K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

24 tháng 7 2018

Đêm đã khuya, tôi đang nằm đọc truyện thì chợt có tiếng nói khe khẽ. Tôi nhìn quanh nhưng chẳng thấy ai. Tôi hơi chột dạ vì mình đã khóa cửa kỹ lắm rồi, mà hình như là có trộm. Nhưng rõ ràng tiếng nói ấy vọng ra từ phía bàn học. Tôi để ý và phát hiện ra, đó là cuộc nói chuyện giữa các bạn đồ dùng học tập và cũng nhờ cuộc trò chuyện đó mà tôi đã hiểu được tâm sự của những người bạn thầm lặng bên mình.

Tôi phải tự thú thật rằng tôi là một đứa con gái chẳng mấy nết na, hiền dịu mà ngược lại, rất nghịch ngợm và chẳng gọn gàng. Học xong là sách vở, bút thước của tôi lại bày bừa khắp mặt bàn. Bố mẹ nhắc tôi rất nhiều nhưng tôi vẫn chưa sửa được cái tính đấy cho đến khi nghe được cuộc nói chuyện này. Đầu tiên là lời than thở của chị hộp bút: "Tôi chẳng biết anh thước ko, chị bút chì, mấy cô cậu sách vở sướng hay khổ nhưng tôi thấy mình bị hành hạ ghê quá! Hồi xưa tôi còn là một chiếc hộp bút đẹp đẽ, mới mẻ và trắng trẻo mà giờ đây mặt mũi tôi nhem nhuốc toàn mực là mực, những mảng da thì loang loang lổ lổ. Cô chủ thấy những hình thù nào đẹp là lại dán vào, chán rồi thì lại hóc ra. Những mảng da của lôi cũng dần bị bóc theo. Cái xương sống của tôi giờ cũng sứt mất mấy miếng, đau ơi là đau".

Anh thước kẻ nghe vậy cũng thông cảm cho chị hộp bút và kể lể chuyện của mình:

– Ừ, tôi cũng thấy chị hộp hút khổ thật nhưng tôi nào khác chị. Ngày cô chủ mới mua tôi về, những vạch in số của tôi còn rõ ràng nhưng sau mấy bữa, những con số đó bị cô chủ cậy hết và viết những cái gì linh tinh vào mình tôi. Cô ấy còn lấy dao vạch vạch những hình thù quái dị vào người tôi nữa. Tôi còn là một vũ khí để chiến đấu với mấy thằng con trai hay lấy đồ của cô chủ nên người tôi sứt mấy mảnh liền. Cô chủ thật là…

Mấy cô cậu sách giáo khoa cũng chen ngang vào: "Phải đấy! Phải đấy! Cô chủ thật là vô tâm, chẳng biết thương chúng ta chút nào. Chúng em còn bị dập ghim vào người, cô chủ còn vẽ vời lên người chúng em nữa. Ôi, đau lắm! Đau lắm!". Nghe những lời tâm sự đó, tôi mới ngồi nhớ lại những lần tôi làm chúng bị đau, bị bẩn. Ôi! Các bạn đồ dùng học tập đúng là bị tôi làm xấu, làm hỏng thật nhiều.

Đồ dùng học tập là những người bạn trợ giúp việc học tập của chúng ta thêm tốt hơn. Tôi sẽ và đang cố gắng không bừa bộn và giữ gìn chúng cẩn thận hơn. Nếu bạn nào giống tôi thì cũng phải sửa đấy!

17 tháng 10 2018

bĂNG DI

17 tháng 10 2018

em ko mơ làm sao kể đc

2 tháng 2 2021

-Tờ báo có diện tích lớn mà có thể dao động với biên độ lớn mà không có gì cản trở . Vậy nên khi ta cầm một tờ báo mở rộng trên tay , mỗi khi lật trang báo thì bạn có thể nghe được tiếng sột soạt khá to do tờ báo được mở rộng phát ra.

