Báo cáo học liệu
Mua học liệu
Mua học liệu:
-
Số dư ví của bạn: 0 coin - 0 Xu
-
Nếu mua học liệu này bạn sẽ bị trừ: 2 coin\Xu
Để nhận Coin\Xu, bạn có thể:
Luyện tập SVIP
ĐỘC TIỂU THANH KÍ
(Đọc Tiểu Thanh kí)
Phiên âm
Tây Hồ hoa uyển tẫn thành khư,
Độc điếu song tiền nhất chỉ thư.
Chi phấn hữu thần liên tử hậu,
Văn chương vô mệnh luỵ phần dư.
Cổ kim hận sự thiên nan vấn,
Phong vận kì oan ngã tự cư.
Bất tri tam bách dư niên hậu,
Thiên hạ hà nhân khấp Tố Như?
Dịch nghĩa
Cảnh đẹp Tây Hồ nay đã thành bãi hoang cả rồi,
Riêng ta viếng nàng qua một tờ giấy trước cửa sổ.
Son phấn vì có thần nên vẫn phải xót xa về những việc sau khi chết,
Văn chương không có số mệnh, phải chịu luy bị đốt dở.
Nỗi oán hận xưa nay khó mà hỏi trời cho rõ được,
Nỗi oan khiên lạ lùng của kẻ phong nhã, ta tự cũng đặt mình vào.
Chẳng biết hơn ba trăm năm sau,
Trong thiên hạ, người nào sẽ khóc Tố Như?
Dịch thơ
Bài 1
Tây Hồ cảnh đẹp hóa gò hoang,
Thổn thức bên song mảnh giấy tàn.
Son phấn có thần chôn vẫn hận,
Văn chương không mệnh đốt còn vương.
Nỗi hờn kim cổ trời khôn hỏi,
Cái án phong lưu khách tự mang.
Chẳng biết ba trăm năm lẻ nữa,
Người đời ai khóc Tố Như chăng?
(Vũ Tam Tập dịch, theo Thơ chữ Hán Nguyễn Du, NXB Văn học Hà Nội, 1978, tr.174)
Bài 2
Tây Hồ hoa kiểng: dải gò hoang,
Cửa hé trang thơ chạnh điều nàng.
Hận luống vương thêm hồn phấn đại,
Tro chưa tàn hết luy. văn chương.
Thanh thương khó hỏi oan chồng chất,
Phong nhã đành chung nợ vấn vương
Rồi Tố Như, sau ba kỉ nữa,
Trần gian ai kẻ sụt sùi thương?
(Quách Tấn dịch, tạp chí Văn, số đặc biệt Tưởng niệm Nguyễn Du, Sài Gòn, 1967, dẫn theo Ngữ văn 10, tập một, NXB Giáo dục Việt Nam, Hà Nội, 2018, tr.133)
Nàng Tiểu Thanh là ai?
ĐỘC TIỂU THANH KÍ
(Đọc Tiểu Thanh kí)
Phiên âm
Tây Hồ hoa uyển tẫn thành khư,
Độc điếu song tiền nhất chỉ thư.
Chi phấn hữu thần liên tử hậu,
Văn chương vô mệnh luỵ phần dư.
Cổ kim hận sự thiên nan vấn,
Phong vận kì oan ngã tự cư.
Bất tri tam bách dư niên hậu,
Thiên hạ hà nhân khấp Tố Như?
Dịch nghĩa
Cảnh đẹp Tây Hồ nay đã thành bãi hoang cả rồi,
Riêng ta viếng nàng qua một tờ giấy trước cửa sổ.
Son phấn vì có thần nên vẫn phải xót xa về những việc sau khi chết,
Văn chương không có số mệnh, phải chịu luy bị đốt dở.
Nỗi oán hận xưa nay khó mà hỏi trời cho rõ được,
Nỗi oan khiên lạ lùng của kẻ phong nhã, ta tự cũng đặt mình vào.
Chẳng biết hơn ba trăm năm sau,
Trong thiên hạ, người nào sẽ khóc Tố Như?
Dịch thơ
Bài 1
Tây Hồ cảnh đẹp hóa gò hoang,
Thổn thức bên song mảnh giấy tàn.
Son phấn có thần chôn vẫn hận,
Văn chương không mệnh đốt còn vương.
Nỗi hờn kim cổ trời khôn hỏi,
Cái án phong lưu khách tự mang.
Chẳng biết ba trăm năm lẻ nữa,
Người đời ai khóc Tố Như chăng?
(Vũ Tam Tập dịch, theo Thơ chữ Hán Nguyễn Du, NXB Văn học Hà Nội, 1978, tr.174)
Bài 2
Tây Hồ hoa kiểng: dải gò hoang,
Cửa hé trang thơ chạnh điều nàng.
Hận luống vương thêm hồn phấn đại,
Tro chưa tàn hết luy. văn chương.
