tả lại ngày mùng 8 tháng 3
nhớ kết bạn nha và cấm chép trên mạng
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
câu ca dao nói về uống nước nhớ nguồn - 1 đạo lý tốt đẹp cảu cha ông ta từ xưa đến nay
Con người ai sinh ra cũng có tổ tiên ông bà, nhân dân Việt Nam vẫn luôn tự hào khi Tổ Hùng Vương là những người tổ tiên cao cả.Chính vì thế mà bất kì một ai dù ở phương trời nào, hay dang cùng chung sống trên mảnh đất hình chữ S này đều cần phải biết ơn, ghi nhớ đến công lao của những vị anh hùng tổ tiên .
T I C K nhé ^^
Hôm qua dọn phòng, lục trong đống giấy tờ cũ ra quyển vở tập làm văn hồi lớp 6. Quyển tập làm văn hồi đó chưa viết được hết một nửa thì bị bỏ không và mấy năm sau bị tôi hiệu đính dùng tiếp làm vở tập viết chữ Hán.Lý do làm nó chưa bị liệt vào hàng sách vở cũ và đem đi bán đồng nát là vì bìa vở rất đẹp có in hình 3 con vịt nhà Donald, thêm nữa là giấy vở của Vĩnh Tiến ngày đó còn là loại hàng đẹp.Đọc lại văn do chính tay mình viết đã gần 10 năm nghe sao thiệt là lãng xẹt. Đã thế chữ viết đúng kiểu trẻ con thời còn lăng xăng thích cầm bút bi thay cho bút máy. Có đoạn còn học đòi viết tắt ra cái vẻ ra oai… vậy mà không hiểu sao hồi đấy cứ làm như mình học giỏi văn lắm. Kể cả đến số chấm của mấy ông thầy bà giáo cũng tòan điểm 8,điểm 9… Đúng là cái thời còn trẻ. Trong ấy có một bài văn xem ra bản thân tôi bây giờ còn có vẻ chấp nhận được vì nó không đến nỗi…bọ xít… Mà cũng chẳng rõ hồi đó có được ai trợ giúp hay tự mò mẫm viết từ sách mẫu nào ko ta?
“Thứ bảy ngày 2 tháng 2 năm 2002 Tập làm văn Đề bài: Tả cảnh đêm trăng đẹp Có người thích ngắm cảnh biển bình minh đợt thuyền cá về bến, có người thích nô đùa với sóng biển chiều hôm. Còn em lại thích đêm trăng trên biển. Trăng mênh mông, cát như cánh tay dài ôm lấy biển, còn biển thì không ngừng ca hát. Có lẽ, không có trăng nào đẹp bằng trăng biển. Trăng chiếm lĩnh hoàn toàn bầu trời bao la.Và ánh vàng thỏa sức trải khắp bầu trời, rải trên mặt đất. Trong em bây giờ trăng là cổ tích xa xôi đến lạ lùng. Trăng như người mẹ hiền từ trên cao ngó bầy con của mình, bầy sóng nô đùa như đố thoát khỏi màu vàng của mắt mẹ. Biển trong trăng thỏa sức rộng dài.Và bãi cát, vừa như thực vừa như mơ. Dưới ánh trăng chúng em như những con người cổ tích. Nô giỡn với sóng hệt như đang tắm trong một biển sữa vàng. Da dẻ, mặt mũi, đầu tóc đều nhuộm trăng. Lặn hụp trong trăng đầy huyền bí. Bầu trời lên cao, mặt trăng tròn giống như bóng đèn đang bay lơ lửng trong màn đêm. Mặt đất như được trăng dát vàng. Đêm trăng biển đẹp quá, đẹp đến không thể chợp mắt! Chợp như sợ mất cái gì. Từng tốp, từng tốp, chúng em dắt tay nhau lang thang trên mép sóng.
Cứ mỗi đợt sóng òa lên, rút xuống, chúng em chạy đuổi còng, rồi nướng còng trên ngọn lửa. Chia nhau từng chân còng, nhấm nháp vị thơm của biển. Người lớn bảo trăng biển xóa đi mọi ưu tư, đến giờ em mới hiểu. Đèn câu ngoài xa dăng hàng dài như thành phố trên biển, lại giống như một đám cháy rừng trong đêm trăng hồi xưa. Trăng biển đẹp quá! Đẹp không tả xiết! Em yêu trăng, yêu biển và em cũng nhớ cảnh trăng biển, sóng biển như in trong đầu.”
