K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

21 tháng 8 2017

=> Đáp án A

30 tháng 3 2022

giúp mình với mình đang cần gấp

10 tháng 3 2022

- Biện pháp tu từ nhân hóa: “đò- biếng lười- mặc”, “ quán tranh- đứng im lìm” - Tác dụng biện pháp tu từ: + Biến những vật vô tri, vô giác thành sống động có hồn, gợi hình, gợi cảm. + Góp phần khắc họa hình ảnh thiên nhiên, làng quê vắng lặng, im lìm, bình yên nhưng cũng đượm buồn.

29 tháng 10 2017

Mùa xuân là mùa của cây cối sinh sôi nảy nở, mùa xuân cũng là mùa của biết bao nhiêu thế hệ thi sĩ đắm chìm vào những bài thơ miêu tả xuân. Nếu như đa số những nhà thơ nói đến cái màu sắc yêu kiều tinh khôi của xuân vào buổi sáng bình mình xây xanh nắng dội thì Anh Thơ lại chọn riêng cho mình tả mùa xuân vào buổi chiều. Và bài thơ Chiều Xuân ra đời như thế, qua đây ta thấy được thêm những nét đẹp của mùa xuân vào buổi chiều – vẻ đẹp êm đềm trên những cánh đồng quê hương dịu ngọt.

Nhà thơ vẽ lên một bức tranh mùa xuân vào buổi chiều , bức tranh ấy cũng bắt đầu bằng hình ảnh của mưa xuân êm đềm:

“Mưa đổ bụi êm êm trên bến vắng,

Đò biếng lười nằm mặc nước trôi sông;

Quán tranh đứng im lìm trong vắng lặng

Bên chòm xoan hoa tím rụng tơi bời”

Không gian mở ra trên bến đò xưa cũ và bức tranh mùa xuân hiên lên có sự có cả âm thanh, màu sắc, hình ảnh. Tứ thơ mùa xuân lan tỏa trong từng hình ảnh từng chi tiết, từng lời thơ. Đó là những hình ảnh đặc trưng của mùa xuân xứ Bắc: mưa bụi êm đềm, chùm hoa xoan tím rụng trên quán nhỏ…hình ảnh cơn mưa bụi gợi lên sự êm đềm phảng phất của những hạt mưa xuân nhỏ nhẹ êm êm. Chiều xuân cũng vắng như những buổi chiều, con đò được nhân hóa như biết lười biếng để mặc cho nước trôi lững lờ cong mình thì nằm im lìm trên bến vắng đó. Trước mắt ta là một cảnh tượng hữu tình sông nước bến vắng với con đò. Anh Thơ không phải tìm đâu xa mà những hình ảnh bình thường nhưng lại nên thơ ấy đã như phô trước mắt chỉ cần một tâm hồn biết cảm nhận là toát lên những lời thơ tuyệt vời. Quán nước cũng lim lìm trong sự vắng lặng ấy, chòm xoan hoa tím rụng tơi bời. Mùa chiều vốn tàn tạ nhưng mùa xuân thì nảy nở sinh sôi. Vậy Anh Thơ đã cho ta biết thêm một vẻ đẹp nhẹ nhàng lững lờ của mùa xuân nữa. Mọi thứ đều hoạt động một cách nhẹ nhàng phảng phất buồn trong sự vắng lặng của con người.

Sang khổ thơ thứ hai lại là một phiên cảnh khác, không phải là cảnh bến vắng con đò lười nữa mà là cảnh mùa xuân trên những triền đê :

“Ngoài đường đê cỏ non tràn biếc cỏ,

Đàn sáo đen sà xuống mổ vu vơ

Mấy cánh bướm rập rờn trôi trước gió.