- Trong một cuốn sách dày các trang sách trong cuốn sách áp sát vào nhau . Chúng không thể dao động mà nếu dao động thì chúng chỉ dao động với biên độ rất nhỏ. Vậy nên khi ta cầm một quyển sách dày trên tay và di chuyển trang sách thì ta không nghe thấy âm phát ra từ các trang sách.

Tuổi học trò có biết bao chuyện buồn vui, hờn giận, nhớ nhung... rồi tất cả cũng trở thành những kỉ niệm đáng yêu đáng nhớ trong cuộc đời mỗi chúng ta. Với tôi, kỉ niệm không thể phai mờ trong tâm trí là ngày tổng kết năm học lớp Năm. Dường như đó cũng là một ngày tổng kết cấp học, để rồi từ đó, cuộc đời chúng tôi bước sang một trang mới. Ngày chia tay hội tụ bao tình...
Đọc tiếp

Tuổi học trò có biết bao chuyện buồn vui, hờn giận, nhớ nhung... rồi tất cả cũng trở thành những kỉ niệm đáng yêu đáng nhớ trong cuộc đời mỗi chúng ta. Với tôi, kỉ niệm không thể phai mờ trong tâm trí là ngày tổng kết năm học lớp Năm. Dường như đó cũng là một ngày tổng kết cấp học, để rồi từ đó, cuộc đời chúng tôi bước sang một trang mới. Ngày chia tay hội tụ bao tình cảm yêu mến xúc động dạt dào.
Tôi còn nhớ đó là chiều thứ ba. Hôm ấy, các bạn lớp tôi ai cũng đến dự đầy đủ. Ai nấy đều có vẻ mặt hớn hở vui tươi vàmặc đồng phục gọn gàng. Khi cả lớp đã đến hết, bạn lớp trưởng nhắc các bạn xếp lại bàn ghế ngay ngắn. Cô giáo bước vào lớp, chúng tôi đứng dậy chào. Cô mặc bộ quần áo thường ngày, nét mặt cô hiền hậu. Cô mời chúng tôi ngồi xuống và yêu cầu cả lớp trật tự để buổi lễ tổng kết được bắt đầu. Lúc nãy cả lớp còn ồn ào nhưng bây giờ đã im lặng ngay. Thoạt đầu, khi nghe cô khen ngợi thành tích chung của lớp ai cũng vui vẻ, hài lòng vì nghĩ rằng trong thành tích chung ấy có sự đóng góp của mình. Nhưng khi nghe cô chỉ ra những hạn chế còn tồn tại ai cũng cảm thấy xấu hổ vì chợt thấy bóng dáng mình trong đó. Một số bạn đã đứng lên nhận lỗi và hứa sẽ cố gắng sửa chữa để cô vui lòng. Nghe vậy cô giáo đã bớt lo lắng về chúng tôi, những học sinh trong mắt cô vẫn còn rất bé nhỏ ngây thơ, và cô nở một cụ cười rạng rỡ.
