Đọc văn bản sau và thực hiện các yêu cầu bên dưới:
NGƯỜI ĂN XIN
Một người ăn xin đã già. Đôi mặt ông đỏ hoe, nước mắt ông giàn giụa, đôi môi tái nhợt, áo quần tả tơi. Ông chìa tay xin tôi.
Tôi lục hết túi nọ đến túi kia, không có lấy một xu, không có cả khăn tay, chẳng có gì hết. Ông vẫn đợi tôi. Tôi chẳng biết làm thế nào. Bàn tay tôi run run nắm chặt lấy bàn tay nóng hổi của ông:
- Xin ông đừng giận cháu! Cháu không có gì cho ông cả.
Ông nhìn tôi chăm chăm đôi môi nở nụ cười:
- Cháu ơi, cảm ơn cháu! Như vậy là cháu đã cho lão rồi.
Khi ấy tôi chợt iểu ra: cả tôi nữa tôi cũng vừa nhận được một cái gì đó của ông.
(Theo Tuốc- ghê- nhép)
Câu 1: Xác định phương thức biểu đạt chính của văn bản?
Câu 2: Tác giả muốn gửi đến bài học gì từ văn bản trên?
Câu 3: Câu: "Cháu ơi, cảm ơn cháu!". Nó thuộc thành phần biệt lập nào? Nêu khái niệm.
Câu 1: Phương thức biểu đạt chính của văn bản này là qua việc miêu tả và hội thoại giữa hai nhân vật - người ăn xin già và người viết - để tạo ra một tình huống đầy cảm động và sâu sắc.
Câu 2: Tác giả muốn gửi đến bài học về lòng nhân ái, sự nhân từ và ý thức về sự đồng cảm và chia sẻ với những người có hoàn cảnh khó khăn hơn. Dù không có gì để cho đi, nhưng hành động nhỏ như một lời an ủi và sự chia sẻ tình cảm cũng có ý nghĩa lớn lao trong lòng người khác.
Câu 3: Câu "Cháu ơi, cảm ơn cháu!" thuộc thành phần biệt lập của văn bản. Trong ngữ cảnh của đoạn văn, câu này là phản ứng của người ăn xin già sau khi người viết đã thể hiện sự đồng cảm và chia sẻ với ông. Thành phần biệt lập là một phần của văn bản được nhấn mạnh để tạo nên một hiệu ứng tâm lý hoặc truyền đạt một thông điệp quan trọng. Trong trường hợp này, câu này là một phản ứng đầy lòng biết ơn và gửi đi một thông điệp tích cực về sự đồng cảm và giúp đỡ.