K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

11 tháng 1 2022

KẾT BẠN NHÉ

11 tháng 1 2022

úc trước khi Thời An nhận ra tình cảm của mình dành cho Lục Thời Gia không đơn thuần là tình cảm anh em nữa, khi đó Lục Thời Gia vừa chính thức tiếp quản tập đoàn không bao lâu, mỗi ngày hắn đều bận rộn bay khắp thế giới để bàn dự án, một tháng cũng chỉ ở trong nước có một tuần, một tuần cũng không ở nhà được mấy ngày, cuối cùng khó khăn lắm mới được một đêm về nhà với Thời An, nhưng cũng say khướt chẳng biết trời trăng gì.

Khi đó, giám đốc bộ phận quan hệ công chúng của Gia Thành tên là Đào Ngâm, đây là một người phụ nữ xinh đẹp tài năng, khi Tống Dương đỡ Lục Thời Gia nằm xuống ghế sô pha trong phòng khách, Đào Ngâm đã lập tức xuống bếp tìm nước.

Thời An lúc đó bị đánh thức nên đi ra nhìn, ngay thức khắc cô nhìn thấy Đào Ngâm trong chiếc váy đỏ cổ chữ V khoét sâu cầm một cốc nước, đang dịu dàng thùy mị dụ dỗ Lục Thời Gia uống nước.

Lửa giận trong lòng chợt bốc lên, Thời An nhanh chân chạy tới giật chiếc cốc trong tay Đào Ngâm, sau đó lạnh lùng liếc cô ta một cái, rồi quay sang tức giận gọi Lục Thời Gia đang say như chết dậy: “Lục Thời Gia! Ngồi dậy uống nước.”

Tống Dương đã quen với tính tình nóng nảy này của Thời An, Đào Ngâm vừa nhận chức không bao lâu, nên chỉ nghe nói Lục tổng có nhận nuôi một em gái, cô ta không ngờ Thời An lại dữ như vậy, trong chốc lát sững sờ cả người.

Nhưng cũng thật lạ, khi nãy cô ta nói thế nào cũng không khiến Lục Thời Gia mở miệng ra, vậy mà sau khi hắn nghe thấy giọng nói của Thời An thì lại mơ mơ màng màng mở mắt, trên mặt nở nụ cười dịu dàng, gắng sức ngồi dậy kéo Thời An ngồi xuống trên đùi mình, hai tay vòng qua không cho cô nhúc nhích, nhắm mắt dựa vào người cô gọi một tiếng bé cưng.

Tống Dương rất tinh ý mà kéo Đào Ngâm đang còn ngu ngốc ra ngoài cửa.

Nép vào trong lòng Lục Thời Gia, Thời An thoáng nhìn qua làn váy đỏ của Đào Ngâm, cô ta chỉ nhẹ nhàng xoay người một cái thôi nhưng cũng khiến ao hồ tĩnh lặng gợn sóng lên.

Thời An càng tức giận, hùng hổ hỏi Lục Thời Gia người phụ nữ đó là ai.

Lục Thời Gia mơ màng hỏi ngược lại: “Ai?”

“Người vừa cho anh uống nước!”

Lục Thời Gia thậm chí còn không nhớ có người phụ nữ nào cho hắn uống nước, suy nghĩ một hồi lâu, người phụ nữ duy nhất đi cùng hắn hôm nay là Đào Ngâm, sau khi nhớ ra hắn bèn lên tiếng giải thích, “Giám đốc mới của bộ phận quan hệ công chúng, một sinh viên của trường đại học hàng đầu ở Luân Đôn.”

Thời An vừa nghe vừa nhận ra người ta tốt nghiệp ở đâu hắn cũng nhớ rõ thì càng thêm giận dữ, làm ầm lên không cho hắn ôm mình, chỉ thiếu điều chưa cào cho Lục Thời Gia một cái.

Lục Thời Gia vốn dĩ vẫn chưa tỉnh rượu, hắn bất giác mỉm cười, nhìn Thời An trêu ghẹo nói: “Bé cưng, em ghen tị.”

Mặt Thời An đỏ bừng ngay lập tức, bị lời này của hắn dọa sợ.

Ghen?

Cô thích … Lục Thời Gia?

Cô há miệng thở hổn hển, cố gắng muốn phản bác, nhưng nhận ra Lục Thời Gia đã ngủ thiếp đi.

Kể từ đó, Lục Thời Gia ở trong lòng Thời An đã có một định nghĩa khác.

Cô bắt đầu hiểu tại sao khi lớn lên mình lại cố chấp không muốn gọi Lục Thời Gia là “anh trai” nữa, cũng hiểu tại sao mình lại sợ hãi khi gặp dì Thời và chú Lục, và hiểu tại sao mình lại không thèm chơi với đám con trai cùng tuổi, hiểu tại sao … khi không thấy hắn, thì sẽ nhớ đến.

Cô gái mới lớn đột nhiên hiểu ra tình cảm của mình đối với “anh trai”, nhưng loại tình cảm này không khiến cô ngại ngùng, mà là khiến cô sợ hãi, cô sợ Lục Thời Gia sẽ vì chuyện này mà ghét cô, vì vậy hành vi của cô bắt đầu trở nên cực đoan.

Cô bắt đầu trốn tránh Lục Thời Gia, trong khoảng thời gian đó Lục Thời Gia bận việc đến đầu tắt mặt tối, nên hơn một tháng sau mới nhận thấy Thời An có điều bất thường, hắn gọi điện đến trường hỏi trực tiếp cô giáo, nhưng tất nhiên cô giáo cũng không biết nguyên nhân là gì, vì ở trường cô rất bình thường, chưa bao giờ vượt khỏi khuôn phép, điều này có thể khẳng định rằng, mọi cái gai của cô đều chỉ nhắm vào Lục Thời Gia.

Lục Thời Gia tìm thấy Thời An trong phòng khách sạn, khi đó cô ở cùng Trình Đình cả ngày, không biết sinh nhật của ai, một nhóm trẻ mười sáu mười bảy tuổi mở party trong phòng tổng thống, một loạt các loại rượu khác nhau văng tứ lung tung, tiếng nhạc ầm ĩ đinh tai nhức óc, bọn trẻ say rượu nằm ườn trên ghế sofa, trên giường, và thậm chí trên mặt đất.