Tiếp đó, cô căn dặn chúng tôi một câu mà đến giờ tôi vẫn khắc ghi trong lòng: “Như vậy là năm học lớp Năm và cũng là năm năm dưới mái trường tiểu học đã trôi qua trong cuộc đời các em. Dù cô chỉ dạy các em một năm học cuối cấp nhưng cô nhận thấy các em đã rất cố gắng để đạt thành tích cao nhất trong suốt năm năm học. Tuy vẫn còn một sô bạn yếu kém chưa cố gắng nhưng cô tin các học sinh của cô sẽ có tự tin để bước vào một chặng đường vô cùng gian khổ, vất vả phía trước. Năm học tới, cô sẽ không còn dạy các em nữa nhưng cô hi vọng dù không có cô thì các em vẫn cố gắng trong học tập, lao động và nghe lời các thầy cô giáo mới. Cả lớp hãy hứa với cô đi!”. Nói đến đây thì cô dừng lại, những giọt nước mắt tràn ra trên hai má cô làm cho cả lớp không khỏi xúc động. Lớp chúng tôi là lớp đầu tiên mà cô làm chủ nhiệm. Với lớp, cô đã ân cần biết mấy, cô đã mang tất cả nhiệt huyết của tuổi trẻ để dạy dỗ và yêu thương chúng tôi. Bao nhiêu kỉ niệm về những ân nghĩa cô trò chợt ùa về. Vậy mà cô trò chúng tôi lại sắp phải xa nhau. Các bạn gái xúc động quá đã thút thít khóc. Tôi thì dù đã cố gượng cơn xúc động nhưng nước mắt cứ ứa ra ướt đẫm hai bên má. Cả lớp nghẹn ngào không ai nói được câu nào dù là để đáp lại lời cô. Cô giáo đã tin các học sinh yêu quý của cô sẽ có đủ vững vàng để tiến bước trên con đường này. Mai sau, khi lên cấp cao hơn, nếu gặp khó khăn, các em hãy về đây, cô sẵn sàng giúp đỡ các em và tiếp thêm sức mạnh để các em có thể vững tin trên con đường học tập. Cô tin ở các em!”. Những lời nói của cô thúc giục và làm cho chúng tôi vững tin hơn bao giờ hết. Tôi cảm thấy những lời ấy thật thấm thìa biết bao! Chúng như chiếc khăn mềm mại thấm nhanh những giọt nước mắt trên mỗi khuôn mặt chúng tôi. Rồi cô giáo tổ chức buổi liên hoan ngọt cuối cùng. Cô nói đây là buổi tổng kết nên mọi người hãy vui vẻ nói rồi cô hát tặng chúng tôi, kể cho chúng tôi nghe những câu chuyện cười. Thế là các bạn vui vẻ hẳn lên. Nắng vàng tươi trên sân ngày cuối cùng chúng tôi là học sinh tiểu học, không bỏ lỡ khoảnh khắc đẹp đẽ đó, chúng tôi mời cô ra chụp ảnh kỉ niệm. Buổi tổng kết ai nấy đều lưu luyến và điều hứa sẽ thi tốt để cô vui lòng.
Ngày tổng kết năm học lớp Năm đã qua từ rất lâu nhưng nó chất chứa nhiều tình cảm xúc động trong tuổi học trò của em. Giờ đây đã lớn khôn, nghĩ về ngày ấy, tôi không khỏi tiếc nuối nhưng nhiều hơn vẫn là quyết tâm học tập để xứng đáng với những kỉ niệm đẹp đẽ của tuổi thơ.

