Hãy viết một bài văn nói về một nơi em muốn đến, một việc em muốn làm, một người em muốn gặp, hay một điều gì đó em muốn thực hiện sau khi mình hoàn thành kì thi tốt nghiệp THPT.
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
đề thì bn tự làm đi mới công bằng ai đi tham khảo
nói rõ ra copy đi
tự nghĩ đi bn, mk nghĩ mn ở đây nếu ko copy mạng thì cũng ko ai rảnh vt tuwfd dầu đến cuối đâu
Ngày cuối năm vẫn như bao ngày khác, vẫn đủ 24 giờ, nhưng dường như có chút gì đó dùng dằng, níu kéo và thấy trống trải vô cùng.
Những ngày cuối năm tôi sợ thời gian trôi nhanh, có cái gì đó nuối tiếc nhưng có cái gì đó như hối thúc, chẳng thể hiểu được.
Khi chiếc đồng hồ nhích dần từng tích tắc, khoảnh khắc kim giờ và kim phút chạm nhau trên một đường thẳng của ngày cuối cùng ấy đã là một khoảng cách rất xa.
Là khoảng cách giữa năm cũ và năm mới, giữa điều đã cũ và điều sắp mới, giữa gần và xa; giữa những điều khó gọi thành tên…
. Ngày cuối năm, nhắn nhủ lòng mình sống chậm lại một chút để gói trọn cảm xúc yên bình khi một vòng tuần hoàn sắp khép lại…
. Ngày cuối năm, ủ đầy trong lòng bàn tay mùa đông thật ấm, hít căng lồng ngực mùi vị tinh khôi của sáng sớm chòng chành nắng đợi gió bên song. Lắng nghe giọt café rơi tí tách chạm xuống đáy cốc, vỡ tan, như giây phút viên gạch nối giữa năm cũ và năm mới không còn giới hạn.
. Ngày cuối năm, thèm được trở về nơi ấy, một nơi dù có đi hết cuộc đời vẫn khao khát được tìm lại. Đó là nhà. Để được hít lấy vội vàng vị đất sỏi mằn mặn, nồng nồng in hằn những bước chân cha và giọt mồ hôi của mẹ. Để biết rằng thời gian chẳng chờ đợi một ai khi không biết trân trọng. Mái tóc cha đã phủ đầy sương gió, đôi mắt mẹ ủ đầy nỗi lo toan. Dù thương, dù nhớ cũng chỉ nguyện cầu sự bình yên suốt quãng đời còn lại…
. Một đời người có bao nhiêu lần cuối năm? Con số thất thường, mơ hồ không ai trả lời được cho đến lúc “cát bụi lại trở về với cát bụi”. Một năm nữa lại sắp qua rồi, giữa dòng đời hối hả, bộn bề, ai trong chúng ta cũng đã có những lúc tưởng chừng đuối sức vì công việc và áp lực cuộc sống.
. Trong 365 ngày qua chúng ta có lúc hối hả tất bật, có lúc lại chợt thấy thanh thản bình yên sau những ngày tháng bận rộn. Dường như hôm nay, ngày cuối năm mọi lo toan, mọi gánh nặng đều được trút bỏ, để thấy những khoảnh khắc là yên ắng, là chan chứa, là bình yên…
Những ngày cuối năm, bạn đã buông bỏ được những nỗi buồn, những nỗi tâm sự trong lòng mình chưa? Hãy buông bỏ tất cả và bắt đầu năm mới với nhiều điều thật mới mẻ, thật bình yên và thật vui tươi để chào đón một năm mới với nhiều thành công mới.
. Những ngày cuối cùng của năm, tôi nhớ lại một năm qua mình đã làm được gì và chưa làm được gì. Một năm qua với những thành tựu không được gọi là nổi bật, nhưng nó cũng là một bước ngoặt trong cuộc đời tôi. Nhưng cũng có không ít những lần chúng ta thất bại. Chúng ta dễ dàng mỉm cười với thành công nhưng luôn chạy trốn những lần bị vấp ngã. Không sao cả.
