K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

Bởi vì phải quản lý trường học, lão ba bận rộn cả ngày, là thần long không thấy đuôi. Khi có việc muốn nói còn phải tự mình đi tới văn phòng tìm ông.Cố Phức Nhiên một bên âm thầm khinh bỉ, một bên khóa xe lại rồi đi ra khỏi bãi đỗ xe.Vốn cho rằng bây giờ vừa vặn là thời gian vào học, lại không nghĩ đến sẽ gặp phải một đám học sinh. Cố Phức Nhiên khẽ nhíu mày, không khỏi...
Đọc tiếp

Bởi vì phải quản lý trường học, lão ba bận rộn cả ngày, là thần long không thấy đuôi. Khi có việc muốn nói còn phải tự mình đi tới văn phòng tìm ông.

Cố Phức Nhiên một bên âm thầm khinh bỉ, một bên khóa xe lại rồi đi ra khỏi bãi đỗ xe.

Vốn cho rằng bây giờ vừa vặn là thời gian vào học, lại không nghĩ đến sẽ gặp phải một đám học sinh. Cố Phức Nhiên khẽ nhíu mày, không khỏi thay đổi con đường đi từ bên kia.

Tiết này vừa vặn là tiết thể dục một tháng một lần, có 24 nam sinh kết bè kết đội mà đi ra khu dạy học. Cứ thế đi qua bãi đỗ xe phía Tây bên cạnh sân lớn để học thể dục, còn nếu nói trắng ra thì chính là tự do hoạt động.

"Ai, các cậu nhìn kìa...... Là một mỹ nữ hiếm thấy nha." Một nam sinh nhanh chóng phát hiện ra Cố Phức Nhiên trang điểm tinh xảo đi ngang qua.

Bị giam cả ngày chỉ có học ở trường cấp ba, lại còn phải đối mặt với các lão thầy cổ lỗ sĩ mỗi ngày, bọn học sinh hưng phấn nhìn chằm chằm vào mỹ nữ hiếm thấy. Một bên nhìn, một bên châu đầu nói nhỏ, phát ra từng đợt âm thanh trêu đùa.

An Bạch cũng không cùng với đám nam sinh đó nói giỡn sau lưng người khác, bất động thanh sắc mà nhìn nữ thần trong miệng bọn đại gia đó.

Hôm nay, nàng mặc một bộ đầm dây màu đỏ gạch. Vải dệt nửa người trên kín kẽ bọc trước bộ ngực tròn trịa. Eo nhỏ đến một tay cũng có thể ôm hết, theo bước chân mà đánh cao thấp. Từ góc độ nghiêng còn có thể nhìn thấy cặp mông tròn mẩy giống như đào mật của nàng. Đôi chân dưới làn váy cùng nhau lay động, trơn bóng trắng nõn, làm người nhìn đến ngây người.

Ngô Ưng đứng bên cạnh An Bạch cảm khái: "Tỷ tỷ kia thật gợi cảm."

"Ừ." An Bạch đáp lời.

Ngô Ưng đột nhiên quay đầu, giật mình trừng mắt bạn tốt ngày thường không màng thế sự: "Wow! Khó có được nhaa."

An Bạch làm như có thật gật gật đầu.

Lúc này Cố Phức Nhiên tựa như tâm linh tương thông nhìn liếc mắt một cái về nơi An Bạch đang đứng. Trong một đám người thế nhưng ánh mắt lại có thể nhìn trúng hắn ngay lần đầu nhìn.

Tóc uốn bị nàng buộc ở sau lưng, chỉ có vài sợi tóc đen rũ xuống bên sườn mặt, lộ ra đôi môi đỏ hồng càng thêm mê người.

Nàng quay đầu lại, cúi đầu cười một cái. Trong mắt toàn là sắc thái hoặc nhân. Tuy An Bạch nhìn không thấy, nhưng vẫn tưởng tượng được.

Có đến hàng chục ánh mắt mãnh liệt từ xa đặt lên người mình nên Cố Phức Nhiên càng đi nhanh, cả người lại càng bủn rủn. Bởi vì nàng cảm nhận được có một ánh mắt trong đó, chính là đến từ đôi mắt của An Bạch.