Hu hu mình muốn tuổi học trò kéo dài mải mãi

0
II. Đọc hiểu và làm bài tập: (6 điểm).Cho văn bản sau:Mẩu giấy vụn Lớp học rộng rãi, sáng sủa và sạch sẽ nhưng không biết ai vứt một mẩu giấy ngay giữa lối ra vào.Cô giáo bước vào lớp, mỉm cười: Lớp ta hôm nay sạch sẽ quá! Thật đáng khen! Nhưng các em có nhìn thấy mẩu giấy đang nằm ngay giữa cửa kia không?- Có ạ!- Cả lớp đồng thanh đáp. Nào! Các em hãy lắng nghe và cho cô biết...
Đọc tiếp

II. Đọc hiểu và làm bài tập: (6 điểm).

Cho văn bản sau:

Mẩu giấy vụn Lớp học rộng rãi, sáng sủa và sạch sẽ nhưng không biết ai vứt một mẩu giấy ngay giữa lối ra vào.

Cô giáo bước vào lớp, mỉm cười: Lớp ta hôm nay sạch sẽ quá! Thật đáng khen! Nhưng các em có nhìn thấy mẩu giấy đang nằm ngay giữa cửa kia không?

- Có ạ!

- Cả lớp đồng thanh đáp. Nào! Các em hãy lắng nghe và cho cô biết mẩu giấy đang nói gì nhé!

- Cô giáo nói tiếp. Cả lớp im lặng lắng nghe. Được một lúc, tiếng xì xào nổi lên vì các em không nghe thấy mẩu giấy nói gì cả. Một em trai đánh bạo giơ tay xin nói. Cô giáo cười:

- Tốt lắm! Em nghe thấy mẩu giấy nói gì nào?

- Thưa cô, giấy không nói được đâu ạ! Nhiều tiếng xì xào hưởng ứng: “Thưa cô, đúng đấy ạ! Đúng đấy ạ!” Bỗng một em gái đứng dậy, tiến tới chỗ mẩu giấy, nhặt lên rồi mang bỏ vào sọt rác. Xong xuôi, em mới nói:

- Em có nghe thấy ạ. Mẩu giấy bảo: “Các bạn ơi! Hãy bỏ tôi vào sọt rác!” Cả lớp cười rộ lên thích thú. Buổi học hôm ấy vui quá! Theo QUẾ SƠN Dựa vào nội dung bài đọc, khoanh vào chữ cái trước ý đúng trong các câu trả lời dưới đây:

- Mẩu giấy vụn nằm ở đâu? (1đ)

A. Nằm ngay lối ra vào.

B. Nằm ngay giữa cửa.

C. Nằm ngay giữa bàn cô giáo.

D. Nằm ngay dưới chân bảng.

3
27 tháng 8 2019

Đáp án A

23 tháng 10 2021

ĐÁP ÁN A NHÉ

CHÚC HỌC ZỎI

Câu chuyện về bạn Minh có lẽ bắt đầu từ rất nhiều ngày trước, đó là khi vào tiết học của thầy dạy Toán. Sau khi giảng hết phần lí thuyết, thầy giáo bắt đầu cho chúng em những đề toán để có thể áp dụng kiến thức vừa mới học vào. Những đề toán từ dễ cho đến khó, bài nào dễ thì có rất nhiều bạn xung phong lên bảng làm bài, nhưng bài khó dần nên những cánh tay cũng ít dần....
Đọc tiếp

Câu chuyện về bạn Minh có lẽ bắt đầu từ rất nhiều ngày trước, đó là khi vào tiết học của thầy dạy Toán. Sau khi giảng hết phần lí thuyết, thầy giáo bắt đầu cho chúng em những đề toán để có thể áp dụng kiến thức vừa mới học vào. Những đề toán từ dễ cho đến khó, bài nào dễ thì có rất nhiều bạn xung phong lên bảng làm bài, nhưng bài khó dần nên những cánh tay cũng ít dần. Khi đến bài tập thứ năm, cả lớp chỉ có một cánh tay dơ lên, đó là cánh tay của bạn Minh. Chúng em cũng không có bất ngờ gì cả, vì Minh luôn là một học sinh nổi tiếng ngoan ngoãn, học giỏi của lớp. Lần này cũng vậy, trước bài toán hóc búa nhất, Minh vẫn có thể giải được một cách trơn tru. Thầy giáo rất hài lòng nên cho Minh mười điểm vào sổ.

Nhưng sau đó, một lần đi xuống dưới lớp, thầy giáo đã phát hiện ra quyển sách giáo khoa của Minh chằng chịt những lời giải, thầy giáo đã vô cùng tức giận bắt Minh đứng lên trước lớp, thầy giáo cho rằng Minh đã lừa thầy dối bạn, vì quyển sách đã có lời giải nên Minh mới có thể làm tốt bài toán vừa rồi đến vậy. Và đặc biệt là ngay từ buổi đầu tiên thầy giáo vào lớp đã yêu cầu các bạn không được dùng những quyển sách cũ có lời giải, vì như thế sẽ ảnh hưởng đến sự sáng tạo. Trước sự giận dữ của thầy, Minh cũng vô cùng sợ hãi, lắp bắp nói: “Thưa….thầy…em không có nhìn lời giải trong sách…đây là do em tự làm”.

