Văn bản 1:
Cái Mĩ có một anh bộ đội thật đẹp. Đấy là một anh bộ đội bằng đất mẹ mới mua cho Mĩ ở phiên chợ huyện hôm qua. Anh bộ đội mới về nhà Mĩ được một lúc, phải, chỉ được một lúc thôi mà cái thế giới trẻ con khắp xóm Mít đều bàn tán, nắc nỏm, ước ao...
Bọn con gái thì cho là anh bộ đội rất hiền và xinh bởi lẽ anh ta chỉ bằng củ khoai dong, hai chấm mắt đen láy, lại có cái má hồng, cái miệng nhỏ lúc nào cũng mỉm cười với chúng nó. Bộ quần áo thì xanh ngắt như thể áo con cánh cam. Mà mũ cũng có đủ huy hiệu sao vàng hẳn hoi nữa kia. Ôi, nom đến là xinh!
Nhưng bọn con trai thì cho rằng anh bộ đội này nom rất oách, bởi lẽ rõ ràng lúc nào anh cũng mang một khẩu súng trước ngực. Mà súng tiểu liên hẳn hoi nhé! Sau lưng ụ lên cái ba lô, chắc hẳn nhiều thứ nặng lắm. Hai con mắt cứ nhìn rất thẳng vào chúng nó. Còn đôi chân thì lúc nào cũng đứng nghiêm như thể sắp đi duyệt binh. Giả dụ ai mà hô “một, hai” chắc hẳn anh ta có thể đi đều bước ngay lập tức. Oách thế kia chứ!
Lũ trẻ con xúm xít lại, đứa nào cũng muốn xem, muốn sờ vào cái áo cánh cam, cái mũ có sao vàng, cái súng đen trũi và sờ cả vào khuôn mặt nho nhỏ hồng hồng của anh ta nữa. Thật là một anh chàng dễ dãi, đứa nào cầm đến, anh ta cũng mỉm cười tươi tỉnh, một nụ cười lành như đất! Nhưng cái Mĩ thì thật là khắt khe. Nó chỉ cho mỗi đứa cầm xem một tí, vừa đủ để nó khoe xong một câu: “Của tao đấy! Đẹp không?” Chỉ một loáng vậy thôi, rồi nó đòi anh bộ đội của nó ngay lại, như sợ anh ấy cười với bọn nó quá lâu.
Văn bản 2
Trên “khuôn mặt” đáng yêu của cô bạn đồng hồ là đại gia đình số và các anh em nhà kim đồng hồ. Xung quanh mặt đồng hồ, các con số từ 1 đến 12 đứng thành vòng tròn như đang chơi trò mèo đuổi chuột. Các anh em nhà kim đồng hồ mới thật là hay. Bác kim giờ áo đỏ, chậm chạp, nặng nề lê từng bước khó khăn. Bác như người đã đứng tuổi, bước đi không còn nhanh nhẹn nữa. Anh kim phút màu xanh lam nhẹ nhàng đi từng bước một chậm rãi. Anh chính là một chàng thanh niên khỏe mạnh mà không hấp tấp. Bạn kim giây diện bộ váy hồng thật nhí nhảnh. Bạn hệt như một đứa trẻ tinh nghịch nhưng hoạt bát và hiếu động, luôn chạy trước các anh. Còn em kim vàng bé nhất nhưng lại… “lười” nhất. Em chẳng hề nhích chân. Tuy vậy thôi chứ em có ích lắm đấy. Em là kim hẹn giờ.
Cô bạn của tôi làm việc suốt ngày đêm mà không biết mỏi. Mỗi sáng sớm, bằng bài hát quen thuộc và giọng hát trong trẻo, cô luôn gọi tôi đón chào một bình minh tuyệt vời. Từng giờ, từng phút, tôi đều được biết nhờ khuôn mặt ngộ nghĩnh của cô. Đặc biệt, các con số và kim đều được tráng một lớp dạ quang nên trong đêm tối, tôi cũng nhìn được dễ dàng. Không những thế, đồng hồ còn là một người bạn thân thiết của tôi. Âm thầm ngày qua ngày, bằng những tiếng tích tắc đều đặn, bạn luôn nhắc nhở tôi rằng “Thì giờ là vàng bạc”.
a. Theo em, hai văn bản trên miêu tả sinh động vì sao?