kể một kỉ niệm đáng nhớ của bạn ( bằng tiếng anh )
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
I always love to go out with my family, and going to Dam Sen theme park was one of my favorite event. We went there in the early in the morning to get the ket because it was weekend. Once we got inside the park, we started to follow the map to visit everywhere. First, we bought some snacks and drinks to eat on the way, then we sat down near the lake to have a small picnic. Next, we joined in the playground section to play many different interesting games. My sister, my father and I decided to went inside the haunted house while my mother stood outside. I screamed as loud as I could, and I ended up having a sore throat. Later we got on the roller coaster, the racing cars and rode the fake bulls. Most of the time my mother just stood outside and kept our belongings, but sometimes she also joined some easy games as well. We left the park in the evening, and it was such a great day to create memories with my family.
Last summer, I went to Nha Trang beach with my family , it was such a memorable summer holiday. We went there by car , and when we nearly got there, from the far distance , I could see how wide and beautiful the beach was. The weather was so nice that made me want to run directly to the beach, enjoy the fresh air and clean water. There were a lot of people swimming , sunbathing, playing volleyball on the shore , and some children even built sand castles and flew kites .We stayed at Edele hotel whose service I found very satisfied and I had the chance to eat the sea food there , they were very delicious . I went to Vinpearl Land , Long Sơn pagoda,too .They were very wonderful. I felt very fun and happy because I also met many foreigners ,they were tourists and I had talked to them a lot . We stayed in Nha Trang for a week and the last day , I went to some gift shop near the beach to buy souvenir for my grandparents and my friends . When I came back home , I felt very happy but a little regretted because I wanted to stay there longer. I told my dad I d Nha Trang and I hoped we can go to Nha Trang again one summer .
Dịch :
Hè năm ngoái , tôi đã đến biển Nha Trang cùng gia đình , chuyến đi đó là một kì nghỉ hè đáng nhớ .Chúng tôi đi bằng xe hơi , và khi đến khá gần đó , tôi đã có thể nhìn thấy biển rộng lớn và đẹp như thế nào . Thời tiết thật tuyệt vời khiến cho tôi muốn chạy thẳng đến biển , tận hưởng không khí trong lành và làn nước trong xanh . Có rất nhiều người ở đó tắm biển , tắm nắng ,chơi bóng chuyền trên bờ ,và thậm chí còn có trẻ em xây lâu đài cát và thả những con diều . Chúng tôi đã ở tại khách sạn Eldele ,dịch vụ của nó tôi thấy rất hài lòng và tôi đã có cơ hội để ăn hải sản ở đó , chúng rất tươi ngon . Tôi cũng đã đến Vinpearl Land, Chùa Long Sơn . Những địa danh đó thật tuyệt vời . Tôi thấy rất vui và hạnh phúc bởi vì tôi còn được gặp nhiều người ngoại quốc , họ là khách du lịch và tôi đã nói chuyện với họ rất nhiều . Chúng tôi ở tại Nha Trang một tuần và ngày cuối cùng , tôi đã đến những cửa hàng lưu niệm gần bãi biển để mua quà cho ông bà và bạn bè của tôi . Khi quay trở về nhà , tôi thấy rất hạnh phúc nhưng hơi tiếc nuối vì tôi muốn ở đó lâu hơn nữa . Tôi đã nói với ba là tôi thích Nha Trang và tôi hi vọng có thể lại đến thăm Nha Trang lần nữa vào một mùa hè khác.
làm ơn k nha
Hello everyone, it's summer vacation, where are you going? At this time of course I will not go anywhere because safety comes first. My most memorable vacation was 2 years ago. During the summer vacation, my father let me go to the beach to play. There are a lot of new things for me there, my dad bought me a fish-shaped float that looks very nice. On the cool blue beach but the waves are lapping, everyone is laughing and joking, the children are building sand castles, the red sun is shining down, the rays seem to want to have fun together. After playing, my father took me to a nearby restaurant, just playing around with a cool cup of sugarcane is nothing it. There I also forgot a friend of the same age as me, she was very kind and cute, I took some pictures with her. It's time to go home, I say goodbye to my new friend, it was my most memorable vacation!
Dịch :
Xin chào các bạn, đã đến kỳ nghỉ hè rồi, các bạn đi đâu vậy? Lúc này tất nhiên tôi sẽ không đi đâu cả vì an toàn là trên hết. Kỳ nghỉ đáng nhớ nhất của tôi là 2 năm trước. Trong kỳ nghỉ hè, bố cho tôi đi biển chơi. Ở đó có rất nhiều đồ mới cho con, bố mua cho con một chiếc phao hình con cá trông rất đẹp. Trên bãi biển xanh mát nhưng sóng vỗ, mọi người đang cười đùa vui vẻ, lũ trẻ đang xây lâu đài cát, mặt trời đỏ rực chiếu xuống, những tia nắng như muốn vui đùa cùng nhau. Chơi xong được bố dắt vào quán gần đó, vừa nghịch ngợm vừa nhâm nhi cốc mía mát lạnh thì còn gì bằng. Ở đó tôi cũng quên mất một người bạn cùng tuổi với tôi, cô ấy rất tốt bụng và dễ thương, tôi đã chụp vài tấm hình với cô ấy. Đã đến lúc phải về nhà, tôi chào tạm biệt người bạn mới, đó là kỳ nghỉ đáng nhớ nhất của tôi!
