câu chuyện họa mi,vẹt và quạ
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
(1) Ngày xửa ngày xưa, hoạ mi, vẹt và quạ đều không biết hát. Một hôm, hoạ mi nói với các bạn:
- Tôi thấy chim hoàng oanh hát hay lắm nhé! Thật đáng ngưỡng mộ!
Vẹt nghe hoạ mi nói vậy liền bảo:
- Hay chúng ta đến gặp hoàng oanh, nhờ cậu ấy dạy hát cho.
Hoạ mi và quạ đồng ý.
(2) Cả ba đến gặp chim hoàng oanh và nói mong muốn của mình. Hoàng oanh đồng ý ngay. Hoàng oanh nói với ba bạn:
- Học hát rất vất vả, các bạn phải chịu khó nhé!
(3) Mấy ngày đầu, hoàng oanh dạy các bạn luyện giọng. Quạ không kiên nhẫn được, nghĩ trong bụng: “Hôm nào cũng luyện giọng thế này, bao giờ mới hát được cơ chứ?”. Được vài hôm, quạ càu nhàu:
- Sao cứ luyện giọng mãi thế?
Nói rồi quạ chán nản bay đi, không học nữa.
(4) Chỉ có hoạ mi và vẹt là vẫn chăm chỉ đến nhà hoàng oanh học. Ngày ngày trôi qua, hoạ mi và vẹt đã hát được với giọng êm ái. Còn quạ thì chỉ biết phát ra âm thanh buồn bã: quạ... quạ... quá...
Tham Khảo:
Nhân vật Quạ trong truyện "Quạ và Công" là một con vật thông minh, sắc bén và tinh ranh. Quạ có khả năng phân tích và suy nghĩ logic rất tốt, điều này giúp Quạ có thể đưa ra các phán đoán đúng đắn và giúp cho nhóm của mình đạt được mục tiêu. Tuy nhiên, Quạ cũng rất tham vọng và ích kỷ, thường xuyên tìm cách lợi dụng công của mình để đạt được lợi ích riêng mà không quan tâm đến những người khác. Quạ cũng là một nhân vật rất trung thành và sẵn sàng đánh đổi tính mạng của mình để bảo vệ bạn bè và những người yêu quý. Tuy nhiên, Quạ cũng có một số khuyết điểm, như thường quá tin vào khả năng của mình và không thích chấp nhận sự giúp đỡ từ người khác. Những đặc tính này khiến Quạ trở thành một nhân vật đầy màu sắc và thu hút độc giả trong truyện "Quạ và Công".
Tả con chim họa mi và ca ngợi giọng ca tuyệt vời của nó
chúc bn hok tốt ^_^
Ngày xưa, con công với con quạ làm bạn với nhau thân lắm, vì hai con cùng xấu cả. Một hôm công và quạ ngồi nói chuyện với nhau, Quạ bảo công:
Bạn nghĩ xem, các giống chim trên rừng, trên núi, giống nào cũng đẹp. Này như: con phượng hoàng, cái mình nó quý giá biết bao, đến nỗi người ta thường khen: "Một cái lông con phượng hoàng bằng cả một làng chim chích". Còn như con hạc, cái hình, cái dáng, cái chân, cái tóc nó thanh tao biết bao, để cho người ta phải nói:" Hạc đứng chầu Vua...". Còn như anh em ta đây! Than ôi! Thân hình thật không còn giống nào xấu bằng!
Công nói:
- Phận xấu đành vậy, chớ biết làm sao bây giờ?
Quạ nghĩ một lúc rồi bàn rằng:
- Xấu mà làm ra đẹp, cũng được chớ gì! Bây giờ hai đứa ta thử tô điểm vẽ vời lẫn cho nhau xem có đẹp hay không?
Công bằng lòng.
Quạ bèn tô điểm, vẽ vời cho công trước. Quả nhiên cái mình, cái đuôi công lóng lánh, có bao nhiêu màu sắc đẹp, đẹp hơn những giống chim khác nhiều.