Khi Lục Thời Gia nhìn thấy Thời An và Trình Đình đang dựa vào nhau cười đùa, hắn tức giận đến mức suýt chút nữa đã đập phá khách sạn.

Cô gái nhỏ mà hắn che chở ở trong lòng, từ khi nào lại trở thành cái dáng vẻ này?

Trên đường đi về nhà, vốn dĩ Lục Thời Gia đã tính toán sẽ tàn nhẫn dạy cho cô một bài học, nhưng hắn còn chưa kịp nói một lời trách móc, thì đã trông thấy Thời An nước mắt lưng tròng nghẹn ngào.

Đúng vậy, Lục Thời Gia không thể nói ra một câu tàn nhẫn nào, hắn thở dài, chấp nhận số phận mà ôm người vào lòng dỗ dành.

Kết quả cuối cùng là Thời An không thừa nhận một lỗi sai nào, trái lại lại là Lục Thời Gia liên tục hứa rằng sau này hắn sẽ dành nhiều thời gian hơn để ở cùng cô.

Nhưng cũng kỳ lạ là sau hai năm, Thời An vẫn nhớ rõ biểu hiện lúc đó của Lục Thời Gia.

Nơi đáy mắt dường như chứa rất nhiều dịu dàng và nhẫn nại, tỏa sáng ở trong đôi mắt của hắn, vầng sáng ấy ánh ra một mảnh màu rực rỡ lung linh.

Thật khó để quên đi cảnh tượng đó, thế nên sau hai năm Thời An vẫn chiêm bao gặp lại lần nữa.

Khi tỉnh lại, cô vẫn chưa lấy lại được tinh thân, may mà đồng hồ sinh học vẫn rất chuẩn, nằm khép hờ ánh mắt hồi lâu, cô mới chợt nhận ra là lúc này mình vậy mà lại tỉnh dậy trong vòng tay của Lục Thời Gia.

Ngày hôm qua, hai người đã làm.

Trong ngôi nhà cũ của gia đình họ Lục, ở thư phòng của cha Lục Thời Gia có tiếng loảng xoảng va chạm, có vẻ tương tự với âm thành gạt tàn va chạm vào người, sau khi tiếp xúc gần với cơ thể người thì nó sẽ rơi xuống sàn gỗ, lăn mấy vòng rồi sau đó dừng lại.

Thời An bị Thời Cẩm Du bắt ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, cả người cô đều lộ ra sự lo lắng, đôi mắt không ngừng nhìn chằm chằm vào khu vực trên tầng hai.

Cả cô và Lục Thời Gia đều không ngờ rằng, cô sẽ trở thành một đứa trẻ trong suốt cả đêm, và có dấu hiệu chưa biến về ngay được, dì Thời đã nói rằng khi cô đủ 18 tuổi thì có thể trở lại bình thường.

Cho nên đành phải gọi điện thoại đến nhà cũ hỏi thăm một chút, lúc đầu khi nghe điện thoại Thời Cẩm Du không nói một lời, sau cùng mới thản nhiên yêu cầu bọn họ về nhà cũ một chuyến.

Thể chất của Thời An mới là vấn đề lớn, Lục Thời Gia không dám chểnh mảng dù chỉ một chút, kết quả là ngay khi bước vào nhà, hắn đã bị cha mình bắt vào thư phòng và yêu cầu quỳ xuống.

“Cục cưng …” Thời Cẩm Du nắm lấy tay Thời An, bà thở dài, nghiêm túc nói với cô: “Dì, dì thay mặt Lục Thời Gia xin lỗi con, do dì không quản tốt thằng bé, thằng bé…”

Nghe bà nói đến đây, sắc mặt của Thời An đột nhiên thay đổi, làm sao dì Thời biết được hai người …

“Dì à … không phải, là do con … con …” Thời An đỏ bừng mặt, vừa sợ vừa xấu hổ, ấp úng muốn tỏ rõ là do mình tự nguyện, cô thích Lục Thời Gia, và cô muốn cả đời này được ở bên cạnh hắn.

Thời Cẩm Du sờ vào mái tóc cô, hạ thấp giọng xuống để làm cho giọng nói của mình trở nên dịu dàng nhất có thể, không muốn làm đứa bé sợ hãi, bà nói: “Dì biết con là một cô bé ngoan, không sao cả, đừng sợ, tất cả là tại Lục Thời Gia nó… “

“Không phải, dì Thời, không phải như thế!” Thời An đột nhiên đứng bật lên, nước mắt lưng tròng nói ra điều mình luôn giấu diếm, “Là do con, con thích anh Thời Gia, tất cả đều là lỗi của con, là con chủ động trêu chọc anh ấy, con muốn ở bên cạnh anh ấy, dì ơi, con cầu xin dì, dì nói với chú, nói với chú đừng đánh anh Thời Gia được không ạ?”

Thời Cẩm Du sửng sốt một lúc, rồi chỉ tay về phía cầu thang, chỉ vào thằng con trai vừa đi ra khỏi thư phòng thì nghe được lời tỏ tình này, thằng con của bà đang đứng ở đó nhếch mép cười ngây ngô không ngừng, sau đó bà quay sang dỗ dành cô gái nhỏ tiếp, “Được rồi, đừng khóc, anh trai con đã đi ra ngoài rồi. “

Nước mắt vẫn còn chảy, cô vô thức quay đầu nhìn theo hướng chỉ tay của bà, người mà cô luôn nghĩ đến đang đứng ở cầu thang, đứng ngược sáng, ánh sáng tạo thành một đường nét khắc họa hình dáng của hắn, hắn vịn cầu thang nhìn cô, đôi mắt đầy dịu dàng như thế giây tiếp theo sẽ có nước tràn ra.

——————

Lúc Trình Đình nhận được tin này thì cậu ta vẫn còn đang lắc lư ở Thụy Sĩ, cậu ta nhìn chằm chằm vào tấm thiệp mời dự tiệc sinh nhật của Thời An trên điện thoại.

Lại thêm một thông báo WeChat khác, trong điện thoại truyền ra một giọng nói.

