Viết một đoạn văn khoảng 10 câu nêu cảm nhận của em về kì nghỉ hè. Trong đôạn văn có sử dung danh từ, động từ , tính từ. Gạch chân và chú thích
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Bài tập 1:
a, Bạn hãy cho mình mượn cuốn truyện này nhé!
b, Chị ơi, phền chị lấy hộ em cốc nước nhé.!
c, Bố mẹ ơi, con đi chơi với bạn một lát nhé!
Bài tập 2:
a, Chao ôi, chiếc áo này đẹp quá!
b, Trời ơi, lâu lắm mới gặp lại bạn!
c, Ôi không, mình lỡ làm rơi chiếc cốc này rồi!
a, Ngăn cách các vế câu trong câu ghép:
Mẹ em đi chợ, em đi chơi cùng bạn.
b, bố em, hôm nay đi làm về muộn
c, Bạn Lan rất chăm chỉ, hiền lành.
Ngày hôm nay, em có dịp về thăm trường cũ. Trường vẫn như xưa, đến cả hàng cây xanh cũng không có gì thay đổi. Nhìn khung cảnh đó, những kỉ niệm ngày xưa lại ùa về. Đặc biệt, chính là kỉ niệm một lần em trốn học thể dục.
Hôm đó là một ngày mùa hè nóng bức, chúng em học thể dục ở trên sân. Và tất nhiên, em và các bạn ai cũng cảm thấy khó chịu. Như thường lệ, sau khi tập hợp điểm danh xong, thầy sẽ cho cả lớp tự khởi động rồi đi lấy dụng cụ thể dục, và phải mười lăm phút sau thầy mới quay lại. Thế nên, ngay khi bóng thầy đi xa, em liền dừng tập, chạy vào bóng râm phía sau sân trường ngồi chơi. Vừa ngồi hóng mát, em vừa yên chí rằng chắc chắn sẽ trở lại kịp khi thầy vừa trở về. Bởi như mọi hôm, khi nào thầy gần trở lại, lớp trưởng sẽ yêu cầu cả lớp đứng lại thành các hàng ngang. Đó như là một tín hiệu để em trở về hàng ngũ.
Tuy nhiên hôm đó, khi em đang say sưa nằm trong gió mát thì chợt cảm thấy có gì đó thật kì lạ. Đã khá lâu rồi, nhưng chưa nghe thấy hiệu lệnh tập hợp của lớp trưởng. Chẳng lẽ thầy lại đi lâu đến như vậy. Hơn nữa, tiếng hô, tiếng chạy ồn ã của cả lớp cũng im bặt, không gian yên tĩnh đến lạ lùng. Cảm giác khó hiểu, em vội rời khỏi bóng râm, chạy vòng về sân thể dục. Đến lúc đó, em nhận ra rằng, mình đã bị thầy phát hiện trốn phần khởi động rồi. Thì ra hôm nay, thầy để quên chìa khóa phòng dụng cụ trong cặp nên quay lại lấy. Khi trở về, vừa liếc qua thầy liền nhận ra thiếu mất năm bạn so với lúc điểm danh nên thầy đứng lại chờ đợi. Bốn bạn kia trở về rất nhanh và xin lỗi thầy, riêng em thì đến lúc này mới xuất hiện. Nhìn ánh mắt nghiêm nghị của thầy, em hèn nhát mà cúi gằm mặt xuống đất, lí nhí trong miệng “Em xin lỗi thầy”. Thế nhưng, thầy chẳng hề trả lời mà lướt qua em ra hiệu cho cả lớp tập hợp lại rồi bắt đầu tiết học như thường lệ. Tuy ngạc nhiên nhưng cả lớp vẫn hoạt động theo hướng dẫn của thầy. Chỉ riêng em đứng ở góc sân bóng lẻ loi như người bị thừa ra. Đứng im lặng nhìn các bạn tập ở trong sân. Lần đầu em nhận ra tiết học thể dục kia thì ra không chỉ có mệt mỏi và nóng bức, mà còn rất thú vị nữa. Và việc đứng trong bóng râm một mình lúc các bạn đang học như em luôn khát khao thì ra cũng là một cách tra tấn. Nó khiến em khó chịu và bứt rứt. Mấy lần em lên tiếng xin thầy vào lớp, nhưng thầy không trả lời, giả vờ như không nghe thấy. Suốt bốn mươi lăm phút thể dục hôm đó, em cảm giác dường như đã mấy thế kì trôi qua vậy. Cuối cùng, đến hết giờ, thầy giáo mới tiến về phía em, và nói:- Em đã nhận ra lỗi sai của mình chưa?