Nàng càng nghĩ càng cảm thấy giày cao gót đã chịu không nổi sức nặng của mình. Nàng nện bước nhanh hơn, mau chóng biến mất trong tầm nhìn của đám nam sinh.

Vào toà nhà cao tầng, đi thang máy tới tầng cao nhất có văn phòng của hiệu trưởng, Cố Phức Nhiên gõ gõ cửa sau đó mới đẩy cửa đi vào.

Cố hiệu trưởng nghe thấy tiếng động liền ngẩng đầu nhìn người tới.

"Lão ba tìm con làm gì vậy?" Cố Phức Nhiên cà lơ phất phơ đi tới đứng trước bàn làm việc, cũng không định ngồi xuống.

"Bà nội con đang nằm viện, ngày mai con về Bắc thị một chuyến, thăm hỏi bà một chút." Cố hiệu trưởng ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm bộ dáng luôn đặc biệt rêu rao của nàng, không nhịn được nhíu mày nhắc nhở: "Lúc đi nhớ ăn mặc ổn trọng một chút."

"Ây daz, cùng so với mắt thẩm mỹ của lão trung niên thì tất không thể giống nhau nổi." Cố Phức Nhiên khinh thường hừ lạnh, nhìn chằm chằm chồng văn kiện trên bàn của ông hỏi: "Còn việc nữa không? Lão ba đại nhân bận rộn?"

"Không còn việc gì nữa. Trở về đi." Cố hiệu trưởng nhìn đống văn kiện, sảng khoái thả lỏng người.

"Vậy được rồi, tạm biệt ba." Cố Phức Nhiên thoải mái đi ra cửa, lại cố ý dừng một chút nói: "À, con có nhờ người mua thực phẩm chức năng cho ba từ nước ngoài. Qua mấy ngày nữa sẽ gửi thẳng đến trường học luôn."

Cố hiệu trưởng nghe xong lời nàng nói, rồi nhìn cánh cửa đã khép lại. Hai mắt ngày thường uy nghiêm nay lại hàm chứa ý cười.

Trên hành lang yên tĩnh, di động ở trong túi rung lên. Cố Phức Nhiên lấy điện thoại ra, thấy trên màn hình hiện lên tên người liên hệ lại dọa bản thân nàng nhảy dựng. Nàng nhanh chóng nhấn trả lời.

"An An?" Nàng chần chờ hỏi.

Đầu bên kia không nói chuyện, chỉ có tiếng gió thanh tân thoải mái ngày hè trộn lẫn với tiếng hít thở sạch sẽ.

Khoé miệng nàng không nhịn được giương lên, đi đến một bên cửa sổ rồi dừng lại, nhìn ra bên ngoài, môi đỏ khẽ mở: "Nhớ tôi hả?"

Âm cuối kiều mị tựa như một sợi lông vũ đảo qua trái tim của hắn.

"Ừ." An Bạch hơi hơi ngẩng đầu, dựa vào bờ tường ngoài tòa cao ốc.

"Bé ngoan, hiếm khi chủ động như vậy. Đi tới lầu ba tìm tôi, khen thưởng cho cậu một cái hôn." Cố Phức Nhiên nhàn nhã đi vào thang máy ấn lầu ba.

"Được." An Bạch đáp lời, chạy bộ tiến vào bên trong toà nhà.

Nghe thấy tiếng bước chân, Cố Phức Nhiên dựa vào tay vịn cầu thang nhìn người tới, lông mày nhếch lên: "Nhanh như vậy?"

"Gần." An Bạch đi đến trước người nàng, tinh tế đánh giá mặt nàng.

Cố Phức Nhiên nhón chân, sờ sờ khuôn mặt trong sáng của hắn: "Nghiêm túc nhìn tôi như vậy làm gì?"

An Bạch không nói chuyện, ngoan ngoãn để nàng sờ mình. Chờ nàng muốn ôm cổ thì hắn cong lưng. Nghĩ đến nàng sẽ hôn môi, lại không ngờ rằng nàng chỉ khẽ hôn một cái lên mặt hắn.

Bên trong áo khoác đồng phục dài rộng là áo sơ mi trắng sạch sẽ, càng làm gương mặt hắn trông như ngọc quý.