Bài này có dàn ý ở trong quyển đề cương học sinh giỏi, dựa vào đấy mà làm
tk
Hôm ấy nhằm một ngày đẹp trời, không khí mát dịu. Các bạn học sinh đều ăn mặc tươm tất hơn ngày thường. Ngay giữa sân lễ, một tấm phông đỏ treo cao, nổi bật lên với dòng chữ to màu trắng “Lễ tổng kết năm học”. Kế bên là một chiếc bàn dài trải thảm hoa, trên ấy, chất đầy những gói phần thưởng được bọc bằng giấy kiếng bóng lộn. Chúng em cứ đi qua đi lại ngắm nhìn mà lòng nôn nao khó tả.
Chẳng bao lâu, quan khách đến dự đã đông đủ. Họ ngồi chật cả dãy bàn phía trước. Tiếng nói chuyện, tiếng cười huyên náo.
Buổi lễ được bắt đầu bằng phút chào cờ thật trang nghiêm. Xong, thầy hiệu trường mới đọc diễn văn tổng kết năm học. Giọng thầy từ tốn, ấm rõ điểm lại từng mặt hoạt động của nhà trường. Chúng em im lặng lắng nghe mà lòng thầm cảm phục, biết ơn công lao của thấy cô đã không quản bao khó nhọc vì chúng em. Thầy hiệu trưởng còn thân mật khích lệ những bạn học giỏi, động viên các bạn khác phải cố gắng nhiều hơn nữa. Bài diễn văn kết thúc giữa tràng pháo tay giòn giã.
Tiếp theo là bài phát biểu của khách tham dự. Nhưng xúc động nhất là bài phát biểu của bạn Thu Hương. Bạn ấy đại diện cho học sinh lớp cuối cấp lên bày tỏ những suy nghĩ, những tình cảm của mình về thầy cô, về mái trường thân yêu sắp sửa phải rời xa.
Lúc phát thưởng thật vui nhộn. Bạn nào hạng nhất được gọi lên trước. Mỗi lẫn như thế là một lần tiếng vỗ tay vang dậy. Các bạn nhận thưởng tuy hơi rụt rè, nhưng người nào trên gương mặt cũng lộ nét hân hoan, tràn đầy sung sướng. Mấy bạn học sinh phía dưới cứ đứng chồm lên để nhìn cho rõ hơn. Xen vào giữa là các tiết mục văn nghệ hào hứng. Những bài hát về tuổi học trò được dịp cất lên. Đặc biệt tiết mục biểu diễn dàn organ của một em lớp Một đã làm cho ai nấy đều khen ngợi.
Cuối cùng, thầy hiệu trưởng lên tuyên bố bế mạc và cúi đầu chào tất cả mọi người. Buổi lễ tổng kết năm học đã kết thúc. Những bàn tay vẫy giã từ nhau, những ánh mắt nhìn nhau đầy lưu luyến. Xung quanh dần vắng lặng. Đâu đây, thoảng tiếng ve kêu. Riêng em, một mình còn đếm bước giữa sân trường đầy xác phượng đỏ.
I. Dàn Ý Tả Lại Buổi Học Cuối Cùng Ở Trường Tiểu Học
1. Mở bài
Giới thiệu về buổi học cuối cùng ở trường tiểu học
2. Thân bài
- Giới thiệu qua về trường tiểu học
+ Ở đâu?
+ Ấn tượng đầu về trường tiểu học
- Kể về buổi học cuối cùng tại trường tiểu học...
II. Bài Văn Mẫu Tả Lại Buổi Học Cuối Cùng Ở Trường Tiểu Học
Cuộc sống luôn vận động không ngừng, thời gian cứ chảy trôi để rồi mang theo bao kỉ niệm, bao hồi ức về một thời yêu dấu chẳng thể xóa nhòa. Với tôi, với bạn chắc hẳn ai cũng có những kỉ niệm đẹp tươi như thế. Và một trong những kỉ niệm mà tôi chẳng thể nào quên được đó là hồi ức về buổi học cuối cùng tại trường tiểu học.
Trường tiểu học của tôi được xây dựng trong một thị xã nhỏ, nằm ở ngoại ô thành phố Hà Nội. Trường tuy không rộng rãi, khang trang như mấy ngôi trường trong thành phố thế nhưng chúng tôi lại luôn cảm nhận được cái ấm áp và thân thuộc, trường như ngôi nhà thứ hai của bọn nhỏ chúng tôi.
