:
- Cảm ơn anh...
Anh thanh niên xua tay:
- Tôi cảm ơn hai anh mới phải.
Rồi người ấy nghẹn ngào:
- Mẹ tôi là người miền Trung... Ba qua đời đã hơn tám năm rồi.
Nói đến đây, người trẻ tuổi lẳng lặng cúi đầu, đôi môi mím chặt lộ vẻ đau thương. Còn Thuyên, Đồng thì bùi ngùi nhớ đến quê hương, yên lặng nhìn nhau, mắt rớm lệ.
(Theo Thanh Tịnh)
- Đôn hậu: hiền từ, thật thà.
- Thành thực: có tấm lòng chân thật.
- Bùi ngùi: có cảm giác buồn, thương, nhớ lẫn lộn.
Khi đứng lên trả tiền, Thuyên mới phát hiện ra điều gì?
Giọng quê hương
1. Thuyên và Đồng rời quê đi làm đã mấy năm. Một hôm, hai anh rủ nhau đi chơi thật xa, nhưng đến giữa trưa thì lạc mất đường về. Hai người phải ghé vào cái quán gần đấy để hỏi đường, luôn tiện để ăn cho đỡ đói. Cùng ăn trong quán ấy có ba thanh niên. Họ chuyện trò luôn miệng. Bầu không khí trong quán vui vẻ lạ thường.
2. Lúc đứng lên trả tiền, Thuyên mới biết mình quên chiếc ví ở nhà. Hỏi Đồng, Đồng cũng không mang tiền theo. Hai người đang lúng túng, chợt một trong ba thanh niên bước lại gần, nói:
- Xin hai anh vui lòng cho tôi được trả tiền.
Thuyên ngạc nhiên nhìn anh thanh niên. Trên gương mặt đôn hậu, cặp mắt anh ánh lên vẻ thành thực, dễ mến. Thuyên bối rối:
- Xin lỗi. Tôi quả thật chưa nhớ ra anh là...
Người thanh niên không để Thuyên kịp dứt lời:
- Dạ, không! Bây giờ tôi mới được biết hai anh. Tôi muốn làm quen...
3. Ngừng một lát như để nén nỗi xúc động, anh thanh niên nói tiếp:
- Hai anh đã cho tôi nghe lại giọng nói của mẹ tôi xưa...
Bất ngờ trước tình cảm của người bạn mới, Thuyên mới chỉ biết nói:
- Cảm ơn anh...
Anh thanh niên xua tay:
- Tôi cảm ơn hai anh mới phải.
Rồi người ấy nghẹn ngào:
- Mẹ tôi là người miền Trung... Ba qua đời đã hơn tám năm rồi.
Nói đến đây, người trẻ tuổi lẳng lặng cúi đầu, đôi môi mím chặt lộ vẻ đau thương. Còn Thuyên, Đồng thì bùi ngùi nhớ đến quê hương, yên lặng nhìn nhau, mắt rớm lệ.
(Theo Thanh Tịnh)
- Đôn hậu: hiền từ, thật thà.
- Thành thực: có tấm lòng chân thật.
- Bùi ngùi: có cảm giác buồn, thương, nhớ lẫn lộn.
Khi đang bối rối vì quên không mang ví, điều gì khiến Thuyên và Đồng ngạc nhiên?
Giọng quê hương
1. Thuyên và Đồng rời quê đi làm đã mấy năm. Một hôm, hai anh rủ nhau đi chơi thật xa, nhưng đến giữa trưa thì lạc mất đường về. Hai người phải ghé vào cái quán gần đấy để hỏi đường, luôn tiện để ăn cho đỡ đói. Cùng ăn trong quán ấy có ba thanh niên. Họ chuyện trò luôn miệng. Bầu không khí trong quán vui vẻ lạ thường.
