Ước mơ của Bốp-sy
Bốp-sy nằm thiêm thiếp trên giường bệnh, cậu bị bệnh bạch cầu hiếm gặp. Mẹ cậu ngồi bên cạnh, nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu và hỏi:
- Bốp-sy, con có bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ làm gì khi lớn lên không?
- Mẹ à, con muốn trở thành lính cứu hoả. – Cậu bé trả lời.
Ngay chiều hôm đó, mẹ cậu đi đến đội cứu hoả khu vực của Phô-ních. Ở đó, cô gặp người đội trưởng. Cô...
Đọc tiếp
Ước mơ của Bốp-sy
Bốp-sy nằm thiêm thiếp trên giường bệnh, cậu bị bệnh bạch cầu hiếm gặp. Mẹ cậu ngồi bên cạnh, nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu và hỏi:
- Bốp-sy, con có bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ làm gì khi lớn lên không?
- Mẹ à, con muốn trở thành lính cứu hoả. – Cậu bé trả lời.
Ngay chiều hôm đó, mẹ cậu đi đến đội cứu hoả khu vực của Phô-ních. Ở đó, cô gặp người đội trưởng. Cô giải thích với ông về ước mơ của con mình và xin cho Bốp-sy được đi một vòng trên xe cứu hoả. Người đội trưởng xúc động và hứa sẽ giúp cô.
Hôm sau, đội cứu hoả đến đón Bốp-sy, mặc cho cậu bộ đồng phục của lính cứu hoả và đưa cậu từ giường bệnh lên chiếc xe cứu hoả đang chờ. Cậu bé cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Hôm đó, có ba cú điện thoại gọi cứu hoả và Bốp-sy đã tham dự cả ba. Cậu còn được đài truyền hình địa phương quay phim.
Đêm nọ, khi tất cả các dấu hiệu sự sống của cậu bé tụt xuống một cách đột ngột. Bác sĩ nhớ đến ngày mà Bốp-sy sống như một lính cứu hoả, cô gọi cho đội trưởng và hỏi họ có thể gửi một người lính cứu hoả trong đồng phục đến với cậu trong lúc này hay không.
Người đội trưởng trả lời: “Chúng tôi sẽ có mặt ở đó trong vòng năm phút nữa. Khi cô nghe tiếng còi xe và ánh chớp phát ra từ xe cứu hoả, cô hãy thông báo cho toàn bệnh viện, đó không phải là báo động cháy. Đó chỉ là đội cứu hoả đến để chia tay với một trong những thành viên tuyệt vời nhất của mình. Cô hãy mở cửa sổ phòng cậu bé. Xin cảm ơn.”
Khoảng năm phút sau, chiếc xe cứu hoả chạy đến bệnh viện. Thang được dựng lên đến cửa sổ phòng Bốp-sy, mười bốn lính cứu hoả nam và hai lính cứu hoả nữ trèo qua thang vào phòng. Được mẹ cậu bé cho phép, họ ôm cậu và nói với cậu bé rằng họ rất yêu cậu.
Bốp-sy nhìn lên người đội trưởng và nói:
- Thưa chỉ huy, vậy cháu là lính cứu hoả thật sự phải không?
- Phải, cháu là lính cứu hoả thật sự. – Người đội trưởng nói.
- Bốp-sy mỉm cười và nhắm mắt lại mãi mãi.
. Câu chuyện muốn gửi đến chúng ta bài học gì? .....................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................