bài văn tả mẹ
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
a)thông minh,nhanh nhẹn
b)lùn tịt,mảnh mai
c)trắng,vàng hoe
d)to,nhỏ
a. Tính từ chỉ tính chất: thông minh, nhanh nhẹn.
b. Tính từ chỉ hình dáng: lùn tịt, mảnh mai.
c. Tính từ chỉ màu sắc: trắng, vàng hoe.
d. Tính từ chỉ kích thước: to, nhỏ.
công cha như núi Thái Sơn
Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra
Công cha như núi Thái Sơn
Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra
Mk gợi ý cho phép so sánh và nhân hóa nha. Còn bài văn thì bạn chịu khó tự viết, tại mk ko có nhìu tg
-Hôm ấy là một ngày thật trong lành và mát mẻ. Gió thổi hiu hiu như người mẹ thiên nhiên đang ru những đứa con nhỏ bé của mk vậy. -bầu trời xanh ngát khiến tôi ngất ngây giữa vẻ đẹp ấy. Những đám mây đung đưa, đung đưa theo gió như muốn nhảy bật lên với những chú chim bay lượn ở đó...
Trong cuộc đời của mỗi người, ai chả có những lúc vui buồn bên người bạn thân - người bạn chi kỉ ko thể chia xa. Rồi sẽ có những khoảng khắc ko yêu nào quên bên ng bạn ấy. Và tôi/em cũng vậy, tôi có một người bạn thân tên...Chúng tôi đã ở bên nhau..... (5 , 6 , 7,... Năm) và tôi với nó đã có một khoảng khắc khiến tôi chả thể nào quên dc.
Đó là vào một ngày oi bức, tôi cùng nó đang chơi.... Bỗng dưng bụng nó kêu lên ọc... ọc... Thế là chúng tôi dựng lại.. Chạy ngay ra nhà bà / ông /bác.... Để đi trộm xoài, cây xoài nhà... vừa to, vừa lúc lủi quả non. Điều đó như thách thức chúng tôi vậy, nó chèo tót lên cây vặt xuống toàn những quả xoài to, mọng mới chịu cơ... Tôi ở dưới đỡ từng quả xoài mà cứ khiến tôi thèm thuồng.... (Tả thêm ngoại hình cây, suy nghĩ, hành động vào chỗ...)
Tôi với nó vẫn trong lúc say xưa những quả xoài thì bỗng ông /bà (chủ cây) chạy ra đuổi tôi... Tiến nó bẫng ở trên cây, thấy vậy nó bèn nhảy vọt xuống bay cả dép xuống ao... Do cái cây ở cạnh bên chiếc ao nhỏ, vụ đó cuời ko ra tiếng luôn. Hai đứa vừa chạy, vừa cười sặc sụa... Nhưng sau r tthì ông/bà vẫn bắt dc đánh hai đứa trận , lúc đó tụi tôi sợ lắm nhưng vẫn vui. Sau r tụi tôi lại đi thưởng thức thành quả như thường...
Đó đúng thật là kí ức tươi đẹp nhất của tụi tôi... Tôi mong rằng chúng tôi sẽ mãi mãi ở bên nhau và xây đắp lên thật nhiều những kỉ niệm đẹp đẽ như vậy vào sau này....
Tôi giật mình ngạc nhiên. Lúc này không hiểu sao tôi thấy cậu ta rất đáng ghét. Cái bảnh mặt của cậu ta lúc này không phù hợp tẹo nào. Giờ tôi hiểu ra có lẽ lúc đấy là tôi ghen ghét với cái vẻ ngoài tự tin của cậu, cũng có thể là do bản thân mình để câu ta thấy mình nhút nhát nên xấu hổ. Tôi ngoảnh mặt quay đi không thèm trả lời cậu ta. Thế nhưng đúng là người tính không bằng trời tính thế nào tôi và cậu ta lại ngồi cùng với nhau. Từ đấy oan gia ngõ hẹp, chúng tôi chí chóe nhau suốt ngày. Cậu ta thường chọc tôi tức điên lên, lấy tôi làm niềm vui cho cậu ta. Tôi không học giỏi môn toán thế nên bài kiểm tra của tôi không được cao như cậu ấy. Mỗi lần phát bài tôi đều giấu không cho cậu ta biết điểm của tôi. Thế nhưng không hiểu sao một lần tôi vô tình cậu ấy phát bài nên thấy. Tôi thấy cậu ta nhíu mày nhìn tôi, còn mắng tôi:
Cậu ngốc à, bài này mà cậu không hiểu sao. Từ mai không hiểu chỗ nào bảo tớ.