. Cuối năm công việc nhiều, đi chơi nhiều, ông trời dở chứng nhiều, ốm, mệt mỏi và stress, cuối năm mong về nhà mà càng nhìn càng xa, phố SG vừa đông vừa tấp lập nhưng ta vẫn chỉ với ta, nghe câu hát “người nghệ sĩ lang thang hoài trên phố, bỗng thấy mình chẳng nhớ nổi một con đường….” thấy buồn và nhớ nhà
. Rồi những ngày của tháng cuối cũng trôi qua…quan trọng không phải là mình đã làm được gì, đánh mất những gì…Mà quan trọng là khi nhìn lại một chặng đường ngắn ngủi, mình có còn cảm thấy hối tiếc điều gì hay không?
. Những ngày tháng 12 – dường như lạnh hơn một chút, nỗi cô đơn đi lạc khắp hang cùng ngõ hẻm. Em sẽ bắt gặp những dòng người đi rất vội, vội vã giữa năm tháng bôn ba, giữa những con sóng cuộc đời tất bật, cả dòng thời gian cũng không dừng lại trong một cái nhíu mày. Em nhận ra rằng, những ngày cuối năm đang trôi…
. Những ngày cuối năm bừng lên sức sống của mùa lễ hội. Đâu đó trên phố phường giăng đèn lạ lẫm, con người ta dễ để mình lạc bước giữa đơn côi. Em, đừng giống như người ta nhé, nếu cô đơn hãy tự nắm lấy tay mình. Mùa mới về để cầu phước lành và bình an sẽ đến, không phải mùa để tự gieo phiền muộn đâu em!. Đi ngoài đường những ngày cuối năm rất khác. Có người thì hối hả sợ như không đủ thời gian, nhưng có những người lại vô cùng chậm rãi, như sợ một điều gì đó trôi qua đi, như một kẻ vấn vương hoài tình cũ, nửa muốn năm cũ trôi qua, nửa muốn níu lại.
. Rồi những ngày của tháng cuối cũng trôi qua, quan trọng không phải là mình đã làm được gì, đánh mất những gì… mà quan trọng là khi nhìn lại một chặng đường ngắn ngủi, mình có còn cảm thấy hối tiếc điều gì hay không?
. “Thời điểm cuối năm luôn là lúc khiến lòng người nhiều băn khoăn và do dự nhất. Sau khi ngồi thẫn thờ rất lâu trước màn hình máy tính đã đen ngòm, tôi quyết định đứng lên và đi siêu thị để chuẩn bị cho một bữa tiệc tối ở nhà. Lúc lỉnh kỉnh từ siêu thị bước ra cũng là lúc xe gọi đã đến.
.Cuối năm là những dự định còn dang dở và chưa thể thực hiện được, những ước mơ, những công việc, những kế hoạch chưa thể thực hiện được. Và đã lại chuẩn bị để bước vào một năm mới với nhiều điều mới còn chờ đợi mình ở phía trước.
#Châu's ngốc
Một số việc làm em có thể tham khảo:
- Tổ chức buổi sinh hoạt lớp cuối tuần, mọi người cùng nhau chia sẻ về cảm nhận của mình với người kia
- Viết điều muốn nói với bạn vào giấy và đổi cho nhau
Gợi ý: Cảm ơn bạn luôn bên cạnh động viên, chia sẻ, cùng nhau giúp đỡ trong học tập cũng như cuộc sống. Đôi khi chúng mình có những hiểu lầm, cãi vã nhau nhưng cuối cùng chúng mình vẫn lại làm lành với nhau và tôn trọng nhau, cùng nhau giải quyết mọi vấn đề. Mong rằng chúng ta vẫn mãi mãi là bạn thân như thế.
Tham khảo
Tổ chức buổi sinh hoạt lớp cuối tuần, mọi người cùng nhau chia sẻ về cảm nhận của mình với người kia
Viết điều muốn nói với bạn vào giấy và đổi cho nhau
1) Em và Lan Anh là hai người bạn thân thiết của nhau. Lan Anh rất xinh đẹp. Bạn có khuôn mặt trái xoan. Nước da trắng hồng. Đôi mắt to và tròn. Mái tóc ngắn mềm mượt, đen nhánh. Em thích nhất là mỗi khi Lan Anh cười. Nụ cười tươi rói . Lan Anh học rất giỏi, nhất là môn Toán. Mỗi khi rảnh rỗi, em và Lan Anh thường đọc sách cùng nhau. Em rất yêu quý người bạn của mình.
