K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

5 tháng 9 2016

sư phụ..................

5 tháng 9 2016

@Võ Đông Anh Tuấn Bạn hỏi liên quan v~

15 tháng 2 2022

Vì cô tài giỏi hơn bạn ấy nhìu

15 tháng 2 2022

??????????????? ko hỉu

đây là câu hỏi à

Xin chào mọi người hôm nay em lại trồi lên nữa đây. Lặn mất mấy tháng rùi :v. Mấy nay em lười viết truyện lắm mà đọc truyện của mọi người hay quá em lại có cảm hứng viết tiếp. Hôm nay em xin kể câu chuyện về chị họ em.Chị em tên là T (xin lỗi mn vì không tiện nói tên), chị cỡ 20tuổi. Chị còn trẻ tuổi vả lại gia đình lại rất buông lỏng chị nên chị có bồ và đã có thai khi...
Đọc tiếp

Xin chào mọi người hôm nay em lại trồi lên nữa đây. Lặn mất mấy tháng rùi :v. Mấy nay em lười viết truyện lắm mà đọc truyện của mọi người hay quá em lại có cảm hứng viết tiếp. Hôm nay em xin kể câu chuyện về chị họ em.
Chị em tên là T (xin lỗi mn vì không tiện nói tên), chị cỡ 20tuổi. Chị còn trẻ tuổi vả lại gia đình lại rất buông lỏng chị nên chị có bồ và đã có thai khi chưa cưới, kiểu sống thử ấy. Theo em nghĩ thì 20 tuổi còn khá trẻ và chưa nghề nghiệp ổn định không nên lập gia đình sớm quá. Chuyện có bồ là bình thường với em, có thai cũng bình thường nốt nhưng mà ác một cái là do chưa có công ăn việc làm nên không cưới được, chị bắt buộc phải bỏ cái thai đó, em không hiểu vì sao chị lại không giữ lại cái thai đó, chắc có lẽ là chị sợ mất anh. Ba mẹ cũng can ngăn lắm mà chị không nghe. Nhà bên chồng đã chấp nhận chị làm con dâu, hứa là sang năm sẽ cưới nhưng tinh thần chị vẫn suy sụp hẳn ra. Em biết được điều đó bởi em đã vô tình đọc được dòng tâm sự của chị trên fb để chế độ riêng tư. Cũng cảm thấy bản thân hơi có lỗi vì đọc trộm những điều riêng tư của người khác nhưng cũng nhờ vậy mà em mới biết được nỗi lòng của chị và an ủi chị kịp thời. Số là hôm đó em qua nhà chị chơi, mượn máy ipad của chị rồi ngồi nghịch fb. Mò mò rồi vào trang cá nhân của chị ấy, nick hiện tại em đang vào là của chị. Lướt lướt dài xuống em thấy có mấy dòng status đại loại như ” tại mấy người bắt tôi phải làm như vậy…đó chính là đứa con của tôi…mấy người làm sao có thể hiểu được…giờ các người đã toại nguyện rồi…đã thoả mãn rồi… ” nói chung là đầy cảm xúc luôn, em đọc mà cảm thấy sự đau xót của chị khi mất đứa con lớn vô cùng. Đọc xong thì em ngồi suy nghĩ rồi ngẫm một mình,lúc đó lại nghĩ là lỡ chị đau buồn quá rồi làm điều gì thì sao nên em chạy vội ra chỗ chị ngồi nắm tay chị bảo:
_ Chị ơi dù sao chuyện cũng đã qua rồi chị đừng có buồn lòng quá mà ảnh hưởng đến bản thân nge chị..
Chị cười cười cốc đầu em một cái rồi nói:
_ Con này hôm nay nói chuyện gì khó hiểu vậy..chị có làm sao đâu nào..
_ Nhưng mà chị nhớ là phải sống thật tốt đó nha!
_ Ừ…Ừm..
Sau đó chuyện về cái thai dần chìm vào quá khứ. Gần một năm sau chị và chồng cưới nhau và có một đứa con gái rất dễ thương tên là Ni. Khi con bé Ni lên 3 tuổi,lúc ấy nó cũng đã biết nói khá rõ ràng. Nó thường hay kể cho mẹ nó nghe về câu chuyện người bạn bí ẩn của nó luôn luôn đi theo và chơi cùng nó nhưng mẹ nó lại tưởng là con nít hay có trí tưởng tượng phong phú nên chẳng nghi ngờ gì. Có hôm em sang nhà con bé chơi. Mẹ nó bận việc giao nó cho em chăm giúp. Em thì chỉ ngồi chơi với đt thôi, chủ yếu là con trai Hàn,em fan kpop mà =)) em không mê con nít nên chơi vui với nó lúc đầu nên bỏ nó ngồi mình chơi lúc sau :v Đang ngồi xem live thì bé Ni lại kêu:
_ Dì N chơi với con đi!
_ Con chơi đô chơi đi, chút dì lại chơi với con..
_ Con giận dì N luôn!
Vậy là nó giận rồi đi chỗ khác chơi, em mặc kệ :v ngồi xem live tiếp. Ngồi khoảng 15′ thì cảm thấy sao nãy giờ không gian yên ắng quá.Ấy chết, con Ni đâu rồi?? Em lật đật tắt đt đi tìm nó. Đi xuống cầu thang thấy nó đang ngồi chơi liền thở phào nhẹ nhõm. Mà kì lạ thật, nó ngồi nói chuyện một mình, ngồi chơi một mình rồi cười, giỡn các thứ. À mà cũng bth mà, con nít nào chả như thế – em nghĩ vậy. Em kêu lớn tiếng:
_ Ni, hết giận dì N chưa? Nãy giờ con chơi cái gì đấy?
_ Vẫn còn giận nhưng mà ít hoi à hihi… Nãy giờ con chơi với bạn này vui lắm,ngày nào bạn cũng chơi với con hết á.
Em thắc mắc ủa có thấy ai đâu mà chơi, hỏi lại:
_ Bạn nào vậy sao dì N không thấy?
_ Bạn này chỉ cho con thấy hoi,không cho dì thấy đâu.
_ Ờ..Ờ..Dì muốn gặp bạn con quá!
Tự nhiên nói xong câu đó em lại cảm thấy ớn lạnh gáy như có thứ gì đi ngang,một thứ gì đó mà em không thấy được nhưng lại cảm nhận được hơi lạnh của nó. Sao kì vậy, mùa hè mà? Nhưng mà em cũng kệ xuống chơi với con bé một lát mắc công mẹ nó về lại mắng một trận bỏ bê cháu ham chơi thì toi.
Qua mấy tuần sau nghe chị T kể lại là dạo này bé Ni kì lắm, hay nói chuyện một mình,ngủ nửa đêm giật mình dậy ngồi chơi,nói chuyện mà mắt vẫn nhắm,như mộng du vậy. Sáng chị hỏi nó thì nó bảo là có bạn rủ thức dậy chơi. Mẹ hỏi là ai thì nói là một đứa con trai,rất hiền cứ theo nó đòi chơi miết. Chị khá là sợ vì chị tin vào tâm linh,sợ có ai theo quấy phá con bé nên chị đã đi chùa xin một lá bùa cho bé phòng thân. Từ lúc đeo lá bùa ấy thì mọi thứ trở lại bình thường. Chuyện sẽ không có gì nếu hôm đó bé Ni lúc đi tắm đã tháo lá bùa ra và quên mang vào lại. Do mặc đồ ngủ có cổ áo nên ba mẹ không nghi ngờ gì cả. Buổi tối đó con bé Ni thật lạ, bình thường khi ba mẹ bảo đi ngủ,nó sẽ cố gắng năn nỉ rồi nghịch đến khi mệt mới ngủ nhưng hôm nay …
(Còn nữa)