Lời thanh minh lắp bắp vì quá lo lắng, căng thẳng của Minh khiến cho thầy giáo nghĩ rằng Minh đến nước này rồi mà không thừa nhận hành vi của mình mà vẫn nói dối mọi người. Thầy giáo lớn tiếng quát: “Em bảo tôi tin tưởng vào mấy lời giải thích không có chút căn cứ nào của em ư? Viết bản kiểm điểm và nộp cho tôi vào giờ sau, nếu không thì cũng không cần vào lớp học của tôi nữa”. Thầy giáo đập bàn nói xong thì đi ra khỏi lớp, Minh ụp mặt xuống cánh tay vô cùng buồn bã, có phần uất ức. Thực ra trong lớp em không ai tin Minh là người như vậy cả, bởi Minh thông min học giỏi là điều ai cũng biết, bài toán vừa rồi minh hoàn toàn có đủ năng lực để làm. Nhưng vấn đề là ở quyển sách có lời giải mà Minh không chịu nói kia.

Từ ngày hôm ấy, Minh trở nên trầm lắng hơn hẳn, hơn nữa lại có phần hốc hác, mệt mỏi. Hôm nay có tiết toán, cũng là lúc Minh phải nộp lên bản tường trình, nhưng Minh lại không có mặt ngày hôm nay làm ai cũng lo lắng. Đúng như dự đoán, thầy giáo vô cùng tức giận, đang định mắng điều gì đó thì bạn Tú đứng lên nói với cả lớp: “Xin thầy và các bạn đừng trách Minh, nhà Minh nghèo lắm, không có tiền mua sách mới nên phải dùng những quyển sách cũ. Hôm nay Minh không đi học là vì mẹ Minh bị ốm, bạn ấy phải ở nhà chăm sóc mẹ. Nói đến đây cả lớp và thầy giáo đều hết sức ngỡ ngàng, thầy đã cho phép chúng tôi nghỉ một tiết học để cùng đến thăm Minh. Nhà Minh là một ngôi nhà rất nhỏ, vật dụng đơn sơ, khi chúng em đến nơi thì Minh đang giúp mẹ uống thuốc.

Chứng kiến cảnh ấy ai cũng xúc động, thậm chí em đã khóc, thầy giáo đã đến bên cạnh hỏi han tình hình sức khỏe của mẹ Minh và sau đó thầy đã xin lỗi Minh vì đã hiểu lầm Minh ngày hôm đó. Sau khi trở về thầy giáo đã kêu gọi mọi người quyên góp để giúp đỡ Minh, riêng thầy thì đóng vào quỹ ấy hai triệu, chúng em thì đóng góp theo tinh thần tự nguyện. Nghe đến đây, bố mẹ em đều vô cùng xúc động và nói em và các bạn phải giúp đỡ Minh nhiều hơn nữa trên lớp.

2
6 tháng 1 2023

tai sao vay

 

 

6 tháng 1 2023

cho xin loi giai coi có đc không 

nguoi anh em tot

3 tháng 8 2017

nhớ năm những kỉ niệm vui buồn thời học sinh mà ai cũng có và tôi cũng là một người không phải ngoại lệ.có biết bao nhiu là kỉ niệm vui buồn đã đến với tôi.nhưng có một kỉ niệm mà tôi nhớ nhất chính là kỉ niệm phải rời xa mái trường tiểu học