5) Người em yêu quý nhất trong gia đình chính là mẹ. Mẹ em tên là ... Năm nay mẹ đã 40 tuổi nhưng mẹ vẫn rất trẻ. Mẹ em làm nội trợ trong gia đình. Mỗi sáng, mẹ nấu bữa sáng cho cả nhà rồi đưa em đến trường. Sau đó mẹ đi chợ , đi làm. Mẹ em nấu ăn rất ngon. Mẹ chăm sóc em rất chu đáo Buổi tối, mẹ thường dạy em học bài. Em yêu mẹ nhất trên đời. Em hứa sẽ học thật giỏi để mẹ vui lòng.
HS tự tiến hành ghép ảnh của bản thân vào các trường học, địa danh... theo gợi ý sau:
- Đặt tên mỗi lớp để dễ phân biệt, ví dụ như: lớp địa danh - người.
- Trên lớp địa danh thực hiện xoá các du khách và chỉnh sửa màu sắc.
- Nhập ảnh em. Trên lớp này chỉ giữ lại phần hình ảnh của em.
- Thay đổi thứ tự các lớp để có được ảnh cuối cùng như mong muốn.
I would love to learn carpentry Xuyen high schools. because this school is very good education, but also pretty clean. 1 school exactly one castle. And the best part is when our school was also worn tunic and know how good a friend. But there are countless schools must have good learning conditions are right, personality and good character. Generally, the school is very good. I was looking forward to the next level 3, I will learn this school.
"Ai cũng muốn làm điều gì đó rất lớn lao, nhưng lại không nhận ra rằng cuộc sống được tạo thành từ những điều rất nhỏ". Câu văn trên đã khuyên ta được phần nào về ý nghĩa trong cuộc sống.Và bạn có biết để hoàn thành được những thành công lớn trong cuộc đời, bạn pjải bắt đầu từ những việc làm nhỏ nhặt nhất.
Thời đại bây giờ, đã có rất nhiều con người hướng đến một cuộc sống tốt đẹp và hạnh phúc hơn. Nhưng chẳng có con đường nào bằng phẳng, chẳng có con đườn nào trải đầy hoa hồng mà lại dẫn đến vinh quang, họ không thể bắt đầu những thứ lớn lao ngay được. Chính vậy, họ phải cố gắng khi họ còn rất " bé", và sau đó, khi họ thành công, họ trở thành một thứ lớn hơn nhiều. Và khi họ đã "lớn" hơn, họ sẽ thấy những gì nhỏ bé thật là đáng quý.
Nghe có vẻ hơi khó hiểu, vậy để em lấy một ví dụ dễ hiểu hơn. Khi cìn là học sinh, các bạn ai cũng mong ước là một học sinh giỏi, được thầy cô, bạn bè quý mến. Nhưng làm sao mà có thể học giỏi ngay được. Các bạn phải học lại từ những kiến thức cơ bản và dễ dàng nhất. Cũng như phòng giáo dục đã cho chúng ta học lớp 1 dễ trước, rồi mới đến lớp 2, lớp 3,.....sau, như thế dần dần ta sẽ biết thêm nhiều kiến thức một cách dễ dàng hơn. Chứ nếu cho một đứa trẻ lớp 1 làm 1 bài toán lớp 7 thì sao, tất nhiên là em ấy sẽ không làm được rồi. Mọi người cũng vậy, hãy bết trân tọng những gì nhỏ bé vì nó chính là khởi nguồn của tất cả.