0
22 tháng 10 2016

Nói rõ ra đi bạn =.="

22 tháng 10 2016

Chị học giỏi về Lũy thừ bậc n của nhị thức - nhị thúc niu tơn ko

2 tháng 9 2016

bn có vẻ iu chị bn quá nhỉ khocroileulimdimhahuhu

2 tháng 9 2016

ùm, bạn cógiải pháp nào giúp mình quên không, mình buồn lắm

Ai đọc truyện ma ko ạk HỒN MA ĐỨA BÉ GÁICâu chuyện mà chị Trâm kể cho tôi nghe cũng không kém phần ly kì và rùng rợn. Chị nói hồi chị còn lên Sài Gòn học đại học, có thuê nhà chung với cả mấy đứa, đó là một căn nhà hai tầng, bếp và phòng khách thì ở dưới tầng một, còn hai buồng ngủ với hai buồng tắm thì ở trên tầng hai. Căn nhà này cũng không to lắm nhưng được cái tiện nghi...
Đọc tiếp

Ai đọc truyện ma ko ạk

HỒN MA ĐỨA BÉ GÁI

Câu chuyện mà chị Trâm kể cho tôi nghe cũng không kém phần ly kì và rùng rợn. Chị nói hồi chị còn lên Sài Gòn học đại học, có thuê nhà chung với cả mấy đứa, đó là một căn nhà hai tầng, bếp và phòng khách thì ở dưới tầng một, còn hai buồng ngủ với hai buồng tắm thì ở trên tầng hai. Căn nhà này cũng không to lắm nhưng được cái tiện nghi và cũng thoải mái, nó nằm gần một chợ lớn ở Sài Gòn. Cuộc sống của những sinh viên lên thành phố học mà đi xa nhà thiệt là khổ, nhưng bù lại được cái tự do. Chị Trâm có kể là hồi đó có thuê nhà cùng với ba chị nữa tên là Chi, Trang, và Ngọc. Hai chị Trang và Ngọc thì ở buồng bên cạnh, còn chị thì ở với chị Chi. Chị Chi có một anh người yêu ở Sài Gòn nên thường xuyên không ngủ lại tại cái nhà đó, nên chị Trâm tự nhiên gần như được ở hẳn một mình một buồng. Cứ tưởng rằng cái cuộc sống sinh viên cứ mãi chôi qua êm đẹp như vậy, cho đến một ngày. Nhớ cái hôm đó, chị Trâm đang phải ngồi ôn thi cho bài kiểm tra môn tiếng Anh, với một trồng sách vở trên bàn, nào là từ điển, nào là vở ghi chép, nào là sách tham khảo. Chị Trâm cứ mãi chìm đắm vào cái biển toàn chữ là chứ đó cho đên khi chi linh cảm được một điều gì đó rất là. Nói là lạ ở đây là vì chị đang tập chung học bài, chợt chị mất hẳn cái dòng suy nghĩ của mình, mà điều này rất hiếm khi sảy ra chỉ trừ khi nào có một cái gì đó tác động thì người bình thường mới mất đi cái dòng suy nghĩ mà trong lúc họ đang tập chung cao độ như vậy. Chị Trâm đặt bút xuống nhìn quanh phòng, không có ai cả, vẫn là cái tiếng ti vi không to lắm phát ra từ buồng bên cạnh của hai chị kia. Chị Trâm uống ngụm nước rồi tiếp tục học, nhưng xem ra không thể nào học nổi nữa. Chị liền vô buồng tắm rửa cái mặt cho tình táo, nhưng khi ngồi lại vào bàn chị vẫn không tài nào học nổi. Trong đầu chị cứ có một cái ý nghĩ rất khó hiểu, như kiểu không thấy an tâm học bài tiếp vậy. Cuối cùng quá chán nản, chị Trâm liền tắt đèn và quyết định sáng mai dậy sớm học tiếp, vì chị tính là đã học từ chiều đến tận giờ rồi, có lẽ đã đến lúc cho cái bộ não nó nguội tí đã, sợ từ nãy giờ học nhiều quá máy nó nóng. Chị vô buồng tắm, rồi tắm rửa sạch sẽ. Sau đó ra sấy tóc và chui vào chăn ấm đệm êm ngủ. Nhưng thật lạ thay, lên giường rồi mà chị không tài nào ngủ được, trong đầu chị cứ suất hiện ba cái ý nghĩ nhảm nhí. Chị trở mình qua lại, cố gắng nghĩ đến một giấc mơ thật đẹp để chìm vào giấc ngủ nhưng xem ra vô vọng. Cứ trằn trọc như vậy mãi đến gần hai giờ sáng chị mới ngủ được. Thức dậy với tinh thần mệt mỏi, đã năm giờ hơn rồi, bẩy giờ vào học. Chị Trâm vô đánh răng rửa mặt, trong đầu chị nghĩ rằng thật là chán khi đêm qua lại mơ đi bắt ma nhưng đi mãi chả bắt được con ma nào. Chị Trâm nấu tô mì gói ăn lẹ rùi chạy qua buồng bên gọi hai bà kia dậy đi học. Chị Trang thấy chị Trâm qua liền dụi mắt và nói:
– Hôm nay hai tụi tui cúp học, bà đi đi, nếu có gì thì về bảo tụi tui. 
Chị Trâm bực mình, nhảy vô kéo chân bà Trang và nói:
– Bà đại lãn nó vừa vừa thôi, zậy đi học lẹ đi.
Nhưng dù có kéo thế nào thì chị Trang vẫn giả vờ ngủ như chết. Chán nản chị Trâm đi học một mình. Buổi chiều hôm đó về nhà, sau cái bài kiểm tra đáng nguyền rủa, chị Trâm quăng cặp vô góc buồng rồi nhảy thẳng lên giường. Chị tính nằm nghỉ ngơi một lúc rồi sẽ đi chợ mua đồ ăn về nấu. Nằm vậy một hồi mà chị Trâm chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay, Khi tỉnh giậy chị nhìn giờ đã hơn tám giờ tối. Chị Trâm uể oải bò dậy, chị vòng qua phòng bên kia thì không thấy ai, chắc hai cô bạn đã đi ăn với nhau mà không rủ chị đi cùng, chị Trâm nghĩ thầm trong đầu “bọn này nhớ đấy, về thì chúng mày biết tay với bà”. Chị cầm điện thoại, bấm gọi cho chị Chi thì không ai nhấc máy, chắc lại đang quấn lấy anh người yêu rồi, chị Trâm nghĩ bụng. Để cho qua bữa, chị vòng xuống nhà tính kiếm coi có mỳ gói không thì nấu ăn tạm. Lúc chị đang bước xuống cầu thang, chợt chị để ý ra phía ngoài cửa, thấy có bóng một con bé gái mặc váy trắng cứ đứng đó cúi đầu. Chị Trâm bỏ kính ra dụi mắt rồi đeo lại hỏi lớn:
– Ai zậy?
Con bé đó không trả lời, chỉ đứng đó. Chị Trâm chợt có cái linh tính chẳng lằng. Theo đà chị chạy ngược vội lại lên buồng, vửa mở cửa thì chị hụt chân nghã. Lúc này một bàn tay lạnh tóm lấy chân chị. Chị Trâm quay đầu lại nhìn, thì thấy là con bé lúc nẫy, chị có dằng chân ra thì nó càng túm chặt, rồi nó ngẩng cái đầu lên, cái khuôn mặt trắng bệnh với hai hốc mắt xâu hoắm đó khiến chị rùng mình, chị Trâm vừa cố dằng chân ra vừa hét:
– KHÔNG!!!! Buông tôi ra!

