Read the following passage and mark the letter A, B, C, or D on your answer sheet to indicate the correct answer to each of the questions from 35 to 42.
Life in the Universe
Exobiology is the study of life that originates from outside of Earth. As yet, of course, no such a life forms have been found. Exobiologists, however, have done important work in the theoretical study of where life is most likely to evolve, and what those extraterrestrial life forms might be like.
What sorts of planets are most likely to develop life? Most scientists likely to agree that a habitable planet must be terrestrial, or rock-based, with liquid surface water and biogeochemical cycles that somewhat resemble the continuous movement ands transformation of materials in the environment. These cycles include the circulation of elements and nutrients upon which life and the Earth’climate depend. Since (as far as we know) all life is carbon-based, a stable carbon cycle is especially important.
The habitable zone is the region around a star in which planets can develop life. Assuming the need for liquid surface water, it follows that most stars around the size of our sun will be able to sustain habitable zones for billions of years. Stars that are larger than the sun are much hotter and burn out more quickly; life there may not have enough time to evolve. Stars that are smaller than the sun have different problems. First of all, planets is their habitable zones will be so close to the stars that they will be “tidally blocked”- that is one side of the planet will always face the star in perpetual daylight with the other side in perpetual night. Another possible obstacle to life on smaller stars is that they tend to vary in their luminosity, or brightness, due to flares and “star spots”. The variation can be large enough to have harmful effects on the ecosystem.
Of course, not all stars of the right size will give rise to life; they also must have terrestrial planets with the right kind of orbits. Most solar systems have more than one planet, which influence each other’s orbits with their own gravity. Therefore, in order to have a stable system with no planets flying out into space, the width of a star’s habitable zone. This means that for life to evolve, the largest possible number of life-supporting planets in any star’s habitable zone is two.
Finally, not all planets meeting the above conditions will necessarily develop life. One major threat is large, frequent asteroid and comet impacts, which will wipe out life each time it tries to evolve. The case of Earth teaches that having large gas gains, such as Saturn and Jupiter, in the outer part of the solar system can help keep a planet safe for life. Due to their strong gravitation, they tend to catch or deflect large objects before they can reach Earth
Which of the following best expresses the essential information in the highlighted sentence in the passage?
A. Because of their nearness, habitable planets orbiting smaller stars usually have either constant daylight or constant night
B. The habitable zones of smaller stars are so close to the star that planets within them do not spin
C. One problem with some stars is that their habitable zones are tidally locked into either light or darkness
D. Some stars become tidally locked, so that they only shine light on one side of a planet
Đáp án B
Câu nào dưới đây diễn đạt rõ ràng nhất những thông tin cần thiết trong câu được in đậm của đoạn văn?
A. Do ở gần nhau, các hành tinh có sự sống quay quanh các ngôi sao nhỏ hơn thường chỉ có liên tục là ban ngày hoặc ban đêm.
B. Vùng có sự sống của các ngôi sao nhỏ hơn rất gần với ngôi sao đó đến nỗi mà các hành tinh quanh chúng không quay.
C. Một vấn đề của một số ngôi sao là các vùng có sự sống của chúng bị khóa chặt trong ánh sáng hoặc bóng tối.
D. Một số ngôi sao bị khóa chặt, do đó chúng chỉ có thể chiếu sáng được một bên của một hành tinh.
Tạm dịch: “Stars that are smaller than the sun have different problems. First of all, planets is their habitable zones will be so close to the stars that they will be “tidally blocked”- that is one side of the planet will always face the star in perpetual daylight with the other side in perpetual night” – (Những ngôi sao nhỏ hơn mặt trời thì lại gặp những vấn đề khác. Đầu tiên, những hành tinh nằm trong khu vực có sự sống của chúng sẽ rất gần với ngôi sao đó đến nỗi mà chúng sẽ bị “khóa chặt”- có nghĩa là một mặt của hành tinh sẽ luôn luôn đối mặt với ngôi sao trong ánh sánh vĩnh cửu, và mặt còn lại thì muôn đời chìm trong bóng tối).
=> Vùng có sự sống của các ngôi sao nhỏ hơn mặt trời sẽ rất gần với chính ngôi sao đó đến nỗi mà các hành tinh quanh chúng không thể quay (do bị khóa chặt).