Cố Phức Nhiên ôm hắn, cười đến mức đuôi mắt cong lên: "Tuy nhiều nam sinh như vậy, nhưng cậu vẫn xuất sắc nhất."

An Bạch lặng lẽ đặt tay lên eo mềm của nàng. Chỉ qua vài giây lại không thỏa mãn, tay phải trượt xuống cái mông của nàng, tay trái đỡ sau eo nàng.

"Trở về thôi." Lúc này, Cố Phức Nhiên lại buông hắn ra để hắn trở về phòng học, lại không nghĩ đến hắn sẽ dùng sức đè mình lại. Thân thể mềm mại vừa đụng vào hắn, nàng liền cảm nhận được nơi nào đó nóng rực.

Không thể tưởng tượng mà ngẩng đầu, lại chìm vào ánh mắt như một cái đầm thâm u, mang theo dục vọng. Cố Phức Nhiên rõ ràng cảm nhận được tất cả.

Nàng nháy mắt cười đến giống hồ ly tinh. Mặt mày phá lệ động lòng người. Tay trái mò vào trong cổ áo hắn, giữ kín như bưng chỉ thông báo: "Ngày mai, tôi phải về Bắc thị mấy ngày."

Dừng một chút, trong âm thanh lại càng nhiều hơn lửa nóng, dụ dỗ nói: "Cho nên hiện tại, vào học hay là vào nhà vệ sinh?"

An Bạch khom lưng, vùi đầu vào hõm cổ thơm ngát của nàng, từ bỏ giãy giụa: "Nhà vệ sinh."

----------

Ngày mai đi,

An Bạch đệ đệ thật bình tĩnh có thể nhẫn một ngày sao?

( An Bạch nhỏ giọng rù rì: Có lẽ đi......

Cố Phức Nhiên cười như không cười: A......)

0
23 tháng 9 2019

Chọn đáp án: A

Đọc kĩ văn bản tóm tắt sau và cho biết văn bản đó có thể giúp người đọc nắm được toàn bộ nội dung câu chuyện không? Lão Hạc có một người con trai, một mảnh vường và một con chó Vàng. Con trai lão quẫn chí vì không đủ tiền cưới vợ, phải bỏ đi đồn điền cao su, lão chỉ còn lại cậu Vàng. Vì muốn giữ lại mảnh vườn cho con trai, lão phải bán con chó mà lão rất mực yêu thương,...
Đọc tiếp

Đọc kĩ văn bản tóm tắt sau và cho biết văn bản đó có thể giúp người đọc nắm được toàn bộ nội dung câu chuyện không?

Lão Hạc có một người con trai, một mảnh vường và một con chó Vàng. Con trai lão quẫn chí vì không đủ tiền cưới vợ, phải bỏ đi đồn điền cao su, lão chỉ còn lại cậu Vàng. Vì muốn giữ lại mảnh vườn cho con trai, lão phải bán con chó mà lão rất mực yêu thương, mặc dù trong lòng vô cùng buồn bã và đau xót. Lão Hạc mang tất cả tiền dành dụm được gửi ông giáo và nhờ ông giáo trông coi mảnh vườn. Cuộc sống mỗi ngày một khó khăn, lão kiếm được gì ăn nấy và từ chối những gì ông giáo ngấm ngầm giúp mình. Ông giáo rất buồn khi nghe được chuyện lão Hạc xin của Binh Tư một ít bả chó, nói là đánh bả con chó nhà nào đó đi qua vườn nhà lão để giết thịt. Nhưng rồi lão bỗng nhiên chết – cái chết thật dữ dội. Cả làng không hiểu vì sao lão chết, chỉ có Binh Tư và ông giáo hiểu.

A. Có

B. Không

1
3 tháng 1 2019

Chọn đáp án: A

28 tháng 2 2018

sao z????