Những trâu bò thong thả cúi ăn mưa”

Màu sắc của cỏ cũng trở nên thật dịu nhẹ làm sao, sắc cỏ dịu dàng tràm biếc cỏ. Sắc màu ấy không rực rỡ không chói chang không nổi sóng như bài xuân chín của Hàn Mạc Tử, cũng không bàng bạc thời gian như trong thơ Quach Tấn, mà sắc màu ấy là gam màu của cuộc sống được khúc xạ qua một tâm trạng ngẩn ngơ một chút buồn vu vơ của thi sĩ. Những con sáo đen sà xuống mổ vu vơ, mấy cánh bướm thì chập chờn trong gió, những đàn trâu thong thả ăn những búi cỏ ướt đẫm mưa xuân. Ở đây ta cảm thấy được nghệ thuật ngôn từ của nhà thơ quả thật rất hay. Những con số như “đàn”, “mấy”, “những” thể hiện sự nhiều, sự đầy đủ nhưng cũng không quá đông của những con vật làm đẹp cho bức tranh chiều mùa xuân ấy. Và đặc biệt là hình ảnh cánh bướm thì trôi trước gió, đàn trâu thì ăn mưa. Người ta chỉ hay nói rằng trôi theo nước, ăn cỏ hay uống mưa chứ không ai nói như thi sĩ cả. Những cái vô lý ấy lại trở thành cái có lý thành những hình ảnh nghệ thuật vô cùng đẹp. Nó nhằm thể hiện lên sự dập dìu của thiên nhiên cảnh vật, cánh bướm mỏng manh bay trong gió tựa như đang trôi theo những làn gió nhẹ nhàng ấy. Đàn trâu gặm những búi cỏ ướt đẫm những hạt mưa xuân như đang ăn mưa vậy.

Chia tay cảnh chiều xuân trên triền đê bãi cỏ chúng ta đến với cảnh xuân trên trong ruộng lúa nước thân quen:

“Trong đồng hoa lúa xanh dờn và ướt lặng,

Lũ cò con chốc chốc vụt bay ra,

Làm giật mình một cô nàng yếm thắm.

Cúi cuốc cào cỏ ruộng sắp ra hoa”

Cơn mưa xuân êm êm kia cũng làm cho những cây lúa trên đồng ướt lặng. Cái chữ lặng kia làm cho chúng ta thấy được sự lặng lẽ êm đềm của cảnh vật xuân nơi làng quê. Cánh đồng không thiếu đi hình ảnh những con cò chân đứng chân co rồi lại chốc chốc bay vút lên bầu trời kia. Cánh cò cứ bay lả rập rờn như thế. Cái hành động chốc chốc bay ra ấy khiến cho những cô gái yếm thắm giật mình. Cái giật mình ấy thật đáng yêu làm sao. Hình ảnh những người con gái xưa duyên dáng vơi chiếc yếm trên thân mình gợi cho ta bao niềm liên tưởng về những con người ngày xưa. Đặc biệt câu thơ cuối với bốn từ liền nhau đều mang âm đầu là “c” “cúi cuốc cào cỏ” thể hiện sự nhịp nhàng trùng điệp. Những cô gái yếm thắm ấy không chỉ duyên dáng trong trang phục của người xưa mà còn đẹp với cái nết na chăm chỉ vun vén cho những cây lúa tốt tươi, cuốc những cây cỏ đang ra hoa kia đi.

Như vậy có thể nói ba cảnh ấy hợp lại thành một bức tranh chiều xuân với nét đẹp vẫn sinh sôi nảy nở nhưng lại êm đềm vắng vẻ và thoáng chút buồn vu vơ của người thi sĩ. Có thể nói ta cảm nhận được sau bức tranh ấy là một tâm hồn thuần phát trong sáng của nhà thơ.

29 tháng 10 2017

Chiều xuân, tôi đi dạo chơi bỗng nhiên trời đổ một cơn mưa bụi êm đềm bến vắng,con đo lười biếng nằm trên nước sông trôi.Quán tranh

đứng im lìm trong vắng lặng bên chòm xoan hoa tím rụng tơi bời.Ở ngoài đường đê cỏ non tràn biếc cỏ,một đàn sáo đen sà xuống mổ vu vơ,mấy cánh bướm rập rờn trôi trước gió những con trâu,con bò thong thả cúi ăn cỏ dưới mưa.những cơn gió đang nhảy nhot o khắp nơi,con mua tanh han bong xung quanh trở nên tươi tốt hơn

có lẽ mọi thứ sẽ được một phép thuật hô biến cho nó đẹp hơn khi sau cơn mưa.

nếu hay cho 1 k :)) [ ahihi ]

31 tháng 10 2017

Mưa đổ bụi êm êm trên bến vắng,

Đò biếng lười nằm mặc nước sông trôi;

Quán tranh đứng im lìm trong vắng lặng

Bên chòm xoan hoa tím rụng tơi bời.