Tham khảo
Em với Tâm chơi với nhau từ thuở bé nên chúng em gắn bó thân thiết với nhau lắm. Giữa chúng em có rất nhiều kỉ niệm đẹp và đáng nhớ nhưng có lẽ có một kỉ niệm mà không bao giờ có thể quên được đó là một lần cúp học đi chơi của hai bọn em.
Em còn nhớ như in hôm đó là một buổi tối mùa hè nóng bức và ngột ngạt. Cái nóng từ đường bốc lên khiến ai cũng cảm thấy mệt mỏi và khó chịu. Tâm đèo em trên con xe đạp nhỏ để đi đến lớp học thêm. Hai đứa vừa đi vừa than vì nóng như vậy mà phải đi học. Bỗng trong đầu em liền lóe lên một ý tưởng và em bảo với Tâm:
– Ê mày ơi hay là tao với mày thử một lần trốn học đi. Nay nóng thế này học cũng không vào đầu được đâu.
Nghe em nói vậy Tâm lo sợ và từ chối:
– Thôi đi học đi nhỡ thầy mà biết thầy gọi điện cho phụ huynh đấy.
– Thôi lớp đông thế chắc thầy không để ý đâu. Thôi đi đi… Nhá?
Và cuối cùng sau một hồi năn nỉ mãi Tâm quyết định sẽ cúp học cùng với em. Vì vậy nên chúng em không đến chỗ học thêm nữa mà rẽ sang một địa điểm khác. Tối hôm đó chúng em đã đi ăn và đi chơi với nhau suốt cả buổi. Chúng em tự thưởng cho mình nhiều món ăn vặt lắm nào là xúc xích, lạp sườn, khoai tây chiên… rồi hai đứa đạp xe ra bờ hồ ngồi ăn kem hóng mát. Tuy cả hai đều lo sợ sẽ bị bắt nhưng chúng em thấy rất vui và thoải mái. Tâm và em đã có thời gian tâm sự với nhau rất nhiều chuyện từ chuyện trường lớp đến bạn bè, gia đình… Nhờ có buổi tối đó mà chúng em hiểu nhau nhiều hơn và trở nên càng gắn bó thân thiết.
Sau đó chúng em đã trở về nhà và một điều không hay đã xảy ra đó là cả bố mẹ em và Tâm đều đã biết chúng em trốn học đi chơi. Lúc đó hai đứa đều phải xin lỗi bố mẹ rối rít và hứa sẽ không bao giờ tái phạm nữa. Vì vậy nên bố mẹ cũng bỏ qua cho hai đứa chúng em lần này.
Dẫu biết rằng đó là một việc làm sai trái và không nên làm nhưng giờ nghĩ lại em vẫn thấy rất vui. Đó là kỉ niệm mà có lẽ cả em và Tâm sẽ nhớ suốt đời và không bao giờ có thể quên được.
Bài dài thế này ghi ra giấy rồi chụp lại cũng được mà :)))
“Thời gian trôi qua nhanh. Chỉ còn lại những kỉ niệm…”. Thật vậy, bây giờ tôi đã trải qua hơn chục năm học nhưng mỗi lần lời bài hát ấy vang lên lòng tôi lại nâng nâng khó tả nhớ về những kỉ niệm của tôi và Lan năm chúng tôi học lớp 4.
Tôi và Lan là đôi bạn thân với nhau từ nhỏ vì nhà Lan gần nhà tôi. Có gì chúng tôi cũng chia ngọt sẻ bùi cho nhau như hai chị em gái vậy. Hằng ngày Lan thường sang gọi tôi đi học kể cả trời mưa lẫn trời nắng. Nhưng hôm nay trời mưa cũng như mọi khi thôi mà tôi ở nhà chờ mãi…chờ mãi đến gần bảy giờ mà vẫn không thấy Lan sang gọi mình đi học. Tôi liền nghĩ và nói thầm: “Hôm nay không đợi mình đi học thì hôm sau mình sẽ đi trước và không đợi bạn nữa đâu.” Nói xong tôi liền nhanh chóng chạy vội đến trường vì sợ vào lớp muộn. Trời mưa, nước tát vào mặt, đường bị trơn nên tôi bị vấp ngã bẩn hết quần áo. Đến lớp lại bị các bạn trong lớp trêu là con áo ộp nên tôi càng bực và giận bạn hơn. Nhìn xung quanh trong lớp cũng không thấy Lan tôi lại nghĩ bạn đang chơi với các bạn ngoài sân. Lúc này tôi càng giận hơn và dường như trong đầu tôi lúc này Lan không còn là bạn thân nữa.
