1,56 + 56,465 nhân 5754,79 = .......
[ai giúp mk tick cho nguoi đó]
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
9,48x1,56+54,78=69,5688
học tốt nha bn
X x 4,7 - X x 2,5 = 66
=> X x (4,7 - 2,5) = 66
=> X x 2,2 = 66
=> X = 66 : 2,2
=> X = 30
X×4,7-x×2,5=66
X×(4,7-2,5)=66
X×2,2=66
X=66÷2,2
X=30
bn ơi mik nghĩ bài này cứ công thức mà làm
còn nếu bạn hỏi chính tỏ bạn ko động não để làm mà phụ thuộc vào online math
bạn hãy tự làm đi vì 1 tương lai tươi sáng của bn
Bạn Trần Quốc Đạt ơi Bạn đọc lại câu hỏi dùm mình Sao lại dựa vào công thức
Tả mẹ đang cấy lúa
“Hôm nay trời nắng như nung
Mẹ em đi cấy phơi lưng cả ngày
Ước gì em hóa thành mây
Em che cho mẹ suốt ngày bóng râm”
Nghe cô giáo đọc những vần thơ này, lòng em rưng rưng nhớ đến người mẹ thân yêu của em cũng có những trưa tháng sáu cấy lúa trên đồng.
Đó là một buổi trưa hè, trên cánh đồng Chùa. Mẹ em vẫn cặm cụi thoăn thoát ra mạ để cấy hết thửa ruộng cho kịp vào vụ. Chao ôi, Cái nắng oi ả của những trưa tháng sáu thật kinh khủng. Mọi vật dường như cháy dần dưới ánh nắng mặt trời chói chang. Mặt ruộng nóng hổi như đang nằm trong một cái nồi đun khổng lồ. Thỉnh thoảng có vài con cá cờ nổi lên mặt nước như không thể chịu nổi cái nóng khủng khiếp. Những chú cua đồng tuy có bộ áo giáp bao bọc xung quanh nhưng cũng đành bó tay, phải trồi lên bờ tìm nơi mát mẻ nghỉ ngơi.
Ấy vậy mà mẹ phải vơ lấy cái nón cũ, đội lên đầu, bước ra đồng trong nắng gay gắt để cấy nốt thửa ruộng này. Bóng mẹ in tròn trên thửa ruộng. Nó có lúc vỡ vụn ra, rồi thu lại, di chuyển từ đầu bờ này đến đầu bờ kia. Mẹ một tay cầm nắm mạ, taykia thao thóa đưa những rảnh mạ cắm xuống bùn thoan thoắt. Dáng mẹ gầy gầy xương xương nhưng có gì đó rất rắn chắc và khắc khổ. Thương mẹ biết bao nhiêu, mẹ ơi! Em thấy, trên đồng không mông quạnh, không có một bóng cây, bóng dâm nào cả. Chỉ có bùn đất bám vào đôi chân mẹ và mạ non xanh mơn mởn như đang cháy xém đi vì nắng. Mẹ vẫn cần cù , miệt mài để cấy những hàng mạ thẳng đều và trong mẹ mơ ước một mùa vàng bội thu, hạt gạo thơm ngon. Qua rặng tre dài, bóng mẹ chập chờn, mồ hôi ướt đẫm lưng áo, những giọt mồ hôi lăn xuống đôi má nóng hổi của mẹ ngày càng nhiều. Đôi mắt tinh nhanh của mẹ không hề bỏ sát bất kì một chỗ dày, chỗ mỏng nào. Tất cả những cây lúa tương lai đều thẳng tắp, trông thật đẹp. Một lát sau, như chừng đã làm xong công việc. Mẹ về nhà với một vẻ mệt mỏi nhưng tràn đầy hạnh phúc.
Em rót bát nước chè xanh cho mẹ. Em lấy khăn cho mẹ lau mồ hôi. Khuôn mặt mẹ rạng ngời có vẻ như cháy xạm vì nắng. Mẹ vẫn nở nụ cười mãn nguyện. Nụ cười của mẹ xua đi hết cái mệt mỏi của cái nắng hè.
