mk cần gấp
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
tham khảo:
Tôi là con búp bê Em Nhỏ trong câu chuyện “Cuộc chia tay của những con búp bê”, tôi đã thực sự rất buồn cho hai anh em nhà nọ, chuyện là thế này:
Sáng sớm, mẹ Thành và Thủy với giọng nói khản đặc quen thuộc từ trong nhà nói vọng ra:
- Thôi, 2 đứa liệu mà đem chia đồ chơi đi, con Thủy sắp đi rồi đấy! Nhìn chị Thủy như nghẹn ngào câm nín với câu nói của mẹ, có lẽ hơn ai hết, chị có thể hiểu được tâm trạng của anh mình lúc này.
Vào đêm hôm qua, tôi nghe chị Thủy khóc sướt mướt, còn anh Thành thì chắc đang ngậm ngùi khóc theo vì tôi thấy hai tay áo của anh đã ướt hết. Đền sáng nay, anh Thành đi ra vườn, còn Thủy cũng rón rén bước theo sau. Anh anh em ngồi xuống bên gốc cây to, thở dài một cái rồi họ cứ ngồi yên như thế. Ngoài kia, mặt trời hửng dần, mọi sự việc xảy ra vẫn bình thường, vẫn đẹp đẽ như ngày nào đó thôi. Mới ngày nào hai anh em họ còn chơi đùa với nhau, vậy mà giờ đây đã sắp nói lời giã biệt. Ôi! Sao lại có chuyện này xảy ra chứ?
Hai anh em rất yêu thương nhau. Có hôm anh Thành đi đá bóng bị rách áo, sợ về nhà mẹ la nên cứ ngồi lì ở đấy, nghe lũ bạn mạch, Thủy mang kim chỉ đến vá áo cho anh, kể từ đó, buổi chiều nào tôi cũng thấy Thành đón Thủy đi học về. Vây mà từ nay, chị cũng không còn cơ hội vá áo cho anh nữa, cũng không thể được anh đón đi học ngày nào nữa. Hai người sắp phải mỗi đứa một nơi. Không biết họ sẽ xa nhau bao lâu? Hay thậm chí là mãi mãi...
Lúc chia đồ chơi, hai anh em cứ đưa qua đưa lại đồ chơi, không muốn phải xa rời. Cuối cùng, Thành tách tôi ra khỏi bạn thân của mình-Vệ Sĩ, thế là chị Thủy không chịu cho hai chúng tôi xa nhau, nhưng biết sao được, mẹ bắt phải chia ra cơ mà. Trong ngày chia tay ấy, Thành đưa Thủy đến lớp để tạm biệt. Thủy kể với mẹ rằng cô giáo đã tặng chị một quyển vở và một cây bút nhưng chị không nhận, có lẽ là do về quê chị không còn được đi học nữa. Nghe tin đó, tôi vả Vệ Sĩ thật sự đã rất buồn và tôi nghiệp cho chị. Đúng lúc đó một cái xe đậu trước cửa nhà, biết sắp chia tay rồi, chị Thủy vội vàng lấy bạn thân Vệ Sĩ của tôi ra khỏi hòm đồ chơi của chị, ghì chặt và hôn gấp gáp, chị còn nhắn nhủ là cậu ấy phải ở lại để canh giấc ngủ cho anh chị nhé. Tôi buồn lắm, buồn vì phải xa Vệ Sĩ, mà cũng buồn vì hai anh em Thành và Thủy sắp phải xa nhau… Nhưng biết sau được, số Trời đã định, và cuối cùng, giờ chia tay cũng đã đến, mẹ dắt tay chị Thủy đi bỏ mặc anh Thành vẫn nức nở khóc. Chị cứ ngoảnh lại nhìn anh, cho đến khi không còn thấy được hình dáng của anh nữa.
Cảm xúc khi về thăm Lăng Bác trong
chuyến đi trải nghiệm thực tế
“Ngày ngày mặt trời đi qua trên lăng
Thấy một mặt trời trong lăng rất đỏ
Ngày ngày dòng người đi trong thương nhớ
Kết tràng hoa dâng bảy mươi chín mùa xuân”.
(Viễn Phương)
Những vần thơ ngợi ca, thương nhớ Bác như vẫn vang vọng trong tâm khảm của mỗi người con đất Việt. Bác Hồ là vị lãnh tụ kính yêu của dân tộc, là mặt trời soi tỏ con đường những sớm mai, là vị cha già kính yêu vô vàn. Bác là người khai sinh ra nước Việt Nam dân chủ cộng hoà, lãnh đạo toàn dân giương cao ngọn cờ, quyết giành lại độc lập, tự do cho dân tộc. Ngày Bác mất, “đời tuôn nước mắt, trời tuôn mưa”, đồng bào tiếc thương, nhân loại ngậm ngùi… Từ ngày 2/9/1969 – ngày Bác về với cõi “vĩnh hằng” đến nay đã được 46 năm, mà sao mỗi khi đến thăm lăng Bác, trong em vẫn luôn hiện hữu hình ảnh người cha hiền từ, vô vàn kính yêu.
