K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

15 tháng 12 2020

.

16 tháng 12 2020

Tham khảo nhé !

Cuối những năm 2019, đại dịch covid đã bùng nổ ở thành phố Vũ Hán (Trung Quốc) sau đó lan rộng ra toàn cầu trong đó có Việt Nam. Để giảm thiểu và ngăn chặn sự lây lan của dịch bệnh, các bác sĩ đã cố gắng hết sức mình. Thậm chí, có những bác sĩ đã về hưu nhưng khi đất nước cần, họ sẵn sàng xung phong ra tiền tuyến. Với đức hi sinh cao cả, họ đã không ngừng làm việc để cứu chữa bệnh nhân. Hơn hết, họ còn không gặp người nhà của mình vì lo sợ chính họ sẽ lây lan cho người thân. Bên cạnh đó, không quản ngày đêm, không màng hiểm nguy, tính mạng, các bác sĩ đã nỗ lực vừa chăm sóc bệnh nhân vừa nghiên cứu để tìm ra vắc xin, liều thuốc chữa trị kịp thời. Kể làm sao được hết công lao to lớn của họ trong cuộc chiến chống dịch truyền nhiễm. Ấy thế mà cạnh bên những người bày tỏ lòng biết ơn, ca ngợi, tự hào về những người lính áo trắng vẫn còn có những kẻ chà đạp thậm chí là ruồng rẫy họ. Những kẻ đó cho rằng không được tiếp xúc với bác sĩ và người nhà có họ vì đó là "mầm bệnh". Thật là đáng xấu hổ và bị trừng trị bởi pháp luật. Chống dịch như chống giặc, mỗi chúng ta hãy cùng nhau chung tay đoàn kết, xây dựng bức tường thành kiên cố để ngăn chặn sự lây lan của virus corona, chiến thắng nó như dân tộc ta đã từng nhiều lần chiến thắng trước đó. 

19 tháng 5

Thời gian như một bản nhạc không lời lặng lẽ. Nó đến rồi đi để lại trong ta những kí ức, những kỉ niệm mãi không nguôi. Nó cũng để lại trong tôi một khoảng trống, một nỗi niềm mà chẳng ai có thể lấp đầy. Tôi vẫn còn nhớ như in kỉ niệm đó - kỉ niệm về một tiết học văn. Tôi như đang trong một giấc mơ trở về năm ấy- về tiết học đáng nhớ ấy. Cô giáo chầm chậm bước vào lớp với khuôn mặt tươi cười như hàng ngày, nhưng trong mắt cô thoáng một nỗi buồn “ Cô sao vậy nhỉ?”. Tôi tự hỏi, trong lòng thoáng chút lo lắng. Nụ cười của cô hôm nay thật khác lạ, vẫn là nụ cười đấy nhưng chất chứa hàng ngàn nỗi niềm khó tả. Cô nhìn quanh lớp rồi cất giọng “ Các em, cô có một chuyện rất muốn nói”. Tất cả lớp đều im lặng nhìn cô: “Đây sẽ là buổi học cuối cùng cô dạy các em. Cô sắp chuyển vào Miền Nam công tác. Cô mong giờ học này các em học thật tốt nhé!” Rất nhanh sau đó cô vào bài giảng. Cả lớp tôi sững sờ, mọi người bất ngờ tới nỗi chẳng nói thành lời.- Tại sao cô lại chuyển đi? Chắc tại lớp tôi hư làm cô buồn? Bao câu hỏi quay cuồng trong tâm trí tôi. Lòng tự nhủ lòng “ Mình phải thật ngoan trong ngày hôm nay, vì biết đâu sẽ chẳng còn ngày nào được nghe lại giọng giảng, nét chữ thân quen này nữa”. Điều đó thật đáng sợ !Trên bảng, từng nét chữ thân quen của cô hiện lên : “ Buổi học cuối cùng” của An- phông xơ Đô- đê. Lớp tôi, ai nấy đều im lặng. Giọng cô trầm trầm cất lên giữa khoảng không lặng thinh, đưa tất cả chúng tôi về với miền An – dát bình yên, tươi đẹp, về cậu bé Phrăng với những chiều đi chơi, thả diều, về người thầy đáng kính Ha – men với buổi học cuối cùng. Chúng tôi cứ thế lắng nghe, tự hỏi câu chuyện đó sao giống câu chuyện của chúng tôi đến vậy. Khi phân tích tâm trạng của cậu bé Phrăng, giọng cô trầm bổng như từng cung bậc cảm xúc của cậu bé vùng An – Dát này khiến tôi và tất cả lớp như muốn trào nước mắt. Rồi khi giảng đến lời nói của thầy Ha- men về tiếng nói dân tộc, giọng cô lại xúc động đến nghẹn ngào khiến chúng tôi càng thêm thấm thía về giá trị của tiếng mẹ đẻ. Những dòng chữ thân thuộc cô viết lên bảng kết hợp với lời giảng, lời bình thật hay và thấm thía. Được cô động viên khích lệ, cả lớp càng thêm hào hứng, hăng hái phát biểu, thảo luận xây dựng bài cứ ngỡ như cô sẽ chẳng bao giờ rời đi, sẽ vẫn ngày ngày được gặp cô và nghe lời cô giảng... Tiếng trống vang lên hết tiết. Cả lớp như bừng tỉnh. Mọi người nhốn nháo và ai nấy bật lên tiếng khóc. Cô gượng cười bảo: “ Cô rất vui khi đã được dạy lớp mình, hãy nhớ về cô với những hồi ức đẹp nhé”. Chỉ nghe đến thế thôi, cả lớp tôi đã oà khóc. Cô cứ thế mà đi sao, hệt như trong văn bản ấy sao?. Chúng tôi nhìn theo dáng cô khuất dần, lòng tự hỏi: Cô ơi! Biết bao giờ chúng em lại được gặp cô, được nghe cô giảng bài. Chúng em biết tuy đi xa cô vẫn luôn nhớ đến chúng em, đến tiết học này - một kỉ nệm giữa thầy và chúng em. Đối với chúng em đó sẽ là một tiết học đáng nhớ suốt cuộc đời.

22 tháng 9 2021

lên mạng tìm đi bạn

23 tháng 3 2022

họ rất cố gắng(end)

23 tháng 3 2022

Nêu  vấn đề nghị luôn á add

16 tháng 4

`a,` Về ý kiến của K, mỗi người có quan điểm riêng và quyết định của họ dựa trên nhiều yếu tố như nguyện vọng cá nhân, điều kiện kinh tế, và cơ hội nghề nghiệp. Tuy thành phố có nhiều cơ hội phát triển, nhưng không phải ai cũng tìm thấy hạnh phúc và thành công ở đó. Việc trở về quê hương có thể mang lại cơ hội khởi nghiệp, góp phần phát triển kinh tế địa phương và cải thiện chất lượng cuộc sống. Do đó, không thể nói rằng việc bỏ phố về quê lập nghiệp là sai.

`b,` Nếu trở thành một nhà kinh doanh, em sẽ chọn kinh doanh trong lĩnh vực công nghệ thông tin. Lý do là ngành này đang phát triển mạnh mẽ và có nhiều tiềm năng, đặc biệt là trong thời đại số hóa hiện nay. Bên cạnh đó, công nghệ thông tin có thể giúp giải quyết nhiều vấn đề xã hội, từ giáo dục đến y tế, và mang lại lợi ích cho nhiều người. Đây cũng là lĩnh vực mà em có đam mê và muốn đóng góp sức mình.