Thanh thương khó hỏi oan chồng chất,
Phong nhã đành chung nợ vấn vương
Rồi Tố Như, sau ba kỉ nữa,
Trần gian ai kẻ sụt sùi thương?
(Quách Tấn dịch, tạp chí Văn, số đặc biệt Tưởng niệm Nguyễn Du, Sài Gòn, 1967, dẫn theo Ngữ văn 10, tập một, NXB Giáo dục Việt Nam, Hà Nội, 2018, tr.133)
Xác định thể thơ của tác phẩm “Độc Tiểu Thanh kí”.
ĐỘC TIỂU THANH KÍ
(Đọc Tiểu Thanh kí)
Phiên âm
Tây Hồ hoa uyển tẫn thành khư,
Độc điếu song tiền nhất chỉ thư.
Chi phấn hữu thần liên tử hậu,
Văn chương vô mệnh luỵ phần dư.
Cổ kim hận sự thiên nan vấn,
Phong vận kì oan ngã tự cư.
Bất tri tam bách dư niên hậu,
Thiên hạ hà nhân khấp Tố Như?
Dịch nghĩa
Cảnh đẹp Tây Hồ nay đã thành bãi hoang cả rồi,
Riêng ta viếng nàng qua một tờ giấy trước cửa sổ.
Son phấn vì có thần nên vẫn phải xót xa về những việc sau khi chết,
Văn chương không có số mệnh, phải chịu luy bị đốt dở.
Nỗi oán hận xưa nay khó mà hỏi trời cho rõ được,
Nỗi oan khiên lạ lùng của kẻ phong nhã, ta tự cũng đặt mình vào.
Chẳng biết hơn ba trăm năm sau,
Trong thiên hạ, người nào sẽ khóc Tố Như?
Dịch thơ
Bài 1
Tây Hồ cảnh đẹp hóa gò hoang,
Thổn thức bên song mảnh giấy tàn.
Son phấn có thần chôn vẫn hận,
Văn chương không mệnh đốt còn vương.
Nỗi hờn kim cổ trời khôn hỏi,
Cái án phong lưu khách tự mang.
Chẳng biết ba trăm năm lẻ nữa,
Người đời ai khóc Tố Như chăng?
(Vũ Tam Tập dịch, theo Thơ chữ Hán Nguyễn Du, NXB Văn học Hà Nội, 1978, tr.174)
Bài 2
Tây Hồ hoa kiểng: dải gò hoang,
Cửa hé trang thơ chạnh điều nàng.
Hận luống vương thêm hồn phấn đại,
Tro chưa tàn hết luy. văn chương.
Thanh thương khó hỏi oan chồng chất,
Phong nhã đành chung nợ vấn vương
Rồi Tố Như, sau ba kỉ nữa,
Trần gian ai kẻ sụt sùi thương?
(Quách Tấn dịch, tạp chí Văn, số đặc biệt Tưởng niệm Nguyễn Du, Sài Gòn, 1967, dẫn theo Ngữ văn 10, tập một, NXB Giáo dục Việt Nam, Hà Nội, 2018, tr.133)
Bài thơ được viết bằng loại chữ viết nào dưới đây?
ĐỘC TIỂU THANH KÍ
(Đọc Tiểu Thanh kí)
Phiên âm
Tây Hồ hoa uyển tẫn thành khư,
Độc điếu song tiền nhất chỉ thư.
Chi phấn hữu thần liên tử hậu,
Văn chương vô mệnh luỵ phần dư.
Cổ kim hận sự thiên nan vấn,
Phong vận kì oan ngã tự cư.
Bất tri tam bách dư niên hậu,
Thiên hạ hà nhân khấp Tố Như?
Dịch nghĩa
Cảnh đẹp Tây Hồ nay đã thành bãi hoang cả rồi,
Riêng ta viếng nàng qua một tờ giấy trước cửa sổ.
Son phấn vì có thần nên vẫn phải xót xa về những việc sau khi chết,
Văn chương không có số mệnh, phải chịu luy bị đốt dở.
Nỗi oán hận xưa nay khó mà hỏi trời cho rõ được,
Nỗi oan khiên lạ lùng của kẻ phong nhã, ta tự cũng đặt mình vào.
Chẳng biết hơn ba trăm năm sau,
Trong thiên hạ, người nào sẽ khóc Tố Như?
Dịch thơ
Bài 1
Tây Hồ cảnh đẹp hóa gò hoang,
Thổn thức bên song mảnh giấy tàn.
Son phấn có thần chôn vẫn hận,
Văn chương không mệnh đốt còn vương.
Nỗi hờn kim cổ trời khôn hỏi,
Cái án phong lưu khách tự mang.
Chẳng biết ba trăm năm lẻ nữa,
Người đời ai khóc Tố Như chăng?
(Vũ Tam Tập dịch, theo Thơ chữ Hán Nguyễn Du, NXB Văn học Hà Nội, 1978, tr.174)
Bài 2
Tây Hồ hoa kiểng: dải gò hoang,
Cửa hé trang thơ chạnh điều nàng.