​ nếu ai là học sinh thì chắc chắn đã phải trải qua kỉ niệm đó.hôm đó là ngày cuối cùng mà chúng tôi còn được học ở mái trường.mái trường mà chúng tôi yêu quý đời đời không bao giờ quên.nhớ ngày đầu tiên đi học tôi khóc mếu máo vì không muốn đi học mà giờ đây khi chia tay trường chúng tôi cũng khóc.có lẽ là chúng tôi không thể nào mà không khóc.mái trường gắn bó với tôi 5 năm,ở đó tôi có biết bao là bản thân.những kỉ niệm mà thầy trò còn lưu giữ dưới mái trường.kỉ niệm về tiếng thầy cô trong lớp giảng bài,kỉ niệm về thời học sinh bị cô giáo phạt ,nhớ kỉ niệm mà bạn bè nó đua nhau trên sân.khong hieu tai sao luc nay tat ca nhung ki niem luc nay chot ua ve trong tam tri toi.làm cho tôi không thể kìm được nước mắt.nhưng tôi vẫn cố gắng tỏ ra vui vẻ và chia tay thầy cô.

chia tay mái trường có thể là tôi sẽ không bao giờ gặp lại nó nữa.nhưng khi nào có điều kiện chắc chắn tôi sẽ quay trở lại tăm trường và tôi sẽ cố gắng thực hiện lời hứa của tôi với mãi trường đó là không bao giờ được lùi bước trước những khó khăn trước mắt mà phải vươn lên trên tất cả

ĐI HỌC ĐỀUMấy hôm nay mưa kéo dài. Đất trời trắng xóa một màu. Chỉ mới từ trong nhàbước ra đến sân đã ướt như chuột lột. Trời đất này chỉ có mà đi ngủ hoặc là đánh bạnvới mẻ ngô rang. Thế mà có người vẫn đi. Người ấy là Sơn. Em nghe trong tiếngmưa rơi có nhịp trống trường. Tiếng trống nghe nhòe nhòe nhưng rõ lắm.- Tùng...Tùng...! Tu...ù...ùng...Em lại như nghe tiếng cô giáo...
Đọc tiếp

ĐI HỌC ĐỀU
Mấy hôm nay mưa kéo dài. Đất trời trắng xóa một màu. Chỉ mới từ trong nhà
bước ra đến sân đã ướt như chuột lột. Trời đất này chỉ có mà đi ngủ hoặc là đánh bạn
với mẻ ngô rang. Thế mà có người vẫn đi. Người ấy là Sơn. Em nghe trong tiếng
mưa rơi có nhịp trống trường. Tiếng trống nghe nhòe nhòe nhưng rõ lắm.
- Tùng...Tùng...! Tu...ù...ùng...
Em lại như nghe tiếng cô giáo ân cần nhắc nhớ: "Có đi học đều, các em mới nghe
cô giảng đầy đủ và mới hiểu bài tốt".
Sơn xốc lại mảnh vải nhựa rồi từ trên hè lao xuống sân, ra cổng giữa những hạt
mưa đang thi nhau tuôn rơi. "Kệ nó! Miễn là kéo khít mảnh vải nhựa lại cho nước mưa
khỏi chui vào người!". Trời vẫn mưa. Nhưng Sơn đã đến lớp rất đúng giờ. Và một điều
đáng khen nữa là từ khi vào lớp Một, Sơn chưa nghỉ một buổi học nào.

Đặt một câu nêu đặc điểm của Sơn  

 Xếp các từ sau đây vào nhóm thích hợp:
giảng bài, điểm danh, xếp hàng, chấm bài, phát biểu, soạn giáo án, viết bài.
- Các từ chỉ hoạt động của học sinh:

2
4 tháng 1 2022

dễ mà tự lm ik

4 tháng 1 2022

dễ mà em

17 tháng 1 2021

Sáng hôm đó, sau khi rời khỏi nhà thì em đi bộ đến trường như mọi hôm. Bầu trời trong xanh và em vừa đi vừa hớn hở ngắm cảnh đường phố thật đông vui và tấp nập. Khi em đến trường, lớp mới chỉ có một vài bạn đến. Em liền vôi vàng cất cặp sách và đi tưới nước cho cây hoa em mới trồng được 1 tuần, mới lên được 1 bông be bé. 

