Báo cáo học liệu
Mua học liệu
Mua học liệu:
-
Số dư ví của bạn: 0 coin - 0 Xu
-
Nếu mua học liệu này bạn sẽ bị trừ: 2 coin\Xu
Để nhận Coin\Xu, bạn có thể:
Luyện tập SVIP
ÔNG GIUỐC-ĐANH MẶC LỄ PHỤC
(Trích Trưởng giả học làm sang)
Phó may(1), Thợ phụ mang bộ lễ phục(2) của ông Giuốc-đanh.
Ông Giuốc-đanh, Gia nhân(3)
ÔNG GIUỐC-ĐANH - A! Bác đã tới đấy à? Tôi sắp phát khùng lên vì bác đây.
PHÓ MAY - Tôi không làm sao đến sớm hơn được, ấy là tôi đã cho hai chục chú thợ phụ xúm lại bộ lễ phục của ngài đấy.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Đôi bít tất lụa bác gửi đến cho tôi chật quá, tôi khổ sở vô cùng mới xỏ chân vào được và đã đứt mất hai mắt rồi.
PHÓ MAY - Rồi nó dãn ra thì lại rộng quá ấy chứ.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Phải, nếu tôi cứ làm đứt mãi các mắt thì sẽ rộng thật. Lại đôi giày bác bảo đóng cho tôi làm tôi đau chân ghê gớm.
PHÓ MAY - Thưa ngài, đâu có.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Đâu có là thế nào!
PHÓ MAY - Không, đôi giày không làm ngài đau đâu mà.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Tôi, tôi bảo là nó làm tôi đau.
PHÓ MAY - Ngài cứ tưởng tượng ra thế.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Tôi tưởng tượng ra thế vì tôi thấy thế. Bác này lí luận hay nhỉ!
PHÓ MAY - Thưa, đây là bộ lễ phục đẹp nhất triều đình và may vừa mắt nhất. Sáng chế ra được một bộ lễ phục trang nghiêm mà không phải màu đen(4) thật là tuyệt tác. Tôi thách các thợ giỏi nhất mà làm nổi đấy.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Thế này là thế nào? Bác may hoa ngược mất rồi! (5)
PHÓ MAY - Nào ngài có bảo là ngài muốn may hoa xuôi đâu!
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Lại cần phải bảo may hoa xuôi ư?
PHÓ MAY - Vâng, phải bảo chứ. Vì những người quý phái(6) đều mặc như thế này cả.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Những người quý phái mặc áo ngược hoa ư?
PHÓ MAY - Thưa ngài, vâng.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Ồ!Thế thì bộ áo này may được đấy.
PHÓ MAY - Nếu ngài muốn thì tôi sẽ xin may hoa xuôi lại thôi mà.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Không, không.
PHÓ MAY - Xin ngài cứ việc bảo.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Tôi bảo là không mà. Bác may thế này được rồi. Bác cho rằng tôi mặc áo này có vừa vặn không?
PHÓ MAY - Còn phải nói! Tôi đố họa sĩ nào lấy bút mà vẽ hầu ngài bộ áo vừa khít hơn được. Ở nhà tôi có một chú thợ phụ may quần cộc(7) thì tài nhất thiên hạ; và một chú khác là anh hùng của thời đại về may áo chẽn(8) đấy.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Bộ tóc giả và lông đính mũ(9) có được chững chạc không?
PHÓ MAY - Chững chạc tuốt!
ÔNG GIUỐC-ĐANH - nhìn áo của bác phó may - Ô kìa, bác phó! Vải này là thứ hàng tôi đưa bác may bộ lễ phục của tôi đây mà. Tôi nhận ra đúng nó rồi.
PHÓ MAY - Chẳng là thứ hàng đẹp quá nên tôi đã gạn lại một áo để mặc.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Đành là đẹp, nhưng đáng lẽ đừng gạn vào áo của tôi mới phải.
PHÓ MAY - Mời ngài mặc thử bộ lễ phục chứ ạ?
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Ừ, đưa đây tôi.
PHÓ MAY - Khoan đã, không thể mặc như thế được. Thứ áo này phải mặc đúng thể thức (10), tôi có đem người đến để mặc hầu ngài theo nhịp điệu. Ớ này! Vào đây, các chú. Các chú hãy mặc bộ lễ phục này hầu ngài theo cách thức mặc cho các nhà quý phái.
Bốn chú thợ phụ ra, hai chú cởi tuột quần của ông Giuốc-đanh mặc lúc tập kiếm vừa rồi, hai chú thì lột áo ngắn rồi họ mặc bộ lễ phục mới vào cho ông. Ông Giuốc-đanh mặc lễ phục xong, đi đi lại lại giữa đám thợ, phô áo mới cho họ xem có được không. Cởi áo, mặc áo, chân bước, miệng nói, tất cả đều theo nhịp của dàn nhạc.
THỢ PHỤ - Bẩm ông lớn, xin ông lớn ban cho anh em ít tiền uống rượu.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Anh gọi ta là gì?
THỢ PHỤ - Bẩm, ông lớn ạ.
THỢ PHỤ - Bẩm cụ lớn, anh em chúng tôi đội ơn cụ lớn lắm lắm.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - "Cụ lớn", ồ, ồ, cụ lớn! Chú mày thong thả tí đã. Cái tiếng "cụ lớn" đáng thưởng lắm. "Cụ lớn" không phải là một tiếng tầm thường đâu nhé. Này, cụ lớn thưởng cho các chú đây.
THỢ PHỤ - Dám bẩm đức ông, anh em chúng tôi sẽ đi uống rượu chúc sức khỏe đức ông.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Lại "đức ông" nữa! Hà hà! Hà hà! Các chú hãy đợi tí, đừng đi vội. Ta là đức ông kia mà! (nói riêng) Của đáng tội, nếu nó tôn ta lên bậc tướng công, thì nó sẽ được cả túi tiền mất. Đây nữa này, thưởng cho chú về tiếng "đức ông" đấy nhé.
THỢ PHỤ - Dạ, bẩm đức ông, anh em chúng tôi xin bái tạ ơn người.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - nói riêng - Nó như thế là phải chăng, nếu không ta đến mất tong cả tiền cho nó thôi.
Bốn người thợ phụ vui mừng nhảy múa.
(Mô-li-e(*), Trưởng giả học làm sang,
trong Tuyển tập kịch Mô-li-e)
(*) Mô-li-e: là nhà soạn kịch nổi tiếng của Pháp, tác giả của những vở kịch Lão hà tiện, Trưởng giả học làm sang, Người bệnh tưởng,... Ông đồng thời cũng là một diễn viên và thường đóng các vai chính trong một số vở kịch của chính mình.
Ông Giuốc-đanh mặc lễ phục trích trong vở kịch 5 hồi Trưởng giả học làm sang (1670) và là lớp kịch kết thúc hồi II. Nhân vật trung tâm của vở kịch là ông Giuốc-đanh, tuổi ngoài bốn mươi, con một nhà buôn giàu có. Tuy dốt nát, quê kệch, nhưng ông muốn học đòi làm sang. Nhiều kẻ lợi dụng tính cách đó, săn đón, nịnh hót ông để moi tiền. Ông không tán thành tình yêu của con gái là Luy-xin với chàng Clê-ông chỉ vì chàng chẳng phải quý tộc. Cuối cùng, nhờ mưu mẹo của Cô-vi-en là đầy tớ của mình, Clê-ông cải trang làm hoàng tử Thổ Nhĩ Kì đến hỏi Luy-xin làm vợ và được ông Giuốc-đanh ưng thuận.
(1) Phó may: thợ may.
(2) Lễ phục: bộ quần áo may theo kiểu quy định để mặc trong các dịp đặc biệt.
(3) Gia nhân: người giúp việc trong nhà.
(4) Thời bấy giờ ở Pháp, bộ lễ phục trang trọng phải may bằng màu đen.
(5) Khi may áo, hoa phải hướng lên trên.
(6) Quý phái: thuộc dòng dõi cao sang trong xã hội cũ.
(7) Quần cộc: trang phục của tầng lớp quý tộc ở Pháp thế kỉ XVII, tuy gọi là "quần cộc" nhưng có hai loại: dài đến đầu gối và dài đến mắt cá chân.
(8) Áo chẽn: trang phục của tầng lớp quý tộc ở Pháp thời đó, may sát người, che kín từ cổ đến thắt lưng.
(9) Bộ tóc giả và lông đính mũ: các thứ gắn với trang phục của tầng lớp quý tộc Pháp thế kỉ XVII. Bác phó may được ông Giuốc-đanh tín nhiệm giao cho việc cung cấp cả các bộ phận trang phục đặt làm ở nơi khác như bít tất, tóc giả, lông đính mũ...
(10) Thể thức: thể lệ và cách thức tiến hành.
(11) Trưởng giả: người xuất thân bình dân, nhờ làm ăn buôn bán mà giàu có.
Mô-li-e là nhà văn nước nào?
ÔNG GIUỐC-ĐANH MẶC LỄ PHỤC
(Trích Trưởng giả học làm sang)
Phó may(1), Thợ phụ mang bộ lễ phục(2) của ông Giuốc-đanh.
Ông Giuốc-đanh, Gia nhân(3)
ÔNG GIUỐC-ĐANH - A! Bác đã tới đấy à? Tôi sắp phát khùng lên vì bác đây.
PHÓ MAY - Tôi không làm sao đến sớm hơn được, ấy là tôi đã cho hai chục chú thợ phụ xúm lại bộ lễ phục của ngài đấy.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Đôi bít tất lụa bác gửi đến cho tôi chật quá, tôi khổ sở vô cùng mới xỏ chân vào được và đã đứt mất hai mắt rồi.
PHÓ MAY - Rồi nó dãn ra thì lại rộng quá ấy chứ.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Phải, nếu tôi cứ làm đứt mãi các mắt thì sẽ rộng thật. Lại đôi giày bác bảo đóng cho tôi làm tôi đau chân ghê gớm.
PHÓ MAY - Thưa ngài, đâu có.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Đâu có là thế nào!
PHÓ MAY - Không, đôi giày không làm ngài đau đâu mà.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Tôi, tôi bảo là nó làm tôi đau.
PHÓ MAY - Ngài cứ tưởng tượng ra thế.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Tôi tưởng tượng ra thế vì tôi thấy thế. Bác này lí luận hay nhỉ!
PHÓ MAY - Thưa, đây là bộ lễ phục đẹp nhất triều đình và may vừa mắt nhất. Sáng chế ra được một bộ lễ phục trang nghiêm mà không phải màu đen(4) thật là tuyệt tác. Tôi thách các thợ giỏi nhất mà làm nổi đấy.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Thế này là thế nào? Bác may hoa ngược mất rồi! (5)
PHÓ MAY - Nào ngài có bảo là ngài muốn may hoa xuôi đâu!
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Lại cần phải bảo may hoa xuôi ư?
PHÓ MAY - Vâng, phải bảo chứ. Vì những người quý phái(6) đều mặc như thế này cả.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Những người quý phái mặc áo ngược hoa ư?
PHÓ MAY - Thưa ngài, vâng.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Ồ!Thế thì bộ áo này may được đấy.
PHÓ MAY - Nếu ngài muốn thì tôi sẽ xin may hoa xuôi lại thôi mà.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Không, không.
PHÓ MAY - Xin ngài cứ việc bảo.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Tôi bảo là không mà. Bác may thế này được rồi. Bác cho rằng tôi mặc áo này có vừa vặn không?
PHÓ MAY - Còn phải nói! Tôi đố họa sĩ nào lấy bút mà vẽ hầu ngài bộ áo vừa khít hơn được. Ở nhà tôi có một chú thợ phụ may quần cộc(7) thì tài nhất thiên hạ; và một chú khác là anh hùng của thời đại về may áo chẽn(8) đấy.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Bộ tóc giả và lông đính mũ(9) có được chững chạc không?
PHÓ MAY - Chững chạc tuốt!
ÔNG GIUỐC-ĐANH - nhìn áo của bác phó may - Ô kìa, bác phó! Vải này là thứ hàng tôi đưa bác may bộ lễ phục của tôi đây mà. Tôi nhận ra đúng nó rồi.
PHÓ MAY - Chẳng là thứ hàng đẹp quá nên tôi đã gạn lại một áo để mặc.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Đành là đẹp, nhưng đáng lẽ đừng gạn vào áo của tôi mới phải.
PHÓ MAY - Mời ngài mặc thử bộ lễ phục chứ ạ?
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Ừ, đưa đây tôi.
PHÓ MAY - Khoan đã, không thể mặc như thế được. Thứ áo này phải mặc đúng thể thức (10), tôi có đem người đến để mặc hầu ngài theo nhịp điệu. Ớ này! Vào đây, các chú. Các chú hãy mặc bộ lễ phục này hầu ngài theo cách thức mặc cho các nhà quý phái.
Bốn chú thợ phụ ra, hai chú cởi tuột quần của ông Giuốc-đanh mặc lúc tập kiếm vừa rồi, hai chú thì lột áo ngắn rồi họ mặc bộ lễ phục mới vào cho ông. Ông Giuốc-đanh mặc lễ phục xong, đi đi lại lại giữa đám thợ, phô áo mới cho họ xem có được không. Cởi áo, mặc áo, chân bước, miệng nói, tất cả đều theo nhịp của dàn nhạc.
THỢ PHỤ - Bẩm ông lớn, xin ông lớn ban cho anh em ít tiền uống rượu.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Anh gọi ta là gì?
THỢ PHỤ - Bẩm, ông lớn ạ.
THỢ PHỤ - Bẩm cụ lớn, anh em chúng tôi đội ơn cụ lớn lắm lắm.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - "Cụ lớn", ồ, ồ, cụ lớn! Chú mày thong thả tí đã. Cái tiếng "cụ lớn" đáng thưởng lắm. "Cụ lớn" không phải là một tiếng tầm thường đâu nhé. Này, cụ lớn thưởng cho các chú đây.
THỢ PHỤ - Dám bẩm đức ông, anh em chúng tôi sẽ đi uống rượu chúc sức khỏe đức ông.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Lại "đức ông" nữa! Hà hà! Hà hà! Các chú hãy đợi tí, đừng đi vội. Ta là đức ông kia mà! (nói riêng) Của đáng tội, nếu nó tôn ta lên bậc tướng công, thì nó sẽ được cả túi tiền mất. Đây nữa này, thưởng cho chú về tiếng "đức ông" đấy nhé.
THỢ PHỤ - Dạ, bẩm đức ông, anh em chúng tôi xin bái tạ ơn người.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - nói riêng - Nó như thế là phải chăng, nếu không ta đến mất tong cả tiền cho nó thôi.
Bốn người thợ phụ vui mừng nhảy múa.
(Mô-li-e(*), Trưởng giả học làm sang,
trong Tuyển tập kịch Mô-li-e)
(*) Mô-li-e: là nhà soạn kịch nổi tiếng của Pháp, tác giả của những vở kịch Lão hà tiện, Trưởng giả học làm sang, Người bệnh tưởng,... Ông đồng thời cũng là một diễn viên và thường đóng các vai chính trong một số vở kịch của chính mình.
Ông Giuốc-đanh mặc lễ phục trích trong vở kịch 5 hồi Trưởng giả học làm sang (1670) và là lớp kịch kết thúc hồi II. Nhân vật trung tâm của vở kịch là ông Giuốc-đanh, tuổi ngoài bốn mươi, con một nhà buôn giàu có. Tuy dốt nát, quê kệch, nhưng ông muốn học đòi làm sang. Nhiều kẻ lợi dụng tính cách đó, săn đón, nịnh hót ông để moi tiền. Ông không tán thành tình yêu của con gái là Luy-xin với chàng Clê-ông chỉ vì chàng chẳng phải quý tộc. Cuối cùng, nhờ mưu mẹo của Cô-vi-en là đầy tớ của mình, Clê-ông cải trang làm hoàng tử Thổ Nhĩ Kì đến hỏi Luy-xin làm vợ và được ông Giuốc-đanh ưng thuận.
(1) Phó may: thợ may.
(2) Lễ phục: bộ quần áo may theo kiểu quy định để mặc trong các dịp đặc biệt.
(3) Gia nhân: người giúp việc trong nhà.
(4) Thời bấy giờ ở Pháp, bộ lễ phục trang trọng phải may bằng màu đen.
(5) Khi may áo, hoa phải hướng lên trên.
(6) Quý phái: thuộc dòng dõi cao sang trong xã hội cũ.
(7) Quần cộc: trang phục của tầng lớp quý tộc ở Pháp thế kỉ XVII, tuy gọi là "quần cộc" nhưng có hai loại: dài đến đầu gối và dài đến mắt cá chân.
(8) Áo chẽn: trang phục của tầng lớp quý tộc ở Pháp thời đó, may sát người, che kín từ cổ đến thắt lưng.
(9) Bộ tóc giả và lông đính mũ: các thứ gắn với trang phục của tầng lớp quý tộc Pháp thế kỉ XVII. Bác phó may được ông Giuốc-đanh tín nhiệm giao cho việc cung cấp cả các bộ phận trang phục đặt làm ở nơi khác như bít tất, tóc giả, lông đính mũ...
(10) Thể thức: thể lệ và cách thức tiến hành.
(11) Trưởng giả: người xuất thân bình dân, nhờ làm ăn buôn bán mà giàu có.
Văn bản trên trích từ vở kịch nào của Mô-li-e?
ÔNG GIUỐC-ĐANH MẶC LỄ PHỤC
(Trích Trưởng giả học làm sang)
Phó may(1), Thợ phụ mang bộ lễ phục(2) của ông Giuốc-đanh.
Ông Giuốc-đanh, Gia nhân(3)
ÔNG GIUỐC-ĐANH - A! Bác đã tới đấy à? Tôi sắp phát khùng lên vì bác đây.
PHÓ MAY - Tôi không làm sao đến sớm hơn được, ấy là tôi đã cho hai chục chú thợ phụ xúm lại bộ lễ phục của ngài đấy.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Đôi bít tất lụa bác gửi đến cho tôi chật quá, tôi khổ sở vô cùng mới xỏ chân vào được và đã đứt mất hai mắt rồi.
PHÓ MAY - Rồi nó dãn ra thì lại rộng quá ấy chứ.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Phải, nếu tôi cứ làm đứt mãi các mắt thì sẽ rộng thật. Lại đôi giày bác bảo đóng cho tôi làm tôi đau chân ghê gớm.
PHÓ MAY - Thưa ngài, đâu có.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Đâu có là thế nào!
PHÓ MAY - Không, đôi giày không làm ngài đau đâu mà.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Tôi, tôi bảo là nó làm tôi đau.
PHÓ MAY - Ngài cứ tưởng tượng ra thế.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Tôi tưởng tượng ra thế vì tôi thấy thế. Bác này lí luận hay nhỉ!
PHÓ MAY - Thưa, đây là bộ lễ phục đẹp nhất triều đình và may vừa mắt nhất. Sáng chế ra được một bộ lễ phục trang nghiêm mà không phải màu đen(4) thật là tuyệt tác. Tôi thách các thợ giỏi nhất mà làm nổi đấy.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Thế này là thế nào? Bác may hoa ngược mất rồi! (5)
PHÓ MAY - Nào ngài có bảo là ngài muốn may hoa xuôi đâu!
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Lại cần phải bảo may hoa xuôi ư?
PHÓ MAY - Vâng, phải bảo chứ. Vì những người quý phái(6) đều mặc như thế này cả.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Những người quý phái mặc áo ngược hoa ư?
PHÓ MAY - Thưa ngài, vâng.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Ồ!Thế thì bộ áo này may được đấy.
PHÓ MAY - Nếu ngài muốn thì tôi sẽ xin may hoa xuôi lại thôi mà.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Không, không.
PHÓ MAY - Xin ngài cứ việc bảo.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Tôi bảo là không mà. Bác may thế này được rồi. Bác cho rằng tôi mặc áo này có vừa vặn không?
PHÓ MAY - Còn phải nói! Tôi đố họa sĩ nào lấy bút mà vẽ hầu ngài bộ áo vừa khít hơn được. Ở nhà tôi có một chú thợ phụ may quần cộc(7) thì tài nhất thiên hạ; và một chú khác là anh hùng của thời đại về may áo chẽn(8) đấy.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Bộ tóc giả và lông đính mũ(9) có được chững chạc không?
PHÓ MAY - Chững chạc tuốt!
ÔNG GIUỐC-ĐANH - nhìn áo của bác phó may - Ô kìa, bác phó! Vải này là thứ hàng tôi đưa bác may bộ lễ phục của tôi đây mà. Tôi nhận ra đúng nó rồi.
PHÓ MAY - Chẳng là thứ hàng đẹp quá nên tôi đã gạn lại một áo để mặc.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Đành là đẹp, nhưng đáng lẽ đừng gạn vào áo của tôi mới phải.
PHÓ MAY - Mời ngài mặc thử bộ lễ phục chứ ạ?
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Ừ, đưa đây tôi.
PHÓ MAY - Khoan đã, không thể mặc như thế được. Thứ áo này phải mặc đúng thể thức (10), tôi có đem người đến để mặc hầu ngài theo nhịp điệu. Ớ này! Vào đây, các chú. Các chú hãy mặc bộ lễ phục này hầu ngài theo cách thức mặc cho các nhà quý phái.
Bốn chú thợ phụ ra, hai chú cởi tuột quần của ông Giuốc-đanh mặc lúc tập kiếm vừa rồi, hai chú thì lột áo ngắn rồi họ mặc bộ lễ phục mới vào cho ông. Ông Giuốc-đanh mặc lễ phục xong, đi đi lại lại giữa đám thợ, phô áo mới cho họ xem có được không. Cởi áo, mặc áo, chân bước, miệng nói, tất cả đều theo nhịp của dàn nhạc.
THỢ PHỤ - Bẩm ông lớn, xin ông lớn ban cho anh em ít tiền uống rượu.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Anh gọi ta là gì?
THỢ PHỤ - Bẩm, ông lớn ạ.
THỢ PHỤ - Bẩm cụ lớn, anh em chúng tôi đội ơn cụ lớn lắm lắm.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - "Cụ lớn", ồ, ồ, cụ lớn! Chú mày thong thả tí đã. Cái tiếng "cụ lớn" đáng thưởng lắm. "Cụ lớn" không phải là một tiếng tầm thường đâu nhé. Này, cụ lớn thưởng cho các chú đây.
THỢ PHỤ - Dám bẩm đức ông, anh em chúng tôi sẽ đi uống rượu chúc sức khỏe đức ông.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Lại "đức ông" nữa! Hà hà! Hà hà! Các chú hãy đợi tí, đừng đi vội. Ta là đức ông kia mà! (nói riêng) Của đáng tội, nếu nó tôn ta lên bậc tướng công, thì nó sẽ được cả túi tiền mất. Đây nữa này, thưởng cho chú về tiếng "đức ông" đấy nhé.
THỢ PHỤ - Dạ, bẩm đức ông, anh em chúng tôi xin bái tạ ơn người.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - nói riêng - Nó như thế là phải chăng, nếu không ta đến mất tong cả tiền cho nó thôi.
Bốn người thợ phụ vui mừng nhảy múa.
(Mô-li-e(*), Trưởng giả học làm sang,
trong Tuyển tập kịch Mô-li-e)
(*) Mô-li-e: là nhà soạn kịch nổi tiếng của Pháp, tác giả của những vở kịch Lão hà tiện, Trưởng giả học làm sang, Người bệnh tưởng,... Ông đồng thời cũng là một diễn viên và thường đóng các vai chính trong một số vở kịch của chính mình.
Ông Giuốc-đanh mặc lễ phục trích trong vở kịch 5 hồi Trưởng giả học làm sang (1670) và là lớp kịch kết thúc hồi II. Nhân vật trung tâm của vở kịch là ông Giuốc-đanh, tuổi ngoài bốn mươi, con một nhà buôn giàu có. Tuy dốt nát, quê kệch, nhưng ông muốn học đòi làm sang. Nhiều kẻ lợi dụng tính cách đó, săn đón, nịnh hót ông để moi tiền. Ông không tán thành tình yêu của con gái là Luy-xin với chàng Clê-ông chỉ vì chàng chẳng phải quý tộc. Cuối cùng, nhờ mưu mẹo của Cô-vi-en là đầy tớ của mình, Clê-ông cải trang làm hoàng tử Thổ Nhĩ Kì đến hỏi Luy-xin làm vợ và được ông Giuốc-đanh ưng thuận.
(1) Phó may: thợ may.
(2) Lễ phục: bộ quần áo may theo kiểu quy định để mặc trong các dịp đặc biệt.
(3) Gia nhân: người giúp việc trong nhà.
(4) Thời bấy giờ ở Pháp, bộ lễ phục trang trọng phải may bằng màu đen.
(5) Khi may áo, hoa phải hướng lên trên.
(6) Quý phái: thuộc dòng dõi cao sang trong xã hội cũ.
(7) Quần cộc: trang phục của tầng lớp quý tộc ở Pháp thế kỉ XVII, tuy gọi là "quần cộc" nhưng có hai loại: dài đến đầu gối và dài đến mắt cá chân.
(8) Áo chẽn: trang phục của tầng lớp quý tộc ở Pháp thời đó, may sát người, che kín từ cổ đến thắt lưng.
(9) Bộ tóc giả và lông đính mũ: các thứ gắn với trang phục của tầng lớp quý tộc Pháp thế kỉ XVII. Bác phó may được ông Giuốc-đanh tín nhiệm giao cho việc cung cấp cả các bộ phận trang phục đặt làm ở nơi khác như bít tất, tóc giả, lông đính mũ...
(10) Thể thức: thể lệ và cách thức tiến hành.
(11) Trưởng giả: người xuất thân bình dân, nhờ làm ăn buôn bán mà giàu có.
Ông Giuốc-đanh xuất thân trong gia đình như thế nào?
ÔNG GIUỐC-ĐANH MẶC LỄ PHỤC
(Trích Trưởng giả học làm sang)
Phó may(1), Thợ phụ mang bộ lễ phục(2) của ông Giuốc-đanh.
