K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

4 tháng 8 2018

Đáp án: B

Giải thích:

(SGK – trang 82)

21 tháng 12 2020

Phong kiến phương Bắc thực hiện chính sách về kinh tế để vơ vét, bóc lột nhân dân ta là: bóc lột và cống nạp nặng nề, cưỡng bức nhân dân cày cấy, cướp ruộng đất, thực hiện chính sách đồn điền, độc quyền về muối và sắt cùng với quan lại bạo ngược tham ô ra sức bóc lột dân chúng để làm giàu.

13 tháng 1 2022

chọn  D

13 tháng 1 2022

d

29 tháng 8 2017

Đáp án B

Trong cuộc khai thác thuộc địa lần thứ hai (1919 – 1929), về tài chính, ngân hàng Đông Dương nằm quyền chỉ huy nền kinh tế Đông Dương, phát hành tiền giấy và cho vay lãi

16 tháng 4 2019

Đáp án B

Trong cuộc khai thác thuộc địa lần thứ hai (1919 – 1929), về tài chính, ngân hàng Đông Dương nằm quyền chỉ huy nền kinh tế Đông Dương, phát hành tiền giấy và cho vay lãi.

12 tháng 7 2017

Đáp án B

Ngân hàng Đông Dương nắm quyền chỉ huy toàn bộ nền kinh tế Đông Dương thông qua việc phát hành tiền giấy và cho vay lãi

12 tháng 3 2022

B

24 tháng 10 2023

Các chính sách khai kinh tế của thực dân Pháp trong giai đoạn khai thác thuộc địa lần thứ nhất (1897-1914) ở Đông Dương được xem là vơ vét sức người, sức lao động của người dân bản xứ vì một số lý do chính sau đây:

- Thuế và khấu trừ nặng nề: Thực dân Pháp áp đặt nhiều loại thuế và khấu trừ lên người dân Đông Dương. Các thuế này, bao gồm thuế đất, thuế thu nhập, thuế thương mại, thuế tiêu dùng và thuế quân sự, làm gia tăng gánh nặng tài chính đối với dân cư, đặc biệt là người nông dân.

- Sử dụng lao động miễn phí: Thực dân Pháp tận dụng lao động miễn phí của người Đông Dương để xây dựng cơ sở hạ tầng và các dự án công trình khác nhau. Người dân bản xứ bị ép buộc phục vụ trong quân đội công việc và tham gia xây dựng các cơ sở hạ tầng mà họ không được trả lương.

- Khai thác tài nguyên thiên nhiên: Thực dân Pháp khai thác một số tài nguyên thiên nhiên của Đông Dương mà không trả bất kỳ giá trị công bằng nào cho người dân bản xứ. Các sản phẩm như cao su, quặng mỏ, gỗ, và các nguyên liệu khác đã được xuất khẩu về Pháp với mức giá rất thấp so với giá trị thực tế.

- Áp dụng hệ thống khai thác đồn điền: Thực dân Pháp đã áp dụng hệ thống đồn điền (plantation) để sản xuất hàng hoá thương mại như cao su, cà phê, tiêu, và cao cấp hơn là đường mía. Hệ thống này dựa vào lao động nô lệ hoặc lao động rẻ tiền của người bản xứ để tạo ra lợi nhuận cao cho thực dân Pháp.

-> Tất cả những điều này đã tạo ra một tình trạng bất công và sự bóc lột đối với người dân Đông Dương. Người dân bản xứ phải làm việc nhiều và nhận ít, trong khi lợi nhuận và tài nguyên của vùng này chảy vào túi của thực dân Pháp. Do đó, các chính sách khai kinh tế của thực dân Pháp trong giai đoạn này thường được xem là vơ vét sức người và sức lao động của người dân Đông Dương.