Khi em đến vườn, một sự việc làm em vô cùng thảng thốt là cây hoa đã bị vặt trụi. Hôm qua em đã thấy nó lên bông và bông còn đang he hé nhưng tại sao bây giờ lại thế này. Em cảm thấy buồn bã và bực bội vì những người vô ý thức đó. Bỗng bông hoa lên tiếng với em:

- Huhu, tại sao tôi lại ra nông nỗi này- Bông hoa vừa nói vừa khóc tức tưởi.

Em vội vàng hỏi han cây hoa:

- Bạn sao rồi, có cảm thấy không khỏe chỗ nào không?

- Tôi như này làm sao mà khỏe được hả bạn. Lũ trẻ đá bóng hôm qua thấy tôi đã liền chạy vào tranh nhau vặt tôi. Chúng không những vặt trụi lá của tôi mà còn giẫm giày xéo lên người tôi. Từ hôm qua đến giờ tôi phải chịu nỗi đau về cả thân thể lẫn tinh thần. Người tôi đau lắm, bông hoa vừa lên được he hé hôm qua giờ đã bị vặt mất rồi. Tôi đau khổ quá, tôi phải làm sao bây giờ huhu

Em vội vàng an ủi cây hoa:

- Bạn đừng buồn nữa, để mình trồng bạn vào 1 chậu cây rồi mang bạn về nhà mình nhé! Mình sẽ chăm sóc tốt cho bạn được ko?

- Được vậy thì tốt quá, mình biết ơn bạn!

Từ hôm đó, em mang cây hoa về trồng. Nó dần mọc tươi tốt nhờ được chăm sóc đầy đủ và đón ánh sáng mặt trời. Em mong mọi người có ý thức hơn về việc bảo vệ cây cối vì chúng làm đẹp tô điểm cho đời nên cần nhận được sự bảo vệ, chăm sóc.

17 tháng 1 2021

Tôi là cây hoa cúc được trồng bởi cô chủ nhỏ của tôi. Tôi không nhớ rõ ràng mình được trồng khi nào nữa bởi loài cây chúng tôi không có khái niệm về thời gian như con người. Tôi chỉ nhớ rằng, trong 1 lần sinh hoạt ngoài trời, cô chủ đã đặt tôi ở mảnh đất nhỏ này. Xung quanh tôi cũng có các bạn hoa khác, chúng tôi nói chuyện rất rôm rả với nhau. Mỗi lần khi tôi thức dậy, cô chủ đều rất chăm chỉ tưới cho tôi. Mặc dù đất còn khô, không đủ dinh dưỡng hoặc là cô chủ nhiều lúc còn tưới cho tôi nhiều nước thì tôi cũng đều thấy vui. Ngày ngày trôi qua. Bỗng chiều nọ, tôi nghe thấy tiếng trêu đùa của những bạn học sinh nữ vọng đến. Chắc là bạn của cô chủ sao? Tôi thầm nghĩ . Họ tiến tới gần tôi . Họ nói rằng : “ Ủa, cây hoa sao xấu vậy má, ai trồng thế “ “ À t có trò này hay nè” ,” trò gì đấy ?” “ bây giờ m bứt cánh hoa ra tiên đoán , cánh hoa đầu là có, cánh hoa tiếp là không , bứt cho tới cuối cùng...” “ Thế giờ nhổ cả cái cây lên à ?” “ m bứt ngay tại đấy, chứ không chủ nó mà thấy thì shock lắm” Sau đó, họ lần lượt vặt cánh hoa của tôi. Tôi đau khổ, đau đớn, khóc thầm trong lòng. Bởi hoa sao mà khóc được chứ ? Ánh chiều tàn của hoàng hôn chiếu xuống. Tôi cô đơn, lẻ bóng, riêng biệt. Các bông hoa khác cũng bày tỏ niềm thương tiếc đến tôi. Thật buồn làm sao.....