các bạn viết cho mình lời bài hát:
-giấc mơ xưa và cây diệp anh đào
thì mình tích cho nhớ thật nhanh nhé
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Grandpa is very dear to me. During his childhood, his image was the most beloved image in his mind. He let me eat, lulled him to sleep, taught him to draw houses, play games with him. But now he is no longer with me. He left a quiet Sunday afternoon. Although he died, but he still expects the miracle to happen, he can return and I met him in a dream.
That day, I learned very tired to go to bed early. After closing my eyes, I found myself deep in sleep. Suddenly he appeared in the garden of his father's home. That is the garden. The corner of the garden is the sweet potato that he often eats for his children. The leaves are still green and the branches appear small green, blue. In the garden is the tree is a pinkish tree that most foreigners. Then two mother-of-pearl pomelos, where the wormwood grows close to the ground, the long willow to the flowering mango tree remains as it was when she was young, in the countryside with her grandfather. In this garden, he and his children took care of the trees for them to grow, flowering, results. He taught me valuable work, it is fun, pride to see the tree to care for the first sweet fruit. Look at the garden, how many memories with his grandfather rushed back in his mind. I miss him so suddenly and suddenly I call - a call from the heart, I call loudly: Grandpa! Suddenly he appeared. For not believing in his eyes, he raised his hand to rub his eyes. And he called out: bite his dog, you here. That is your dear voice. The voice that was lost now comes back to me. I ran to him quickly. At that time my mouth was laughing and my eyes filled with tears. I kneed in his lap, crying loudly. He rubbed his head lightly: Do not cry anymore, do not cry anymore, he is here. I looked up at him. His hair was silver as white. I remember when he was playing his hair every time, he asked again: What is your hair white?
Although he left, he finally understood, before he left he left her two gifts. The gift of intellectuals, he left but I still see his soul is with him. And the gift was a small garden that he cared for when he was alive. And I always believed that: Though he was no longer alive, his soul would still be present at my side, with the orchard full of fruit he planted.
Grandpa is very dear to me. During his childhood, his image was the most beloved image in his mind. He let me eat, lulled him to sleep, taught him to draw houses, play games with him. But now he is no longer with me. He left a quiet Sunday afternoon. Although he died but I still expect the miracle happened, the tube can return and I met him in a dream.
That day, I learned very tired to go to bed early. After closing my eyes, I found myself deep in sleep. Suddenly he appeared in the garden of his father's home. That is the garden. The corner of the garden is the sweet potato that he often eats for his children. The leaves are still green and the branches appear small green, blue. In the garden is the tree is a pinkish tree that most foreigners. Then two mother pomelos, where tamarind trees grow close to the ground, both plowed long leaves to the mango flowers are still the same as when he was little, in the countryside with his grandfather. In this garden, he and his children took care of the trees for them to grow, flowering, results. He taught me valuable work, it is fun, pride to see the tree to care for the first sweet fruit. Look at the garden, how many memories with his grandfather rushed back in his mind. I miss him so suddenly and suddenly I call - a call from the heart, I call loudly: Grandpa! Suddenly appeared slowly. For not believing in his eyes, he raised his hand to rub his eyes. And he called out: bite his dog, you here. That is your dear voice. The voice that was lost now comes back to me. I ran to him quickly. At that time my mouth was laughing and my eyes filled with tears. I kneed in his lap, crying loudly. He rubbed his head lightly: Do not cry anymore, do not cry anymore, he is here. I looked up at him. His hair was silver as white. I remember when he was playing his hair every time, he asked again: Why is your hair so white?
Although he left, he finally understood, before he left he left her two gifts. The gift of intellectuals, he left but I still see his soul is with him. And the gift was a small garden that he cared for when he was alive. And I always believed that: Though he was no longer alive, his soul would still be present at my side, with the orchard full of fruit he planted.