- Em nhận ra rồi ạ. Em xin lỗi thầy, từ nay về sau em sẽ không bao giờ lười biếng và trốn học nữa. Nên thầy cho em vào học với các bạn thầy nhé? - Em vội vàng trả lời thầy.
Nhìn thái độ hối lỗi của em, cuối cùng trên gương mặt nghiêm nghị của thầy cũng hiện lên một nụ cười dịu dàng. Thầy gật đầu:
- Ừ, tiết sau em hãy vào học cùng các bạn đi!
Câu nói ấy của thầy như một cơn gió mát thổi bay đi những mệt mỏi, muộn phiền trong em nãy giờ. Tiết thể dục sau đó là tiết học hay nhất mà em từng học, và cũng là giở thể dục mà em năng nổ nhất từ trước đến nay. Chính cách xử lí tinh tế của thầy đã khiến em nhận ra được niềm vui của việc học tập cùng bạn bè. Giúp em thay đổi được tính xấu trốn học.
Từ đó đến nay đã hơn hai năm trôi qua, nhưng sự việc lần đó em vẫn còn nhớ rõ. Bởi tuy là một kỉ niệm chẳng vui vẻ gì, lại còn là về thói xấu của bản thân, nhưng nó đã thực sự giúp em thay đổi, trở thành một học sinh tốt, được thầy cô, bạn bè yêu quý.
Ngày hôm nay, em có dịp về thăm trường cũ. Trường vẫn như xưa, đến cả hàng cây xanh cũng không có gì thay đổi. Nhìn khung cảnh đó, những kỉ niệm ngày xưa lại ùa về. Đặc biệt, chính là kỉ niệm một lần em trốn học thể dục.
Hôm đó là một ngày mùa hè nóng bức, chúng em học thể dục ở trên sân. Và tất nhiên, em và các bạn ai cũng cảm thấy khó chịu. Như thường lệ, sau khi tập hợp điểm danh xong, thầy sẽ cho cả lớp tự khởi động rồi đi lấy dụng cụ thể dục, và phải mười lăm phút sau thầy mới quay lại. Thế nên, ngay khi bóng thầy đi xa, em liền dừng tập, chạy vào bóng râm phía sau sân trường ngồi chơi. Vừa ngồi hóng mát, em vừa yên chí rằng chắc chắn sẽ trở lại kịp khi thầy vừa trở về. Bởi như mọi hôm, khi nào thầy gần trở lại, lớp trưởng sẽ yêu cầu cả lớp đứng lại thành các hàng ngang. Đó như là một tín hiệu để em trở về hàng ngũ.