2. Lúc đứng lên trả tiền, Thuyên mới biết mình quên chiếc ví ở nhà. Hỏi Đồng, Đồng cũng không mang tiền theo. Hai người đang lúng túng, chợt một trong ba thanh niên bước lại gần, nói:
- Xin hai anh vui lòng cho tôi được trả tiền.
Thuyên ngạc nhiên nhìn anh thanh niên. Trên gương mặt đôn hậu, cặp mắt anh ánh lên vẻ thành thực, dễ mến. Thuyên bối rối:
- Xin lỗi. Tôi quả thật chưa nhớ ra anh là...
Người thanh niên không để Thuyên kịp dứt lời:
- Dạ, không! Bây giờ tôi mới được biết hai anh. Tôi muốn làm quen...
3. Ngừng một lát như để nén nỗi xúc động, anh thanh niên nói tiếp:
- Hai anh đã cho tôi nghe lại giọng nói của mẹ tôi xưa...
Bất ngờ trước tình cảm của người bạn mới, Thuyên mới chỉ biết nói:
- Cảm ơn anh...
Anh thanh niên xua tay:
- Tôi cảm ơn hai anh mới phải.
Rồi người ấy nghẹn ngào:
- Mẹ tôi là người miền Trung... Ba qua đời đã hơn tám năm rồi.
Nói đến đây, người trẻ tuổi lẳng lặng cúi đầu, đôi môi mím chặt lộ vẻ đau thương. Còn Thuyên, Đồng thì bùi ngùi nhớ đến quê hương, yên lặng nhìn nhau, mắt rớm lệ.
(Theo Thanh Tịnh)
- Đôn hậu: hiền từ, thật thà.
- Thành thực: có tấm lòng chân thật.
- Bùi ngùi: có cảm giác buồn, thương, nhớ lẫn lộn.
Vì sao anh thanh niên lại cảm ơn Thuyên và Đồng?
Giọng quê hương
1. Thuyên và Đồng rời quê đi làm đã mấy năm. Một hôm, hai anh rủ nhau đi chơi thật xa, nhưng đến giữa trưa thì lạc mất đường về. Hai người phải ghé vào cái quán gần đấy để hỏi đường, luôn tiện để ăn cho đỡ đói. Cùng ăn trong quán ấy có ba thanh niên. Họ chuyện trò luôn miệng. Bầu không khí trong quán vui vẻ lạ thường.
2. Lúc đứng lên trả tiền, Thuyên mới biết mình quên chiếc ví ở nhà. Hỏi Đồng, Đồng cũng không mang tiền theo. Hai người đang lúng túng, chợt một trong ba thanh niên bước lại gần, nói:
- Xin hai anh vui lòng cho tôi được trả tiền.
Thuyên ngạc nhiên nhìn anh thanh niên. Trên gương mặt đôn hậu, cặp mắt anh ánh lên vẻ thành thực, dễ mến. Thuyên bối rối:
- Xin lỗi. Tôi quả thật chưa nhớ ra anh là...
Người thanh niên không để Thuyên kịp dứt lời:
- Dạ, không! Bây giờ tôi mới được biết hai anh. Tôi muốn làm quen...
3. Ngừng một lát như để nén nỗi xúc động, anh thanh niên nói tiếp:
- Hai anh đã cho tôi nghe lại giọng nói của mẹ tôi xưa...
Bất ngờ trước tình cảm của người bạn mới, Thuyên mới chỉ biết nói:
- Cảm ơn anh...
Anh thanh niên xua tay:
- Tôi cảm ơn hai anh mới phải.
Rồi người ấy nghẹn ngào:
- Mẹ tôi là người miền Trung... Ba qua đời đã hơn tám năm rồi.
Nói đến đây, người trẻ tuổi lẳng lặng cúi đầu, đôi môi mím chặt lộ vẻ đau thương. Còn Thuyên, Đồng thì bùi ngùi nhớ đến quê hương, yên lặng nhìn nhau, mắt rớm lệ.