Còn nhớ ngày đầu mới bước chân vào ngôi trường, mọi thứ thật xa lạ với tôi và trong những phút giây lạ lẫm ấy tôi cảm tưởng như mình sắp vỡ òa. Chẳng muốn rời xa bố mẹ, chẳng muốn xa bạn bè thân thuộc, xa mái ấm của mình để đến với ngôi trường lạ hoắc với nhiều thứ mới lạ, tôi sợ hãi mọi thứ, đây chẳng phải là nơi mà tôi thuộc về. Và tôi đã khóc nấc lên trong cái giây phút nghẹn ngào ấy, sợ hãi, yếu đuối bao trùm lên suy nghĩ nhỏ bé của tôi, và tôi đã thật tuyệt vọng trong những giây phút ấy.
Thế nhưng sau này khi làm quen với ngôi trường tôi mới nhận ra nhiều thứ, cuộc sống của một học sinh tiểu học không tệ nhưng tôi vẫn nghĩ. Tôi được học tập, được giao lưu cùng các bạn, tôi cũng dành những khoảng thời gian nhất định để suy nghĩ và tự tìm tòi lời giải cho những bài toán, và tôi đã tìm thấy niềm vui từ những thứ mà ban đầu tôi cho là không thể.
Thời gian qua đi và tôi dần lớn lên, tôi trưởng thành cả về suy nghĩ và hành động, nhưng càng lớn tôi càng nhận ra nhiều điều. Tôi phải tự chấp nhận những sự thật đau đớn nhất, đó là chia ly, là phải ngăn không cho những giọt nước mắt của mình rơi xuống, phải thật dũng cảm tiến lên phía trước dẫu phải bỏ lại đằng sau là cả một khoảng trời ký ức, cả một mái ấm mà tôi đã từng gắn bó.
Tôi vẫn nhớ như in ngày ấy, cái ngày định mệnh của buổi học cuối cùng tại trường tiểu học của chúng tôi. Ngày hôm ấy trời không nắng, gió nhẹ thoảng qua mang theo một nỗi man mác buồn. Nếu những ngày trước đó tôi chỉ thấy mệt mỏi bởi thời tiết, bởi lượng kiến thức phải chuẩn bị cho kì thi cuối cấp thì mấy ngày nay tôi lại càng thấy mệt mỏi hơn. Tâm trạng tôi đầy ắp tâm sự, những câu chuyện còn dang dở, những mẩu chuyện chưa kịp thốt lên thành câu, vài dòng lưu bút còn thơm màu mực mới,...tất cả, tất cả đều thấm đượm nỗi buồn của những ngày chia tay cuối cấp.
Hôm ấy tôi đến lớp thật sớm, khoác trên mình bộ đồng phục chỉnh tề nhất, cũng tại hôm ấy tôi mới thấy được sự trang nghiêm và đáng trân trọng của bộ đồng phục mà tôi đã mặc trên người suốt mấy năm trời. Chỉ còn vài giờ nữa thôi, sau vài giờ nữa tôi sẽ không còn là học sinh tiểu học nữa, tôi sẽ trở thành các đàn anh, đàn chị đầy gương mẫu, thế nhưng tại sao tâm trạng tôi lại đầy ắp nỗi buồn, sao cổ họng tôi lại cứ nghẹn lại, khóe mắt dưng dưng.
Tôi vào lớp ngồi ngay ngắn trên bàn học, vì hôm ấy là buổi học cuối cùng nên chúng tôi không cần phải học nhiều, thi cử cũng đã xong nên có lẽ bây giờ là thời điểm nhẹ nhàng nhất. Tôi mang chiếc cặp mà trong đó có vẻn vẹn vài cuốn sách cũ, những cuốn sách mà mọi khi bị tôi hắt hủi, ghẻ lạnh đầy những chữ nguệch ngoạc của mình thì nay tôi lại nâng niu cẩn thận, tôi nhẹ để chúng lên bàn và ngồi ngắm nhìn mọi thứ xung quanh mình. Các bạn trong lớp vẫn hồn nhiên tươi cười, chẳng biết là do tôi yếu đuối hay là các bạn mạnh mẽ nữa, nhưng thực sự khi ấy tôi không cười nổi, tôi muốn đi ra một góc nào đó và khóc, tôi không muốn nói chuyện với ai không phải vì tôi ghét bỏ họ mà là vì tôi sợ tôi sẽ khóc mất.