Em rất may mắn khi có dịp viếng thăm nơi Người yên nghỉ cùng các thầy cô giáo, các bậc phụ huynh và các bạn học sinh khối 7 - Trường THCS Lê Quý Đôn – TP Lào Cai nhân chuyến đi trải nghiệm “Về với cội nguồn”. Một người con sống xa thủ đô nay được cùng bạn bè, thầy cô gửi lại nơi đây vòng hoa chan chứa tình cảm kính yêu, trong lòng em vô cùng xúc động xen lẫn niềm tự hào.
Từ sáng sớm tinh sương, khi mặt trời còn chưa ló rạng, đoàn cán bộ, giáo viên, phụ huynh và học sinh khối 7 trường em đã háo hức, hồi hộp đến bên Lăng. Khí trời mát lạnh, gió hiu hiu thổi, cây cỏ xào xạc theo bước chân em như đang đón chào những mầm non đất nước. Em thấy lâng lâng vui sướng, cảm giác như Bác đang ở trong lăng, đang vui vẻ đón chúng em. Hình ảnh đầu tiên em nhìn thấy là “Những hàng tre xanh xanh Việt Nam, bão táp mưa sa đứng thẳng hàng”, cho dù “phong ba bão táp” vẫn cao vút, xanh thẫm, như ý chí quyết tâm gìn giữ đất nước của người Việt qua bao thế kỉ. Bao loài hoa đằm thắm toả hương mát dịu, bao cây cỏ xanh tươi vẫy chào chúng em. Các chú chiến sĩ trong bộ quân phục trắng đứng nghiêm trang, giữ gìn giấc ngủ Bác bình yên. Ẩn hiện trên khuôn mặt của các chú là vẻ tự hào và niềm tin phơi phới, khi được thay mặt toàn thể nhân dân, toàn thể 54 dân tộc anh em sinh sống trên mảnh đất chữ S canh giữ, bảo vệ giấc ngủ thiên thu của Người. Kia rồi, lăng Bác trên quảng trường Ba Đình lịch sử còn bao phủ một màn sương mỏng, uy nghiêm, trang trọng. Lăng Bác như bông sen trong đầm sen Tháp Mười. Lăng Người là trái tim của Hà Nội, là trái tim của nhân dân Việt Nam.
Sau khi tham dự lễ Chào cờ trên quảng trường Ba Đình, học sinh chúng em được dẫn đến Hội trường Ban quản lý Lăng để xem những thước phim tài liệu vô cùng xúc động: “Những phút giây cuối đời của Bác Hồ”. Thước phim ngắn như đưa em trở về bên Bác, nhìn thấy từng hành động của Bác, thấm sâu hơn tình yêu thương của Bác với nhân dân, đồng chí, đồng bào và các em nhỏ. Đến những phút cuối, cả khán phòng thổn thức, lệ tràn khoé mi. Cả khi rời phòng chiếu, nhiều bạn còn cố cắn chặt môi, ngăn tiếng khóc nức nở.
Tiếp theo, chúng em nhanh chân xếp hàng để làm lễ Báo công dâng lên Bác. Đứng giữa quảng trường đầy gió, đầy nắng, chúng em báo với Người những thành tích, nỗ lực của chúng em trong suốt chặng đường tuy khó khăn vất vả nhưng rất đỗi tự hào của trường THCS Lê Quý Đôn. Nắng thêm vàng, hương hoa thêm đượm, có lẽ Bác đang vui, đang tự hào về chúng em. Em như thấy Bác đang lắng nghe, mỉm cười hạnh phúc, dành cho chúng em những cái nhìn chan chứa yêu thương ở khắp mọi nơi. Trong em vang lên một lời hứa: năm sau con sẽ về đây thăm Bác, dâng lên Bác nhiều thành tích hơn, nhiều bông hoa điểm tốt hơn để xứng đáng là cháu Bác Hồ. Đoàn chúng em lặng lẽ, thành kính chầm chậm đi qua nơi Bác nằm. Đến bên Bác, ai cũng vô cùng xúc động, cũng muốn dừng chân lâu hơn để ngắm nhìn thật kĩ dáng ngủ yên bình, chòm râu dài, mái tóc bạc phơ của Bác, muốn thời gian lắng đọng lại để có thể nói hết tình cảm của mình đối với Bác. Người nằm đó như ngủ, ngủ một giấc ngủ yên bình, thanh thản, không mảy may lo âu… Phút giây ấy sao mà xúc động quá, thiêng liêng quá!