Tuy nhiên hôm đó, khi em đang say sưa nằm trong gió mát thì chợt cảm thấy có gì đó thật kì lạ. Đã khá lâu rồi, nhưng chưa nghe thấy hiệu lệnh tập hợp của lớp trưởng. Chẳng lẽ thầy lại đi lâu đến như vậy. Hơn nữa, tiếng hô, tiếng chạy ồn ã của cả lớp cũng im bặt, không gian yên tĩnh đến lạ lùng. Cảm giác khó hiểu, em vội rời khỏi bóng râm, chạy vòng về sân thể dục. Đến lúc đó, em nhận ra rằng, mình đã bị thầy phát hiện trốn phần khởi động rồi. Thì ra hôm nay, thầy để quên chìa khóa phòng dụng cụ trong cặp nên quay lại lấy. Khi trở về, vừa liếc qua thầy liền nhận ra thiếu mất năm bạn so với lúc điểm danh nên thầy đứng lại chờ đợi. Bốn bạn kia trở về rất nhanh và xin lỗi thầy, riêng em thì đến lúc này mới xuất hiện. Nhìn ánh mắt nghiêm nghị của thầy, em hèn nhát mà cúi gằm mặt xuống đất, lí nhí trong miệng “Em xin lỗi thầy”. Thế nhưng, thầy chẳng hề trả lời mà lướt qua em ra hiệu cho cả lớp tập hợp lại rồi bắt đầu tiết học như thường lệ. Tuy ngạc nhiên nhưng cả lớp vẫn hoạt động theo hướng dẫn của thầy. Chỉ riêng em đứng ở góc sân bóng lẻ loi như người bị thừa ra. Đứng im lặng nhìn các bạn tập ở trong sân. Lần đầu em nhận ra tiết học thể dục kia thì ra không chỉ có mệt mỏi và nóng bức, mà còn rất thú vị nữa. Và việc đứng trong bóng râm một mình lúc các bạn đang học như em luôn khát khao thì ra cũng là một cách tra tấn. Nó khiến em khó chịu và bứt rứt. Mấy lần em lên tiếng xin thầy vào lớp, nhưng thầy không trả lời, giả vờ như không nghe thấy. Suốt bốn mươi lăm phút thể dục hôm đó, em cảm giác dường như đã mấy thế kì trôi qua vậy. Cuối cùng, đến hết giờ, thầy giáo mới tiến về phía em, và nói:- Em đã nhận ra lỗi sai của mình chưa?
- Em nhận ra rồi ạ. Em xin lỗi thầy, từ nay về sau em sẽ không bao giờ lười biếng và trốn học nữa. Nên thầy cho em vào học với các bạn thầy nhé? - Em vội vàng trả lời thầy.
Nhìn thái độ hối lỗi của em, cuối cùng trên gương mặt nghiêm nghị của thầy cũng hiện lên một nụ cười dịu dàng. Thầy gật đầu:
- Ừ, tiết sau em hãy vào học cùng các bạn đi!
Câu nói ấy của thầy như một cơn gió mát thổi bay đi những mệt mỏi, muộn phiền trong em nãy giờ. Tiết thể dục sau đó là tiết học hay nhất mà em từng học, và cũng là giở thể dục mà em năng nổ nhất từ trước đến nay. Chính cách xử lí tinh tế của thầy đã khiến em nhận ra được niềm vui của việc học tập cùng bạn bè. Giúp em thay đổi được tính xấu trốn học.
Từ đó đến nay đã hơn hai năm trôi qua, nhưng sự việc lần đó em vẫn còn nhớ rõ. Bởi tuy là một kỉ niệm chẳng vui vẻ gì, lại còn là về thói xấu của bản thân, nhưng nó đã thực sự giúp em thay đổi, trở thành một học sinh tốt, được thầy cô, bạn bè yêu quý.
Vì số học sinh của khối đó xếp hàng 2; 3; 4; 5; 6 đều thiếu 1 bạn.
Và Số học sinh khối đó xếp hàng 7 thì vừa đủ nên số học sinh của khối đó thêm vào 301 học sinh thì chia hết cho cả: 1; 2; 3; 4; 5; 6; 7 và số học sinh lúc sau nhỏ hơn:
300 + 301 = 601
Số nhỏ nhất khác 0 chia hết cho cả 1; 2; 3; 4; 5; 6; 7 là: 420
Các số chia hết cho 420 là các số thuộc dãy số sau:
0; 420; 840;...;
Vì số hoc sinh của lớp đó lúc sau nhỏ hơn 601 nên số học sinh lúc sau là 420
Số học sinh của khối đó là:
420 - 301 = 119 (học sinh)
Đs: 119 học sinh
Vì số học sinh của khối đó xếp hàng 2; 3; 4; 5; 6 đều thiếu 1 bạn.