Ngoài đường đê cỏ non tràn biếc cỏ,

Đàn sáo đen sà xuống mổ vu vơ;

Mấy cánh bướm rập rờn trôi trước gió,

Những trâu bò thong thả cúi ăn mưa.

Trong đồng lúa xanh rờn và ướt lặng,

Lũ cò con chốc chốc vụt bay ra,

Làm giật mình một cô nàng yếm thắm

Cúi cuốc cào cỏ ruộng sắp ra hoa.

        Từ bài thơ sau kết hợp với quan sát và tưởng tựong , em  hãy tả lại một buổi chiều xuân trên quê hương.          Mưa đổ bụi êm êm trên bến vắng,           Đò biếng lười nằm mặc nước sông trôi;           Quán tranh đứng im lìm trong vắng lặng          Bên chòm xoan hoa tím rụng tơi bời.          Ngoài đường đê cỏ non tràn biếc cỏ,           Đàn sáo đen sà xuống mổ vu vơ ;          Mấy...
Đọc tiếp

        Từ bài thơ sau kết hợp với quan sát và tưởng tựong , em  hãy tả lại một buổi chiều xuân trên quê hương.

          Mưa đổ bụi êm êm trên bến vắng,

          Đò biếng lười nằm mặc nước sông trôi;

          Quán tranh đứng im lìm trong vắng lặng

          Bên chòm xoan hoa tím rụng tơi bời.

          Ngoài đường đê cỏ non tràn biếc cỏ,

          Đàn sáo đen sà xuống mổ vu vơ ;

          Mấy cánh bướm rập rờn trôi trước gió,

          Những trâu bò thong thả cúi ăn mưa.

          Trong đồng lúa xanh rờn và ướt lặng,

          Lũ cò con chốc chốc vụt bay ra 

          Làm giật mình một cô nàng yếm thắm

          Cúi cuốc cào cỏ ruộng sắp ra hoa  

                                               ( Chiều xuân - Anh Thơ )

0
 ĐỌC BÀI THƠ SAU:                ĐÀN BÒ TRÊN ĐỒNG CỎ HOÀNG HÔNĐàn bò vàng trên đồng cỏ xanh xanhGặm cả hoàng hôn, gặm buổi chiều sót lạiMùa rạo rực chỉ đàn bò biết đượcVị cỏ râm ran đầu lưỡi ngọt mềm Đàn bò đi đủng đỉnhMột gam màu vàng óng trước thiên nhiênNhững chiếc bụng tròn căng mang mặt trời xuống núiKìa, vầng trăng như chiếc tù và người chăn bò bỏ quên Đàn bò...
Đọc tiếp

 

ĐỌC BÀI THƠ SAU:

                ĐÀN BÒ TRÊN ĐỒNG CỎ HOÀNG HÔN

Đàn bò vàng trên đồng cỏ xanh xanh

Gặm cả hoàng hôn, gặm buổi chiều sót lại

Mùa rạo rực chỉ đàn bò biết được

Vị cỏ râm ran đầu lưỡi ngọt mềm

 

Đàn bò đi đủng đỉnh

Một gam màu vàng óng trước thiên nhiên

Những chiếc bụng tròn căng mang mặt trời xuống núi

Kìa, vầng trăng như chiếc tù và người chăn bò bỏ quên

 

Đàn bò vàng trên đồng cỏ chiều yên

Tiếng mõ rơi, tiếng mõ rơi đều

Cả đồng cỏ lút vào khoảng tối

Như vẫn còn rung nhịp mõ kêu

 