Ông Giuốc-đanh, Gia nhân(3)
ÔNG GIUỐC-ĐANH - A! Bác đã tới đấy à? Tôi sắp phát khùng lên vì bác đây.
PHÓ MAY - Tôi không làm sao đến sớm hơn được, ấy là tôi đã cho hai chục chú thợ phụ xúm lại bộ lễ phục của ngài đấy.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Đôi bít tất lụa bác gửi đến cho tôi chật quá, tôi khổ sở vô cùng mới xỏ chân vào được và đã đứt mất hai mắt rồi.
PHÓ MAY - Rồi nó dãn ra thì lại rộng quá ấy chứ.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Phải, nếu tôi cứ làm đứt mãi các mắt thì sẽ rộng thật. Lại đôi giày bác bảo đóng cho tôi làm tôi đau chân ghê gớm.
PHÓ MAY - Thưa ngài, đâu có.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Đâu có là thế nào!
PHÓ MAY - Không, đôi giày không làm ngài đau đâu mà.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Tôi, tôi bảo là nó làm tôi đau.
PHÓ MAY - Ngài cứ tưởng tượng ra thế.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Tôi tưởng tượng ra thế vì tôi thấy thế. Bác này lí luận hay nhỉ!
PHÓ MAY - Thưa, đây là bộ lễ phục đẹp nhất triều đình và may vừa mắt nhất. Sáng chế ra được một bộ lễ phục trang nghiêm mà không phải màu đen(4) thật là tuyệt tác. Tôi thách các thợ giỏi nhất mà làm nổi đấy.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Thế này là thế nào? Bác may hoa ngược mất rồi! (5)
PHÓ MAY - Nào ngài có bảo là ngài muốn may hoa xuôi đâu!
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Lại cần phải bảo may hoa xuôi ư?
PHÓ MAY - Vâng, phải bảo chứ. Vì những người quý phái(6) đều mặc như thế này cả.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Những người quý phái mặc áo ngược hoa ư?
PHÓ MAY - Thưa ngài, vâng.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Ồ!Thế thì bộ áo này may được đấy.
PHÓ MAY - Nếu ngài muốn thì tôi sẽ xin may hoa xuôi lại thôi mà.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Không, không.
PHÓ MAY - Xin ngài cứ việc bảo.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Tôi bảo là không mà. Bác may thế này được rồi. Bác cho rằng tôi mặc áo này có vừa vặn không?
PHÓ MAY - Còn phải nói! Tôi đố họa sĩ nào lấy bút mà vẽ hầu ngài bộ áo vừa khít hơn được. Ở nhà tôi có một chú thợ phụ may quần cộc(7) thì tài nhất thiên hạ; và một chú khác là anh hùng của thời đại về may áo chẽn(8) đấy.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Bộ tóc giả và lông đính mũ(9) có được chững chạc không?
PHÓ MAY - Chững chạc tuốt!
ÔNG GIUỐC-ĐANH - nhìn áo của bác phó may - Ô kìa, bác phó! Vải này là thứ hàng tôi đưa bác may bộ lễ phục của tôi đây mà. Tôi nhận ra đúng nó rồi.
PHÓ MAY - Chẳng là thứ hàng đẹp quá nên tôi đã gạn lại một áo để mặc.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Đành là đẹp, nhưng đáng lẽ đừng gạn vào áo của tôi mới phải.
PHÓ MAY - Mời ngài mặc thử bộ lễ phục chứ ạ?
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Ừ, đưa đây tôi.
PHÓ MAY - Khoan đã, không thể mặc như thế được. Thứ áo này phải mặc đúng thể thức (10), tôi có đem người đến để mặc hầu ngài theo nhịp điệu. Ớ này! Vào đây, các chú. Các chú hãy mặc bộ lễ phục này hầu ngài theo cách thức mặc cho các nhà quý phái.
Bốn chú thợ phụ ra, hai chú cởi tuột quần của ông Giuốc-đanh mặc lúc tập kiếm vừa rồi, hai chú thì lột áo ngắn rồi họ mặc bộ lễ phục mới vào cho ông. Ông Giuốc-đanh mặc lễ phục xong, đi đi lại lại giữa đám thợ, phô áo mới cho họ xem có được không. Cởi áo, mặc áo, chân bước, miệng nói, tất cả đều theo nhịp của dàn nhạc.
THỢ PHỤ - Bẩm ông lớn, xin ông lớn ban cho anh em ít tiền uống rượu.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Anh gọi ta là gì?
THỢ PHỤ - Bẩm, ông lớn ạ.
THỢ PHỤ - Bẩm cụ lớn, anh em chúng tôi đội ơn cụ lớn lắm lắm.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - "Cụ lớn", ồ, ồ, cụ lớn! Chú mày thong thả tí đã. Cái tiếng "cụ lớn" đáng thưởng lắm. "Cụ lớn" không phải là một tiếng tầm thường đâu nhé. Này, cụ lớn thưởng cho các chú đây.
THỢ PHỤ - Dám bẩm đức ông, anh em chúng tôi sẽ đi uống rượu chúc sức khỏe đức ông.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Lại "đức ông" nữa! Hà hà! Hà hà! Các chú hãy đợi tí, đừng đi vội. Ta là đức ông kia mà! (nói riêng) Của đáng tội, nếu nó tôn ta lên bậc tướng công, thì nó sẽ được cả túi tiền mất. Đây nữa này, thưởng cho chú về tiếng "đức ông" đấy nhé.
THỢ PHỤ - Dạ, bẩm đức ông, anh em chúng tôi xin bái tạ ơn người.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - nói riêng - Nó như thế là phải chăng, nếu không ta đến mất tong cả tiền cho nó thôi.
Bốn người thợ phụ vui mừng nhảy múa.
(Mô-li-e(*), Trưởng giả học làm sang,
trong Tuyển tập kịch Mô-li-e)
(*) Mô-li-e: là nhà soạn kịch nổi tiếng của Pháp, tác giả của những vở kịch Lão hà tiện, Trưởng giả học làm sang, Người bệnh tưởng,... Ông đồng thời cũng là một diễn viên và thường đóng các vai chính trong một số vở kịch của chính mình.
Ông Giuốc-đanh mặc lễ phục trích trong vở kịch 5 hồi Trưởng giả học làm sang (1670) và là lớp kịch kết thúc hồi II. Nhân vật trung tâm của vở kịch là ông Giuốc-đanh, tuổi ngoài bốn mươi, con một nhà buôn giàu có. Tuy dốt nát, quê kệch, nhưng ông muốn học đòi làm sang. Nhiều kẻ lợi dụng tính cách đó, săn đón, nịnh hót ông để moi tiền. Ông không tán thành tình yêu của con gái là Luy-xin với chàng Clê-ông chỉ vì chàng chẳng phải quý tộc. Cuối cùng, nhờ mưu mẹo của Cô-vi-en là đầy tớ của mình, Clê-ông cải trang làm hoàng tử Thổ Nhĩ Kì đến hỏi Luy-xin làm vợ và được ông Giuốc-đanh ưng thuận.
(1) Phó may: thợ may.
(2) Lễ phục: bộ quần áo may theo kiểu quy định để mặc trong các dịp đặc biệt.
(3) Gia nhân: người giúp việc trong nhà.
(4) Thời bấy giờ ở Pháp, bộ lễ phục trang trọng phải may bằng màu đen.
(5) Khi may áo, hoa phải hướng lên trên.
(6) Quý phái: thuộc dòng dõi cao sang trong xã hội cũ.
(7) Quần cộc: trang phục của tầng lớp quý tộc ở Pháp thế kỉ XVII, tuy gọi là "quần cộc" nhưng có hai loại: dài đến đầu gối và dài đến mắt cá chân.
(8) Áo chẽn: trang phục của tầng lớp quý tộc ở Pháp thời đó, may sát người, che kín từ cổ đến thắt lưng.
(9) Bộ tóc giả và lông đính mũ: các thứ gắn với trang phục của tầng lớp quý tộc Pháp thế kỉ XVII. Bác phó may được ông Giuốc-đanh tín nhiệm giao cho việc cung cấp cả các bộ phận trang phục đặt làm ở nơi khác như bít tất, tóc giả, lông đính mũ...
(10) Thể thức: thể lệ và cách thức tiến hành.
(11) Trưởng giả: người xuất thân bình dân, nhờ làm ăn buôn bán mà giàu có.
Văn bản trên thuộc vị trí nào của vở kịch Trưởng giả học làm sang?
ÔNG GIUỐC-ĐANH MẶC LỄ PHỤC
(Trích Trưởng giả học làm sang)
Phó may(1), Thợ phụ mang bộ lễ phục(2) của ông Giuốc-đanh.
Ông Giuốc-đanh, Gia nhân(3)
ÔNG GIUỐC-ĐANH - A! Bác đã tới đấy à? Tôi sắp phát khùng lên vì bác đây.
PHÓ MAY - Tôi không làm sao đến sớm hơn được, ấy là tôi đã cho hai chục chú thợ phụ xúm lại bộ lễ phục của ngài đấy.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Đôi bít tất lụa bác gửi đến cho tôi chật quá, tôi khổ sở vô cùng mới xỏ chân vào được và đã đứt mất hai mắt rồi.
PHÓ MAY - Rồi nó dãn ra thì lại rộng quá ấy chứ.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Phải, nếu tôi cứ làm đứt mãi các mắt thì sẽ rộng thật. Lại đôi giày bác bảo đóng cho tôi làm tôi đau chân ghê gớm.
PHÓ MAY - Thưa ngài, đâu có.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Đâu có là thế nào!
PHÓ MAY - Không, đôi giày không làm ngài đau đâu mà.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Tôi, tôi bảo là nó làm tôi đau.
PHÓ MAY - Ngài cứ tưởng tượng ra thế.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Tôi tưởng tượng ra thế vì tôi thấy thế. Bác này lí luận hay nhỉ!
PHÓ MAY - Thưa, đây là bộ lễ phục đẹp nhất triều đình và may vừa mắt nhất. Sáng chế ra được một bộ lễ phục trang nghiêm mà không phải màu đen(4) thật là tuyệt tác. Tôi thách các thợ giỏi nhất mà làm nổi đấy.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Thế này là thế nào? Bác may hoa ngược mất rồi! (5)
PHÓ MAY - Nào ngài có bảo là ngài muốn may hoa xuôi đâu!
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Lại cần phải bảo may hoa xuôi ư?
PHÓ MAY - Vâng, phải bảo chứ. Vì những người quý phái(6) đều mặc như thế này cả.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Những người quý phái mặc áo ngược hoa ư?
PHÓ MAY - Thưa ngài, vâng.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Ồ!Thế thì bộ áo này may được đấy.
PHÓ MAY - Nếu ngài muốn thì tôi sẽ xin may hoa xuôi lại thôi mà.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Không, không.
PHÓ MAY - Xin ngài cứ việc bảo.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Tôi bảo là không mà. Bác may thế này được rồi. Bác cho rằng tôi mặc áo này có vừa vặn không?
PHÓ MAY - Còn phải nói! Tôi đố họa sĩ nào lấy bút mà vẽ hầu ngài bộ áo vừa khít hơn được. Ở nhà tôi có một chú thợ phụ may quần cộc(7) thì tài nhất thiên hạ; và một chú khác là anh hùng của thời đại về may áo chẽn(8) đấy.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Bộ tóc giả và lông đính mũ(9) có được chững chạc không?
PHÓ MAY - Chững chạc tuốt!
ÔNG GIUỐC-ĐANH - nhìn áo của bác phó may - Ô kìa, bác phó! Vải này là thứ hàng tôi đưa bác may bộ lễ phục của tôi đây mà. Tôi nhận ra đúng nó rồi.
PHÓ MAY - Chẳng là thứ hàng đẹp quá nên tôi đã gạn lại một áo để mặc.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Đành là đẹp, nhưng đáng lẽ đừng gạn vào áo của tôi mới phải.
PHÓ MAY - Mời ngài mặc thử bộ lễ phục chứ ạ?
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Ừ, đưa đây tôi.
PHÓ MAY - Khoan đã, không thể mặc như thế được. Thứ áo này phải mặc đúng thể thức (10), tôi có đem người đến để mặc hầu ngài theo nhịp điệu. Ớ này! Vào đây, các chú. Các chú hãy mặc bộ lễ phục này hầu ngài theo cách thức mặc cho các nhà quý phái.
Bốn chú thợ phụ ra, hai chú cởi tuột quần của ông Giuốc-đanh mặc lúc tập kiếm vừa rồi, hai chú thì lột áo ngắn rồi họ mặc bộ lễ phục mới vào cho ông. Ông Giuốc-đanh mặc lễ phục xong, đi đi lại lại giữa đám thợ, phô áo mới cho họ xem có được không. Cởi áo, mặc áo, chân bước, miệng nói, tất cả đều theo nhịp của dàn nhạc.
THỢ PHỤ - Bẩm ông lớn, xin ông lớn ban cho anh em ít tiền uống rượu.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Anh gọi ta là gì?
THỢ PHỤ - Bẩm, ông lớn ạ.
THỢ PHỤ - Bẩm cụ lớn, anh em chúng tôi đội ơn cụ lớn lắm lắm.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - "Cụ lớn", ồ, ồ, cụ lớn! Chú mày thong thả tí đã. Cái tiếng "cụ lớn" đáng thưởng lắm. "Cụ lớn" không phải là một tiếng tầm thường đâu nhé. Này, cụ lớn thưởng cho các chú đây.
THỢ PHỤ - Dám bẩm đức ông, anh em chúng tôi sẽ đi uống rượu chúc sức khỏe đức ông.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Lại "đức ông" nữa! Hà hà! Hà hà! Các chú hãy đợi tí, đừng đi vội. Ta là đức ông kia mà! (nói riêng) Của đáng tội, nếu nó tôn ta lên bậc tướng công, thì nó sẽ được cả túi tiền mất. Đây nữa này, thưởng cho chú về tiếng "đức ông" đấy nhé.
THỢ PHỤ - Dạ, bẩm đức ông, anh em chúng tôi xin bái tạ ơn người.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - nói riêng - Nó như thế là phải chăng, nếu không ta đến mất tong cả tiền cho nó thôi.
Bốn người thợ phụ vui mừng nhảy múa.
(Mô-li-e(*), Trưởng giả học làm sang,
trong Tuyển tập kịch Mô-li-e)
(*) Mô-li-e: là nhà soạn kịch nổi tiếng của Pháp, tác giả của những vở kịch Lão hà tiện, Trưởng giả học làm sang, Người bệnh tưởng,... Ông đồng thời cũng là một diễn viên và thường đóng các vai chính trong một số vở kịch của chính mình.
Ông Giuốc-đanh mặc lễ phục trích trong vở kịch 5 hồi Trưởng giả học làm sang (1670) và là lớp kịch kết thúc hồi II. Nhân vật trung tâm của vở kịch là ông Giuốc-đanh, tuổi ngoài bốn mươi, con một nhà buôn giàu có. Tuy dốt nát, quê kệch, nhưng ông muốn học đòi làm sang. Nhiều kẻ lợi dụng tính cách đó, săn đón, nịnh hót ông để moi tiền. Ông không tán thành tình yêu của con gái là Luy-xin với chàng Clê-ông chỉ vì chàng chẳng phải quý tộc. Cuối cùng, nhờ mưu mẹo của Cô-vi-en là đầy tớ của mình, Clê-ông cải trang làm hoàng tử Thổ Nhĩ Kì đến hỏi Luy-xin làm vợ và được ông Giuốc-đanh ưng thuận.
(1) Phó may: thợ may.
(2) Lễ phục: bộ quần áo may theo kiểu quy định để mặc trong các dịp đặc biệt.
(3) Gia nhân: người giúp việc trong nhà.
(4) Thời bấy giờ ở Pháp, bộ lễ phục trang trọng phải may bằng màu đen.
(5) Khi may áo, hoa phải hướng lên trên.
(6) Quý phái: thuộc dòng dõi cao sang trong xã hội cũ.
(7) Quần cộc: trang phục của tầng lớp quý tộc ở Pháp thế kỉ XVII, tuy gọi là "quần cộc" nhưng có hai loại: dài đến đầu gối và dài đến mắt cá chân.
(8) Áo chẽn: trang phục của tầng lớp quý tộc ở Pháp thời đó, may sát người, che kín từ cổ đến thắt lưng.
(9) Bộ tóc giả và lông đính mũ: các thứ gắn với trang phục của tầng lớp quý tộc Pháp thế kỉ XVII. Bác phó may được ông Giuốc-đanh tín nhiệm giao cho việc cung cấp cả các bộ phận trang phục đặt làm ở nơi khác như bít tất, tóc giả, lông đính mũ...
(10) Thể thức: thể lệ và cách thức tiến hành.
(11) Trưởng giả: người xuất thân bình dân, nhờ làm ăn buôn bán mà giàu có.
Theo văn hóa Pháp bấy giờ, lễ phục thường được may bằng vải màu gì?
ÔNG GIUỐC-ĐANH MẶC LỄ PHỤC
(Trích Trưởng giả học làm sang)
Phó may(1), Thợ phụ mang bộ lễ phục(2) của ông Giuốc-đanh.
Ông Giuốc-đanh, Gia nhân(3)
ÔNG GIUỐC-ĐANH - A! Bác đã tới đấy à? Tôi sắp phát khùng lên vì bác đây.
PHÓ MAY - Tôi không làm sao đến sớm hơn được, ấy là tôi đã cho hai chục chú thợ phụ xúm lại bộ lễ phục của ngài đấy.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Đôi bít tất lụa bác gửi đến cho tôi chật quá, tôi khổ sở vô cùng mới xỏ chân vào được và đã đứt mất hai mắt rồi.
PHÓ MAY - Rồi nó dãn ra thì lại rộng quá ấy chứ.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Phải, nếu tôi cứ làm đứt mãi các mắt thì sẽ rộng thật. Lại đôi giày bác bảo đóng cho tôi làm tôi đau chân ghê gớm.
PHÓ MAY - Thưa ngài, đâu có.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Đâu có là thế nào!
PHÓ MAY - Không, đôi giày không làm ngài đau đâu mà.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Tôi, tôi bảo là nó làm tôi đau.
PHÓ MAY - Ngài cứ tưởng tượng ra thế.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Tôi tưởng tượng ra thế vì tôi thấy thế. Bác này lí luận hay nhỉ!
PHÓ MAY - Thưa, đây là bộ lễ phục đẹp nhất triều đình và may vừa mắt nhất. Sáng chế ra được một bộ lễ phục trang nghiêm mà không phải màu đen(4) thật là tuyệt tác. Tôi thách các thợ giỏi nhất mà làm nổi đấy.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Thế này là thế nào? Bác may hoa ngược mất rồi! (5)
PHÓ MAY - Nào ngài có bảo là ngài muốn may hoa xuôi đâu!
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Lại cần phải bảo may hoa xuôi ư?
PHÓ MAY - Vâng, phải bảo chứ. Vì những người quý phái(6) đều mặc như thế này cả.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Những người quý phái mặc áo ngược hoa ư?
PHÓ MAY - Thưa ngài, vâng.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Ồ!Thế thì bộ áo này may được đấy.
PHÓ MAY - Nếu ngài muốn thì tôi sẽ xin may hoa xuôi lại thôi mà.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Không, không.
PHÓ MAY - Xin ngài cứ việc bảo.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Tôi bảo là không mà. Bác may thế này được rồi. Bác cho rằng tôi mặc áo này có vừa vặn không?
PHÓ MAY - Còn phải nói! Tôi đố họa sĩ nào lấy bút mà vẽ hầu ngài bộ áo vừa khít hơn được. Ở nhà tôi có một chú thợ phụ may quần cộc(7) thì tài nhất thiên hạ; và một chú khác là anh hùng của thời đại về may áo chẽn(8) đấy.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Bộ tóc giả và lông đính mũ(9) có được chững chạc không?
PHÓ MAY - Chững chạc tuốt!
ÔNG GIUỐC-ĐANH - nhìn áo của bác phó may - Ô kìa, bác phó! Vải này là thứ hàng tôi đưa bác may bộ lễ phục của tôi đây mà. Tôi nhận ra đúng nó rồi.
PHÓ MAY - Chẳng là thứ hàng đẹp quá nên tôi đã gạn lại một áo để mặc.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Đành là đẹp, nhưng đáng lẽ đừng gạn vào áo của tôi mới phải.
PHÓ MAY - Mời ngài mặc thử bộ lễ phục chứ ạ?
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Ừ, đưa đây tôi.
PHÓ MAY - Khoan đã, không thể mặc như thế được. Thứ áo này phải mặc đúng thể thức (10), tôi có đem người đến để mặc hầu ngài theo nhịp điệu. Ớ này! Vào đây, các chú. Các chú hãy mặc bộ lễ phục này hầu ngài theo cách thức mặc cho các nhà quý phái.
Bốn chú thợ phụ ra, hai chú cởi tuột quần của ông Giuốc-đanh mặc lúc tập kiếm vừa rồi, hai chú thì lột áo ngắn rồi họ mặc bộ lễ phục mới vào cho ông. Ông Giuốc-đanh mặc lễ phục xong, đi đi lại lại giữa đám thợ, phô áo mới cho họ xem có được không. Cởi áo, mặc áo, chân bước, miệng nói, tất cả đều theo nhịp của dàn nhạc.
THỢ PHỤ - Bẩm ông lớn, xin ông lớn ban cho anh em ít tiền uống rượu.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Anh gọi ta là gì?
THỢ PHỤ - Bẩm, ông lớn ạ.
THỢ PHỤ - Bẩm cụ lớn, anh em chúng tôi đội ơn cụ lớn lắm lắm.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - "Cụ lớn", ồ, ồ, cụ lớn! Chú mày thong thả tí đã. Cái tiếng "cụ lớn" đáng thưởng lắm. "Cụ lớn" không phải là một tiếng tầm thường đâu nhé. Này, cụ lớn thưởng cho các chú đây.
THỢ PHỤ - Dám bẩm đức ông, anh em chúng tôi sẽ đi uống rượu chúc sức khỏe đức ông.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Lại "đức ông" nữa! Hà hà! Hà hà! Các chú hãy đợi tí, đừng đi vội. Ta là đức ông kia mà! (nói riêng) Của đáng tội, nếu nó tôn ta lên bậc tướng công, thì nó sẽ được cả túi tiền mất. Đây nữa này, thưởng cho chú về tiếng "đức ông" đấy nhé.
THỢ PHỤ - Dạ, bẩm đức ông, anh em chúng tôi xin bái tạ ơn người.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - nói riêng - Nó như thế là phải chăng, nếu không ta đến mất tong cả tiền cho nó thôi.
Bốn người thợ phụ vui mừng nhảy múa.
(Mô-li-e(*), Trưởng giả học làm sang,
trong Tuyển tập kịch Mô-li-e)
(*) Mô-li-e: là nhà soạn kịch nổi tiếng của Pháp, tác giả của những vở kịch Lão hà tiện, Trưởng giả học làm sang, Người bệnh tưởng,... Ông đồng thời cũng là một diễn viên và thường đóng các vai chính trong một số vở kịch của chính mình.
Ông Giuốc-đanh mặc lễ phục trích trong vở kịch 5 hồi Trưởng giả học làm sang (1670) và là lớp kịch kết thúc hồi II. Nhân vật trung tâm của vở kịch là ông Giuốc-đanh, tuổi ngoài bốn mươi, con một nhà buôn giàu có. Tuy dốt nát, quê kệch, nhưng ông muốn học đòi làm sang. Nhiều kẻ lợi dụng tính cách đó, săn đón, nịnh hót ông để moi tiền. Ông không tán thành tình yêu của con gái là Luy-xin với chàng Clê-ông chỉ vì chàng chẳng phải quý tộc. Cuối cùng, nhờ mưu mẹo của Cô-vi-en là đầy tớ của mình, Clê-ông cải trang làm hoàng tử Thổ Nhĩ Kì đến hỏi Luy-xin làm vợ và được ông Giuốc-đanh ưng thuận.
(1) Phó may: thợ may.
(2) Lễ phục: bộ quần áo may theo kiểu quy định để mặc trong các dịp đặc biệt.
(3) Gia nhân: người giúp việc trong nhà.
(4) Thời bấy giờ ở Pháp, bộ lễ phục trang trọng phải may bằng màu đen.
(5) Khi may áo, hoa phải hướng lên trên.
(6) Quý phái: thuộc dòng dõi cao sang trong xã hội cũ.
(7) Quần cộc: trang phục của tầng lớp quý tộc ở Pháp thế kỉ XVII, tuy gọi là "quần cộc" nhưng có hai loại: dài đến đầu gối và dài đến mắt cá chân.
(8) Áo chẽn: trang phục của tầng lớp quý tộc ở Pháp thời đó, may sát người, che kín từ cổ đến thắt lưng.
(9) Bộ tóc giả và lông đính mũ: các thứ gắn với trang phục của tầng lớp quý tộc Pháp thế kỉ XVII. Bác phó may được ông Giuốc-đanh tín nhiệm giao cho việc cung cấp cả các bộ phận trang phục đặt làm ở nơi khác như bít tất, tóc giả, lông đính mũ...
(10) Thể thức: thể lệ và cách thức tiến hành.
(11) Trưởng giả: người xuất thân bình dân, nhờ làm ăn buôn bán mà giàu có.
Văn bản lớp kịch trên được chia thành mấy cảnh?
ÔNG GIUỐC-ĐANH MẶC LỄ PHỤC
(Trích Trưởng giả học làm sang)
Phó may(1), Thợ phụ mang bộ lễ phục(2) của ông Giuốc-đanh.
Ông Giuốc-đanh, Gia nhân(3)
ÔNG GIUỐC-ĐANH - A! Bác đã tới đấy à? Tôi sắp phát khùng lên vì bác đây.