Tiếng nô đùa, tiếng cười giòn tan của các bạn trong lớp cuối cùng cũng đã dừng lại khi cô chủ nhiệm bước vào. Hôm ấy cô không quát mắng chúng tôi. Không còn là cô chủ nhiệm nghiêm khắc hay nhắc nhở chúng tôi mỗi khi chúng tôi mắc lỗi, lúc ấy cô chỉ bước vào và im lặng. Dường như chúng tôi cũng cảm nhận được cái không khí tĩnh mịch đó là gì, những sự im lặng ấy là những giọt nước mắt lặng thầm, là những nỗi đau đớn của sự chia ly và mất mát mà chúng tôi đang phải gánh chịu.
Cái không khí ảm đạm ấy vẫn cứ diễn ra cho đến khi cô ngồi xuống và ôn tồn căn dặn chúng tôi những lời cuối cùng trước khi chúng tôi rời xa cô, rời xa mái trường thân yêu ấy. Cũng là những lời quen thuộc, cũng là cái giọng nói ấy, vẫn ngữ điệu thân quen ấy nhưng sao hôm nay chúng tôi lại thấy nó thấm thía đến lạ và muốn nghe mãi không thôi. Tôi ngước đầu lên nhìn các bạn bên cạnh, ai ai cũng cúi đầu đầy nghẹn ngào, tôi cố hít một hơi thật sâu để không khóc và tự nhủ mình không được khóc. Giờ đây mình đã trưởng thành vì vậy phải cứng rắn, phải mạnh mẽ lên để cô vui lòng. Và trong phút giây ấy tôi nhận ra cô giáo của mình, một nhà giáo mẫu mực tưởng chừng như cứng rắn và vô cùng mạnh mẽ vậy mà hôm ấy cô lại khóc, giọng cô run run và thỉnh thoảng hơi nghẹn lại đôi chút. Cuối cùng cô điểm danh cả lớp lần cuối, cô cầm cuốn sổ điểm danh lên đọc to rõ ràng tên từng bạn học sinh một, khi tên mỗi bạn vang lên cô còn nhắc nhở thêm về điểm mạnh, điểm yếu để chúng tôi khắc phục và hoàn thiện hơn. Khi cô gập lại cuốn sổ cũng là lúc tiếng trống trường vang lên, đó cũng là lúc chúng tôi nhận ra cuộc đời học sinh yêu dấu tại trường tiểu học của chúng tôi đã kết thúc, khi ấy chẳng ai có thể kìm nén được cái mớ cảm xúc hỗn độn của mình và tất cả đều khóc lớn. Cả lớp chúng tôi vỡ òa khóc lớn và chạy lên ôm trầm lấy cô, ngày hôm ấy cả ngôi trường vỡ òa trong tiếng khóc, những tiếng nấc, tiếng đau đến xé lòng. Ngày hôm ấy chúng tôi rời xa nhau, rời xa mái trường, ngày hôm ấy tôi khép lại câu chuyện về quãng đời học sinh tiểu học của mình.
Cơn đau ngày ấy tưởng chừng chết đi sống lại không thể vượt qua được thế nhưng bây giờ tôi đã có thể vững vàng bước tiếp. Bây giờ tôi đã trở thành học sinh lớp sáu, trở thành một phần của ngôi trường mới, tôi lại có cuộc sống mới, lại trở về với quỹ đạo những ngày học tập căng thẳng đầy vất vả của mình. Thỉnh thoảng chúng tôi vẫn về thăm trường cũ, thăm lại cô chủ nhiệm yêu dấu, cô vẫn cái vẻ điềm tĩnh và đầy nhiệt huyết ấy say mê trên bục giảng. Thời gian qua đi và hồi ức về buổi học cuối cùng ấy sẽ sống mãi trong tim chúng tôi, đó là những phút giây nghẹn ngào, đau đớn nhất, nhưng cũng là những phút giây đáng trân trọng nhất mà chúng tôi đã sống thật với trái tim mình.
ngày 30 tết là ngayyf vui
hihi
xong rồi đó
ko chép mạng mô
đừng lo
viết vô đi
Trong cuộc sống này, mỗi chúng ta đều phải có một người bạn thân. Họ là những người luôn ở bên cạnh bạn dù bạn nghèo khổ hay sung sướng, đau đớn hay hạnh phúc, buồn hay vui. Tôi cũng có một người bạn thân, anh ấy tên là Bắc, anh ấy chính là người luôn ở bên cạnh tôi cả thế giới có quay lưng với tôi.