Dịch bài
“Exobiology” là một bộ môn nghiên cứu sự sống ngoài Trái Đất. Dù vậy thì đương nhiên rằng, vẫn chưa có một dạng sống nào được tìm thấy. Mặc dù vậy, những nhà khoa học thuộc bộ môn này đã tiến hành một công trình quan trọng về nghiên cứu giả thuyết của nơi sự sống có thế phát triển, và dạng sống ở đó sẽ như thế nào.
Những kiểu hành tinh nào có thể phát triển được sự sống? Hầu hết các nhà khoa học đồng ý rằng một hành tinh có sự sống phải có mặt đất, hoặc nền đá, cùng với bề mặt chất lỏng chảy trên đó và các chu trình địa hóa học sinh vật tương tự như sự vận động liên tục và sự trao đổi vật chất với môi trường. Chu trình đó bao gồm sự lưu thông của các nguyên tố và chất dinh dưỡng mà sự sống và khí hậu trên hành tinh phục đó thuộc vào. Bởi vì (như ta đã biết) thì mọi sự sống đều dựa trên các-bon, và một chu trình các-bon ổn định là đặc biệt quan trọng.
Vùng có sự sống là khu vực xung quanh một ngôi sao nơi mà các hành tinh có thể phát triển sự sống. Đảm đương nhu cầu về chất lỏng chảy trên bề mặt, nó cho phép rằng hầu hết những ngôi sao có kích cỡ tương đương với mặt trời của chúng ta có thể duy trì vùng có sự sống qua hành tỉ năm. Những ngôi sao có kích cơ lớn hơn mặt trời sẽ nóng hơn và đốt chát nhanh hơn, sự sống ở đó không thể có đủ thời gian mà tiến hóa. Những ngôi sao nhỏ hơn thì lại gặp những vấn đề khác. Đầu tiên, những hành tinh nằm trong khu vực có sự sống của chúng sẽ rất gần với ngôi sao đó đến nỗi mà chúng sẽ bị “khóa chặt”- có nghĩa là một mặt của hành tinh sẽ luôn luôn đối mặt với ngôi sao trong ánh sánh vĩnh cửu, và mặt còn lại thì muôn đời chìm trong bóng tối. Một rào cản khác đối với sự sống ở những ngôi nhỏ hơn mặt trời này đó là chúng có xu hướng thay đổi độ sáng, hoặc độ chói do các tia sáng và “điểm sao”. Sự biến đổi này có thể đủ lớn để có những ảnh hưởng có hại tới hệ sinh thái.
Đương nhiên là không phải tất cả ngôi sao có kích cỡ phù hợp sẽ phát triển được sự sống, chúng cũng phải có những hành tinh có bề mặt cùng với quỹ đạo phù hợp. Hầu hết những hệ mặt trời đều có nhiều hơn 1 hành tinh, điều đó làm quỹ đạo của chúng tác động lẫn nhau bằng chính lực hấp dẫn của chúng. Do đó, để có được một hệ ổn định mà không hành tinh nào bị bay lạc ngoài không gian, thì phạm vi bề rộng của vùng có sự sống của một ngôi sao đóng vai trò rất quan trọng. Điều đó có nghĩa là để phát triển sự sống, số lượng lớn nhất có thể của các hành tinh có điều kiện hỗ trợ sự sống nằm trong vùng có sự sống của một ngôi sao bất kì luôn là 2.
Cuối cùng, không phải tất cả những hành tinh đáp ứng được những điều kiện trên đều có thể phát triển sự sống. Một mối đe dọa chính là các tiểu hành tinh và sao chổi lớn, chúng có thể quét sạch sự sống mỗi khi cố gắng phát triển.
Trường hợp của Trái Đất đã dạy ta rằng, có những lợi ích lớn thí dụ như sao Thổ và sao Mộc, ở rìa bên ngoài của hệ mặt trời, có thể giúp một hành tinh giữ được sự sống. Do có lực hút mạnh, chúng có xu hướng bắt hoặc làm lệch hướng các vật thể lớn trước khi nó thể tiếp cận Trái Đất