Hận luống vương thêm hồn phấn đại,
Tro chưa tàn hết luy. văn chương.
Thanh thương khó hỏi oan chồng chất,
Phong nhã đành chung nợ vấn vương
Rồi Tố Như, sau ba kỉ nữa,
Trần gian ai kẻ sụt sùi thương?
(Quách Tấn dịch, tạp chí Văn, số đặc biệt Tưởng niệm Nguyễn Du, Sài Gòn, 1967, dẫn theo Ngữ văn 10, tập một, NXB Giáo dục Việt Nam, Hà Nội, 2018, tr.133)
Tài năng của nàng Tiểu Thanh được nói đến trong câu thơ nào?
ĐỘC TIỂU THANH KÍ
(Đọc Tiểu Thanh kí)
Phiên âm
Tây Hồ hoa uyển tẫn thành khư,
Độc điếu song tiền nhất chỉ thư.
Chi phấn hữu thần liên tử hậu,
Văn chương vô mệnh luỵ phần dư.
Cổ kim hận sự thiên nan vấn,
Phong vận kì oan ngã tự cư.
Bất tri tam bách dư niên hậu,
Thiên hạ hà nhân khấp Tố Như?
Dịch nghĩa
Cảnh đẹp Tây Hồ nay đã thành bãi hoang cả rồi,
Riêng ta viếng nàng qua một tờ giấy trước cửa sổ.
Son phấn vì có thần nên vẫn phải xót xa về những việc sau khi chết,
Văn chương không có số mệnh, phải chịu luy bị đốt dở.
Nỗi oán hận xưa nay khó mà hỏi trời cho rõ được,
Nỗi oan khiên lạ lùng của kẻ phong nhã, ta tự cũng đặt mình vào.
Chẳng biết hơn ba trăm năm sau,
Trong thiên hạ, người nào sẽ khóc Tố Như?
Dịch thơ
Bài 1
Tây Hồ cảnh đẹp hóa gò hoang,
Thổn thức bên song mảnh giấy tàn.
Son phấn có thần chôn vẫn hận,
Văn chương không mệnh đốt còn vương.
Nỗi hờn kim cổ trời khôn hỏi,
Cái án phong lưu khách tự mang.
Chẳng biết ba trăm năm lẻ nữa,
Người đời ai khóc Tố Như chăng?
(Vũ Tam Tập dịch, theo Thơ chữ Hán Nguyễn Du, NXB Văn học Hà Nội, 1978, tr.174)
Bài 2
Tây Hồ hoa kiểng: dải gò hoang,
Cửa hé trang thơ chạnh điều nàng.
Hận luống vương thêm hồn phấn đại,
Tro chưa tàn hết luy. văn chương.
Thanh thương khó hỏi oan chồng chất,
Phong nhã đành chung nợ vấn vương
Rồi Tố Như, sau ba kỉ nữa,
Trần gian ai kẻ sụt sùi thương?
(Quách Tấn dịch, tạp chí Văn, số đặc biệt Tưởng niệm Nguyễn Du, Sài Gòn, 1967, dẫn theo Ngữ văn 10, tập một, NXB Giáo dục Việt Nam, Hà Nội, 2018, tr.133)
Vì sao tác giả lại rất đồng cảm với nàng Tiểu Thanh?
ĐỘC TIỂU THANH KÍ
(Đọc Tiểu Thanh kí)
Phiên âm
Tây Hồ hoa uyển tẫn thành khư,
Độc điếu song tiền nhất chỉ thư.
Chi phấn hữu thần liên tử hậu,
Văn chương vô mệnh luỵ phần dư.
Cổ kim hận sự thiên nan vấn,
Phong vận kì oan ngã tự cư.
Bất tri tam bách dư niên hậu,
Thiên hạ hà nhân khấp Tố Như?
Dịch nghĩa
Cảnh đẹp Tây Hồ nay đã thành bãi hoang cả rồi,
Riêng ta viếng nàng qua một tờ giấy trước cửa sổ.
Son phấn vì có thần nên vẫn phải xót xa về những việc sau khi chết,
Văn chương không có số mệnh, phải chịu luy bị đốt dở.
Nỗi oán hận xưa nay khó mà hỏi trời cho rõ được,
Nỗi oan khiên lạ lùng của kẻ phong nhã, ta tự cũng đặt mình vào.
Chẳng biết hơn ba trăm năm sau,
Trong thiên hạ, người nào sẽ khóc Tố Như?
Dịch thơ
Bài 1
Tây Hồ cảnh đẹp hóa gò hoang,
Thổn thức bên song mảnh giấy tàn.
Son phấn có thần chôn vẫn hận,
Văn chương không mệnh đốt còn vương.
Nỗi hờn kim cổ trời khôn hỏi,
Cái án phong lưu khách tự mang.
Chẳng biết ba trăm năm lẻ nữa,
Người đời ai khóc Tố Như chăng?