(Theo Thanh Tịnh)
- Đôn hậu: hiền từ, thật thà.
- Thành thực: có tấm lòng chân thật.
- Bùi ngùi: có cảm giác buồn, thương, nhớ lẫn lộn.
Sau khi cảm ơn, anh thanh niên đã tâm sự chuyện gì với Thuyên và Đồng?
Giọng quê hương
1. Thuyên và Đồng rời quê đi làm đã mấy năm. Một hôm, hai anh rủ nhau đi chơi thật xa, nhưng đến giữa trưa thì lạc mất đường về. Hai người phải ghé vào cái quán gần đấy để hỏi đường, luôn tiện để ăn cho đỡ đói. Cùng ăn trong quán ấy có ba thanh niên. Họ chuyện trò luôn miệng. Bầu không khí trong quán vui vẻ lạ thường.
2. Lúc đứng lên trả tiền, Thuyên mới biết mình quên chiếc ví ở nhà. Hỏi Đồng, Đồng cũng không mang tiền theo. Hai người đang lúng túng, chợt một trong ba thanh niên bước lại gần, nói:
- Xin hai anh vui lòng cho tôi được trả tiền.
Thuyên ngạc nhiên nhìn anh thanh niên. Trên gương mặt đôn hậu, cặp mắt anh ánh lên vẻ thành thực, dễ mến. Thuyên bối rối:
- Xin lỗi. Tôi quả thật chưa nhớ ra anh là...
Người thanh niên không để Thuyên kịp dứt lời:
- Dạ, không! Bây giờ tôi mới được biết hai anh. Tôi muốn làm quen...
3. Ngừng một lát như để nén nỗi xúc động, anh thanh niên nói tiếp:
- Hai anh đã cho tôi nghe lại giọng nói của mẹ tôi xưa...
Bất ngờ trước tình cảm của người bạn mới, Thuyên mới chỉ biết nói:
- Cảm ơn anh...
Anh thanh niên xua tay:
- Tôi cảm ơn hai anh mới phải.
Rồi người ấy nghẹn ngào:
- Mẹ tôi là người miền Trung... Ba qua đời đã hơn tám năm rồi.
Nói đến đây, người trẻ tuổi lẳng lặng cúi đầu, đôi môi mím chặt lộ vẻ đau thương. Còn Thuyên, Đồng thì bùi ngùi nhớ đến quê hương, yên lặng nhìn nhau, mắt rớm lệ.
(Theo Thanh Tịnh)
- Đôn hậu: hiền từ, thật thà.
- Thành thực: có tấm lòng chân thật.
- Bùi ngùi: có cảm giác buồn, thương, nhớ lẫn lộn.
Đâu không phải là chi tiết nói lên tình cảm của các nhân vật đối với quê hương?
Giọng quê hương
1. Thuyên và Đồng rời quê đi làm đã mấy năm. Một hôm, hai anh rủ nhau đi chơi thật xa, nhưng đến giữa trưa thì lạc mất đường về. Hai người phải ghé vào cái quán gần đấy để hỏi đường, luôn tiện để ăn cho đỡ đói. Cùng ăn trong quán ấy có ba thanh niên. Họ chuyện trò luôn miệng. Bầu không khí trong quán vui vẻ lạ thường.
2. Lúc đứng lên trả tiền, Thuyên mới biết mình quên chiếc ví ở nhà. Hỏi Đồng, Đồng cũng không mang tiền theo. Hai người đang lúng túng, chợt một trong ba thanh niên bước lại gần, nói:
- Xin hai anh vui lòng cho tôi được trả tiền.
Thuyên ngạc nhiên nhìn anh thanh niên. Trên gương mặt đôn hậu, cặp mắt anh ánh lên vẻ thành thực, dễ mến. Thuyên bối rối:
- Xin lỗi. Tôi quả thật chưa nhớ ra anh là...