PHÓ MAY - Tôi không làm sao đến sớm hơn được, ấy là tôi đã cho hai chục chú thợ phụ xúm lại bộ lễ phục của ngài đấy.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Đôi bít tất lụa bác gửi đến cho tôi chật quá, tôi khổ sở vô cùng mới xỏ chân vào được và đã đứt mất hai mắt rồi.
PHÓ MAY - Rồi nó dãn ra thì lại rộng quá ấy chứ.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Phải, nếu tôi cứ làm đứt mãi các mắt thì sẽ rộng thật. Lại đôi giày bác bảo đóng cho tôi làm tôi đau chân ghê gớm.
PHÓ MAY - Thưa ngài, đâu có.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Đâu có là thế nào!
PHÓ MAY - Không, đôi giày không làm ngài đau đâu mà.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Tôi, tôi bảo là nó làm tôi đau.
PHÓ MAY - Ngài cứ tưởng tượng ra thế.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Tôi tưởng tượng ra thế vì tôi thấy thế. Bác này lí luận hay nhỉ!
PHÓ MAY - Thưa, đây là bộ lễ phục đẹp nhất triều đình và may vừa mắt nhất. Sáng chế ra được một bộ lễ phục trang nghiêm mà không phải màu đen(4) thật là tuyệt tác. Tôi thách các thợ giỏi nhất mà làm nổi đấy.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Thế này là thế nào? Bác may hoa ngược mất rồi! (5)
PHÓ MAY - Nào ngài có bảo là ngài muốn may hoa xuôi đâu!
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Lại cần phải bảo may hoa xuôi ư?
PHÓ MAY - Vâng, phải bảo chứ. Vì những người quý phái(6) đều mặc như thế này cả.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Những người quý phái mặc áo ngược hoa ư?
PHÓ MAY - Thưa ngài, vâng.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Ồ!Thế thì bộ áo này may được đấy.
PHÓ MAY - Nếu ngài muốn thì tôi sẽ xin may hoa xuôi lại thôi mà.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Không, không.
PHÓ MAY - Xin ngài cứ việc bảo.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Tôi bảo là không mà. Bác may thế này được rồi. Bác cho rằng tôi mặc áo này có vừa vặn không?
PHÓ MAY - Còn phải nói! Tôi đố họa sĩ nào lấy bút mà vẽ hầu ngài bộ áo vừa khít hơn được. Ở nhà tôi có một chú thợ phụ may quần cộc(7) thì tài nhất thiên hạ; và một chú khác là anh hùng của thời đại về may áo chẽn(8) đấy.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Bộ tóc giả và lông đính mũ(9) có được chững chạc không?
PHÓ MAY - Chững chạc tuốt!
ÔNG GIUỐC-ĐANH - nhìn áo của bác phó may - Ô kìa, bác phó! Vải này là thứ hàng tôi đưa bác may bộ lễ phục của tôi đây mà. Tôi nhận ra đúng nó rồi.
PHÓ MAY - Chẳng là thứ hàng đẹp quá nên tôi đã gạn lại một áo để mặc.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Đành là đẹp, nhưng đáng lẽ đừng gạn vào áo của tôi mới phải.
PHÓ MAY - Mời ngài mặc thử bộ lễ phục chứ ạ?
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Ừ, đưa đây tôi.
PHÓ MAY - Khoan đã, không thể mặc như thế được. Thứ áo này phải mặc đúng thể thức (10), tôi có đem người đến để mặc hầu ngài theo nhịp điệu. Ớ này! Vào đây, các chú. Các chú hãy mặc bộ lễ phục này hầu ngài theo cách thức mặc cho các nhà quý phái.
Bốn chú thợ phụ ra, hai chú cởi tuột quần của ông Giuốc-đanh mặc lúc tập kiếm vừa rồi, hai chú thì lột áo ngắn rồi họ mặc bộ lễ phục mới vào cho ông. Ông Giuốc-đanh mặc lễ phục xong, đi đi lại lại giữa đám thợ, phô áo mới cho họ xem có được không. Cởi áo, mặc áo, chân bước, miệng nói, tất cả đều theo nhịp của dàn nhạc.
THỢ PHỤ - Bẩm ông lớn, xin ông lớn ban cho anh em ít tiền uống rượu.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Anh gọi ta là gì?
THỢ PHỤ - Bẩm, ông lớn ạ.
THỢ PHỤ - Bẩm cụ lớn, anh em chúng tôi đội ơn cụ lớn lắm lắm.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - "Cụ lớn", ồ, ồ, cụ lớn! Chú mày thong thả tí đã. Cái tiếng "cụ lớn" đáng thưởng lắm. "Cụ lớn" không phải là một tiếng tầm thường đâu nhé. Này, cụ lớn thưởng cho các chú đây.
THỢ PHỤ - Dám bẩm đức ông, anh em chúng tôi sẽ đi uống rượu chúc sức khỏe đức ông.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Lại "đức ông" nữa! Hà hà! Hà hà! Các chú hãy đợi tí, đừng đi vội. Ta là đức ông kia mà! (nói riêng) Của đáng tội, nếu nó tôn ta lên bậc tướng công, thì nó sẽ được cả túi tiền mất. Đây nữa này, thưởng cho chú về tiếng "đức ông" đấy nhé.
THỢ PHỤ - Dạ, bẩm đức ông, anh em chúng tôi xin bái tạ ơn người.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - nói riêng - Nó như thế là phải chăng, nếu không ta đến mất tong cả tiền cho nó thôi.
Bốn người thợ phụ vui mừng nhảy múa.
(Mô-li-e(*), Trưởng giả học làm sang,
trong Tuyển tập kịch Mô-li-e)
(*) Mô-li-e: là nhà soạn kịch nổi tiếng của Pháp, tác giả của những vở kịch Lão hà tiện, Trưởng giả học làm sang, Người bệnh tưởng,... Ông đồng thời cũng là một diễn viên và thường đóng các vai chính trong một số vở kịch của chính mình.
Ông Giuốc-đanh mặc lễ phục trích trong vở kịch 5 hồi Trưởng giả học làm sang (1670) và là lớp kịch kết thúc hồi II. Nhân vật trung tâm của vở kịch là ông Giuốc-đanh, tuổi ngoài bốn mươi, con một nhà buôn giàu có. Tuy dốt nát, quê kệch, nhưng ông muốn học đòi làm sang. Nhiều kẻ lợi dụng tính cách đó, săn đón, nịnh hót ông để moi tiền. Ông không tán thành tình yêu của con gái là Luy-xin với chàng Clê-ông chỉ vì chàng chẳng phải quý tộc. Cuối cùng, nhờ mưu mẹo của Cô-vi-en là đầy tớ của mình, Clê-ông cải trang làm hoàng tử Thổ Nhĩ Kì đến hỏi Luy-xin làm vợ và được ông Giuốc-đanh ưng thuận.
(1) Phó may: thợ may.
(2) Lễ phục: bộ quần áo may theo kiểu quy định để mặc trong các dịp đặc biệt.
(3) Gia nhân: người giúp việc trong nhà.
(4) Thời bấy giờ ở Pháp, bộ lễ phục trang trọng phải may bằng màu đen.
(5) Khi may áo, hoa phải hướng lên trên.
(6) Quý phái: thuộc dòng dõi cao sang trong xã hội cũ.
(7) Quần cộc: trang phục của tầng lớp quý tộc ở Pháp thế kỉ XVII, tuy gọi là "quần cộc" nhưng có hai loại: dài đến đầu gối và dài đến mắt cá chân.
(8) Áo chẽn: trang phục của tầng lớp quý tộc ở Pháp thời đó, may sát người, che kín từ cổ đến thắt lưng.
(9) Bộ tóc giả và lông đính mũ: các thứ gắn với trang phục của tầng lớp quý tộc Pháp thế kỉ XVII. Bác phó may được ông Giuốc-đanh tín nhiệm giao cho việc cung cấp cả các bộ phận trang phục đặt làm ở nơi khác như bít tất, tóc giả, lông đính mũ...
(10) Thể thức: thể lệ và cách thức tiến hành.
(11) Trưởng giả: người xuất thân bình dân, nhờ làm ăn buôn bán mà giàu có.
Gạch chân dưới những cụm từ bác phó may không dùng để giới thiệu về bộ lễ phục?
Bộ lễ phục đẹp nhất triều đình, sang trọng nhất, may vừa mắt nhất, hào nhoáng nhất.
ÔNG GIUỐC-ĐANH MẶC LỄ PHỤC
(Trích Trưởng giả học làm sang)
Phó may(1), Thợ phụ mang bộ lễ phục(2) của ông Giuốc-đanh.
Ông Giuốc-đanh, Gia nhân(3)
ÔNG GIUỐC-ĐANH - A! Bác đã tới đấy à? Tôi sắp phát khùng lên vì bác đây.
PHÓ MAY - Tôi không làm sao đến sớm hơn được, ấy là tôi đã cho hai chục chú thợ phụ xúm lại bộ lễ phục của ngài đấy.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Đôi bít tất lụa bác gửi đến cho tôi chật quá, tôi khổ sở vô cùng mới xỏ chân vào được và đã đứt mất hai mắt rồi.
PHÓ MAY - Rồi nó dãn ra thì lại rộng quá ấy chứ.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Phải, nếu tôi cứ làm đứt mãi các mắt thì sẽ rộng thật. Lại đôi giày bác bảo đóng cho tôi làm tôi đau chân ghê gớm.
PHÓ MAY - Thưa ngài, đâu có.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Đâu có là thế nào!
PHÓ MAY - Không, đôi giày không làm ngài đau đâu mà.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Tôi, tôi bảo là nó làm tôi đau.
PHÓ MAY - Ngài cứ tưởng tượng ra thế.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Tôi tưởng tượng ra thế vì tôi thấy thế. Bác này lí luận hay nhỉ!
PHÓ MAY - Thưa, đây là bộ lễ phục đẹp nhất triều đình và may vừa mắt nhất. Sáng chế ra được một bộ lễ phục trang nghiêm mà không phải màu đen(4) thật là tuyệt tác. Tôi thách các thợ giỏi nhất mà làm nổi đấy.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Thế này là thế nào? Bác may hoa ngược mất rồi! (5)
PHÓ MAY - Nào ngài có bảo là ngài muốn may hoa xuôi đâu!
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Lại cần phải bảo may hoa xuôi ư?
PHÓ MAY - Vâng, phải bảo chứ. Vì những người quý phái(6) đều mặc như thế này cả.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Những người quý phái mặc áo ngược hoa ư?
PHÓ MAY - Thưa ngài, vâng.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Ồ!Thế thì bộ áo này may được đấy.
PHÓ MAY - Nếu ngài muốn thì tôi sẽ xin may hoa xuôi lại thôi mà.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Không, không.
PHÓ MAY - Xin ngài cứ việc bảo.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Tôi bảo là không mà. Bác may thế này được rồi. Bác cho rằng tôi mặc áo này có vừa vặn không?
PHÓ MAY - Còn phải nói! Tôi đố họa sĩ nào lấy bút mà vẽ hầu ngài bộ áo vừa khít hơn được. Ở nhà tôi có một chú thợ phụ may quần cộc(7) thì tài nhất thiên hạ; và một chú khác là anh hùng của thời đại về may áo chẽn(8) đấy.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Bộ tóc giả và lông đính mũ(9) có được chững chạc không?
PHÓ MAY - Chững chạc tuốt!
ÔNG GIUỐC-ĐANH - nhìn áo của bác phó may - Ô kìa, bác phó! Vải này là thứ hàng tôi đưa bác may bộ lễ phục của tôi đây mà. Tôi nhận ra đúng nó rồi.
PHÓ MAY - Chẳng là thứ hàng đẹp quá nên tôi đã gạn lại một áo để mặc.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Đành là đẹp, nhưng đáng lẽ đừng gạn vào áo của tôi mới phải.
PHÓ MAY - Mời ngài mặc thử bộ lễ phục chứ ạ?
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Ừ, đưa đây tôi.
PHÓ MAY - Khoan đã, không thể mặc như thế được. Thứ áo này phải mặc đúng thể thức (10), tôi có đem người đến để mặc hầu ngài theo nhịp điệu. Ớ này! Vào đây, các chú. Các chú hãy mặc bộ lễ phục này hầu ngài theo cách thức mặc cho các nhà quý phái.
Bốn chú thợ phụ ra, hai chú cởi tuột quần của ông Giuốc-đanh mặc lúc tập kiếm vừa rồi, hai chú thì lột áo ngắn rồi họ mặc bộ lễ phục mới vào cho ông. Ông Giuốc-đanh mặc lễ phục xong, đi đi lại lại giữa đám thợ, phô áo mới cho họ xem có được không. Cởi áo, mặc áo, chân bước, miệng nói, tất cả đều theo nhịp của dàn nhạc.
THỢ PHỤ - Bẩm ông lớn, xin ông lớn ban cho anh em ít tiền uống rượu.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Anh gọi ta là gì?
THỢ PHỤ - Bẩm, ông lớn ạ.
THỢ PHỤ - Bẩm cụ lớn, anh em chúng tôi đội ơn cụ lớn lắm lắm.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - "Cụ lớn", ồ, ồ, cụ lớn! Chú mày thong thả tí đã. Cái tiếng "cụ lớn" đáng thưởng lắm. "Cụ lớn" không phải là một tiếng tầm thường đâu nhé. Này, cụ lớn thưởng cho các chú đây.
THỢ PHỤ - Dám bẩm đức ông, anh em chúng tôi sẽ đi uống rượu chúc sức khỏe đức ông.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Lại "đức ông" nữa! Hà hà! Hà hà! Các chú hãy đợi tí, đừng đi vội. Ta là đức ông kia mà! (nói riêng) Của đáng tội, nếu nó tôn ta lên bậc tướng công, thì nó sẽ được cả túi tiền mất. Đây nữa này, thưởng cho chú về tiếng "đức ông" đấy nhé.
THỢ PHỤ - Dạ, bẩm đức ông, anh em chúng tôi xin bái tạ ơn người.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - nói riêng - Nó như thế là phải chăng, nếu không ta đến mất tong cả tiền cho nó thôi.
Bốn người thợ phụ vui mừng nhảy múa.
(Mô-li-e(*), Trưởng giả học làm sang,
trong Tuyển tập kịch Mô-li-e)
(*) Mô-li-e: là nhà soạn kịch nổi tiếng của Pháp, tác giả của những vở kịch Lão hà tiện, Trưởng giả học làm sang, Người bệnh tưởng,... Ông đồng thời cũng là một diễn viên và thường đóng các vai chính trong một số vở kịch của chính mình.
Ông Giuốc-đanh mặc lễ phục trích trong vở kịch 5 hồi Trưởng giả học làm sang (1670) và là lớp kịch kết thúc hồi II. Nhân vật trung tâm của vở kịch là ông Giuốc-đanh, tuổi ngoài bốn mươi, con một nhà buôn giàu có. Tuy dốt nát, quê kệch, nhưng ông muốn học đòi làm sang. Nhiều kẻ lợi dụng tính cách đó, săn đón, nịnh hót ông để moi tiền. Ông không tán thành tình yêu của con gái là Luy-xin với chàng Clê-ông chỉ vì chàng chẳng phải quý tộc. Cuối cùng, nhờ mưu mẹo của Cô-vi-en là đầy tớ của mình, Clê-ông cải trang làm hoàng tử Thổ Nhĩ Kì đến hỏi Luy-xin làm vợ và được ông Giuốc-đanh ưng thuận.
(1) Phó may: thợ may.
(2) Lễ phục: bộ quần áo may theo kiểu quy định để mặc trong các dịp đặc biệt.
(3) Gia nhân: người giúp việc trong nhà.
(4) Thời bấy giờ ở Pháp, bộ lễ phục trang trọng phải may bằng màu đen.
(5) Khi may áo, hoa phải hướng lên trên.
(6) Quý phái: thuộc dòng dõi cao sang trong xã hội cũ.
(7) Quần cộc: trang phục của tầng lớp quý tộc ở Pháp thế kỉ XVII, tuy gọi là "quần cộc" nhưng có hai loại: dài đến đầu gối và dài đến mắt cá chân.
(8) Áo chẽn: trang phục của tầng lớp quý tộc ở Pháp thời đó, may sát người, che kín từ cổ đến thắt lưng.
(9) Bộ tóc giả và lông đính mũ: các thứ gắn với trang phục của tầng lớp quý tộc Pháp thế kỉ XVII. Bác phó may được ông Giuốc-đanh tín nhiệm giao cho việc cung cấp cả các bộ phận trang phục đặt làm ở nơi khác như bít tất, tóc giả, lông đính mũ...
(10) Thể thức: thể lệ và cách thức tiến hành.
(11) Trưởng giả: người xuất thân bình dân, nhờ làm ăn buôn bán mà giàu có.
Ban đầu, ông Giuốc-đanh phàn nàn với bác phó may về chuyện gì?
ÔNG GIUỐC-ĐANH MẶC LỄ PHỤC
(Trích Trưởng giả học làm sang)
Phó may(1), Thợ phụ mang bộ lễ phục(2) của ông Giuốc-đanh.
Ông Giuốc-đanh, Gia nhân(3)
ÔNG GIUỐC-ĐANH - A! Bác đã tới đấy à? Tôi sắp phát khùng lên vì bác đây.
PHÓ MAY - Tôi không làm sao đến sớm hơn được, ấy là tôi đã cho hai chục chú thợ phụ xúm lại bộ lễ phục của ngài đấy.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Đôi bít tất lụa bác gửi đến cho tôi chật quá, tôi khổ sở vô cùng mới xỏ chân vào được và đã đứt mất hai mắt rồi.
PHÓ MAY - Rồi nó dãn ra thì lại rộng quá ấy chứ.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Phải, nếu tôi cứ làm đứt mãi các mắt thì sẽ rộng thật. Lại đôi giày bác bảo đóng cho tôi làm tôi đau chân ghê gớm.
PHÓ MAY - Thưa ngài, đâu có.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Đâu có là thế nào!
PHÓ MAY - Không, đôi giày không làm ngài đau đâu mà.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Tôi, tôi bảo là nó làm tôi đau.
PHÓ MAY - Ngài cứ tưởng tượng ra thế.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Tôi tưởng tượng ra thế vì tôi thấy thế. Bác này lí luận hay nhỉ!
PHÓ MAY - Thưa, đây là bộ lễ phục đẹp nhất triều đình và may vừa mắt nhất. Sáng chế ra được một bộ lễ phục trang nghiêm mà không phải màu đen(4) thật là tuyệt tác. Tôi thách các thợ giỏi nhất mà làm nổi đấy.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Thế này là thế nào? Bác may hoa ngược mất rồi! (5)
PHÓ MAY - Nào ngài có bảo là ngài muốn may hoa xuôi đâu!
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Lại cần phải bảo may hoa xuôi ư?
PHÓ MAY - Vâng, phải bảo chứ. Vì những người quý phái(6) đều mặc như thế này cả.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Những người quý phái mặc áo ngược hoa ư?
PHÓ MAY - Thưa ngài, vâng.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Ồ!Thế thì bộ áo này may được đấy.
PHÓ MAY - Nếu ngài muốn thì tôi sẽ xin may hoa xuôi lại thôi mà.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Không, không.
PHÓ MAY - Xin ngài cứ việc bảo.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Tôi bảo là không mà. Bác may thế này được rồi. Bác cho rằng tôi mặc áo này có vừa vặn không?
PHÓ MAY - Còn phải nói! Tôi đố họa sĩ nào lấy bút mà vẽ hầu ngài bộ áo vừa khít hơn được. Ở nhà tôi có một chú thợ phụ may quần cộc(7) thì tài nhất thiên hạ; và một chú khác là anh hùng của thời đại về may áo chẽn(8) đấy.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Bộ tóc giả và lông đính mũ(9) có được chững chạc không?
PHÓ MAY - Chững chạc tuốt!
ÔNG GIUỐC-ĐANH - nhìn áo của bác phó may - Ô kìa, bác phó! Vải này là thứ hàng tôi đưa bác may bộ lễ phục của tôi đây mà. Tôi nhận ra đúng nó rồi.
PHÓ MAY - Chẳng là thứ hàng đẹp quá nên tôi đã gạn lại một áo để mặc.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Đành là đẹp, nhưng đáng lẽ đừng gạn vào áo của tôi mới phải.
PHÓ MAY - Mời ngài mặc thử bộ lễ phục chứ ạ?
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Ừ, đưa đây tôi.
PHÓ MAY - Khoan đã, không thể mặc như thế được. Thứ áo này phải mặc đúng thể thức (10), tôi có đem người đến để mặc hầu ngài theo nhịp điệu. Ớ này! Vào đây, các chú. Các chú hãy mặc bộ lễ phục này hầu ngài theo cách thức mặc cho các nhà quý phái.
Bốn chú thợ phụ ra, hai chú cởi tuột quần của ông Giuốc-đanh mặc lúc tập kiếm vừa rồi, hai chú thì lột áo ngắn rồi họ mặc bộ lễ phục mới vào cho ông. Ông Giuốc-đanh mặc lễ phục xong, đi đi lại lại giữa đám thợ, phô áo mới cho họ xem có được không. Cởi áo, mặc áo, chân bước, miệng nói, tất cả đều theo nhịp của dàn nhạc.
THỢ PHỤ - Bẩm ông lớn, xin ông lớn ban cho anh em ít tiền uống rượu.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Anh gọi ta là gì?
THỢ PHỤ - Bẩm, ông lớn ạ.
THỢ PHỤ - Bẩm cụ lớn, anh em chúng tôi đội ơn cụ lớn lắm lắm.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - "Cụ lớn", ồ, ồ, cụ lớn! Chú mày thong thả tí đã. Cái tiếng "cụ lớn" đáng thưởng lắm. "Cụ lớn" không phải là một tiếng tầm thường đâu nhé. Này, cụ lớn thưởng cho các chú đây.
THỢ PHỤ - Dám bẩm đức ông, anh em chúng tôi sẽ đi uống rượu chúc sức khỏe đức ông.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Lại "đức ông" nữa! Hà hà! Hà hà! Các chú hãy đợi tí, đừng đi vội. Ta là đức ông kia mà! (nói riêng) Của đáng tội, nếu nó tôn ta lên bậc tướng công, thì nó sẽ được cả túi tiền mất. Đây nữa này, thưởng cho chú về tiếng "đức ông" đấy nhé.
THỢ PHỤ - Dạ, bẩm đức ông, anh em chúng tôi xin bái tạ ơn người.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - nói riêng - Nó như thế là phải chăng, nếu không ta đến mất tong cả tiền cho nó thôi.
Bốn người thợ phụ vui mừng nhảy múa.
(Mô-li-e(*), Trưởng giả học làm sang,
trong Tuyển tập kịch Mô-li-e)
(*) Mô-li-e: là nhà soạn kịch nổi tiếng của Pháp, tác giả của những vở kịch Lão hà tiện, Trưởng giả học làm sang, Người bệnh tưởng,... Ông đồng thời cũng là một diễn viên và thường đóng các vai chính trong một số vở kịch của chính mình.
Ông Giuốc-đanh mặc lễ phục trích trong vở kịch 5 hồi Trưởng giả học làm sang (1670) và là lớp kịch kết thúc hồi II. Nhân vật trung tâm của vở kịch là ông Giuốc-đanh, tuổi ngoài bốn mươi, con một nhà buôn giàu có. Tuy dốt nát, quê kệch, nhưng ông muốn học đòi làm sang. Nhiều kẻ lợi dụng tính cách đó, săn đón, nịnh hót ông để moi tiền. Ông không tán thành tình yêu của con gái là Luy-xin với chàng Clê-ông chỉ vì chàng chẳng phải quý tộc. Cuối cùng, nhờ mưu mẹo của Cô-vi-en là đầy tớ của mình, Clê-ông cải trang làm hoàng tử Thổ Nhĩ Kì đến hỏi Luy-xin làm vợ và được ông Giuốc-đanh ưng thuận.
(1) Phó may: thợ may.
(2) Lễ phục: bộ quần áo may theo kiểu quy định để mặc trong các dịp đặc biệt.
(3) Gia nhân: người giúp việc trong nhà.
(4) Thời bấy giờ ở Pháp, bộ lễ phục trang trọng phải may bằng màu đen.
(5) Khi may áo, hoa phải hướng lên trên.
(6) Quý phái: thuộc dòng dõi cao sang trong xã hội cũ.
(7) Quần cộc: trang phục của tầng lớp quý tộc ở Pháp thế kỉ XVII, tuy gọi là "quần cộc" nhưng có hai loại: dài đến đầu gối và dài đến mắt cá chân.
(8) Áo chẽn: trang phục của tầng lớp quý tộc ở Pháp thời đó, may sát người, che kín từ cổ đến thắt lưng.
(9) Bộ tóc giả và lông đính mũ: các thứ gắn với trang phục của tầng lớp quý tộc Pháp thế kỉ XVII. Bác phó may được ông Giuốc-đanh tín nhiệm giao cho việc cung cấp cả các bộ phận trang phục đặt làm ở nơi khác như bít tất, tóc giả, lông đính mũ...
(10) Thể thức: thể lệ và cách thức tiến hành.
(11) Trưởng giả: người xuất thân bình dân, nhờ làm ăn buôn bán mà giàu có.
Sắp xếp tên gọi mà đám thợ phụ dùng với ông Giuốc-đanh theo thứ tự tăng dần?
- Đức ông
- Cụ lớn
- Ông lớn
ÔNG GIUỐC-ĐANH MẶC LỄ PHỤC
(Trích Trưởng giả học làm sang)
Phó may(1), Thợ phụ mang bộ lễ phục(2) của ông Giuốc-đanh.
Ông Giuốc-đanh, Gia nhân(3)
ÔNG GIUỐC-ĐANH - A! Bác đã tới đấy à? Tôi sắp phát khùng lên vì bác đây.
PHÓ MAY - Tôi không làm sao đến sớm hơn được, ấy là tôi đã cho hai chục chú thợ phụ xúm lại bộ lễ phục của ngài đấy.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Đôi bít tất lụa bác gửi đến cho tôi chật quá, tôi khổ sở vô cùng mới xỏ chân vào được và đã đứt mất hai mắt rồi.