(Vũ Tam Tập dịch, theo Thơ chữ Hán Nguyễn Du, NXB Văn học Hà Nội, 1978, tr.174)
Bài 2
Tây Hồ hoa kiểng: dải gò hoang,
Cửa hé trang thơ chạnh điều nàng.
Hận luống vương thêm hồn phấn đại,
Tro chưa tàn hết luy. văn chương.
Thanh thương khó hỏi oan chồng chất,
Phong nhã đành chung nợ vấn vương
Rồi Tố Như, sau ba kỉ nữa,
Trần gian ai kẻ sụt sùi thương?
(Quách Tấn dịch, tạp chí Văn, số đặc biệt Tưởng niệm Nguyễn Du, Sài Gòn, 1967, dẫn theo Ngữ văn 10, tập một, NXB Giáo dục Việt Nam, Hà Nội, 2018, tr.133)
Câu thơ “Son phấn hữu thần liên tử hậu” nói đến nỗi oan nào của Tiểu Thanh?
ĐỘC TIỂU THANH KÍ
(Đọc Tiểu Thanh kí)
Phiên âm
Tây Hồ hoa uyển tẫn thành khư,
Độc điếu song tiền nhất chỉ thư.
Chi phấn hữu thần liên tử hậu,
Văn chương vô mệnh luỵ phần dư.
Cổ kim hận sự thiên nan vấn,
Phong vận kì oan ngã tự cư.
Bất tri tam bách dư niên hậu,
Thiên hạ hà nhân khấp Tố Như?
Dịch nghĩa
Cảnh đẹp Tây Hồ nay đã thành bãi hoang cả rồi,
Riêng ta viếng nàng qua một tờ giấy trước cửa sổ.
Son phấn vì có thần nên vẫn phải xót xa về những việc sau khi chết,
Văn chương không có số mệnh, phải chịu luy bị đốt dở.
Nỗi oán hận xưa nay khó mà hỏi trời cho rõ được,
Nỗi oan khiên lạ lùng của kẻ phong nhã, ta tự cũng đặt mình vào.
Chẳng biết hơn ba trăm năm sau,
Trong thiên hạ, người nào sẽ khóc Tố Như?
Dịch thơ
Bài 1
Tây Hồ cảnh đẹp hóa gò hoang,
Thổn thức bên song mảnh giấy tàn.
Son phấn có thần chôn vẫn hận,
Văn chương không mệnh đốt còn vương.
Nỗi hờn kim cổ trời khôn hỏi,
Cái án phong lưu khách tự mang.
Chẳng biết ba trăm năm lẻ nữa,
Người đời ai khóc Tố Như chăng?
(Vũ Tam Tập dịch, theo Thơ chữ Hán Nguyễn Du, NXB Văn học Hà Nội, 1978, tr.174)
Bài 2
Tây Hồ hoa kiểng: dải gò hoang,
Cửa hé trang thơ chạnh điều nàng.
Hận luống vương thêm hồn phấn đại,
Tro chưa tàn hết luy. văn chương.
Thanh thương khó hỏi oan chồng chất,
Phong nhã đành chung nợ vấn vương
Rồi Tố Như, sau ba kỉ nữa,
Trần gian ai kẻ sụt sùi thương?
(Quách Tấn dịch, tạp chí Văn, số đặc biệt Tưởng niệm Nguyễn Du, Sài Gòn, 1967, dẫn theo Ngữ văn 10, tập một, NXB Giáo dục Việt Nam, Hà Nội, 2018, tr.133)
Đâu là nhận định đúng về “nỗi hận” trong câu thơ “Cổ kim hận sự thiên nan vấn” ?
ĐỘC TIỂU THANH KÍ
(Đọc Tiểu Thanh kí)
Phiên âm
Tây Hồ hoa uyển tẫn thành khư,
Độc điếu song tiền nhất chỉ thư.
Chi phấn hữu thần liên tử hậu,
Văn chương vô mệnh luỵ phần dư.
Cổ kim hận sự thiên nan vấn,
Phong vận kì oan ngã tự cư.
Bất tri tam bách dư niên hậu,
Thiên hạ hà nhân khấp Tố Như?
Dịch nghĩa
Cảnh đẹp Tây Hồ nay đã thành bãi hoang cả rồi,
Riêng ta viếng nàng qua một tờ giấy trước cửa sổ.
Son phấn vì có thần nên vẫn phải xót xa về những việc sau khi chết,
Văn chương không có số mệnh, phải chịu luy bị đốt dở.
Nỗi oán hận xưa nay khó mà hỏi trời cho rõ được,
Nỗi oan khiên lạ lùng của kẻ phong nhã, ta tự cũng đặt mình vào.
Chẳng biết hơn ba trăm năm sau,
Trong thiên hạ, người nào sẽ khóc Tố Như?
Dịch thơ
Bài 1
Tây Hồ cảnh đẹp hóa gò hoang,
Thổn thức bên song mảnh giấy tàn.