Cái con nhỏ đó chợt nó há cái miệng xâu hoắm đen ngòm phát ra tiếng rên ghê rợn. Chị Trâm càng đạp tợn.
Chị mở mắt ra, mồ hôi mồ kê nhễ nhại, thì thấy bạn mình, Chi đang đứng kéo chân gọi:
– Trâm, làm gì mà la lối om xòm rồi mồ hôi mồ kê nhễ nhại zậy mẹ?
Chỉ là một giấc mơ, chị Trâm đến giờ vẫn còn nghe tim mình đập thình thịch. Chị Trâm đạp mạnh người chị Chi khiến chị ta ngã dập mông xuống đất. Chị Chi nhăn mặt:
– Con quỷ, đá tao đau zậy may?
Chị Trâm ngồi dậy nói dọng bực bội:
– Đáng đời. Ai bảo hù tao mày.
Rồi chị nhìn đồng hồ mới có hơn sáu giờ. Chị Trâm thở phào rồi hỏi chị Chi:
– Mà bà ăn cái gì chưa? Sao giờ này mới về?
Chị Chi loay hoay đứng dậy nói:
– Thì giờ tui về rủ bà đi ăn nè, nhanh lên. ảnh đang đợi ở dưới kìa.
Chị Trâm liền vào rửa mặt mũi và đi cùng với chị Chi xuống nhà. Trên đường, chị Chi cứ nằng nặc hỏi chị Trâm coi nằm mơ cái gì mà lại sợ hãi đến thế. Chị Trâm biết con bạn cùng buồng mình nhát ma lắm, nói ra thể vào cũng sợ té đái nên cứ nhất thiết nói là không có gì, chỉ là một cơn ác mộng. Không lâu sau cái giấc mơ đó, có một lần vào buổi tối, chỉ có chị Trâm ở nhà học bài một mình, còn ba người kia đã đi chơi hết. Tuần sau có một bài kiểm tra rất quan trọng, nên chị Trâm quyết tâm học cho bằng được. Đang ngồi học chăm chú, chợt cái cảm giác hôm nào lại hiện về. Chị Trâm lại bị cắt đứt dòng suy nghĩ, không tài nào học nổi. Chị buông bút xuống và quay đầu nhìn quanh, chị tự hỏi không biết tại sao lại có cái cảm giác kì quái này. Đang ngồi nghĩ vẩn vơ, bỗng cái bóng đèn vàng góc buồng chập trờn lúc sáng lúc tối. Chị Trâm giật bắn mình, và bắt đầu nổi da gà, một cái cảm giác không an toàn bắt đầu hiện về. Bỗng tim chị Trâm đập mạnh thình thịch, rồi thì cái bóng đèn góc phòng nổ đánh “ĐOÀNG”. Chị Trâm giật thót mình, quay lại nhìn. Cái bóng đèn nổ thật rồi, cả căn phòng giờ chìm trong bóng tối. Chỉ còn mỗi cái bóng đèn bàn chiếu rọi cả căn phòng. Chị Trâm bẻ cái bóng đèn bàn hướng về phái cái đèn góc buồng. Chị từ từ tiến lại, thật quái lạ, rõ ràng chị nghe tiếng nổ, vậy mà khi lại gần cái bóng đèn vẫn còn nguyên, chị thử bật lại mấy lần nhưng nó không có sáng. Chị Trâm lấy điện thoại cầm tay, soi vào cái bóng đèn để nhìn kĩ hơn, thật đáng buồn, tóc đèn ở trong đã cháy rồi. Chị gỡ cái bóng đèn ra định xuống nhà lấy bóng đèn dự phòng lên thay, thì khi vừa bước đến cửa phòng. Cái bóng đèn bàn bắt đầu chập trờn lúc sáng lúc tối. Giờ đây thì chị Trâm thực sự sợ hãi, chị đặt cái bóng đèn bàn lên tủ, đứng nhìn về phía cái bàn học. Bóng đèn vẫn chập chà chập trờn như vậy. Chị từ từ tiến lại, khi còn cách cái bàn hai bước chân thì bóng đèn bàn vụt tắt. Chị Trâm bắt đầu cảm thấy sợ hãi, một cái cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng chị. Rồi chị bắt đầu lo lắng, bất an, vì