PHÓ MAY - Rồi nó dãn ra thì lại rộng quá ấy chứ.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Phải, nếu tôi cứ làm đứt mãi các mắt thì sẽ rộng thật. Lại đôi giày bác bảo đóng cho tôi làm tôi đau chân ghê gớm.
PHÓ MAY - Thưa ngài, đâu có.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Đâu có là thế nào!
PHÓ MAY - Không, đôi giày không làm ngài đau đâu mà.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Tôi, tôi bảo là nó làm tôi đau.
PHÓ MAY - Ngài cứ tưởng tượng ra thế.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Tôi tưởng tượng ra thế vì tôi thấy thế. Bác này lí luận hay nhỉ!
PHÓ MAY - Thưa, đây là bộ lễ phục đẹp nhất triều đình và may vừa mắt nhất. Sáng chế ra được một bộ lễ phục trang nghiêm mà không phải màu đen(4) thật là tuyệt tác. Tôi thách các thợ giỏi nhất mà làm nổi đấy.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Thế này là thế nào? Bác may hoa ngược mất rồi! (5)
PHÓ MAY - Nào ngài có bảo là ngài muốn may hoa xuôi đâu!
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Lại cần phải bảo may hoa xuôi ư?
PHÓ MAY - Vâng, phải bảo chứ. Vì những người quý phái(6) đều mặc như thế này cả.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Những người quý phái mặc áo ngược hoa ư?
PHÓ MAY - Thưa ngài, vâng.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Ồ!Thế thì bộ áo này may được đấy.
PHÓ MAY - Nếu ngài muốn thì tôi sẽ xin may hoa xuôi lại thôi mà.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Không, không.
PHÓ MAY - Xin ngài cứ việc bảo.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Tôi bảo là không mà. Bác may thế này được rồi. Bác cho rằng tôi mặc áo này có vừa vặn không?
PHÓ MAY - Còn phải nói! Tôi đố họa sĩ nào lấy bút mà vẽ hầu ngài bộ áo vừa khít hơn được. Ở nhà tôi có một chú thợ phụ may quần cộc(7) thì tài nhất thiên hạ; và một chú khác là anh hùng của thời đại về may áo chẽn(8) đấy.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Bộ tóc giả và lông đính mũ(9) có được chững chạc không?
PHÓ MAY - Chững chạc tuốt!
ÔNG GIUỐC-ĐANH - nhìn áo của bác phó may - Ô kìa, bác phó! Vải này là thứ hàng tôi đưa bác may bộ lễ phục của tôi đây mà. Tôi nhận ra đúng nó rồi.
PHÓ MAY - Chẳng là thứ hàng đẹp quá nên tôi đã gạn lại một áo để mặc.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Đành là đẹp, nhưng đáng lẽ đừng gạn vào áo của tôi mới phải.
PHÓ MAY - Mời ngài mặc thử bộ lễ phục chứ ạ?
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Ừ, đưa đây tôi.
PHÓ MAY - Khoan đã, không thể mặc như thế được. Thứ áo này phải mặc đúng thể thức (10), tôi có đem người đến để mặc hầu ngài theo nhịp điệu. Ớ này! Vào đây, các chú. Các chú hãy mặc bộ lễ phục này hầu ngài theo cách thức mặc cho các nhà quý phái.
Bốn chú thợ phụ ra, hai chú cởi tuột quần của ông Giuốc-đanh mặc lúc tập kiếm vừa rồi, hai chú thì lột áo ngắn rồi họ mặc bộ lễ phục mới vào cho ông. Ông Giuốc-đanh mặc lễ phục xong, đi đi lại lại giữa đám thợ, phô áo mới cho họ xem có được không. Cởi áo, mặc áo, chân bước, miệng nói, tất cả đều theo nhịp của dàn nhạc.
THỢ PHỤ - Bẩm ông lớn, xin ông lớn ban cho anh em ít tiền uống rượu.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Anh gọi ta là gì?
THỢ PHỤ - Bẩm, ông lớn ạ.
THỢ PHỤ - Bẩm cụ lớn, anh em chúng tôi đội ơn cụ lớn lắm lắm.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - "Cụ lớn", ồ, ồ, cụ lớn! Chú mày thong thả tí đã. Cái tiếng "cụ lớn" đáng thưởng lắm. "Cụ lớn" không phải là một tiếng tầm thường đâu nhé. Này, cụ lớn thưởng cho các chú đây.
THỢ PHỤ - Dám bẩm đức ông, anh em chúng tôi sẽ đi uống rượu chúc sức khỏe đức ông.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Lại "đức ông" nữa! Hà hà! Hà hà! Các chú hãy đợi tí, đừng đi vội. Ta là đức ông kia mà! (nói riêng) Của đáng tội, nếu nó tôn ta lên bậc tướng công, thì nó sẽ được cả túi tiền mất. Đây nữa này, thưởng cho chú về tiếng "đức ông" đấy nhé.
THỢ PHỤ - Dạ, bẩm đức ông, anh em chúng tôi xin bái tạ ơn người.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - nói riêng - Nó như thế là phải chăng, nếu không ta đến mất tong cả tiền cho nó thôi.
Bốn người thợ phụ vui mừng nhảy múa.
(Mô-li-e(*), Trưởng giả học làm sang,
trong Tuyển tập kịch Mô-li-e)
(*) Mô-li-e: là nhà soạn kịch nổi tiếng của Pháp, tác giả của những vở kịch Lão hà tiện, Trưởng giả học làm sang, Người bệnh tưởng,... Ông đồng thời cũng là một diễn viên và thường đóng các vai chính trong một số vở kịch của chính mình.
Ông Giuốc-đanh mặc lễ phục trích trong vở kịch 5 hồi Trưởng giả học làm sang (1670) và là lớp kịch kết thúc hồi II. Nhân vật trung tâm của vở kịch là ông Giuốc-đanh, tuổi ngoài bốn mươi, con một nhà buôn giàu có. Tuy dốt nát, quê kệch, nhưng ông muốn học đòi làm sang. Nhiều kẻ lợi dụng tính cách đó, săn đón, nịnh hót ông để moi tiền. Ông không tán thành tình yêu của con gái là Luy-xin với chàng Clê-ông chỉ vì chàng chẳng phải quý tộc. Cuối cùng, nhờ mưu mẹo của Cô-vi-en là đầy tớ của mình, Clê-ông cải trang làm hoàng tử Thổ Nhĩ Kì đến hỏi Luy-xin làm vợ và được ông Giuốc-đanh ưng thuận.
(1) Phó may: thợ may.
(2) Lễ phục: bộ quần áo may theo kiểu quy định để mặc trong các dịp đặc biệt.
(3) Gia nhân: người giúp việc trong nhà.
(4) Thời bấy giờ ở Pháp, bộ lễ phục trang trọng phải may bằng màu đen.
(5) Khi may áo, hoa phải hướng lên trên.
(6) Quý phái: thuộc dòng dõi cao sang trong xã hội cũ.
(7) Quần cộc: trang phục của tầng lớp quý tộc ở Pháp thế kỉ XVII, tuy gọi là "quần cộc" nhưng có hai loại: dài đến đầu gối và dài đến mắt cá chân.
(8) Áo chẽn: trang phục của tầng lớp quý tộc ở Pháp thời đó, may sát người, che kín từ cổ đến thắt lưng.
(9) Bộ tóc giả và lông đính mũ: các thứ gắn với trang phục của tầng lớp quý tộc Pháp thế kỉ XVII. Bác phó may được ông Giuốc-đanh tín nhiệm giao cho việc cung cấp cả các bộ phận trang phục đặt làm ở nơi khác như bít tất, tóc giả, lông đính mũ...
(10) Thể thức: thể lệ và cách thức tiến hành.
(11) Trưởng giả: người xuất thân bình dân, nhờ làm ăn buôn bán mà giàu có.
Ông Giuốc-đanh có phát hiện được những bất thường trong bộ lễ phục của mình không?
ÔNG GIUỐC-ĐANH MẶC LỄ PHỤC
(Trích Trưởng giả học làm sang)
Phó may(1), Thợ phụ mang bộ lễ phục(2) của ông Giuốc-đanh.
Ông Giuốc-đanh, Gia nhân(3)
ÔNG GIUỐC-ĐANH - A! Bác đã tới đấy à? Tôi sắp phát khùng lên vì bác đây.
PHÓ MAY - Tôi không làm sao đến sớm hơn được, ấy là tôi đã cho hai chục chú thợ phụ xúm lại bộ lễ phục của ngài đấy.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Đôi bít tất lụa bác gửi đến cho tôi chật quá, tôi khổ sở vô cùng mới xỏ chân vào được và đã đứt mất hai mắt rồi.
PHÓ MAY - Rồi nó dãn ra thì lại rộng quá ấy chứ.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Phải, nếu tôi cứ làm đứt mãi các mắt thì sẽ rộng thật. Lại đôi giày bác bảo đóng cho tôi làm tôi đau chân ghê gớm.
PHÓ MAY - Thưa ngài, đâu có.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Đâu có là thế nào!
PHÓ MAY - Không, đôi giày không làm ngài đau đâu mà.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Tôi, tôi bảo là nó làm tôi đau.
PHÓ MAY - Ngài cứ tưởng tượng ra thế.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Tôi tưởng tượng ra thế vì tôi thấy thế. Bác này lí luận hay nhỉ!
PHÓ MAY - Thưa, đây là bộ lễ phục đẹp nhất triều đình và may vừa mắt nhất. Sáng chế ra được một bộ lễ phục trang nghiêm mà không phải màu đen(4) thật là tuyệt tác. Tôi thách các thợ giỏi nhất mà làm nổi đấy.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Thế này là thế nào? Bác may hoa ngược mất rồi! (5)
PHÓ MAY - Nào ngài có bảo là ngài muốn may hoa xuôi đâu!
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Lại cần phải bảo may hoa xuôi ư?
PHÓ MAY - Vâng, phải bảo chứ. Vì những người quý phái(6) đều mặc như thế này cả.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Những người quý phái mặc áo ngược hoa ư?
PHÓ MAY - Thưa ngài, vâng.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Ồ!Thế thì bộ áo này may được đấy.
PHÓ MAY - Nếu ngài muốn thì tôi sẽ xin may hoa xuôi lại thôi mà.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Không, không.
PHÓ MAY - Xin ngài cứ việc bảo.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Tôi bảo là không mà. Bác may thế này được rồi. Bác cho rằng tôi mặc áo này có vừa vặn không?
PHÓ MAY - Còn phải nói! Tôi đố họa sĩ nào lấy bút mà vẽ hầu ngài bộ áo vừa khít hơn được. Ở nhà tôi có một chú thợ phụ may quần cộc(7) thì tài nhất thiên hạ; và một chú khác là anh hùng của thời đại về may áo chẽn(8) đấy.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Bộ tóc giả và lông đính mũ(9) có được chững chạc không?
PHÓ MAY - Chững chạc tuốt!
ÔNG GIUỐC-ĐANH - nhìn áo của bác phó may - Ô kìa, bác phó! Vải này là thứ hàng tôi đưa bác may bộ lễ phục của tôi đây mà. Tôi nhận ra đúng nó rồi.
PHÓ MAY - Chẳng là thứ hàng đẹp quá nên tôi đã gạn lại một áo để mặc.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Đành là đẹp, nhưng đáng lẽ đừng gạn vào áo của tôi mới phải.
PHÓ MAY - Mời ngài mặc thử bộ lễ phục chứ ạ?
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Ừ, đưa đây tôi.
PHÓ MAY - Khoan đã, không thể mặc như thế được. Thứ áo này phải mặc đúng thể thức (10), tôi có đem người đến để mặc hầu ngài theo nhịp điệu. Ớ này! Vào đây, các chú. Các chú hãy mặc bộ lễ phục này hầu ngài theo cách thức mặc cho các nhà quý phái.
Bốn chú thợ phụ ra, hai chú cởi tuột quần của ông Giuốc-đanh mặc lúc tập kiếm vừa rồi, hai chú thì lột áo ngắn rồi họ mặc bộ lễ phục mới vào cho ông. Ông Giuốc-đanh mặc lễ phục xong, đi đi lại lại giữa đám thợ, phô áo mới cho họ xem có được không. Cởi áo, mặc áo, chân bước, miệng nói, tất cả đều theo nhịp của dàn nhạc.
THỢ PHỤ - Bẩm ông lớn, xin ông lớn ban cho anh em ít tiền uống rượu.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Anh gọi ta là gì?
THỢ PHỤ - Bẩm, ông lớn ạ.
THỢ PHỤ - Bẩm cụ lớn, anh em chúng tôi đội ơn cụ lớn lắm lắm.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - "Cụ lớn", ồ, ồ, cụ lớn! Chú mày thong thả tí đã. Cái tiếng "cụ lớn" đáng thưởng lắm. "Cụ lớn" không phải là một tiếng tầm thường đâu nhé. Này, cụ lớn thưởng cho các chú đây.
THỢ PHỤ - Dám bẩm đức ông, anh em chúng tôi sẽ đi uống rượu chúc sức khỏe đức ông.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Lại "đức ông" nữa! Hà hà! Hà hà! Các chú hãy đợi tí, đừng đi vội. Ta là đức ông kia mà! (nói riêng) Của đáng tội, nếu nó tôn ta lên bậc tướng công, thì nó sẽ được cả túi tiền mất. Đây nữa này, thưởng cho chú về tiếng "đức ông" đấy nhé.
THỢ PHỤ - Dạ, bẩm đức ông, anh em chúng tôi xin bái tạ ơn người.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - nói riêng - Nó như thế là phải chăng, nếu không ta đến mất tong cả tiền cho nó thôi.
Bốn người thợ phụ vui mừng nhảy múa.
(Mô-li-e(*), Trưởng giả học làm sang,
trong Tuyển tập kịch Mô-li-e)
(*) Mô-li-e: là nhà soạn kịch nổi tiếng của Pháp, tác giả của những vở kịch Lão hà tiện, Trưởng giả học làm sang, Người bệnh tưởng,... Ông đồng thời cũng là một diễn viên và thường đóng các vai chính trong một số vở kịch của chính mình.
Ông Giuốc-đanh mặc lễ phục trích trong vở kịch 5 hồi Trưởng giả học làm sang (1670) và là lớp kịch kết thúc hồi II. Nhân vật trung tâm của vở kịch là ông Giuốc-đanh, tuổi ngoài bốn mươi, con một nhà buôn giàu có. Tuy dốt nát, quê kệch, nhưng ông muốn học đòi làm sang. Nhiều kẻ lợi dụng tính cách đó, săn đón, nịnh hót ông để moi tiền. Ông không tán thành tình yêu của con gái là Luy-xin với chàng Clê-ông chỉ vì chàng chẳng phải quý tộc. Cuối cùng, nhờ mưu mẹo của Cô-vi-en là đầy tớ của mình, Clê-ông cải trang làm hoàng tử Thổ Nhĩ Kì đến hỏi Luy-xin làm vợ và được ông Giuốc-đanh ưng thuận.
(1) Phó may: thợ may.
(2) Lễ phục: bộ quần áo may theo kiểu quy định để mặc trong các dịp đặc biệt.
(3) Gia nhân: người giúp việc trong nhà.
(4) Thời bấy giờ ở Pháp, bộ lễ phục trang trọng phải may bằng màu đen.
(5) Khi may áo, hoa phải hướng lên trên.
(6) Quý phái: thuộc dòng dõi cao sang trong xã hội cũ.
(7) Quần cộc: trang phục của tầng lớp quý tộc ở Pháp thế kỉ XVII, tuy gọi là "quần cộc" nhưng có hai loại: dài đến đầu gối và dài đến mắt cá chân.
(8) Áo chẽn: trang phục của tầng lớp quý tộc ở Pháp thời đó, may sát người, che kín từ cổ đến thắt lưng.
(9) Bộ tóc giả và lông đính mũ: các thứ gắn với trang phục của tầng lớp quý tộc Pháp thế kỉ XVII. Bác phó may được ông Giuốc-đanh tín nhiệm giao cho việc cung cấp cả các bộ phận trang phục đặt làm ở nơi khác như bít tất, tóc giả, lông đính mũ...
(10) Thể thức: thể lệ và cách thức tiến hành.
(11) Trưởng giả: người xuất thân bình dân, nhờ làm ăn buôn bán mà giàu có.
Nhận xét nào sau đây đúng với ông Giuốc-đanh?
ÔNG GIUỐC-ĐANH MẶC LỄ PHỤC
(Trích Trưởng giả học làm sang)
Phó may(1), Thợ phụ mang bộ lễ phục(2) của ông Giuốc-đanh.
Ông Giuốc-đanh, Gia nhân(3)
ÔNG GIUỐC-ĐANH - A! Bác đã tới đấy à? Tôi sắp phát khùng lên vì bác đây.
PHÓ MAY - Tôi không làm sao đến sớm hơn được, ấy là tôi đã cho hai chục chú thợ phụ xúm lại bộ lễ phục của ngài đấy.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Đôi bít tất lụa bác gửi đến cho tôi chật quá, tôi khổ sở vô cùng mới xỏ chân vào được và đã đứt mất hai mắt rồi.
PHÓ MAY - Rồi nó dãn ra thì lại rộng quá ấy chứ.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Phải, nếu tôi cứ làm đứt mãi các mắt thì sẽ rộng thật. Lại đôi giày bác bảo đóng cho tôi làm tôi đau chân ghê gớm.
PHÓ MAY - Thưa ngài, đâu có.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Đâu có là thế nào!
PHÓ MAY - Không, đôi giày không làm ngài đau đâu mà.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Tôi, tôi bảo là nó làm tôi đau.
PHÓ MAY - Ngài cứ tưởng tượng ra thế.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Tôi tưởng tượng ra thế vì tôi thấy thế. Bác này lí luận hay nhỉ!
PHÓ MAY - Thưa, đây là bộ lễ phục đẹp nhất triều đình và may vừa mắt nhất. Sáng chế ra được một bộ lễ phục trang nghiêm mà không phải màu đen(4) thật là tuyệt tác. Tôi thách các thợ giỏi nhất mà làm nổi đấy.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Thế này là thế nào? Bác may hoa ngược mất rồi! (5)
PHÓ MAY - Nào ngài có bảo là ngài muốn may hoa xuôi đâu!
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Lại cần phải bảo may hoa xuôi ư?
PHÓ MAY - Vâng, phải bảo chứ. Vì những người quý phái(6) đều mặc như thế này cả.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Những người quý phái mặc áo ngược hoa ư?
PHÓ MAY - Thưa ngài, vâng.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Ồ!Thế thì bộ áo này may được đấy.
PHÓ MAY - Nếu ngài muốn thì tôi sẽ xin may hoa xuôi lại thôi mà.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Không, không.
PHÓ MAY - Xin ngài cứ việc bảo.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Tôi bảo là không mà. Bác may thế này được rồi. Bác cho rằng tôi mặc áo này có vừa vặn không?
PHÓ MAY - Còn phải nói! Tôi đố họa sĩ nào lấy bút mà vẽ hầu ngài bộ áo vừa khít hơn được. Ở nhà tôi có một chú thợ phụ may quần cộc(7) thì tài nhất thiên hạ; và một chú khác là anh hùng của thời đại về may áo chẽn(8) đấy.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Bộ tóc giả và lông đính mũ(9) có được chững chạc không?
PHÓ MAY - Chững chạc tuốt!
ÔNG GIUỐC-ĐANH - nhìn áo của bác phó may - Ô kìa, bác phó! Vải này là thứ hàng tôi đưa bác may bộ lễ phục của tôi đây mà. Tôi nhận ra đúng nó rồi.
PHÓ MAY - Chẳng là thứ hàng đẹp quá nên tôi đã gạn lại một áo để mặc.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Đành là đẹp, nhưng đáng lẽ đừng gạn vào áo của tôi mới phải.
PHÓ MAY - Mời ngài mặc thử bộ lễ phục chứ ạ?
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Ừ, đưa đây tôi.
PHÓ MAY - Khoan đã, không thể mặc như thế được. Thứ áo này phải mặc đúng thể thức (10), tôi có đem người đến để mặc hầu ngài theo nhịp điệu. Ớ này! Vào đây, các chú. Các chú hãy mặc bộ lễ phục này hầu ngài theo cách thức mặc cho các nhà quý phái.
Bốn chú thợ phụ ra, hai chú cởi tuột quần của ông Giuốc-đanh mặc lúc tập kiếm vừa rồi, hai chú thì lột áo ngắn rồi họ mặc bộ lễ phục mới vào cho ông. Ông Giuốc-đanh mặc lễ phục xong, đi đi lại lại giữa đám thợ, phô áo mới cho họ xem có được không. Cởi áo, mặc áo, chân bước, miệng nói, tất cả đều theo nhịp của dàn nhạc.
THỢ PHỤ - Bẩm ông lớn, xin ông lớn ban cho anh em ít tiền uống rượu.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Anh gọi ta là gì?
THỢ PHỤ - Bẩm, ông lớn ạ.
THỢ PHỤ - Bẩm cụ lớn, anh em chúng tôi đội ơn cụ lớn lắm lắm.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - "Cụ lớn", ồ, ồ, cụ lớn! Chú mày thong thả tí đã. Cái tiếng "cụ lớn" đáng thưởng lắm. "Cụ lớn" không phải là một tiếng tầm thường đâu nhé. Này, cụ lớn thưởng cho các chú đây.
THỢ PHỤ - Dám bẩm đức ông, anh em chúng tôi sẽ đi uống rượu chúc sức khỏe đức ông.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Lại "đức ông" nữa! Hà hà! Hà hà! Các chú hãy đợi tí, đừng đi vội. Ta là đức ông kia mà! (nói riêng) Của đáng tội, nếu nó tôn ta lên bậc tướng công, thì nó sẽ được cả túi tiền mất. Đây nữa này, thưởng cho chú về tiếng "đức ông" đấy nhé.
THỢ PHỤ - Dạ, bẩm đức ông, anh em chúng tôi xin bái tạ ơn người.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - nói riêng - Nó như thế là phải chăng, nếu không ta đến mất tong cả tiền cho nó thôi.
Bốn người thợ phụ vui mừng nhảy múa.
(Mô-li-e(*), Trưởng giả học làm sang,
trong Tuyển tập kịch Mô-li-e)
(*) Mô-li-e: là nhà soạn kịch nổi tiếng của Pháp, tác giả của những vở kịch Lão hà tiện, Trưởng giả học làm sang, Người bệnh tưởng,... Ông đồng thời cũng là một diễn viên và thường đóng các vai chính trong một số vở kịch của chính mình.
Ông Giuốc-đanh mặc lễ phục trích trong vở kịch 5 hồi Trưởng giả học làm sang (1670) và là lớp kịch kết thúc hồi II. Nhân vật trung tâm của vở kịch là ông Giuốc-đanh, tuổi ngoài bốn mươi, con một nhà buôn giàu có. Tuy dốt nát, quê kệch, nhưng ông muốn học đòi làm sang. Nhiều kẻ lợi dụng tính cách đó, săn đón, nịnh hót ông để moi tiền. Ông không tán thành tình yêu của con gái là Luy-xin với chàng Clê-ông chỉ vì chàng chẳng phải quý tộc. Cuối cùng, nhờ mưu mẹo của Cô-vi-en là đầy tớ của mình, Clê-ông cải trang làm hoàng tử Thổ Nhĩ Kì đến hỏi Luy-xin làm vợ và được ông Giuốc-đanh ưng thuận.
(1) Phó may: thợ may.
(2) Lễ phục: bộ quần áo may theo kiểu quy định để mặc trong các dịp đặc biệt.
(3) Gia nhân: người giúp việc trong nhà.
(4) Thời bấy giờ ở Pháp, bộ lễ phục trang trọng phải may bằng màu đen.
(5) Khi may áo, hoa phải hướng lên trên.
(6) Quý phái: thuộc dòng dõi cao sang trong xã hội cũ.
(7) Quần cộc: trang phục của tầng lớp quý tộc ở Pháp thế kỉ XVII, tuy gọi là "quần cộc" nhưng có hai loại: dài đến đầu gối và dài đến mắt cá chân.
(8) Áo chẽn: trang phục của tầng lớp quý tộc ở Pháp thời đó, may sát người, che kín từ cổ đến thắt lưng.
(9) Bộ tóc giả và lông đính mũ: các thứ gắn với trang phục của tầng lớp quý tộc Pháp thế kỉ XVII. Bác phó may được ông Giuốc-đanh tín nhiệm giao cho việc cung cấp cả các bộ phận trang phục đặt làm ở nơi khác như bít tất, tóc giả, lông đính mũ...
(10) Thể thức: thể lệ và cách thức tiến hành.
(11) Trưởng giả: người xuất thân bình dân, nhờ làm ăn buôn bán mà giàu có.
Trong hai cảnh của lớp kịch trên, cảnh nào sôi động hơn?
ÔNG GIUỐC-ĐANH MẶC LỄ PHỤC
(Trích Trưởng giả học làm sang)
Phó may(1), Thợ phụ mang bộ lễ phục(2) của ông Giuốc-đanh.
Ông Giuốc-đanh, Gia nhân(3)
ÔNG GIUỐC-ĐANH - A! Bác đã tới đấy à? Tôi sắp phát khùng lên vì bác đây.
PHÓ MAY - Tôi không làm sao đến sớm hơn được, ấy là tôi đã cho hai chục chú thợ phụ xúm lại bộ lễ phục của ngài đấy.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Đôi bít tất lụa bác gửi đến cho tôi chật quá, tôi khổ sở vô cùng mới xỏ chân vào được và đã đứt mất hai mắt rồi.
PHÓ MAY - Rồi nó dãn ra thì lại rộng quá ấy chứ.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Phải, nếu tôi cứ làm đứt mãi các mắt thì sẽ rộng thật. Lại đôi giày bác bảo đóng cho tôi làm tôi đau chân ghê gớm.
