K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

Đang mê man trong giấc ngủ ,Lan mơ màng nhìn thấy một bóng đen đứng cạnh giường, qua chiếc mùng mờ ảo Lan không nhìn rõ được gì chỉ thấy một cặp mắt đỏ rực đang nhìn chằm chằm vào cô ,bóng đen bỗng dưng chồm tới chộp lấy Lan , Lan giật mình tỉnh dậy mồ hôi đỗ đằm đìa trên chán ,hồi lâu cô tự trấn an mình “ thì ra chỉ là giấc mơ “ , cô nhìn đồng hồ thì thấy đã 6h sáng...
Đọc tiếp

Đang mê man trong giấc ngủ ,Lan mơ màng nhìn thấy một bóng đen đứng cạnh giường, qua chiếc mùng mờ ảo Lan không nhìn rõ được gì chỉ thấy một cặp mắt đỏ rực đang nhìn chằm chằm vào cô ,bóng đen bỗng dưng chồm tới chộp lấy Lan , Lan giật mình tỉnh dậy mồ hôi đỗ đằm đìa trên chán ,hồi lâu cô tự trấn an mình “ thì ra chỉ là giấc mơ “ , cô nhìn đồng hồ thì thấy đã 6h sáng ,định bụng ngủ thêm tí nữa thì bỗng cô nghe tiếng gõ cửa dồn dập phía bên ngoài ,lúc này Quân cũng giật mình thức dậy ,dụi dụi mắt hỏi Lan :
– Ai gõ cửa dữ vậy em ?
– Em cũng không biết nữa ,để em ra xem sao .
Lan vội bước xuống giường ,thắp cây đèn dầu lên rồi bước ra mở cửa ,cánh cửa vừa hé mở Lan như chết điếng người đánh rơi cả chiếc đèn trên tay,cô vội khép cửa thật nhanh rồi tựa người giữ chặt cánh cửa ,miệng cô ú ớ :” Ma .. ma …cứu ..em ..cứu …em anh ơi “ ,nghe thấy tiếng la thất thanh của Lan ,Quân liền chạy thật nhanh ra ,lo lắng hỏi :
– Có chuyện gì vậy em ?
Lan sợ tái xanh mặt mài , lắp bắp trả lời :
– Ma .. ma .. anh ơi .
Quân vẫn chưa kịp định thần thì lại có tiếng vỗ cửa rất mạnh vang lên ,kèm theo giọng nói của một người đàn ông :
– Lan mở cửa ra , tao Hùng nè … chồng con Nhung nè ,biết mày về nên tao qua thăm mày đây ,sẵn tiện nói với mày ít chuyện , đi tỉnh mấy năm mà mày quên mặt tao rồi hả .mày mở cửa ra coi .
Lan vẫn đang rất hoảng sợ không biết làm thế nào thì người đàn ông đó lại nói tiếp :
– Trời sáng bét rồi mà mày còn định ngủ nữa hả ?
Lúc này Quân mới chợt hiểu ra vấn đề ,rồi quay sang nói với Lan :
– Đúng rồi em ,em thử nghĩ đi trời đã sáng rồi thì làm gì có ma , mở cửa ra xem sao đã .
Lan nhìn Quân suy nghĩ một hồi bình tĩnh rồi mới từ từ hé cửa ra ,phía bên ngoài đúng thật là Hùng chồng của Nhung ,nhìn vẻ mặt anh ta Lan vẫn cảm thấy rất sợ , Lan lúc này giữ thái độ thận trọng ,mở cửa xong là nép sau Quân ngay . Lan ấp úng :
– Anh là người hả ?
Hùng tỏ ra khó hiểu ,lớn giọng :
– mày khùng hả , chẳng lẽ là ma . rồi mày không định cho tao vô nhà hả ?
Lan ngượng ngùng đáp :
– Dạ em xin lỗi , Anh vào nhà chơi … để em ra sau pha ít trà nóng .
Lan định quay lưng đi thì Hùng ngăn lại :
– Thôi ,thôi …trà nước gì tao qua thăm mày chút ,nói ít chuyện rồi tao đi liền à .
Hùng cởi cái nón tay bèo xuống ,làm lộ rõ làn da rám nắng đặc trưng của người dân miệt vườn chính hiệu , nhìn không có vẻ gì là đáng sợ ,thấy vậy Lan cũng đỡ được phần nào lo lắng . Hùng bước vào nhà ngồi xuống bộ ván ngựa , anh phẩy phẩy cái nón cho khô mồ hôi một hồi rồi nói :
– Chiều hôm qua , tao đang cuốc mấy dòng khoai ở mé bờ đê thì thấy mày đang trên đường đi về nhà , tao định gọi lại nói chuyện chút mà không kịp nên thôi để sáng nay qua nói luôn nè . chuyện là vầy , hôm nay là đám 49 ngày của con Nhung vợ tao , nên tao qua đây báo mày hay ..
Nói xong ,Hùng không giấu được vẻ mặt u buồn .Còn Lan và Quân thì nhìn nhau ngạc nhiên , Lan vội quay lại nhìn Hùng hỏi :
– Anh nói hôm nay là đám 49 ngày của Nhung ?
Hùng thở dài đáp :
– Ừ . hôm đó vợ tao nó đi làm đồng về hơi muộn , trời thì mưa gió ầm ầm nó núp lại dưới góc cây nên bị sét đánh chết , cả gương mặt cháy đen hết .
Lan sững sờ vì câu nói của Hùng , mọi thứ dường như rối tung cả lên , Lan vẫn chưa thông suốt được , nên hỏi Hùng thêm lần nữa :
– Anh Hùng , thật tình đêm qua có nhiều chuyện xảy ra quá giờ em không hiểu gì hết , giờ em nói chuyện này ra nếu có gì sai xin anh đừng giận em nha .
Hùng trố mắt nhìn Lan :
– mày nay sao vậy , có gì thì nói đi tính tao đó giờ biết giận ai .
Lan lưỡng lự nói :
– Anh nói nay là đám 49 ngày của Nhung , nhưng sao đêm qua Ba em nói là vợ chồng anh mất cách nay một năm rồi ?
Câu nói của Lan làm Hùng thốt lên kinh hãi :
– Trời đất , mày đi đường xa về nhà nên bị trúng nắng rồi hả , nói khùng điên gì vậy . chú hai mất cũng gần cả năm rồi ở đâu ra mà nói . lúc chú thiếm mất không thấy mặt mũi mày đâu hết , vợ chồng tao thấy tội quá nên ngày nào cũng qua lao dọn nhà cửa đợi mày về đó , hôm nay qua tao cũng định nói chuyện này nè … mày thiệt tệ hết sức .
Nghe xong cả Lan và Quân ngẩn người thêm lần nữa , mặc dù là ban ngày nhưng cái lạnh dường như len lõi khắp cơ thể họ , Hùng lại nói tiếp :
– thiếm hai bệnh mất không bao lâu , thì chú hai vì thương nhớ quá ít lâu sau cũng ngã bệnh rồi mất luôn , hôm chú hai mất là ổng nằm trên cái võng này nè , trên miệng còn ngậm điếu thuốc rê nữa ,tao mà không qua chắc cái xác trương phình lên luôn quá .
Lan rưng rưng nước mắt nhìn chiếc võng tre , rồi đưa mắt nhìn lên bàn thờ … di ảnh ba mẹ Lan lại xuất hiện lần nữa đôi mắt họ đượm buồn , Lan không cảm thấy sợ , mà cảm thấy bản thân có tội vô cùng , tội bất hiếu nặng nề chồng chất trong trái tim cô , Lan tựa đầu vào vai Quân khóc nức nở , Quân hiểu được vội ôm chặt Lan vào lòng . Nhìn thấy cảnh này Hùng cũng xót lòng xót dạ . Hùng chợt nhớ ra điều gì đó rồi quay sang hỏi Lan :
– thôi chuyện cũng rồi mày khóc chi nữa . à mà Lan ,khi nãy mày nói đêm qua xảy ra nhiều chuyện thật ra là chuyện gì , rồi mày còn nói chú hai bảo là vợ chồng tao chết hết rồi , sao tao nghe thấy kì lạ vậy ? mày nói tao nghe rõ ràng coi .
Lan đưa tay lao nước mắt ,rồi bình tâm kể lại câu chuyện xảy ra đêm qua cho Hùng nghe . nghe xong Hùng tái xanh mặt mày nói :
– gì mà ghê vậy mậy . vậy là mày gặp ma rồi . Nhưng … mà ..tao thấy không sao đâu chú hai dù gì cũng là ba mày , chắc ổng nhớ mày quá nên về thăm thôi . còn con vợ tao theo tao nghe mấy ông bà già xưa nói người chết chưa đến 49 ngày thì họ sẽ không biết mình chết đâu , nên nó mới qua thăm mày đó . mà nói gì thì nói tao mà gặp kiểu đó chắc chỉ có ị ra quần . giờ tao mới hiểu ra tại sao mày vừa gặp mặt tao mà sợ đến như vậy .
Lan ngượng ngùng xin lỗi Hùng , Hùng khua tay rồi nhìn sang Quân :
– Đây là bạn trai mày hả Lan , chút nữa dẫn qua nhà tao dùng cơm luôn nha !
Lan gật đầu nói :
– Dạ , chút nữa em với ảnh sẽ qua .
– vậy thôi tao về trước à , còn chuẩn bị cơm canh cúng nữa .
Nói xong Hùng đứng dậy đội nón ra về , Quân nhìn Lan trầm tư một hồi rồi nói :
– Nghĩ lại mọi chuyện xảy ra , đến giờ anh vẫn còn chưa hết kinh hãi .
Lan ngước nhìn di ảnh ba mẹ thoáng buồn rồi nhẹ giọng :
– Thôi , giờ anh với em chuẩn bị qua thắp cho con Nhung nén nhang đi .