Son phấn có thần chôn vẫn hận,
Văn chương không mệnh đốt còn vương.
Nỗi hờn kim cổ trời khôn hỏi,
Cái án phong lưu khách tự mang.
Chẳng biết ba trăm năm lẻ nữa,
Người đời ai khóc Tố Như chăng?
(Vũ Tam Tập dịch, theo Thơ chữ Hán Nguyễn Du, NXB Văn học Hà Nội, 1978, tr.174)
Bài 2
Tây Hồ hoa kiểng: dải gò hoang,
Cửa hé trang thơ chạnh điều nàng.
Hận luống vương thêm hồn phấn đại,
Tro chưa tàn hết luy. văn chương.
Thanh thương khó hỏi oan chồng chất,
Phong nhã đành chung nợ vấn vương
Rồi Tố Như, sau ba kỉ nữa,
Trần gian ai kẻ sụt sùi thương?
(Quách Tấn dịch, tạp chí Văn, số đặc biệt Tưởng niệm Nguyễn Du, Sài Gòn, 1967, dẫn theo Ngữ văn 10, tập một, NXB Giáo dục Việt Nam, Hà Nội, 2018, tr.133)
Bất tri tam bách dư niên hậu,
Thiên hạ hà nhân khấp Tố Như?
Hai câu thơ đã thể hiện nét mới nào của tư tưởng nhân đạo cuối thế kỉ XVIII, đầu thế kỉ XIX?
ĐỘC TIỂU THANH KÍ
(Đọc Tiểu Thanh kí)
Phiên âm
Tây Hồ hoa uyển tẫn thành khư,
Độc điếu song tiền nhất chỉ thư.
Chi phấn hữu thần liên tử hậu,
Văn chương vô mệnh luỵ phần dư.
Cổ kim hận sự thiên nan vấn,
Phong vận kì oan ngã tự cư.
Bất tri tam bách dư niên hậu,
Thiên hạ hà nhân khấp Tố Như?
Dịch nghĩa
Cảnh đẹp Tây Hồ nay đã thành bãi hoang cả rồi,
Riêng ta viếng nàng qua một tờ giấy trước cửa sổ.
Son phấn vì có thần nên vẫn phải xót xa về những việc sau khi chết,
Văn chương không có số mệnh, phải chịu luy bị đốt dở.
Nỗi oán hận xưa nay khó mà hỏi trời cho rõ được,
Nỗi oan khiên lạ lùng của kẻ phong nhã, ta tự cũng đặt mình vào.
Chẳng biết hơn ba trăm năm sau,
Trong thiên hạ, người nào sẽ khóc Tố Như?
Dịch thơ
Bài 1
Tây Hồ cảnh đẹp hóa gò hoang,
Thổn thức bên song mảnh giấy tàn.
Son phấn có thần chôn vẫn hận,
Văn chương không mệnh đốt còn vương.
Nỗi hờn kim cổ trời khôn hỏi,
Cái án phong lưu khách tự mang.
Chẳng biết ba trăm năm lẻ nữa,
Người đời ai khóc Tố Như chăng?
(Vũ Tam Tập dịch, theo Thơ chữ Hán Nguyễn Du, NXB Văn học Hà Nội, 1978, tr.174)
Bài 2
Tây Hồ hoa kiểng: dải gò hoang,
Cửa hé trang thơ chạnh điều nàng.
Hận luống vương thêm hồn phấn đại,
Tro chưa tàn hết luy. văn chương.
Thanh thương khó hỏi oan chồng chất,
Phong nhã đành chung nợ vấn vương
Rồi Tố Như, sau ba kỉ nữa,
Trần gian ai kẻ sụt sùi thương?
(Quách Tấn dịch, tạp chí Văn, số đặc biệt Tưởng niệm Nguyễn Du, Sài Gòn, 1967, dẫn theo Ngữ văn 10, tập một, NXB Giáo dục Việt Nam, Hà Nội, 2018, tr.133)
“Tây Hồ” (Tây Hồ hoa uyển tẫn thành khư) là địa danh nào?
ĐỘC TIỂU THANH KÍ
(Đọc Tiểu Thanh kí)
Phiên âm
Tây Hồ hoa uyển tẫn thành khư,
Độc điếu song tiền nhất chỉ thư.
Chi phấn hữu thần liên tử hậu,
Văn chương vô mệnh luỵ phần dư.
Cổ kim hận sự thiên nan vấn,
Phong vận kì oan ngã tự cư.
Bất tri tam bách dư niên hậu,
Thiên hạ hà nhân khấp Tố Như?
Dịch nghĩa
Cảnh đẹp Tây Hồ nay đã thành bãi hoang cả rồi,
Riêng ta viếng nàng qua một tờ giấy trước cửa sổ.
Son phấn vì có thần nên vẫn phải xót xa về những việc sau khi chết,
Văn chương không có số mệnh, phải chịu luy bị đốt dở.