Rời lăng Bác, chúng em theo chân chú hướng dẫn viên đi vào thăm “cõi Bác xưa”. Đó là Phủ Chủ Tịch, là đường Xoài hoa trắng nắng đu đưa, là Nhà sàn đơn sơ nhưng chan chứa hơi ấm của Người… Ở mỗi nơi ấy đều lưu lại rất nhiều những kỉ niệm về tình cảm của Bác đối với nhân dân và các cháu thiếu nhi. Chao ôi! Một vị lãnh tụ như Người, tại sao lại có thể sống giản dị đến vậy. Đây đôi dép cao su mòn đế, kia tấm áo ka-ki đã sờn vai,… Ai ai cũng ghi lại rất nhiều ấn tượng trong thâm tâm về hình ảnh một con người giản dị, kính mến. Tạm rời “cõi Bác xưa” để trở lại trước quãng trường Ba Đình thênh thang đầy nắng và gió, hoa cỏ ngát hương, em càng hiểu rằng lăng Bác trở thành niềm tin và sức mạnh cho đồng bào cả nước, là hơi ấm tình thương cho các cháu thiếu nhi. Ở nơi ấy, từng ngày, từng ngày những người con Việt Nam và khách quốc tế vẫn nối tiếp về thủ đô viếng Bác. Ai ai cũng một lòng thành kính vị cha già của dân tộc. Và em cũng vậy, đã nghe nhiều, xem nhiều qua các tranh ảnh, qua những thước phim tư liệu … nhưng đây là lần đầu tiên được tận mắt đến viếng thăm nơi Bác nghỉ, được nhìn thấy Bác ngủ yên, lòng em trào dâng cảm xúc khó tả.
Trở lại Lào Cai, nơi địa đầu Tổ quốc sau một chuyến đi ngắn ngày, em vẫn lưu lại trong trí óc mình cảm giác vui sướng, hạnh phúc khi được đặt chân đến quảng trường Ba Đình lịch sử, được lặng lẽ ngắm nhìn vị lãnh tụ vô vàn kính yêu của dân tộc. Chuyến về Hà Nội viếng Bác lần này, em đã tích lũy thêm nhiều kiến thức và thực tiễn sinh động về tấm gương của Bác, các đức tính cao quý của Bác. Chuyến đi càng khiến cho tình cảm của một cô bé với vị lãnh tụ của dân tộc thêm sâu sắc. Cảm ơn Bác đã đến với cuộc đời này, đưa một dân tộc đến với ánh sáng, đến với sự tự do, độc lập. Em thầm nhẩm theo bài hát quân hành đang vang lên và thầm hứa sẽ cố gắng học tập và rèn luyện thật tốt để xứng đáng “bước tới đài vinh quang để sánh vai với các cường quốc năm châu” như nguyện vọng của Bác.
Cảm xúc khi về thăm Lăng Bác trong
chuyến đi trải nghiệm thực tế
“Ngày ngày mặt trời đi qua trên lăng
Thấy một mặt trời trong lăng rất đỏ
Ngày ngày dòng người đi trong thương nhớ
Kết tràng hoa dâng bảy mươi chín mùa xuân”.
(Viễn Phương)
Những vần thơ ngợi ca, thương nhớ Bác như vẫn vang vọng trong tâm khảm của mỗi người con đất Việt. Bác Hồ là vị lãnh tụ kính yêu của dân tộc, là mặt trời soi tỏ con đường những sớm mai, là vị cha già kính yêu vô vàn. Bác là người khai sinh ra nước Việt Nam dân chủ cộng hoà, lãnh đạo toàn dân giương cao ngọn cờ, quyết giành lại độc lập, tự do cho dân tộc. Ngày Bác mất, “đời tuôn nước mắt, trời tuôn mưa”, đồng bào tiếc thương, nhân loại ngậm ngùi… Từ ngày 2/9/1969 – ngày Bác về với cõi “vĩnh hằng” đến nay đã được 46 năm, mà sao mỗi khi đến thăm lăng Bác, trong em vẫn luôn hiện hữu hình ảnh người cha hiền từ, vô vàn kính yêu.