Lan bước cùng Quân trên con đường quen thuộc ngày nào , cô đưa mắt nhìn cảnh vật xung quanh gương mặt đượm vẻ u buồn , Lan lại nhớ về ba mẹ . họ đi cũng gần đến nhà của Hùng chợt Lan khựng lại vẻ mặt suy tư kì lạ , Quân thấy vậy cũng dừng lại hỏi :
– em sao vậy ? thấy không khỏe trong người hả ?
Lan ngước nhìn Quân nhíu mài nói :
– Em thấy cảnh vật xung quanh có điều gì đó lạ lắm mà em lại không nghĩ ra nó lạ chỗ nào .
Quân nhìn Lan lo lắng :
– Anh thấy có gì lạ đâu , chắc tại em mệt quá đó . thôi qua nhà anh Hùng xong rồi anh đưa em về nghỉ ngơi sớm cho khỏe lại
Lan khẽ gật đầu rồi bước tiếp cùng Quân . cuối cùng họ cũng đến nhà Hùng , vừa đến cổng rào là đã nghe mùi nhang khói nồng nặc , bóng dáng Hùng thì đang loay hoay dọn mâm cơm trong nhà ,Lan đưa mắt nhìn cây mận cạnh hàng rào làm cô bồi hồi nhớ về Nhung , lúc rời quê đi tỉnh làm ,Lan còn cùng Nhung tưới nước cho cây mận , mà giờ đã âm dương hai ngã , cô nhìn kỹ thì cây mận vẫn y như ngày nào không cao lên tí nào nữa . Thấy bóng Lan và Quân trước sân Hùng vội chạy ra :
– Hai người đến rồi à . vào nhà ngồi đi tôi đốt sấp vàng mã cho vợ xong rồi mình dùng cơm .
Lan sực nhớ ra mình chưa mua đồ cúng cho Nhung nên vội nói với Hùng :
– Thôi chết , để em với anh Quân chạy ra chợ mua ít trái cây cúng Nhung ,khi nãy đi vội quá em mất . anh Hùng đợi hai đứa em tí nha .
– trời ơi mày bày vẽ chi , vào thắp nén nhang cho vợ tao là được rồi .
– vậy coi sao được , anh đợi tụi em chút thôi chợ gần đây mà , vậy nha tụi em đi đây .
Nói xong Lan kéo tay Quân đi nhanh , Hùng đứng đó nhìn theo . Từ nhà Hùng ra đến chợ chỉ mất ít phút , nói là chợ nhưng thật ra chỉ là nơi người dân trong xóm đem những thứ có được như rau củ trồng được hay vật dụng thủ công ra bày bán , thậm chí còn không có sạp,họ chỉ bày hàng ra đất thôi , dân ở đây gọi là chợ “chồm hổm” . đến nơi Lan đưa mắt nhìn xung quanh thì thấy chỗ bán trái cây của dì sáu ,Lan đi đến chào hỏi :
– Con chào dì sáu
Dì sáu đang ngồi sắp xếp lại trái cây , nghe giọng nói vội kéo chiếc nón lá lên ngẩng nhìn ,Dì sáu nhận ra Lan liền tươi cười đứng dậy:
– Lan hả con , trời đất quỷ thần ơi con về khi nào vậy ? lâu lắm rồi mới gặp lại con ,nay dẫn cả bạn trai về nữa hả.
Lan cũng tươi cười đáp :
– Dạ , con mới về hồi chiều hôm qua , Dì sáu vẫn mạnh khỏe chứ ?
– Ừ , dì khỏe . con nay đi đâu đây ?
– Dạ , nay là đám 49 ngày của con Nhung vợ anh Hùng đó Dì sáu nên con ra đây mua ít trái cây cúng nó .
Nghe đến đây Dì sáu nét mặt biến sắc lùi lại một bước , bà tháo chiếc nón lá trên đầu xuống rồi nói :
– Con nói sao Lan ? hôm nay là đám 49 ngày của con .. con .. Nhung . mà .. mà ai nói cho con biết như vậy ?
– Dạ , thì là anh Hùng chồng Nhung đó Dì sáu , anh ấy đang dọn cơm cúng ở nhà đó . vừa nãy con có ghé nhà ảnh mà quên mua chút gì đó cúng cho Nhung nên chạy ra đây mua ít trái cây nè .
Nghe xong lời của Lan , Dì sáu như thất kinh hồn vía , mặt cắt không còn giọt máu , bà lắp bắp hỏi tiếp :
– Con .. con … nói là vừa gặp thằng Hùng ở nhà nó hả ?
– Dạ , đúng vậy ! sáng sớm anh Hùng còn qua nhà báo tin cho con hay , nên con mới biết hôm nay là đám 49 ngày của Nhung . mà có chuyện gì vậy Dì sáu , mặt Dì sao tái nhợt vậy , bộ Dì không khỏe hả ?
Dì sáu đưa mắt nhìn Lan , rồi lại đưa mắt nhìn Quân .tay bà run lên bần bật , nói với giọng run run :
– Lan … hai đứa con … gặp ma giữa ban ngày rồi . Dì khuyên hai đứa nên tìm thầy về giải nạn đi .
Lan và Quân nghe xong trố mắt nhìn nhau , Lan vội hỏi :
– Dì sáu nói gì con không hiểu , gặp ma giữa ban ngày là sao hả Dì ?
– Trời đất ơi , Thằng Hùng với con Nhung , hai đứa nó… chết cả năm nay rồi thì thứ bây gặp là .. là .. ma chứ là gì . nghe bây kể mà Dì sởn hết gai ốc nè .
Lan trợn mắt kinh hãi liền hỏi kỹ lại :
– Dì nói là họ chết gần cả năm rồi hả ? sao có thể như vậy được , con với anh Quân vừa mới gặp anh Hùng đây mà .