Nỗi oán hận xưa nay khó mà hỏi trời cho rõ được,
Nỗi oan khiên lạ lùng của kẻ phong nhã, ta tự cũng đặt mình vào.
Chẳng biết hơn ba trăm năm sau,
Trong thiên hạ, người nào sẽ khóc Tố Như?
Dịch thơ
Bài 1
Tây Hồ cảnh đẹp hóa gò hoang,
Thổn thức bên song mảnh giấy tàn.
Son phấn có thần chôn vẫn hận,
Văn chương không mệnh đốt còn vương.
Nỗi hờn kim cổ trời khôn hỏi,
Cái án phong lưu khách tự mang.
Chẳng biết ba trăm năm lẻ nữa,
Người đời ai khóc Tố Như chăng?
(Vũ Tam Tập dịch, theo Thơ chữ Hán Nguyễn Du, NXB Văn học Hà Nội, 1978, tr.174)
Bài 2
Tây Hồ hoa kiểng: dải gò hoang,
Cửa hé trang thơ chạnh điều nàng.
Hận luống vương thêm hồn phấn đại,
Tro chưa tàn hết luy. văn chương.
Thanh thương khó hỏi oan chồng chất,
Phong nhã đành chung nợ vấn vương
Rồi Tố Như, sau ba kỉ nữa,
Trần gian ai kẻ sụt sùi thương?
(Quách Tấn dịch, tạp chí Văn, số đặc biệt Tưởng niệm Nguyễn Du, Sài Gòn, 1967, dẫn theo Ngữ văn 10, tập một, NXB Giáo dục Việt Nam, Hà Nội, 2018, tr.133)
Câu thơ “Độc điếu song tiền nhất chỉ thư” thể hiện điều đặc biệt gì trong hoàn cảnh khi bài thơ ra đời?
ĐỘC TIỂU THANH KÍ
(Đọc Tiểu Thanh kí)
Phiên âm
Tây Hồ hoa uyển tẫn thành khư,
Độc điếu song tiền nhất chỉ thư.
Chi phấn hữu thần liên tử hậu,
Văn chương vô mệnh luỵ phần dư.
Cổ kim hận sự thiên nan vấn,
Phong vận kì oan ngã tự cư.
Bất tri tam bách dư niên hậu,
Thiên hạ hà nhân khấp Tố Như?
Dịch nghĩa
Cảnh đẹp Tây Hồ nay đã thành bãi hoang cả rồi,
Riêng ta viếng nàng qua một tờ giấy trước cửa sổ.
Son phấn vì có thần nên vẫn phải xót xa về những việc sau khi chết,
Văn chương không có số mệnh, phải chịu luy bị đốt dở.
Nỗi oán hận xưa nay khó mà hỏi trời cho rõ được,
Nỗi oan khiên lạ lùng của kẻ phong nhã, ta tự cũng đặt mình vào.
Chẳng biết hơn ba trăm năm sau,
Trong thiên hạ, người nào sẽ khóc Tố Như?
Dịch thơ
Bài 1
Tây Hồ cảnh đẹp hóa gò hoang,
Thổn thức bên song mảnh giấy tàn.
Son phấn có thần chôn vẫn hận,
Văn chương không mệnh đốt còn vương.
Nỗi hờn kim cổ trời khôn hỏi,
Cái án phong lưu khách tự mang.
Chẳng biết ba trăm năm lẻ nữa,
Người đời ai khóc Tố Như chăng?
(Vũ Tam Tập dịch, theo Thơ chữ Hán Nguyễn Du, NXB Văn học Hà Nội, 1978, tr.174)
Bài 2
Tây Hồ hoa kiểng: dải gò hoang,
Cửa hé trang thơ chạnh điều nàng.
Hận luống vương thêm hồn phấn đại,
Tro chưa tàn hết luy. văn chương.
Thanh thương khó hỏi oan chồng chất,
Phong nhã đành chung nợ vấn vương
Rồi Tố Như, sau ba kỉ nữa,
Trần gian ai kẻ sụt sùi thương?
(Quách Tấn dịch, tạp chí Văn, số đặc biệt Tưởng niệm Nguyễn Du, Sài Gòn, 1967, dẫn theo Ngữ văn 10, tập một, NXB Giáo dục Việt Nam, Hà Nội, 2018, tr.133)
Nối các từ Hán Việt dưới đây với giải nghĩa tương ứng.
ĐỘC TIỂU THANH KÍ
(Đọc Tiểu Thanh kí)
Phiên âm
Tây Hồ hoa uyển tẫn thành khư,
Độc điếu song tiền nhất chỉ thư.
Chi phấn hữu thần liên tử hậu,
Văn chương vô mệnh luỵ phần dư.
Cổ kim hận sự thiên nan vấn,
Phong vận kì oan ngã tự cư.
Bất tri tam bách dư niên hậu,
Thiên hạ hà nhân khấp Tố Như?