Người thanh niên không để Thuyên kịp dứt lời:
- Dạ, không! Bây giờ tôi mới được biết hai anh. Tôi muốn làm quen...
3. Ngừng một lát như để nén nỗi xúc động, anh thanh niên nói tiếp:
- Hai anh đã cho tôi nghe lại giọng nói của mẹ tôi xưa...
Bất ngờ trước tình cảm của người bạn mới, Thuyên mới chỉ biết nói:
- Cảm ơn anh...
Anh thanh niên xua tay:
- Tôi cảm ơn hai anh mới phải.
Rồi người ấy nghẹn ngào:
- Mẹ tôi là người miền Trung... Ba qua đời đã hơn tám năm rồi.
Nói đến đây, người trẻ tuổi lẳng lặng cúi đầu, đôi môi mím chặt lộ vẻ đau thương. Còn Thuyên, Đồng thì bùi ngùi nhớ đến quê hương, yên lặng nhìn nhau, mắt rớm lệ.
(Theo Thanh Tịnh)
- Đôn hậu: hiền từ, thật thà.
- Thành thực: có tấm lòng chân thật.
- Bùi ngùi: có cảm giác buồn, thương, nhớ lẫn lộn.
Chọn từ thích hợp điền vào chỗ trống:
rất thân thiết, gắn bó đối với mỗi người. Nó gợi ra bao về người thân và phong cảnh quê hương, nơi người đó và . Đặc biệt là đối với những người xa quê thì tình cảm đối với giọng quê hương lại càng trở nên thắm thiết.
(Kéo thả hoặc click vào để điền)
Giọng quê hương
1. Thuyên và Đồng rời quê đi làm đã mấy năm. Một hôm, hai anh rủ nhau đi chơi thật xa, nhưng đến giữa trưa thì lạc mất đường về. Hai người phải ghé vào cái quán gần đấy để hỏi đường, luôn tiện để ăn cho đỡ đói. Cùng ăn trong quán ấy có ba thanh niên. Họ chuyện trò luôn miệng. Bầu không khí trong quán vui vẻ lạ thường.
2. Lúc đứng lên trả tiền, Thuyên mới biết mình quên chiếc ví ở nhà. Hỏi Đồng, Đồng cũng không mang tiền theo. Hai người đang lúng túng, chợt một trong ba thanh niên bước lại gần, nói:
- Xin hai anh vui lòng cho tôi được trả tiền.
Thuyên ngạc nhiên nhìn anh thanh niên. Trên gương mặt đôn hậu, cặp mắt anh ánh lên vẻ thành thực, dễ mến. Thuyên bối rối:
- Xin lỗi. Tôi quả thật chưa nhớ ra anh là...
Người thanh niên không để Thuyên kịp dứt lời:
- Dạ, không! Bây giờ tôi mới được biết hai anh. Tôi muốn làm quen...
3. Ngừng một lát như để nén nỗi xúc động, anh thanh niên nói tiếp:
- Hai anh đã cho tôi nghe lại giọng nói của mẹ tôi xưa...
Bất ngờ trước tình cảm của người bạn mới, Thuyên mới chỉ biết nói:
- Cảm ơn anh...
Anh thanh niên xua tay:
- Tôi cảm ơn hai anh mới phải.
Rồi người ấy nghẹn ngào:
- Mẹ tôi là người miền Trung... Ba qua đời đã hơn tám năm rồi.
Nói đến đây, người trẻ tuổi lẳng lặng cúi đầu, đôi môi mím chặt lộ vẻ đau thương. Còn Thuyên, Đồng thì bùi ngùi nhớ đến quê hương, yên lặng nhìn nhau, mắt rớm lệ.
(Theo Thanh Tịnh)
- Đôn hậu: hiền từ, thật thà.
- Thành thực: có tấm lòng chân thật.
- Bùi ngùi: có cảm giác buồn, thương, nhớ lẫn lộn.