Tùng…tùng…tùng ba tiếng trống vang lên báo hiệu giờ vào lớp, tất cả mọi người đã ngồi vào hết chỗ của mình chỉ còn chỗ Lan vắng. Một lúc sau cô bước vào lớp và nói: “ Hôm nay bạn Lan bị ốm nên xin phép cô nghỉ các em ạ.” Nghe cô nói lúc này tôi cảm thấy thương bạn và có lỗi với bạn vô cùng. Dường như giờ học hôm ấy tôi chẳng tiếp thu được gì. Cô bảo đọc thì đọc, cô bảo viết thì viết. Tôi chỉ mong sao tiết học hôm đấy trôi đi thật nhanh để còn chạy về thăm bạn. Nhưng không ngờ tiết học hôm đấy trôi đi lâu lắm chắc bởi vì tôi không chú ý nghe giảng. Thế rồi tiết học cũng kết thúc, tôi chạy nhanh về nhà bạn, rồi bước vào nhà thấy bạn đang nằm giường, người xanh xao, khuôn mặt bạn nhợt nhạt hẳn đi. Mới có một ngày mà trông bạn khác hẳn. Tôi đến bên bạn và nói: “ Cho mình xin lỗi bạn nhé”. Lan vừa nghẹn ngào vừa nói: “ Mình mới thật có lỗi với bạn. Mình đã không báo trước với bạn mình bị ốm nên không đi học được.” Thế rồi chúng tôi lại thương yêu và quý mến nhau như cũ. Và từ đó tình bạn của chúng tôi lại càng trở nên thắm thiết hơn.
Những kỉ niệm về tình bạn thật đúng là chân thành. Nó xuất phát từ trái tim đến với trái tim. Chính vì vậy mà trong thơ ca cũng có câu:
“Sống trong bể ngọc kim cương
Không bằng sống giữa tình thương bạn bè.”
Mỗi khi hè đến, ve kêu trên những tán phượng hồng thắm và cái nóng oi bức trải dài gay gắt trên con đường nhỏ, lòng tôi lại thấy nao nao, nhớ người bạn cũ ba năm trước. Tôi đã quen và thân với Nhài trong một mùa hè như thế.
Hè đó tôi được mẹ đưa về quê thăm bà ngoại. Thăm bà thì rất thích, nhưng tôi vẫn buồn vì chẳng ai đánh bạn với tôi. Trẻ con làng hình như lạnh lùng với trẻ con thành phố vậy. Vừa đặt chân về làng tôi đã bắt gặp cái cây chuối già đầu làng xù xì, im lìm như cau có với đứa con gái thành phố khó ưa. Có lẽ trông tôi khó ưa thật. Mặt ỉu xìu, chân lê bước khó nhọc. Tôi bị say xe, lại phải đi bộ từ bến xe về làng, có đến bốn cây số chứ ít gì!
Làng vào trưa thật yên tĩnh, chỉ trừ mấy con chim chích hay se sẻ gì đó thì cứ nhảy nhót, lích chích luôn mồm, cứ thấy xe bò chở lúa, chở rơm là lại sà xuống đường nhặt hạt thóc rơi vãi. Mấy ngày sau đó tôi chỉ nằm trong nhà, hoặc mắc võng nằm chơi trong vườn. Có lẽ tôi sẽ qua một mùa hè được bà yêu chiều, nhưng buồn vì không có bạn, nếu như không có một hôm xảy ra một sự kiện đáng nhớ.
Tôi đang nằm ăn khế ngọt ngoài vườn và thưởng thức tiếng chim, thì có một cô bé trạc tuổi tôi cùng một thằng nhóc bé hơn đến nhà bà tôi và gọi í ới:
— Bà Liễu có nhà không ạ? Bà ơi! Cháu là Nhài và Hòa đây ạ.
Bà tôi đáp, rồi họ nói gì tôi chẳng nghe rõ. Được một lúc bà gọi tôi:
— Cún ơi! Cháu lấy cái rổ con cho chị em nó mượn này.
Tôi vừa cau có vì bị làm phiền vừa hơi bực trước bọn nó mà bị gọi là “Cún” vừa đứng dậy đi vào bếp lấy rổ. Tôi ra đã thấy chúng đứng đó rồi. Tôi hơi sẩng: “RỔ đây”. Thằng Hòa có vóc người nhỏ bé núp sau lưng chị. Còn Nhài có dáng người tầm thước, da bánh mật, thân hình chắc nịch nhưng vừa vặn, mái tóc nâu đỏ vì cháy nắng, nhưng dài và cặp gọn sau gáy. Nhài trông khỏe mạnh hơn tôi nhiều. Nó đỡ lấy cái rổ rồi dắt em ra cổng. Nghe bà hỏi sao không ở lại chơi, nó cười và nghĩ thế nào, nó quay lại. Tôi nghĩ: “Cũng khá bạo dạn và tự nhiên đấy”. Nhài chạy lại chỗ tôi, cầm tay tôi khẽ lắc:
— Chị Liên ơi! Em là Nhài. Chị đi chơi với em đi. Rồi chị kể chuyện thành phố cho chúng em nghe nhé, em thèm được lên thành phố lắm.