28 tháng 2 2018

bạn cứ đọc bài viết trước của mình thì sẽ biết

7 tháng 10 2018

- Ngôi nhà của Kate có 2 tầng . Bước vào bạn sẽ thấy một cái sảnh , khi đi qua cánh cửa bên trái bạn sẽ thấy nhà bếp . Còn khi đi qua cánh cửa bên phải bạn sẽ thấy phòng khách  . Bước lên cầu thang bạn sẽ thấy phòng của Kate . Bên trái phòng của Kate là nhà tắm  và toilet . Bên phải phòng của Kate là một phòng ngủ khác . Bên cạnh ngôi nhà là một cái gara để xe và trước nhà là một khoảng sân rộng .

dịch tiếng anh

- House of the Kate with 2 tầng. Step you will see a different, when going through the left window, you will see the bếp. When going through the left cánh cửa, you will see a room. Step up the thang to you will see the room of Kate. Top of the room of the Kate is toilet and toilet. Party of the Kate of the room is another room. The family party is a gara to the car and previous home is a width.

7 tháng 10 2018

- House of the Kate with 2 tầng. Step you will see a different, when going through the left window, you will see the bếp. When going through the left cánh cửa, you will see a room. Step up the thang to you will see the room of Kate. Top of the room of the Kate is toilet and toilet. Party of the Kate of the room is another room. The family party is a gara to the car and previous home is a width.

Cái kiện của lão Trê Lão Trê kia vốn nhà ở dưới ao, còn thím Cóc quê trên vườn. Nhưng phong tục nhà Cóc, khi sắp sinh nở, lại xuống tìm nhà hộ sinh dưới ao. Mỗi lứa, thím Cóc đẻ hàng mấy trăm trứng. Trứng nở ra nòng nọc. Mới sinh, con nòng nọc đã biết ngoe nguẩy đuôi. Đàn nòng nọc trông thật giống lũ cá trê con. Lão Trê mừng thầm: không mất công đẻ, tự dưng được một lũ con. Rồi...
Đọc tiếp

Cái kiện của lão Trê Lão Trê kia vốn nhà ở dưới ao, còn thím Cóc quê trên vườn. Nhưng phong tục nhà Cóc, khi sắp sinh nở, lại xuống tìm nhà hộ sinh dưới ao. Mỗi lứa, thím Cóc đẻ hàng mấy trăm trứng. Trứng nở ra nòng nọc. Mới sinh, con nòng nọc đã biết ngoe nguẩy đuôi. Đàn nòng nọc trông thật giống lũ cá trê con. Lão Trê mừng thầm: không mất công đẻ, tự dưng được một lũ con. Rồi một ngày kia, những con nòng nọc bỗng nhiên tụt đuôi để lại trong nước. Nòng nọc lên bờ, theo mẹ về ở góc vườn. Lão Trê ấm ức quá, bèn đưa đơn kiện thím Cóc bắt trộm con lão. Đó là chuyện kiện tụng của lão Trê. Nhưng vì sao lão phải sống cô đơn một mình đến nỗi nhận cả nòng nọc là con mình rồi dẫn đến kiện tụng? Chuyện là thế này: Trước đây, lão Trê cũng có chút tài, nhưng lão luôn hợm hĩnh, tự cho mình là tài nhất các loài ở hồ ao. Lão bắt nạt từ em Niềng Niễng đến các chị Tôm, chị Tép, coi khinh mọi loài yếu đuối. Thế rồi, chẳng ai chơi với lão. Dần dần, lão cảm thấy trơ trọi, buồn bã trước lãnh thổ rộng thênh thang của mình. Mùa mưa năm ấy, khi thím Cóc đi tìm nhà hộ sinh, lão Trê cuống quýt gọi: - Nhà chị kia! Xuống đây! Xuống đây! Lão cho đẻ nhờ. Nhà lão rộng lắm. Thế là thím Cóc bò xuống ao Trê. Rồi chuyện kiện tụng mới xảy ra.qua nhân vật lão Trê,e rút ra được bài học gì cho bản thân

1

Qua nhân vật Lão trê em thấy,lão có bản tính vỗn ích kỉ.Mơ mộng lão huyền,ảo tưởng mình là nhất cái vùng ao.Nhưng vì những cái tình nết đó mà Lão nhận cái kết thảm hại,Lão không có ai chơi cùng.Vậy nên mới dẫn đến cái việc lão đi kiện.

⇒Em rút bài học,sống thì hãy sống thật tình cảm,biết sẻ chia nhường nhịn nhau.Đừng tự cao quá,nếu làm thế sẽ chẳng có ai bên bạn đâu.Hãy sống chan hòa,thân thiện với mọi người.