PHÓ MAY - Thưa ngài, đâu có.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Đâu có là thế nào!
PHÓ MAY - Không, đôi giày không làm ngài đau đâu mà.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Tôi, tôi bảo là nó làm tôi đau.
PHÓ MAY - Ngài cứ tưởng tượng ra thế.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Tôi tưởng tượng ra thế vì tôi thấy thế. Bác này lí luận hay nhỉ!
PHÓ MAY - Thưa, đây là bộ lễ phục đẹp nhất triều đình và may vừa mắt nhất. Sáng chế ra được một bộ lễ phục trang nghiêm mà không phải màu đen(4) thật là tuyệt tác. Tôi thách các thợ giỏi nhất mà làm nổi đấy.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Thế này là thế nào? Bác may hoa ngược mất rồi! (5)
PHÓ MAY - Nào ngài có bảo là ngài muốn may hoa xuôi đâu!
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Lại cần phải bảo may hoa xuôi ư?
PHÓ MAY - Vâng, phải bảo chứ. Vì những người quý phái(6) đều mặc như thế này cả.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Những người quý phái mặc áo ngược hoa ư?
PHÓ MAY - Thưa ngài, vâng.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Ồ!Thế thì bộ áo này may được đấy.
PHÓ MAY - Nếu ngài muốn thì tôi sẽ xin may hoa xuôi lại thôi mà.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Không, không.
PHÓ MAY - Xin ngài cứ việc bảo.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Tôi bảo là không mà. Bác may thế này được rồi. Bác cho rằng tôi mặc áo này có vừa vặn không?
PHÓ MAY - Còn phải nói! Tôi đố họa sĩ nào lấy bút mà vẽ hầu ngài bộ áo vừa khít hơn được. Ở nhà tôi có một chú thợ phụ may quần cộc(7) thì tài nhất thiên hạ; và một chú khác là anh hùng của thời đại về may áo chẽn(8) đấy.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Bộ tóc giả và lông đính mũ(9) có được chững chạc không?
PHÓ MAY - Chững chạc tuốt!
ÔNG GIUỐC-ĐANH - nhìn áo của bác phó may - Ô kìa, bác phó! Vải này là thứ hàng tôi đưa bác may bộ lễ phục của tôi đây mà. Tôi nhận ra đúng nó rồi.
PHÓ MAY - Chẳng là thứ hàng đẹp quá nên tôi đã gạn lại một áo để mặc.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Đành là đẹp, nhưng đáng lẽ đừng gạn vào áo của tôi mới phải.
PHÓ MAY - Mời ngài mặc thử bộ lễ phục chứ ạ?
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Ừ, đưa đây tôi.
PHÓ MAY - Khoan đã, không thể mặc như thế được. Thứ áo này phải mặc đúng thể thức (10), tôi có đem người đến để mặc hầu ngài theo nhịp điệu. Ớ này! Vào đây, các chú. Các chú hãy mặc bộ lễ phục này hầu ngài theo cách thức mặc cho các nhà quý phái.
Bốn chú thợ phụ ra, hai chú cởi tuột quần của ông Giuốc-đanh mặc lúc tập kiếm vừa rồi, hai chú thì lột áo ngắn rồi họ mặc bộ lễ phục mới vào cho ông. Ông Giuốc-đanh mặc lễ phục xong, đi đi lại lại giữa đám thợ, phô áo mới cho họ xem có được không. Cởi áo, mặc áo, chân bước, miệng nói, tất cả đều theo nhịp của dàn nhạc.
THỢ PHỤ - Bẩm ông lớn, xin ông lớn ban cho anh em ít tiền uống rượu.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Anh gọi ta là gì?
THỢ PHỤ - Bẩm, ông lớn ạ.
THỢ PHỤ - Bẩm cụ lớn, anh em chúng tôi đội ơn cụ lớn lắm lắm.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - "Cụ lớn", ồ, ồ, cụ lớn! Chú mày thong thả tí đã. Cái tiếng "cụ lớn" đáng thưởng lắm. "Cụ lớn" không phải là một tiếng tầm thường đâu nhé. Này, cụ lớn thưởng cho các chú đây.
THỢ PHỤ - Dám bẩm đức ông, anh em chúng tôi sẽ đi uống rượu chúc sức khỏe đức ông.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Lại "đức ông" nữa! Hà hà! Hà hà! Các chú hãy đợi tí, đừng đi vội. Ta là đức ông kia mà! (nói riêng) Của đáng tội, nếu nó tôn ta lên bậc tướng công, thì nó sẽ được cả túi tiền mất. Đây nữa này, thưởng cho chú về tiếng "đức ông" đấy nhé.
THỢ PHỤ - Dạ, bẩm đức ông, anh em chúng tôi xin bái tạ ơn người.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - nói riêng - Nó như thế là phải chăng, nếu không ta đến mất tong cả tiền cho nó thôi.
Bốn người thợ phụ vui mừng nhảy múa.
(Mô-li-e(*), Trưởng giả học làm sang,
trong Tuyển tập kịch Mô-li-e)
(*) Mô-li-e: là nhà soạn kịch nổi tiếng của Pháp, tác giả của những vở kịch Lão hà tiện, Trưởng giả học làm sang, Người bệnh tưởng,... Ông đồng thời cũng là một diễn viên và thường đóng các vai chính trong một số vở kịch của chính mình.
Ông Giuốc-đanh mặc lễ phục trích trong vở kịch 5 hồi Trưởng giả học làm sang (1670) và là lớp kịch kết thúc hồi II. Nhân vật trung tâm của vở kịch là ông Giuốc-đanh, tuổi ngoài bốn mươi, con một nhà buôn giàu có. Tuy dốt nát, quê kệch, nhưng ông muốn học đòi làm sang. Nhiều kẻ lợi dụng tính cách đó, săn đón, nịnh hót ông để moi tiền. Ông không tán thành tình yêu của con gái là Luy-xin với chàng Clê-ông chỉ vì chàng chẳng phải quý tộc. Cuối cùng, nhờ mưu mẹo của Cô-vi-en là đầy tớ của mình, Clê-ông cải trang làm hoàng tử Thổ Nhĩ Kì đến hỏi Luy-xin làm vợ và được ông Giuốc-đanh ưng thuận.
(1) Phó may: thợ may.
(2) Lễ phục: bộ quần áo may theo kiểu quy định để mặc trong các dịp đặc biệt.
(3) Gia nhân: người giúp việc trong nhà.
(4) Thời bấy giờ ở Pháp, bộ lễ phục trang trọng phải may bằng màu đen.
(5) Khi may áo, hoa phải hướng lên trên.
(6) Quý phái: thuộc dòng dõi cao sang trong xã hội cũ.
(7) Quần cộc: trang phục của tầng lớp quý tộc ở Pháp thế kỉ XVII, tuy gọi là "quần cộc" nhưng có hai loại: dài đến đầu gối và dài đến mắt cá chân.
(8) Áo chẽn: trang phục của tầng lớp quý tộc ở Pháp thời đó, may sát người, che kín từ cổ đến thắt lưng.
(9) Bộ tóc giả và lông đính mũ: các thứ gắn với trang phục của tầng lớp quý tộc Pháp thế kỉ XVII. Bác phó may được ông Giuốc-đanh tín nhiệm giao cho việc cung cấp cả các bộ phận trang phục đặt làm ở nơi khác như bít tất, tóc giả, lông đính mũ...
(10) Thể thức: thể lệ và cách thức tiến hành.
(11) Trưởng giả: người xuất thân bình dân, nhờ làm ăn buôn bán mà giàu có.
Cảnh hai gồm có mấy nhân vật?
ÔNG GIUỐC-ĐANH MẶC LỄ PHỤC
(Trích Trưởng giả học làm sang)
Phó may(1), Thợ phụ mang bộ lễ phục(2) của ông Giuốc-đanh.
Ông Giuốc-đanh, Gia nhân(3)
ÔNG GIUỐC-ĐANH - A! Bác đã tới đấy à? Tôi sắp phát khùng lên vì bác đây.
PHÓ MAY - Tôi không làm sao đến sớm hơn được, ấy là tôi đã cho hai chục chú thợ phụ xúm lại bộ lễ phục của ngài đấy.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Đôi bít tất lụa bác gửi đến cho tôi chật quá, tôi khổ sở vô cùng mới xỏ chân vào được và đã đứt mất hai mắt rồi.
PHÓ MAY - Rồi nó dãn ra thì lại rộng quá ấy chứ.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Phải, nếu tôi cứ làm đứt mãi các mắt thì sẽ rộng thật. Lại đôi giày bác bảo đóng cho tôi làm tôi đau chân ghê gớm.
PHÓ MAY - Thưa ngài, đâu có.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Đâu có là thế nào!
PHÓ MAY - Không, đôi giày không làm ngài đau đâu mà.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Tôi, tôi bảo là nó làm tôi đau.
PHÓ MAY - Ngài cứ tưởng tượng ra thế.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Tôi tưởng tượng ra thế vì tôi thấy thế. Bác này lí luận hay nhỉ!
PHÓ MAY - Thưa, đây là bộ lễ phục đẹp nhất triều đình và may vừa mắt nhất. Sáng chế ra được một bộ lễ phục trang nghiêm mà không phải màu đen(4) thật là tuyệt tác. Tôi thách các thợ giỏi nhất mà làm nổi đấy.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Thế này là thế nào? Bác may hoa ngược mất rồi! (5)
PHÓ MAY - Nào ngài có bảo là ngài muốn may hoa xuôi đâu!
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Lại cần phải bảo may hoa xuôi ư?
PHÓ MAY - Vâng, phải bảo chứ. Vì những người quý phái(6) đều mặc như thế này cả.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Những người quý phái mặc áo ngược hoa ư?
PHÓ MAY - Thưa ngài, vâng.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Ồ!Thế thì bộ áo này may được đấy.
PHÓ MAY - Nếu ngài muốn thì tôi sẽ xin may hoa xuôi lại thôi mà.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Không, không.
PHÓ MAY - Xin ngài cứ việc bảo.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Tôi bảo là không mà. Bác may thế này được rồi. Bác cho rằng tôi mặc áo này có vừa vặn không?
PHÓ MAY - Còn phải nói! Tôi đố họa sĩ nào lấy bút mà vẽ hầu ngài bộ áo vừa khít hơn được. Ở nhà tôi có một chú thợ phụ may quần cộc(7) thì tài nhất thiên hạ; và một chú khác là anh hùng của thời đại về may áo chẽn(8) đấy.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Bộ tóc giả và lông đính mũ(9) có được chững chạc không?
PHÓ MAY - Chững chạc tuốt!
ÔNG GIUỐC-ĐANH - nhìn áo của bác phó may - Ô kìa, bác phó! Vải này là thứ hàng tôi đưa bác may bộ lễ phục của tôi đây mà. Tôi nhận ra đúng nó rồi.
PHÓ MAY - Chẳng là thứ hàng đẹp quá nên tôi đã gạn lại một áo để mặc.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Đành là đẹp, nhưng đáng lẽ đừng gạn vào áo của tôi mới phải.
PHÓ MAY - Mời ngài mặc thử bộ lễ phục chứ ạ?
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Ừ, đưa đây tôi.
PHÓ MAY - Khoan đã, không thể mặc như thế được. Thứ áo này phải mặc đúng thể thức (10), tôi có đem người đến để mặc hầu ngài theo nhịp điệu. Ớ này! Vào đây, các chú. Các chú hãy mặc bộ lễ phục này hầu ngài theo cách thức mặc cho các nhà quý phái.
Bốn chú thợ phụ ra, hai chú cởi tuột quần của ông Giuốc-đanh mặc lúc tập kiếm vừa rồi, hai chú thì lột áo ngắn rồi họ mặc bộ lễ phục mới vào cho ông. Ông Giuốc-đanh mặc lễ phục xong, đi đi lại lại giữa đám thợ, phô áo mới cho họ xem có được không. Cởi áo, mặc áo, chân bước, miệng nói, tất cả đều theo nhịp của dàn nhạc.
THỢ PHỤ - Bẩm ông lớn, xin ông lớn ban cho anh em ít tiền uống rượu.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Anh gọi ta là gì?
THỢ PHỤ - Bẩm, ông lớn ạ.
THỢ PHỤ - Bẩm cụ lớn, anh em chúng tôi đội ơn cụ lớn lắm lắm.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - "Cụ lớn", ồ, ồ, cụ lớn! Chú mày thong thả tí đã. Cái tiếng "cụ lớn" đáng thưởng lắm. "Cụ lớn" không phải là một tiếng tầm thường đâu nhé. Này, cụ lớn thưởng cho các chú đây.
THỢ PHỤ - Dám bẩm đức ông, anh em chúng tôi sẽ đi uống rượu chúc sức khỏe đức ông.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Lại "đức ông" nữa! Hà hà! Hà hà! Các chú hãy đợi tí, đừng đi vội. Ta là đức ông kia mà! (nói riêng) Của đáng tội, nếu nó tôn ta lên bậc tướng công, thì nó sẽ được cả túi tiền mất. Đây nữa này, thưởng cho chú về tiếng "đức ông" đấy nhé.
THỢ PHỤ - Dạ, bẩm đức ông, anh em chúng tôi xin bái tạ ơn người.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - nói riêng - Nó như thế là phải chăng, nếu không ta đến mất tong cả tiền cho nó thôi.
Bốn người thợ phụ vui mừng nhảy múa.
(Mô-li-e(*), Trưởng giả học làm sang,
trong Tuyển tập kịch Mô-li-e)
(*) Mô-li-e: là nhà soạn kịch nổi tiếng của Pháp, tác giả của những vở kịch Lão hà tiện, Trưởng giả học làm sang, Người bệnh tưởng,... Ông đồng thời cũng là một diễn viên và thường đóng các vai chính trong một số vở kịch của chính mình.
Ông Giuốc-đanh mặc lễ phục trích trong vở kịch 5 hồi Trưởng giả học làm sang (1670) và là lớp kịch kết thúc hồi II. Nhân vật trung tâm của vở kịch là ông Giuốc-đanh, tuổi ngoài bốn mươi, con một nhà buôn giàu có. Tuy dốt nát, quê kệch, nhưng ông muốn học đòi làm sang. Nhiều kẻ lợi dụng tính cách đó, săn đón, nịnh hót ông để moi tiền. Ông không tán thành tình yêu của con gái là Luy-xin với chàng Clê-ông chỉ vì chàng chẳng phải quý tộc. Cuối cùng, nhờ mưu mẹo của Cô-vi-en là đầy tớ của mình, Clê-ông cải trang làm hoàng tử Thổ Nhĩ Kì đến hỏi Luy-xin làm vợ và được ông Giuốc-đanh ưng thuận.
(1) Phó may: thợ may.
(2) Lễ phục: bộ quần áo may theo kiểu quy định để mặc trong các dịp đặc biệt.
(3) Gia nhân: người giúp việc trong nhà.
(4) Thời bấy giờ ở Pháp, bộ lễ phục trang trọng phải may bằng màu đen.
(5) Khi may áo, hoa phải hướng lên trên.
(6) Quý phái: thuộc dòng dõi cao sang trong xã hội cũ.
(7) Quần cộc: trang phục của tầng lớp quý tộc ở Pháp thế kỉ XVII, tuy gọi là "quần cộc" nhưng có hai loại: dài đến đầu gối và dài đến mắt cá chân.
(8) Áo chẽn: trang phục của tầng lớp quý tộc ở Pháp thời đó, may sát người, che kín từ cổ đến thắt lưng.
(9) Bộ tóc giả và lông đính mũ: các thứ gắn với trang phục của tầng lớp quý tộc Pháp thế kỉ XVII. Bác phó may được ông Giuốc-đanh tín nhiệm giao cho việc cung cấp cả các bộ phận trang phục đặt làm ở nơi khác như bít tất, tóc giả, lông đính mũ...
(10) Thể thức: thể lệ và cách thức tiến hành.
(11) Trưởng giả: người xuất thân bình dân, nhờ làm ăn buôn bán mà giàu có.
Câu nói nào thể hiện sự hài lòng, mãn nguyện của ông Giuốc-đanh với bộ lễ phục?
ÔNG GIUỐC-ĐANH MẶC LỄ PHỤC
(Trích Trưởng giả học làm sang)
Phó may(1), Thợ phụ mang bộ lễ phục(2) của ông Giuốc-đanh.
Ông Giuốc-đanh, Gia nhân(3)
ÔNG GIUỐC-ĐANH - A! Bác đã tới đấy à? Tôi sắp phát khùng lên vì bác đây.
PHÓ MAY - Tôi không làm sao đến sớm hơn được, ấy là tôi đã cho hai chục chú thợ phụ xúm lại bộ lễ phục của ngài đấy.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Đôi bít tất lụa bác gửi đến cho tôi chật quá, tôi khổ sở vô cùng mới xỏ chân vào được và đã đứt mất hai mắt rồi.
PHÓ MAY - Rồi nó dãn ra thì lại rộng quá ấy chứ.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Phải, nếu tôi cứ làm đứt mãi các mắt thì sẽ rộng thật. Lại đôi giày bác bảo đóng cho tôi làm tôi đau chân ghê gớm.
PHÓ MAY - Thưa ngài, đâu có.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Đâu có là thế nào!
PHÓ MAY - Không, đôi giày không làm ngài đau đâu mà.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Tôi, tôi bảo là nó làm tôi đau.
PHÓ MAY - Ngài cứ tưởng tượng ra thế.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Tôi tưởng tượng ra thế vì tôi thấy thế. Bác này lí luận hay nhỉ!
PHÓ MAY - Thưa, đây là bộ lễ phục đẹp nhất triều đình và may vừa mắt nhất. Sáng chế ra được một bộ lễ phục trang nghiêm mà không phải màu đen(4) thật là tuyệt tác. Tôi thách các thợ giỏi nhất mà làm nổi đấy.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Thế này là thế nào? Bác may hoa ngược mất rồi! (5)
PHÓ MAY - Nào ngài có bảo là ngài muốn may hoa xuôi đâu!
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Lại cần phải bảo may hoa xuôi ư?
PHÓ MAY - Vâng, phải bảo chứ. Vì những người quý phái(6) đều mặc như thế này cả.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Những người quý phái mặc áo ngược hoa ư?
PHÓ MAY - Thưa ngài, vâng.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Ồ!Thế thì bộ áo này may được đấy.
PHÓ MAY - Nếu ngài muốn thì tôi sẽ xin may hoa xuôi lại thôi mà.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Không, không.
PHÓ MAY - Xin ngài cứ việc bảo.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Tôi bảo là không mà. Bác may thế này được rồi. Bác cho rằng tôi mặc áo này có vừa vặn không?
PHÓ MAY - Còn phải nói! Tôi đố họa sĩ nào lấy bút mà vẽ hầu ngài bộ áo vừa khít hơn được. Ở nhà tôi có một chú thợ phụ may quần cộc(7) thì tài nhất thiên hạ; và một chú khác là anh hùng của thời đại về may áo chẽn(8) đấy.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Bộ tóc giả và lông đính mũ(9) có được chững chạc không?
PHÓ MAY - Chững chạc tuốt!
ÔNG GIUỐC-ĐANH - nhìn áo của bác phó may - Ô kìa, bác phó! Vải này là thứ hàng tôi đưa bác may bộ lễ phục của tôi đây mà. Tôi nhận ra đúng nó rồi.
PHÓ MAY - Chẳng là thứ hàng đẹp quá nên tôi đã gạn lại một áo để mặc.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Đành là đẹp, nhưng đáng lẽ đừng gạn vào áo của tôi mới phải.
PHÓ MAY - Mời ngài mặc thử bộ lễ phục chứ ạ?
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Ừ, đưa đây tôi.
PHÓ MAY - Khoan đã, không thể mặc như thế được. Thứ áo này phải mặc đúng thể thức (10), tôi có đem người đến để mặc hầu ngài theo nhịp điệu. Ớ này! Vào đây, các chú. Các chú hãy mặc bộ lễ phục này hầu ngài theo cách thức mặc cho các nhà quý phái.
Bốn chú thợ phụ ra, hai chú cởi tuột quần của ông Giuốc-đanh mặc lúc tập kiếm vừa rồi, hai chú thì lột áo ngắn rồi họ mặc bộ lễ phục mới vào cho ông. Ông Giuốc-đanh mặc lễ phục xong, đi đi lại lại giữa đám thợ, phô áo mới cho họ xem có được không. Cởi áo, mặc áo, chân bước, miệng nói, tất cả đều theo nhịp của dàn nhạc.
THỢ PHỤ - Bẩm ông lớn, xin ông lớn ban cho anh em ít tiền uống rượu.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Anh gọi ta là gì?
THỢ PHỤ - Bẩm, ông lớn ạ.
THỢ PHỤ - Bẩm cụ lớn, anh em chúng tôi đội ơn cụ lớn lắm lắm.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - "Cụ lớn", ồ, ồ, cụ lớn! Chú mày thong thả tí đã. Cái tiếng "cụ lớn" đáng thưởng lắm. "Cụ lớn" không phải là một tiếng tầm thường đâu nhé. Này, cụ lớn thưởng cho các chú đây.
THỢ PHỤ - Dám bẩm đức ông, anh em chúng tôi sẽ đi uống rượu chúc sức khỏe đức ông.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Lại "đức ông" nữa! Hà hà! Hà hà! Các chú hãy đợi tí, đừng đi vội. Ta là đức ông kia mà! (nói riêng) Của đáng tội, nếu nó tôn ta lên bậc tướng công, thì nó sẽ được cả túi tiền mất. Đây nữa này, thưởng cho chú về tiếng "đức ông" đấy nhé.
THỢ PHỤ - Dạ, bẩm đức ông, anh em chúng tôi xin bái tạ ơn người.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - nói riêng - Nó như thế là phải chăng, nếu không ta đến mất tong cả tiền cho nó thôi.
Bốn người thợ phụ vui mừng nhảy múa.
(Mô-li-e(*), Trưởng giả học làm sang,
trong Tuyển tập kịch Mô-li-e)
(*) Mô-li-e: là nhà soạn kịch nổi tiếng của Pháp, tác giả của những vở kịch Lão hà tiện, Trưởng giả học làm sang, Người bệnh tưởng,... Ông đồng thời cũng là một diễn viên và thường đóng các vai chính trong một số vở kịch của chính mình.
Ông Giuốc-đanh mặc lễ phục trích trong vở kịch 5 hồi Trưởng giả học làm sang (1670) và là lớp kịch kết thúc hồi II. Nhân vật trung tâm của vở kịch là ông Giuốc-đanh, tuổi ngoài bốn mươi, con một nhà buôn giàu có. Tuy dốt nát, quê kệch, nhưng ông muốn học đòi làm sang. Nhiều kẻ lợi dụng tính cách đó, săn đón, nịnh hót ông để moi tiền. Ông không tán thành tình yêu của con gái là Luy-xin với chàng Clê-ông chỉ vì chàng chẳng phải quý tộc. Cuối cùng, nhờ mưu mẹo của Cô-vi-en là đầy tớ của mình, Clê-ông cải trang làm hoàng tử Thổ Nhĩ Kì đến hỏi Luy-xin làm vợ và được ông Giuốc-đanh ưng thuận.
(1) Phó may: thợ may.
(2) Lễ phục: bộ quần áo may theo kiểu quy định để mặc trong các dịp đặc biệt.
(3) Gia nhân: người giúp việc trong nhà.
(4) Thời bấy giờ ở Pháp, bộ lễ phục trang trọng phải may bằng màu đen.
(5) Khi may áo, hoa phải hướng lên trên.
(6) Quý phái: thuộc dòng dõi cao sang trong xã hội cũ.
(7) Quần cộc: trang phục của tầng lớp quý tộc ở Pháp thế kỉ XVII, tuy gọi là "quần cộc" nhưng có hai loại: dài đến đầu gối và dài đến mắt cá chân.
(8) Áo chẽn: trang phục của tầng lớp quý tộc ở Pháp thời đó, may sát người, che kín từ cổ đến thắt lưng.
(9) Bộ tóc giả và lông đính mũ: các thứ gắn với trang phục của tầng lớp quý tộc Pháp thế kỉ XVII. Bác phó may được ông Giuốc-đanh tín nhiệm giao cho việc cung cấp cả các bộ phận trang phục đặt làm ở nơi khác như bít tất, tóc giả, lông đính mũ...
(10) Thể thức: thể lệ và cách thức tiến hành.
(11) Trưởng giả: người xuất thân bình dân, nhờ làm ăn buôn bán mà giàu có.
Vì sao ông Giuốc-đanh thưởng tiền cho các chú thợ phụ?
ÔNG GIUỐC-ĐANH MẶC LỄ PHỤC
(Trích Trưởng giả học làm sang)
Phó may(1), Thợ phụ mang bộ lễ phục(2) của ông Giuốc-đanh.
Ông Giuốc-đanh, Gia nhân(3)
ÔNG GIUỐC-ĐANH - A! Bác đã tới đấy à? Tôi sắp phát khùng lên vì bác đây.
PHÓ MAY - Tôi không làm sao đến sớm hơn được, ấy là tôi đã cho hai chục chú thợ phụ xúm lại bộ lễ phục của ngài đấy.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Đôi bít tất lụa bác gửi đến cho tôi chật quá, tôi khổ sở vô cùng mới xỏ chân vào được và đã đứt mất hai mắt rồi.
PHÓ MAY - Rồi nó dãn ra thì lại rộng quá ấy chứ.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Phải, nếu tôi cứ làm đứt mãi các mắt thì sẽ rộng thật. Lại đôi giày bác bảo đóng cho tôi làm tôi đau chân ghê gớm.
PHÓ MAY - Thưa ngài, đâu có.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Đâu có là thế nào!
PHÓ MAY - Không, đôi giày không làm ngài đau đâu mà.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Tôi, tôi bảo là nó làm tôi đau.
PHÓ MAY - Ngài cứ tưởng tượng ra thế.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Tôi tưởng tượng ra thế vì tôi thấy thế. Bác này lí luận hay nhỉ!
