Cảm nhận của em về nhân vật Phương Định trong đoạn trích sau :
Bây giờ là buổi trưa. Im ắng lạ . Tôi ngồi dựa vào thành đá và khe khẽ hát . Tôi mê hát . Thường cứ thuộc một điệu nhạc nào đó rồi bịa ra lời mà hát . Lời tôi bị lộn xộn mà ngớ ngẩn đến tôi cũng ngạc nhiên, đôi khi bò ra mà cười một mình . Tôi là con gái Hà Nội . Nói một cách khiêm tốn , tôi là một cô gái khá . Hai bím tóc dài , tương đối mềm , một cái cổ cao , kiêu hãnh như đài hoa loa kèn . Con mắt tôi thì các anh lái xe bảo : " cô có cái nhìn sao mà xa xăm ! " . Xa đến đâu mặc kệ, nhưng tôi thích nhắm mắt tôi trong gương. Nó dài dài, màu nâu, hay nghèo lại như chói nắng . Không hiểu sao các anh pháo thủ và lái xe lại hay hỏi thăm tôi . Hỏi thăm hoặc viết những thư dài gửi đường dây, làm như ở cách xa nhau hàng nghìn cây số, Mặc dù có thể chào nhau hàng ngày . Tôi không săn sóc , vồn vã . Khi bọn con gái xuống nhau lại đối đáp với một anh bộ đội nói giỏi nào đấy , tôi thường đứng ra xa , khoanh tay lại trước ngực và nhìn đi nơi khác, môi mím chặt . Nhưng chẳng qua tôi điệu thế thôi . Thực tình trong suy nghĩ của tôi , những người đẹp nhất, thông minh , can đảm và cao thượng nhất là những người mặc quân phục , có ngôi sao trên mũ .