K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

(1.0 điểm) Từ nhân vật Tư trong văn bản, em suy nghĩ gì về tác động của hoàn cảnh sống đối với con người? Bài đọc: ĐỨA CON NGƯỜI VỢ LẼ      Tư nằm dán mình trên giường. Đầu anh nặng trĩu trên chiếc gối bông cáu ghét. Mắt nhìn trân trân lên sàn nhà; lúc ấy anh không nghĩ ngợi gì. Hai tay nặng nề rời rạc, thỉnh thoảng lại cố gượng đập nhẹ xuống phản, để xua đuổi những nỗi tê tê buồn...
Đọc tiếp

(1.0 điểm) Từ nhân vật Tư trong văn bản, em suy nghĩ gì về tác động của hoàn cảnh sống đối với con người?

Bài đọc:

ĐỨA CON NGƯỜI VỢ LẼ

     Tư nằm dán mình trên giường. Đầu anh nặng trĩu trên chiếc gối bông cáu ghét. Mắt nhìn trân trân lên sàn nhà; lúc ấy anh không nghĩ ngợi gì. Hai tay nặng nề rời rạc, thỉnh thoảng lại cố gượng đập nhẹ xuống phản, để xua đuổi những nỗi tê tê buồn buồn chạy trong các ống xương. Anh xoay mình lại cho đỡ mỏi. Mắt se sẽ nhắm lại, và lắng nghe những cảm giác chạy trong người. Ruột anh xót như cào. Bụng hóp lại. Mặt phờ phạc. Anh thấy cáu kỉnh vẩn vơ, những muốn càu nhàu mấy tiếng. Tư đói quá, đói lả người đi. Đã hai hôm nay rồi, anh chưa có hột cơm nào vào trong bụng. [...]

      Tư là con vợ ba. Thầy mẹ anh lấy nhau không phải là đôi bên bác mẹ gả bán, không phải nhà hiếm hoi, không phải tình yêu. Cha anh hơn mẹ anh đến ba mươi tuổi. Mẹ già anh lấy mẹ anh về để có người cáng đáng việc đồng. Vốn là người quê mùa, nên việc đồng mẹ anh rất thạo. Mẹ già anh rất chiều quý, họ chiều vậy chẳng qua là muốn chạy việc. Thầy anh mất năm trước, mẹ già anh mất năm sau. Nhà không làm ruộng nữa. Các anh Tư đều đi chợ trên, Tư phải thôi học ở nhà. Hai mẹ con lâm vào cảnh thất nghiệp. Ruộng không có mà làm; đi buôn – buôn xùng buôn xằng thôi cũng không có vốn. Anh em họ mạc thì thờ ơ lạnh nhạt, họ coi hình như không có mẹ con Tư trong gia đình nữa. Vả lại dẫu rằng nghèo, nhưng mẹ anh rất khái, không muốn chịu tiếng nhờ ai. Bà đi khâu thuê vá mướn kiếm gạo về nuôi con. Nhiều khi không có việc làm, mẹ con đành chịu đói. Những hôm ấy, bà thường trốn tránh, bà rất sợ phải nhìn cảnh mẹ con đói khát. Muốn cho mẹ cất gánh nặng, đã nhiều lần Tư xin làm phó nhỏ mấy hiệu thợ may và sơn guốc, nhưng họ đều từ chối vì dạo này hàng ế. Họ hứa đến tháng tám này sẽ gọi anh làm. Bất đắc dĩ anh phải đóng vai ăn bám.

     Tư nghĩ liên miên: Anh thấy một niềm oán trách ngấm ngầm trong thâm tâm. Anh oán cha anh, người đã sinh ra anh mà săn sóc không chu đáo. Anh oán một cái gì không tên đã đẩy anh vào cảnh khốn quẫn. Tư nhếch một nụ cười thảm hại. Một ý tưởng chua chát hiện ra trong trí: Là một thằng con vợ lẽ, không phải vì hương khói, chỉ là thằng thừa trong gia đình. Tư thấy bứt rứt khó chịu. Những ý tưởng hỗn loạn ở trong óc. Anh thong thả nằm xuống. Mắt nhắm lại, muốn ngủ đi, để những tư tưởng hắc ám khỏi đến quấy nhiễu. Nhưng không sao ngủ được với cái dạ dày. [...]
      Trên nhà, ông Cả vùng thức dậy. Ông vươn vai, bẻ khục, vặn mình kêu răng rắc. Ông vừa ngáp vừa gọi:

     - Tư ơi?