Có một kẻ đi sau người chăn bò mê mải

Túi áo gói đầy hương cỏ thơm

Trái tim đựng đầy tiếng sáo và tiếng mõ

Đôi mắt đong đầy giàn giụa suối trăng non

Đàn bò vàng trên đồng cỏ hoàng hôn…

 

 

1.BÀI THƠ LÀ MỘT BỨC TRANH PHONG CẢNH Ở THỜI ĐIỂM NÀO TRONG NGÀY

A.BUỔI SÁNG SỚM

B.BUỔI CHIỀU

C.ĐÊM KHUYA

D.BUỔI TRƯA

2 .TÁC GIẢ DÙNG NHỮNG TỪ CHỈ MÀU SẮC NÀO ĐỂ MIÊU TẢ ĐÀN BÒ?

3.VỊ CỎ RÂM RAN LÀ VỊ CỎ THẾ NÀO

4.BÀI THƠ VẼ RA TRƯỚC MẮT NGƯỜI ĐỌC MỘT BỨC TRANH PHONG CẢNH NHƯ THẾ NÀO?QUA ĐÓ,TÁC GIẢ THỂ HIỆN TÌNH CẢM ,CẢM XÚC GÌ?

5.DÒNG NÀO DƯỚI ĐÂY CÓ QUAN HỀ TỪ?

A.CÓ MỘT KẺ ĐI SAU , NGƯỜI CHĂN BÒ MÊ MẢI

B.TÚI ÁO GÓI ĐẦY HƯƠNG CỎ THƠM

C.TRÁI TIM ĐỰNG ĐẦY TIẾNG SÁO VÀ TIẾNG MÕ

D,ĐÔI MẮT ĐONG ĐẦY GIÀN GIỤA SUỐI TRĂNG NON

6.ĐIỀN CẶP QUAN HỆ THÍCH HỢP VÀO CHỖ TRỐNG

a).................mặt trời đã xuống núi..............người chăn bò bắt đầu xua đàn bò về.

b)........bụng đã no căng .......đàn bò vẫn cố nán lại gặm cỏ.

c)............đàn bò ..............cả người chăn bò cũng mê mải với cảnh hoàng hôn

7.GHI LẠI NHỮNG ĐẠI TỪ XƯNG HÔ

 MỘT HÔM,CHA TÔI BẢO:

-HÔM NAY LÀ NGÀY NÔ-EN . TRƯỚC KHI NGỦ,CON HÃY CẦU NGUYỆN XIN ÔNG GIÀ NÔ -EN CHO CON MỘT CON BÚP BÊ.CHA TIN LÀ ĐIỀU ƯỚC CỦA CON SẼ THÀNH SỰ THẬT.

SÁNG HÔM SAU,TÔI HÉT TOÁNG LÊN SUNG SƯỚNG KHI THẤY TRONG CHIẾC Tất tôi treo ở đầu giường có một con búp bê.

8,khung cảnh thiên nhiên trong bài thơ Đàn bò trên đồng cỏ hoàng hôn thật trong lành.Theo bạn,chúng ta cần làm gì để giữ gìn vẻ đẹp ấy?