Có thể mọi người còn nhớ, nhưng có khi mọi người đã quên. Em, xin lấy một ví dụ rất đỗi thân quen với mọi người để mọi người hiểu. Khi mới vào hoc24, mỗi người đều có câu trả lời, câu hỏi, GP,SP, người theo dõi, Đang theo dõi đều bắt đầu từ con số 0. Nhưng rồi thời gian dần trôi đi, kiến thức của các bạn đã càng nhiều, khiến các khái niệm trên ngày càng tăng. Nhưng khi đó, liệu các bạn còn nhớ vạch xuất phát của mình, đó là con số không. Ngay cả em cũng đã quên cho đến khi em nhìn thấy bài viết này của cô. Em đã nhớ lại những khó khăn, những con số GP tưởng chừng ít ỏi nhưng hồi đó đối với em cũng là rất nhiều. Em đã bỏ lại những thứ đó sau lưng để tiếp tục tiến về phía trước.Bây giờ, em đã biết trân trọng điểm GP xuất phát của mình. Mọi người à, dù chúng ta có vĩ đãi hay tuyệt vời đến đâu thì quá khứ của chúng ta cũng đều rất nhỏ bé, hãy biết trân trọng những gì nhỏ bé nhất. Tất cả những gì nhỏ bé đều bị cho là vô nghĩa và vô dụng nhưng thật không thể không phủ nhận rằng liệ những gì to lớn mà ta ngưỡng mộ có bắt nguồn từ những gì nhỏ bé không.
Một cuộc sống luôn tràn đầy những điều ước, những ước mơ. Chúng đều bắt nguồn từ những gì nhỏ bé nhất, vì thế hãy biết trân trọng những điều nhỏ bé, hãy biết đến ý nghĩa của những thứ nhỏ bé
Anh An nổi tiếng, chị Hoa mới vào được sâu bít, những nhà bác học đại tài mới phát minh ra những món đồ công nghệ mới có nhiều ứng dụng vào cuộc sống, Trấn Thành mới mua thêm vài cái xế hộp bạc tỷ,...Những tin tức chấn động làm xôn xao dư luận về những việc làm lớn lao, cao cả. Nó kích thích chúng ta cũng muốn được làm những việc lớn lao cao cả đó, được trở thành người nổi tiếng, được mang tiếng nói và câu chuyện của mình lan tỏa yêu thương tới toàn thể nhân loại thế giới, muốn được trở thành siêu anh hùng giải cứu những mảnh đời bất hạnh bảo vệ chính nghĩa,...Nhưng liệu rằng chúng ta có còn nhớ, cuộc sống của chúng ta có thể đạt được những thứ vĩ mô, lớn lao, cao cả ấy nhưng tạo thành cuộc sống của chúng ta lại là những điều rất nhỏ.
Để tạo được những thành công, để làm nên những điều phi thường trước hết bạn phải đi từ con số không, bạn phải trải quá một quá trình cố gắng, phấn đấu và khổ luyện để có được một thành tựu vững chắc và lâu bền. Và quá trình ấy đích thị là có xuất phải đơn sơ, mộc mạc, nhỏ bé. Một ví dụ đơn giản nhé, trước khi thành công với danh hiệu họa sĩ tài ba thế giới thì Lê-ô-na-đơ Vanh-xi đã phải học vẽ từ những quả trứng, ông tập vẽ trứng hơn một tháng sao cho chỉn chu và chắc chắn nhất. Một minh chứng đơn giản hơn đi, có phải trước khi đi thi Đại học, để làm được những câu vận dụng cao, mọi người cũng đều trải qua giải đoạn học lí thuyết hay làm những bài tập mức độ thông hiểu và vận dụng thấp chứ nhỉ? Những thử đơn giản, nhỏ bé ấy đã góp phần tạo nên cuộc sống của chúng ta.
Với cuộc sống gia đình, bè bạn cũng thế, nếu họ chỉ quan tâm "Ngày mai ăn ở nhà hàng nào? Bạn có chơi với những đứa dùng hàng hiệu hay không?,..." thì bạn đã chọn sai người bạn, người đồng hành rồi đấy. Cá nhân tôi nghĩ không phải những cái lớn lao đi ăn nhà hàng, ở khách sạn 5 sao, đi du lịch nước ngoài năm châu bốn bể,...mới là hạnh phúc mà gia đình, bạn bè có thể sắp xếp thời gian ngày một bữa cơm chung có thể ra tiệm bình dân ăn, cũng có thể nấu nướng tại nhà, chắc chắn bữa ăn đó sẽ gắn kết mọi người lại, mang đến nhiều tiếng cười và cực kì đáng giá, tạo nên những khoảnh khắc và kí ức tốt đẹp trong cuộc đời của mỗi chúng ta.