Nội dung của bài Giọng quê hương là
Giọng quê hương
1. Thuyên và Đồng rời quê đi làm đã mấy năm. Một hôm, hai anh rủ nhau đi chơi thật xa, nhưng đến giữa trưa thì lạc mất đường về. Hai người phải ghé vào cái quán gần đấy để hỏi đường, luôn tiện để ăn cho đỡ đói. Cùng ăn trong quán ấy có ba thanh niên. Họ chuyện trò luôn miệng. Bầu không khí trong quán vui vẻ lạ thường.
2. Lúc đứng lên trả tiền, Thuyên mới biết mình quên chiếc ví ở nhà. Hỏi Đồng, Đồng cũng không mang tiền theo. Hai người đang lúng túng, chợt một trong ba thanh niên bước lại gần, nói:
- Xin hai anh vui lòng cho tôi được trả tiền.
Thuyên ngạc nhiên nhìn anh thanh niên. Trên gương mặt đôn hậu, cặp mắt anh ánh lên vẻ thành thực, dễ mến. Thuyên bối rối:
- Xin lỗi. Tôi quả thật chưa nhớ ra anh là...
Người thanh niên không để Thuyên kịp dứt lời:
- Dạ, không! Bây giờ tôi mới được biết hai anh. Tôi muốn làm quen...
3. Ngừng một lát như để nén nỗi xúc động, anh thanh niên nói tiếp:
- Hai anh đã cho tôi nghe lại giọng nói của mẹ tôi xưa...
Bất ngờ trước tình cảm của người bạn mới, Thuyên mới chỉ biết nói:
- Cảm ơn anh...
Anh thanh niên xua tay:
- Tôi cảm ơn hai anh mới phải.
Rồi người ấy nghẹn ngào:
- Mẹ tôi là người miền Trung... Ba qua đời đã hơn tám năm rồi.
Nói đến đây, người trẻ tuổi lẳng lặng cúi đầu, đôi môi mím chặt lộ vẻ đau thương. Còn Thuyên, Đồng thì bùi ngùi nhớ đến quê hương, yên lặng nhìn nhau, mắt rớm lệ.
(Theo Thanh Tịnh)
- Đôn hậu: hiền từ, thật thà.
- Thành thực: có tấm lòng chân thật.
- Bùi ngùi: có cảm giác buồn, thương, nhớ lẫn lộn.
Nối các từ sau với nội dung tương ứng:
2. Lúc đứng lên trả tiền, Thuyên mới biết mình quên chiếc ví ở nhà. Hỏi Đồng, Đồng cũng không mang tiền theo. Hai người đang lúng túng, chợt một trong ba thanh niên bước đến lại gần, nói:
- Xin hai anh vui lòng cho tôi được trả tiền.
Thuyên ngạc nhiên nhìn anh thanh niên. Trên gương mặt đôn hậu, cặp mắt ánh lên vẻ thành thực, dễ mến. Thuyên bối rối:
- Xin lỗi. Tôi quả thật chưa nhớ ra anh là…
Người thanh niên không để Thuyên kịp dứt lời:
- Dạ, không ! Bây giờ tôi mới được biết hai anh. Tôi muốn làm quen…
Chuyện gì xảy ra làm Thuyên và Đồng ngạc nhiên?
3. Ngừng một lát như để nén nỗi xúc động, anh thanh niên nói tiếp:
- Hai anh đã cho tôi nghe lại giọng nói của mẹ tôi xưa…
Bất ngờ trước tình cảm của người bạn mới, Thuyên chỉ biết nói:
- Cảm ơn anh…
Anh thanh niên xua tay:
- Tôi phải cảm ơn hai anh mới phải.
Rồi người ấy nghẹn ngào:
- Mẹ tôi là người miền Trung…. Bà qua đời đã hơn tám năm rồi.