📷

Dì sáu giậm chân xuống đất hùi hụi :
– Bởi vậy Dì mới nói con gặp ma . hai vợ chồng nó đi làm đồng về núp mưa dưới cây to bị sét đánh chết cả người co cụm lại xém chút không nhận dạng được luôn đó . người trong xóm góp công góp sức chôn hai vợ chồng nó sau nhà , hôm chôn hai đứa nó cũng có mưa gió sấm chớp ghê lắm ,còn điều đáng sợ hơn nữa là lúc khâm liệm vào quan tài máu miệng hai đứa nó cứ tuôn ra ,mắt mở trân trân ai vuốt cũng không nhắm lại ,chôn xong được mấy ngày thì cái mộ đất của hai đứa nó nứt ra nhìn ghê lắm , Dì đây ở cạnh nhà nó sợ đến mất ngủ mấy hôm liền , giờ kể lại còn sợ tái cả mặt đây này .
Nghe xong cả Lan và Quân cũng hoảng sợ , trong thời gian ngắn mà lại có nhiều chuyện tà quái xảy ra như vậy , Lan quay sang nói với Dì sáu :
– Không được , con phải quay lại đó xem thử mọi chuyện là như thế nào .
Dì sáu vội ngăn lại :
– Con điên hả Lan , rõ ràng con bị nó ám rồi , dì khuyên con nên tìm thầy về giải nạn đi .
Quân nhìn Lan rồi tiếp lời Dì sáu :
– Anh thấy em nên nghe lời dì sáu đi , mọi chuyện càng ngày càng kì quái rồi , lỡ để xảy ra chuyện gì thì không hay đâu .
Lan mặc dù rất sợ nhưng vẫn hạ quyết tâm :
– Em phải tìm hiểu xem chuyện gì đang xảy ra , ban ngày ban mặt thì ma làm sao xuất hiện được , nếu có thật là như vậy đi nữa em tin con Nhung và anh Hùng sẽ không hại em .
Dì sáu chen ngang :
– Lan , con nói vậy là con không tin lời Dì sáu hả ? hai vợ chồng nó thật sự chết rồi .
– không phải con không tin Dì , chỉ là con không tin ma lại xuất hiện ban ngày thôi , con phải quay lại xem thử , anh Quân nếu sợ thì anh cứ ở đây để em đi một mình .
Quân nhíu mài khó chịu :
– Em nói gì vậy , có đi thì anh cũng đi với em .
Dì sáu thở dài :
– Dì khuyên con hết lời rồi , bị nó hại thì đừng có trách .
Cả hai người họ vội bươc quay lại nhà Hùng , đến cửa thì quả đúng thật căn nhà hoang tàn kì lạ khác xa lúc nãy , cây mận cũng héo khô gốc rễ , mái nhà đỗ nát hoang tàn , Lan và Quân chậm rãi bước vào nhà , Lan cẩn trọng đẩy cánh cửa mục nát làm bụi bay tứ tung ,cô khua tay xua tan đám bụi ,lúc này mọi thứ dần hiện ra trước mắt họ là bàn thờ cũ kĩ bám đầy bụi và trên đó là tấm hình của hai vợ chồng Nhung với ánh mắt kì lạ ,lư hương thì lâu ngày không ai thắp nằm lăn lốc trên bàn thờ tơ nhện vương đầy ,Lan lại nhìn xuống cái bàn đặt giữa nhà thì cô vô cùng kinh sợ khi thấy một mâm cơm cúng vẫn còn mới nhưng mọi thứ trong đó toàn là dòi bọ đục khoét thức ăn , Quân đưa tay nắm lấy tay Lan , tay Quân lúc này cũng toát cả mồ hôi lạnh , hai người từ từ bước ra nhà sau ,ánh mắt của vợ chồng Nhung trên bức ảnh tựa hồ đang dõi theo họ từng chút từng chút một , vừa đến cửa nhà sau bỗng có một con mèo đen nhảy sồ từ góc nhà vào người Lan làm cô té ngã hét toáng lên , Quân vội đỡ Lan dậy trấn an :
– Không sao , không sao đâu em . chỉ là con mèo thôi , nó chạy mất rồi . mình ra sau xem thử coi có ngôi mộ nào không ?
Lan bình tĩnh gật đầu rồi bước ra sau nhà ,Quân đưa mắt nhìn xung quanh rồi liền giật mạnh Lan nói :
– Em nhìn kìa .
Lan nhìn theo hướng mắt của Quân , phía gần đó quả thật có hai ngôi mộ đất bị nứt làm đôi , cô căng mắt nhìn kỹ đúng là có cả ảnh của vợ chồng Nhung trên bia mộ , Lan và Quân lùi lại mấy bước vì hoảng loạn , đầu óc như quay cuồng , Lan lẩm bẩm trong miệng “ chuyện quái quỷ gì đang xảy ra ở đây vậy ?” trong lúc chưa định thần được thì bỗng có một tiếng động lớn phát ra phía sau lưng họ ,hai người giật mình quay lại , nhìn vào phía trong nhà thì thấy cái lư hương nằm trên bàn thờ lúc nãy bễ nát trước cửa nhà sau , chưa hết thất kinh hồn vía thì có tiếng một con mèo kêu ma mị như trẻ em khóc vang lên phía bên kia hàng rào , cả hai người họ lại quay sang hướng âm thanh phát ra , lúc này Lan đã ôm siết lấy Quân run lên bần bật , họ nhìn qua hàng rào thì thấy con mèo đen lúc nãy đang phục nằm trên một ngôi mộ mắt nhìn phía họ , Lan khẽ nói với Quân :
– Phía bên đó là nhà của Dì sáu mà , sau lại có ngôi mộ ở đó được , lúc trước qua nhà Dì chơi em có thấy ngôi mộ nào đâu .
– chắc là mộ người thân của Dì sáu đó .
– Dì sáu là người sứ khác đến với lại trước giờ dì ở một mình mà .
Cả hai nhìn nhau như cùng nghi ngờ điều gì đó , họ từ từ bước đến cạnh hàng rào , lúc này con mèo đen lại kêu lên một tiếng đáng sợ rồi vụt chạy mất ,đám chim chóc gần đó cũng giật mình vỗ cánh bay đi , Quân cố nhìn vào tấm bia mộ xem là ai , khi nhận ra anh liền lắp bắp nói :
– Đó .. chẳng phải là ….
Lan thì thào trong miệng :
– ….. Dì sáu !
Đột nhiên có một tiếng cười ma quái vang lên từ phía ngôi hai ngôi mộ của vợ chồng Nhung . làm cho Lan và Quân giật nảy người , Quân nhanh trí chộp tay lan kéo chạy đi thật nhanh ,họ chỉ biết cắm đầu chạy một mạch không dám ngoáy lại nhìn , vô tình lại chạy thẳng về hướng chợ ,họ ngừng lại thở một hồi , Lan ngước nhìn quang cảnh khu chợ thì không thấy một bóng người chợt nhận ra điều bất thường mà mình luôn suy nghĩ từ khi trở về đến giờ là gì , liền quay sang nói với Quân :
– Anh .. anh còn nhớ em từng nói khung cảnh xung quanh trong xóm có điều kì lạ không ?
Quân vừa thở vừa trả lời :
– Anh nhớ chứ ,thật ra có điều gì kì lạ hả em ?
– Đến giờ em mới nhận ra , mọi thứ ở đây không hề thay đổi gì so với lúc em rời quê lên tỉnh làm , mọi người mà chúng ta từng gặp, họ cũng không khác gì lúc trước , không hề già đi . em càng lúc càng thấy sợ rồi . không hiểu chuyện gì đã xảy ra ở nơi này .
Vừa nói dứt câu , một cơn gió lạ thổi đến làm cát bụi bay mù mịt bay cả vào mắt làm hai người họ không thấy gì cả ,đầu óc mụ mị và rất đau điều kinh hãi hơn là khi họ mở mắt ra là trời đã tối rồi , ánh trăng vằng vặt nửa mảnh trên cao soi xuống mặt đất , không gian im ắng đến rợn người , họ nín thở quan sát thấy khi chợ đã hoang tàn sơ xác tựa như đã lâu lắm rồi không ai buôn bán ở nơi này , lâu lâu lại có tiếng cú mèo vang lên thê lương . cả Lan và Quân chỉ biết trơ mắt nhìn nhau lo sợ ,Lan tiến sát lại gần Quân khẽ nói vào tai Quân :
– Anh có biết lại chuyện gì xảy nữa không , thật sự em sợ đến không đứng nỗi nữa rồi .
– Anh cũng không biết nữa . Nhưng em đừng sợ có anh ở đây mà .
Mặc dù nói vậy nhưng trong lòng Quân còn hoang mang hơn cả Lan ,Quân đưa tay nhìn đồng hồ thì thấy là 12h đêm .Quân giật mình thốt lên :
– chuyện …chuyện này là sao ?
Lan lo lắng hỏi Quân :
– Có chuyện gì hả anh ?
– Em nhìn xem , giờ là 12h đêm … nhưng điều lạ là … 12h đêm của ngày hôm qua .
– 12h đêm của ngày hôm qua là sao , anh nói gì em vẫn chưa hiểu ?
– Vậy mà em không hiểu hả , thật ra mọi thứ diễn ra với chúng ta chỉ xảy ra trong mấy tiếng đồng hồ thôi ,nhưng ma đưa lối quỷ dẫn đường làm ta bị ảo giác tưởng đã trải qua một ngày nữa .anh cảm giác trong xóm này có điều gì đó kì quái lắm .
– ý anh nói là… chúng ta thật sự bị ma quỷ nó ám sao ?
Quân đưa mắt nhìn quanh ,rồi khẽ gật đầu :
– Em nói xem nếu không phải ma quỷ thì là thứ gì ?
………( Vẫn còn tiếp …)