Điều tôi nói không phải rằng chúng ta chỉ nên quan tâm vào những điều nhỏ bé và không để tâm những thứ lớn lao, mà đã là con người chúng ta cần trân trọng những điều nhỏ bé xung quanh ta, từng mối quan hệ tuy bé nhưng đáng giá,...để cảm thấy thoải mái, hạnh phúc hơn và có mục tiêu phấn đấu để đạt được những cái vĩ mô hơn, lớn lao hơn, vĩ đại hơn cần thiết cho mỗi người. Nếu làm được điều ấy, chắn chắn bạn sẽ thành công.
Tuổi thơ của chúng ta, ai cũng có những ước mơ, những dự định sau này, lớn lên sẽ làm gì phải không các bạn? Hôm nay, mình sẽ nói về những dự định, công việc mà mình mơ ước để các bạn cùng biết nhé!
Ngày nào đi học, mình cũng đi ngang qua ngã năm gần nhà. Nơi ấy, xe cộ tấp nập suốt ngày đêm, mình thường thấy một chú công an đứng ngay ở giao lộ không ngừng điều khiển cho xe cộ lưu thông. Đó là một thanh niên có dáng người to lớn, vạm vỡ, nước da bánh mật, mặt vuông đầy đặn, đôi mắt trong sáng nhanh nhẹn. Chú đứng đó, ngày nào cũng như ngày nào tại vòng xoay ngã năm như một vị chỉ huy oai vệ. Miệng cầm còi, hai cánh tay thay mệnh lệnh, đưa lên hạ xuống, sang trái sang phải, dòng người và xe cộ cứ như thế dừng lại, tuôn đi một cách trật tự nề nếp. Thỉnh thoảng có một vài chiếc honda đậu chớm quá vạch sơn trắng, nhô lên làn đường, chú thổi còi ra hiệu lùi lại. Tức thì những chiếc xe ấy vội lùi ra sau vạch trắng ngoan ngoãn như các cậu học sinh vâng lời thầy dạy. Chú làm việc một cách cần mẫn và nghiêm túc, không thiên vị một người nào.
Có một lần, ba cô gái ngồi trên một chiếc honda vù tới ngã năm nhấn ga, bấm còi inh ỏi, làm cho một số người đi đường yếu bóng vía vội dạt vào hai bên lề. Chú công an liền giơ tay ra hiệu, miệng tuýt còi, ra lệnh dừng lại. Chiếc xe tạt vào lề. Cả ba cô ngượng ngùng nói lời xin lỗi. Chú công an mỉm cười rồi từ từ rút biên lai thu phạt. Đưa tờ biên lai cho các cô, chú còn dặn thêm: "Lần sau các cô cẩn thận thực hiện đúng luật giao thông. Một cô gái nhảy xuống đón ô-tô buýt, không được chở ba". Lời nói nhẹ nhàng nhưng rất dứt khoát. Cô gái cầm tay lái thật bất đắc dĩ ngoái lại nói với cô bạn ngồi sau cùng: "Cậu đứng đợi mình ở đây, mình sẽ quay lại đón cậu", rồi chu cái miệng về phía chú công an đang quay lưng về phía ngã năm lẩm bẩm điều gì đó không biết, nhấn ga cho xe vù đi. Cứ thế chú điều khiển dòng người và xe cộ lưu thông được thuận lợi, không một tai nạn nào xảy ra ở giao lộ này.
Các bạn ạ! Mình rất cảm phục phong cách làm việc của chú vừa có tình lại vừa có lí. Mình mơ ước sau này lớn lên mình sẽ đi làm cảnh sát giao thông giữ gìn an ninh trật tự cho đường phố. Một công việc vất vả nhưng vô cùng thú vị, oai vệ như một người chỉ huy.