trong đầu chị đã xuất hiện một cái ý nghĩ rằng chị không phải là người duy nhất trong phòng này. Chị lấy cái điện thoại ra soi, rồi với tay bật lại cái bóng đèn bàn, bầt lên bật xuống, cái đèn cứ sáng rồi lại tối. Đến khi nó sáng lên lần thứ ba, cái ánh sáng hắt hết cả căn phòng. Chị Trâm sau khi an tâm là bóng đèn đã sáng lại, chị quay đầu định đi xuống lấy bóng khác thì chợt chị giật nẩy người, té ngửa ra đằng sau khi mà ngay trước mặt chị đây là con bé trong mơ hôm nào. Chị Trâm hét toáng lên, được mấy giây thì bóng đèn vụt tắt, cả căn buồn lại chìm vào trong bóng tối. Chị Trâm ngồi dưới đất run rẩy, chị như không tin vào cái thứ mà mình vừa nhìn thấy. Chị thử béo má mình một cái thật mạnh, nhưng không, chị không hề nằm mơ. Chị Trâm có chấn tĩnh, rồi lấy tay run run lần mò cái điện thoại trêm mặt đất mà lúc nãy chị đánh rơi. Lần mò một hồi thì chị sờ được một vật cứng cứng hình chữ nhật, đúng là cái điện thoại rồi, có cả phím bấm nữa. Chị Trâm đang định kéo lại về phái mình, thì chợt cái điện thoại rung lên bần bật, kèm theo cái nhạc chuông vang inh ỏi vô màn đêm. Chị giật nẩy mình, nhưng chị còn kinh hãi hơn và hết toáng lên khi mà cái ánh sáng phát ra từ màn hình điện thoại hắt lên một khuôn mặt trắng bệch tóc dài đang ngồi xổm xuống nhìn về phía chị. Như một phản xạ tự nhiên, chị Trâm cầm cái điện thoại ném về phía cái vong đó. Nhưng chỉ nghe tiếng điện thoại đập cái đốp vô tường và vỡ ra làm hai hay ba mảnh. Chị Trâm ngồi co ro run rẩy, nhìn về phía mà cái vong kia vừa mới hiện lên. Nam phút sau, thì ba chị kia về, lúc họ đi lên bật đèn ngoài hành lang, lúc nhìn vào thì vô cùng ngạc nhiên khi thấy chị Trâm đang ngồi co ro dưới đất, mặt cắt không còn một giọt máu. Chị Trang và chị Ngọc vội chạy lại đỡ chị Trâm dậy, chị Ngọc nói:
– Trâm, bà làm sao zị?
Chị Chi chạy lại bật thử cái đèn góc phòng thấy không sáng liền nói:
– Các bà ở trên này nha, tui chạy xuống lấy bóng đèn thay.
Chị Trang và chị Ngọc đỡ chị Trâm ngồi lên giường, chị Trang chạy lại bàn học bật cái đèn bàn lên và rót một ly nước đưa cho chị Trâm. Chị Ngọc lúc này mới hỏi:
– Trâm, có chuyện gì mà nhìn bà có vẻ sợ sệt vậy?
Chị Trâm làm một ngụm nước nhỏ, vừa tầm chị Chi chạy lên thay bóng đèn, giờ thì cả căn phòng đã lại bừng sáng. Chị Trâm dọng vẫn còn run run nói:
– Tui… Tui nhìn thấy bóng ma các bà ạ …. Mà lại ngay trong căn phòng này.
Nghe bà Trâm nói vậy, cả ba chị kia rùng mình mà nổi da gà. Họ không còn giám nghi ngờ chị Trâm vì nhìn cái sắc mặt chị lúc nẫy, chắc chắn phải có điều gì kinh hãi lắm sảy ra với chị. Bà Chi lúc này mới thở dài và nói:
– Có phải bà nhìn thấy con nhỏ với cái váy trắng, tóc dài đen, khuôn mặt trắng bệch và hai hốc mắt xâu hoắm đúng không?
Chị Trâm quay ra chị Chi, với vẻ mặt kinh ngạc:
– Chả lẽ bà…

