hãy viết một đoạn thơ lục bát 8 dòng nói về cảnh đẹp quê hương nhưng phải có gieo vần và thanh điệu ( không chép mạng )
xin cảm ơn !
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Hôm đó là một ngày cuối tuần đặc biệt vì cả nhà đã lên kế hoạch đi chơi tại Vincom. Mẹ nói sẽ dẫn hai anh em đi xem phim và ăn tối, khiến cả mình và em trai đều háo hức chờ đợi. Trên đường đi, em trai mình cứ hỏi liên tục xem phim gì, ăn món gì. Mẹ chỉ cười bảo: “Đợi đến đó rồi biết!”
Khi đến nơi, cả hai anh em được mẹ cho chọn phim. Mình chọn một bộ phim hành động, nhưng em trai lại nằng nặc đòi xem phim hoạt hình. Cuối cùng, mẹ đã phân xử và cả ba đành thỏa hiệp chọn một bộ phim hài vui nhộn để cả nhà cùng xem. Trong rạp, có lẽ vui nhất là lúc em trai mình cười to hơn cả những đứa trẻ khác, đôi khi còn làm mẹ phải che miệng cười theo.
Sau khi xem phim xong, mẹ dẫn hai anh em đi ăn tại một nhà hàng gà rán mà cả hai đứa đều yêu thích. Em trai lại hào hứng muốn tự mình gọi món và sau khi nhìn thực đơn, nó gọi đến ba suất gà, làm mẹ chỉ biết cười và nói: “Con định ăn hết luôn à?”
Cuối cùng, mẹ bảo cả hai đứa phải học cách chia sẻ và ăn vừa đủ. Lúc đó, mình thấy mẹ không chỉ dẫn đi chơi mà còn muốn dạy cho hai anh em bài học về sự sẻ chia.
Ngày hôm đó mình cảm nhận được niềm vui khi có mẹ và em trai bên cạnh. Đó là một ngày cuối tuần đáng nhớ và đầy ý nghĩa! tick đúng cho mik với nha mình cảm ơn
Ngày hôm ấy, bầu trời trong xanh, những tia nắng sớm chiếu xuyên qua cửa sổ, mang đến một cảm giác nhẹ nhàng, dễ chịu. Mẹ bảo cả nhà sẽ đi Vincom, một trung tâm thương mại mà lâu lắm rồi tôi chưa có dịp ghé thăm. Mới nghe đến cái tên, em trai tôi đã nhảy lên đầy phấn khích, đôi mắt sáng ngời như ánh lên những tia hy vọng, miệng không ngừng reo vui: “Đi thôi, đi thôi, em thích lắm!” Tôi chỉ cười, biết rằng mình cũng mong chờ chuyến đi này. Dù là một buổi đi chơi bình thường, nhưng lại có sức hấp dẫn kỳ lạ, như thể mỗi giây phút trong đó sẽ là một khoảnh khắc không thể nào quên.
Chúng tôi đến Vincom vào giữa buổi sáng, khi không khí vẫn còn hơi se lạnh và dòng người không quá đông. Mẹ dắt tay tôi và em đi dọc hành lang, ánh đèn lung linh phản chiếu trên mặt kính cửa sổ. Mẹ bảo: “Chúng ta sẽ đi sắm đồ cho cả nhà, nhưng nhớ là không được làm phiền mẹ quá nhé!” Em trai tôi ngay lập tức nắm lấy tay mẹ, hối thúc: “Mẹ ơi, con muốn thử đồ ở cửa hàng này! Con thích chiếc áo này quá!” Nói rồi, em kéo tay mẹ vào một cửa hàng thể thao, mắt sáng lên như thể đã tìm thấy kho báu. Tôi đứng bên ngoài, mỉm cười nhìn theo, cảm giác mình như đang sống trong một câu chuyện, nơi mỗi nhân vật đều có những khoảnh khắc riêng đầy thú vị.
Khi vào cửa hàng, em trai tôi lập tức lao vào các kệ đồ, chọn cho mình một chiếc áo, rồi thử ngay trước gương. Cái cách em đứng xoay người, nhìn ngắm mình trong gương, rồi lại quay sang mẹ, hỏi: “Mẹ thấy con mặc đẹp không?” khiến tôi không thể nhịn cười. Em trai tôi, dù còn rất nhỏ, nhưng lúc ấy lại rất nghiêm túc như một người mẫu chuyên nghiệp. Mẹ nhìn em, đôi mắt đầy sự yêu thương, bảo rằng chiếc áo này hợp với em lắm, rồi lại dặn dò tôi: “Con có cần thử đồ không?” Tôi chỉ lắc đầu, bảo rằng chỉ đi cùng để vui thôi, nhưng vẫn không thể không dõi theo những cử chỉ đáng yêu của em trai.
Sau khi mua sắm xong, chúng tôi đi vào khu ẩm thực của Vincom, nơi những mùi hương thơm nức từ các gian hàng thức ăn khiến cả ba đều đói bụng. Mẹ chọn món ăn yêu thích, còn tôi và em trai quyết định thử trà sữa mà mình luôn mong đợi. Mới ngồi xuống, em trai tôi đã bắt đầu kể đủ thứ chuyện. Em kể về bạn bè ở trường, về những trò chơi trong giờ ra chơi, về bài kiểm tra môn Toán và những lần mẹ làm bánh cho cả nhà. Những câu chuyện của em thật tươi vui và ngây ngô, khiến tôi cười không ngớt. Mẹ cũng lắng nghe, thỉnh thoảng gật đầu, miệng luôn nở nụ cười hiền từ.