Em rất may mắn khi có dịp viếng thăm nơi Người yên nghỉ cùng các thầy cô giáo, các bậc phụ huynh và các bạn học sinh khối 7 - Trường THCS Lê Quý Đôn – TP Lào Cai nhân chuyến đi trải nghiệm “Về với cội nguồn”. Một người con sống xa thủ đô nay được cùng bạn bè, thầy cô gửi lại nơi đây vòng hoa chan chứa tình cảm kính yêu, trong lòng em vô cùng xúc động xen lẫn niềm tự hào.
Từ sáng sớm tinh sương, khi mặt trời còn chưa ló rạng, đoàn cán bộ, giáo viên, phụ huynh và học sinh khối 7 trường em đã háo hức, hồi hộp đến bên Lăng. Khí trời mát lạnh, gió hiu hiu thổi, cây cỏ xào xạc theo bước chân em như đang đón chào những mầm non đất nước. Em thấy lâng lâng vui sướng, cảm giác như Bác đang ở trong lăng, đang vui vẻ đón chúng em. Hình ảnh đầu tiên em nhìn thấy là “Những hàng tre xanh xanh Việt Nam, bão táp mưa sa đứng thẳng hàng”, cho dù “phong ba bão táp” vẫn cao vút, xanh thẫm, như ý chí quyết tâm gìn giữ đất nước của người Việt qua bao thế kỉ. Bao loài hoa đằm thắm toả hương mát dịu, bao cây cỏ xanh tươi vẫy chào chúng em. Các chú chiến sĩ trong bộ quân phục trắng đứng nghiêm trang, giữ gìn giấc ngủ Bác bình yên. Ẩn hiện trên khuôn mặt của các chú là vẻ tự hào và niềm tin phơi phới, khi được thay mặt toàn thể nhân dân, toàn thể 54 dân tộc anh em sinh sống trên mảnh đất chữ S canh giữ, bảo vệ giấc ngủ thiên thu của Người. Kia rồi, lăng Bác trên quảng trường Ba Đình lịch sử còn bao phủ một màn sương mỏng, uy nghiêm, trang trọng. Lăng Bác như bông sen trong đầm sen Tháp Mười. Lăng Người là trái tim của Hà Nội, là trái tim của nhân dân Việt Nam.
Sau khi tham dự lễ Chào cờ trên quảng trường Ba Đình, học sinh chúng em được dẫn đến Hội trường Ban quản lý Lăng để xem những thước phim tài liệu vô cùng xúc động: “Những phút giây cuối đời của Bác Hồ”. Thước phim ngắn như đưa em trở về bên Bác, nhìn thấy từng hành động của Bác, thấm sâu hơn tình yêu thương của Bác với nhân dân, đồng chí, đồng bào và các em nhỏ. Đến những phút cuối, cả khán phòng thổn thức, lệ tràn khoé mi. Cả khi rời phòng chiếu, nhiều bạn còn cố cắn chặt môi, ngăn tiếng khóc nức nở.
Tiếp theo, chúng em nhanh chân xếp hàng để làm lễ Báo công dâng lên Bác. Đứng giữa quảng trường đầy gió, đầy nắng, chúng em báo với Người những thành tích, nỗ lực của chúng em trong suốt chặng đường tuy khó khăn vất vả nhưng rất đỗi tự hào của trường THCS Lê Quý Đôn. Nắng thêm vàng, hương hoa thêm đượm, có lẽ Bác đang vui, đang tự hào về chúng em. Em như thấy Bác đang lắng nghe, mỉm cười hạnh phúc, dành cho chúng em những cái nhìn chan chứa yêu thương ở khắp mọi nơi. Trong em vang lên một lời hứa: năm sau con sẽ về đây thăm Bác, dâng lên Bác nhiều thành tích hơn, nhiều bông hoa điểm tốt hơn để xứng đáng là cháu Bác Hồ. Đoàn chúng em lặng lẽ, thành kính chầm chậm đi qua nơi Bác nằm. Đến bên Bác, ai cũng vô cùng xúc động, cũng muốn dừng chân lâu hơn để ngắm nhìn thật kĩ dáng ngủ yên bình, chòm râu dài, mái tóc bạc phơ của Bác, muốn thời gian lắng đọng lại để có thể nói hết tình cảm của mình đối với Bác. Người nằm đó như ngủ, ngủ một giấc ngủ yên bình, thanh thản, không mảy may lo âu… Phút giây ấy sao mà xúc động quá, thiêng liêng quá!