bạn nào bik thì giúp mình nhé ko bik thì đừng trả lời lung tung

0
13 tháng 4 2022

sự vật: chân, lá cây, bãi ngô, thảm cỏ, hoa phượng vĩ

đặc điểm: màu xanh thẳm, xanh biếc, xanh non, đỏ rực

14 tháng 4 2022

sự vật: chân, lá cây, bãi ngô, thảm cỏ, hoa phượng vĩ

đặc điểm: màu xanh thẳm, xanh biếc, xanh non, đỏ rực

30 tháng 3 2018
Nhắc đến nhà thơ Anh Thơ người độc giả lại nhớ về hình ảnh một nữ thi sĩ tiêu biểu của phong trào thơ Việt Nam hiện đại. Tuổi thơ êm đềm đã từng gắn liền với đồng ruộng cánh cò quê hương sớm chiều mưa hay nắng, chính điều này là nền tảng khơi nguồn cho dòng suối cảm xúc thơ trong bà với phong cách thơ bình dị mà sâu sắc qua từng câu chữ, qua bao hình ảnh của cảnh sắc nông thôn quê hương nhẹ nhàng được gợi tả một cách khéo léo.Càng ấn tượng hơn khi bà đến với thơ ca như con đường giải thoát khỏi cuộc đời tù túng , buồn tẻ và tự khẳng định giá trị người phụ nữ trong xã hội đương thời.Tập thơ “bức tranh quê” đầu tiên ra đời chan chứa những gì mộc mạc và dung dị, đặc biệt qua bài thơ “chiều xuân”, một bức tranh về cảnh mây trời tắt nắng trong sắc xuân tươi đẹp.

Những cơn mưa xuân đặc trưng nơi miền Bắc là những cơn mưa bụi li ti rơi nhẹ tắm mát cho chồi non ngọn cỏ thêm xanh tươi, mưa xuất hiện trong dòng thơ đầu tiên rất đỗi lặng lẽ trên bến đò vắng, cảnh vật thoáng buồn và chút tĩnh lặng, se thêm cái lạnh của tâm hồn bằng sự trống trải:

“Mưa bụi êm êm trên bến vắng,
Đò biếng lười nằm mặc nước sông trôi”

Từng giọt mưa mãi rơi hững hờ và “êm êm” trước mắt nhà thơ. Từ láy gợi tả hình ảnh những giọt mưa rơi nhẹ điểm xuyết cho khung cảnh, không ồn ào vồn vã hay nặng hạt mà có chút gì như chầm chậm theo từng khoảnh khắc thời gian.Bến sông thì thưa khách đi đò chiều, vắng mênh mông, không gian rộng hơn và sự trống trải lan tỏa vào tâm hồn.Con đò nhỏ sau một ngày làm việc chở khách ngược xuôi trên dòng sông quê hương bây giờ nằm đấy và lắng vào phút giây nghỉ ngơi, mạn đò lung lay theo sóng nhỏ, vô tình trôi bềnh bồng theo nước sông. Như thế đấy ta có cảm giác nhịp mưa rơi nhịp sóng vỗ nhẹ nhịp đò trôi hòa theo nhau tạo nên bức tranh giản dị nhưng sâu lắng bao cảm xúc. Ánh mắt nhà thơ chuyển hướng và cũng bắt gặp sự yên tĩnh đang bao trùm:

“Quán tranh đứng im lìm trong vắng lặng
Bên chòm xoan hoa tím rụng tơi bời”

Quán tranh được nhà thơ nhân hóa qua động từ “đứng”. Không chỉ là “đứng” mà là “đứng im lìm” và “trong vắng lặng”, từ láy nối tiếp động từ như nhân thêm sự trống vắng không chỉ riêng bến sông gây hiệu ứng mạnh trong khổ thơ.Nơi quán tranh này là trung tâm của hoang vắng và xơ xác khi ngày sắp kết thúc. Hoa tím rụng “tơi bời” vào những phút cuối của ngày dài. Dường như không chỉ con người mệt mỏi mà vạn vật cũng rã rời, trút bỏ tàn dư cuối cùng.Thời gian thì cứ mỗi phút trôi qua mang theo sự rộn ràng hối hả của ban ngày và thay thế là chiếc áo khá buồn tẻ vì cô đơn và vắng lặng khắp nơi.Khổ thơ thứ hai hiện lên bằng những hình ảnh được thu gọn vào tầm mắt nhà thơ:

“Ngoài đường đê cỏ non tràn biếc cỏ,
Đàn sáo đen sà xuống mổ vu vơ”