1. BA NHÀ THÔNG THÁICó ba nhà triết gia Hy-Lạp cổ, sau một cuộc tranh luận căng thẳng và cũng vì trời hè nóng nực nên đã nằm ngủ dưới gốc cây trong vườn của Viện Hàn lâm. Có mấy thợ thông lò đi qua tinh nghịch đã bôi nhọ lên trán cả ba triết gia.Khi ba nhà thông thái tỉnh dậy, họ nhìn nhau và cùng phá lên cười. Ai cũng yên chí rằng chỉ có hai người kia bị nhọ và họ cười nhau, còn mình...
Đọc tiếp


1. BA NHÀ THÔNG THÁI
Có ba nhà triết gia Hy-Lạp cổ, sau một cuộc tranh luận căng thẳng và cũng vì trời hè nóng nực nên đã nằm ngủ dưới gốc cây trong vườn của Viện Hàn lâm. Có mấy thợ thông lò đi qua tinh nghịch đã bôi nhọ lên trán cả ba triết gia.
Khi ba nhà thông thái tỉnh dậy, họ nhìn nhau và cùng phá lên cười. Ai cũng yên chí rằng chỉ có hai người kia bị nhọ và họ cười nhau, còn mình thì cười họ. Thế nhưng, trong khoảnh khắc, một triết gia không cười nữa vì ông ta suy đoán ra trên trán ông ta cũng bị nhọ.
Vậy nhà thông thái đó suy luận như thế nào?

2. HAI CHỊ EM SINH ĐÔI
Ở thành phố T có một cặp sinh đôi khá đặc biệt. Tên hai cô là Nhất và Nhị. Những điều ly kỳ về hai cô lan truyền đi khắp nơi. Cô Nhất không có khả năng nói đúng vào những ngày thứ hai, thứ ba và thứ tư, còn những ngày khác nói đúng. Cô Nhị nói sai vào những ngày thứ ba, thứ năm và thứ bảy, còn những ngày khác nói đúng.
Một lần tôi gặp hai cô và hỏi một trong hai người:
- Cô hãy cho biết, trong hai người cô là ai?
- Tôi là Nhất.
- Cô hãy nói thêm, hôm nay là thứ mấy?
- Hôm qua chủ nhật.
Cô kia bỗng xem vào:
- Ngày mai là thứ sáu.
Tôi sững sờ ngạc nhiên-Sao lại thế được?-và quay sang hỏi cô đó:
- Cô cam đoan là cô nói thật chứ?
- Ngày thứ tư tôi luôn luôn nói thật – cô đó trả lời.
Hai cô làm tôi lúng túng thực sự, nhưng sau một hồi suy nghĩ tôi đã xác định được cô nào là cô Nhất, cô nào là cô Nhị, thậm chí còn xác định được ngày hôm đó là thứ mấy.
Mời bạn hãy thử làm xem.

3. CỤ GIÀ NÓI THẦM ĐIỀU GÌ?
Có hai chàng trai Kozak là Grisko và Oponos đều là những kỵ sỹ tài ba. Trong các cuộc thi khi người này, khi thì người kia thắng, nhưng ai phi ngựa nhanh hơn, các cuộc tranh luận đều không phân giải được. Cuối cùng Grisko đề nghị một cuộc thi: Ngựa của ai về sau thì người đó thắng. Oponos chấp thuận.
Cuộc thi như vậy được tổ chức, người xem khá đông. Khi trọng tài nổ súng phát hiệu lệnh thì lạ thay: cả hai kỵ sỹ đều chỉ đứng nguyên ở vị trí xuất phát. Khán giả chờ đợi, hò hét huyên náo. Xem ra cuộc thi không bao giờ chấm dứt.
Vừa lúc đó có một cụ già tóc bạc đi tới. Thấy chuyện lạ, cụ hỏi, người ta nói cho cụ hiểu thì cụ lớn tiếng nói:
- Xin quý khán giả hãy bình tĩnh, tôi sẽ nói thầm một điều với cả hai kỵ sỹ thì họ sẽ phi như bay về đích cho mà xem.
Quả vậy, cụ già gọi hai chàng trai đến bên cụ, cầm lấy tay họ và nói thầm vào tai từng người. Khi cụ bỏ tay họ ra thì cả hai kỵ sỹ đều chạy như bay tới ngựa, nhảy lên và phóng như bay về đích.
Cuối cùng, người thắng vẫn là người có ngựa về sau.
Vậy cụ già đã nói thầm điều gì với cả hai kỵ sỹ?