3
31 tháng 5 2019

có thật ko vậy??///

2 tháng 6 2019

Xạo đời

Mấy chuyện này của em có thật và em chỉ nói kiểu giao lưu thôi nên là không dám nói tên người hay tên tổ chức.. nếu ai là người trong câu chuyện hoặc biết đến mà đọc được thì mong tha thứ cho em. Theo em được nghe cô giáo kể lại.. hồi cô vừa làm chủ nhiệm có một chị rất xinh Nhưng là người bị ám bởi ma gà thấy đồn vậy. Vì trường em có học sinh trên toàn miền bắc mà nên là...
Đọc tiếp

Mấy chuyện này của em có thật và em chỉ nói kiểu giao lưu thôi nên là không dám nói tên người hay tên tổ chức.. nếu ai là người trong câu chuyện hoặc biết đến mà đọc được thì mong tha thứ cho em. Theo em được nghe cô giáo kể lại.. hồi cô vừa làm chủ nhiệm có một chị rất xinh Nhưng là người bị ám bởi ma gà thấy đồn vậy. Vì trường em có học sinh trên toàn miền bắc mà nên là chuyện gì cũng thấy có nghe cô nói chị đấy ban ngày thì bình thường nhưng ban đêm thì cực kì xinh đẹp trời tối là mắt sáng long lanh da trắng hồng tóc đen các kiểu nhìn chung là xinh nhưng chả anh nào dám yêu .Có lần có đám ma đi qua cạnh trường tự nhiên chị đấy bị kiểu gì đấy nhưng tự nhiên khỏe mạnh nhảy phát qua cái tường hơn 2m Có cả thép gai .

📷

Bao nhiêu anh khỏe mạnh vào giữ mà ko được cô đi tìm cả buổi không thấy đâu cuối cùng lại gặp chị đấy đứng canhj nhà đám ma nghe tiếng kèn. nhưng bà cô sợ quá không dám vào hỏi luôn . Rồi tới hôm sau chị đấy về. thầy cô hỏi xem đi đâu thì chị ấy chỉ bảo là đi nghe kèn đám ma rồi đoạn trước đấy ko nhớ gì cả… sau thì chị đấy bị cho chuyển về nhà vì gây hoang mang cho bạn bè ..À mà chị đấy chỉ cần khen con gì đẹp là con đấy chết thẳng cẳng luôn máu còn phụt ra mồm với đít nữa nghe người ta nói là bị ma gà nhập vào và ăn hết nội tạng. Nếu khi biết con gì bị ma gà nhập thì dùng súng bắn vào đầu con đấy cho nó chết luôn .con ma không kịp thoát ra thì tiêu diệt được con ma.. còn con ma nhập vào người thì thường là không ăn nội tạng nhưng vẫn có trường hợp bị ăn.. bình thường nó chỉ đòi các thứ thôi. Sau khi bị nhập thì đổi luôn giọng với cử chỉ sức khỏe các thứ luôn…Nhưng cái chị đấy không đáng sợ chị đấy cũng chả muốn như thế đâu… chị đấy chỉ là con trong nhà có truyền thống nuôi con ma nên nó ko hại chị đấy nghe nói là truyền từ đời này qua đời khác không nuôi thì cả nhà chết có chuyện kể lại là nhà nuôi ma gà có một cái chum trong nhà. Mỗi tháng ném vào đấy một con gà sống cho con ma ăn không hiểu kiểu gì tháng sau con gà bốc hơi luôn chả còn cả lông. Nếu quên cho nó ăn nó sẽ đi phá làng xóm. Đấy là truyện ở trường..

Còn ở làng em cũng có nhà như vậy cũng nuôi ma gà. Vào nhà đấy có đặc điểm là nhà không có mạng nhện một tí nào cả..Và không có chổi quét nhà ai. để ý thì nhìn cái biết luôn.. nghe nói mấy ông thầy có cách làm kiểu gì đấy.. hình như là chôn than trước cửa nhà làm con ma ko ra được là cả nhà đấy chết sạch..Việc ma gà nhập thì xảy ra cơm bữa nên em cũng thấy quen rồi..Nó thường đi theo người nhà nuôi nó rồi nhập vào người khác đòi này nọ…Không được thì người đấy bị ăn hết nội tạng nghe nói vậy .. nghĩ cũng ghê .Trước có bà tầm 50 tuổi bị nhập vào người .. mọi người xung quanh vào hỏi thì bà kia bảo đói muốn ăn cơm.. thế là người ta gói cho gói cơm rồi bà đấy ôm gói cơm cười rồi nhảy phát qua cái hàng rào cao mà không sao rồi ngất luôn .Sau bà đấy tỉnh thì bảo không nhớ gì hết và rất mệt.. liệt giường mấy ngày luôn. Cái lạ là sau đấy con ma đấy nhập vào người khác rồi chửi ầm ý cả là cho cơm ko cho thịt 📷 .