     - Dạ.

     - Thoáng cái là lỉnh. Thoáng cái là lỉnh thôi.

     Tư gượng gạo đứng lên, lệt xệt bước lên trên nhà. Ông Cả vứt một hào ra bàn, dịu giọng:

     - Đi mua một hào phở?

     - Vâng.

     - Đem bát mà đi.

     - Vâng.

     Tư thất thểu lê bước. Tay bưng có bát phở mà mỏi rã rời. Khói bốc lên nghi ngút. Anh thèm quá. Trông những bánh tráng trắng phau mềm dẻo, ẩn hiện trong nước dùng váng sao, những miếng thịt bò mỏng tang xếp gọn ghẽ, những hành, mùi, hồ tiêu rắc lên trên, thơm ngào ngạt phả mãi vào mũi anh. Con tỳ, con vị như thức dậy, bụng sôi sùng sục, vần lên chuyển xuống. Nước bọt cứ ứa mãi ra, anh ao ước được một bát.

     Tư đặt bát phở lên bàn cho anh, rồi lặng lẽ ra ngoài thềm. Ông Cả vừa ăn vừa cắm cáu gắt:

     - Gớm! Phở! Ăn rẳng như đấm vào họng!

     Tư se sẽ nuốt nước bọt. Thật là mỉa mai. Ăn xong, buông đũa buông bát, ông Cả vội vã cắp cặp ra đi. Ông còn cay mấy hội bạch cược hôm qua.

     Ông Cả đi rồi. Tư cũng chẳng buồn ra đóng cửa. Anh định đem bát ra chậu ngâm, nhưng lại thôi, là vì anh thấy còn đến lưng bát nước dùng ăn thừa. Lúc khác ai còn giữ lại làm gì? Nhưng lúc này… Tư đưa bát phở lên mũi ngửi, mùi thơm ngào ngạt bốc lên. Anh nếm một ngụm chèm chẹp miệng. Trời ơi sao mà ngon thế! Anh ước ao giá mà được một bát cơm nguội trộn ăn thì phải biết! Nghĩ đến cơm nguội, anh lại nhớ đến một hôm, cũng đói như hôm nay. Thân, bạn chí thiết của anh, đến chơi nèo mãi anh về nhà. Rồi mời anh:

     - Nhà đi vắng cả, chỗ anh em với nhau, tôi nói thật: Anh ở đây ăn cơm nguội - cơm nguội thôi - với tôi cho vui nhé.

     Cái bữa cơm nguội với cà ấy sao mà ngon thế! Tư còn nhớ mãi, có lẽ suốt đời: Tư so sánh ông Cả với Thân. Nỗi căm hờn nổi dậy trong lòng. Hai mắt anh quắc lên một cách dữ dội. Anh nghiến răng ném mạnh "bát phở" ra sân. Tiếng bát vỡ làm cho lòng anh dịu. Anh bật cười thấy mình vô lý và thấy tiêng tiếc. Tư thấy mỏi rã rời. Toàn thân run lên. Anh nằm lả xuống.

     Chiều tàn đã lâu. Cảnh vật thẫm lại. Gió khua lá lao xao. Những lùm cây đen thẫm lắc lư trên nền trời sẫm đục. Thân, một tay ôm gói bọc giấy báo, một tay đẩy mạnh cánh cửa. Một tiếng rít rền trong yên lặng. Anh xăm xăm bước, nhớn nhác nhìn vào mấy gian nhà tối om. Miệng lẩm bẩm:

      - Quái sao nhà cửa để tối thế này!

     Thân im bặt vì biết mình nhỡ lời. Anh thong thả bước lên nhà. Đặt gói lên bàn, Tư vẫn nằm rũ trên tràng kỷ không biết bạn đến. Thân lay bạn:

     - Tư! Tư!

     Tư thều thào:

     - Thân đấy à?

     - Ừ, Tư ngủ à?

     Giọng Tư nhỏ đầy mệt nhọc:

     - Không... Thân vào tôi cũng biết, nhưng mệt... quá...

     Thân ái ngại nhìn bạn trong bóng tối. Đoạn anh nói rất nhẹ nhàng:

     - Tôi đem cho Tư ít hạt mít đây. Tư ăn đi.

     Tư cảm động quá. Nước mắt chảy ròng ròng, anh nghẹn ngào:

     - Thân tốt với tôi quá.