“Đình tử, cậu mau trở về đi, Thời An vốn dĩ không có đi Châu Âu, cậu bị anh trai cậu ấy lừa rồi! Mình thấy có chuyện gì đó không ổn đang diễn ra, chữ viết trên thiệp mời là do chính Lục Thời Gia viết!”

Trong lòng Trình Đình lộp bộp, cũng không có thời gian trả lời WeChat của thằng bạn mình, cậu nhanh chóng chạy ra sân bay.

Dù máy bay có bay nhanh đến đâu thì cũng sẽ mất một khoảng thời gian để đi từ Âu sang Á, Trình Đình ngồi yên ở chỗ ngồi của mình, nhìn chằm chằm ra cửa sổ. Những đám mây bất tận trải dài dưới chân cậu, nhưng cảnh đẹp như vậy ở trong mắt cậu lại trở nên trống rỗng.

Những lời nói của bạn mình như có ma thuật mà vang mãi bên tai cậu.

Lẽ ra cậu nên nghĩ đến, cậu nên nghĩ đến điều này sớm hơn.

Mỗi lần Thời An chủ động ra ngoài chơi với cậu, cuối cùng cũng sẽ hấp dẫn được Lục Thời Gia đến đây, và ít nhất là hơn một tháng cô sẽ không lộ diện.

Thời An coi cậu là gì?

Lục Thời Gia thì sao? Từ khi nào anh ta lại thèm muốn em gái của mình? Tại sao anh ta lại đặt cậu lên trên cao? Tại sao anh ta lại muốn nhìn dáng vẻ như thằng ngốc của cậu khi ở trước mặt anh ta lấy lòng?

Lúc Trình Đình đi đến cửa, thì Thời An đang học nấu canh với dì giúp việc trong nhà, cô sống mười mấy năm, đây là lần đầu tiên mới bước chân vào phòng bếp, mới đầu thấy hơi thú vị nên mới vào, nhưng không nghĩ rằng chuyện này thật sự rất thú vị.

Tiếng gõ cửa thúc giục vang lên liên hồi, làm cho Thời An rùng mình sợ hãi suýt nữa ném lọ muối đi.

Vừa mở cửa đã nhìn thấy vẻ mặt nghiêm trọng của Trình Đình, Thời An nhận ra mình đã lâu không gặp người này, tay phải bê bết nước rau, nên cô giơ tay trái lên, ngốc nghếch hỏi: “Trình Đình? Sao anh lại đến đây?”

Trình Đình nhìn Thời An, cảm thấy như đang nhìn người xa lạ, “Có thời gian không? Tôi có chuyện muốn hỏi em.”

Thời An sửng sốt một chút, trong ấn tượng của cô, Trình Đình là một người luôn cười đùa vui vẻ cả ngày, hiếm khi thấy cậu nghiêm túc như hôm nay, cô à một tiếng, nói với cậu: “Vậy anh chờ tôi một chút, tôi đi rửa tay.”

Cách khu biệt thự không xa có một quán cà phê, vì vị trí địa lý và giá cả khá đắt nên lượng khách của quán này ít đáng thương, khi Thời An và Trình Đình mở cửa bước vào, nhân viên phục vụ cũng không mấy phản ứng.

Hai người ngồi vào chỗ của mình, Trình Đình một mạch rót nửa ly cà phê, cậu lau mặt, sau đó nói chuyện với Thời An, “Thời An, em xem tôi và em đã chơi với nhau nhiều năm như vậy, em nói cho tôi biết một sự thật của em đi.”

“Anh muốn biết gì.”

“Em và Lục Thời Gia, hai người…”

“Ừ.” Thời An thậm chí còn mỉm cười, sự bướng bỉnh trên toàn thân biến mất, thay vào đó là một sự dịu dàng mà Trình Đinh chưa từng thấy qua, “Trình Đình, ngay từ đầu tôi đã nói với anh, tôi đối với anh không có. .. “

Trình Đình bất đắc dĩ nở nụ cười, “Tôi biết, tôi biết…”

————

Lục Thời Gia vừa mở cửa đã ngửi thấy mùi canh tươi trong phòng, hắn dựa theo mùi hương mà đi đến nơi phát ra. Trong phòng bếp, Thời An vẫn đeo tạp dề quanh eo, đang cười toe toét với dì giúp việc, tay cô cầm thìa khuấy các thành phần trong nồi lẩu.

Lục Thời Gia ho một tiếng để thể hiện sự tồn tại yếu ớt của mình.

Thời An vui vẻ quay đầu lại, “Anh đã về!”

Vẻ mặt Lục Thời Gia không thay đổi, thản nhiên ừ một tiếng, nhưng dáng vẻ lại không vui lắm.

Bị sao vậy? Thời An tự hỏi trong lòng, suy nghĩ một hồi mới nghĩ ra, chẳng lẽ hắn biết chiều nay Trình Đình đến đây?

“Dì ơi, dì về trước đi.” Thời An xoay người, mưu tính bảo dì giúp việc đi trước.

Dì giúp việc sao lại không hiểu, nghe xong ồ một tiếng, không đến một phút đã dọn dẹp xong rồi chạy lấy người.

Căn nhà rộng lớn chỉ còn lại hai người, nồi lẩu sôi sùng sục cả buổi chiều, Lục Thời Gia khó tính ngồi trên sô pha chờ cô lại dỗ dành.

Thời An cởi tạp dề bỏ sang một bên, sau đó đi lại, cách lưng ghế sô pha choàng tay qua cổ Lục Thời Gia, hôn lên khóe môi hắn, nũng nịu gọi, “Anh trai…”

“Ừm.”

Thời An nín cười, nhưng trên mặt lại không dám biểu hiện ra, biết rõ còn cố hỏi: “Anh sao vậy?”

Lục Thời Gia như pho tượng Phật mà ngồi bất động ở đó, ánh mắt cũng không buồn chuyển động, rốt cuộc nhịn không được vẫn mở miệng hỏi, “Chiều nay có người đến đây?”

Thời An rốt cuộc không nhịn nổi nữa, cười haha không ngừng, trên cái mặt già của Lục Thời Gia đột nhiên hiện lên hai đóa hoa ửng đỏ, hắn trở tay ôm lấy Thời An đang cách mình một cái sô pha vào trong lòng, cô gái nhỏ đáng chết này đang cười đến cong người như một con tôm.