Em ước mơ trở thành hướng dẫn viên du lịch trong tương lai.Sở dĩ em có ước mơ này là vì xã hội ngày càng phát triển, kèm theo đó là sự nâng cao về đời sống vật chất lẫn tinh thần, nhu cầu của con người cũng từ đó mà cao hơn. Em nhận thấy rằng du lịch là một ngành kinh tế khá phát triển, có nhiều tiềm năng, em thấy đây là một nghề phù hợp để mình có thể lo cho cuộc sống sau này. Lý do trên chỉ là lý do nhỏ trong nhiều lý do em hướng đến nghề này, lý do lớn nhất chính là tình yêu đất nước của em. Em muốn quảng bá hình ảnh tươi đẹp, truyền thống lịch sử vẻ vang và đức tính kiên cường, ý chí bất khuất và tinh thần mến khách, lòng thương người của Tổ quốc ta tới bạn bè năm châu. Em muốn những du khách khi đến với ViệtNamsẽ có những ấn tượng tốt đẹp và hơn nữa là em muốn hình ảnh đất nước ta sẽ in sâu trong họ. Còn gì hạnh phúc bằng khi được nói với bạn bè năm châu một cách tự hào rằng “ViệtNam, quê hương tôi đó”.
Có thể nói việc học tập là một quá trình lâu dài của cả một đời người: học ở trường, ở gia đình và ở xã hội. Và trong các môi trường đó thì môi trường xã hội là mái trường lâu dài bởi vì trường học theo tổ chức chỉ diễn ra ở một lứa tuổi nhất định nào đó còn trường gia đình cũng vậy nhưng ở góc độ khác. Và con người khi đã trưởng thành thì trường ngoài xã hội mới là mái trường quan trọng, bởi nơi đó chúng ta có thể học được nhiều điều. Bởi vậy, theo em câu nói Đi một ngày đàng học một sàng khôn là đúng, bởi mỗi ngày khi được đi đến một nơi nào đó ta sẽ có thể học được nhiều điều. Tuy nhiên có bạn lại có ý kiến: Nếu không có ý thức học tập thì chắc gì đã có “sàng khôn” nào. Đây là một ý kiến cũng hoàn toàn đúng.
Câu nói là một lời khuyến khích tinh thần học hỏi và học hỏi không ngừng, bởi khi đi ra ngoài chúng ta có thể bắt gặp được rất nhiều điều hay để từ đó chắt lọc được những cái hay, cái tốt để tạo thành một kho tàng kinh nghiệm riêng cho
bản thân. Điều này có thể được minh chứng qua việc hàng ngày bước chân ra ngoài, trên con đường ta đi hiện thực cuộc sống thường phơi bày ra hết sức chân thực: cảnh chợ búa, cảnh người giúp người, cảnh trộm cắp, tranh giành nhau,…
Cuộc sống bên ngoài đa màu, đa sắc khi được tiếp xúc với nó chúng ta dễ dàng rút ra bài học cho mình. Chẳng hạn, đi trên đường phố ta có thể bắt gặp một cụ già ốm yếu lẩy bẩy đi ăn xin và có cô bé đem đến cho cụ nghìn bạc ta sẽ nhận thấy rằng cuộc đời này còn có những người đáng thương vậy sao? Già mà vẫn không hết khổ, với suy nghĩ đó ta sẽ tự hứa sẽ phải cố gắng học hành cho tốt để sau này phục dưỡng cha mẹ thật chu đáo; đồng thời có cơ hội giúp đỡ những người nghèo khổ. Và trước hành động của em bé ta cũng thấy con người quà thật luôn có tấm lòng nhân hậu, biết yêu thương người khác. Đó là hành động ta cần trân trọng và học tập.
Từ khi bước chân vào môi trường học đường, tôi đã được làm quen và tiếp xúc với rất nhiều bạn bè. Mỗi người bạn có một vẻ khác nhau và đối với mỗi người tôi lại dành cho họ những tình cảm quý mến khác nhau. Nhưng trong rất nhiều những người bạn mà tôi quý mến ấy, người bạn mà tôi yêu quý nhất , người luôn đồng hành với tôi trong mọi niềm vui, nỗi buồn , không thể có từ nào thích hợp hơn hai tiếng “bạn thân’ để nói về bạn, đó là Minh Anh.