     - Ồ! Anh.

     Đôi bạn ngồi âm thầm trong bóng tối. Tiếng Tư nhai hạt mít trong im lặng. Tư chợt nghĩ đến mẹ, anh ngóc đầu bảo bạn:

     - Thân cất đi cho tôi một nửa nhé.

     Anh định tâm để dành cho mẹ, Thân ôn tồn:

     - Ừ, còn nhiều anh ạ.

     Tư lại nghĩ đến mình, đến tương lai. Một tương lai mờ mịt của đứa con vợ lẽ. Anh thở dài não ruột.

     - Gì thế anh?

     - Không.

     Hai người im lặng.

(Kim Lân, Tổng tập văn học Việt Nam, Tập 33, 

NXB Khoa học xã hội, Hà Nội, 2000, tr. 475 - 479)​

0

Biện pháp tu từ so sánh "những mùa quả lặn rồi mọc" - "mặt trời"/"mặt trăng".

7 tháng 4

so sánh

Bài thơ là lời của người con dành cho người mẹ của mình. Đó là sự biết ơn trân trọng của đứa con dành cho người mẹ tần tảo, vất vả hi sinh nuôi nấng các con nên người.

20 tháng 2

Trên bàn học của em có một chiếc đồng hồ báo thức rất đẹp. Đó là chiếc đồng hồ do anh Hai mua cho em khi đi học ở Sài Gòn về.

Chiếc đồng hồ báo thức này, có ngoại hình khác hẳn với những chiếc đồng hồ báo thức mà em từng nhìn thấy. Nó có hình chữ nhật, bề dài chừng hơn một gang tay, cầm khá nặng. Bên ngoài đồng hồ là một lớp nhựa cứng màu vàng tươi, vừa đẹp lại còn dễ vệ sinh nữa. Mặt dưới của đồng hồ, là bốn cái nút tròn làm bằng cao su, chính là chân của đồng hồ. Nó giúp chiếc đồng hồ đứng vững trên mặt bàn mà không bị trượt.

Nét đặc biệt nhất của chiếc đồng hồ này, là mặt trước của nó. Thay vì mặt đồng hồ bằng giấy với những chiếc kim, thì mặt đồng hồ của em là một màn hình điện tử, hiển thị con số đúng từng giờ, phút và giây. Ở góc trên cùng còn hiển thị cả ngày, tháng và năm nữa. Vừa tiện lợi lại còn đẹp và độc đáo. Nhờ con số to màu đen trên màn hình ấy, mà em luôn có thể xem đúng giờ vừa nhanh lại vừa tiện hơn nhiều so với việc nhìn các cây kim đồng hồ. Mặt sau của đồng hồ là một cái cổng để sạc điện cho đồng hồ. Cứ khoảng một tuần, em sẽ sạc điện một lần cho chiếc đồng hồ của mình. Nếu gần hết pin, nó sẽ chớp chiếc đèn ở góc để báo hiệu cho em biết nên không cần lo. Bên cạnh cổng sạc, là ba nút bấm để điều chính giờ, ngày và hẹn giờ cho chiếc đồng hồ báo thức. Khi em bấm hẹn giờ, thì giờ được hẹn sẽ hiện ở góc dưới bên trái màn hình. Đến giờ đó, thì chiếc đồng hồ sẽ vừa chớp đèn vừa kêu tít tít tít đến khi nào em bấm vào nút tắt ở trên đỉnh chiếc đồng hồ mới thôi.

Với vẻ ngoài xinh đẹp và mới lạ, chiếc đồng hồ báo thức này đã trở thành một đồ vật trang trí tuyệt vời cho bàn học của em. Em thích chiếc đồng hồ lắm. Bạn nào đến nhà em chơi, cũng xuýt xoa về nó khiến em càng thêm vui vẻ và thích thú.

4 tháng 4

“Reng! Reng! Reng!...”

   Mỗi khi những âm thanh quen thuộc ấy vang lên mỗi sáng, em lại bắt đầu ngày mới của mình với “người bạn” đồng hồ của mình. Đồng hồ là món quà đặc biệt của mẹ dành tặng em nhân dịp bước vào năm học mới.