“Buồn cười lắm sao? Hả?” Lục Thời Gia bất đắc dĩ cực kỳ, chút tức giận trong lòng đều bị nụ cười của cô làm cho tiêu tan biến mất.

Thời An cười đủ rồi, đột nhiên cúi người hôn lên môi Lục Thời Gia, nặng nề lấp kín môi hắn, trằn trọc cùng hắn triền miên, cảm xúc sâu đậm mạnh mẽ quấn quít giữa lồng ngực hai người, xoắn thành một sợi tơ hồng không thể cắt bỏ.

Nụ hôn kết thúc.

Lục Thời Gia thủ thỉ nói: “Bé cưng, em đừng tưởng làm như vậy thì anh sẽ bỏ qua chuyện này, anh…”

“Lục Thời Gia, em yêu anh.”

“Thời An…”

“Em nói là em yêu anh.”

Được, chuyện này cũng nhỏ mà, vậy để nó qua đi.

HẾT.

29 tháng 10 2016

1. Mở bài:

* Tự giới thiệu:

- Tên, tuổi, chỗ ở, vài nét về gia đình.

- Học lớp..., trường...

2. Thân bài:

* Các hoạt động trong ngày:

+ Buổi sáng:

- Thức dậy lúc mấy giờ? Làm những việc gì?

- Đi học lúc nào? Trường xa hay gần?

+ Buổi trưa:

- Ăn uống, nghỉ ngơi.

+ Buổi chiều:

- Giúp việc gia đình (dọn dẹp nhà cửa, dạy em học...).

- Học và làm bài tập.

- Giải trí.

+ Buổi tối:

- Quây quần cùng gia đình trò chuyện, vui chơi...

- Chuẩn bị bài cho ngày mai.

- Đi ngủ.

3. Kết bài:

* Cảm nghĩ của em:

- Em rất quý thời gian, biết sử dụng thời gian vào những việc có ích.

- Cố gắng rèn luyện nề nếp tốt trong cuộc sống hằng ngày.

II. BÀI LÀM

Một ngày chủ nhật mới bắt đầu. Đây cũng là ngày mà tôi có thể phụ giúp mẹ làm những công việc nhà mà hàng ngày mẹ phải một mình vất vả.

Khi trời vừa ló rạng thì tôi đã trở dậy. Chao! Ánh nắng hôm nay đẹp quá. Tôi vui vẻ làm vệ sinh cá nhân, tập thể dục cho khỏe khoắn rồi bắt đầu một ngày mới.

Tôi lấy thức ăn ra cho gà ăn. Chú lợn trong chuồng thấy thế nhảy chồm lên thành chuồng như ganh tị với lũ gà. Tôi bảo:

– Đợi tí rồi cũng tới phiên chú mà!

Cho gà ăn xong tôi lấy cám cho lợn ăn. Khi no căng nó không kêu nữa mà năm phịch xuống chuồng trông đến là sướng. Mấy chị gà mái tục tục gọi con ra vườn kiếm thêm thức ăn. Chờ bọn chúng ăn xong tôi lấy chổi quét nhà. Mẹ tôi đã làm cơm sẵn và ra ruộng với bố tôi từ lâu. Tỏi vào buồng giục bé Hà em tôi dậy, dẫn nó đi rửa mặt nhưng nó không chịu vì hằng ngày mẹ làm công việc này chứ không phải tôi. Tôi dỗ dành mãi nó mới chịu. Rửa mặt xong, tôi lấy đồ chơi ra cho nó chơi rồi tôi học bài. Chỉ vừa học được một tí là nó đã khóc kêu đói bụng. Tôi lấy cơm ra đút cho nó ăn nhưng nó không chịu cho tôi đút mà đòi tự ăn. Thấy vậy, tôi nói:

– Đề chị đút cho rồi chị kể chuyện cho cưng nghe!

  Sưng ở ngón chân cái sẽ không còn nữa nếu bạn đặt trên sưng.....

Nó rất thích nghe kể chuyện nên ăn liền hai bát cơm. Ăn xong nó đòi tôi kể chuyện. Tôi bảo:

– Lên võng nằm rồi chị kể chuyện cho.

Nó lên võng nằm, tôi cất giọng kể. Câu chuyện vòng vo chưa hết thì nó đã ngủ từ lúc nào. Thấy vậy, tôi dọn dẹp nhà cửa và học bài. Học bài xong tôi đem cơm ra đồng cho bố mẹ. Cánh đồng vào vụ đông xuân thật đẹp. Bố mẹ tôi đang gặt lúa. Người cúi xuống với từng động tác nhẹ nhàng. Tôi đến bên mẹ, nói khẽ:

– Mẹ, ăn cơm!

Mẹ ngước lên âu yếm nhìn rồi bảo tôi để cơm trên bờ mẫu. Tôi để đó rồi ra về. Về đến nhà tôi rủ mấy đứa bạn ở xóm đến chơi. Chiều xế, ánh nắng nhạt dần, tôi lấy nồi ra nấu cơm, hâm lại đồ ăn rồi pha nước tắm cho bé Hà. Tắm xong, tôi dẫn nó ra cổng đón mẹ. Mẹ đã về, nó chạy ra sà vào lòng mẹ. Mẹ thơm lên đầu nó và hỏi:

– Ở nhà ai tắm cho con vậy?

Nó ngọng nghịu trả lời:

Chị… ai… (Chị Mai)

Thấp thoáng ngoài cổng bố đang về. Tôi nói với mẹ đi tắm cho khỏe.rồi ăn cơm.

Mẹ nói;

– Hôm nay con nấu cơm ngon quá!

Tôi biết mẹ nói thế là để thưởng công sức của tôi. Cơm xong, trời chập choạng, gia đình tôi sum họp vui vẻ xung quanh ngọn đèn lớn đặt giữa bàn.
Thế là một ngày chủ nhật trôi qua, ngày chủ nhật ấy sao tôi thấy ngắn ngủi quá. Tôi chỉ có ngày này để giúp đỡ bố mẹ thôi. Và hôm nay, tôi đã hoàn thành nhiệm vụ của mình. Tôi tự hứa là mình sẽ giúp đỡ bố mẹ những lúc nào bài vở đã xong bất kể là ngày nào chứ không phải chờ ngày chủ nhật như hôm nay nữa.