Thế là chẳng hiểu vì sao thây vì chí chóe nhau những chuyện vặt vãnh giờ đây là những mẩu hội thoại:
- Cậu làm bài này đi.
- Chỗ này chưa hiểu sao
- Đúng là ngốc hết chỗ nói.
Tôi cũng không hiểu sao lúc đấy tôi lại không thấy ghét cậu ta nữa. Thay vào đố dần dần chúng tôi chơi thân với nhau, thân đến tận bây giờ kể cũng lạ. Vẫn chí chóe nhau như lửa với nước vẫn luôn miệng nào là không ưu nhau nhưng hễ có chuyện gì lại bênh vực, giúp đỡ nhau.
Các bạn ạ, tình bạn đẹp nhất là khi mà chúng ta luôn có xuất phát điểm từ chính trái tim và tấm lòng của mình. Theo thời gian, con người sẽ dần lớn lên nhưng những kỉ niệm của chúng ta thì vẫn còn mãi cho tới tận bây giờ. Bởi thế cho nên chúng ta ai cũng nên học cách nâng niu những kỉ niệm để có thể không hối hận vì đã để thời gian trôi qua một cách nhanh chóng mà không đọng lại được bất cứ một điều gì.
thay từ cậu ta bàng tiến đi nha
nhanh lên mấy bạn ơi
tham khảo mạng cũng được nhưng đừng chép tham khảo ý thôi
Mẹ là ai? Câu hỏi đó vẫn luôn quanh quẩn trong đầu em. Mẹ là một vị thần luôn che chở, bao bọc chúng ta? Mẹ là một người ở không công? Hay mẹ chỉ là một người phụ nữ mang thai và sinh ra chúng ta? Giờ em mới hiểu, mẹ chính là cả thế giới của con.
Mẹ em năm nay đã 38 rồi. Nước da trắng trẻo nhưng không nhẵn nhụi như mấy cô tuổi đôi mươi. Mẹ bảo: "Thời con gái, mẹ cũng có một mái tóc dài suôn mượt, đó là niềm tự hào của mẹ.". Vậy mà khi đến tuổi trưởng thành, mẹ lại cắt ngắn đi cho gọn gàng. Mái tóc ngắn ấy ôm lấy khuôn mặt trái xoan duyên dáng. Mắt mẹ long lanh như những vì sao trên bầu trời, đen lay láy toát lên vẻ tháo vát của một bà mẹ nội trợ, lúc thì nhìn em một cách âu yếm, lúc lại trông thật nghiêm nghị, sắc sảo. Giọng mẹ trầm ấm. Bàn tay mẹ thon nhỏ, hơi ram ráp nhưng rất ấm áp. Đôi bàn tay ấy hằng ngày phải làm biết bao nhiêu là việc chỉ để trang trải cho cuộc sống. Nào thì nấu ăn, giặt giũ, dọn dẹp nhà cửa, ..., mẹ vừa phải hoàn thành tốt công việc trên công ty, mà còn phải quán xuyến việc nhà. Mỗi khi làm việc trên máy tính, đôi bàn tay bé nhỏ của mẹ lướt trên bàn phím nhẹ và nhanh như nghệ sĩ piano điêu luyện.