PHÓ MAY - Thưa, đây là bộ lễ phục đẹp nhất triều đình và may vừa mắt nhất. Sáng chế ra được một bộ lễ phục trang nghiêm mà không phải màu đen(4) thật là tuyệt tác. Tôi thách các thợ giỏi nhất mà làm nổi đấy.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Thế này là thế nào? Bác may hoa ngược mất rồi! (5)
PHÓ MAY - Nào ngài có bảo là ngài muốn may hoa xuôi đâu!
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Lại cần phải bảo may hoa xuôi ư?
PHÓ MAY - Vâng, phải bảo chứ. Vì những người quý phái(6) đều mặc như thế này cả.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Những người quý phái mặc áo ngược hoa ư?
PHÓ MAY - Thưa ngài, vâng.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Ồ!Thế thì bộ áo này may được đấy.
PHÓ MAY - Nếu ngài muốn thì tôi sẽ xin may hoa xuôi lại thôi mà.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Không, không.
PHÓ MAY - Xin ngài cứ việc bảo.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Tôi bảo là không mà. Bác may thế này được rồi. Bác cho rằng tôi mặc áo này có vừa vặn không?
PHÓ MAY - Còn phải nói! Tôi đố họa sĩ nào lấy bút mà vẽ hầu ngài bộ áo vừa khít hơn được. Ở nhà tôi có một chú thợ phụ may quần cộc(7) thì tài nhất thiên hạ; và một chú khác là anh hùng của thời đại về may áo chẽn(8) đấy.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Bộ tóc giả và lông đính mũ(9) có được chững chạc không?
PHÓ MAY - Chững chạc tuốt!
ÔNG GIUỐC-ĐANH - nhìn áo của bác phó may - Ô kìa, bác phó! Vải này là thứ hàng tôi đưa bác may bộ lễ phục của tôi đây mà. Tôi nhận ra đúng nó rồi.
PHÓ MAY - Chẳng là thứ hàng đẹp quá nên tôi đã gạn lại một áo để mặc.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Đành là đẹp, nhưng đáng lẽ đừng gạn vào áo của tôi mới phải.
PHÓ MAY - Mời ngài mặc thử bộ lễ phục chứ ạ?
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Ừ, đưa đây tôi.
PHÓ MAY - Khoan đã, không thể mặc như thế được. Thứ áo này phải mặc đúng thể thức (10), tôi có đem người đến để mặc hầu ngài theo nhịp điệu. Ớ này! Vào đây, các chú. Các chú hãy mặc bộ lễ phục này hầu ngài theo cách thức mặc cho các nhà quý phái.
Bốn chú thợ phụ ra, hai chú cởi tuột quần của ông Giuốc-đanh mặc lúc tập kiếm vừa rồi, hai chú thì lột áo ngắn rồi họ mặc bộ lễ phục mới vào cho ông. Ông Giuốc-đanh mặc lễ phục xong, đi đi lại lại giữa đám thợ, phô áo mới cho họ xem có được không. Cởi áo, mặc áo, chân bước, miệng nói, tất cả đều theo nhịp của dàn nhạc.
THỢ PHỤ - Bẩm ông lớn, xin ông lớn ban cho anh em ít tiền uống rượu.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Anh gọi ta là gì?
THỢ PHỤ - Bẩm, ông lớn ạ.
THỢ PHỤ - Bẩm cụ lớn, anh em chúng tôi đội ơn cụ lớn lắm lắm.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - "Cụ lớn", ồ, ồ, cụ lớn! Chú mày thong thả tí đã. Cái tiếng "cụ lớn" đáng thưởng lắm. "Cụ lớn" không phải là một tiếng tầm thường đâu nhé. Này, cụ lớn thưởng cho các chú đây.
THỢ PHỤ - Dám bẩm đức ông, anh em chúng tôi sẽ đi uống rượu chúc sức khỏe đức ông.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Lại "đức ông" nữa! Hà hà! Hà hà! Các chú hãy đợi tí, đừng đi vội. Ta là đức ông kia mà! (nói riêng) Của đáng tội, nếu nó tôn ta lên bậc tướng công, thì nó sẽ được cả túi tiền mất. Đây nữa này, thưởng cho chú về tiếng "đức ông" đấy nhé.
THỢ PHỤ - Dạ, bẩm đức ông, anh em chúng tôi xin bái tạ ơn người.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - nói riêng - Nó như thế là phải chăng, nếu không ta đến mất tong cả tiền cho nó thôi.
Bốn người thợ phụ vui mừng nhảy múa.
(Mô-li-e(*), Trưởng giả học làm sang,
trong Tuyển tập kịch Mô-li-e)
(*) Mô-li-e: là nhà soạn kịch nổi tiếng của Pháp, tác giả của những vở kịch Lão hà tiện, Trưởng giả học làm sang, Người bệnh tưởng,... Ông đồng thời cũng là một diễn viên và thường đóng các vai chính trong một số vở kịch của chính mình.
Ông Giuốc-đanh mặc lễ phục trích trong vở kịch 5 hồi Trưởng giả học làm sang (1670) và là lớp kịch kết thúc hồi II. Nhân vật trung tâm của vở kịch là ông Giuốc-đanh, tuổi ngoài bốn mươi, con một nhà buôn giàu có. Tuy dốt nát, quê kệch, nhưng ông muốn học đòi làm sang. Nhiều kẻ lợi dụng tính cách đó, săn đón, nịnh hót ông để moi tiền. Ông không tán thành tình yêu của con gái là Luy-xin với chàng Clê-ông chỉ vì chàng chẳng phải quý tộc. Cuối cùng, nhờ mưu mẹo của Cô-vi-en là đầy tớ của mình, Clê-ông cải trang làm hoàng tử Thổ Nhĩ Kì đến hỏi Luy-xin làm vợ và được ông Giuốc-đanh ưng thuận.
(1) Phó may: thợ may.
(2) Lễ phục: bộ quần áo may theo kiểu quy định để mặc trong các dịp đặc biệt.
(3) Gia nhân: người giúp việc trong nhà.
(4) Thời bấy giờ ở Pháp, bộ lễ phục trang trọng phải may bằng màu đen.
(5) Khi may áo, hoa phải hướng lên trên.
(6) Quý phái: thuộc dòng dõi cao sang trong xã hội cũ.
(7) Quần cộc: trang phục của tầng lớp quý tộc ở Pháp thế kỉ XVII, tuy gọi là "quần cộc" nhưng có hai loại: dài đến đầu gối và dài đến mắt cá chân.
(8) Áo chẽn: trang phục của tầng lớp quý tộc ở Pháp thời đó, may sát người, che kín từ cổ đến thắt lưng.
(9) Bộ tóc giả và lông đính mũ: các thứ gắn với trang phục của tầng lớp quý tộc Pháp thế kỉ XVII. Bác phó may được ông Giuốc-đanh tín nhiệm giao cho việc cung cấp cả các bộ phận trang phục đặt làm ở nơi khác như bít tất, tóc giả, lông đính mũ...
(10) Thể thức: thể lệ và cách thức tiến hành.
(11) Trưởng giả: người xuất thân bình dân, nhờ làm ăn buôn bán mà giàu có.
Có phải ông Giuốc-đanh mặc lễ phục vào là trở thành quý tộc không?
ÔNG GIUỐC-ĐANH MẶC LỄ PHỤC
(Trích Trưởng giả học làm sang)
Phó may(1), Thợ phụ mang bộ lễ phục(2) của ông Giuốc-đanh.
Ông Giuốc-đanh, Gia nhân(3)
ÔNG GIUỐC-ĐANH - A! Bác đã tới đấy à? Tôi sắp phát khùng lên vì bác đây.
PHÓ MAY - Tôi không làm sao đến sớm hơn được, ấy là tôi đã cho hai chục chú thợ phụ xúm lại bộ lễ phục của ngài đấy.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Đôi bít tất lụa bác gửi đến cho tôi chật quá, tôi khổ sở vô cùng mới xỏ chân vào được và đã đứt mất hai mắt rồi.
PHÓ MAY - Rồi nó dãn ra thì lại rộng quá ấy chứ.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Phải, nếu tôi cứ làm đứt mãi các mắt thì sẽ rộng thật. Lại đôi giày bác bảo đóng cho tôi làm tôi đau chân ghê gớm.
PHÓ MAY - Thưa ngài, đâu có.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Đâu có là thế nào!
PHÓ MAY - Không, đôi giày không làm ngài đau đâu mà.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Tôi, tôi bảo là nó làm tôi đau.
PHÓ MAY - Ngài cứ tưởng tượng ra thế.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Tôi tưởng tượng ra thế vì tôi thấy thế. Bác này lí luận hay nhỉ!
PHÓ MAY - Thưa, đây là bộ lễ phục đẹp nhất triều đình và may vừa mắt nhất. Sáng chế ra được một bộ lễ phục trang nghiêm mà không phải màu đen(4) thật là tuyệt tác. Tôi thách các thợ giỏi nhất mà làm nổi đấy.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Thế này là thế nào? Bác may hoa ngược mất rồi! (5)
PHÓ MAY - Nào ngài có bảo là ngài muốn may hoa xuôi đâu!
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Lại cần phải bảo may hoa xuôi ư?
PHÓ MAY - Vâng, phải bảo chứ. Vì những người quý phái(6) đều mặc như thế này cả.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Những người quý phái mặc áo ngược hoa ư?
PHÓ MAY - Thưa ngài, vâng.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Ồ!Thế thì bộ áo này may được đấy.
PHÓ MAY - Nếu ngài muốn thì tôi sẽ xin may hoa xuôi lại thôi mà.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Không, không.
PHÓ MAY - Xin ngài cứ việc bảo.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Tôi bảo là không mà. Bác may thế này được rồi. Bác cho rằng tôi mặc áo này có vừa vặn không?
PHÓ MAY - Còn phải nói! Tôi đố họa sĩ nào lấy bút mà vẽ hầu ngài bộ áo vừa khít hơn được. Ở nhà tôi có một chú thợ phụ may quần cộc(7) thì tài nhất thiên hạ; và một chú khác là anh hùng của thời đại về may áo chẽn(8) đấy.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Bộ tóc giả và lông đính mũ(9) có được chững chạc không?
PHÓ MAY - Chững chạc tuốt!
ÔNG GIUỐC-ĐANH - nhìn áo của bác phó may - Ô kìa, bác phó! Vải này là thứ hàng tôi đưa bác may bộ lễ phục của tôi đây mà. Tôi nhận ra đúng nó rồi.
PHÓ MAY - Chẳng là thứ hàng đẹp quá nên tôi đã gạn lại một áo để mặc.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Đành là đẹp, nhưng đáng lẽ đừng gạn vào áo của tôi mới phải.
PHÓ MAY - Mời ngài mặc thử bộ lễ phục chứ ạ?
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Ừ, đưa đây tôi.
PHÓ MAY - Khoan đã, không thể mặc như thế được. Thứ áo này phải mặc đúng thể thức (10), tôi có đem người đến để mặc hầu ngài theo nhịp điệu. Ớ này! Vào đây, các chú. Các chú hãy mặc bộ lễ phục này hầu ngài theo cách thức mặc cho các nhà quý phái.
Bốn chú thợ phụ ra, hai chú cởi tuột quần của ông Giuốc-đanh mặc lúc tập kiếm vừa rồi, hai chú thì lột áo ngắn rồi họ mặc bộ lễ phục mới vào cho ông. Ông Giuốc-đanh mặc lễ phục xong, đi đi lại lại giữa đám thợ, phô áo mới cho họ xem có được không. Cởi áo, mặc áo, chân bước, miệng nói, tất cả đều theo nhịp của dàn nhạc.
THỢ PHỤ - Bẩm ông lớn, xin ông lớn ban cho anh em ít tiền uống rượu.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Anh gọi ta là gì?
THỢ PHỤ - Bẩm, ông lớn ạ.
THỢ PHỤ - Bẩm cụ lớn, anh em chúng tôi đội ơn cụ lớn lắm lắm.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - "Cụ lớn", ồ, ồ, cụ lớn! Chú mày thong thả tí đã. Cái tiếng "cụ lớn" đáng thưởng lắm. "Cụ lớn" không phải là một tiếng tầm thường đâu nhé. Này, cụ lớn thưởng cho các chú đây.
THỢ PHỤ - Dám bẩm đức ông, anh em chúng tôi sẽ đi uống rượu chúc sức khỏe đức ông.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Lại "đức ông" nữa! Hà hà! Hà hà! Các chú hãy đợi tí, đừng đi vội. Ta là đức ông kia mà! (nói riêng) Của đáng tội, nếu nó tôn ta lên bậc tướng công, thì nó sẽ được cả túi tiền mất. Đây nữa này, thưởng cho chú về tiếng "đức ông" đấy nhé.
THỢ PHỤ - Dạ, bẩm đức ông, anh em chúng tôi xin bái tạ ơn người.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - nói riêng - Nó như thế là phải chăng, nếu không ta đến mất tong cả tiền cho nó thôi.
Bốn người thợ phụ vui mừng nhảy múa.
(Mô-li-e(*), Trưởng giả học làm sang,
trong Tuyển tập kịch Mô-li-e)
(*) Mô-li-e: là nhà soạn kịch nổi tiếng của Pháp, tác giả của những vở kịch Lão hà tiện, Trưởng giả học làm sang, Người bệnh tưởng,... Ông đồng thời cũng là một diễn viên và thường đóng các vai chính trong một số vở kịch của chính mình.
Ông Giuốc-đanh mặc lễ phục trích trong vở kịch 5 hồi Trưởng giả học làm sang (1670) và là lớp kịch kết thúc hồi II. Nhân vật trung tâm của vở kịch là ông Giuốc-đanh, tuổi ngoài bốn mươi, con một nhà buôn giàu có. Tuy dốt nát, quê kệch, nhưng ông muốn học đòi làm sang. Nhiều kẻ lợi dụng tính cách đó, săn đón, nịnh hót ông để moi tiền. Ông không tán thành tình yêu của con gái là Luy-xin với chàng Clê-ông chỉ vì chàng chẳng phải quý tộc. Cuối cùng, nhờ mưu mẹo của Cô-vi-en là đầy tớ của mình, Clê-ông cải trang làm hoàng tử Thổ Nhĩ Kì đến hỏi Luy-xin làm vợ và được ông Giuốc-đanh ưng thuận.
(1) Phó may: thợ may.
(2) Lễ phục: bộ quần áo may theo kiểu quy định để mặc trong các dịp đặc biệt.
(3) Gia nhân: người giúp việc trong nhà.
(4) Thời bấy giờ ở Pháp, bộ lễ phục trang trọng phải may bằng màu đen.
(5) Khi may áo, hoa phải hướng lên trên.
(6) Quý phái: thuộc dòng dõi cao sang trong xã hội cũ.
(7) Quần cộc: trang phục của tầng lớp quý tộc ở Pháp thế kỉ XVII, tuy gọi là "quần cộc" nhưng có hai loại: dài đến đầu gối và dài đến mắt cá chân.
(8) Áo chẽn: trang phục của tầng lớp quý tộc ở Pháp thời đó, may sát người, che kín từ cổ đến thắt lưng.
(9) Bộ tóc giả và lông đính mũ: các thứ gắn với trang phục của tầng lớp quý tộc Pháp thế kỉ XVII. Bác phó may được ông Giuốc-đanh tín nhiệm giao cho việc cung cấp cả các bộ phận trang phục đặt làm ở nơi khác như bít tất, tóc giả, lông đính mũ...
(10) Thể thức: thể lệ và cách thức tiến hành.
(11) Trưởng giả: người xuất thân bình dân, nhờ làm ăn buôn bán mà giàu có.
Vì sao ông Giuốc-đanh nghĩ rằng các chú thợ phụ gọi mình là đức ông là vừa phải?
ÔNG GIUỐC-ĐANH MẶC LỄ PHỤC
(Trích Trưởng giả học làm sang)
Phó may(1), Thợ phụ mang bộ lễ phục(2) của ông Giuốc-đanh.
Ông Giuốc-đanh, Gia nhân(3)
ÔNG GIUỐC-ĐANH - A! Bác đã tới đấy à? Tôi sắp phát khùng lên vì bác đây.
PHÓ MAY - Tôi không làm sao đến sớm hơn được, ấy là tôi đã cho hai chục chú thợ phụ xúm lại bộ lễ phục của ngài đấy.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Đôi bít tất lụa bác gửi đến cho tôi chật quá, tôi khổ sở vô cùng mới xỏ chân vào được và đã đứt mất hai mắt rồi.
PHÓ MAY - Rồi nó dãn ra thì lại rộng quá ấy chứ.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Phải, nếu tôi cứ làm đứt mãi các mắt thì sẽ rộng thật. Lại đôi giày bác bảo đóng cho tôi làm tôi đau chân ghê gớm.
PHÓ MAY - Thưa ngài, đâu có.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Đâu có là thế nào!
PHÓ MAY - Không, đôi giày không làm ngài đau đâu mà.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Tôi, tôi bảo là nó làm tôi đau.
PHÓ MAY - Ngài cứ tưởng tượng ra thế.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Tôi tưởng tượng ra thế vì tôi thấy thế. Bác này lí luận hay nhỉ!
PHÓ MAY - Thưa, đây là bộ lễ phục đẹp nhất triều đình và may vừa mắt nhất. Sáng chế ra được một bộ lễ phục trang nghiêm mà không phải màu đen(4) thật là tuyệt tác. Tôi thách các thợ giỏi nhất mà làm nổi đấy.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Thế này là thế nào? Bác may hoa ngược mất rồi! (5)
PHÓ MAY - Nào ngài có bảo là ngài muốn may hoa xuôi đâu!
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Lại cần phải bảo may hoa xuôi ư?
PHÓ MAY - Vâng, phải bảo chứ. Vì những người quý phái(6) đều mặc như thế này cả.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Những người quý phái mặc áo ngược hoa ư?
PHÓ MAY - Thưa ngài, vâng.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Ồ!Thế thì bộ áo này may được đấy.
PHÓ MAY - Nếu ngài muốn thì tôi sẽ xin may hoa xuôi lại thôi mà.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Không, không.
PHÓ MAY - Xin ngài cứ việc bảo.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Tôi bảo là không mà. Bác may thế này được rồi. Bác cho rằng tôi mặc áo này có vừa vặn không?
PHÓ MAY - Còn phải nói! Tôi đố họa sĩ nào lấy bút mà vẽ hầu ngài bộ áo vừa khít hơn được. Ở nhà tôi có một chú thợ phụ may quần cộc(7) thì tài nhất thiên hạ; và một chú khác là anh hùng của thời đại về may áo chẽn(8) đấy.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Bộ tóc giả và lông đính mũ(9) có được chững chạc không?
PHÓ MAY - Chững chạc tuốt!
ÔNG GIUỐC-ĐANH - nhìn áo của bác phó may - Ô kìa, bác phó! Vải này là thứ hàng tôi đưa bác may bộ lễ phục của tôi đây mà. Tôi nhận ra đúng nó rồi.
PHÓ MAY - Chẳng là thứ hàng đẹp quá nên tôi đã gạn lại một áo để mặc.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Đành là đẹp, nhưng đáng lẽ đừng gạn vào áo của tôi mới phải.
PHÓ MAY - Mời ngài mặc thử bộ lễ phục chứ ạ?
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Ừ, đưa đây tôi.
PHÓ MAY - Khoan đã, không thể mặc như thế được. Thứ áo này phải mặc đúng thể thức (10), tôi có đem người đến để mặc hầu ngài theo nhịp điệu. Ớ này! Vào đây, các chú. Các chú hãy mặc bộ lễ phục này hầu ngài theo cách thức mặc cho các nhà quý phái.
Bốn chú thợ phụ ra, hai chú cởi tuột quần của ông Giuốc-đanh mặc lúc tập kiếm vừa rồi, hai chú thì lột áo ngắn rồi họ mặc bộ lễ phục mới vào cho ông. Ông Giuốc-đanh mặc lễ phục xong, đi đi lại lại giữa đám thợ, phô áo mới cho họ xem có được không. Cởi áo, mặc áo, chân bước, miệng nói, tất cả đều theo nhịp của dàn nhạc.
THỢ PHỤ - Bẩm ông lớn, xin ông lớn ban cho anh em ít tiền uống rượu.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Anh gọi ta là gì?
THỢ PHỤ - Bẩm, ông lớn ạ.
THỢ PHỤ - Bẩm cụ lớn, anh em chúng tôi đội ơn cụ lớn lắm lắm.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - "Cụ lớn", ồ, ồ, cụ lớn! Chú mày thong thả tí đã. Cái tiếng "cụ lớn" đáng thưởng lắm. "Cụ lớn" không phải là một tiếng tầm thường đâu nhé. Này, cụ lớn thưởng cho các chú đây.
THỢ PHỤ - Dám bẩm đức ông, anh em chúng tôi sẽ đi uống rượu chúc sức khỏe đức ông.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Lại "đức ông" nữa! Hà hà! Hà hà! Các chú hãy đợi tí, đừng đi vội. Ta là đức ông kia mà! (nói riêng) Của đáng tội, nếu nó tôn ta lên bậc tướng công, thì nó sẽ được cả túi tiền mất. Đây nữa này, thưởng cho chú về tiếng "đức ông" đấy nhé.
THỢ PHỤ - Dạ, bẩm đức ông, anh em chúng tôi xin bái tạ ơn người.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - nói riêng - Nó như thế là phải chăng, nếu không ta đến mất tong cả tiền cho nó thôi.
Bốn người thợ phụ vui mừng nhảy múa.
(Mô-li-e(*), Trưởng giả học làm sang,
trong Tuyển tập kịch Mô-li-e)
(*) Mô-li-e: là nhà soạn kịch nổi tiếng của Pháp, tác giả của những vở kịch Lão hà tiện, Trưởng giả học làm sang, Người bệnh tưởng,... Ông đồng thời cũng là một diễn viên và thường đóng các vai chính trong một số vở kịch của chính mình.
Ông Giuốc-đanh mặc lễ phục trích trong vở kịch 5 hồi Trưởng giả học làm sang (1670) và là lớp kịch kết thúc hồi II. Nhân vật trung tâm của vở kịch là ông Giuốc-đanh, tuổi ngoài bốn mươi, con một nhà buôn giàu có. Tuy dốt nát, quê kệch, nhưng ông muốn học đòi làm sang. Nhiều kẻ lợi dụng tính cách đó, săn đón, nịnh hót ông để moi tiền. Ông không tán thành tình yêu của con gái là Luy-xin với chàng Clê-ông chỉ vì chàng chẳng phải quý tộc. Cuối cùng, nhờ mưu mẹo của Cô-vi-en là đầy tớ của mình, Clê-ông cải trang làm hoàng tử Thổ Nhĩ Kì đến hỏi Luy-xin làm vợ và được ông Giuốc-đanh ưng thuận.
(1) Phó may: thợ may.
(2) Lễ phục: bộ quần áo may theo kiểu quy định để mặc trong các dịp đặc biệt.
(3) Gia nhân: người giúp việc trong nhà.
(4) Thời bấy giờ ở Pháp, bộ lễ phục trang trọng phải may bằng màu đen.
(5) Khi may áo, hoa phải hướng lên trên.
(6) Quý phái: thuộc dòng dõi cao sang trong xã hội cũ.
(7) Quần cộc: trang phục của tầng lớp quý tộc ở Pháp thế kỉ XVII, tuy gọi là "quần cộc" nhưng có hai loại: dài đến đầu gối và dài đến mắt cá chân.
(8) Áo chẽn: trang phục của tầng lớp quý tộc ở Pháp thời đó, may sát người, che kín từ cổ đến thắt lưng.
(9) Bộ tóc giả và lông đính mũ: các thứ gắn với trang phục của tầng lớp quý tộc Pháp thế kỉ XVII. Bác phó may được ông Giuốc-đanh tín nhiệm giao cho việc cung cấp cả các bộ phận trang phục đặt làm ở nơi khác như bít tất, tóc giả, lông đính mũ...
(10) Thể thức: thể lệ và cách thức tiến hành.
(11) Trưởng giả: người xuất thân bình dân, nhờ làm ăn buôn bán mà giàu có.
Từ nào có thể thay thế từ "chững chạc" trong câu sau?
Bộ tóc giả và lông đính mũ có được chững chạc không?
ÔNG GIUỐC-ĐANH MẶC LỄ PHỤC
(Trích Trưởng giả học làm sang)
Phó may(1), Thợ phụ mang bộ lễ phục(2) của ông Giuốc-đanh.
Ông Giuốc-đanh, Gia nhân(3)
ÔNG GIUỐC-ĐANH - A! Bác đã tới đấy à? Tôi sắp phát khùng lên vì bác đây.
PHÓ MAY - Tôi không làm sao đến sớm hơn được, ấy là tôi đã cho hai chục chú thợ phụ xúm lại bộ lễ phục của ngài đấy.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Đôi bít tất lụa bác gửi đến cho tôi chật quá, tôi khổ sở vô cùng mới xỏ chân vào được và đã đứt mất hai mắt rồi.
PHÓ MAY - Rồi nó dãn ra thì lại rộng quá ấy chứ.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Phải, nếu tôi cứ làm đứt mãi các mắt thì sẽ rộng thật. Lại đôi giày bác bảo đóng cho tôi làm tôi đau chân ghê gớm.
PHÓ MAY - Thưa ngài, đâu có.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Đâu có là thế nào!
PHÓ MAY - Không, đôi giày không làm ngài đau đâu mà.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Tôi, tôi bảo là nó làm tôi đau.
PHÓ MAY - Ngài cứ tưởng tượng ra thế.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Tôi tưởng tượng ra thế vì tôi thấy thế. Bác này lí luận hay nhỉ!
PHÓ MAY - Thưa, đây là bộ lễ phục đẹp nhất triều đình và may vừa mắt nhất. Sáng chế ra được một bộ lễ phục trang nghiêm mà không phải màu đen(4) thật là tuyệt tác. Tôi thách các thợ giỏi nhất mà làm nổi đấy.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Thế này là thế nào? Bác may hoa ngược mất rồi! (5)
PHÓ MAY - Nào ngài có bảo là ngài muốn may hoa xuôi đâu!