   Ôi! Chiếc đồng hồ mới dễ thương làm sao! Thoạt nhìn, em đã bị cuốn hút ngay bởi hình dáng tròn xoe như chiếc đĩa sứ của nó. Nhưng không giống với những chiếc đĩa trắng đơn điệu, chiếc đồng hồ được những người thợ khoác cho một bộ quần áo xanh lam biêng biếc. Mặt đồng hồ hình tròn, được làm bằng nhựa cứng, trong suốt. Nhờ sự trong suốt, mà chúng ta có thể nhìn được những con số đang ngay ngắn đứng bên trong. Các con số chẳng khác nào những chú lùn đầy màu sắc. Chúng lúc nào cũng nắm tay nhau, rồi xếp thành một vòng tròn để chơi trò mèo đuổi chuột với họ hàng nhà kim. Nhà kim không đông anh em như nhà số. Gia đình này chỉ có bốn người, chúng được cố định với nhau bằng một núm tròn, nho nhỏ, bóng nhoáng. Cái núm cứ như cố giữ chúng lại, không cho chạy lung tung vì ham chơi. Anh cả kim giờ đứng đầu. Anh ta to béo, lùn tẹt nhưng tính tình lại cẩn thận, tỉ mỉ nên lúc nào cũng chỉ nhích từng chút một. Chắc hẳn anh sợ mắc sai lầm về thời gian. Anh lúc nào cũng vận một bộ vest đen bóng bẩy, trông rất hợp với dáng vẻ đứng đầu. Kim phút là người em thứ hai. Chàng trai này trông điển trai nhất khi diện bộ cánh màu xanh sẫm. Anh luôn có những bước đi hoàn hảo, không chậm rãi như anh cả, mà cũng chẳng liên liến như cậu em của mình. Cậu em trai út nhà kim nghịch ngợm lắm. Cậu ta có dáng người gầy gò, thanh mảnh, trông chẳng giống hai người anh khỏe mạnh, lực lưỡng. Ấy thế mà, thể lực của cậu rất tuyệt vời. Cậu lúc nào cũng là quán quân trong các cuộc thi, trò chơi với mọi người. Cậu luôn vui vẻ cất vang bài ca tích tắc tích tắc, nghe rất vui tai. Cuối cùng là bé kim báo thức nhỏ nhất nhà. Bé luôn là người giữ nhiệm vụ quan trọng nên lúc nào cũng nhẹ nhàng trong bộ váy vàng hoa. Bé ngoan ngoãn đứng nhìn các anh vui đùa. Hễ bị anh kim giờ trêu đùa, bé liền cất tiếng khóc kì lạ mà cũng quen thuộc “reng…reng…reng”. Việc nghe tiếng khóc nà vào mỗi sáng đã trở nên quen thuộc với em. Nhờ nó, mỗi ngày em đều cảm thấy vui tươi lạ thường.

   Mặt đằng sau là một bộ phận không thể thiếu của đồng hồ. Mặt này có chỗ để em có thể thay pin, điều chỉn giờ giấc sao cho hợp lí. Quan trọng không kém là chiếc chân đỡ vững chãi để đồng hồ không bị lăn lông lốc như những quả bóng trên sân. Nét dáng yêu, duyên dáng của chiếc đồng hồ mà thu hút em ngay từ phút đầu tiên chính là những viên kim cương nhỏ trên cùng. Những viên kim cương này xếp liền nhau tạo thành một chiếc vương miện lấp lánh. Chiếc đồng hồ của em lúc nào cũng cần mẫn, chăm chỉ. Lúc em nghỉ ngơi, nó cũng không ngừng làm việc mà không hề biết mệt. Nhờ có đồng hồ, em đã biết quý trọng thời gian hơn, biết sắp xếp mọi việc sao cho hợp lí hơn.

   Thời gian trôi qua, cũng gần một năm rồi, chiếc đồng hồ vẫn vẹn nguyên như mới, bộ cánh xanh biếc giờ đã đầy những hình dán vui nhộn. Chiếc đồng hồ như một người bạn thân yêu của em vậy, nó không chỉ đưa thời gian trôi mà nó còn lưu giữ những kỉ niệm buồn vui qua thời gian. Em sẽ gìn giữ nó thật tốt để chị luôn đồng hành với em đón chào ngày mới.