Dịch nghĩa
Cảnh đẹp Tây Hồ nay đã thành bãi hoang cả rồi,
Riêng ta viếng nàng qua một tờ giấy trước cửa sổ.
Son phấn vì có thần nên vẫn phải xót xa về những việc sau khi chết,
Văn chương không có số mệnh, phải chịu luy bị đốt dở.
Nỗi oán hận xưa nay khó mà hỏi trời cho rõ được,
Nỗi oan khiên lạ lùng của kẻ phong nhã, ta tự cũng đặt mình vào.
Chẳng biết hơn ba trăm năm sau,
Trong thiên hạ, người nào sẽ khóc Tố Như?
Dịch thơ
Bài 1
Tây Hồ cảnh đẹp hóa gò hoang,
Thổn thức bên song mảnh giấy tàn.
Son phấn có thần chôn vẫn hận,
Văn chương không mệnh đốt còn vương.
Nỗi hờn kim cổ trời khôn hỏi,
Cái án phong lưu khách tự mang.
Chẳng biết ba trăm năm lẻ nữa,
Người đời ai khóc Tố Như chăng?
(Vũ Tam Tập dịch, theo Thơ chữ Hán Nguyễn Du, NXB Văn học Hà Nội, 1978, tr.174)
Bài 2
Tây Hồ hoa kiểng: dải gò hoang,
Cửa hé trang thơ chạnh điều nàng.
Hận luống vương thêm hồn phấn đại,
Tro chưa tàn hết luy. văn chương.
Thanh thương khó hỏi oan chồng chất,
Phong nhã đành chung nợ vấn vương
Rồi Tố Như, sau ba kỉ nữa,
Trần gian ai kẻ sụt sùi thương?
(Quách Tấn dịch, tạp chí Văn, số đặc biệt Tưởng niệm Nguyễn Du, Sài Gòn, 1967, dẫn theo Ngữ văn 10, tập một, NXB Giáo dục Việt Nam, Hà Nội, 2018, tr.133)
Nghệ thuật đối trong hai câu thực có tác dụng nghệ thuật gì?
ĐỘC TIỂU THANH KÍ
(Đọc Tiểu Thanh kí)
Phiên âm
Tây Hồ hoa uyển tẫn thành khư,
Độc điếu song tiền nhất chỉ thư.
Chi phấn hữu thần liên tử hậu,
Văn chương vô mệnh luỵ phần dư.
Cổ kim hận sự thiên nan vấn,
Phong vận kì oan ngã tự cư.
Bất tri tam bách dư niên hậu,
Thiên hạ hà nhân khấp Tố Như?
Dịch nghĩa
Cảnh đẹp Tây Hồ nay đã thành bãi hoang cả rồi,
Riêng ta viếng nàng qua một tờ giấy trước cửa sổ.
Son phấn vì có thần nên vẫn phải xót xa về những việc sau khi chết,
Văn chương không có số mệnh, phải chịu luy bị đốt dở.
Nỗi oán hận xưa nay khó mà hỏi trời cho rõ được,
Nỗi oan khiên lạ lùng của kẻ phong nhã, ta tự cũng đặt mình vào.
Chẳng biết hơn ba trăm năm sau,
Trong thiên hạ, người nào sẽ khóc Tố Như?
Dịch thơ
Bài 1
Tây Hồ cảnh đẹp hóa gò hoang,
Thổn thức bên song mảnh giấy tàn.
Son phấn có thần chôn vẫn hận,
Văn chương không mệnh đốt còn vương.
Nỗi hờn kim cổ trời khôn hỏi,
Cái án phong lưu khách tự mang.
Chẳng biết ba trăm năm lẻ nữa,
Người đời ai khóc Tố Như chăng?
(Vũ Tam Tập dịch, theo Thơ chữ Hán Nguyễn Du, NXB Văn học Hà Nội, 1978, tr.174)
Bài 2
Tây Hồ hoa kiểng: dải gò hoang,
Cửa hé trang thơ chạnh điều nàng.
Hận luống vương thêm hồn phấn đại,
Tro chưa tàn hết luy. văn chương.
Thanh thương khó hỏi oan chồng chất,
Phong nhã đành chung nợ vấn vương
Rồi Tố Như, sau ba kỉ nữa,
Trần gian ai kẻ sụt sùi thương?
(Quách Tấn dịch, tạp chí Văn, số đặc biệt Tưởng niệm Nguyễn Du, Sài Gòn, 1967, dẫn theo Ngữ văn 10, tập một, NXB Giáo dục Việt Nam, Hà Nội, 2018, tr.133)
Giọng điệu chủ đạo của bài thơ là gì?
ĐỘC TIỂU THANH KÍ
(Đọc Tiểu Thanh kí)
Phiên âm
Tây Hồ hoa uyển tẫn thành khư,
Độc điếu song tiền nhất chỉ thư.
Chi phấn hữu thần liên tử hậu,
Văn chương vô mệnh luỵ phần dư.
Cổ kim hận sự thiên nan vấn,
Phong vận kì oan ngã tự cư.