Bắc là một anh chàng học trên tôi hai lớp thế nhưng chẳng biết có duyên gì với nhau, chúng tôi gặp gỡ và chơi với nhau từ hồi lớp ba. Khi ấy anh chàng mới từ nam chuyển về nổi tiếng là đẹp trai và học giỏi. Tôi cảm thấy mình rất may mắn khi đã quen và thân được với anh ấy. Ngoại hình của Bắc khá là gầy, chân tay bé như con gái, mảnh khảnh. Thế nhưng đổi lại khuôn mặt của Bắc khá đẹp trai hài hòa. Chính vì khuôn mặt ấy có biết bao nhiêu bạn gái lớp dưới ngày đêm viết thư tay để bày tỏ tình cảm mến thương của mình đối với anh chàng này. Đôi mắt ướt long lanh, to tròn, mi mắt dài đen kết hợp với đôi lông mày đẹp như được vẽ lên vậy. Chiếc mũi cao thanh thoát, miệng cười tỏa nắng với chiếc răng khểnh. Đặc biệt khuôn mặt của anh dài, thanh thoát như một kết thúc hoàn hảo cho khuôn mặt chuẩn V line giống những ngôi sao điện ảnh Hàn Quốc hay Trung Quốc. Bắc không bao giờ nổi bật vì làn da trắng bởi vì da của anh ấy hơi ngăm đen.
Mỗi ngày đến trường anh luôn chọn cho mình một chiếc áo sơ mi trắng của trường và một chiếc quần jean màu tối. Hắn không hẳn là một học sinh ngoan nhưng vì có phong cách ăn mặc khá thư sinh và lịch sự cho nên Bắc luôn chọn cho mình sơ mi trắng. Kể từ lúc ngồi đằng sau xe của tôi bước xuống, đến cái bước xuống thôi anh cũng tỏ ra là mình lịch thiệp thư sinh, hắt nhẹ mái tóc hoe vàng tự nhiên, khoác ba lô một dây còn dây kia để thõng xuống trông đẹp đến lạ. Kể cả khi đứng chờ người em thân thiết cất xe, Bắc cũng khiến cho những học sinh nữ khác phải ngắm nhìn. Khẽ khàng khoác tay lên vai tôi rồi cùng đi về lớp, tôi thấy anh bạn thân của tôi còn điệu đà hơn cả con gái. Trong học tập anh ấy là người thông minh nhưng lại rất lười học, ngồi trong lớp nghe cô giảng mà mắt Bắc như muốn trùng xuống, chốc chốc anh lại phải cố gắng nâng bờ mi trên không gặp bờ mi dưới, trông đến là buồn cười.
Tôi rât vui vì có một người bạn thân như thế, có lẽ nhiều bạn gái khác phải ghen tị khi tôi suốt ngày trêu đùa và thân thiết với anh ấy. Tuy nhiên ít có ai biết rằng, chúng tôi coi nhau như anh em, như tri kỉ vậy. Trông anh như vậy nhưng sống khá tình nghĩa, anh luôn làm cho tôi vui và chia sẻ những nỗi buồn với tôi mỗi ngày.
Em đã học chung với bạn kim cương mấy năm nhưng bạn ấy không nói nổi 1 câu mình là bạn của bạn...cứ để mình phải mét cô bạn ấy mới chịu nói
Bạn kim cương rất tốt bụng... Giúp mình lật tài liệu mà ko mét cô
Có khi mình ko thuộc bài bạn ấy cho mình ăn copy..., sướng
Bạn ấy còn RỘNG LƯỢNG nữa...lúc mình quên đem áo mưa bạn ấy cho mình đi ướt mình lun... Thương mình lắm
“Người phụ nữ có con, trong quan hệ với con”. Đây là định nghĩa mà bạn sẽ thấy nếu bạn tra từ “mẹ” trong từ điển.
Về mặt sinh học thì định nghĩa này khá đúng, nhưng theo tôi, từ “mẹ” là nhiều thứ nữa. Một người mẹ tốt là một người mẹ yêu con của mình, chăm sóc con mình và hiểu được con.
Đối với tôi, mẹ tôi là người mẹ tuyệt vời nhất quả đất này. Mẹ tôi rất yêu tôi, mẹ không bao giờ thấy ngại khi phải chăm sóc tôi và mẹ hiểu tôi hơn cả tôi hiểu bản thân.