Đường đê rộng đôi bờ chạy dài và mơn mởn bao ngọn cỏ xanh tươi, màu sắc của câu thơ chính là màu “biếc” của cỏ. Ngòi bút nhà thơ tạo những nét chấm phá màu sắc khá đẹp, cảnh thoáng buồn của khổ một bây giờ như được dung hòa lại bằng chính màu sắc của sự sống dù chỉ là ngọn cỏ. Đến đây không gian bớt đi màu tàn phai nhường chỗ cho màu biếc rạng rỡ, cái tĩnh lặng cũng tan dần theo tiếng vỗ cánh của đàn chim sáo đen đang sà xuống.Chúng vô tư như những đứa trẻ nghịch trên đồng qua cách miêu tả tinh tế “mổ vu vơ”. Không phải “mổ vu vơ” mà thực ra chúng đang mổ những con mồi bé nhỏ nhưng trong mắt nhà thơ hình ảnh đó khá là dễ thương và mang cảm giác thanh bình hạnh phúc vì cuộc sống tự do và khoáng đạt. Không dừng lại bấy nhiêu đó, hình ảnh tiếp theo mang lại cho độc giả cái nhìn hơi ngỡ ngàng vì những điều bình dị mà không bao nhiêu người cảm nhận được:

“Mấy cánh bướm rập rờn trôi trước gió,
Những trâu bò thong thả cúi ăn mưa”

Gió lướt qua thổi mát khung cảnh và không ít lần làm nghiêng nghiêng cánh bướm, khả năng dùng từ láy khá là phong phú “rập rờn”,nhà thơ miêu tả cái cách chú bướm nhỏ muốn bay nhưng không sao vựơt qua sức ép của cơn gió nên đôi cánh kia cứ mãi chao đi chao lại theo làn gió thổi. Động từ “trôi” càng tô đậm thêm hình ảnh cánh bướm nhỏ bị cơn gió kia hững hờ mang đi. Từng đợt gió đến rồi đi và tiếp tục thổi cho cánh bướm mãi “rập rờn” chao nghiêng.Thấp hơn cánh bướm là những chú trâu bò đang từ tốn nhai cỏ non một cách “thong thả” , chậm rãi như tận hưởng hạnh phúc.Mưa vẫn còn rơi và vương hạt mưa lên ngọn cỏ cho ta cảm giác trâu bò đang thưởng thức chính “mưa”. Nhịp thơ không nhanh mà theo nhịp hoạt động của muôn vật. Đây là khoảng thời gian mọi thứ trở nên lắng đọng và chầm chậm trôi xua đi mỏi mệt dần tan biến.Đến khổ thơ cuối cùng của bài thơ, không gian mở rộng khắp phía và làm hoàn chỉnh bức tranh “chiều xuân” thơ mộng của thi sĩ Anh thơ:

“Trong đồng lúa xanh rờn và ướt lặng,
Lũ cò con chốc chốc vụt bay ra,
Làm giật mình một cô nàng yếm thắm
Cúi cuốc cào cỏ ruộng sắp ra hoa.”

Quê hương tươi đẹp bởi những cánh đồng xanh rì ngọn lúa rung rinh xào xạc theo đợt gió thổi về, còn thấm đẫm những giọt mưa bụi lất phất. Lũ cò con lông trắng là hình ảnh gắn liền với ruộng đồng, với bầu trời thôn quê, với cơn gió mát chiều về, nghịch ngợm bay ra vội vàng hối hả làm xao động cả góc trời, chúng tung cánh tự do phiêu lãng và vô tình làm giật mình một cô gái nông thôn đang cần mẫn làm việc bởi âm thanh bay lên của những đôi cánh. Cô gái trong câu thơ vẫn chăm chỉ làm nốt những công việc cuối cùng của ngày sắp tàn và cũng là những gì hiện lên trước mắt nhà thơ sau chót. Khung cảnh thanh bình tràn đầy sức sống, hoạt động của muôn vật đã xây dựng nên nhịp sống vui tươi nơi đây dù thời gian trôi gần hết ngày.

Nghệ thuật sử dụng từ ngữ, khéo léo dùng ngòi bút của mình vẽ nên những hình ảnh bình dị nhưng thật ấm áp và chan chứa vẻ đẹp cuộc sống, bên cạnh đó theo dòng thơ mạch cảm xúc của người đọc được dâng lên và nhờ đó ta cảm nhận sâu nhất tình cảm cảm xúc của nhà thơ, đây chính là thành công khẳng định giá trị của bài thơ .