Nó nói một lèo khiến tôi hơi bối rối. Tôi bảo nó mình bằng tuổi nhau thì cứ gọi là bạn và nó tươi cười đồng ý, để lộ ra hàm răng trắng, có một chiếc khểnh rất xinh. Chúng tôi đã quen nhau như vậy.
Chiều hôm đó, tôi mới thấy hết vẻ đẹp của quê mình – qua lời giới thiệu và qua mắt nhìn của Nhài. Nhài dẫn tôi đi xem cánh đồng, con mương… Vào hè lúa chẳng còn xanh, nắng chói chiếu xuống, cùng gió lùa, lúa nghiêng mình như sóng và vàng óng như mật ong… Tất cả giản dị thôi, nhưng có được những thành quả đó là bao công sức của dân làng khai phá và bảo vệ. Nghe nói trong đó người đầu tiên đổ mồ hôi, công sức là cụ tổ dòng họ nhà Nhài. Cũng nghe Nhài kể có cả xương máu của dân làng thời chống đế quốc Pháp và Mĩ, trong đó có liệt sĩ Hoàng Văn Long là ông nội của Nhài. Giọng Nhài vừa đằm thắm vừa xiết bao tự hào. Đến đình làng, nơi được công nhận là di tích lịch sử chống Pháp, Nhài dẫn tôi đến một cây gạo lâu đời lắm rồi, nghe nói thiêng lắm, ai cầu gì cũng toại nguyện. Tôi không tin lắm nhưng cũng đến trước cây gạo cầu cho mình học giỏi. Còn Nhài lại cầu cho hai đứa tôi, sẽ luôn được chơi với nhau vào mỗi mùa hè sau. Nhìn vẻ mặt chân tình, nghe lời cầu đó của Nhài tôi rưng rưng lệ.
Rồi hai đứa đi hái hoa sen, trên hồ sen rộng. Ngồi trên thuyền len lách giữa các cây sen, thả hồn theo những cánh sen hồng thơm ngát, tôi thấy lòng mình thanh thản lạ kì. Lần đầu tiên trong đời tôi được tận tay hái những bông sen đẹp như cổ tích mà trước đây tôi chỉ được nhìn, chỉ biết trong những trang sách, trên màn hình ti vi. Nhài còn dẫn tôi đi mò cua, câu cá. Cũng lội bì bõm, nhưng tôi chỉ là người xách giỏ. Thế mà cuối buổi tôi cũng được chia phần, nào cua, nào cá rô. Bữa ấy bà cháu có canh cua và cá rô ròn rán. Tôi ăn ngon miệng hơn bất cứ bữa tiệc nào trên thành phố! Nhài và tinh bạn của Nhài làm cho những ngày hè của tôi hấp dẫn biết bao, bạn làm tôi cảm nhận được hết vẻ đẹp của đồng quê. Nhịp sống ồn ào, hối hả trên thành phố làm con người mệt mỏi. về quê, khi đã thực sự hòa nhập với hương đồng gió nội, với những con người như những bông sen, người ta mới thấy thế nào là cuộc sống đẹp. Cảm ơn Nhài!
Một buổi chiều, những vạt nắng vàng dần nhạt, tôi giúp Nhài bó rạ, rồi cầm nón cho Nhài gánh rạ về, nghe Nhài kể về gia đình mình. Mẹ Nhài mất sớm, Nhài sống với người cha cùng đứa em nhỏ. Người cha ốm yếu, bệnh tật mà vẫn phải quanh năm đồng áng vất vả lắm ba cha con mới không bị đứt bữa. Nhài vừa đi học vừa chăm sóc em, cơm nước, lại trồng rau, nuôi lợn, gà phụ thêm chi phí cuộc sống với cha. Thiếu tình thương của mẹ nhưng Nhài vẫn cố vươn lên học giỏi và chăm ngoan. Nhài cứ luôn chân, luôn tay. Cho nên, nói là đi chơi, thực ra tôi theo Nhài đi làm những việc Nhài làm thường ngày. Gánh nặng gia đình làm Nhài nhẫn nại ghé đôi vai bé nhỏ gánh cùng cha. Nhài như một thiên thần bé nhỏ đáng kính phục mà tôi đọc trong cổ tích.