Mẹ rất mạnh mẽ và không bao giờ sợ nói ra ý kiến của mình.
Sự mạnh mẽ của mẹ được thể hiện rất rõ qua mái tóc. Mái tóc của mẹ đen láy, dài và xù. Nhìn tóc của mẹ trông rất “nguy hiểm”.
Mẹ có đôi mắt bồ câu và khuôn mặt nhỏ bé giống hệt tôi.
Mặc dù hai mẹ con tôi nhìn rất giống nhau nhưng tính cách thì hoàn toàn khác nhau. Mẹ tôi rất thẳng thắn và không sợ gì cả.
Còn tôi thì hoàn toàn ngược lại. Tôi không bao giờ thẳng thắn được như mẹ và tôi sợ nhiều thứ hơn mẹ.
Mẹ và tôi luôn đi mua quần áo cùng nhau. Đây là lúc duy nhất mà tôi có thể nói chuyện và tâm sự với riêng mẹ vì ở nhà mẹ luôn phải trông em.
Mẹ thường đưa tôi đi những cửa hàng quần áo rất xì tin. Mỗi chuyến đi là một niềm vui và một kỉ niệm mới. Gần như tất cả các bộ quần áo của tôi đều có một chuyến đi riêng của nó.
Nhờ mẹ, con đã biết đi, biết nói, biết đọc, biết viết, biết bơi và biết làm hàng triệu thứ nữa. Nếu không có mẹ con đã không thể nào là một cô bé như bây giờ. Mẹ đã giúp con vượt qua sự ốm yếu của mình.
Tháng ba này tôi muốn cảm ơn mẹ. Cảm ơn mẹ vì đã dạy tôi bơi. Cảm ơn mẹ vì đã chăm sóc tôi. Cảm ơn mẹ vì đã giúp tôi học tiếng Anh. Và cảm ơn mẹ vì hàng nghìn thứ mà mẹ đã làm cho con.
Bất kì một vị anh hùng, một vĩ nhân hay một người bình thường nào trên Trái đất đều được sinh ra từ một người phụ nữ dịu hiền, nhân hậu. Chúng em được lớn lên trong tình yêu thương, lời ru ầu ơi ngọt ngào của mẹ, trong những câu chuyện cổ tích hấp dẫn của bà, những bài giảng về đạo làm người của cô… Những bàn tay của những người phụ nữ dịu dàng, đã nuôi dưỡng và chăm sóc chúng em với tất cả tấm lòng vị tha, đức hi sinh cao quý để chúng em có được những thành quả như ngày hôm nay. Dù không nói lên lời nhưng trong sâu thẳm trái tim mỗi chúng em luôn cảm nhận được những tình yêu thương ấm áp đó…
Ở Việt Nam cũng như ở trên khắp thế giới đang diễn ra những hoạt động đầy ý nghĩa để thể hiện lòng biết ơn, sự quan tâm của toàn xã hội đối với phụ nữ - những người đã góp phần làm đẹp cho cuộc đời, trước kia, hôm nay và mai sau.
Hôm nay, trong buổi lễ long trọng kỷ niệm ngày quốc tế phụ nữ 8/3, cho phép em được thay mặt toàn thể các bạn học sinh trong toàn trường, trân trọng gửi tới những người bà, người mẹ, người chị, người em những lời chúc tốt đẹp nhất, gửi riêng tới các cô giáo – những người mẹ hiền thứ hai của chúng em lời chúc sức khoẻ, hạnh phúc và thành đạt, nhân dịp này cho phép chúng em được bày tỏ lòng biết ơn vô hạn, những gì tốt đẹp nhất mà các cô đã dành cho chúng em. Sự quan tâm, lòng vị tha, tình thương yêu của các cô sẽ mãi là động lực giúp chúng em vững lòng tin bước vào đời. Cũng nhân dịp này, tôi thay mặt toàn thể các bạn nam trong toàn trường xin gửi tới các bạn nữ lời chúc tốt đẹp, chúc các bạn luôn chăm ngoan học giỏi… để luôn sát cánh cùng chúng tôi trong học tập và rèn luyện, để phấn đấu trở thành những con ngoan, trò giỏi, những công dân có ích cho xã hội…
Cuối cùng, em xin kính chúc buổi lễ kỉ niệm ngày Quốc tế phụ nữ của trường thành công tốt đẹp. Em xin trân trọng cảm ơn.