Nói đúng cái giọng lúc nhập bà kia luôn. Rồi sau đấy mọi người phát hiện ra con ma này đi theo một cái cô xinh xinh…. và nhà đấy có ma gà. Cô đấy mặc dù xinh nhưng không ai dám lấy làm vợ hết cả. Hình như là có con với một anh nhưng gia đình anh đấy không cho lấy sau phải vác cái bụng bầu đến lấy một anh xấu nhất làng… xấu quá cũng ko ai chịu lấy luôn ..Rồi cô đấy sợ con ma kia nhập vào người trong làng nên là đi vào trong rừng sâu làm một cái nhà sống cùng anh đấy cách khá xa làng em . Nhưng lâu lâu chị đấy ra chợ mua rau lại có người bị nhập. À mà theo lời mấy anh chị kể thì ai bị ma gà bám theo trước khi bị nhập thường mơ thấy rắn hoặc là con vắt

Những người bị nhập phải chạy mà bị ngã úp mặt xuống đất thì con ma mới ra được

hoặc là có ông thầy làm phép.. nghe có vẻ buồn cười nhưng là truyện thật. Có bà bị ma nhập người ta đi gọi thầy về đang khóc đòi các kiểu ông thầy vừa bước chân đến cửa nhà… chỗ người bị nhập ngồi ko nhìn thấy cửa nhà đâu nhưng không hiểu sao vẫn sợ chạy toán loạn ở trên nhà sàn tầng trên mà nhảy phát xuống. Chạy biến luôn :)) Còn nhiều nữa nhưng mà em lười kể quá .cái chuyện đầu là em được nghe từ bà cô dạy sinh học bà cũng khá là già rồi và trường cấp 3 em học cũng có tuổi đời 60 năm rồi nên truyện ma nhiều lắm có mấy chuyện nữa này..Mọi chuyện bắt đầu khi có một chị có khả năng nhìn thấy ma. chắc có căn cửa gì đó vào trường em học cách đây cũng tầm lâu rồi chắc khoảng 8-10 năm gì đó . Có lần chị đấy lên phòng cô hiệu trưởng thì hốt hoảng chạy ra rồi bảo với cô là sao trên vai cô lại có đứa trẻ con thế cô nhưng lúc đấy làm gì có ai đâu làm bà cô sợ hãi tột độ . Trường em cũng có truyền thống giáo dục nên không thể mê tín dị đoan kiểu đó được nhưng bà hiệu trưởng vẫn quyết định gọi thầy về trừ tà… sau thì mọi người mới biết lí do là

Ngày xửa ngày xưa có một chị mang bầu ở nhà rồi rồi mới xuống trường em nhâp học nhưng ko ai biết là có bầu cả … đến khi bụng to thì là mùa đông nên là mặc nhiều áo khoác.. người ta nhìn cũng ko biết.. tưởng là béo thôi..Và sau đấy có đợt tiêm phòng sởi. chị kia không có biết và đi tiêm thế là sảy thai. Nhưng cũng cũng chả ai biết . Chị đấy trốn ở phòng. một mình chị đấy khác đẻ và khác mang đứa con đi vứt vào thùng rác OMG. Sau thì có người qua đấy mới phát hiện ra.. và truy ra là chị đấy.. Nhưng trong trường mà.. chả ai làm lễ gì đâu. À mà em quên nói trường em là nội trú :)) . Tiếp theo đến khi ông thầy pháp kia đến trường và làm lễ trong bí mật mới tòi ra thêm nhiều con ma nữa.. và nhiều câu truyện đáng buồn nữa.. sau em sẽ kể tiếp

0
Mình viết trên điện thoại nên đôi khi lỗi chính tả có sai xót mong mọi người hiểu giúp mình nha .Hồi mình đi thi đại học năm 2010 , điểm thi của mình là ở 1 trường tiểu học , nằm trên đường Bắc Hải , bạn nào ở Said Gòn chắc đều nghe qua con đường này. Mình không nhớ rõ địa chỉ nhà đó , không biết giờ còn cho thuê khôngMình đi cùng với mẹ lên sg thi , không người thân nên nhờ...
Đọc tiếp

Mình viết trên điện thoại nên đôi khi lỗi chính tả có sai xót mong mọi người hiểu giúp mình nha .
Hồi mình đi thi đại học năm 2010 , điểm thi của mình là ở 1 trường tiểu học , nằm trên đường Bắc Hải , bạn nào ở Said Gòn chắc đều nghe qua con đường này. Mình không nhớ rõ địa chỉ nhà đó , không biết giờ còn cho thuê không
Mình đi cùng với mẹ lên sg thi , không người thân nên nhờ mấy anh chị trong đội thanh niên tình nguyện dẫn đi kiếm phòng trọ giá rẻ ở , 1 phần gần điểm thi , lỡ dậy muộn còn chạy mà kịp , 1 phần thuê giá rẻ ở 2 ngày , thi xong môn tiếng anh cuốn đồ về luôn.
Ngay đầu đi xe mệt quá , trưa nắng , đi bộ các thứ xách đồ linh tinh nên vào nhận phòng là mệt rã rời , phòng mình thuê là ở cùng với 2 chị gái nữa nhé ,2 chị này dễ thương nói chuyện vui vẻ lắm , kể sơ qua phòng trọ cho các bạn dễ hình dung : nhà 2 lầu cũ rồi các bạn , không có cửa sổ , âm u tối thui , nhìn lạnh lẽo lắm , 1 lầu chia ra 2 phòng ván ép , sd chung 1 toilet thui