Phần trên bạn tự giới thiệu nhé !

3 tháng 10 2017

Tham khảo:

Là một học sinh cấp hai, hoạt động chủ đạo của em là học và chơi, không gian sinh hoạt chủ yếu cũng là trường học và ở nhà. Nghe có vẻ nhàm chán nhưng mỗi ngày của em đều là những hứng khởi mới với bao nhiêu điều mới mẻ, kì thú chờ đợi em khám phá. Với em thì mỗi ngày đến trường là một ngày vui. Sau đây em sẽ kể về một ngày hoạt động của mình.

Sau kì nghỉ hè đầy lí thú, em chính thức bước vào lớp sáu, chính thức trở thành một cô học trò cấp hai. Bước sang một môi trường học tập hoàn toàn mới tuy có những ngỡ ngàng, bối rối nhưng cũng đầy ắp những niềm vui, những điều thú vị mới. Lên lớp mới, bên cạnh những bạn học thân quen đã gắp bó với em trong suốt năm năm học ở mái trường tiểu học thì em cũng đã phải chia tay với nhiều bạn theo học ở một ngôi trường khác, điều này khiến cho em và các bạn trong lớp vô cùng buồn bã. Nhưng đổi lại, lên lớp mới, chúng em cũng được gặp gỡ và làm quen với nhiều bạn học mới.

Mỗi ngày mới là một sự đổi thay, những sự kiện cũng mang tính mới mẻ, đầy lí thú nên mỗi ngày đối với em đều là những niềm vui, là tâm trạng háo hức đón chờ, trải nghiệm những sự mới mẻ, đổi thay đó. Theo thời khóa biểu thông thường của em thì cứ sáu giờ sáng em sẽ dậy để ăn sáng và chuẩn bị trang phục, sách vở để đến trường học, đồng hồ sinh học đã thành thói quen nên em không còn cần bố mẹ đánh thức mà có thể tự mình thức dậy, tự mình chuẩn bị đầy đủ tất cả mọi thứ.

Vì ngôi trường cấp hai em đang theo học là một ngôi trường huyện, gần nhà nên em không cần mọi người đưa đón mà em tự đi xe đạp cùng chúng bạn lên trường, rồi lại từ trường trở về nhà. Ngày nào cũng vậy, cứ 6h30 là chúng em sẽ tụ tập nhau lại tại nhà văn hóa của làng, sau khi đã đầy đủ thì chúng em bắt đầu xuất phát, trong số những người đi học cùng em, có người cùng lớp, có người khác lớp hay hơn một lớp nhưng chúng em cùng học một trường và chơi với nhau rất thân thiết. Vì đi đông nên con đường đến trường chưa bao giờ là tẻ nhạt, buồn chán, lúc nào cũng vang lên những tiếng nói, tiếng cười đùa vui vẻ.

Khi đi chung với nhau còn có một lợi thế, đó là chúng em có thể giúp đỡ lẫn nhau khi gặp sự cố trên đường về, nếu xe của em hay một ai đó trong nhóm bị hỏng thì những người còn lại luôn cố gắng giúp đỡ bằng cách giúp em về nhà. Chúng em cùng nhau đi học, cùng nhau chia sẻ những niềm vui bắt gặp trên đường hay kể những câu chuyện thú vị mà mình đã trải qua hay chứng kiến ở trên lớp.

Khi đến trường thì chúng em chia nhau ra để vào lớp học của mình, hôm nào đến lượt trực nhật của mình thì em sẽ đến sớm hơn một chút để hoàn thành nhiệm vụ được giao, dọn dẹp lớp học sạch sẽ để sẵn sàng cho một buổi học đầy lí thú. Thông thường, một buổi học của em thường có từ bốn đến năm tiết học, mỗi tiết kéo dài bốn mươi lăm phút, sau mỗi tiết học thì chúng em sẽ được giải lao năm phút ra chơi. Những giờ học đầy lí thú với những kiến thức bổ ích, mới lạ thu hút sự chú ý của em và các bạn trong lớp, sau mỗi tiết học chúng em đều có thêm cho mình những kiến thức mới đầy bổ ích.

Đối với những tiết học yêu thích của em như: tiết ngữ văn, tiết lịch sử thì em thường bị những lời giảng của cô giáo hấp dẫn, thời gian trôi qua cũng nhanh hơn, nhưng đối với những môn học căng thẳng, đòi hỏi sự tập trung nhiều hơn như: môn toán, môn hóa thì em lại cảm thấy mệt mỏi và thời gian cũng trôi chậm hơn những môn học khác. Dù có căng thẳng hay thích thú thì thời khắc mà em và các bạn yêu thích nhất là giờ ra chơi, đây là lúc chúng em được thỏa sức vui nghịch, giải lao sau những giờ học đầy căng thẳng.

Sau khi năm tiết học kết thúc, tiếng trống dồn cuối buổi báo hiệu kết thúc một buổi học thì chúng em lại ra về, như thường lệ, chúng em sẽ tập trung nhau lại ở cổng trường, sau đó lại cùng nhau ra về. Lúc về thời tiết thường nắng nóng, mặt khác thì ai cũng mệt mỏi, đói bụng nhưng không khí vẫn vô cùng huyên náo, mọi người vẫn cười nói rôm rả làm cho mọi người vui vẻ, cái đói, cái nóng vì thế mà cũng bị đầy lùi.

Sau khi về nhà, em được ăn những món ăn đầy thơm ngon của mẹ, ngồi trong mâm cơm gia đình, em kể cho bố mẹ nghe những câu chuyện thú vị ở trường, mâm cơm vì thế mà cũng vui vẻ hơn rất nhiều. Ăn cơm xong em giúp bố mẹ dọn dẹp mâm bát, sau đó nghỉ trưa. Đến chiều em giúp mẹ quét sân, dọn vườn và phụ giúp mẹ nấu bữa tối. Ăn tối xong thì em bắt đầu ngồi vào bàn học, làm hết những bài tập mà thầy cô giao, soạn sách cho ngày mới và bắt đầu đi ngủ.

Hoạt động trong ngày của em tuy không có gì đặc biệt, chỉ lặp lại hoạt động học và chơi nhưng đối với em, những hoạt động ấy không hề tẻ nhạt, nó luôn mới mẻ với những điều kì thú mới, mang đến cho em những trải nghiệm mới.