Một hôm, biết ngày mai là phiên chợ huyện, hôm nay thể nào Nhài cũng đi hái hoa sen để mai đem bán, tôi sang nhà Nhài để được cùng Nhài ra đầm sen. Từ ngoài tôi đã nghe tiếng Nhài khóc. Bố Nhài đang nghiến răng quật vào lưng Nhài bằng chiếc roi cày. Tôi vừa khóc vừa chạy về nhà kéo bà tôi sang can ngăn, Nhài mới thoát đòn. Hỏi bà, tôi mới biết: Bố Nhài vì nghèo khổ, túng thiếu lại bệnh tật nên dễ phật ý. Có khi Hòa, em Nhài, chẳng có lỗi gì, buồn bực đâu đó ông cũng quát mắng, đánh hai con. Nhài thương em chịu đòn thay tất, nhưng Nhài vẫn thương bố không bao giờ bị đòn oan mà giận bố vì bạn hiểu bố khổ quá nên trái tính. Nhài kể có lần đánh con rồi, đêm các con ngủ yên bố ngồi hút thuốc lào và thầm lặng khóc. Càng hiểu hoàn cảnh của Nhài, tôi càng cảm phục và yêu thương người bạn nghèo mà giàu nghị lực. Nghe Nhài kể chuyện và nhìn Nhài cười không thể biết được Nhài khổ đến vậy.
Một tuần sau tôi không gặp Nhài vì cùng bà đi thăm dì Thu lấy chồng ở làng bên. Hôm tôi về Nhài có ý trông đợi, thoáng thấy tôi bạn liền chạy đến, khóc nức nở và đưa tặng tôi một chậu cây nhỏ. Chị em Nhài phải theo cha đi vào Tây Nguyên. Cha Nhài sẽ làm ở trang trại cà phê của chú Nhài, mong kinh tế gia đình có thể khá lên được. Nhà cửa, rộng vườn cha đã bán xong cả rồi.
Nhài đi được một vài hôm thì tôi cũng về thành phố, hè đã gần hết, tôi phải về chuẩn bi vào năm học mới. Cây hoa nhài bạn cho tôi chăm đã lớn, mùa nào cũng nở hoa, những bông hoa trắng muốt, trong trắng và bình dị như người bạn của tôi. Tôi học bà ướp trà nhài để lúc nào uống trà cũng nhớ đến Nhài.
Tôi có nhiều bạn thân nhưng chẳng có ai như Nhài. Trước khi quen Nhài làm việc gì khó tôi cũng hay nản lòng. Nhài cho tôi thấy phải biến nước mắt thành nụ cười. Tình bạn của chúng tôi như hương nhài thầm lặng và thơm lâu.
Tuổi thơ của ai cũng gắn bó với một loài vật nuôi đáng yêu, đó có thể là chú rùa, chú chim hay chú mèo… Riêng với tôi, tuổi thơ của tôi gắn với chú chó Phi Phi dũng cảm.
Phi Phi là chú chó lai béc-giê mà tôi đã.. nhặt được trong công viên! Chuyện là thế này: cách đây chừng một năm, vào buổi chiều tôi đi tập thể dục trong công viên. Đang chạy bộ, tôi chợt nghe tiếng rên yếu ớt trong lùm cây. Tò mò, tôi rẽ đám lá nhìn vào thì thấy một chú chó nhỏ yếu ớt đang nằm rên trong chiếc hộp giấy. Thương chú quá, tôi mang về nuôi. Tôi không ngờ, lúc mang Phi Phi về bố mẹ không những không trách tôi mà còn giục tôi đi lấy sữa cho chú uống nữa!
Bây giờ thì Phi Phi đã lớn lắm. Lông chú màu đen mượt, bốn chân cao và chắc. Hai tai lúc nào cũng dựng lên lắng nghe mọi âm thanh xung quanh. Cái mũi thì lúc nào cũng có vẻ khịt khịt như đánh hơi mọi thứ. Phi Phi rất ngoan và can đảm. Khi tối trời, chú luôn ra ngoài hiên nằm canh. Có Phi Phi ở ngoài, cả nhà tôi rất yên tâm đi ngủ. Thế rồi, đến một ngày, có chuyện xảy ra, gia đình tôi đã cảm nhận được sâu sắc sự dũng cảm và lòng trung thành của Phi Phi.
Đó là một đêm mùa đông gió rét. Như mọi hôm, Phi Phi vẫn nằm canh ở ngoài hiên. Cả nhà tôi đang ngủ thì chợt nghe tiếng Phi Phi sủa dữ dội, tiếng chú giằng dây xích loảng xoảng. Bố vội vàng bật dậy rồi nnẹ nhàng cầm gậy lách ra ngoài. Cuối góc vườn, một bóng đen khả nghi đang di chuyển. Thấy động, hắn vội vàng trèo tường hòng thoát ra ngoài. Bố vừa hô hoán hàng xóm vừa lao theo tên trộm. Phi Phi cũng lồng lộn chồm lên, dây xích bị giằng co hết mức. Bố đuổi theo tên trộm, bất ngờ, hắn quay lại đạp mạnh vào bố. Bị lỡ đà, bố ngã xuống. Hắn lợi dụng lúc ấy đè lên người bố, tay phải rút mạnh con dao ra rồi vung lên. Chính lúc ấy, Phi Phi từ đâu lao đến ngoạm vào tay cầm dao của hắn rồi mặc cho gã gian phi đẩy, đạp đánh như thế nào cũng kiên quyết không nhả tay hắn ra. Cuộc vật lộn dừng lại khi các cô bác hàng xóm ùa đến trói gô tên trộm lại. Mẹ tôi vừa xuýt xoa dìu bố vào nhà vừa nhắc chị em tôi lấy sữa cho Phi Phi và đưa chú vào nhà.