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Lại cần phải bảo may hoa xuôi ư?
PHÓ MAY - Vâng, phải bảo chứ. Vì những người quý phái(6) đều mặc như thế này cả.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Những người quý phái mặc áo ngược hoa ư?
PHÓ MAY - Thưa ngài, vâng.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Ồ!Thế thì bộ áo này may được đấy.
PHÓ MAY - Nếu ngài muốn thì tôi sẽ xin may hoa xuôi lại thôi mà.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Không, không.
PHÓ MAY - Xin ngài cứ việc bảo.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Tôi bảo là không mà. Bác may thế này được rồi. Bác cho rằng tôi mặc áo này có vừa vặn không?
PHÓ MAY - Còn phải nói! Tôi đố họa sĩ nào lấy bút mà vẽ hầu ngài bộ áo vừa khít hơn được. Ở nhà tôi có một chú thợ phụ may quần cộc(7) thì tài nhất thiên hạ; và một chú khác là anh hùng của thời đại về may áo chẽn(8) đấy.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Bộ tóc giả và lông đính mũ(9) có được chững chạc không?
PHÓ MAY - Chững chạc tuốt!
ÔNG GIUỐC-ĐANH - nhìn áo của bác phó may - Ô kìa, bác phó! Vải này là thứ hàng tôi đưa bác may bộ lễ phục của tôi đây mà. Tôi nhận ra đúng nó rồi.
PHÓ MAY - Chẳng là thứ hàng đẹp quá nên tôi đã gạn lại một áo để mặc.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Đành là đẹp, nhưng đáng lẽ đừng gạn vào áo của tôi mới phải.
PHÓ MAY - Mời ngài mặc thử bộ lễ phục chứ ạ?
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Ừ, đưa đây tôi.
PHÓ MAY - Khoan đã, không thể mặc như thế được. Thứ áo này phải mặc đúng thể thức (10), tôi có đem người đến để mặc hầu ngài theo nhịp điệu. Ớ này! Vào đây, các chú. Các chú hãy mặc bộ lễ phục này hầu ngài theo cách thức mặc cho các nhà quý phái.
Bốn chú thợ phụ ra, hai chú cởi tuột quần của ông Giuốc-đanh mặc lúc tập kiếm vừa rồi, hai chú thì lột áo ngắn rồi họ mặc bộ lễ phục mới vào cho ông. Ông Giuốc-đanh mặc lễ phục xong, đi đi lại lại giữa đám thợ, phô áo mới cho họ xem có được không. Cởi áo, mặc áo, chân bước, miệng nói, tất cả đều theo nhịp của dàn nhạc.
THỢ PHỤ - Bẩm ông lớn, xin ông lớn ban cho anh em ít tiền uống rượu.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Anh gọi ta là gì?
THỢ PHỤ - Bẩm, ông lớn ạ.
THỢ PHỤ - Bẩm cụ lớn, anh em chúng tôi đội ơn cụ lớn lắm lắm.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - "Cụ lớn", ồ, ồ, cụ lớn! Chú mày thong thả tí đã. Cái tiếng "cụ lớn" đáng thưởng lắm. "Cụ lớn" không phải là một tiếng tầm thường đâu nhé. Này, cụ lớn thưởng cho các chú đây.
THỢ PHỤ - Dám bẩm đức ông, anh em chúng tôi sẽ đi uống rượu chúc sức khỏe đức ông.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Lại "đức ông" nữa! Hà hà! Hà hà! Các chú hãy đợi tí, đừng đi vội. Ta là đức ông kia mà! (nói riêng) Của đáng tội, nếu nó tôn ta lên bậc tướng công, thì nó sẽ được cả túi tiền mất. Đây nữa này, thưởng cho chú về tiếng "đức ông" đấy nhé.
THỢ PHỤ - Dạ, bẩm đức ông, anh em chúng tôi xin bái tạ ơn người.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - nói riêng - Nó như thế là phải chăng, nếu không ta đến mất tong cả tiền cho nó thôi.
Bốn người thợ phụ vui mừng nhảy múa.
(Mô-li-e(*), Trưởng giả học làm sang,
trong Tuyển tập kịch Mô-li-e)
(*) Mô-li-e: là nhà soạn kịch nổi tiếng của Pháp, tác giả của những vở kịch Lão hà tiện, Trưởng giả học làm sang, Người bệnh tưởng,... Ông đồng thời cũng là một diễn viên và thường đóng các vai chính trong một số vở kịch của chính mình.
Ông Giuốc-đanh mặc lễ phục trích trong vở kịch 5 hồi Trưởng giả học làm sang (1670) và là lớp kịch kết thúc hồi II. Nhân vật trung tâm của vở kịch là ông Giuốc-đanh, tuổi ngoài bốn mươi, con một nhà buôn giàu có. Tuy dốt nát, quê kệch, nhưng ông muốn học đòi làm sang. Nhiều kẻ lợi dụng tính cách đó, săn đón, nịnh hót ông để moi tiền. Ông không tán thành tình yêu của con gái là Luy-xin với chàng Clê-ông chỉ vì chàng chẳng phải quý tộc. Cuối cùng, nhờ mưu mẹo của Cô-vi-en là đầy tớ của mình, Clê-ông cải trang làm hoàng tử Thổ Nhĩ Kì đến hỏi Luy-xin làm vợ và được ông Giuốc-đanh ưng thuận.
(1) Phó may: thợ may.
(2) Lễ phục: bộ quần áo may theo kiểu quy định để mặc trong các dịp đặc biệt.
(3) Gia nhân: người giúp việc trong nhà.
(4) Thời bấy giờ ở Pháp, bộ lễ phục trang trọng phải may bằng màu đen.
(5) Khi may áo, hoa phải hướng lên trên.
(6) Quý phái: thuộc dòng dõi cao sang trong xã hội cũ.
(7) Quần cộc: trang phục của tầng lớp quý tộc ở Pháp thế kỉ XVII, tuy gọi là "quần cộc" nhưng có hai loại: dài đến đầu gối và dài đến mắt cá chân.
(8) Áo chẽn: trang phục của tầng lớp quý tộc ở Pháp thời đó, may sát người, che kín từ cổ đến thắt lưng.
(9) Bộ tóc giả và lông đính mũ: các thứ gắn với trang phục của tầng lớp quý tộc Pháp thế kỉ XVII. Bác phó may được ông Giuốc-đanh tín nhiệm giao cho việc cung cấp cả các bộ phận trang phục đặt làm ở nơi khác như bít tất, tóc giả, lông đính mũ...
(10) Thể thức: thể lệ và cách thức tiến hành.
(11) Trưởng giả: người xuất thân bình dân, nhờ làm ăn buôn bán mà giàu có.
Chọn từ thích hợp điền vào chỗ trống:
Ông Giuốc-đanh mặc lễ phục, một lớp kịch trong vở Trưởng giả học làm sang của , được xây dựng hết sức sinh động, khắc họa tài tình lố lăng của một tay trưởng giả muốn học đòi làm sang, gây nên tiếng cười cho khán giả.
(Kéo thả hoặc click vào để điền)
Tác giả sử dụng nghệ thuật gì khi để các chú thợ phụ gọi ông Giuốc-đanh lần lượt là ông lớn, cụ lớn, đức ông?
Em hiểu thế nào là trưởng giả?
Mô-li-e là nhà văn tiêu biểu cho:
Điền vào chỗ trống để hoàn thiện vai trò của Mô-li-e trong nền văn học nghệ thuật Pháp thế kỉ XVII:
Ông vừa là người sáng lập ra hài kịch
- cổ điển
- hiện đại
- tác gia
- biên kịch
- diễn viên
- đạo diễn
Điền vào chỗ trống cho đúng:
Tiếng cười trong hài kịch của Mô-li-e có ý nghĩa
- xã hội và triết lí
- giáo dục và xã hội
- nghệ thuật và sân khấu
Bốn phương thức cơ bản của văn học là: tự sự, trữ tình, nghị luận và ... .
Trưởng giả học làm sang thuộc thể loại:
Lớp kịch Ông Giuốc-đanh mặc lễ phục diễn ra tại địa điểm nào?
Vở hài kịch Trưởng giả học làm sang được viết năm:
Nhân vật chính của vở hài kịch Trưởng giả học làm sang là ai?
Gạch tên dưới những môn học mà Giuốc-đanh thuê thầy về dạy để trở thành quý tộc:
nhạc, hoạ, múa, ngữ văn, triết, kiếm, chính tả, tập đọc.
Clê-ông đã phải làm thế nào để cưới được con gái Giuốc-đanh?
Nhân vật nào sau đây không xuất hiện trong lớp kịch Ông Giuốc-đanh mặc lễ phục?
Lớp kịch Ông Giuốc-đanh mặc lễ phục được chia thành mấy cảnh?
Để lảng tránh chuyện giày và tất, bác phó may chuyển chủ đề sang nói về chuyện gì?
ÔNG GIUỐC-ĐANH MẶC LỄ PHỤC
(Trích Trưởng giả học làm sang)
Phó may(1), Thợ phụ mang bộ lễ phục(2) của ông Giuốc-đanh.
Ông Giuốc-đanh, Gia nhân(3)
ÔNG GIUỐC-ĐANH - A! Bác đã tới đấy à? Tôi sắp phát khùng lên vì bác đây.
PHÓ MAY - Tôi không làm sao đến sớm hơn được, ấy là tôi đã cho hai chục chú thợ phụ xúm lại bộ lễ phục của ngài đấy.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Đôi bít tất lụa bác gửi đến cho tôi chật quá, tôi khổ sở vô cùng mới xỏ chân vào được và đã đứt mất hai mắt rồi.
PHÓ MAY - Rồi nó dãn ra thì lại rộng quá ấy chứ.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Phải, nếu tôi cứ làm đứt mãi các mắt thì sẽ rộng thật. Lại đôi giày bác bảo đóng cho tôi làm tôi đau chân ghê gớm.
PHÓ MAY - Thưa ngài, đâu có.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Đâu có là thế nào!
PHÓ MAY - Không, đôi giày không làm ngài đau đâu mà.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Tôi, tôi bảo là nó làm tôi đau.
PHÓ MAY - Ngài cứ tưởng tượng ra thế.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Tôi tưởng tượng ra thế vì tôi thấy thế. Bác này lí luận hay nhỉ!
PHÓ MAY - Thưa, đây là bộ lễ phục đẹp nhất triều đình và may vừa mắt nhất. Sáng chế ra được một bộ lễ phục trang nghiêm mà không phải màu đen(4) thật là tuyệt tác. Tôi thách các thợ giỏi nhất mà làm nổi đấy.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Thế này là thế nào? Bác may hoa ngược mất rồi! (5)
PHÓ MAY - Nào ngài có bảo là ngài muốn may hoa xuôi đâu!
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Lại cần phải bảo may hoa xuôi ư?
PHÓ MAY - Vâng, phải bảo chứ. Vì những người quý phái(6) đều mặc như thế này cả.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Những người quý phái mặc áo ngược hoa ư?
PHÓ MAY - Thưa ngài, vâng.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Ồ!Thế thì bộ áo này may được đấy.
PHÓ MAY - Nếu ngài muốn thì tôi sẽ xin may hoa xuôi lại thôi mà.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Không, không.
PHÓ MAY - Xin ngài cứ việc bảo.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Tôi bảo là không mà. Bác may thế này được rồi. Bác cho rằng tôi mặc áo này có vừa vặn không?
PHÓ MAY - Còn phải nói! Tôi đố họa sĩ nào lấy bút mà vẽ hầu ngài bộ áo vừa khít hơn được. Ở nhà tôi có một chú thợ phụ may quần cộc(7) thì tài nhất thiên hạ; và một chú khác là anh hùng của thời đại về may áo chẽn(8) đấy.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Bộ tóc giả và lông đính mũ(9) có được chững chạc không?
PHÓ MAY - Chững chạc tuốt!
ÔNG GIUỐC-ĐANH - nhìn áo của bác phó may - Ô kìa, bác phó! Vải này là thứ hàng tôi đưa bác may bộ lễ phục của tôi đây mà. Tôi nhận ra đúng nó rồi.
PHÓ MAY - Chẳng là thứ hàng đẹp quá nên tôi đã gạn lại một áo để mặc.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Đành là đẹp, nhưng đáng lẽ đừng gạn vào áo của tôi mới phải.
PHÓ MAY - Mời ngài mặc thử bộ lễ phục chứ ạ?
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Ừ, đưa đây tôi.
PHÓ MAY - Khoan đã, không thể mặc như thế được. Thứ áo này phải mặc đúng thể thức (10), tôi có đem người đến để mặc hầu ngài theo nhịp điệu. Ớ này! Vào đây, các chú. Các chú hãy mặc bộ lễ phục này hầu ngài theo cách thức mặc cho các nhà quý phái.
Bốn chú thợ phụ ra, hai chú cởi tuột quần của ông Giuốc-đanh mặc lúc tập kiếm vừa rồi, hai chú thì lột áo ngắn rồi họ mặc bộ lễ phục mới vào cho ông. Ông Giuốc-đanh mặc lễ phục xong, đi đi lại lại giữa đám thợ, phô áo mới cho họ xem có được không. Cởi áo, mặc áo, chân bước, miệng nói, tất cả đều theo nhịp của dàn nhạc.
THỢ PHỤ - Bẩm ông lớn, xin ông lớn ban cho anh em ít tiền uống rượu.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Anh gọi ta là gì?
THỢ PHỤ - Bẩm, ông lớn ạ.
THỢ PHỤ - Bẩm cụ lớn, anh em chúng tôi đội ơn cụ lớn lắm lắm.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - "Cụ lớn", ồ, ồ, cụ lớn! Chú mày thong thả tí đã. Cái tiếng "cụ lớn" đáng thưởng lắm. "Cụ lớn" không phải là một tiếng tầm thường đâu nhé. Này, cụ lớn thưởng cho các chú đây.
THỢ PHỤ - Dám bẩm đức ông, anh em chúng tôi sẽ đi uống rượu chúc sức khỏe đức ông.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Lại "đức ông" nữa! Hà hà! Hà hà! Các chú hãy đợi tí, đừng đi vội. Ta là đức ông kia mà! (nói riêng) Của đáng tội, nếu nó tôn ta lên bậc tướng công, thì nó sẽ được cả túi tiền mất. Đây nữa này, thưởng cho chú về tiếng "đức ông" đấy nhé.
THỢ PHỤ - Dạ, bẩm đức ông, anh em chúng tôi xin bái tạ ơn người.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - nói riêng - Nó như thế là phải chăng, nếu không ta đến mất tong cả tiền cho nó thôi.
Bốn người thợ phụ vui mừng nhảy múa.
(Mô-li-e(*), Trưởng giả học làm sang,
trong Tuyển tập kịch Mô-li-e)
(*) Mô-li-e: là nhà soạn kịch nổi tiếng của Pháp, tác giả của những vở kịch Lão hà tiện, Trưởng giả học làm sang, Người bệnh tưởng,... Ông đồng thời cũng là một diễn viên và thường đóng các vai chính trong một số vở kịch của chính mình.
Ông Giuốc-đanh mặc lễ phục trích trong vở kịch 5 hồi Trưởng giả học làm sang (1670) và là lớp kịch kết thúc hồi II. Nhân vật trung tâm của vở kịch là ông Giuốc-đanh, tuổi ngoài bốn mươi, con một nhà buôn giàu có. Tuy dốt nát, quê kệch, nhưng ông muốn học đòi làm sang. Nhiều kẻ lợi dụng tính cách đó, săn đón, nịnh hót ông để moi tiền. Ông không tán thành tình yêu của con gái là Luy-xin với chàng Clê-ông chỉ vì chàng chẳng phải quý tộc. Cuối cùng, nhờ mưu mẹo của Cô-vi-en là đầy tớ của mình, Clê-ông cải trang làm hoàng tử Thổ Nhĩ Kì đến hỏi Luy-xin làm vợ và được ông Giuốc-đanh ưng thuận.
(1) Phó may: thợ may.
(2) Lễ phục: bộ quần áo may theo kiểu quy định để mặc trong các dịp đặc biệt.
(3) Gia nhân: người giúp việc trong nhà.
(4) Thời bấy giờ ở Pháp, bộ lễ phục trang trọng phải may bằng màu đen.
(5) Khi may áo, hoa phải hướng lên trên.
(6) Quý phái: thuộc dòng dõi cao sang trong xã hội cũ.
(7) Quần cộc: trang phục của tầng lớp quý tộc ở Pháp thế kỉ XVII, tuy gọi là "quần cộc" nhưng có hai loại: dài đến đầu gối và dài đến mắt cá chân.
(8) Áo chẽn: trang phục của tầng lớp quý tộc ở Pháp thời đó, may sát người, che kín từ cổ đến thắt lưng.
(9) Bộ tóc giả và lông đính mũ: các thứ gắn với trang phục của tầng lớp quý tộc Pháp thế kỉ XVII. Bác phó may được ông Giuốc-đanh tín nhiệm giao cho việc cung cấp cả các bộ phận trang phục đặt làm ở nơi khác như bít tất, tóc giả, lông đính mũ...
(10) Thể thức: thể lệ và cách thức tiến hành.
(11) Trưởng giả: người xuất thân bình dân, nhờ làm ăn buôn bán mà giàu có.
Gạch chân dưới những bất thường trong bộ lễ phục của ông Giuốc-đanh:
Cổ áo ngắn, hoa may ngược, vải hoa, ống chân quần không đều nhau, thiếu lông đính mũ.
ÔNG GIUỐC-ĐANH MẶC LỄ PHỤC
(Trích Trưởng giả học làm sang)
Phó may(1), Thợ phụ mang bộ lễ phục(2) của ông Giuốc-đanh.
Ông Giuốc-đanh, Gia nhân(3)
ÔNG GIUỐC-ĐANH - A! Bác đã tới đấy à? Tôi sắp phát khùng lên vì bác đây.
PHÓ MAY - Tôi không làm sao đến sớm hơn được, ấy là tôi đã cho hai chục chú thợ phụ xúm lại bộ lễ phục của ngài đấy.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Đôi bít tất lụa bác gửi đến cho tôi chật quá, tôi khổ sở vô cùng mới xỏ chân vào được và đã đứt mất hai mắt rồi.
PHÓ MAY - Rồi nó dãn ra thì lại rộng quá ấy chứ.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Phải, nếu tôi cứ làm đứt mãi các mắt thì sẽ rộng thật. Lại đôi giày bác bảo đóng cho tôi làm tôi đau chân ghê gớm.
PHÓ MAY - Thưa ngài, đâu có.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Đâu có là thế nào!
PHÓ MAY - Không, đôi giày không làm ngài đau đâu mà.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Tôi, tôi bảo là nó làm tôi đau.
PHÓ MAY - Ngài cứ tưởng tượng ra thế.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Tôi tưởng tượng ra thế vì tôi thấy thế. Bác này lí luận hay nhỉ!
PHÓ MAY - Thưa, đây là bộ lễ phục đẹp nhất triều đình và may vừa mắt nhất. Sáng chế ra được một bộ lễ phục trang nghiêm mà không phải màu đen(4) thật là tuyệt tác. Tôi thách các thợ giỏi nhất mà làm nổi đấy.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Thế này là thế nào? Bác may hoa ngược mất rồi! (5)
PHÓ MAY - Nào ngài có bảo là ngài muốn may hoa xuôi đâu!
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Lại cần phải bảo may hoa xuôi ư?
PHÓ MAY - Vâng, phải bảo chứ. Vì những người quý phái(6) đều mặc như thế này cả.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Những người quý phái mặc áo ngược hoa ư?
PHÓ MAY - Thưa ngài, vâng.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Ồ!Thế thì bộ áo này may được đấy.
PHÓ MAY - Nếu ngài muốn thì tôi sẽ xin may hoa xuôi lại thôi mà.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Không, không.
PHÓ MAY - Xin ngài cứ việc bảo.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Tôi bảo là không mà. Bác may thế này được rồi. Bác cho rằng tôi mặc áo này có vừa vặn không?
PHÓ MAY - Còn phải nói! Tôi đố họa sĩ nào lấy bút mà vẽ hầu ngài bộ áo vừa khít hơn được. Ở nhà tôi có một chú thợ phụ may quần cộc(7) thì tài nhất thiên hạ; và một chú khác là anh hùng của thời đại về may áo chẽn(8) đấy.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Bộ tóc giả và lông đính mũ(9) có được chững chạc không?
PHÓ MAY - Chững chạc tuốt!
ÔNG GIUỐC-ĐANH - nhìn áo của bác phó may - Ô kìa, bác phó! Vải này là thứ hàng tôi đưa bác may bộ lễ phục của tôi đây mà. Tôi nhận ra đúng nó rồi.
PHÓ MAY - Chẳng là thứ hàng đẹp quá nên tôi đã gạn lại một áo để mặc.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Đành là đẹp, nhưng đáng lẽ đừng gạn vào áo của tôi mới phải.
PHÓ MAY - Mời ngài mặc thử bộ lễ phục chứ ạ?
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Ừ, đưa đây tôi.
PHÓ MAY - Khoan đã, không thể mặc như thế được. Thứ áo này phải mặc đúng thể thức (10), tôi có đem người đến để mặc hầu ngài theo nhịp điệu. Ớ này! Vào đây, các chú. Các chú hãy mặc bộ lễ phục này hầu ngài theo cách thức mặc cho các nhà quý phái.
Bốn chú thợ phụ ra, hai chú cởi tuột quần của ông Giuốc-đanh mặc lúc tập kiếm vừa rồi, hai chú thì lột áo ngắn rồi họ mặc bộ lễ phục mới vào cho ông. Ông Giuốc-đanh mặc lễ phục xong, đi đi lại lại giữa đám thợ, phô áo mới cho họ xem có được không. Cởi áo, mặc áo, chân bước, miệng nói, tất cả đều theo nhịp của dàn nhạc.
THỢ PHỤ - Bẩm ông lớn, xin ông lớn ban cho anh em ít tiền uống rượu.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Anh gọi ta là gì?
THỢ PHỤ - Bẩm, ông lớn ạ.
THỢ PHỤ - Bẩm cụ lớn, anh em chúng tôi đội ơn cụ lớn lắm lắm.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - "Cụ lớn", ồ, ồ, cụ lớn! Chú mày thong thả tí đã. Cái tiếng "cụ lớn" đáng thưởng lắm. "Cụ lớn" không phải là một tiếng tầm thường đâu nhé. Này, cụ lớn thưởng cho các chú đây.
THỢ PHỤ - Dám bẩm đức ông, anh em chúng tôi sẽ đi uống rượu chúc sức khỏe đức ông.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Lại "đức ông" nữa! Hà hà! Hà hà! Các chú hãy đợi tí, đừng đi vội. Ta là đức ông kia mà! (nói riêng) Của đáng tội, nếu nó tôn ta lên bậc tướng công, thì nó sẽ được cả túi tiền mất. Đây nữa này, thưởng cho chú về tiếng "đức ông" đấy nhé.
THỢ PHỤ - Dạ, bẩm đức ông, anh em chúng tôi xin bái tạ ơn người.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - nói riêng - Nó như thế là phải chăng, nếu không ta đến mất tong cả tiền cho nó thôi.
Bốn người thợ phụ vui mừng nhảy múa.
(Mô-li-e(*), Trưởng giả học làm sang,
trong Tuyển tập kịch Mô-li-e)
(*) Mô-li-e: là nhà soạn kịch nổi tiếng của Pháp, tác giả của những vở kịch Lão hà tiện, Trưởng giả học làm sang, Người bệnh tưởng,... Ông đồng thời cũng là một diễn viên và thường đóng các vai chính trong một số vở kịch của chính mình.
Ông Giuốc-đanh mặc lễ phục trích trong vở kịch 5 hồi Trưởng giả học làm sang (1670) và là lớp kịch kết thúc hồi II. Nhân vật trung tâm của vở kịch là ông Giuốc-đanh, tuổi ngoài bốn mươi, con một nhà buôn giàu có. Tuy dốt nát, quê kệch, nhưng ông muốn học đòi làm sang. Nhiều kẻ lợi dụng tính cách đó, săn đón, nịnh hót ông để moi tiền. Ông không tán thành tình yêu của con gái là Luy-xin với chàng Clê-ông chỉ vì chàng chẳng phải quý tộc. Cuối cùng, nhờ mưu mẹo của Cô-vi-en là đầy tớ của mình, Clê-ông cải trang làm hoàng tử Thổ Nhĩ Kì đến hỏi Luy-xin làm vợ và được ông Giuốc-đanh ưng thuận.
(1) Phó may: thợ may.
(2) Lễ phục: bộ quần áo may theo kiểu quy định để mặc trong các dịp đặc biệt.
(3) Gia nhân: người giúp việc trong nhà.
(4) Thời bấy giờ ở Pháp, bộ lễ phục trang trọng phải may bằng màu đen.
(5) Khi may áo, hoa phải hướng lên trên.
(6) Quý phái: thuộc dòng dõi cao sang trong xã hội cũ.
(7) Quần cộc: trang phục của tầng lớp quý tộc ở Pháp thế kỉ XVII, tuy gọi là "quần cộc" nhưng có hai loại: dài đến đầu gối và dài đến mắt cá chân.
(8) Áo chẽn: trang phục của tầng lớp quý tộc ở Pháp thời đó, may sát người, che kín từ cổ đến thắt lưng.
(9) Bộ tóc giả và lông đính mũ: các thứ gắn với trang phục của tầng lớp quý tộc Pháp thế kỉ XVII. Bác phó may được ông Giuốc-đanh tín nhiệm giao cho việc cung cấp cả các bộ phận trang phục đặt làm ở nơi khác như bít tất, tóc giả, lông đính mũ...
(10) Thể thức: thể lệ và cách thức tiến hành.