Dù bận bịu như vậy nhưng mẹ vẫn dành thời gian cho chúng em. Mỗi sáng, mẹ thức dậy từ 5 giờ, tập thể dục rồi nấu bữa sáng và đánh thức chúng em. Thi thoảng, vào cuối tuần, mẹ cùng chúng em làm bánh. Khi thì bánh kếp, lúc thì bánh chuối, bánh rán, ... Mẹ em là một người yêu cây cối và thiên nhiên nên luôn cố gắng tạo cơ hội để chúng em được tiếp xúc với môi trường "hoang dã". Mỗi khi lên vườn, mẹ hóa thân thành một bác nông dân thực thụ. Mẹ em trồng cây, cuốc đất rất chuyên nghiệp, mồ hôi đầm đìa như tắm. Làm việc vất vả như vậy nhưng mẹ chưa một lời kêu ca phàn nàn, luôn chu toàn trong mọi công việc . Em rất ngưỡng mộ mẹ! Mong rằng có thể đỡ đần chút ít công việc nhà để mẹ đỡ vất vả.
Mẹ chiếm rất nhiều phần trong cuộc đời chúng ta, từ bé đến lớn. Không có mẹ, thì không có con, và không có bất cứ một tương lai nào trên Trái Đất, và loài người sẽ bị diệt vong. Nhưng rồi thời gian cứ trôi, ta lớn lên, còn mẹ thì già đi, già nua như chiếc lá rơi cuối vườn với nguyện ước cho chúng ta có một cuộc sống tuyệt vời nhất. Vậy nên, hãy trân trọng mẹ mình, hãy trân trọng những giây phút còn cầm được tay mẹ, nói chuyện được với mẹ nhé! Cảm ơn những người Mẹ, anh hùng vĩ đại của cả thế giới!
* Bài văn này mình tự viết đó, mong giúp được cho bạn!
Mẹ là người mà em luôn nhắc đến bằng tất cả tình yêu thương, kính trọng và tự hào nhất.
Mẹ của em là một cô giáo dạy tin học ở trường cấp 2 của làng. Năm nay mẹ khoảng ba mươi tám tuổi, và cũng có hơn mười lăm năm gắn bó với nghề. Với vóc dáng đầy đặn, nước da trắng cùng khuôn mặt tròn trịa, mẹ lúc nào trông cũng trẻ trung hơn tuổi thật. Mẹ đặc biệt thích kiểu tóc dài và thẳng. Mỗi khi đi dạy, sẽ tết đuôi sam ở phía sau. Thêm cả những chiếc áo dài nền nã nữa, thì trông mẹ em chẳng khác gì các nữ sinh cả.
Đẹp nhất ở mẹ chính là nụ cười. Khi mẹ cười lên, đôi mắt tròn nheo lại, ẩn hiện mấy vết nhăn ở đuôi mắt. Đôi môi thì căng ra, để lộ hàm răng đều như hạt bắp. Với cả hai chú lúm đồng tiền nghịch ngợm hai bên má nữa. Trông vừa đáng yêu lại xinh đẹp. Những nụ cười của mẹ luôn đem đến nguồn năng lượng tích cực cho tất cả mọi người. Cũng như nụ cười, tính cách của mẹ rất vui vẻ, hòa đồng và thân thiện. Học sinh, phụ huynh, đồng nghiệp ai cũng quý mến và thích trò chuyện cùng mẹ. Em tự hào về mẹ của mình lắm.
Ở trường mẹ là một cô giáo giỏi, ở nhà mẹ là một người phụ nữ đảm đang. Bố em là bộ đội, ít khi được về nhà, nên một mình mẹ quán xuyến cả gia đình. Từ dọn dẹp, cơm nước đến chăm sóc con cái, ông bà. Việc gì mẹ làm cũng giỏi, cũng trơn tru. Lắm lúc em nghĩ rằng mẹ chính là một cô Tấm bước ra từ quả thị nào đó, nên mới có thể vừa xinh đẹp và tài hoa như thế.
Càng nghĩ, em lại càng thêm yêu và tự hào về người mẹ của mình. Em sẽ lấy mẹ làm tấm gương sáng để cố gắng học tập và rèn luyện ngày càng tốt hơn.