Ta là mẹ của Thánh Gióng, năm nay đã già rồi, ấy vậy mà trong lòng vẫn không nguôi nhớ về đứa con trai yêu quý của ta. Chuyện về đứa con trai này mãi là kỉ niệm trong lòng ta.Thuở ấy, cách đây cũng ngót mấy chục năm trời, vợ chồng ta sống ở một vùng quê yên bình, cánh đồng xanh rì thẳng cánh cò bay, lợn gà đầy chuồng, nói chung cuộc sống thì đầy đủ và no ấm, hơn thế những người bà con xóm giềng cũng vô cùng tốt bụng. Hai vợ chồng ta ngày đêm mong mỏi có mụn con vui vầytuổi già.Ngày ngày, ta ra đồng chăm sóc ruộng lúa, vườn khoai cho đỡ buồn. Một hôm ra đồng, ta nhìn thấy một vết chân rất to, to gấp mấy lần người thường, lúc đầu ta còn lo lo nhưng chợt nhớ xóm làng ta từ xưa đến nay vốn rất thanh bình thì có điều gì khiến ta phải lo lắng đâu chứ. Trí tò mò nổi lên, ta liền đặt ngay bàn chân của mình lên để ướm thử. Sau đó mải miết với công việc của mình. Về nhà ta cũng quên khuấy đi sựviệc đó. Cho đến một thời gian sau, chợt một hôm ta thấy người khang khác và ta biết mình đã có mang. Ta sung sướng báo tin cho ông lão, ông lão cũng vô cùng mừng rỡ. Hai vợ chồng ta nâng niu chăm sóc đứa trẻ trong bụng cầu mong cháu khoẻ mạnh, lành lặn như bao đứa trẻ khác. Tháng thứ 9 trôi qua vẫn chưa thấy cháu chào đời vợ chồng ta vô cùng lo lắng, nhưng rồi cứ chờ đợi và cho đến tháng mười hai thì Gióng ra đời. Vợ chồng ta vui mừng khôn xiết. Gióng ra đời khoẻ mạnh, tuấn tú lạ thường, hai vợ chồng đặt biết bao hi vọng vào nó. ấy vậy mà đến năm lên ba tuổi Gióng vẫn chẳng biết nói, biết cười, biết đi, cứ đặt đâu là ngồi đó, trong khi bằng tuổi đó lũ trẻ hàng xóm đã biết chạy nhảy khắp nơi. Hai vợ chồng ta rất buồn, ngày đêm cầu khấn trời phật cho đứa con độc nhất của ta mau chóng được như những đứa trẻ khác.Thế rồi bỗng đâu quân giặc kéo sang xâm lược nước ta, chúng kéo đến đông nghìn nghịt, cuộc sống đang yên bình bỗng bị khuấy động, nhà nhà lo sợ, người người lo sợ, mọi người chuẩn bị đồ khô để chạy giặc. Trong tình cảnh đó nhà vua sai sứ giả đi khắp nơi tìm người tài đi đánh giặc cứu nước.Sứ giả về tận đến làng ta rao gọi người tài. Ta nhớ hôm đó, hai vợ chồng đang ngồi bàn tính xem nếu đi chạy giặc sẽ phải mang theo thứ gì thì Gióng đang nằm trên giường bỗng cất tiếng nói rất mạch lạc:- Mẹ ơi! Ra mời sứ giả vào đây, con có chuyện muốn nói.Hai vợ chồng giật mình ngơ ngác, rồi chợt sung sướng reo lên:- Con đã nói được rồi ư Gióng, cha mẹ mừng lắm, nhưng con còn bé thế này thì làm được gì mà mời sứ giả, không khéo mang tội khi quân.Nói vậy nhưng thấy ánh mắt cương quyết của Gióng, ta vẫn chạy ra mời sứ giả vào trong bụng vừa mừng lại vừa lo.Sứ giả bước vào căn nhà đơn sơ của ta đưa mắt nhìn xung quanh có ý muốn biết mặt người tài nhưng nhìnmãi mà chỉ thấy cậu bé ba tuổi đang nằm trên giường, sứ giả có vẻ nghi ngờ nhưng vừa lúc đó Gióng lên tiếng, giọng đầy quả quyết:- Ông hãy về bẩm báo với đức vua sắm cho ta một con ngựa sắt, một cái roi sắt và một tấm áo giáp sắt, ta sẽ ra tay tiêu diệt lũ giặc này. Mang đến đây càng nhanh càng tốt.Sứ giả vẫn tỏ ý nghi ngờ, thằng bé nhà ta bỗng vùng đứng dậy, khuôn mặt đầy nghiêm nghị:- Ông hãy tin ở ta, ta không phải là một đứa trẻ bình thường.Nghe Gióng nói vậy, sứ giả lập tức đi ngay. Lúc này, Gióng quay sang bảo ta:- Mẹ xuống nấu cho con một nồi cơm to để con ăn còn chuẩn bị đi đánh giặc.