Đôi lúc nhịp thơ chầm chậm nhẹ nhàng sâu lắng đôi lúc lại mang đến cảm giác rộn ràng và vui vẻ, cả bài thơ như bài nhạc muôn giai điệu phong phú làm rung động trái tim suy nghĩ của người đọc bài thơ. Tấm lòng yêu thơ ca và yêu những gì thân thuộc giản dị của quê hương cùng tài năng là yếu tố quan trọng góp phần tạo nên thành công của bài thơ “Chiều xuân”.

30 tháng 3 2018

Gợi ý:

a) Đó là không gian của buổi chiều mùa xuân trên quê hương đồng bằng Bắc Bộ. Buổi chiều thường gợi cảm giác buồn. Nó phù hợp với ý thức thẩm mĩ của thơ mới lãng mạn giai đoạn 1930 - 1945. Bởi vì văn học lãng mạn coi cái buồn, nỗi đau là một phạm trù thẩm mĩ.

Những hình ảnh quen thuộc: mưa bụi mưa xuân (mưa nhỏ), dòng sông, bến nước, con đò, quán bán hàng (quán tranh), hoa xoan tím rụng, con đê cỏnon mọc xanh biếc, con vật (trâu, sáo, bướm, cò), cánh đồng lúa, và con người xuất hiện.

Hình ảnh không xa lạ, gắn bó thân thiết với con người, có nhiều hình ảnh tiêu biểu cho:

- Sắc xuân: "chòm xoan hoa tím rụng tơi bời" "cỏ non tràn biếc cỏ".

- Khí xuân: "Mưa đổ bụi êm êm trên bến vắng".

- Nhịp sống lặng lẽ: "Đò biếng lười nằm mặc nước sông trôi”. Thưa vắng người qua lại. Vì thế " Quán tranh đứng im lìm trong vắng lặng".

Hoa rụng, mưa bụi bay, không gian tĩnh lặng tất cả gợi nỗi buồn man mácbuổi chiều quê. Nỗi buồn ấy từ lòng người nhuốm sang cảnh vật.

b) Sông trong không khí buồn tẻ bao bọc, Anh Thơ tìm đến thơ ca là biện pháp tự giải thoát. Tác giả để cho cái tôi của mình rung động trước cảnh vật quen thuộc bình dị. Đó là dòng sông, bến nước, con đò, rặng tre, bờ cỏ tất cả thấm một tình quê. Nói khác đi tình yêu quê hương đất nước đã bao trùm tất cả lên bức tranh quê buổi chiều xuân này.

Cảnh vật trong thơ cũng làm cho người đọc, người nghe thêm yêu, thêm quý quê hương đất nước mình. Bài thơ chắc hẳn làm sụt sùi những ai xa quê.

c) Sử dụng trí tưởng tượng, dựng lên không gian cảnh vật lặng lẽ buổi chiều xuân.

- Mưa bụi trên bến vắng

- Quán tranh nghèo trong vắng lặng

Tuy vậy, cảnh vật vẫn có hồn, có sắc khi nhà thơ khoác lên cảnh vật linh hồn con người:

- Đò biếng người nằm mặc nước sông trôi.

- Quán tranh đứng.

d) Sử dụng từ láy vừa có sắc thái gợi hình, gợi âm thanh: êm êm, im lìm, vắng lặng, vu vơ, rập ròn.

e) Miêu tả cái động để nói về cái tĩnh:

" Lũ cò con chốc chốc vụt bay ra/ Làm giật mình một cô nàng yếm thắm". Con người đứng cảnh chiều xuân, trước đồng lúa xanh rờn thấm mưa xuân ướt lặng, cảm xúc cũng lắng xuống. Lúc cò con vô tình bay lên làm giật mình " cô nàng yếm thắm". Rõ ràng nhà thơ miêu tả cái động để nói về cái tĩnh.

Cái động ấy cũng một chút làm lòng người đang bâng khuâng bừng tỉnh.