Khi ngồi cùng nhau, nhâm nhi trà sữa và nghe em nói, tôi nhận ra rằng những khoảnh khắc giản dị này mới là những điều quý giá nhất trong cuộc sống. Mẹ không chỉ lo lắng, chăm sóc, mà còn là người bạn đồng hành tuyệt vời trong những chuyến đi, còn em trai tôi, dù có lúc hơi nghịch ngợm nhưng lại luôn mang đến những giây phút thật hạnh phúc cho cả nhà. Đối với tôi, Vincom không chỉ là một trung tâm thương mại, mà là một không gian gắn kết yêu thương, là nơi tôi cảm nhận được sự bình yên và niềm vui khi được ở bên mẹ và em trai.
Khi trở về nhà, ánh chiều buông xuống, tôi cảm thấy trong lòng bình yên đến lạ. Chuyến đi ấy không có gì quá đặc biệt, chỉ là một buổi sáng đi chơi đơn giản. Nhưng chính những khoảnh khắc đó, những tiếng cười, những câu chuyện và ánh mắt yêu thương của mẹ, của em, đã trở thành những kỷ niệm sâu sắc trong trái tim tôi. Và tôi hiểu rằng, đôi khi hạnh phúc không phải là những điều lớn lao, mà là những giây phút giản dị nhưng đầy ý nghĩa bên gia đình mình.
Trong câu "Vào Thanh Hóa đi, tao 'chạy' cho tiền tàu" (Nguyên Hồng), từ "chạy" có ý nghĩa là làm, kiếm tiền hoặc thực hiện công việc gì đó để có tiền.
Cụ thể, trong ngữ cảnh này, "chạy" có thể hiểu là người nói đang hứa sẽ lo liệu, kiếm tiền cho việc đi tàu (có thể là giúp đỡ một người bạn hay làm một công việc gì đó để có đủ tiền cho chuyến đi). Từ "chạy" ở đây không chỉ đơn thuần là hành động di chuyển mà mang nghĩa "kiếm tiền" hoặc "làm việc để có tiền". tick đúng cho mik với nha mình cảm ơn
chân là danh từ chung, chạy là động từ chỉ hoạt động. Nhớ tick cho mk nhé
Di chuyển và không khí ban đầu:
Hoạt động đầu tiên (Xem phim, mua sắm, chơi trò chơi, ăn uống):
Khoảnh khắc đáng nhớ:
Kết thúc chuyến đi:
đây là trải nghiệm của em thì chỉ có em mới kể được thôi, chứ mọi người có đi đâu mà kể được hả em?
Một trải nghiệm mà em sẽ không bao giờ quên là lần suýt chết đuối ở bể bơi. Hôm đó, trời nắng đẹp, em cùng bạn bè và anh trai đến bể bơi để thư giãn. Lúc đó, em vẫn chưa biết bơi tốt lắm, chỉ biết đứng ở khu vực nước cạn. Nhưng vì tò mò và muốn thử sức, em quyết định đi ra xa hơn, nơi nước sâu hơn.
Không may, em không biết cách điều chỉnh, và nước bắt đầu dâng cao đến ngực. Cảm giác sợ hãi bao trùm lấy em khi em không thể đứng vững được nữa. Cả người em chìm xuống, cổ họng nghẹn lại vì nước. Em hoảng loạn, cố gắng vẫy vùng nhưng càng làm càng lún sâu hơn vào nước.
Lúc đó, em chỉ nghĩ đến việc sẽ không thể thoát được. Nhưng may mắn thay, anh trai em đã phát hiện ra ngay lập tức. Anh lao ngay đến, kéo em lên bờ một cách nhanh chóng. Anh ôm em vào lòng và vỗ về, khiến em cảm thấy bình tĩnh lại. Cảm giác an toàn trong vòng tay của anh khiến em hiểu được tầm quan trọng của sự quan tâm và yêu thương.
Sau lần đó, em đã nhận ra rằng không bao giờ được chủ quan, và luôn phải cẩn thận khi tiếp xúc với nước. Cảm giác suýt mất đi mạng sống là một bài học đắt giá về sự an toàn, và em sẽ không bao giờ quên những giây phút sợ hãi đó.
người cha là nhân vật chính trong bài thơ''Người cha mang com hộp''
có những nhân vật là người cha.....
Chứng tỏ nó bằng 1?!
Bg
Ta có: ƯCLN (3n + 2; 2n + 1) (n \(\inℕ\))
Gọi ƯCLN (3n + 2; 2n + 1) là d (d \(\inℕ^∗\))
Theo đề bài: 3n + 2 \(⋮\)d và 2n + 1 \(⋮\)d
=> 2.(3n + 2) - 3.(2n + 1) \(⋮\)d
=> 6n + 4 - (6n + 3) \(⋮\)d
=> 6n + 4 - 6n - 3 \(⋮\)d
=> (6n - 6n) + (4 - 3) \(⋮\)d
=> 1 \(⋮\)d
=> d = 1
Vậy ƯCLN (3n + 2; 2n + 1) = 1
Quê hương ta rợp bóng tre xanh,
Nghe đâu tiếng gió, tiếng chim vang.
Dòng sông uốn lượn hiền hòa,
Mặt nước lung linh như gương ngọc.
Ruộng vàng chín cúi mình bát ngát,
Hương lúa bay bay ngát một trời.
Mùa về thấy cảnh thanh bình,
Bình yên ở lại trong lòng tôi.
Quê hương bát ngát đồng xanh,
Nắng vàng trải rộng, ngọt lành hương thơm.
Dòng sông uốn khúc quanh ôm,
Bờ tre nghiêng bóng, nước trong mượt mà.
Lũy tre che bóng hiên nhà,
Tiếng chim ríu rít ngân nga đón chào.
Đường làng rợp bóng hoa cau,
Dịu dàng quê mẹ, ngọt ngào tình thương. tick đúng cho mik với nha mình cảm ơn