0
Đọc truyện sau và trả lời các câu hỏi:Người đi săn và con vượn1. Ngày xưa có một người thợ săn bắn rất tài. Nếu con thú rừng nào không may gặp bác ta thì hôm ấy coi như đó là ngày tận số. 2. Một hôm, người đi săn xách nỏ vào rừng. Bác thấy một con vượn lông xám đang ngồi ôm con trên tảng đá. Bác nhẹ nhàng rút mũi tên bắn trúng vượn mẹ.  Vượn mẹ giật mình, hết nhìn mũi tên...
Đọc tiếp

Đọc truyện sau và trả lời các câu hỏi:

Người đi săn và con vượn

1. Ngày xưa có một người thợ săn bắn rất tài. Nếu con thú rừng nào không may gặp bác ta thì hôm ấy coi như đó là ngày tận số. 

2. Một hôm, người đi săn xách nỏ vào rừng. Bác thấy một con vượn lông xám đang ngồi ôm con trên tảng đá. Bác nhẹ nhàng rút mũi tên bắn trúng vượn mẹ.

  Vượn mẹ giật mình, hết nhìn mũi tên lại nhìn về phía người đi săn với đôi mắt căm giận, tay không rời con. Máu ở vết thương rỉ ra, loang khắp ngực.

 Người thợ săn đứng im, chờ kết quả... 

3. Bỗng vượn mẹ nhẹ nhàng đặt con xuống, vơ vội nắm bùi nhùi gối lên đầu con, rồi nó hái cái lá to, vắt sữa vào và đặt lên miệng con. Sau đó, vượn mẹ nghiến răng, giật phắt mũi tên ra, hét lên một tiếng thật to rồi ngã xuống. 

4. Người đi săn đứng lặng. Hai giọt nước mắt từ từ lăn trên má. Bác cắn môi, bẻ gãy nỏ và lẳng lặng quay gót ra về.  Từ đấy, bác không bao giờ đi săn nữa. 

- Tận số: hết đời, chết 

- Nỏ: vũ khí hình thù cái cung, có cán, lẫy, bắn tên đi bằng cách căng bật dây. 

- Bùi nhùi : mớ rơm rạ hoặc lá cây, cỏ … để rối.

Chi tiết nào nói lên tài săn bắt của bác thợ săn ?

A. Ngày xưa có một người săn bắn rất tài

B. Nếu con thú rừng nào không may gặp bác ta thì coi như đó là ngày tận số

C. Một hôm người thợ săn xách nỏ vào rừng

1
4 tháng 9 2017

Đáp án B

Chi tiết nói lên tài săn bắt của bác thợ săn là : Nếu con thú rừng nào không may gặp bác ta thì coi như đó là ngày tận số.

17 tháng 5 2018

a,nó

b,mẹ

c,mẹ ngủ được

17 tháng 5 2018

a) Em rất thích học môn Tiếng Việt,  đã đem lại cho em tình yêu vẻ đẹp của tiếng nói dân tộc, cho em biết sống nhân ái, chan hòa.

b) Khi đã trưởng thành, mỗi người con biết yêu mẹ hơn. Học hiểu rằng người đó là người không ai có thể thay thế.

c) Vào đêm trước ngày khia trường của con, mẹ không ngủ được. Một ngày kia còn xa lắm, khi đó con sẽ biết thế nào là không ngủ được. Còn bây giờ, giấc ngủ đến với con dễ dàng như uống một li sữa, ăn một cái kẹo.

"Đỗ Hạ Du!"Tiếng gọi với tần suất âm thanh khá lớn vang lên, kèm theo đó là một viên phấn bé bé xinh xinh phóng với vận tốc ánh sáng từ trên bục giảng xuống phía dưới gần góc lớp, dãy ngoài cùng cạnh cửa sổ khiến một bạn nữ sinh nào đó đang gục mặt xuống bàn ngủ ngon lành, vì bị tấn công bất ngờ mà giật mình ngẩng đầu dậy, ngơ ngác nhìn xung quanh. Bắt gặp khuôn mặt đỏ tía...
Đọc tiếp

"Đỗ Hạ Du!"

Tiếng gọi với tần suất âm thanh khá lớn vang lên, kèm theo đó là một viên phấn bé bé xinh xinh phóng với vận tốc ánh sáng từ trên bục giảng xuống phía dưới gần góc lớp, dãy ngoài cùng cạnh cửa sổ khiến một bạn nữ sinh nào đó đang gục mặt xuống bàn ngủ ngon lành, vì bị tấn công bất ngờ mà giật mình ngẩng đầu dậy, ngơ ngác nhìn xung quanh. Bắt gặp khuôn mặt đỏ tía vì giận dữ của cô chủ nhiệm, Hạ Du lập tức bật người đứng dậy lễ phép: "Dạ, cô gọi em!"

Cô chủ nhiệm giận dữ quát: "Giờ này là giờ ngủ à? Đây là lớp học, không phải chỗ cho em ngủ biết chưa?"

Hạ Du cúi đầu lí nhí: "Dạ, em biết rồi ạ!"

"Ngồi xuống!"

"Vâng!"

Hạ Du nhỏ giọng lễ phép rồi ngồi xuống chống cằm uể oải. Bình thường tới tiết sinh hoạt ngoài giờ vào thứ bảy hàng tuần thế này, cô chủ nhiệm lớp  Hạ Du toàn đi họp tới gần hết tiết mới về. Chẳng biết tại sao hôm nay lại không đi nhỉ? Cô còn đang định tranh thủ ngủ một chút, ai ngờ người tính không bằng trời tính.