Mẹ em là vậy. Em biết mai này có được hạt gạo trong ngần thì trong đó có vị mặn chát của mồ hôi mẹ những trưa tháng sáu trên đồng làng. Ôi! Mẹ mới vất vả làm sao! Em thương mẹ nhất trần đời.
Mẹ em thường tự mình cắt may quần áo cho cả nhà. Đầu năm học, mẹ may cho em chiếc áo sơ mi mới. Hôm mẹ may áo cho em, em quấn quýt bên mẹ xem mẹ ráp áo.
Mẹ em còn trẻ, năm nay chỉ mới ba mươi lăm tuổi. Mẹ có làn da trắng mịn, mắt to, sống mũi thẳng. Dáng mẹ ngồi ở bàn máy may rất chuyên nghiệp vì tuy không phải là thợ may nhưng mẹ em may đồ rất đẹp. Làm việc ở nhà nên mẹ em hay mặc đồ ngắn, áo sát nách và tóc vấn cao cho mát.
Từ những hôm trước, mẹ đã cắt áo rồi đem đi vắt xổ. Những mảnh vải của thân áo được vuốt phẳng, em chờ đợi mẹ ráp thành áo. Mẹ đeo kính vào rồi mở thùng máy may, mẹ xỏ chỉ vào kim, lắp chỉ ổ thuyền xong mẹ may thử một đường trên mảnh vải vụn. Xong đâu đấy mẹ lấy thân áo ra, giữ thẳng, xem kĩ mặt trái, mặt phải của vải rồi xếp hai thân áo chồng khít lên nhau. Đưa mảnh vải vào chân vịt máy may, mẹ điều chỉnh cần lại mối rồi đạp nhè nhẹ bàn đạp, tay giữ mảnh vải, mắt mẹ theo dõi thân áo đang chạy qua chạy lại dưới chấn vịt máy may. Một tay mẹ giữ mảnh vải, một tay mẹ giữ cần lại mối chỉ của máy may. Cặp kính mẹ đeo trễ xuống sống mũi. Mẹ may ba mảnh của thân áo lại ở chỗ đường ráp vai áo. Cúi nhìn đường chỉ thẳng tắpđều đều, mẹ gật gù: “Cái máy may này may đường chỉ sắc sảo, đẹp thật đó con.” Tiếp theo, mẹ ráp hai tay áo vào thân áo. Lộn chiếc áo ra mặtphải, mẹ cho máy chạy chỉ chần tay áo và sườn áo. Mẹ đo độ rộng của áo rồi cắt lá cổ. Mẹ ủi cổ áo dính vào keo lót rồi ráp cố áo. Mẹ khéo léo nốì ráp cổ áo, lộn phải một cách thành thạo rồi là phẳng cổ áo một lần nữa. Bàn tay thon dài của mẹ vuốt sát mép vải, mắt mẹ nheo nheo sau làn kính trắng. Mẹ cười thích thú, gò má mẹ hồng lên, mắt mẹ sáng long lanh: “Ngày mốt là con mặc áo mới thôi vì mẹ còn đơm khuy và giặt sạch áo.” Nói đoạn, mẹ đưa áo vào chân vịt, may túi áo, lai áo. Thế là chiếc áo đã hoàn tất.
Dù thời gian eo hẹp, mẹ vẫn thu xếp để may áo cho em. Nhìn mẹ vui sướng khi ráp xong áo, mẹ đẹp lên vì nét rạng rỡ làm sáng bừng khuôn mặt, em thấy thật vui. Em ngắm nhìn chiếc áo, lòng đầy tự hào vì mẹ em rất giỏi, làm gì cũng đẹp và gọn gàng.
