VE
Đã qua rồi cái tuổi bắt ve, chuồn chuồn, đi thơ thẩn suốt ngày trong công viên, dọc bờ sông đón nắng, đón gió và hái từng ôm hoa dại trắng. Rồi suốt mấy hôm nay, ve đầu mùa đã gọi.
Trên những tầng cây xanh, tiếng ve trong veo như những hạt sương mai đậu long lanh trên ngọn cỏ dịu dàng. Như từ trong xa vắng, tiếng ve gợi nhớ những miền kỉ niệm đã thật xa, khuất lấp ở đâu đó tận những vũng sâu tâm hồn. Giữa thế giới của đời sống hiện đại, nhịp sống gấp gáp, ồn ã và xô bồ, con người như những con ong thợ miệt mài trong cuộc mưu sinh quên ngày tháng, thì tiếng ve đầu mùa cơ chừng như lạc lõng kia lại nhen lên một ngọn lửa nhỏ ấm áp, làm dịu đi những tất bật vô thường.
Thường những ngày ve đầu mùa gọi khan trên phố, tôi dậy thật sớm để đón tiếng kêu thương nhẫn nại mơ hồ mọc lên từ trong đám sương mù. Bầy ve sầu đã dậy từ rất sớm, rồi đánh thức phố phường bằng dàn hợp xướng râm ran. Tiếng v e âm vọng kéo dài mênh mông như một đoản khúc. Lời ca vô tư ấy mê hoặc cả đám mặc ly hoa trắng từng cánh nhỏ, nở khiêm nhường dưới chân người đi. Với tuổi học trò, tôi hiểu tiếng ve kia là bước khởi hành mùa hạ. Rồi sau đó tưng bừng hay lặng lẽ chia tay dưới nắng sân trường. Rồi niềm lưu luyến còn sót lại trong những trang lưu bút học trò. ... Những gì chưa nói được, còn e ngại, những gì đã nói rồi mà chưa hết, những gì quá đỗi thân thương, trong sáng vô ngần của tuổi học trò ... sẽ được nói hết kể từ khi tiếng ve đồng ca xao xuyến sân trường.
Không phải là những ngẫu hứng mà là cuộc sống với những quy ước, sự tuân thủ theo quy luật của vũ trụ, để mỗi năm chỉ có một lần ve sầu xao xuyến gọi hè lên ...
Có lẽ ve là những ca sĩ độc đáo nhất của mùa hạ. Trong màu xanh và sương mù, tiếng kêu như là lời nói phong kín một niềm tâm sự riêng tây. Sau lời hát nồng nàn của những chú ve sầu cánh mỏng, ta chợt nghe lòng mình ấm lại những kỉ niệm xưa.
Tìm và ghi lại những từ ngữ, hình ảnh tả tiếng ve trong bài.