"Như các em đã biết, nhà trường ra quyết định chia lại học sinh của các lớp để cân bằng học lực các môn, ra kế hoạch phụ đạo cho hợp lí. Những bạn bị chuyển lớp đều đã đi về lớp mới rồi, đồng nghĩa với việc sẽ có những bạn khác chuyển vào lớp chúng ta. Bây giờ tôi phải đi họp rồi, Một lát nữa các bạn ấy sẽ qua đây, lớp trưởng phụ trách sắp xếp lại chỗ ngồi cho các bạn. Tuyệt đối giữ trật tự, không được gây ồn ảnh hưởng tới các lớp bên cạnh có biết chưa?"

"Vâng ạ!" Cả lớp đồng thanh trả lời.

Không khí trong lớp vừa rồi còn im lặng đến ngộp thở, chưa đầy một phút sau khi cô chủ nhiệm đi khỏi liền lập tức oà lên như cái chợ vỡ.

"Ê, không biết những ai chuyển tới lớp mình nhỉ?"

"Không biết có ẻm nào xinh không nhỉ?"

"Gái lớp này đã đủ xinh rồi, không cần thêm nữa đâu. Trai đẹp lớp này thì không có lấy một mống. Hi vọng hốt được vài anh trai ngon ngon tí".

Lời bạn nữ vừa dứt thì một nhóm học sinh từ các lớp khác liền xuất hiện ngay trước cửa lớp. Tố Uyên, lớp trưởng lớp 12A4 liền chạy ra ngoài, lịch sự mời họ vào trong. Vừa nhìn rõ mặt những bạn học sinh mới, mấy cậu con trai trong lớp đứng bật dậy ồ lên tràng dài, khuôn mặt lộ rõ vẻ háo hức. Trái ngược lại, con gái thì mặt ai cũng tỏ vẻ thất vọng. Cả lớp lại được dịp nhốn nháo lên.

"Úi má ơi, gái đẹp kìa bay!"

"Đó không phải hot girl 12A6 à? Lớp trưởng ê, cho hot girl ngồi đây nè!" Một bạn nam vừa tươi cười nói, vừa nháy mắt với Tố Uyên rồi chỉ vào chỗ trống bên cạnh mình.

"Trời má, sao toàn con gái thế? Trai đâu hết rồi? Trai của tao đâu?"

"Trai tuyệt chủng hết rồi à?"

"La to vậy làm gì? Sợ người ta không biết mình thèm trai à?"

Trong nhóm học sinh mới, tất cả đều là nữ. Vì học chung trường nên cũng không quá xa lạ gì với nhau nữa. Có người còn rất thân thiết, vẫy tay niềm nở chào đón.

Tố Uyên thấy lớp bắt đầu ồn ào thì ra hiệu im lặng, nhẹ đập tay vào mặt bàn bên cạnh nói: "Thôi, lớp trật tự nhé. Cô biết thì không hay đâu".

Quay sang chỗ nhóm học sinh mới đang đứng ở một góc lớp, Tố Uyên nói tiếp: "Chào các bạn. Mình là Uyên, lớp trưởng lớp 12A4. Bây giờ Uyên sắp chỗ ngồi cho các bạn, mọi người ai nghe thấy tên mình thì đi vào chỗ nha. Bắt đầu từ dãy một, bàn thứ hai, Dung sẽ ngồi với bạn Hồ Ngọc Anh, chuyển từ 12A9 qua. Bàn ba..."

Giọng nói thánh thót của bạn lớp trưởng Tố Uyên vang lên đều đều. Tất cả các học sinh đều lần lượt ôm cặp sách di chuyển tới chỗ ngồi mới. Người thì buồn thiu vì bị chuyển lớp, người thì lại vui mừng vì được ngồi gần người họ quen.

Từ lúc cô chủ nhiệm đi khỏi, mặc cho cả lớp bàn tán xôn xao, Hạ Du thì ụp mặt xuống bàn chẳng thèm quan tâm sự đời. Nhưng bởi vì không khí trong lớp bây giờ chẳng khác gì cái chợ cho nên cô không tài nào ngủ nổi, mắt nhắm mà tai vẫn nghe rõ mồn một tiếng của từng người. Mãi tới khi Tố Uyên đọc tới dãy bàn cuối cùng xong, cô mới ngẩng đầu lên lèm bèm: "Xong chưa? Ồn quá, im lặng cho ngủ tí đi".

Cái bộ dạng này của Hạ Du cũng chẳng còn xa lạ gì đối với bạn bè trong lớp nữa.Đầu năm vào lớp mười, khi mà bốn mươi hai con người trong lớp đều còn là những kẻ xa lạ thì đa số các bạn nữ đều không thích cô cho lắm. Bởi vì cô của lúc đó có vẻ rất khó gần, lại ít nói chuyện với người khác nên thành ra bị xa lánh một thời gian đầu.

Sau này, họ chẳng hiểu sao Hạ Du đột nhiên lại khá thân và hay nói chuyện với đám con trai trong lớp, không rõ là nói chuyện gì nhưng hình như vui lắm, nhìn cứ như bạn thân lâu năm vậy. Rồi họ thấy tò mò, cũng lân la nói chuyện, tiếp xúc rồi mới phát hiện ra Hạ Du cũng khá hài hước và dễ gần, lại còn rất ga lăng nữa. Từ đó, cô được các bạn trong lớp đặt cho biệt danh là "soái ca" của A4. Cứ thế, gần ba năm trôi đi, cô nghiễm nhiên chiếm được rất nhiều tình cảm của bạn bè cả nam lẫn nữ.

"Soái ca hôm nay tâm trạng không được tốt, thôi để yên cho soái ca nạp năng lượng chút đi!"

"Okey, soái ngủ đi soái".

Mọi người đồng loạt đưa tay làm biểu tượng đồng tình rồi quay lại ngay ngắn im lặng, có nói chuyện cũng cố gắng tiết chế giọng một cách nhỏ nhất có thể.

Không gian yên bình được trả lại, Hạ Du gật gù gục đầu xuống bàn nhắm mắt ngủ, nhưng sau đó lại bị tiếng rù rì văng vẳng bên tai khiến cô cảm thấy vô cùng khó chịu. Cô vừa ngẩng đầu lên, định nói gì đó thì phát hiện mấy chục cặp mắt nhìn như hổ đói của đám con gái đang đồng loạt nhìn ra phía cửa lớp. Tự nhiên cô cũng thấy tò mò mới quay lại, nhìn theo xem rốt cuộc là có thứ gì lạ thường mà bọn họ nhìn đắm đuối như thế.

Ngoài cửa xuất hiện hai cậu con trai. Nếu nhìn bằng cặp mắt của những đứa con gái "bình thường" thì hai người kia chính xác là "nam thần" bước ra từ trong ngôn tình. Cao to, mắt hai mí, tóc đen cắt theo kiểu các anh thần tượng Hàn Quốc, mũi thẳng tắp,...tóm lại là chuẩn "nam thần". Còn dưới con mắt của Hạ Du, chỉ có thể hình dung bằng một câu: "Người gì cao như cây cột, đã vậy nhìn mặt còn búng ra sữa. Chắc chắn không phải trai thẳng rồi!"

Đột nhiên cô cảm thấy có cái gì đó sai sai thì phải. Bình thường thấy trai là đám con gái trong lớp cô phải ôm nhau hú hét các kiểu rồi chứ nhỉ? Sao hôm nay lại ngoan đột xuất thế?

Mà khoan đã, hình như cô cảm giác hai người kia đang nhìn mình thì phải. Còn ghé tai nhau thì thầm gì đó nữa chứ. Bộ trên mặt cô dính gì à? Hay nãy ngủ gật bị chảy nước dãi? Nghĩ vậy, cô liền đưa tay quẹt ngang miệng kiểm tra. Không có gì cả, sạch sẽ như thường. Sao hai người họ lại nhìn cô cứ như kiểu sinh vật ngoài hành tinh vậy nhỉ?