Và Số học sinh khối đó xếp hàng 7 thì vừa đủ nên số học sinh của khối đó thêm vào 301 học sinh thì chia hết cho cả: 1; 2; 3; 4; 5; 6; 7 và số học sinh lúc sau nhỏ hơn:
300 + 301 = 601
Số nhỏ nhất khác 0 chia hết cho cả 1; 2; 3; 4; 5; 6; 7 là: 420
Các số chia hết cho 420 là các số thuộc dãy số sau:
0; 420; 840;...;
Vì số hoc sinh của lớp đó lúc sau nhỏ hơn 601 nên số học sinh lúc sau là 420
Số học sinh của khối đó là:
420 - 301 = 119 (học sinh)
Đs: 119 học sinh
Trong cuộc sống hàng ngày, tôi luôn tin rằng niềm tin là một yếu tố quan trọng để thành công. Niềm tin giúp con người vượt qua khó khăn, trở ngại và tạo nên sự tự tin trong hành động. Một câu đơn mà tôi luôn ghi nhớ là "Hãy tin vào bản thân mình, vì không ai có thể làm điều đó tốt hơn bạn". Điều này nhắc nhở tôi rằng tôi có khả năng và năng lực để đạt được mọi mục tiêu mà tôi đặt ra. Tuy nhiên, niềm tin không chỉ dừng lại ở bản thân mình mà còn cần tin tưởng vào người khác. Một câu ghép mà tôi thường nhắc nhở bản thân là "Tin tưởng người khác, nhưng đừng để mình bị lừa dối". Điều này nhấn mạnh rằng tôi cần có lòng tin vào người khác để xây dựng mối quan hệ tốt đẹp, nhưng cũng cần phải cảnh giác để không bị lợi dụng hay tổn thương. Niềm tin cũng giúp tôi vượt qua những thử thách trong công việc. Một câu đơn mà tôi thường nhắc nhở bản thân là "Hãy tin rằng mọi khó khăn đều có giải pháp". Điều này giúp tôi không bị chán nản trước những khó khăn mà tìm cách tìm ra giải pháp để vượt qua chúng. Cuối cùng, niềm tin còn giúp tôi duy trì một tinh thần lạc quan và tích cực. Một câu ghép mà tôi thường nhắc nhở bản thân là "Hãy tin rằng mọi điều xảy ra đều có ý nghĩa và học hỏi từ mỗi trải nghiệm". Điều này giúp tôi nhìn nhận mọi tình huống từ một góc độ tích cực và tìm cách học hỏi từ mỗi trải nghiệm để trưởng thành và phát triển. Tóm lại, niềm tin là một yếu tố quan trọng trong cuộc sống. Tôi luôn tin vào bản thân mình, tin tưởng người khác, tin rằng mọi khó khăn đều có giải pháp và tin rằng mọi điều xảy ra đều có ý nghĩa. Niềm tin giúp tôi vượt qua khó khăn, duy trì tinh thần lạc quan và phát triển bản thân.
Cô đã test rồi em, bài giảng vẫn hoạt động bình thường em nhé.
Do máy tính của em bị treo, hoặc do mạng bị lác đó em.
Em tắt bớt các tag đi, hoặc thoát ra vào lại, hoặc tắt hẳn máy rồi bật lại và vào học lại em nhé
Hồ Gươm là một biểu tượng văn hóa và lịch sử nổi tiếng của Hà Nội, Việt Nam. Có nhiều câu chuyện và truyền thuyết liên quan đến sự tích của Hồ Gươm. Một trong số đó là sự tích "Chuột rút áo".
Theo truyền thuyết này, người dân Hà Nội đã phải đối mặt với một con chuột khổng lồ gây họa ở Hồ Gươm. Con chuột này luôn ăn trộm lúa và gây thiệt hại cho người dân. Vua Lê Lợi, một nhà lãnh đạo quân sự kiên cường, được thông báo về cuộc khủng hoảng này và quyết định đối mặt với con chuột.
Một ngày, khi vua Lê Lợi đi săn, ông đã rơi vào một cái bẫy do con chuột đặt. Thay vì giết chết vua, con chuột đã tỏ ra tình cảm và đòi vua Lê Lợi giải thoát nó. Vua đã hứa cho con chuột tự do và không gây hại nữa. Khi vua Lê Lợi trở lại thành phố, con chuột xuất hiện trước mặt ông và biến thành một người phụ nữ trẻ đẹp. Người phụ nữ này đã giúp vua tìm ra một thanh kiếm thần, gọi là "Thuận Thiên" (Thiên Đức Quốc Khánh), để chiến đấu chống lại quân xâm lược Trung Quốc.