Sau hôm ấy, Phi Phi nổi tiếng cả khu phố với câu chuyện “cứu chủ”. Kẻ gian bị bắt sau đó đã khai ra rất nhiều vụ trộm mà hắn nhúng tay vào. Gia đinh tôi và Phi Phi còn được tuyên dương nữa!
Phi Phi vẫn sống cùng gia đình tôi cho đến bây giờ. Chú luôn được cả nhà cưng chiều và yêu quý, đặc biệt là tôi. Phi Phi tuy là một chú chó nhưng có nhiều điều đáng để chúng ta học tập đúng không các bạn!
Hồi nhỏ, ba mẹ và mấy chị em tôi sống chung trong căn nhà cùng với ông bà ngoại và cậu, mợ. Lúc ấy, gia đình tôi được một người quen tặng một con cún rất dễ thương. Nó tên là Si Tô - cái tên đã có trước khi Si Tô là thành viên mới chính thức của gia đình tôi.
Tôi nhớ khi về nhà tôi, Si Tô là một chú cún nhỏ dễ thương với bộ lông xù kết hợp với màu nâu hạt dẻ, trông bộ lông vô cùng quyến rũ và đập vào mắt người khác khi nhìn Si Tô lần đầu. Không những vậy, sự đáng yêu ấy còn được hấp dẫn hơn với đôi mắt đen long lanh và tròn xoe như hạt nhãn. Chiếc mũi của chú cún bé bé xinh xinh lúc nào cũng ướt cùng với đôi tai to, thính, lúc nào cũng vểnh vểnh lên như nghe ngóng điều gì. Nét đáng yêu ấy còn thể hiện qua cái đuôi tí xíu, nho nhỏ lúc nào cũng ngoe nguẩy theo nhịp những bước chân ngắn, mập mạp đi một cách uyển chuyển. Ngày tháng trôi qua, Si Tô lớn dần và ngày càng thân thiết với mọi người và vóc dáng của chú cún ngày càng tuyệt đẹp hơn.
Tôi nhớ rất rõ mỗi lần tôi và Ngọc Ngân đi học mẫu giáo về, từ xa, Si Tô đã đứng ngay sau cánh cổng đợi, ánh mắt hướng về phía chúng tôi. Ba mẹ mở cửa và Si Tô rất mừng, nhảy cẫng lên vui mừng thật đáng yêu! Ba tôi khép cửa và tôi, Ngọc Ngân vuốt ve bộ lông mượt mà ấy, thực sự rất thích Si Tô nằm xuống và ngước nhìn kêu lên “ư ử” như muốn nói ràng “chào hai chị - cử chỉ thân thiện, đáng yêu làm sao! Lúc ấy, tôi bảo: “Si Tô đợi hai chị cất cặp nha!”. Rồi tôi và Ngọc Ngân lon ton chạy vào nhà cất cặp và thưa ông bà ngoại đi học mới về. Sau đó bà ngoại đưa tôi đồ ăn nhẹ buổi chiều của Si Tô. Tôi, Ngọc Ngân cho Si Tô ăn. Si Tô ăn rất chậm rãi, chắc nó không đói lắm. Sau đó, tôi lấy một hộp sữa trong tủ lạnh đổ vào chén của Si Tô một nửa, Si Tô hớp từng ngụm nhỏ trong bát. Ăn xong, tôi và Ngọc Ngân ôm Si Tô chơi với nhau.Sau đó, ba ra tắm cho Si Tô rồi mặc đồ cho nó.Trông nó thật đáng yêu làm sao, giống như một cô “công chúa nhỏ”! Và ngày nào cũng thế, tình bạn của chúng tôi ngày càng khăng khít hơn, không xảy ra chuyện gì. Si Tô là một chú cún nghịch ngợm nhưng cũng rất đáng yêu, thân thiện.
Si Tô là chú bảo vệ nhỏ của nhà tôi. Tuy “nhỏ nhưng có võ”. Mồi lần có tiếng động hay người lạ, Si Tô sủa vang ầm ĩ cả nhà.