Đến lúc này, ta chợt hiểu dường như Gióng không phải là một người bình thường, có lẽ nó là con Ngọc Hoàng xuống cứu giúp dân làng. Nghĩ vậy, ta vội vàng xuống bếp nấu một nồi cơm to, bưng lên cho Gióng ăn, kì lạ thay Gióng ăn chỉ một loáng đã hết bay nồi cơm và mỗi lúc ta thấy Gióng lớn lên một ít. Chỉ trong vài ngày Gióng lớn gấp 10 lần hôm trước, quần áo may chẳng kịp bởi chỉ một loáng đã chật không mặc nổi.Chỉ trong một thời gian ngắn bao nhiêu lương thực ta dự trữ đã hết veo, bà con láng giềng biết tin Gióng nhận lời đi đánh giặc nên vui vẻ mang gạo, cà sang nhà và giúp ta thổi cơm cho Gióng ăn. Gióng ăn không biết no, người to lớn như một tráng sĩ.Một hôm cả nước nhận được tin quân giặc đã đến núi Trâu, tình hình đất nước rất nguy kịch. Tất cả mọi người từ già đến trẻ ai ai cũng hoảng hốt, lo sợ. Đúng lúc đó, sứ giả mang những thứ Gióng yêu cầu đến nhưng khổ một nỗi lúc này Gióng đã to lớn gấp mười lần hôm sứ giả gặp nên chẳng thứ gì còn vừa với nó
cả. Những thứ đó chỉ như thứ đồ chơi đối với nó. Sau mấy lần làm đi làm lại Gióng mới chọn cho mình thứ phù hợp còn những cái khác Gióng khẽ bẻ đã vỡ vụn, và áo giáp sắt mặc vào khẽ cựa đã bung.Sau khi đã mặc áo giáp sắt, cầm roi, nhảy lên mình ngựa, lúc này Gióng thật oai phong lẫm liệt, nó chẳng còn giống đứa trẻ lên ba như trước. Nó chắp tay từ biệt hai vợ chồng ta:- Vì đất nước con ra đi đánh giặc và không biết đến khi nào trở lại. Cha mẹ ở quê nhà cố gắng giữ gìn sứckhoẻ.Quay sang bà con láng giềng, lúc này cũng đến rất đông để chia tay, nó cũng chắp từ biệt mọi người và nócòn nói:- Nếu cháu không trở về nhờ bà con láng giềng chăm sóc cha mẹ cháu lúc tuổi già sức yếu. Chúc cha mẹ và bà con mạnh khoẻ bình yên!Nghe nó nói vậy, ta không cầm được nước mắt nhưng cũng vô cùng tự hào vì con ta đang làm một việc vô cùng lớn lao.Chào mọi người xong nó thúc ngựa phi thẳng ra ngoài trận đánh. Ngựa đi đâu phun lửa đỏ rực ra đến đó. Nó đón đầu lũ giặc đánh cho chúng tơi bời, và chỉ trong chốc lát quân giặc đã bị tiêu diệt gần hết. Đúng lúc đó chiếc roi sắt trong tay nó gẫy làm đôi, lũ giặc hí hửng định xông lên nhưng Gióng đã nhanh tay nhổ khóm tre bên cạnh. Quật túi bụi vào lũ giặc, lũ giặc không kịp chống trả. Một thời gian sau quân giặc đã bị Gióng tiêu diệt chẳng còn một bóng nào nữa.Ta nghe tin Gióng đã tiêu diệt được quân giặc trong lòng xiết bao vui mừng, và mong nó trở về nhưng chờ mãi không thấy con đâu, đến sau này ta mới biết nó chính là con trai Ngọc Hoàng xuống giúp dân làng nay hoàn thành nhiệm vụ đã bay về trời.Thấm thoát đã bao năm trôi qua nhưng trong lòng ta vẫn không nguôi nhớ về đứa con ấy, dẫu vậy ta rất vui vì con trai ta đã trở thành vị anh hùng dân tộc được mọi người ghi nhớ.
chu vi vườn cây là :
(15,62 + 8,4) x 2 = 48,04 (m)
diện tích vườn cây là :
18,62 x 8,4 = 156,408 (m2)
đáp số : chu vi : 48,04m
diện tích : 156,408m2
Chu vi khu vườn là \(\left(15,62+8,4\right)x2=48,04\)m
Diện tích khu vườn là \(15,62x8,4=131,208\)m2
Hình ảnh so sánh này nhằm chỉ sự vĩ đại , công lao to lớn của Bác Hồ . Khẳng định 1 điều rằng Bác đã cống hiến 79 mùa xuân của mình cho độc lập dân tộc . Bác không bao giờ nghĩ cho bản thân mình , lúc nào cũng chỉ nghĩ cho dân tộc , đất nước . Khi dân chưa được ấm no , trẻ em chưa được cắp sách tới trường thì Bác làm sao có thể ngủ yên . Tóm lại , hình ảnh so sánh được tác giả sử dụng rất tinh tế , khiến cho người đọc cảm nhận được công lao của BÁC
k cho mk nha
Hok tốt !
Bn ko nên đăng những câu hỏi ko liên quan tới toán!
lên mạng mà tra đồ điên