Vừa ngẩng đầu lên nhìn lại đã thấy có người đứng ngay bên cạnh. Hạ Du giật bắn người kêu lên một tiếng, chồm sang bên cạnh ôm lấy mặt bàn. Đến lúc định thần lại, ngẩng đầu lên liền bắt gặp khuôn mặt của bạn trai lạ vừa chuyển từ lớp khác qua đang nhìn cô với một nụ cười toả nắng.

Đám con gái đối diện thì cứ nhìn Hạ Du nháy mắt liên tục mà cô chẳng hiểu gì mới bực bội quát: "Bọn này, cái miệng để làm gì mà không chịu mở ra nói? Mắt biết nói à?"

Một bạn nữ chỉ chỉ vào sau lưng bạn trai lạ kia, rồi lại chỉ vào chỗ ngồi của mình nhìn Hạ Du gật gật đầu. Hạ Du vẫn chẳng hiểu gì hết, định hỏi lại thì bạn trai lạ lên tiếng trước: "Nhích vào bên trong một chút cho tôi ngồi chỗ này được không?"

Tất nhiên Hạ Du không thể từ chối. Chỉ còn duy nhất chỗ bên cạnh cô còn trống, nếu không cho cậu ta ngồi cùng thì chỉ có nước ngồi dưới đất. Mặc dù trong lòng rất không muốn cho ngồi, nhưng lại phải bất đắc dĩ gật đầu.

"Ngồi vào trong đi, tôi ngồi ngoài. Tránh sang một bên cho tôi ra ngoài rồi vào trong mà ngồi!"

Bạn nam kia liền đứng tránh sang một bên, đợi Hạ Du bước ra ngoài rồi mới ngồi vào bên trong. Khi Hạ Du vừa ngồi xuống bên cạnh, cậu ta liền khều tay cô, nhìn cô tươi cười: "Chào nha!"

Hạ Du nhíu mày nhìn cậu ta một cách khó hiểu: "Ủa? Có quen hả?"

Đọc xong cho mk xin ý kiến nhoa !

9
14 tháng 1 2019

Hay quá , kết bạn nha

14 tháng 1 2019

Hay nhỉ !Bài này mình cho 9,75 điểm nhé ! Cần phát huy !Tại mình thấy bạn viết hơi dài dòng nên trừ 0,25 điểm bạn thông cảm cho mình nhé !
 

"Đỗ Hạ Du!"Tiếng gọi với tần suất âm thanh khá lớn vang lên, kèm theo đó là một viên phấn bé bé xinh xinh phóng với vận tốc ánh sáng từ trên bục giảng xuống phía dưới gần góc lớp, dãy ngoài cùng cạnh cửa sổ khiến một bạn nữ sinh nào đó đang gục mặt xuống bàn ngủ ngon lành, vì bị tấn công bất ngờ mà giật mình ngẩng đầu dậy, ngơ ngác nhìn xung quanh. Bắt gặp khuôn mặt đỏ tía...
Đọc tiếp

"Đỗ Hạ Du!"

Tiếng gọi với tần suất âm thanh khá lớn vang lên, kèm theo đó là một viên phấn bé bé xinh xinh phóng với vận tốc ánh sáng từ trên bục giảng xuống phía dưới gần góc lớp, dãy ngoài cùng cạnh cửa sổ khiến một bạn nữ sinh nào đó đang gục mặt xuống bàn ngủ ngon lành, vì bị tấn công bất ngờ mà giật mình ngẩng đầu dậy, ngơ ngác nhìn xung quanh. Bắt gặp khuôn mặt đỏ tía vì giận dữ của cô chủ nhiệm, Hạ Du lập tức bật người đứng dậy lễ phép: "Dạ, cô gọi em!"

Cô chủ nhiệm giận dữ quát: "Giờ này là giờ ngủ à? Đây là lớp học, không phải chỗ cho em ngủ biết chưa?"

Hạ Du cúi đầu lí nhí: "Dạ, em biết rồi ạ!"

"Ngồi xuống!"

"Vâng!"

Hạ Du nhỏ giọng lễ phép rồi ngồi xuống chống cằm uể oải. Bình thường tới tiết sinh hoạt ngoài giờ vào thứ bảy hàng tuần thế này, cô chủ nhiệm lớp  Hạ Du toàn đi họp tới gần hết tiết mới về. Chẳng biết tại sao hôm nay lại không đi nhỉ? Cô còn đang định tranh thủ ngủ một chút, ai ngờ người tính không bằng trời tính.

"Như các em đã biết, nhà trường ra quyết định chia lại học sinh của các lớp để cân bằng học lực các môn, ra kế hoạch phụ đạo cho hợp lí. Những bạn bị chuyển lớp đều đã đi về lớp mới rồi, đồng nghĩa với việc sẽ có những bạn khác chuyển vào lớp chúng ta. Bây giờ tôi phải đi họp rồi, Một lát nữa các bạn ấy sẽ qua đây, lớp trưởng phụ trách sắp xếp lại chỗ ngồi cho các bạn. Tuyệt đối giữ trật tự, không được gây ồn ảnh hưởng tới các lớp bên cạnh có biết chưa?"

"Vâng ạ!" Cả lớp đồng thanh trả lời.

Không khí trong lớp vừa rồi còn im lặng đến ngộp thở, chưa đầy một phút sau khi cô chủ nhiệm đi khỏi liền lập tức oà lên như cái chợ vỡ.

"Ê, không biết những ai chuyển tới lớp mình nhỉ?"

"Không biết có ẻm nào xinh không nhỉ?"

"Gái lớp này đã đủ xinh rồi, không cần thêm nữa đâu. Trai đẹp lớp này thì không có lấy một mống. Hi vọng hốt được vài anh trai ngon ngon tí".

Lời bạn nữ vừa dứt thì một nhóm học sinh từ các lớp khác liền xuất hiện ngay trước cửa lớp. Tố Uyên, lớp trưởng lớp 12A4 liền chạy ra ngoài, lịch sự mời họ vào trong. Vừa nhìn rõ mặt những bạn học sinh mới, mấy cậu con trai trong lớp đứng bật dậy ồ lên tràng dài, khuôn mặt lộ rõ vẻ háo hức. Trái ngược lại, con gái thì mặt ai cũng tỏ vẻ thất vọng. Cả lớp lại được dịp nhốn nháo lên.

"Úi má ơi, gái đẹp kìa bay!"

"Đó không phải hot girl 12A6 à? Lớp trưởng ê, cho hot girl ngồi đây nè!" Một bạn nam vừa tươi cười nói, vừa nháy mắt với Tố Uyên rồi chỉ vào chỗ trống bên cạnh mình.

"Trời má, sao toàn con gái thế? Trai đâu hết rồi? Trai của tao đâu?"

"Trai tuyệt chủng hết rồi à?"

"La to vậy làm gì? Sợ người ta không biết mình thèm trai à?"

Trong nhóm học sinh mới, tất cả đều là nữ. Vì học chung trường nên cũng không quá xa lạ gì với nhau nữa. Có người còn rất thân thiết, vẫy tay niềm nở chào đón.
Tố Uyên thấy lớp bắt đầu ồn ào thì ra hiệu im lặng, nhẹ đập tay vào mặt bàn bên cạnh nói: "Thôi, lớp trật tự nhé. Cô biết thì không hay đâu".

Quay sang chỗ nhóm học sinh mới đang đứng ở một góc lớp, Tố Uyên nói tiếp: "Chào các bạn. Mình là Uyên, lớp trưởng lớp 12A4. Bây giờ Uyên sắp chỗ ngồi cho các bạn, mọi người ai nghe thấy tên mình thì đi vào chỗ nha. Bắt đầu từ dãy một, bàn thứ hai, Dung sẽ ngồi với bạn Hồ Ngọc Anh, chuyển từ 12A9 qua. Bàn ba..."