Em rút ra bài học gì cho bản thân từ câu chuyện "Trên khóm tre đầu ngõ"? Bài đọc: TRÊN KHÓM TRE ĐẦU NGÕ​     Một ngày đầu hè, có đôi cò bay đến, đỗ trên khóm tre đầu ngõ nhà ông cháu Bua Kham. Gió đu đưa cành lá làm vợ chồng cò thỉnh thoảng phải rướn chân và khẽ vỗ cánh để lấy thăng bằng. Mấy hôm sau, trên cành tre đã thấy một tổ cò làm bằng cọng và lá tre khô.      Chẳng bao lâu, Bua Kham nghe thấy tiếng cò...
Đọc tiếp

Em rút ra bài học gì cho bản thân từ câu chuyện "Trên khóm tre đầu ngõ"?

Bài đọc:

TRÊN KHÓM TRE ĐẦU NGÕ​

    Một ngày đầu hè, có đôi cò bay đến, đỗ trên khóm tre đầu ngõ nhà ông cháu Bua Kham. Gió đu đưa cành lá làm vợ chồng cò thỉnh thoảng phải rướn chân và khẽ vỗ cánh để lấy thăng bằng. Mấy hôm sau, trên cành tre đã thấy một tổ cò làm bằng cọng và lá tre khô. 

    Chẳng bao lâu, Bua Kham nghe thấy tiếng cò con. Chúng kêu ríu rít trong tổ. Lúc rảnh, Bua Kham thường ra đứng dưới khóm tre. Chẳng gì thương bằng xem lũ cò con đòi ăn. Cứ thoáng thấy đôi cánh trắng chập chờn ở xa là chúng quơ quơ cái đầu trụi lông trên ổ lá. Chúng há rộng cặp mỏ mềm và kêu khàn khàn.

    Một buổi, trời nổi bão lớn. Mưa tạt rát mặt. Cả gia đình cò run rẩy, ướt sũng nên trông càng gầy nhom, xơ xác. Cơn gió mạnh bỗng ào đến. Mấy chú cò con bị hất lên và ngã nhào. Vợ chồng cò muốn lao xuống cứu con, nhưng cánh đã ướt nên đành bám lấy cành tre và kêu quác quác buồn thảm.

    Tan bão, Bua Kham nhìn thấy lũ cò con nằm run run dưới đất, giữa đống lá ngổn ngang. Người ta bảo có thể nhặt cò con về nuôi. Chúng sẽ quen nhà và đi tha thẩn bắt ruồi trên sân. Nhưng Bua Kham không muốn làm tan tác cái gia đình cò bé bỏng. Bọn cò con nhỏ quá, trả chúng về cho bố mẹ chúng thì hơn.

    Bua Kham gọi ông. Ông bắc thang, đem đặt lũ cò con vào chiếc tổ cũ. Mùa sinh nở năm sau, vợ chồng cò rủ thêm ba bốn chục cặp cò bạn cùng đến. Chúng rủ cả những đôi cò lửa đỏ như ánh chớp và những đôi vạc xám như bóng chiều. Khắp vùng, không đâu vui bằng vườn nhà ông cháu Bua Kham.

(Theo Vũ Hùng)

1
20 tháng 2

trong sách lớp 4 kết nối tri thức với cuộc sống tập 2 cx có mà

Nếu là gia đình nhà cò, em sẽ nói gì với ông cháu Bua Kham? Bài đọc: TRÊN KHÓM TRE ĐẦU NGÕ​     Một ngày đầu hè, có đôi cò bay đến, đỗ trên khóm tre đầu ngõ nhà ông cháu Bua Kham. Gió đu đưa cành lá làm vợ chồng cò thỉnh thoảng phải rướn chân và khẽ vỗ cánh để lấy thăng bằng. Mấy hôm sau, trên cành tre đã thấy một tổ cò làm bằng cọng và lá tre khô.      Chẳng bao lâu, Bua Kham nghe thấy tiếng cò con. Chúng kêu...
Đọc tiếp

Nếu là gia đình nhà cò, em sẽ nói gì với ông cháu Bua Kham?

Bài đọc:

TRÊN KHÓM TRE ĐẦU NGÕ​

    Một ngày đầu hè, có đôi cò bay đến, đỗ trên khóm tre đầu ngõ nhà ông cháu Bua Kham. Gió đu đưa cành lá làm vợ chồng cò thỉnh thoảng phải rướn chân và khẽ vỗ cánh để lấy thăng bằng. Mấy hôm sau, trên cành tre đã thấy một tổ cò làm bằng cọng và lá tre khô. 