21 tháng 9 2017

1. Mở bài Giới thiệu vấn đề: Kinh nghiệm học và làm văn

Đối với nhiều học sinh hiện nay, việc học văn bị coi như cực hình vì nhiều bạn không có cách học phù hợp với bộ môn xã hội này. Chúng ta hãy cùng bàn về một vài lưu ý khi học văn!

2. Thân bài

a) Văn học là gì?

b) Thực trạng việc học văn của học sinh hiện nay:

- Nhiều người học đối phó.

- Nhiều người yêu thích nhưng không dám theo đuổi vì ngại khó.

- Chỉ có một bộ phận nhỏ học sinh thật sự yêu thích văn học nhưng đâu có được bao nhiêu người theo đuổi nó.

c) Kinh nghiệm học - làm văn:

- Để học tốt chương trình phổ thông, trước hết bạn phải nắm vững các bài giảng văn ở lớp bằng cách tìm hiểu trước bài học ở lớp.

- Khi học văn, quan trọng là bạn phải tập trung cao độ và có khả năng liên tưởng phong phú.

- Trong khi giáo viên giảng bài, chú ý ghi lại các ý chính hay những chi tiết đáng lưu ý mà thầy cô nêu ra.

- Thường xuyên làm thêm các bài tập ở phần luyện tập sau mỗi phần bài học.

- Đọc nhiều sách báo.

- Rèn luyện tính logic, sáng tạo để có thể áp dụng được trong việc làm văn.

...

3. Kết bài

- Khuyến khích người đọc

- Động lực cố gắng của bản thân

16 tháng 3 2016

Văn 7 hoặc văn 12 nha

16 tháng 3 2016

Bạn vào SGK đi

10 tháng 10 2016

 

I. DÀN Ý

1. Mở bài:

* Tự giới thiệu:

- Tên, tuổi, chỗ ở, vài nét về gia đình.

- Học lớp..., trường...

2. Thân bài:

* Các hoạt động trong ngày:

+ Buổi sáng:

- Thức dậy lúc mấy giờ? Làm những việc gì?

- Đi học lúc nào? Trường xa hay gần?

+ Buổi trưa:

- Ăn uống, nghỉ ngơi.

+ Buổi chiều:

- Giúp việc gia đình (dọn dẹp nhà cửa, dạy em học...).

- Học và làm bài tập.

- Giải trí.

+ Buổi tối:

- Quây quần cùng gia đình trò chuyện, vui chơi...

- Chuẩn bị bài cho ngày mai.

- Đi ngủ.

3. Kết bài:

* Cảm nghĩ của em:

- Em rất quý thời gian, biết sử dụng thời gian vào những việc có ích.

- Cố gắng rèn luyện nề nếp tốt trong cuộc sống hằng ngày.



 

10 tháng 10 2016

Mỗi người đều dành một ngày của mình cho các hoạt động khác nhau, người thì học tập, người làm việc…Và dưới đây là một ngày hoạt động của em.

Đó là hoạt động của ngày hôm qua, ngày thứ Hai đầu tuần sau hai ngày nghỉ là thứ Bảy và Chủ nhật để bước vào một tuần học tập mới. Em học buổi sáng và buổi học bắt đầu từ lúc bảy giờ vì vậy đồng hồ báo thức của em luôn được đặt lúc sáu giờ sáng. Đúng giờ, đồng hồ báo thức reo vang, em thức dậy và vươn vai tập bài thể dục buổi sáng quen thuộc chỉ trong năm phút. Sau đó em đi đánh răng, rửa mặt sạch sẽ và ăn sáng. Tô mì nấu với trứng đã được mẹ chuẩn bị sẵn đặt ngay ngắn trên bàn đang đợi em.

Sau khi bữa sáng đã xong, em liền thay quần áo em chọn cho mình chiếc áo trắng và quần sẫm mầu vì hôm nay là thứ hai đầu tuần có buổi chào cờ, khăn quàng đỏ, mũ ca nô và sách vở đã được em chuẩn bị từ tối hôm trước. Em chải tóc gọn gàng và đạp xe đến trường. Hôm nay có năm tiết, một tiết chào cờ và bốn tiết học trên lớp. Những tiết học cứ thế trôi qua cho đến tiết cuối cùng, rồi tiếng trống trường đã điểm báo hiệu kết thúc buổi học. Hôm nào cũng vậy cứ đến trưa là cái bụng lại đói meo, nhưng vẫn phải cố gắng đạp xe về nhà. Vì năm tiết nên chúng em về đến nhà cũng khá muộn, về nhà bố mẹ em đã ăn cơm rồi để riêng hai phần ra phần em và chị gái em cũng học cấp ba nên về muộn hơn em. Mẹ giục em đi ăn cơm kẻo đói, em vội vã đi thay quần áo, rửa mặt và ăn cơm trưa.

Sau khi đã ăn no em lên giường đi ngủ khoảng một tiếng và thức dậy tiếp tục ngày hoạt động của mình. Em thức dậy lúc hai giờ chiều, vì chiều nay được nghỉ nên em sẽ ở nhà học bài và giúp mẹ một số công việc nhà. Trời khá là nắng nên tranh thủ khi trời chưa mát, em ngồi vào bàn học xem qua một số bài tập thầy cô giao để giảm bớt gánh nặng bài tập vào buổi tối. Mày mò với đống bài tập nhưng mãi không ra em liền gọi Hương – đứa bạn học cùng lớp ở ngay cạnh nhà em sang và hai đứa cùng giải bài tập. Khi số bài tập đã được giải quyết gần hết, Hương về nhà còn em đi nhổ cỏ vườn rau và tưới rau giúp mẹ.