Giọng nói thánh thót của bạn lớp trưởng Tố Uyên vang lên đều đều. Tất cả các học sinh đều lần lượt ôm cặp sách di chuyển tới chỗ ngồi mới. Người thì buồn thiu vì bị chuyển lớp, người thì lại vui mừng vì được ngồi gần người họ quen.

Từ lúc cô chủ nhiệm đi khỏi, mặc cho cả lớp bàn tán xôn xao, Hạ Du thì ụp mặt xuống bàn chẳng thèm quan tâm sự đời. Nhưng bởi vì không khí trong lớp bây giờ chẳng khác gì cái chợ cho nên cô không tài nào ngủ nổi, mắt nhắm mà tai vẫn nghe rõ mồn một tiếng của từng người. Mãi tới khi Tố Uyên đọc tới dãy bàn cuối cùng xong, cô mới ngẩng đầu lên lèm bèm: "Xong chưa? Ồn quá, im lặng cho ngủ tí đi".

Cái bộ dạng này của Hạ Du cũng chẳng còn xa lạ gì đối với bạn bè trong lớp nữa.Đầu năm vào lớp mười, khi mà bốn mươi hai con người trong lớp đều còn là những kẻ xa lạ thì đa số các bạn nữ đều không thích cô cho lắm. Bởi vì cô của lúc đó có vẻ rất khó gần, lại ít nói chuyện với người khác nên thành ra bị xa lánh một thời gian đầu.

Sau này, họ chẳng hiểu sao Hạ Du đột nhiên lại khá thân và hay nói chuyện với đám con trai trong lớp, không rõ là nói chuyện gì nhưng hình như vui lắm, nhìn cứ như bạn thân lâu năm vậy. Rồi họ thấy tò mò, cũng lân la nói chuyện, tiếp xúc rồi mới phát hiện ra Hạ Du cũng khá hài hước và dễ gần, lại còn rất ga lăng nữa. Từ đó, cô được các bạn trong lớp đặt cho biệt danh là "soái ca" của A4. Cứ thế, gần ba năm trôi đi, cô nghiễm nhiên chiếm được rất nhiều tình cảm của bạn bè cả nam lẫn nữ.

"Soái ca hôm nay tâm trạng không được tốt, thôi để yên cho soái ca nạp năng lượng chút đi!"

"Okey, soái ngủ đi soái".

Mọi người đồng loạt đưa tay làm biểu tượng đồng tình rồi quay lại ngay ngắn im lặng, có nói chuyện cũng cố gắng tiết chế giọng một cách nhỏ nhất có thể.

Không gian yên bình được trả lại, Hạ Du gật gù gục đầu xuống bàn nhắm mắt ngủ, nhưng sau đó lại bị tiếng rù rì văng vẳng bên tai khiến cô cảm thấy vô cùng khó chịu. Cô vừa ngẩng đầu lên, định nói gì đó thì phát hiện mấy chục cặp mắt nhìn như hổ đói của đám con gái đang đồng loạt nhìn ra phía cửa lớp. Tự nhiên cô cũng thấy tò mò mới quay lại, nhìn theo xem rốt cuộc là có thứ gì lạ thường mà bọn họ nhìn đắm đuối như thế.

Ngoài cửa xuất hiện hai cậu con trai. Nếu nhìn bằng cặp mắt của những đứa con gái "bình thường" thì hai người kia chính xác là "nam thần" bước ra từ trong ngôn tình. Cao to, mắt hai mí, tóc đen cắt theo kiểu các anh thần tượng Hàn Quốc, mũi thẳng tắp,...tóm lại là chuẩn "nam thần". Còn dưới con mắt của Hạ Du, chỉ có thể hình dung bằng một câu: "Người gì cao như cây cột, đã vậy nhìn mặt còn búng ra sữa. Chắc chắn không phải trai thẳng rồi!"

Đột nhiên cô cảm thấy có cái gì đó sai sai thì phải. Bình thường thấy trai là đám con gái trong lớp cô phải ôm nhau hú hét các kiểu rồi chứ nhỉ? Sao hôm nay lại ngoan đột xuất thế?

Mà khoan đã, hình như cô cảm giác hai người kia đang nhìn mình thì phải. Còn ghé tai nhau thì thầm gì đó nữa chứ. Bộ trên mặt cô dính gì à? Hay nãy ngủ gật bị chảy nước dãi? Nghĩ vậy, cô liền đưa tay quẹt ngang miệng kiểm tra. Không có gì cả, sạch sẽ như thường. Sao hai người họ lại nhìn cô cứ như kiểu sinh vật ngoài hành tinh vậy nhỉ?

Vừa ngẩng đầu lên nhìn lại đã thấy có người đứng ngay bên cạnh. Hạ Du giật bắn người kêu lên một tiếng, chồm sang bên cạnh ôm lấy mặt bàn. Đến lúc định thần lại, ngẩng đầu lên liền bắt gặp khuôn mặt của bạn trai lạ vừa chuyển từ lớp khác qua đang nhìn cô với một nụ cười toả nắng.

Đám con gái đối diện thì cứ nhìn Hạ Du nháy mắt liên tục mà cô chẳng hiểu gì mới bực bội quát: "Bọn này, cái miệng để làm gì mà không chịu mở ra nói? Mắt biết nói à?"

Một bạn nữ chỉ chỉ vào sau lưng bạn trai lạ kia, rồi lại chỉ vào chỗ ngồi của mình nhìn Hạ Du gật gật đầu. Hạ Du vẫn chẳng hiểu gì hết, định hỏi lại thì bạn trai lạ lên tiếng trước: "Nhích vào bên trong một chút cho tôi ngồi chỗ này được không?"

Tất nhiên Hạ Du không thể từ chối. Chỉ còn duy nhất chỗ bên cạnh cô còn trống, nếu không cho cậu ta ngồi cùng thì chỉ có nước ngồi dưới đất. Mặc dù trong lòng rất không muốn cho ngồi, nhưng lại phải bất đắc dĩ gật đầu.

"Ngồi vào trong đi, tôi ngồi ngoài. Tránh sang một bên cho tôi ra ngoài rồi vào trong mà ngồi!"

Bạn nam kia liền đứng tránh sang một bên, đợi Hạ Du bước ra ngoài rồi mới ngồi vào bên trong. Khi Hạ Du vừa ngồi xuống bên cạnh, cậu ta liền khều tay cô, nhìn cô tươi cười: "Chào nha!"

Hạ Du nhíu mày nhìn cậu ta một cách khó hiểu: "Ủa? Có quen hả?"

Đọc xong cho mk ý kiến nhoa !

6
II. KIỂM TRA ĐỌC HIỂU KẾT HỢP KIỂM TRA KIẾN THỨC TIẾNG VIỆT (6 điểm): Đọc thầm bài sau   Chiếc áo ráchMột buổi học, bạn Lan mặc chiếc áo rách đến lớp. Mấy bạn xúm đến trêu chọc. Lan đỏ mặt rồi ngồi khóc.Hôm sau, Lan không đến lớp. Buổi chiều, cả tổ đến thăm Lan. Mẹ Lan đi chợ xa bán bánh vẫn chưa về. Lan đang ngồi cắt những tàu lá chuối để tối mẹ về gói bánh. Các bạn...
Đọc tiếp

II. KIỂM TRA ĐỌC HIỂU KẾT HỢP KIỂM TRA KIẾN THỨC TIẾNG VIỆT (6 điểm): Đọc thầm bài sau

   Chiếc áo rách

Một buổi học, bạn Lan mặc chiếc áo rách đến lớp. Mấy bạn xúm đến trêu chọc. Lan đỏ mặt rồi ngồi khóc.