4. DU KHÁCH ĐANG Ở ĐÂU?
Có một du khách đến một trong hai thành phố A, B của một đất nước tuyệt đẹp. Người thành phố A luôn luôn nói thật, người thành phố B luôn luôn nói dối. Trong thành phố A có một số dân của thành phố B và ngược lại.
Bạn hãy suy nghĩ xem người khách cần phải đặt câu hỏi như thế nào khi gặp người đầu tiên để từ câu trả lời có thể biết được mình đang ở đâu?

5. QUÂN XANH, QUÂN ĐỎ
Tiến hành một trò chơi, các em thiếu niên chia làm hai đội: quân xanh và quân đỏ. Đội quân đỏ bao giờ cũng nói đúng, còn đội quân xanh bao giờ cũng nói sai.
Có ba thiếu niên đi tới là An, Dũng và Cường. Người phụ trách hỏi An: “Em là quân gì?”. An trả lời không rõ, người phụ trách hỏi lại Dũng và Cường: “An đã trả lời thế nào?”. Dũng nói “An trả lời bạn ấy là quân đỏ”, còn Cường nói: “An trả lời bạn ấy là quân xanh”.
Hỏi Dũng và Cường thuộc quân nào?
6. ĐẠO LUẬT TÀN ÁC
Ở một vương quốc nọ có ông vua tàn ác. Ông ta không muốn người lạ vào lãnh thổ của mình nên ra lệnh cho tất cả các lính biên phòng phải thi hành một đạo luật sau:
Bất kỳ một người nước khác lọt tới đều phải trả lời câu hỏi: “Vì sao anh tới đây?”. Nếu người đó trả lời đúng thì đem dìm xuống nước, nếu trả lời sai thì đem treo cổ.
Một lần, có một người nông dân nước láng giềng vô tình đến một trạm biên phòng. Người lính ra câu hỏi: “Vì sao anh tới đây?” và chuẩn bị hành tội anh ta.
Thế nhưng người nông dân thông minh đó đã trả lời một câu mà người lính biên phòng không thể xác định được đúng hay sai để hành tội anh ta theo đạo luật của nhà vua.
Vậy người nông dân đó đã trả lời như thế nào?

7. BỨC CHÂN DUNG AI?
Người ta hỏi Trung: “Bức ảnh trên tường là chân dung ai?”. Trung trả lời: “Bố của người đó là người con trai duy nhất của ông bố người đang trả lời các bạn”.
Hỏi người trong ảnh là chân dung ai?
8. ANH THỢ CẠO TRONG THÔN
Người ta đưa ra một định nghĩa về anh thợ cạo trong thôn như sau:
“Gọi người đàn ông trong thôn là thợ cạo nếu anh ta cắt tóc cho tất cả những người trong thôn không tự cắt lấy”.
Hỏi: Với định nghĩa như vậy anh thợ cạo có tự cắt tóc cho mình hay không?
Trả lời:
- Nếu anh thợ cạo tự cắt cho mình thì mâu thuẫn với định nghĩa là anh ta chỉ cắt cho những ai không tự cắt lấy.
- Nếu anh thợ cạo không tự cắt cho bản thân anh ta thì cũng theo định nghĩa anh ta phải cắt cho anh ta, vẫn mâu thuẫn.
Bạn hãy xác định xem mâu thuẫn nảy sinh từ đâu?

9. THÀNH CÔNG CỦA TUỔI TRẺ
Tôi chơi cờ cũng khá nhưng hai người bạn thân của tôi là những tay cờ tuyệt diệu. Tôi chơi với mỗi người một ván và cả hai thắng tôi một cách dễ dàng. Có một người bạn nhỏ của tôi – mới 10 tuổi – chỉ mới biết các quy tắc chơi cờ nhưng lại cả quyết rằng sẽ chơi tốt hơn tôi. Để chứng tỏ điều đó cậu ta ra điều kiện:
“Tôi sẽ chơi cùng một lúc với cả hai người bạn của anh trên hai bàn cờ và chắc chắn tôi sẽ đạt kết quả tốt hơn anh là không thua cả hai người”.
Ta có thể giải thích sự thành công của người bạn nhỏ như thế nào?