Minh Anh học cùng với tôi ngay từ những ngày đầu cắp sách đến trường. Tôi và bạn chơi với nhau cũng từ những ngày đó, nhưng để trở thành bạn thân thì tôi không nhớ rõ từ khi nào nữa. Tôi chỉ biết rằng hằng ngày chúng tôi đèo nhau đi học trên một chiếc xe đạp và có tâm sự trong lòng thì người đầu tiên tôi tìm đến là Minh Anh. Minh Anh trong mắt tôi là một cô bạn hết sức dễ thương và đáng mến. Bạn có đôi mắt to, khuôn mặt thanh tú với điểm nhấn là cái mũi dọc dừa xinh xinh. Nhưng có lẽ trong muôn vàn những thứ đáng chú ý ấy thì gây ấn tượng với tôi hơn cả là vầng trán cao biểu lộ sự thông minh, lanh lợi của bạn. Minh Anh học rất giỏi, bạn lại là cây văn nghệ xuất sắc của lớp. Mỗi lần lớp có chương trình văn nghệ thì bạn là người tư tin xung phong đầu tiên. Tôi và các bạn trong lớp đều rất thích nghe Minh Anh hát. Mỗi khi tới lượt bạn biểu diễn thì trong lớp dường như không có lấy một âm thanh nào khác ngoài tiếng hát trong trẻo như chim sơn ca của bạn. Tiếng hát ấy như xua tan hết mọi mệt nhọc sau mỗi giờ Văn, giờ Toán căng thẳng. Tôi quý Minh Anh lắm, may mắn nhất của tôi có lẽ là được làm bạn thân của bạn. Tôi còn tự hào vì có người bạn thân luôn nhiệt tình giúp đỡ người khác như Minh Anh. Trong lớp, dù chỉ chơi thân với tôi nhưng không có nghĩa là bạn không hòa đồng với mọi người. Nhắc đến Minh Anh, không ai có thể quênđược hình ảnh cô lớp phó học tập gương mẫu. Nhìn khuôn mặt bạn lấm tấm mồ hôi mà vẫn say sưa giảng lại mấy bài tập khó cho các bạn trong lớp, tôi càng thêm khâm phục và yêu quý bạn hơn. Nhiều lúc chúng tôi cứ ngỡ Minh Anh chính là cô giáo nhỏ của mình.
Dáng người nhanh nhẹn với nụ cười luôn thường trực trên môi cũng không che lấp được hoàn cảnh khó khăn của bạn. Nhà Minh Anh không khá giả lắm. Lại là chị lớn trong gia đình nên hàng ngày bạn phải phụ giúp ba mẹ trông nom quán ăn nhỏ. Thời gian dành cho việc học không có nhiều mà bạn vẫn học rất giỏi, tôi hiểu bạn đã khéo léo biết bao trong việc sắp xếp một thời gian biểu phù hợp. Thương biết bao nhiêu cái dáng hình nhỏ bé mà vẫn nhanh nhẹn bưng đồ ăn cho khách của bạn. Những lúc chúng tôi tới quán, dù mệt nhọc, Minh Anh vẫn rất hồ hởi. Có lần bạn cười bảo: “phụ quán cũng có thú vui của nó, bây giờ nếu bảo mình nghỉ làm chắc mình không chịu được đâu”. Tôi càng yêu hơn cái nghị lực phi thường của bạn. Dù bận rộn là vậy mà Minh Anh vẫn dành thời gian giúp đỡ tôi trong học tập. Có một lần tôi bị bệnh nằm ở nhà cả tuần, vậy là cả tuần Minh Anh chép bài rồi lại qua giảng bài cho tôi. Bạn muốn chắc chắn rằng sau một tuần nằm giường bệnh, khi đi học trở lại, tôi vẫn theo kịp tiến độ của lớp. Tôi biết ơn Minh Anh nhiều lắm. Lúc nào tôi cũng tự nhủ phải thật cố gắng để đáp lại xứng đáng những gì mà bạn đem lại cho tôi. Tôi hi vọng sẽ mãi mãi được chơi cùng, học cùng với Minh Anh. Có bạn là bạn thân, tôi biết tôi ngày càng sống tốt và hoàn thiện mình hơn.
Cảm ơn cuộc đời đã ban tặng cho tôi người bạn tuyệt vời như vậy. Chìm trong hạnh phúc của tình bạn, tôi không quên phải luôn cố gắng để gìn giữ và làm cho tình bạn ấy ngày càng bền vững và thắm thiết hơn.