    Chẳng bao lâu, Bua Kham nghe thấy tiếng cò con. Chúng kêu ríu rít trong tổ. Lúc rảnh, Bua Kham thường ra đứng dưới khóm tre. Chẳng gì thương bằng xem lũ cò con đòi ăn. Cứ thoáng thấy đôi cánh trắng chập chờn ở xa là chúng quơ quơ cái đầu trụi lông trên ổ lá. Chúng há rộng cặp mỏ mềm và kêu khàn khàn.

    Một buổi, trời nổi bão lớn. Mưa tạt rát mặt. Cả gia đình cò run rẩy, ướt sũng nên trông càng gầy nhom, xơ xác. Cơn gió mạnh bỗng ào đến. Mấy chú cò con bị hất lên và ngã nhào. Vợ chồng cò muốn lao xuống cứu con, nhưng cánh đã ướt nên đành bám lấy cành tre và kêu quác quác buồn thảm.

    Tan bão, Bua Kham nhìn thấy lũ cò con nằm run run dưới đất, giữa đống lá ngổn ngang. Người ta bảo có thể nhặt cò con về nuôi. Chúng sẽ quen nhà và đi tha thẩn bắt ruồi trên sân. Nhưng Bua Kham không muốn làm tan tác cái gia đình cò bé bỏng. Bọn cò con nhỏ quá, trả chúng về cho bố mẹ chúng thì hơn.

    Bua Kham gọi ông. Ông bắc thang, đem đặt lũ cò con vào chiếc tổ cũ. Mùa sinh nở năm sau, vợ chồng cò rủ thêm ba bốn chục cặp cò bạn cùng đến. Chúng rủ cả những đôi cò lửa đỏ như ánh chớp và những đôi vạc xám như bóng chiều. Khắp vùng, không đâu vui bằng vườn nhà ông cháu Bua Kham.

(Theo Vũ Hùng)

0
20 tháng 2

Sau vườn nhà em có một cây roi hơn bốn năm tuổi. Sau bao ngày chăm sóc, năm nay, cuối cùng cây cũng cho lứa quả đầu tiên.

Cây roi được trồng cạnh giếng, thân cao gần 5m, to như cột nhà. Những cành lớn mọc từ thân cây đều to như cổ chân, chắc nịch, có thể gánh được hai người một lần. Lá cây roi có vẻ ngoài như lá xoài nhưng ngắn hơn. Khắp cành nhánh, lá roi mọc dày, chồng chéo lên nhau tạo thành tán cây rộng xanh um, che bóng mát cho cả khu vực quanh giếng. Năm nay, lần đầu cây ra hoa, từng chùm hoa nhỏ li ti xinh xắn lắm. Rồi khi nắng bắt đầu rực rỡ, những chùm roi đầu tiên cũng xuất hiện. Chúng có hình như cái chuông, nhỏ như quả cà chua bi. Chỉ một thời gian nữa thôi, chúng sẽ to hơn, như cái nắm tay và chuyển đỏ. Đó là lúc trái roi đã chín.

Thấy cây roi ra trái, cả nhà mừng lắm. Nên chiều nào cả nhà cũng ra xem quả và tưới nước cho cây.

Trong nhà em có rất nhiều cây ăn quả như cóc ,hồng xiêm,ổi..nhưng em thích nhất là cây xoài cát ở góc vườn nhà em.

Từ xa nhìn lại cây xoài như ngọn Hải Đăng đang lênh đênh trên biển. Tiến lại gần, cây xoài đứng sừng sững ở góc vườn. Những rễ cây đâm sâu xuống lòng đất để hút chất dinh dưỡng. Thân cây xoài sần sùi và to lắm. Những nhánh cây được bố em cắt tỉa thường xuyên nên nó gọn gàng và đẹp lắm. Cứ đến mùa, mẹ em lại bất những quả to tròn và đẹp mắt để trưng bày ở bàn thờ. Cây xoài này ngon lắm! vị của nó ngọt thanh,cắm một miếng nó đọng lại vị ngọt ở đầu lưỡi. Em vẫn còn nhớ mãi cái kỉ niệm : bố làm cho em một cái xích đu gắn với hai thân cây xoài.Mỗi lần em đi học về bố lại dẫn em ra cạnh cây xoài để câu cá ,vừa câu cá vừa ăn xoài.Những con cá to nhất bố lại để phần cho em rồi còn những con cá bé thì bố lại cho chú mèo của nhà hàng xóm.

Cây xoài đã gắn bó với em bao nhiêu kỉ niệm .Em rất yêu quý cây xoài này.