Và một ngày thật đáng buồn! Hôm ấy khi tôi còn là một đứa trẻ cấp hai, vào đêm cỡ chín giờ hơn thì gia đình tôi cho Si Tô ăn cơm rồi và nó đang nằm dài ngoài sân. Lúc đó, cửa chính đang mở hé nhỏ vì chị tôi mới ra ngoài mua đồ gần nhà sẽ về nhà liền nên đóng cửa hờ lại. Sau đó, ba tôi định ra ngoài sân đổ xích Si Tô lại thì không thấy nữa. Ba hỏi mọi người con Si Tô đâu rồi ai cũng nói không biết và tôi nhớ ra lúc nãy chị hai đi ra ngoài và tôi nghe tiếng Si Tô sủa to nhưng tôi nghĩ là mấy người hàng xóm hay mấy đứa bạn cùng tuối tôi hoặc lớn hơn hay đi qua nhà ngoại tôi vào buổi tối nên tôi không quan tâm lắm và sau đó thì không nghe tiếng chó sủa gì cả. Và rồi tôi cùng Ngọc Ngân, ba, cậu và anh đi kiếm vòng vòng quanh đâu đó và hỏi người ta có thấy không, có người nói là tôi không biết, tôi không thấy, có cô kia thì nói: “Khi nãy có thấy một đứa con trai tầm hai mươi vô nhà rồi ra có mang theo cái ba-lô, tôi tưởng người nhà mấy anh nên không để ý lắm”. Cô nói thêm là: “Đứa con trai đó mặc áo đen hay xanh gì đó tại tối quá tôi nhìn không rõ với không nhớ kĩ lắm”. Nhưng hôm đó nhà tôi không ai mặc áo như vậy cả. Sau đó ba tôi cám ơn cô xong ba nói: “Thôi về nhà đi, người ta bắt con Si Tô mình rồi không kiếm được đâu!”.
Sau đó chúng tôi về nhà, tôi và Ngọc Ngân rất buồn vì chú chó con ấy rất dễ thương và thân với hai chị em tôi. Lúc đó, đây là lần đầu tiên mà tôi thấy trống rồng khi biết mình đã mãi mãi mất đi một người bạn thân rất tốt bụng và thân thiện.
Tôi nhớ mãi cái hình dáng đáng yêu, ngộ nghĩnh ngày nào của Si Tô. Từ đó vẻ sau, gia đình tôi không nuôi chó nữa, kông phải chúng tôi hết yêu chúng mà là vì sợ việc này sẽ xảy ra một lần nữa và lại buồn khi nhìn thấy một con vật hiền lành, đáng yêu của mình bị người khác bắt đi.
In eighteen years of my life, I have never been prouder of myself than the day I got my driving license. After my birthday, my father suggested that it was about time for me to have a bike of my own, and it also meant I need to have a proper driving license. He took me to driving school so I could learn and prepare for my upcoming test. Since I had no experience with motorbike and traffic law, I spent more than a month to studied theory as well as pracing, and that was the toughest month for me so far. At the due day, I even thought that I needed some pills to keep my heart beating at its normal speed. I passed the writing test quite easily, but all of my confidence suddenly disappeared when I enter the pracing test. Although I had been on a lot of examinations in many different subjects at school, that one had been the longest and most pressure test in my entire life. I saw many people failed to finish the 8 line, and it really challenged my nerve. My father was almost as nervous as me, but he told me to take a deep breath to calm down. He said that all I needed to do was to relax and believe in myself. The last thing I remember was that I climbed on the bike and headed to that 8 line. All of the next minutes were blurred by my anxiety and sweat, but somehow I finished my test perfectly. When I stepped out, that was a really tight hug from my dad that reminded me I had passed my driving test, and I felt I was on the cloud. After that day, my mother often made fun of me and my dad. She said that we all exaggerated the whole test, and it was not that proud to get such an ordinary license. Although it was not a big thing, the day I passed my driving test will always be my unforgettable event.
Dịch:
Trong mười tám năm của cuộc đời, tôi chưa bao giờ thấy tự hào về bản thân mình hơn ngày mà tôi có được bằng lái xe. Sau sinh nhật tôi, bố tôi đề nghị rằng đó cũng là lúc tôi nên có một chiếc xe máy cho riêng mình, và điều đó có nghĩa là tôi cần phải có một cái bằng lái xe đàng hoàng. Bố chở tôi đến trường dạy lái xe để tôi có thể học và chuẩn bị cho kì thi sắp đến. Vì tôi hoàn toàn không có kinh nghiệm chạy xe và biết về luật giao thông, tôi dành hơn một tháng để học lý thuyết cũng như tập lái, và tính đến nay đó là một tháng vất vả nhất đối với tôi. Vào ngày thi, tôi thậm chí còn nghĩ rằng mình cần phải uống thuốc để giữ cho trái tim đập được ở vận tốc bình thường. Tôi vượt qua bài thi viết khá dễ dàng, nhưng tất cả sự tự tin của tôi biến mất khi tôi tiến vào phần thi thực hành. Mặc dù tôi đã trải qua rất nhiều cuộc thi của nhiều môn học khác nhau tại trường, lần đó là một cuộc thi dài nhất và nhiều áp lực nhất trong cuộc đời của tôi. Tôi thất rất nhiều người thất bại ở vòng chạy số 8, và điều đó thật sự thử thách thần kinh của tôi. Bố tôi cũng gần như lo sợ như tôi, nhưng ông nói tôi hãy hít thở thật sâu để bình tĩnh lại. Ông nói rằng tất cả những gì tôi cần làm là thư giãn và tin vào chính bản thân mình. Điều cuối cùng tôi nhớ được là tôi leo lên chiếc xe máy và chạy đến vòng số 8. Những phút kế tiếp đều bị mờ đi bởi sự lo sợ và mồ hôi của tôi, nhưng bằng cách nào đó tôi đã hoàn thành bài thi hoàn hảo. Khi tôi bước ra, chính cái ôm chặt của bố đã nhắc tôi biết là tôi đã đậu kì thi lái xe, và lúc đó tôi cảm thấy như mình đang trên mây vậy. Sau ngày hôm đó, mẹ tôi thường trêu bố con tôi. Mẹ nói rằng chúng tôi đã phóng đại kì thi ấy quá mức, và chẳng có gì để phải tự hào đến thế khi có được một tấm bằng lái bình thường như vậy. Mặc dù đó không phải là một điều gì to lớn, nhưng ngày tôi thi đậu bằng lái sẽ luôn là kỷ niệm tôi không thể quên.