Thấy trời cũng bắt đầu tối, em quét sân quét nhà sạch sẽ và lấy rau chuẩn bị bữa tối. Chị gái em chuẩn bị ôn thi đại học nên khá bận với việc học tập nên không có nhiều thời gian giúp đỡ bố mẹ. Còn em, chương trình học cũng không phải quá vất vả nên có nhiều thời gian rảnh hơn chị. Bữa tối đã được chuẩn bị xong, em đợi bố mẹ đi làm và chị gái đi học về ăn cơm. Tranh thủ lúc đợi em đi tắm và thu quần áo, gấp xếp gọn gàng vào tủ. Khi mọi người đã về đầy đủ, cả nhà ăn cơm rất vui vẻ, mẹ khen em nhỏ mà đã giúp đỡ được mẹ rất nhiều việc. Chị em thấy vậy tỏ vẻ ganh tỵ với em và bảo: “chẳng qua chị bận học thôi nhé!”, em mỉm cười sung sướng, ăn cơm xong chị gái em nhận việc rửa bát, còn em thì ngồi vào bàn học giải quyết số bài tập còn lại và chuẩn bị sách vở cho ngày mai.

Xong xuôi, em xem ti vi với bố mẹ một lúc rồi đi ngủ sớm để ngày mai thức dậy cho đúng giờ. Đi ngủ em nghĩ về một ngày hoạt động của mình với nhiều việc thật ý nghĩa.

Một ngày hoạt động trôi qua với nhiều việc làm, tuy mệt mỏi nhưng em cảm thấy rất vui vì đã học tập thật hiệu quả và giúp đỡ bố mẹ một số công việc dù rất nhỏ.

15 tháng 12 2021

Câu chuyện xảy ra cách đây hai tháng trước, nhưng mỗi lần nhớ lại, tôi lại cảm thấy mọi thứ như vừa mới xảy ra. Bởi vì đó là lần đầu tiên tôi có một trải nghiệm tuyệt vời như vậy.

Nhân dịp mùng 8 tháng 3, bố, tôi và em Thu đã quyết định sẽ tặng cho mẹ một món quà đặc biệt - đó là một bữa tiệc thịnh soạn do chính tay ba bố con tôi chuẩn bị. Tôi đã lên kế hoạch để nhờ cô Hòa - đồng nghiệp của mẹ giúp đỡ. Cô sẽ rủ mẹ đi mua sắm sau giờ làm để bố con tôi có thời gian chuẩn bị mọi thứ.

Buổi chiều hôm đó, sau khi tan học, tôi cố gắng về nhà thật sớm. Bố cũng đã xin công ty cho về sớm. Lúc về đến nhà, tôi thấy trên bàn đã có một bó hoa rất đẹp. Một bó hoa hồng nhung thật đẹp. Loài hoa tượng trưng cho tình yêu. Tôi thầm nghĩ khi nhận được bó hoa này chắc chắn mẹ sẽ rất hạnh phúc.

Sau khi dọn cất sách vở, tôi liền vào bếp giúp bố. Tôi phụ trách rửa rau, thái thịt và nấu cơm. Còn việc chế biến món ăn sẽ do đảm nhận. Em Thu phụ trách dọn lau dọn bàn ăn, chuẩn bị bát đũa. Hơn hai tiếng đồng hồ trôi qua, ba bố con tôi đã hoàn thành những món ăn mà mẹ thích: sườn xào chua ngọt, đậu kho thịt, canh cá chua ngọt… Những món ăn hấp dẫn, đẹp mắt đã được dọn lên bàn. Ở giữa bàn còn là một lọ hoa hồng do chính tay tôi tự cắm. Sau khi làm xong hết mọi công việc, ba bố con tôi đều đồng ý với nhau rằng công việc quả nội trợ quả thật rất vất vả.

Đến bảy giờ tối, tôi nhắn tin báo cho cô Hòa mọi việc chuẩn bị đã xong. Khoảng mười lăm phút sau thì mẹ đã về đến nhà. Em Thu được giao nhiệm vụ đón mẹ. Khi mẹ bước vào bếp, bố đã cầm bó hoa hồng tặng mẹ. Lúc đó tôi nhìn thấy khuôn mặt của mẹ rất ngạc nhiên, kế tiếp là nụ cười hạnh phúc. Cả gia đình ngồi vào bàn ăn. Mẹ đã rất ngạc nhiên khi nghe tôi kể về quá trình nấu ăn của ba bố con. Chúng tôi cùng nhau ăn cơm thật vui vẻ, mẹ còn khen các món ăn rất ngon. Buổi tối hôm đó, gia đình tôi ngập tràn tiếng cười hạnh phúc.

Đó là lần đầu tiên tôi được trải nghiệm công việc nấu ăn. Nhờ vậy mà tôi nhận ra mẹ đã vất vả như thế nào để nấu cho chúng tôi những bữa cơm ngon. Bởi vậy mà tôi cảm thấy thương và yêu mẹ nhiều hơn.

30 tháng 4 2017

Em chọn một bài viết tiêu biểu của mình, rồi liệt kê ra các phép liên kết: phép thế, phép lặp, phép liên tưởng, phép nối…

25 tháng 11 2016

Biểu cảm về tác phẩm văn học:
Mở bài: Giới thiệu chung về tác phẩm ( Tác giả, tác phẩm, hoàn cảnh sáng tác, hoàn cảnh tiếp xúc)
Thân bài:
* Với tác phẩm tự sự:
- Nêu cảm nghĩ về khái quát về giá trị nội dung và nghệ thuật của tác phẩm.
- Nêu cảm xúc về một số chi tiết, hình ảnh đặc sắc, tình huống, nhân vật.
- Từ các chi tiết, hình ảnh, nhân vật trong tác phẩm liên tưởng, tưởng tượng hoặc suy ngẫm với con người, cuộc sống ngoài đời hoặc với những tác phẩm khác cùng chủ đề, cùng tác giả.
* Với tác phẩm trữ tình:
- Nêu cảm nghĩ theo trình tự các phần, các ý, hoặc theo mạch cảm xúc của tác phẩm ở hai phương diện nội dung và nghệ thuật.
- Nêu cảm xúc về chi tiết hình ảnh đặc sắc nhất trong tác phẩm , liên tưởng, so sánh với các tác phẩm khác cùng chủ đề hoặc cùng tác giả.
Kết bài: Khẳng định lại cảm xúc về tác phẩm.
( Có thể đặt tác phẩm trong mối quan hệ hiện tại – tương lai để thấy tác dụng ý nghĩa của tác phẩm với bạn đọc, với bản thân)
* Lưu ý:
- Trong quá trình nêu cảm nghĩ phải bám sát những chi tiết, hình ảnh trong tác phẩm ; cảm xúc luôn đi kèm với dẫn chứng, không nêu cảm xúc chung chung.
- Để cảm nghĩ thêm sâu sắc có thể liên hệ với hoàn cảnh ra đời của tác phẩm, liên hệ so sánh với các tác phẩm cùng chủ đề.
- Cảm nghĩ phải sâu sắc, chân thành.
- Câu văn bộc lộ cảm xúc nên đặt ở đầu đoạn văn hoặc cuối đoạn văn