Rời lăng Bác, chúng em theo chân chú hướng dẫn viên đi vào thăm “cõi Bác xưa”. Đó là Phủ Chủ Tịch, là đường Xoài hoa trắng nắng đu đưa, là Nhà sàn đơn sơ nhưng chan chứa hơi ấm của Người… Ở mỗi nơi ấy đều lưu lại rất nhiều những kỉ niệm về tình cảm của Bác đối với nhân dân và các cháu thiếu nhi. Chao ôi! Một vị lãnh tụ như Người, tại sao lại có thể sống giản dị đến vậy. Đây đôi dép cao su mòn đế, kia tấm áo ka-ki đã sờn vai,… Ai ai cũng ghi lại rất nhiều ấn tượng trong thâm tâm về hình ảnh một con người giản dị, kính mến. Tạm rời “cõi Bác xưa” để trở lại trước quãng trường Ba Đình thênh thang đầy nắng và gió, hoa cỏ ngát hương, em càng hiểu rằng lăng Bác trở thành niềm tin và sức mạnh cho đồng bào cả nước, là hơi ấm tình thương cho các cháu thiếu nhi. Ở nơi ấy, từng ngày, từng ngày những người con Việt Nam và khách quốc tế vẫn nối tiếp về thủ đô viếng Bác. Ai ai cũng một lòng thành kính vị cha già của dân tộc. Và em cũng vậy, đã nghe nhiều, xem nhiều qua các tranh ảnh, qua những thước phim tư liệu … nhưng đây là lần đầu tiên được tận mắt đến viếng thăm nơi Bác nghỉ, được nhìn thấy Bác ngủ yên, lòng em trào dâng cảm xúc khó tả.
Trở lại Lào Cai, nơi địa đầu Tổ quốc sau một chuyến đi ngắn ngày, em vẫn lưu lại trong trí óc mình cảm giác vui sướng, hạnh phúc khi được đặt chân đến quảng trường Ba Đình lịch sử, được lặng lẽ ngắm nhìn vị lãnh tụ vô vàn kính yêu của dân tộc. Chuyến về Hà Nội viếng Bác lần này, em đã tích lũy thêm nhiều kiến thức và thực tiễn sinh động về tấm gương của Bác, các đức tính cao quý của Bác. Chuyến đi càng khiến cho tình cảm của một cô bé với vị lãnh tụ của dân tộc thêm sâu sắc. Cảm ơn Bác đã đến với cuộc đời này, đưa một dân tộc đến với ánh sáng, đến với sự tự do, độc lập. Em thầm nhẩm theo bài hát quân hành đang vang lên và thầm hứa sẽ cố gắng học tập và rèn luyện thật tốt để xứng đáng “bước tới đài vinh quang để sánh vai với các cường quốc năm châu” như nguyện vọng của Bác.
Tham khảo!
Giun đốt
- Cơ thể phân đốt, có thể xoang.
- Ống tiêu hóa phân hóa bắt đầu có hệ tuần hoàn.
- Di chuyển nhờ chi bên, tơ hay hệ cơ .
- Hô hấp qua da hay mang.
Sâu bọ có đủ 5 giác quan: Xúc giác, khứu giác, vị giác, thính giác, thị giác. ✓ - Có thể sâu bọ có 3 phần: Đầu, ngực, bụng. ✓ - Phần đầu có 1 đôi râu, ngực có 3 đôi chân và 2 đôi cánh. ... - Sâu bọ có tuần hoàn hở, tim hình ống, nhiều ngăn nằm ở mặt lưng.
Gọi số đó là ab
=> ab : ( a+b ) = 9
10a + b = 9 ( a + b )
10a + b = 9a + 9b
10a - 9a = 9b - b
a = 8b
mà số đó có 2cs ... nói chung sai đề hay sao bn xem lại
3x(x+5)-2x-10=0
<=>3x(x+5)-(2x+10)=0
<=>3x(x+5)-2(x+5)=0
<=>(3x-2)(x+5)=0
<=>\(\hept{\begin{cases}3x-2=0\\x+5=0\end{cases}}\)<=>\(\hept{\begin{cases}x=\frac{2}{3}\\x=\left(-5\right)\end{cases}}\)
vậy tập nghiệm cua phương trình là S={\(\frac{2}{3};-5\)}
\(5^{15}+25^7+5^{13}=5^{15}+\left(5^2\right)^7+5^{13}\)
\(=5^{15}+5^{14}+5^{13}=5^{11}\left(5^4+5^3+5^2\right)\)
\(=5^{11}.\left(625+125+25\right)=5^{11}.775⋮775\)
Ta có :
\(35^6-35^5=35\left(35-1\right)=35\cdot34\)
Vì \(34⋮34\) => \(35\cdot34⋮34\)
Vậy 356 - 355 chia hết cho 34
1 A
2 B
3 C
4 A
I. Trắc nghiệm
1. A
2. B
3. B
4. A