Last summer, my family decided to have a small vacation in Thailand, and that was the most memorable experience for me. Since that was my first trip to an abroad country, I was really excited about that. I spent an entire week just to pack my suitcase, and I could not sleep on the night before the flight. The roads to the airport were full with happiness and excitement, and the airport appeared a space station that could take me to the moon. After checking in, my parents chose to sit at a coffee shop to wait for the flight while I decided to explore around the whole area. After about an hour on the plane, we finally made it to Thailand. We took taxi to go our hotel, and I was an over - reacting puppy that had its first ride on car. Bangkok – the capital of Thailand was a perfect place for us to spend our vacation. We went to Platinum Mall, wandered along the streets of the night markets to enjoy the scenes and buy a lot of clothes as well as foods. Thai cuisine was a whole new concept for us, but we did enjoy it totally. At nights, we went to Khaosan Road, which was a place for foreigners to gather. I met a lot of nice people, and I had chance to make friends with two lovely native girls and one boy from Australia. Most of people in Thailand were so friendly and helpful. They helped us a lot in showing us the ways and how to use MRT – the most efficient kind of transportation there. We spend a whole week in Thailand, but I felt so sad on the day we had to go back to Vietnam. That trip was such a wonderful experience for me, and I hope that I will have chance to visit that beautiful country again to explore more about it.
Dịch:
Hè vừa rồi, gia đình tôi quyết định sẽ có một kì nghỉ nhỏ ở Thái Lan, và đó là một trải nghiệm đáng nhớ nhất đối với tôi. Bởi vì đó là chuyến đi đầu tiên của tôi ra nước ngoài nên tôi đã rất háo hức về nó. Tôi dành hẳn cả một tuần chỉ để soạn đồ đạc vào vali, và tôi còn không thể ngủ được vào cái đêm trước ngày bay. Những con đường dẫn đến sân bay tràn ngập niềm vui và sự háo hức, và sân bay hiện ra như một trạm vũ trụ có thể đưa tôi lên tận mặt trăng. Sau khi soát vé, bố mẹ tôi chọn ngồi ở một tiệm cà phê để chờ chuyến bay trong khi tôi quyết định đi khám phá toàn bộ khu vực. Sau khoảng 1 giờ trên máy bay, cuối cùng chúng tôi cũng đến được Thái Lan. Chúng tôi đi taxi về khách sạn, và tôi cứ như một chú cún con phản ứng thái quá trong lần đầu được đi xe hơi. Bangkok – thủ đô của Thái Lan là một nơi hoàn hảo để chúng tôi đi nghỉ mát. Chúng tôi đến trung tâm thương mại Platinum, lang thang dọc theo những con đường chợ đêm để thưởng thức khung cảnh và mua thật nhiều quần áo cũng như thức ăn. Ẩm thực Thái là một khái nhiệm hoàn toàn mới với chúng tôi, nhưng chúng tôi đã thưởng thức nó trọn vẹn. Vào ban đêm, chúng tôi đến đường Khaosan, nơi mà những người ngoại quốc thường xuyên tụ tập. Tôi gặp rất nhiều người tốt, và tôi đã có cơ hội kết bạn với hai cô bạn Thái đáng yêu và một cậu bạn người Úc. Hầu hết người ở Thái Lan đều thân thiện và biết giúp đỡ người khác. Họ giúp chúng tôi tìm đường và chỉ chúng tôi cách sử dụng MRT – một loại phương tiện giao thông hiệu quả nhất ở Bangkok. Chúng tôi ở lại Thái cả một tuần lễ, nhưng tôi vẫn cảm thấy buồn khi phải quay trở về Việt Nam. Chuyến đi đó quả thật là một kỷ niệm tuyệt vời đối với tôi, và tôi hi vọng mình lại có cơ hội ghé thăm đất nước xinh đẹp đó để khám phá thêm nhiều điều về nó.