Bất tri tam bách dư niên hậu,
Thiên hạ hà nhân khấp Tố Như?
Dịch nghĩa
Cảnh đẹp Tây Hồ nay đã thành bãi hoang cả rồi,
Riêng ta viếng nàng qua một tờ giấy trước cửa sổ.
Son phấn vì có thần nên vẫn phải xót xa về những việc sau khi chết,
Văn chương không có số mệnh, phải chịu luy bị đốt dở.
Nỗi oán hận xưa nay khó mà hỏi trời cho rõ được,
Nỗi oan khiên lạ lùng của kẻ phong nhã, ta tự cũng đặt mình vào.
Chẳng biết hơn ba trăm năm sau,
Trong thiên hạ, người nào sẽ khóc Tố Như?
Dịch thơ
Bài 1
Tây Hồ cảnh đẹp hóa gò hoang,
Thổn thức bên song mảnh giấy tàn.
Son phấn có thần chôn vẫn hận,
Văn chương không mệnh đốt còn vương.
Nỗi hờn kim cổ trời khôn hỏi,
Cái án phong lưu khách tự mang.
Chẳng biết ba trăm năm lẻ nữa,
Người đời ai khóc Tố Như chăng?
(Vũ Tam Tập dịch, theo Thơ chữ Hán Nguyễn Du, NXB Văn học Hà Nội, 1978, tr.174)
Bài 2
Tây Hồ hoa kiểng: dải gò hoang,
Cửa hé trang thơ chạnh điều nàng.
Hận luống vương thêm hồn phấn đại,
Tro chưa tàn hết luy. văn chương.
Thanh thương khó hỏi oan chồng chất,
Phong nhã đành chung nợ vấn vương
Rồi Tố Như, sau ba kỉ nữa,
Trần gian ai kẻ sụt sùi thương?
(Quách Tấn dịch, tạp chí Văn, số đặc biệt Tưởng niệm Nguyễn Du, Sài Gòn, 1967, dẫn theo Ngữ văn 10, tập một, NXB Giáo dục Việt Nam, Hà Nội, 2018, tr.133)
Câu thơ “Tây Hồ cảnh đẹp hóa gò hoang” muốn nhấn mạnh điều gì?
ĐỘC TIỂU THANH KÍ
(Đọc Tiểu Thanh kí)
Phiên âm
Tây Hồ hoa uyển tẫn thành khư,
Độc điếu song tiền nhất chỉ thư.
Chi phấn hữu thần liên tử hậu,
Văn chương vô mệnh luỵ phần dư.
Cổ kim hận sự thiên nan vấn,
Phong vận kì oan ngã tự cư.
Bất tri tam bách dư niên hậu,
Thiên hạ hà nhân khấp Tố Như?
Dịch nghĩa
Cảnh đẹp Tây Hồ nay đã thành bãi hoang cả rồi,
Riêng ta viếng nàng qua một tờ giấy trước cửa sổ.
Son phấn vì có thần nên vẫn phải xót xa về những việc sau khi chết,
Văn chương không có số mệnh, phải chịu luy bị đốt dở.
Nỗi oán hận xưa nay khó mà hỏi trời cho rõ được,
Nỗi oan khiên lạ lùng của kẻ phong nhã, ta tự cũng đặt mình vào.
Chẳng biết hơn ba trăm năm sau,
Trong thiên hạ, người nào sẽ khóc Tố Như?
Dịch thơ
Bài 1
Tây Hồ cảnh đẹp hóa gò hoang,
Thổn thức bên song mảnh giấy tàn.
Son phấn có thần chôn vẫn hận,
Văn chương không mệnh đốt còn vương.
Nỗi hờn kim cổ trời khôn hỏi,
Cái án phong lưu khách tự mang.
Chẳng biết ba trăm năm lẻ nữa,
Người đời ai khóc Tố Như chăng?
(Vũ Tam Tập dịch, theo Thơ chữ Hán Nguyễn Du, NXB Văn học Hà Nội, 1978, tr.174)
Bài 2
Tây Hồ hoa kiểng: dải gò hoang,
Cửa hé trang thơ chạnh điều nàng.
Hận luống vương thêm hồn phấn đại,
Tro chưa tàn hết luy. văn chương.
Thanh thương khó hỏi oan chồng chất,
Phong nhã đành chung nợ vấn vương
Rồi Tố Như, sau ba kỉ nữa,
Trần gian ai kẻ sụt sùi thương?
(Quách Tấn dịch, tạp chí Văn, số đặc biệt Tưởng niệm Nguyễn Du, Sài Gòn, 1967, dẫn theo Ngữ văn 10, tập một, NXB Giáo dục Việt Nam, Hà Nội, 2018, tr.133)
Câu thơ nào dưới đây không thể dùng để liên hệ với cảm hứng về người phụ nữ được thể hiện trong “Độc Tiểu Thanh kí”?
Bạn có thể đánh giá bài học này ở đây