📷

Phòng mình là phòng đầu , kế bên có 1 gd anh chị kia thuê , chị đó có bầu nên tối nào đi toilet vài bận nhà thì cũ , nằm ngủ dưới sàn thì nghe tiếng chân đi lẹp xẹp , Chưa quen cứ trằn trọc mãi., còn mẹ mình ngủ từ lúc nào .
Tối mẹ mình hỏi thăm 2 chị ở cùng , kể linh tinh xong thì có 1 chị bảo , mấy ông anh ở lầu trên nói nhà này ngày xưa có người con gái treo cổ tự tử , chị ấy vừa kể vừa cười , còn bảo mấy ông ấy hù dọa tui con để tụi con đi chơi về sớm .
Nghe xong mẹ mình và mình cũng tưởng nói giỡn nên thôi không nghĩ ngợi gì ngủ sớm mai đi thi 2 môn , toán và văn
Tối hôm đó mình lạ chỗ gặp chị kế bên phòng đi toilet miết , mà đi toilet phải đi ngang qa phòng , gặp 2 bà chị ở chung ngủ mà chả thèm đóng cửa vì phòng không cửa sổ nên hơi ngộp , mấy bả kêu để vậy ngủ cho thoáng
Đang thui thui ngủ nghe mẹ mình la lên , mà cứ la ú ớ , lúc đó mình hoảng luôn , nghe y như mẹ đang bị bốp cổ vậy , lật đật quay sang kêu mẹ mình , mẹ ơi sao vậy mẹ . Sao mẹ la dữ vậy
Mẹ mình nhìn sang bảo , thôi ngủ đi mai đi thi nữa , mình sợ ma chúa , lúc nhỏ mỗi lần đi vệ sinh kêu mẹ dẫn đi là mẹ cứ bảo , ma cỏ đâu ra mà sợ .
Mẹ mình cứng vía lắm , hồi trẻ đi làm rẫy , cái rẫy đó ai vào cũng bị ma ghẹo , nào là chọi đá , nào là lôi té giường , giấu đồ .,,, còn mẹ mình vào làm chưa bao giờ bị gì luôm , mẹ mình chưa từng sợ hay gặp ma
Qua hôm sau đi thi về nghỉ trưa tiếp môn văn thì tự nhiên thấy mẹ cầm bịch trái cây , mà mẹ banh bọc ra để giữa phòng , lẩm bẩm gì , mình lo ăn bánh mì xong còn chuẩn bị đi thi nữa nên không quan tâm , ăn xong đi chộp tay lấy trái cây ăn thì mẹ bảo thôi này k ăn được bỏ đi , tối mẹ mua cái khác cho ăn , mình nghĩ sao nay mẹ lạ dữ vậy ta
Nhưng lần này thì khác , mình k dám nghi ngờ mà thấy mẹ khác hẳn , lần này đi tắm thì rủ mình theo., mình đói rủ mẹ xuống đường kiếm hủ tiếu gõ ăn thì mẹ kêu rán nhịn đi con , sáng mẹ dậy mua cho ăn
Tối hôm đó ngủ ngon ơi là ngon say không biết gì luôn , sáng 5h mẹ mình xếp đồ chào 2 chị ở cùng phòng , thi xong 2 mẹ con ra bến xe về quê không về phòng nữa
Vừa về tới nhà , mẹ mình nói ông nội mình , ba ơi con đưa nó đi thi mà gặp ma ba ơi
Tối đang ngủ con thấy ( mẹ mình nằm sát vách) 2 bàn tay thò qua , đè người con , mà con không thấy mặt nó , biết là con gái vì từ khuỷu tay tới cổ tay mặc áo bông bông
Mà con niệm kinh phật nó không buông , tới khi con la lên được nó buông ra.
Mẹ mình sợ mình biết có ma k dám ở nên rán nhịn không dám kể , nên mẹ mình có khấn là cho 2 mẹ con tôi ở đây 2 hôm , cho con tôi thi , mai tui cúng trái cây cho
Trưa đó mẹ mình mua , không dám thắp nhan sợ mình nghi ngờ , nên nói lẩm bẩm trong miệng .
Mẹ mình nói chắc ngta không ý xấu nhát đâu , tại ngta đói , biết mình có lòng thành nên xin vậy thôi , mẹ mình thì cúng kiếng ở nhà kỹ lắm , lúc nào bông hoa , trái vây tơm tất.
Kể từ ngày bị nhát ma mẹ mình sợ tới giờ luôn haha đi đâu tối tối tí mẹ mình bảo mẹ mình lười. Chứ thật ra còn sợ tới giờ
Truyện mình kể có thật 100% nhé các bạn , không tin thì tùy.

0
Hôm nay trở lại page mình xin phép kể các bạn nghe 2 chuyện, mình được nghe từ lời mẹ kể và mình chứng kiến. Mong các bạn đọc và ủng hộ mình tiếp hihiTruyện 1 : MA LAI RÚT RUỘTChắc bạn nào cũng được nghe ông bà kể về ma lai rồi phải không, mình cũng được mẹ kể cho nghe.Ma lai cũng giống như người thường chỉ có điều sạu cổ nó có 3 ngấn như đường chỉ. Chuyện là năm mẹ mình 20...
Đọc tiếp