Đến lượt công tô điểm, vẽ vời cho quạ, thì chợt nghe tiếng ríu rít của biết bao chú chim ở phía đông bay lại. Quạ liền hỏi:
- Các bạn đi đâu mà kéo đàn, kéo lũ như thế?
Đàn chim nói:
- Chúng tôi nghe đồn ở dưới phương Nam có thật nhiều gạo, nhiều gà, và rất nhiều đồ ăn ngon khác.... Chúng tôi rủ nhau đi kiếm ăn đâỵ Anh làm gì đấy?... Hay ta cùng đi một thể?
Quạ nghe nói, trong lòng háo hức muốn đi theo đàn chim kia ngay lập tức. Nó nói với công:
- Bây giờ mà tôi ngồi đợi để cho anh tô điểm vẽ vời thì chưa biết đến bao giờ mới xong. Thôi, sẵn đĩa mực đây, anh cứ cầm thế mà đổ lên mình tôi để tôi đi theo bọn kia, kẻo lỡ mất một dịp may kiếm ăn tốt.
Công thấy quạ bảo thế, chiều ý làm theo, cầm cả đĩa mực dốc vào mình quạ. Thành bao nhiêu lông cánh của quạ toàn một màu đen như mực.
Quạ bay đi kiếm ăn không còn nghĩ gì đến xấu với đẹp nữa. Nhưng đến lúc ăn no trở về, quạ thấy con cò trắng muốt bay qua trông thấy nó mà cười. Quạ tức lắm..., bèn ngắm lại mình thì ôi thôi.... Quạ thấy mình đen thui thủi, thiệt xấu xí, thẹn quá bèn bay đi trốn.
Từ đó, không ai còn thấy quạ đâu nữa, trừ nơi hoang dã vắng vẻ.
Ngày xưa, con công với con quạ làm bạn với nhau thân lắm, vì hai con cùng xấu cả. Một hôm công và quạ ngồi nói chuyện với nhau, Quạ bảo công:
Bạn nghĩ xem, các giống chim trên rừng, trên núi, giống nào cũng đẹp. Này như: con phượng hoàng, cái mình nó quý giá biết bao, đến nỗi người ta thường khen: "Một cái lông con phượng hoàng bằng cả một làng chim chích". Còn như con hạc, cái hình, cái dáng, cái chân, cái tóc nó thanh tao biết bao, để cho người ta phải nói:" Hạc đứng chầu Vua...". Còn như anh em ta đây! Than ôi! Thân hình thật không còn giống nào xấu bằng!
Công nói:
- Phận xấu đành vậy, chớ biết làm sao bây giờ?
Quạ nghĩ một lúc rồi bàn rằng:
- Xấu mà làm ra đẹp, cũng được chớ gì! Bây giờ hai đứa ta thử tô điểm vẽ vời lẫn cho nhau xem có đẹp hay không?
Công bằng lòng.
Quạ bèn tô điểm, vẽ vời cho công trước. Quả nhiên cái mình, cái đuôi công lóng lánh, có bao nhiêu màu sắc đẹp, đẹp hơn những giống chim khác nhiều.
Đến lượt công tô điểm, vẽ vời cho quạ, thì chợt nghe tiếng ríu rít của biết bao chú chim ở phía đông bay lại. Quạ liền hỏi:
- Các bạn đi đâu mà kéo đàn, kéo lũ như thế?
Đàn chim nói:
- Chúng tôi nghe đồn ở dưới phương Nam có thật nhiều gạo, nhiều gà, và rất nhiều đồ ăn ngon khác.... Chúng tôi rủ nhau đi kiếm ăn đâỵ Anh làm gì đấy?... Hay ta cùng đi một thể?
Quạ nghe nói, trong lòng háo hức muốn đi theo đàn chim kia ngay lập tức. Nó nói với công:
- Bây giờ mà tôi ngồi đợi để cho anh tô điểm vẽ vời thì chưa biết đến bao giờ mới xong. Thôi, sẵn đĩa mực đây, anh cứ cầm thế mà đổ lên mình tôi để tôi đi theo bọn kia, kẻo lỡ mất một dịp may kiếm ăn tốt.