Nói đến đây, người trẻ tuổi lẳng lặng cúi đầu, đôi môi mím chặt để lộ vẻ đau thương. Còn Thuyên, Đồng thì bùi ngùi nhớ quê hương, yên lặng nhìn nhau, mắt rớm lệ.
Vì sao anh thanh niên cảm ơn Thuyên và Đồng?
3. Ngừng một lát như để nén nỗi xúc động, anh thanh niên nói tiếp:
- Hai anh đã cho tôi nghe lại giọng nói của mẹ tôi xưa…
Bất ngờ trước tình cảm của người bạn mới, Thuyên chỉ biết nói:
- Cảm ơn anh…
Anh thanh niên xua tay:
- Tôi phải cảm ơn hai anh mới phải.
Rồi người ấy nghẹn ngào:
- Mẹ tôi là người miền Trung…. Bà qua đời đã hơn tám năm rồi.
Nói đến đây, người trẻ tuổi lẳng lặng cúi đầu, đôi môi mím chặt để lộ vẻ đau thương. Còn Thuyên, Đồng thì bùi ngùi nhớ quê hương, yên lặng nhìn nhau, mắt rớm lệ.
Vì sao anh thanh niên cảm ơn Thuyên và Đồng?
Con hãy gạch chân 2 chi tiết thể hiện tình cảm tha thiết của các nhân vật đối với quê hương:
Nói đến đây, người trẻ tuổi lẳng lặng cúi đầu, đôi môi mím chặt để lộ vẻ đau thương. Còn Thuyên, Đồng thì bùi ngùi nhớ quê hương, yên lặng nhìn nhau, mắt rớm lệ.
Giọng quê hương
1. Thuyên và Đồng rời quê đi làm đã mấy năm. Một hôm, hai anh rủ nhau đi chơi thật xa, nhưng đến giữa trưa thì lạc mất đường về. Hai người phải ghé vào cái quán gần đấy để hỏi đường, luôn tiện để ăn cho đỡ đói. Cùng ăn trong quán ấy có ba thanh niên. Họ chuyện trò luôn miệng. Bầu không khí trong quán vui vẻ lạ thường.
2. Lúc đứng lên trả tiền, Thuyên mới biết mình quên chiếc ví ở nhà. Hỏi Đồng, Đồng cũng không mang tiền theo. Hai người đang lúng túng, chợt một trong ba thanh niên bước lại gần, nói:
- Xin hai anh vui lòng cho tôi được trả tiền.
Thuyên ngạc nhiên nhìn anh thanh niên. Trên gương mặt đôn hậu, cặp mắt anh ánh lên vẻ thành thực, dễ mến. Thuyên bối rối:
- Xin lỗi. Tôi quả thật chưa nhớ ra anh là...
Người thanh niên không để Thuyên kịp dứt lời:
- Dạ, không! Bây giờ tôi mới được biết hai anh. Tôi muốn làm quen...
3. Ngừng một lát như để nén nỗi xúc động, anh thanh niên nói tiếp:
- Hai anh đã cho tôi nghe lại giọng nói của mẹ tôi xưa...
Bất ngờ trước tình cảm của người bạn mới, Thuyên mới chỉ biết nói:
- Cảm ơn anh...
Anh thanh niên xua tay:
- Tôi cảm ơn hai anh mới phải.
Rồi người ấy nghẹn ngào:
- Mẹ tôi là người miền Trung... Ba qua đời đã hơn tám năm rồi.
Nói đến đây, người trẻ tuổi lẳng lặng cúi đầu, đôi môi mím chặt lộ vẻ đau thương. Còn Thuyên, Đồng thì bùi ngùi nhớ đến quê hương, yên lặng nhìn nhau, mắt rớm lệ.
(Theo Thanh Tịnh)
Qua câu chuyện, con nghĩ gì về giọng quê hương? (chọn 3 đáp án)
Bạn có thể đánh giá bài học này ở đây