Em rất thích xem mẹ làm việc. Không chỉ thích xem mẹ may áo, em còn thích giúp mẹ làm những việc vặt trong nhà. Niềm vui của mẹ khi may áo cho em lắng đọng trong tim em tình yêu dạt dào của mẹ. Đó là máu thịt nuôi em khôn lớn, là hành trang cho em bước vào đời một cách vững chắc, tự tin.
Gửi mẹ kính yêu!
Thời gian như là thước đo góc vậy, nó trôi nhanh đến mức con người chúng ta không thể đếm và chờ đợi nó. Mẹ ạ, thời gian đã khiến mẹ mất đi tuổi thanh xuân và con giờ cũng đã lớn khôn hơn rất nhiều. Mẹ có biết không? hôm nay con viết bức thư này để bày tỏ tấm lòng cũng như là kính trọng đối với mẹ. Con có phải đứa con hư không mẹ? Mẹ là người chia sẻ cùng con mọi chuyện mẹ là người luôn thấu hiểu con. Mẹ có biết mỗi lần nhìn mẹ cười là con thấy vui thế nào không ? Mẹ vui là điều mà khiến con cảm thấy mình là đứa con hạnh phúc nhất vì mỗi lần mẹ mỉm cười với con lúc đó trái tim của mẹ đang chạm vào con nó ấm áp lắm mẹ ạ. Trong sự ấm áp ấy mà giờ con mới nhận ra một điều rằng, con phạm lỗi mẹ đánh rồi mắng mỏ con con đã nói " Con ghét mẹ lắm, con không cần có mẹ " câu nói ấy đã khiến con không dám nhìn mẹ. Nhưng có lẽ câu nói ấy đã chạm vào nỗi đau trong tim me, đúng con đã sai, sai một cách không có gì có thể chữa vào lỗi lầm ấy. Thiếu mẹ con không biết làm gì, mẹ luôn dạy dỗ con những gì tốt đẹp nhất nhưng con chưa bao giờ thấu hiểu và lắng nghe nó.
Nhiều khi đứa con hư này con tự hỏi rằng " Con có phải con của mẹ không? Con có xứng đáng làm con của mẹ không? " đó là câu hỏi mà khiến nhiều người phải đánh và tát vào mặt con. Trong cuộc đời này, có ai lại không được lớn lên trong vòng tay của mẹ, được nghe tiếng ru hời ầu ơ ngọt ngào, có ai lại không được chìm vào giấc mơ trong gió mát tay mẹ quạt mỗi trưa hè oi ả. Và trong cuộc đời này có ai yêu con bằng mẹ, có ai suốt đời vì con mà hi sinh tất cả và có ai luôn chia ngọt sẻ bùi cùng con như mẹ. Có mẹ là niềm hạnh phúc của con, mẹ của con không đẹp như mẹ người ta nhưng mẹ con đẹp ở trí tuệ và tính cách hằng ngày. Con không yêu vẻ đẹp của mẹ mà con yêu con người của mẹ. Mẹ ạ, con dù có đi đâu đi xa đi mấy chăng nữa thì con vẫn sẽ là con của mẹ " đi hết đời lòng mẹ vẫn theo con ". Con yêu mẹ nhiều lắm nhưng con sẽ không thể hiện nó ở bề ngoài đơn giản là một câu nói và con muốn để dành câu nói ấy cho hành động của bản thân con. Kiếp sau nếu có cơ hội làm người con vẫn sẽ muốn làm con của mẹ.
Con của mẹ
Phương Linh
Nguyễn Phương Linh
Chúc bạn học tốt!
Nếu đề tính số phần tử ta làm như sau :
( 116 - 0 ) : 4 + 1 = 30 ( phân tử )
Nếu đề là tính tổng các phân tử ta làm như sau :
Tính số phân tử như trên rồi tính tổng :
0 + 4 + 8 + 12 + .... + 116
= ( 116 + 0 ) . 30 : 2
= 1740
cua toi la 34,586
1,56 + 56,465 x 5754,79
= 1,56 + 324944,21735
= 324945,77735