(11) Trưởng giả: người xuất thân bình dân, nhờ làm ăn buôn bán mà giàu có.
Phó may đã dùng lí lẽ nào để ông Giuốc-đanh không phàn nàn về bộ lễ phục?
ÔNG GIUỐC-ĐANH MẶC LỄ PHỤC
(Trích Trưởng giả học làm sang)
Phó may(1), Thợ phụ mang bộ lễ phục(2) của ông Giuốc-đanh.
Ông Giuốc-đanh, Gia nhân(3)
ÔNG GIUỐC-ĐANH - A! Bác đã tới đấy à? Tôi sắp phát khùng lên vì bác đây.
PHÓ MAY - Tôi không làm sao đến sớm hơn được, ấy là tôi đã cho hai chục chú thợ phụ xúm lại bộ lễ phục của ngài đấy.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Đôi bít tất lụa bác gửi đến cho tôi chật quá, tôi khổ sở vô cùng mới xỏ chân vào được và đã đứt mất hai mắt rồi.
PHÓ MAY - Rồi nó dãn ra thì lại rộng quá ấy chứ.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Phải, nếu tôi cứ làm đứt mãi các mắt thì sẽ rộng thật. Lại đôi giày bác bảo đóng cho tôi làm tôi đau chân ghê gớm.
PHÓ MAY - Thưa ngài, đâu có.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Đâu có là thế nào!
PHÓ MAY - Không, đôi giày không làm ngài đau đâu mà.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Tôi, tôi bảo là nó làm tôi đau.
PHÓ MAY - Ngài cứ tưởng tượng ra thế.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Tôi tưởng tượng ra thế vì tôi thấy thế. Bác này lí luận hay nhỉ!
PHÓ MAY - Thưa, đây là bộ lễ phục đẹp nhất triều đình và may vừa mắt nhất. Sáng chế ra được một bộ lễ phục trang nghiêm mà không phải màu đen(4) thật là tuyệt tác. Tôi thách các thợ giỏi nhất mà làm nổi đấy.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Thế này là thế nào? Bác may hoa ngược mất rồi! (5)
PHÓ MAY - Nào ngài có bảo là ngài muốn may hoa xuôi đâu!
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Lại cần phải bảo may hoa xuôi ư?
PHÓ MAY - Vâng, phải bảo chứ. Vì những người quý phái(6) đều mặc như thế này cả.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Những người quý phái mặc áo ngược hoa ư?
PHÓ MAY - Thưa ngài, vâng.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Ồ!Thế thì bộ áo này may được đấy.
PHÓ MAY - Nếu ngài muốn thì tôi sẽ xin may hoa xuôi lại thôi mà.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Không, không.
PHÓ MAY - Xin ngài cứ việc bảo.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Tôi bảo là không mà. Bác may thế này được rồi. Bác cho rằng tôi mặc áo này có vừa vặn không?
PHÓ MAY - Còn phải nói! Tôi đố họa sĩ nào lấy bút mà vẽ hầu ngài bộ áo vừa khít hơn được. Ở nhà tôi có một chú thợ phụ may quần cộc(7) thì tài nhất thiên hạ; và một chú khác là anh hùng của thời đại về may áo chẽn(8) đấy.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Bộ tóc giả và lông đính mũ(9) có được chững chạc không?
PHÓ MAY - Chững chạc tuốt!
ÔNG GIUỐC-ĐANH - nhìn áo của bác phó may - Ô kìa, bác phó! Vải này là thứ hàng tôi đưa bác may bộ lễ phục của tôi đây mà. Tôi nhận ra đúng nó rồi.
PHÓ MAY - Chẳng là thứ hàng đẹp quá nên tôi đã gạn lại một áo để mặc.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Đành là đẹp, nhưng đáng lẽ đừng gạn vào áo của tôi mới phải.
PHÓ MAY - Mời ngài mặc thử bộ lễ phục chứ ạ?
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Ừ, đưa đây tôi.
PHÓ MAY - Khoan đã, không thể mặc như thế được. Thứ áo này phải mặc đúng thể thức (10), tôi có đem người đến để mặc hầu ngài theo nhịp điệu. Ớ này! Vào đây, các chú. Các chú hãy mặc bộ lễ phục này hầu ngài theo cách thức mặc cho các nhà quý phái.
Bốn chú thợ phụ ra, hai chú cởi tuột quần của ông Giuốc-đanh mặc lúc tập kiếm vừa rồi, hai chú thì lột áo ngắn rồi họ mặc bộ lễ phục mới vào cho ông. Ông Giuốc-đanh mặc lễ phục xong, đi đi lại lại giữa đám thợ, phô áo mới cho họ xem có được không. Cởi áo, mặc áo, chân bước, miệng nói, tất cả đều theo nhịp của dàn nhạc.
THỢ PHỤ - Bẩm ông lớn, xin ông lớn ban cho anh em ít tiền uống rượu.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Anh gọi ta là gì?
THỢ PHỤ - Bẩm, ông lớn ạ.
THỢ PHỤ - Bẩm cụ lớn, anh em chúng tôi đội ơn cụ lớn lắm lắm.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - "Cụ lớn", ồ, ồ, cụ lớn! Chú mày thong thả tí đã. Cái tiếng "cụ lớn" đáng thưởng lắm. "Cụ lớn" không phải là một tiếng tầm thường đâu nhé. Này, cụ lớn thưởng cho các chú đây.
THỢ PHỤ - Dám bẩm đức ông, anh em chúng tôi sẽ đi uống rượu chúc sức khỏe đức ông.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Lại "đức ông" nữa! Hà hà! Hà hà! Các chú hãy đợi tí, đừng đi vội. Ta là đức ông kia mà! (nói riêng) Của đáng tội, nếu nó tôn ta lên bậc tướng công, thì nó sẽ được cả túi tiền mất. Đây nữa này, thưởng cho chú về tiếng "đức ông" đấy nhé.
THỢ PHỤ - Dạ, bẩm đức ông, anh em chúng tôi xin bái tạ ơn người.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - nói riêng - Nó như thế là phải chăng, nếu không ta đến mất tong cả tiền cho nó thôi.
Bốn người thợ phụ vui mừng nhảy múa.
(Mô-li-e(*), Trưởng giả học làm sang,
trong Tuyển tập kịch Mô-li-e)
(*) Mô-li-e: là nhà soạn kịch nổi tiếng của Pháp, tác giả của những vở kịch Lão hà tiện, Trưởng giả học làm sang, Người bệnh tưởng,... Ông đồng thời cũng là một diễn viên và thường đóng các vai chính trong một số vở kịch của chính mình.
Ông Giuốc-đanh mặc lễ phục trích trong vở kịch 5 hồi Trưởng giả học làm sang (1670) và là lớp kịch kết thúc hồi II. Nhân vật trung tâm của vở kịch là ông Giuốc-đanh, tuổi ngoài bốn mươi, con một nhà buôn giàu có. Tuy dốt nát, quê kệch, nhưng ông muốn học đòi làm sang. Nhiều kẻ lợi dụng tính cách đó, săn đón, nịnh hót ông để moi tiền. Ông không tán thành tình yêu của con gái là Luy-xin với chàng Clê-ông chỉ vì chàng chẳng phải quý tộc. Cuối cùng, nhờ mưu mẹo của Cô-vi-en là đầy tớ của mình, Clê-ông cải trang làm hoàng tử Thổ Nhĩ Kì đến hỏi Luy-xin làm vợ và được ông Giuốc-đanh ưng thuận.
(1) Phó may: thợ may.
(2) Lễ phục: bộ quần áo may theo kiểu quy định để mặc trong các dịp đặc biệt.
(3) Gia nhân: người giúp việc trong nhà.
(4) Thời bấy giờ ở Pháp, bộ lễ phục trang trọng phải may bằng màu đen.
(5) Khi may áo, hoa phải hướng lên trên.
(6) Quý phái: thuộc dòng dõi cao sang trong xã hội cũ.
(7) Quần cộc: trang phục của tầng lớp quý tộc ở Pháp thế kỉ XVII, tuy gọi là "quần cộc" nhưng có hai loại: dài đến đầu gối và dài đến mắt cá chân.
(8) Áo chẽn: trang phục của tầng lớp quý tộc ở Pháp thời đó, may sát người, che kín từ cổ đến thắt lưng.
(9) Bộ tóc giả và lông đính mũ: các thứ gắn với trang phục của tầng lớp quý tộc Pháp thế kỉ XVII. Bác phó may được ông Giuốc-đanh tín nhiệm giao cho việc cung cấp cả các bộ phận trang phục đặt làm ở nơi khác như bít tất, tóc giả, lông đính mũ...
(10) Thể thức: thể lệ và cách thức tiến hành.
(11) Trưởng giả: người xuất thân bình dân, nhờ làm ăn buôn bán mà giàu có.
Đâu là thể thức mặc trang phục của những nhà quý phái?
ÔNG GIUỐC-ĐANH MẶC LỄ PHỤC
(Trích Trưởng giả học làm sang)
Phó may(1), Thợ phụ mang bộ lễ phục(2) của ông Giuốc-đanh.
Ông Giuốc-đanh, Gia nhân(3)
ÔNG GIUỐC-ĐANH - A! Bác đã tới đấy à? Tôi sắp phát khùng lên vì bác đây.
PHÓ MAY - Tôi không làm sao đến sớm hơn được, ấy là tôi đã cho hai chục chú thợ phụ xúm lại bộ lễ phục của ngài đấy.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Đôi bít tất lụa bác gửi đến cho tôi chật quá, tôi khổ sở vô cùng mới xỏ chân vào được và đã đứt mất hai mắt rồi.
PHÓ MAY - Rồi nó dãn ra thì lại rộng quá ấy chứ.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Phải, nếu tôi cứ làm đứt mãi các mắt thì sẽ rộng thật. Lại đôi giày bác bảo đóng cho tôi làm tôi đau chân ghê gớm.
PHÓ MAY - Thưa ngài, đâu có.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Đâu có là thế nào!
PHÓ MAY - Không, đôi giày không làm ngài đau đâu mà.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Tôi, tôi bảo là nó làm tôi đau.
PHÓ MAY - Ngài cứ tưởng tượng ra thế.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Tôi tưởng tượng ra thế vì tôi thấy thế. Bác này lí luận hay nhỉ!
PHÓ MAY - Thưa, đây là bộ lễ phục đẹp nhất triều đình và may vừa mắt nhất. Sáng chế ra được một bộ lễ phục trang nghiêm mà không phải màu đen(4) thật là tuyệt tác. Tôi thách các thợ giỏi nhất mà làm nổi đấy.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Thế này là thế nào? Bác may hoa ngược mất rồi! (5)
PHÓ MAY - Nào ngài có bảo là ngài muốn may hoa xuôi đâu!
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Lại cần phải bảo may hoa xuôi ư?
PHÓ MAY - Vâng, phải bảo chứ. Vì những người quý phái(6) đều mặc như thế này cả.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Những người quý phái mặc áo ngược hoa ư?
PHÓ MAY - Thưa ngài, vâng.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Ồ!Thế thì bộ áo này may được đấy.
PHÓ MAY - Nếu ngài muốn thì tôi sẽ xin may hoa xuôi lại thôi mà.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Không, không.
PHÓ MAY - Xin ngài cứ việc bảo.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Tôi bảo là không mà. Bác may thế này được rồi. Bác cho rằng tôi mặc áo này có vừa vặn không?
PHÓ MAY - Còn phải nói! Tôi đố họa sĩ nào lấy bút mà vẽ hầu ngài bộ áo vừa khít hơn được. Ở nhà tôi có một chú thợ phụ may quần cộc(7) thì tài nhất thiên hạ; và một chú khác là anh hùng của thời đại về may áo chẽn(8) đấy.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Bộ tóc giả và lông đính mũ(9) có được chững chạc không?
PHÓ MAY - Chững chạc tuốt!
ÔNG GIUỐC-ĐANH - nhìn áo của bác phó may - Ô kìa, bác phó! Vải này là thứ hàng tôi đưa bác may bộ lễ phục của tôi đây mà. Tôi nhận ra đúng nó rồi.
PHÓ MAY - Chẳng là thứ hàng đẹp quá nên tôi đã gạn lại một áo để mặc.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Đành là đẹp, nhưng đáng lẽ đừng gạn vào áo của tôi mới phải.
PHÓ MAY - Mời ngài mặc thử bộ lễ phục chứ ạ?
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Ừ, đưa đây tôi.
PHÓ MAY - Khoan đã, không thể mặc như thế được. Thứ áo này phải mặc đúng thể thức (10), tôi có đem người đến để mặc hầu ngài theo nhịp điệu. Ớ này! Vào đây, các chú. Các chú hãy mặc bộ lễ phục này hầu ngài theo cách thức mặc cho các nhà quý phái.
Bốn chú thợ phụ ra, hai chú cởi tuột quần của ông Giuốc-đanh mặc lúc tập kiếm vừa rồi, hai chú thì lột áo ngắn rồi họ mặc bộ lễ phục mới vào cho ông. Ông Giuốc-đanh mặc lễ phục xong, đi đi lại lại giữa đám thợ, phô áo mới cho họ xem có được không. Cởi áo, mặc áo, chân bước, miệng nói, tất cả đều theo nhịp của dàn nhạc.
THỢ PHỤ - Bẩm ông lớn, xin ông lớn ban cho anh em ít tiền uống rượu.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Anh gọi ta là gì?
THỢ PHỤ - Bẩm, ông lớn ạ.
THỢ PHỤ - Bẩm cụ lớn, anh em chúng tôi đội ơn cụ lớn lắm lắm.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - "Cụ lớn", ồ, ồ, cụ lớn! Chú mày thong thả tí đã. Cái tiếng "cụ lớn" đáng thưởng lắm. "Cụ lớn" không phải là một tiếng tầm thường đâu nhé. Này, cụ lớn thưởng cho các chú đây.
THỢ PHỤ - Dám bẩm đức ông, anh em chúng tôi sẽ đi uống rượu chúc sức khỏe đức ông.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Lại "đức ông" nữa! Hà hà! Hà hà! Các chú hãy đợi tí, đừng đi vội. Ta là đức ông kia mà! (nói riêng) Của đáng tội, nếu nó tôn ta lên bậc tướng công, thì nó sẽ được cả túi tiền mất. Đây nữa này, thưởng cho chú về tiếng "đức ông" đấy nhé.
THỢ PHỤ - Dạ, bẩm đức ông, anh em chúng tôi xin bái tạ ơn người.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - nói riêng - Nó như thế là phải chăng, nếu không ta đến mất tong cả tiền cho nó thôi.
Bốn người thợ phụ vui mừng nhảy múa.
(Mô-li-e(*), Trưởng giả học làm sang,
trong Tuyển tập kịch Mô-li-e)
(*) Mô-li-e: là nhà soạn kịch nổi tiếng của Pháp, tác giả của những vở kịch Lão hà tiện, Trưởng giả học làm sang, Người bệnh tưởng,... Ông đồng thời cũng là một diễn viên và thường đóng các vai chính trong một số vở kịch của chính mình.
Ông Giuốc-đanh mặc lễ phục trích trong vở kịch 5 hồi Trưởng giả học làm sang (1670) và là lớp kịch kết thúc hồi II. Nhân vật trung tâm của vở kịch là ông Giuốc-đanh, tuổi ngoài bốn mươi, con một nhà buôn giàu có. Tuy dốt nát, quê kệch, nhưng ông muốn học đòi làm sang. Nhiều kẻ lợi dụng tính cách đó, săn đón, nịnh hót ông để moi tiền. Ông không tán thành tình yêu của con gái là Luy-xin với chàng Clê-ông chỉ vì chàng chẳng phải quý tộc. Cuối cùng, nhờ mưu mẹo của Cô-vi-en là đầy tớ của mình, Clê-ông cải trang làm hoàng tử Thổ Nhĩ Kì đến hỏi Luy-xin làm vợ và được ông Giuốc-đanh ưng thuận.
(1) Phó may: thợ may.
(2) Lễ phục: bộ quần áo may theo kiểu quy định để mặc trong các dịp đặc biệt.
(3) Gia nhân: người giúp việc trong nhà.
(4) Thời bấy giờ ở Pháp, bộ lễ phục trang trọng phải may bằng màu đen.
(5) Khi may áo, hoa phải hướng lên trên.
(6) Quý phái: thuộc dòng dõi cao sang trong xã hội cũ.
(7) Quần cộc: trang phục của tầng lớp quý tộc ở Pháp thế kỉ XVII, tuy gọi là "quần cộc" nhưng có hai loại: dài đến đầu gối và dài đến mắt cá chân.
(8) Áo chẽn: trang phục của tầng lớp quý tộc ở Pháp thời đó, may sát người, che kín từ cổ đến thắt lưng.
(9) Bộ tóc giả và lông đính mũ: các thứ gắn với trang phục của tầng lớp quý tộc Pháp thế kỉ XVII. Bác phó may được ông Giuốc-đanh tín nhiệm giao cho việc cung cấp cả các bộ phận trang phục đặt làm ở nơi khác như bít tất, tóc giả, lông đính mũ...
(10) Thể thức: thể lệ và cách thức tiến hành.
(11) Trưởng giả: người xuất thân bình dân, nhờ làm ăn buôn bán mà giàu có.
Ở cảnh 1, tiếng cười bật ra từ đâu?
ÔNG GIUỐC-ĐANH MẶC LỄ PHỤC
(Trích Trưởng giả học làm sang)
Phó may(1), Thợ phụ mang bộ lễ phục(2) của ông Giuốc-đanh.
Ông Giuốc-đanh, Gia nhân(3)
ÔNG GIUỐC-ĐANH - A! Bác đã tới đấy à? Tôi sắp phát khùng lên vì bác đây.
PHÓ MAY - Tôi không làm sao đến sớm hơn được, ấy là tôi đã cho hai chục chú thợ phụ xúm lại bộ lễ phục của ngài đấy.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Đôi bít tất lụa bác gửi đến cho tôi chật quá, tôi khổ sở vô cùng mới xỏ chân vào được và đã đứt mất hai mắt rồi.
PHÓ MAY - Rồi nó dãn ra thì lại rộng quá ấy chứ.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Phải, nếu tôi cứ làm đứt mãi các mắt thì sẽ rộng thật. Lại đôi giày bác bảo đóng cho tôi làm tôi đau chân ghê gớm.
PHÓ MAY - Thưa ngài, đâu có.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Đâu có là thế nào!
PHÓ MAY - Không, đôi giày không làm ngài đau đâu mà.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Tôi, tôi bảo là nó làm tôi đau.
PHÓ MAY - Ngài cứ tưởng tượng ra thế.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Tôi tưởng tượng ra thế vì tôi thấy thế. Bác này lí luận hay nhỉ!
PHÓ MAY - Thưa, đây là bộ lễ phục đẹp nhất triều đình và may vừa mắt nhất. Sáng chế ra được một bộ lễ phục trang nghiêm mà không phải màu đen(4) thật là tuyệt tác. Tôi thách các thợ giỏi nhất mà làm nổi đấy.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Thế này là thế nào? Bác may hoa ngược mất rồi! (5)
PHÓ MAY - Nào ngài có bảo là ngài muốn may hoa xuôi đâu!
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Lại cần phải bảo may hoa xuôi ư?
PHÓ MAY - Vâng, phải bảo chứ. Vì những người quý phái(6) đều mặc như thế này cả.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Những người quý phái mặc áo ngược hoa ư?
PHÓ MAY - Thưa ngài, vâng.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Ồ!Thế thì bộ áo này may được đấy.
PHÓ MAY - Nếu ngài muốn thì tôi sẽ xin may hoa xuôi lại thôi mà.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Không, không.
PHÓ MAY - Xin ngài cứ việc bảo.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Tôi bảo là không mà. Bác may thế này được rồi. Bác cho rằng tôi mặc áo này có vừa vặn không?
PHÓ MAY - Còn phải nói! Tôi đố họa sĩ nào lấy bút mà vẽ hầu ngài bộ áo vừa khít hơn được. Ở nhà tôi có một chú thợ phụ may quần cộc(7) thì tài nhất thiên hạ; và một chú khác là anh hùng của thời đại về may áo chẽn(8) đấy.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Bộ tóc giả và lông đính mũ(9) có được chững chạc không?
PHÓ MAY - Chững chạc tuốt!
ÔNG GIUỐC-ĐANH - nhìn áo của bác phó may - Ô kìa, bác phó! Vải này là thứ hàng tôi đưa bác may bộ lễ phục của tôi đây mà. Tôi nhận ra đúng nó rồi.
PHÓ MAY - Chẳng là thứ hàng đẹp quá nên tôi đã gạn lại một áo để mặc.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Đành là đẹp, nhưng đáng lẽ đừng gạn vào áo của tôi mới phải.
PHÓ MAY - Mời ngài mặc thử bộ lễ phục chứ ạ?
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Ừ, đưa đây tôi.
PHÓ MAY - Khoan đã, không thể mặc như thế được. Thứ áo này phải mặc đúng thể thức (10), tôi có đem người đến để mặc hầu ngài theo nhịp điệu. Ớ này! Vào đây, các chú. Các chú hãy mặc bộ lễ phục này hầu ngài theo cách thức mặc cho các nhà quý phái.
Bốn chú thợ phụ ra, hai chú cởi tuột quần của ông Giuốc-đanh mặc lúc tập kiếm vừa rồi, hai chú thì lột áo ngắn rồi họ mặc bộ lễ phục mới vào cho ông. Ông Giuốc-đanh mặc lễ phục xong, đi đi lại lại giữa đám thợ, phô áo mới cho họ xem có được không. Cởi áo, mặc áo, chân bước, miệng nói, tất cả đều theo nhịp của dàn nhạc.
THỢ PHỤ - Bẩm ông lớn, xin ông lớn ban cho anh em ít tiền uống rượu.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Anh gọi ta là gì?
THỢ PHỤ - Bẩm, ông lớn ạ.
THỢ PHỤ - Bẩm cụ lớn, anh em chúng tôi đội ơn cụ lớn lắm lắm.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - "Cụ lớn", ồ, ồ, cụ lớn! Chú mày thong thả tí đã. Cái tiếng "cụ lớn" đáng thưởng lắm. "Cụ lớn" không phải là một tiếng tầm thường đâu nhé. Này, cụ lớn thưởng cho các chú đây.
THỢ PHỤ - Dám bẩm đức ông, anh em chúng tôi sẽ đi uống rượu chúc sức khỏe đức ông.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - Lại "đức ông" nữa! Hà hà! Hà hà! Các chú hãy đợi tí, đừng đi vội. Ta là đức ông kia mà! (nói riêng) Của đáng tội, nếu nó tôn ta lên bậc tướng công, thì nó sẽ được cả túi tiền mất. Đây nữa này, thưởng cho chú về tiếng "đức ông" đấy nhé.
THỢ PHỤ - Dạ, bẩm đức ông, anh em chúng tôi xin bái tạ ơn người.
ÔNG GIUỐC-ĐANH - nói riêng - Nó như thế là phải chăng, nếu không ta đến mất tong cả tiền cho nó thôi.
Bốn người thợ phụ vui mừng nhảy múa.
(Mô-li-e(*), Trưởng giả học làm sang,
trong Tuyển tập kịch Mô-li-e)
(*) Mô-li-e: là nhà soạn kịch nổi tiếng của Pháp, tác giả của những vở kịch Lão hà tiện, Trưởng giả học làm sang, Người bệnh tưởng,... Ông đồng thời cũng là một diễn viên và thường đóng các vai chính trong một số vở kịch của chính mình.
Ông Giuốc-đanh mặc lễ phục trích trong vở kịch 5 hồi Trưởng giả học làm sang (1670) và là lớp kịch kết thúc hồi II. Nhân vật trung tâm của vở kịch là ông Giuốc-đanh, tuổi ngoài bốn mươi, con một nhà buôn giàu có. Tuy dốt nát, quê kệch, nhưng ông muốn học đòi làm sang. Nhiều kẻ lợi dụng tính cách đó, săn đón, nịnh hót ông để moi tiền. Ông không tán thành tình yêu của con gái là Luy-xin với chàng Clê-ông chỉ vì chàng chẳng phải quý tộc. Cuối cùng, nhờ mưu mẹo của Cô-vi-en là đầy tớ của mình, Clê-ông cải trang làm hoàng tử Thổ Nhĩ Kì đến hỏi Luy-xin làm vợ và được ông Giuốc-đanh ưng thuận.
(1) Phó may: thợ may.
(2) Lễ phục: bộ quần áo may theo kiểu quy định để mặc trong các dịp đặc biệt.
(3) Gia nhân: người giúp việc trong nhà.
(4) Thời bấy giờ ở Pháp, bộ lễ phục trang trọng phải may bằng màu đen.
(5) Khi may áo, hoa phải hướng lên trên.
(6) Quý phái: thuộc dòng dõi cao sang trong xã hội cũ.
(7) Quần cộc: trang phục của tầng lớp quý tộc ở Pháp thế kỉ XVII, tuy gọi là "quần cộc" nhưng có hai loại: dài đến đầu gối và dài đến mắt cá chân.
(8) Áo chẽn: trang phục của tầng lớp quý tộc ở Pháp thời đó, may sát người, che kín từ cổ đến thắt lưng.
(9) Bộ tóc giả và lông đính mũ: các thứ gắn với trang phục của tầng lớp quý tộc Pháp thế kỉ XVII. Bác phó may được ông Giuốc-đanh tín nhiệm giao cho việc cung cấp cả các bộ phận trang phục đặt làm ở nơi khác như bít tất, tóc giả, lông đính mũ...
(10) Thể thức: thể lệ và cách thức tiến hành.
(11) Trưởng giả: người xuất thân bình dân, nhờ làm ăn buôn bán mà giàu có.
Ở cảnh 2, tiếng cười bật ra từ đâu?
Để các chú thợ phụ gọi ông Giuốc-đanh là ông lớn, cụ lớn, đức ông, tác giả đã sử dụng nghệ thuật gì?
Bạn có thể đánh giá bài học này ở đây