10. NÓI TIÊN TRI
Trước đây ở một nước Á đông có một ngôi đền thiêng do ba thần ngự trị: Thần Sự Thật (luôn luôn nói thật), thần Lừa Dối (luôn luôn nói dối) và thần Mưu Mẹo (lúc nói thật, lúc nói dối). Các thần ngự trên bệ thờ sẵn sàng trả lời khi có người tới thỉnh cầu. Nhưng vì hình dạng của các thần hoàn toàn giống nhau nên người ta không biết thần nào trả lời để mà tin hay không tin.
Một triết gia từ xa đến, để xác định các thần, ông ta hỏi thần bên trái:
- Ai ngồi cạnh ngài?
- Đó là thần Sự Thật – thần bên trái trả lời.
Tiếp theo ông ta hỏi thần ngồi giữa:
- Ngài là thần gì?
- Ta là thần Mưu Mẹo.
Sau cùng, ông ta hỏi thần bên phải:
- Ai ngồi cạnh ngài?
- Đó là thần Lừa Dối – thần bên phải trả lời.
Người triết gia kêu lên:
- Tất cả đã rõ ràng, các thần đều đã được xác định.
Vậy nhà triết gia đó đã xác định các thần như thế nào?

11
31 tháng 12 2016

dài dử

cs mệt ko bn

nhìn đã choáng joi

3 tháng 3 2017

ko hieu 

Nhà toán học thông minh chết đóiMột nhà toán học và một nhà văn bị một bộ tộc da đỏ bắt. Tù trưởng của bộ lạc này là một người rất thông minh và cũng đã từng được học hành. Sau khi bỏ đói ba ngày, tù trưởng cho lính dắt nhà Toán vào một căn phòng và bảo ông ta sắp được ăn. Nhà Toán được đặt ngồi trên một chiếc ghế ở góc phòng, bụng khấp khởi mừng khi nhìn thấy một...
Đọc tiếp


Nhà toán học thông minh chết đói


Một nhà toán học và một nhà văn bị một bộ tộc da đỏ bắt. Tù trưởng của bộ lạc này là một người rất thông minh và cũng đã từng được học hành. Sau khi bỏ đói ba ngày, tù trưởng cho lính dắt nhà Toán vào một căn phòng và bảo ông ta sắp được ăn. Nhà Toán được đặt ngồi trên một chiếc ghế ở góc phòng, bụng khấp khởi mừng khi nhìn thấy một mâm sơn hào hải vị đặt ở góc phòng bên kia. Tên tù trưởng giải thích "Mày phải ngồi yên trên ghế, cứ 1 phút mày lại được quyền kéo cái ghế 1 nửa quãng đường tới mâm cơm, nhà Toán học giãy nảy "Tao sẽ không tham". Trò giễu cợt này, không một thằng nào là không biết rằng tao sẽ chẳng bao giờ đến được chỗ mâm cơm. Tù trưởng cũng không làm khó dễ gì nhà Toán học, ông này cắp bụng đói về phòng nhốt mình. Tới lượt nhà Văn học được đưa ra với điều kiện tương tự. Khi nghe tên tù trưởng giải thích luật chơi, mắt ông này sáng rực và ngồi ngay vào ghế. Tù trưởng vờ ngạc nhiên hỏi "Chẳng nhẽ mày không thấy là mày sẽ chẳng bao giờ đến tới chỗ mâm cơm hay sao "Nhà văn học mỉm cười "Tao không tới tận chỗ mâm cơm, nhưng tao có thể đến gần đủ để ăn được cơm". Ngồi trong tù, nhà Toán học nhìn thấy nhà Văn học ăn cơm và ... xỉu