25 tháng 11 2016

Biểu cảm về thiên nhiên, cảnh vật: dòng sông, cây cối, cánh đồng, mùa trong năm...
Mở bài: Giới thiệu chung về đối tượng (cây,hoa, quả, cảnh thiên nhiên...)
Thân bài:
- Hình dung đặc điểm gợi cảm của thiên nhiên, cảnh vật trong thời gian, không gian cụ thể để bộc lộ tình cảm của mình về đối tượng yêu thích.( Có sử dụng yếu tố miêu tả)
VD: Cây: rễ, thân, lá, hoa, quả...
- Suy nghĩ về mối quan hệ của thiên nhiên, cảnh vật đối với cuộc sống con người
+ Thân thuộc, gắn bó, có ích lợi với con người như thế nào?
+ Gắn bó với những lứa tuổi nào?
- Suy nghĩ về quan hệ của thiên nhiên, cảnh vật đối với người viết.
+ Tình cảm, cảm xúc như thế nào?
+ Gợi những kỉ niệm thân thiết gắn bó nào?
- Thiên nhiên, cảnh vật gợi cho mình liên tưởng gì về cuộc sống? Con người? Về tình cảm quê hương, trường lớp, gia đình?
Kết bài: Khẳng định tình cảm của mình đối với thiên nhiên, cảnh vật.

Biểu cảm về sự vật, về con người: món quà, đồ vật, người thân...
Biểu cảm về sự vật:
Mở bài: Giới thiệu sự vật con người định biểu cảm.
Nêu cảm nghĩ chung về đối tượng.
Thân bài:
1. Hoàn cảnh, lí do có sự vật ( Được tặng nhân ngày sinh nhật, được mua đầu năm học, đựơc người nào đó làm cho, tự làm...)
2. Hồi tưởng những cảm xúc khi tiếp xúc với sự vật:
- Nhớ lại những đặc điểm gợi cảm của sự vật : Hình dáng, màu sắc, chất liệu, các bộ phận....
- Tình cảm, cảm xúc trước những đặc điểm đó.
3. Tình cảm, sự gắn bó đối với sự vật đó:
- Tình cảm đối với sự vật : Yêu quý, nâng niu, chăm sóc, giữ gìn....
- Hoặc từ sự vật ấy nhớ tới tình cảm của người thân, bạn bè...
Kết bài: Khẳng định tình cảm về đối tượng.
Biểu cảm về con người:
Mở bài: Giới thiệu chung về đối tượng biểu cảm ( TT hoặc GT)
Cảm nghĩ ban đầu.
Thân bài:
1. Hình dung về đặc điểm gợi cảm của đối tượng để bộc lộ cảm xúc : hình dáng, mái tóc, làn da, nụ cười, giọng nói... qua quan sát, liên tưởng, suy ngẫm hoặc hồi tưởng đặc điểm để gợi cảm xúc ( nếu người đó đang ở xa, đi xa )
2. Bộc lộ tình cảm , cảm xúc , suy nghĩ qua việc làm, hành động, cử chỉ, tính cách của người đó thông qua quan hệ đối xử với mọi người xung quanh, với bản thân người viết.
3. Sự gắn bó của người ấy với bản thân em:
- Trong cuộc sống hàng ngày.
- Hồi tưởng kỉ niệm gắn bó của người viết với người đó.
-> Bộc lộ tình cảm của người viết: Nhớ nhung, yêu quý, kính trọng, biết ơn...
3. Bộc lộ tình cảm với đối tượng qua một tình huống nào đó: liên tưởng ,tưởng tượng hướng đến tương lai -> bộc lộ cảm xúc.
Kết bài: Khẳng định tình cảm với đối tượng.
Có thể hứa hẹn, mong ước.

Biểu cảm về tác phẩm văn học:
Mở bài: Giới thiệu chung về tác phẩm ( Tác giả, tác phẩm, hoàn cảnh sáng tác, hoàn cảnh tiếp xúc)
Thân bài:
* Với tác phẩm tự sự:
- Nêu cảm nghĩ về khái quát về giá trị nội dung và nghệ thuật của tác phẩm.
- Nêu cảm xúc về một số chi tiết, hình ảnh đặc sắc, tình huống, nhân vật.
- Từ các chi tiết, hình ảnh, nhân vật trong tác phẩm liên tưởng, tưởng tượng hoặc suy ngẫm với con người, cuộc sống ngoài đời hoặc với những tác phẩm khác cùng chủ đề, cùng tác giả.
* Với tác phẩm trữ tình:
- Nêu cảm nghĩ theo trình tự các phần, các ý, hoặc theo mạch cảm xúc của tác phẩm ở hai phương diện nội dung và nghệ thuật.
- Nêu cảm xúc về chi tiết hình ảnh đặc sắc nhất trong tác phẩm , liên tưởng, so sánh với các tác phẩm khác cùng chủ đề hoặc cùng tác giả.
Kết bài: Khẳng định lại cảm xúc về tác phẩm.
( Có thể đặt tác phẩm trong mối quan hệ hiện tại – tương lai để thấy tác dụng ý nghĩa của tác phẩm với bạn đọc, với bản thân)
* Lưu ý:
- Trong quá trình nêu cảm nghĩ phải bám sát những chi tiết, hình ảnh trong tác phẩm ; cảm xúc luôn đi kèm với dẫn chứng, không nêu cảm xúc chung chung.
- Để cảm nghĩ thêm sâu sắc có thể liên hệ với hoàn cảnh ra đời của tác phẩm, liên hệ so sánh với các tác phẩm cùng chủ đề.
- Cảm nghĩ phải sâu sắc, chân thành.
- Câu văn bộc lộ cảm xúc nên đặt ở đầu đoạn văn hoặc cuối đoạn văn