Hôm nay trở lại page mình xin phép kể các bạn nghe 2 chuyện, mình được nghe từ lời mẹ kể và mình chứng kiến. Mong các bạn đọc và ủng hộ mình tiếp hihi
Truyện 1 : MA LAI RÚT RUỘT
Chắc bạn nào cũng được nghe ông bà kể về ma lai rồi phải không, mình cũng được mẹ kể cho nghe.Ma lai cũng giống như người thường chỉ có điều sạu cổ nó có 3 ngấn như đường chỉ. Chuyện là năm mẹ mình 20 tuổi theo ông ngoại lên Bình Phước chơi ở nhà ông 2 (anh ông ngoại).Gần nhà ông 2 có cặp vợ chồng người vợ là mai lai đầu thai lên, cả làng không ai biết chị ấy là ma lai chỉ có người chồng là biết. Hồi xưa đâu có toilet với hầm cá dồ như bây giờ, người ta chỉ đào cái hố rồi đóng cái ván 2 bên chỉ chừa lỗ để chất thải lọt xuống thôi. Thì tối hôm đó ông ngoại bị đau bụng phải đi, đoạn từ nhà ra chỗ cái hố đó cũng khoảng một cây số.Đoạn đường nó âm u mà tĩnh mịch lắm chỉ nghe tiếng dế kêu râm ran thôi.Ông ngoại đi thật nhanh để giải quyết thì tới gần ngay chỗ cái hố ông nghe tiếng kêu cứu “Làm ơn cứu con với !”. Ông rọi bó đuốc thì thấy cái đầu với bộ đùm ruột lòng thòng đang bị vướng ngay tấm ván, biết là không hay ông cố sức cứu cái đầu ấy ra khỏi đó và kêu chị ấy đi về. Vì ai mà bị nó ăn trúng phân là phải thay thế kiếp ma lai. Sáng hôm sau ông ngoại mình qua nhà vợ chồng chị ấy để hỏi chuyện.Lúc ông ngoại bước vào cửa thì chị ấy thấy ông liền lấm la lấm lét đi xuống nhà sau.Người chồng mời ông ngoại mình ngồi và châm trà cho ông uống, ông ngoại nhìn anh ấy và hỏi : “Có phải vợ con là kiếp ma lai đầu thai đúng không ?” Anh ấy vẻ mặt bất ngờ hỏi lại “Sao ông biết”, ông ngoại mình cười khẩy rồi nói “Có chuyện gì mà ông không biết, ông sống lâu hơn con con à”. Anh ấy xanh mặt nói “Vậy giờ con phải làm sao?” Ông ngoại cười rồi nói nhỏ vào tai anh ấy và anh ấy gật đầu. Tối đến, đúng như lời ông nói thì người vợ ấy rút đầu cùng với đùm ruột bay ra cửa sổ một lúc sau thì bay về.Ông ngoại đứng trực từ cửa xông vào kêu người chồng úp cái mình nằm sấp xuống. Không gắn đầu lại được người vợ khóc van xin ông ngoại tha thiết, người chồng thấy vậy khóc theo. Quá mềm lòng, ông kêu người chồng đặt cái mình người vợ nằm ngửa lại để chị ấy có thể gắn đầu lại rồi sau đó ông kêu vợ chồng họ tranh thủ trốn đi nơi khác sống đi, đừng ở đây sớm muộn gì cả làng cũng biết. Rồi hai vợ chồng đi đâu biệt tăm.
Truyện 2 : CÔ ÚT
Hè năm lớp 8 mình theo chị 2 về quê nội chơi 1 tuần lễ thì tại nhà nội mình đã thấy một thứ có lẽ không nên thấy. Nhà nội mình xây theo kiểu hồi xưa, đằng trước là gian thờ đi thẳng xuống phía sau là buồng ngủ và cuối cùng là nhà ăn .Hôm đó mình với chị 2 qua nhà bác 6 chơi đánh bài tiến lên uống nước, mình ngu cái trò đó lắm nên uống thấy bà luôn .Chơi tới 7h tối thì nội kêu về, leo lên giường nằm ngủ cho tới nửa đêm thì mắc tiểu.Lần thứ nhất đi thì nghe tiếng lục đục ở thạp gạo, mình nghĩ là chuột nên giải quyết lẹ rồi ngủ tiếp.Lần thứ hai đang ngủ thì bà nội ngoại ơi bị cù lét ,đang ngủ ngon mà bị phá tưởng là chị 2 chọc ghẹo quay qua tát bã cái chát, đau điếng bã ngồi dậy chưỡi “Khùng hả mại, giờ không ngủ quýnh tao, mớ vừa vừa thôi con khùng” Mình chưỡi luôn “Chị 2 mới khùng á, đang ngủ mà cù lét sao ngủ”. Chị 2 chưng hửng rồi nói “Mày bị cù lét hả ?Thôi ngủ đi có gì sáng nói nội”. Mình cũng thấy quéo quéo rồi, lúc đó tuổi mới lớn mà nên cũng nhớ lời mẹ dặn, chạy xuống lấy con dao chét để lên đầu nằm cho ngủ ngon. Lần này thì ngủ được 2 tiếng giật mình dậy chập 3 vì bị lôi cái mền mất tiêu, lạnh muốn quéo. Ngồi dậy kiếm cái mền thì mình thấy đứa bé gái rõ mồn một nó nhìn mình cười cười, mình cũng cười cười rồi nằm xuống ngủ.Nhưng suy nghĩ lại đến “Ủa con nhỏ này ở đâu ra ta?” Dở cái mền ra thì thấy nó đứng ngay đầu giường tay chụp con dao sợ quá quơ lia lịa sao mùng rách luôn.Mệt quá mình nằm xuống ngủ, tới sáng dậy thì bị nội la vì cái tội làm rách mùng. Tính dấu chuyện tối qua mà bị la nên thôi kể luôn, nội nghe xong im lặng rồi kể. Vì hồi lúc mới sinh cô út ra thời chiến tranh ,ông nội đi chiến trận nên không có gạo ăn phải ăn chuối độn cơm .Do không đủ chất dinh dưỡng cũng với đói nghèo liên miên nên cô út mình đã mất khi vừa tròn 3 tháng.Ngày nào cơm nấu ăn một bữa thì ăn cho hết nếu mà để tới chiều thì cơm thiu, chết đói nên cô út hay về lục lọi cơm lắm. Nghe xong chị 2 khều khều kêu soạn đồ về nhà, 2 chị em về nhà mà lòng nặng trĩu.Giờ nhắc lại nó như một kỷ niệm ĐẸP MÀ KHÓ QUÊN.Chuyện mình kể không có yêu tố chém gió nên bạn nào đọc xong đừng cmt mà hãy lướt qua dùm mình.Xin chân thành cảm ơn hihi

0