0
Nhà toán học thông minh chết đóiMột nhà toán học và một nhà văn bị một bộ tộc da đỏ bắt. Tù trưởng của bộ lạc này là một người rất thông minh và cũng đã từng được học hành. Sau khi bỏ đói ba ngày, tù trưởng cho lính dắt nhà Toán vào một căn phòng và bảo ông ta sắp được ăn. Nhà Toán được đặt ngồi trên một chiếc ghế ở góc phòng, bụng khấp khởi mừng khi nhìn thấy một...
Đọc tiếp


Nhà toán học thông minh chết đói


Một nhà toán học và một nhà văn bị một bộ tộc da đỏ bắt. Tù trưởng của bộ lạc này là một người rất thông minh và cũng đã từng được học hành. Sau khi bỏ đói ba ngày, tù trưởng cho lính dắt nhà Toán vào một căn phòng và bảo ông ta sắp được ăn. Nhà Toán được đặt ngồi trên một chiếc ghế ở góc phòng, bụng khấp khởi mừng khi nhìn thấy một mâm sơn hào hải vị đặt ở góc phòng bên kia. Tên tù trưởng giải thích "Mày phải ngồi yên trên ghế, cứ 1 phút mày lại được quyền kéo cái ghế 1 nửa quãng đường tới mâm cơm, nhà Toán học giãy nảy "Tao sẽ không tham". Trò giễu cợt này, không một thằng nào là không biết rằng tao sẽ chẳng bao giờ đến được chỗ mâm cơm. Tù trưởng cũng không làm khó dễ gì nhà Toán học, ông này cắp bụng đói về phòng nhốt mình. Tới lượt nhà Văn học được đưa ra với điều kiện tương tự. Khi nghe tên tù trưởng giải thích luật chơi, mắt ông này sáng rực và ngồi ngay vào ghế. Tù trưởng vờ ngạc nhiên hỏi "Chẳng nhẽ mày không thấy là mày sẽ chẳng bao giờ đến tới chỗ mâm cơm hay sao "Nhà văn học mỉm cười "Tao không tới tận chỗ mâm cơm, nhưng tao có thể đến gần đủ để ăn được cơm". Ngồi trong tù, nhà Toán học nhìn thấy nhà Văn học ăn cơm và ... xỉu

0
Cho các câu theo thứ tự sau đây1. Lão Hạc có một người con trai, một mảnh vườn và một con chó vàng.2. Cuộc sống mỗi ngày một khó khăn, lão kiếm được gì ăn nấy và từ chối những gì ông giáo ngấm ngầm giúp lão.3. Ông giáo rất buồn cho lão khi nghe Binh Tư kể lại chuyện ấy.4. Một hôm, lão xin Binh Tư ít bả chó, nói để đánh bả con chó của hàng xóm làm thịt và cùng Binh Tư uống rượu.5....
Đọc tiếp

Cho các câu theo thứ tự sau đây

1. Lão Hạc có một người con trai, một mảnh vườn và một con chó vàng.

2. Cuộc sống mỗi ngày một khó khăn, lão kiếm được gì ăn nấy và từ chối những gì ông giáo ngấm ngầm giúp lão.

3. Ông giáo rất buồn cho lão khi nghe Binh Tư kể lại chuyện ấy.

4. Một hôm, lão xin Binh Tư ít bả chó, nói để đánh bả con chó của hàng xóm làm thịt và cùng Binh Tư uống rượu.

5. Con trai lão phải đi đồn điền cao su, lão chỉ còn lại cậu Vàng.

6. Vì muốn giữ mảnh vườn cho con trai, lão phải bán con chó, mặc dù rất đau buồn và xót xa.

7. Tất cả tiền dành dụm được lão gửi ông giáo và nhờ ông giáo trông coi mảnh vườn cho mình.

8. Cả làng không hiểu vì sao lão chết, chỉ có Binh Tư và ông giáo hiểu.

9. Lão bỗng nhiên chết – cái chết thật dữ dội.

Câu nào thuộc trong phần Thân bài để có dàn ý của truyện Lão Hạc?

A. 6, 7, 2, 4, 3, 8

B. 6, 7, 2, 4, 3, 9

C. 6, 7, 2, 4, 3, 9, 8

D. 6, 7, 2, 4, 3, 8, 9

1
21 tháng 6 2017

Chọn đáp án: B