Với sự giúp đỡ của người phụ nữ và thanh kiếm Thuận Thiên, vua Lê Lợi thành công trong cuộc chiến và giành được độc lập cho nước Việt Nam. Sau khi đánh bại quân xâm lược, vua Lê Lợi trở lại Hồ Gươm và thả con chuột rời đi, duy trì lời hứa tự do mà ông đã cam kết trước đó.
Sự tích "Chuột rút áo" trong câu chuyện về Hồ Gươm nhấn mạnh tình cảm tốt đẹp giữa con người và thiên nhiên, cũng như dũng cảm và khéo léo của vua Lê Lợi trong việc bảo vệ đất nước.
Buổi sáng, khi mặt trời mới vừa ló dạng, ánh nắng mờ ảo len lỏi qua những kẽ lá cây. (Từ láy: mặt trời mới vừa ló dạng) Từng tia nắng nhẹ nhàng chiếu rọi lên những đám mây trắng xóa, tạo nên một khung cảnh tuyệt đẹp. (Từ láy: tia nắng nhẹ nhàng) Cánh đồng xanh mướt bừng sáng dưới ánh mặt trời, những cánh hoa đua nhau khoe sắc, tạo nên một bức tranh thiên nhiên tuyệt vời. (Từ láy: cánh đồng xanh mướt) Tiếng chim hót líu lo trên cành cây, như muốn chào đón một ngày mới tràn đầy năng lượng. (Từ láy: tiếng chim hót líu lo) Cảnh sắc thiên nhiên tươi đẹp đánh thức lòng người, khiến con tim tràn đầy niềm vui và hy vọng. (Câu ghép: cảnh sắc thiên nhiên tươi đẹp đánh thức lòng người) Một làn gió nhẹ thoảng qua, mang theo hương thơm của hoa và cỏ, làm cho không khí trong lành và dễ chịu. (Từ láy: một làn gió nhẹ) Những tia nắng vàng ươm len lỏi qua cửa sổ, chiếu sáng căn phòng, tạo nên một không gian ấm áp và tươi sáng. (Câu ghép: những tia nắng vàng ươm len lỏi qua cửa sổ) Mọi người bắt đầu thức dậy, chuẩn bị cho một ngày mới tràn đầy hoạt động và công việc. (Từ láy: mọi người bắt đầu thức dậy) Cảnh sắc buổi sáng tươi đẹp làm cho tâm hồn ta trở nên thanh thản và bình yên. (Câu ghép: cảnh sắc buổi sáng tươi đẹp)
Có lẽ mùa hạ lãng mạn và ngọt ngào bao giờ cũng làm cho con người ta say mê đắm đuối. Đó là thời gian để chúng ta được nghỉ ngơi nhiều hơn, sau một năm học tập miệt mài hay sau những tháng ngày làm việc chăm chỉ. Gắn liền với cái đẹp ấy là một phần kí ức chẳng thể quên về hoa phượng. Đo đỏ khoe sắc rực cả một góc trời như những cây đuốc khổng lồ chiếu sáng khắp nơi càng thắp lên lửa cho mùa hè, gắn bó và thân thiết với mái trường!. Rồi hè về mang theo bản hòa ca của những nhạc sĩ ve sầu, luôn là thanh âm sôi động và náo nhiệt rộn ràng nhất mà em được nghe. Hơn thế hạ còn có những cơn mưa rào trắng xóa cả đất trời chợt đến rồi lại chợt đi, những cơn gió nam mát rượi đưa em vào giấc ngủ mỗi trưa nắng gắt. Bên cạnh đó là ngoài kia hồ sen đang nở rộ, những bông hoa khoe ra đài cao của mình dưới ánh sáng gọi ong bướm đến. Cây cối trong vườn đón nhận tinh hoa của đất trời để cống hiến cho đời những trái chín mọng. Khép lại, mùa hè chính là thời gian của niềm vui và tự do mà em tin rằng chắc chắn ai cũng nghĩ như thế. Những kỷ niệm trong những chuyến đi chơi mùa hè sẽ mãi mãi gắn liền với chúng ta và trở thành những câu chuyện đáng nhớ trong cuộc đời ta. Ôi em yêu mùa hạ quá!