Công thấy quạ bảo thế, chiều ý làm theo, cầm cả đĩa mực dốc vào mình quạ. Thành bao nhiêu lông cánh của quạ toàn một màu đen như mực.
Quạ bay đi kiếm ăn không còn nghĩ gì đến xấu với đẹp nữa. Nhưng đến lúc ăn no trở về, quạ thấy con cò trắng muốt bay qua trông thấy nó mà cười. Quạ tức lắm..., bèn ngắm lại mình thì ôi thôi.... Quạ thấy mình đen thui thủi, thiệt xấu xí, thẹn quá bèn bay đi trốn.
Từ đó, không ai còn thấy quạ đâu nữa, trừ nơi hoang dã vắng vẻ.
Tham khảo
- Em kể cho người thân nghe câu chuyện Con vẹt xanh
- Chia sẻ với người thân cảm nghĩ của em về câu chuyện: Câu chuyện đã cho chúng ta bài học rất hay về cách nói năng và ứng xử với những người xung quanh. Không nên nói trống không, cằn nhằn mà nên lễ phép để trở thành một cậu bé/cô bé ngoan.
Để mình dịch lại câu hỏi của em này cho: viết 1-2 câu về điều em thích nhất trong câu chuyện cảm ơn hoạ mi, tuần 23-bài 9 về chim, lớp 2
Ếch ngồi đáy giếng
Có một con ếch sống lâu ngày trong một giếng nọ. Xung quanh nó chỉ có vài con nhái, cua, ốc bé nhỏ. Từ dưới đáy giếng nhìn lên, ếch ta chỉ thấy một khoảng trời bé bằng cái vung. Ếch cứ tưởng bầu trời trên đầu chỉ bé bằng chiếc vung và nó thì oai như một vị chúa tể. Hằng ngày nó cất tiếng kêu ồm ộp làm vang động cả giếng, khiến các con vật kia rất hoảng sợ.
Một năm nọ, trời mưa to làm nước trong giếng dềnh lên, tràn bờ, đưa ếch ta ra ngoài. Quen thói cũ, ếch nhâng nháo nhìn lên trời, nó bỗng thấy cả một bầu trời rộng lớn hơn nhiều so với cái khoảng trời nó vẫn thấy. Ếch ta vẫn cất tiếng kêu ồm ộp. Vì mải nhìn lên trời, không chú ý đến xung quanh nên đã bị một con trâu đi qua dẫm bẹp.
a) Đen như quạ
b) Hôi như cú
c) Nhanh như cắt
d) Nói như vẹt
e) Hót như khướu
câu chuyện đó thì làm sao?
(1) Ngày xửa ngày xưa,hoạ mi,vẹt và quạ và đều không biết hát Một hôm,hoạ mi nói với các bạn:
- Tôi thấy chim hoàng oanh hát hay lắm nhé! Thật đáng ngưỡng mộ!
Vẹt nghe hoạ mi nói vậy liền bảo:
- Hay chúng ta đến gặp hoàng oanh, nhờ cậu ấy dạy hát cho.
(2) cả ba đến gặp chim hoàng oanh và nói mong muốn của mình.
Hoàng oanh đồng ý ngay .Hoàng oanh nói với ba bạn:
-Học hát rất vất vả các bạn phải chịu khó nhé!
(3) Mấy ngày đầu, hoàng oanh dạy các bạn luyện giọng. Quạ không kiên nhẫn được,nghĩ trong bụng: ''Hôm nào cũng luyện giọng thế này, bao giờ mới hát được cơ chứ?''. Được vài hôm,quạ càu nhàu:
-Sao cứ luyện giọng mãi thế?
Nói rồi quạ chán nản bay đi, không học nữa.
(4) Chỉ có hoạ mi và vẹt là vẫn chăm chỉ đến nhà hòng oanh học.
Ngày ngày trôi qua,hoạ mi và vẹt đã hát được với giọng em ái. Còn quạ thì chỉ biết phát ra âm thanh buồn bã: quạ...quạ...quá
tất cả đó đúng thì k nha