BÚP BÊ BIẾT KHÓC
Có một cô bé tên Nu sống cùng bố mẹ trong một ngôi nhà xinh xắn. Nu ngoan ngoãn, đáng mến nên được mọi người rất mực yêu thương. Nhân dịp sinh nhật tròn bốn tuổi, Nu được bố mẹ tặng cho con búp bê mà cô bé rất thích.
Nu gọi búp bê là Nu em. Đi đâu, làm gì, cô bé cũng mang Nu đi theo. Nu làm cho người bạn mới chiếc giường nhỏ xíu bằng giấy và nhờ mẹ may nhiều quần áo đẹp cho Nu em thay mỗi ngày. Cô bé còn thường xuyên mang Nu em đến lớp, chơi với các bạn quanh mình.
Một năm sau khi Nu tròn 5 tuổi, bố mẹ tặng cho cô bé một món quà mới. Đó là một chú chó bông màu trắng rất xinh. Từ ngày có chó bông, Nu em bị Nu quẳng vào một xó và quên mất. Thay vào đó là chú chó bông được Nu mang theo khắp nơi. Nu mang cả chó bông đi ngủ, đi chơi, quên hẳn cô búp bê đáng thương nơi góc tủ tối tăm, lạnh lẽo.
Một hôm Nu nằm mơ thấy búp bê nhỏ của mình. Cô bé nhìn Nu rồi bật khóc:
- Chi Nu quên em rồi sao? Chúng ta từng chơi với nhau rất thân. Lâu rồi em không được mặc chiếc váy mới nào. Em nhớ chị lắm. Hu…hu…
Nu thấy búp bê khóc cũng bật khóc theo. Khi tỉnh giấc, Nu liền đi tìm búp bê. Cô
bé mừng rỡ khi thấy Nu em vẫn còn trong góc tủ tuy có dính một chút bụi. Nu ôm búp bê vào lòng và khẽ nói: “Tha lỗi cho chị nhé, chúng ta sẽ mãi là bạn nha!”
Nu tắm rửa cho búp bê, sửa soạn lại chiếc giường nhỏ. Cô bé giới thiệu Nu em với chó bông. Từ đó Nu chơi với búp bê và chó bông rất vui vẻ, không bỏ quên bạn nào.
(Sưu tầm)
câu chuyện trên giúp em hiểu được điều gì ?
Ko nên bỏ đồ cũ mà lấy đồ mới . Vì những đồ vật cũng bt suy nghĩ và đồ vật đó sẽ cảm Thấy buồn
Tớ trả Lời Sớm nhất mong Cậu k ah