Hôm sau, Lan không đến lớp. Buổi chiều, cả tổ đến thăm Lan. Mẹ Lan đi chợ xa bán bánh vẫn chưa về. Lan đang ngồi cắt những tàu lá chuối để tối mẹ về gói bánh. Các bạn hiểu hoàn cảnh gia đình Lan, hối hận vì sự trêu đùa vô ý hôm trước. Cô giáo và cả lớp mua một tấm áo mới tặng Lan. Cô đến thăm, ngồi gói bánh và trò chuyện cùng mẹ Lan, rồi giảng bài cho Lan.

Lan cảm động về tình cảm của cô giáo và các bạn đối với mình. Sáng hôm sau, Lan lại cùng các bạn tới trường.

Dựa vào nội dung bài đọc, hãy khoanh vào chữ cái trước ý trả lời đúng nhất hoặc làm theo yêu cầu.

Câu chuyện trên khuyên em điều gì

1
14 tháng 12 2018

- Câu chuyện khuyên em không được trêu chọc (coi thường, chế nhạo, khinh bỉ,…) bạn (người) nghèo. (0,5 điểm)

- Cần giúp đỡ (quan tâm, chia sẻ , động viên,…) bạn nghèo, bạn có hoàn cảnh khó khăn để cùng tiến bộ. (0,5 điểm)

2 tháng 12 2016

Việc làm của Hùng là ko thể hiện tính tự lập vì Hùng còn quá nhỏ để quyết định mọi chuyện... với lại còn làm theo í riên của mình, cho là mình lớn rồi.

Nếu em là bạn thân của Hùng e sẽ khuyên bạn là Hùng ơi, tụi mình còn nhỏ lắm chửa có thể tự lập và quyết định mọi việc dc đâu, bạn phải xin phép ý kiến của ba mẹ trước khi làm gì đó.

28 tháng 12 2020

Việc làm của Hùng là ko thể hiện tính tự lập vì Hùng còn quá nhỏ để quyết định mọi chuyện... với lại còn làm theo í riên của mình, cho là mình lớn rồi.

Nếu em là bạn thân của Hùng e sẽ khuyên bạn là Hùng ơi, tụi mình còn nhỏ lắm chửa có thể tự lập và quyết định mọi việc dc đâu, bạn phải xin phép ý kiến của ba mẹ trước khi làm gì đó.

Các bạn thân mến ,Mình nghĩ trong tuổi học trò ai cũng có những kỉ niệm đáng nhớ và những tình cảm bé nhỏ dành cho nhau cũng là chuyện thường . Các bạn à , đã ai trong số chúng ta crush ai đó chưa riêng mình chưa có đâu , mình nghĩ lến cấp 3 chúng ta mới đủ suy nghĩ đến chuyện đó . Các bạn ạ , nếu các bạn đa thích một ai đó , hãy thích họ thật lòng và bằng cả trái tim , chúng ta nên...
Đọc tiếp

Các bạn thân mến ,

Mình nghĩ trong tuổi học trò ai cũng có những kỉ niệm đáng nhớ và những tình cảm bé nhỏ dành cho nhau cũng là chuyện thường . Các bạn à , đã ai trong số chúng ta crush ai đó chưa riêng mình chưa có đâu , mình nghĩ lến cấp 3 chúng ta mới đủ suy nghĩ đến chuyện đó .

Các bạn ạ , nếu các bạn đa thích một ai đó , hãy thích họ thật lòng và bằng cả trái tim , chúng ta nên suy nghĩ trước khi mình làm chuyện nào đó , đừng như mình nhé , chỉ vì tính nóng nảy và hay đa nghi mà mình đã làm mất đi mội người bạn thân , người ấy rất yêu quý mình .

Sau đây là câu chuyện của bạn mình

Ngày cuối cùng của kỳ thi HKI... Sẽ là kỷ niệm thật đáng trân trọng... Lần đầu tiên trong cuộc đời ngồi thi chung phòng với crush... ^^ Chẳng hiểu sao những giọt nước mắt ấy lại lặng lẽ rơi... Cậu có biết chăng... :<
Hôm nay cậu trực nhật... Cậu vẫn đến như mọi khi thôi... Thùng rác còn nằm ở cuối lớp, là tớ đem đổ đấy... Hôm nay thi Toán gặp ngay thầy dạy Toán :v Chỗ ngồi hôm nay làm tớ cảm thấy hài lòng nhất, tớ có thể nhìn thấy cậu rõ nhất... ^^ Cậu ngồi bàn đầu, tớ ngồi bàn dưới và 2 dãy sát nhau... Vẫn là lặng lẽ dõi theo thôi... <3 Không hiểu nổi tại sao hôm nay lại giỏi Toán đến thế, vì cậu chăng... :D

Tớ lo môn Địa... Câu 2 tự luận tớ không nhớ nên không làm được... :< Sau khi đã xong xuôi rồi thì... tớ lặng lẽ ngồi nhìn cậu... Thật lâu, không rời mắt đi... ^^ Ôi, lúc cậu suy nghĩ cũng xinh, uống nước cũng xinh... Cả lúc khi cậu rảnh rồi, ngồi xếp giấy vu vơ thì cậu trong mắt tớ vẫn dễ thương, xinh xắn đến lạ thường... <3 Lúc cậu gục đi cũng toát lên vẻ đẹp ấy... Tớ... :33 Rồi tớ suy nghĩ nhiều... Nghĩ về bài làm Địa của mình... Nghĩ đến cậu... Rằng suốt 1 tuần qua, nhìn thấy cậu ở khoảng cách gần như thế, tớ thực sự đã quen... Thi xong, biết là nhẹ nhàng hơn đấy... Nhưng tớ nên buồn hay vui đây...? Cứ nghĩ đến lúc mà tớ sẽ không còn được ngồi chung phòng, nhìn cậu nói chuyện, cười đùa lúc ra chơi... Cảm giác như tớ mất đi 1 thứ gì đó rất quan trọng vậy... Tớ đau lắm... :< Lúc ấy, tớ đã không kìm nổi nước mắt nữa... Tớ đã khóc, khóc trong phòng thi... :< Gần 30' ngồi nhìn cậu, suy nghĩ vẩn vơ và khóc thút thít... Nước mắt đã rơi... :<

Tớ nghe ai đó bảo rằng: "Nước mắt của con trai quý lắm..." Vì cậu, tớ đã phải khóc... Tớ không biết phải làm sao nữa... Tớ còn có thể chịu đựng đến khi nào nữa đây... :< Tớ thích cậu <3

Bây giờ vẫn đang khóc... T^T

0
Xin chào những người đang đọc truyện của mình, nói thật thì mình đọc truyện ma ở web này mới được 3-4 tháng nhưng giờ mới dám kể và chia sẻ cho các bạn một câu truyện của mình. Đó là hồi tháng 12 năm 2016, công ty cử mình và một số người khác đi sang Thái để bàn giao giấy tờ rồi cho du lịch bên đấy 1 tuần. Mình khá là vui và thích thú sau khi được đi một chuyến chơi như này nên...
Đọc tiếp

Xin chào những người đang đọc truyện của mình, nói thật thì mình đọc truyện ma ở web này mới được 3-4 tháng nhưng giờ mới dám kể và chia sẻ cho các bạn một câu truyện của mình. Đó là hồi tháng 12 năm 2016, công ty cử mình và một số người khác đi sang Thái để bàn giao giấy tờ rồi cho du lịch bên đấy 1 tuần. Mình khá là vui và thích thú sau khi được đi một chuyến chơi như này nên là phải gọi là rất nôn nóng háo hức. Nhóm người được cử đi là có 6 người gồm 3 nữ 3 nam. Có Mình là Linh, một chị tên là Lan và một em tên Trang. Còn bên con trai thì một anh tên Tuấn, anh già nhất tên Phong và anh trẻ nhất tên Kiên.

6 người bọn minh khi được sang Thái thì tâm hồn thoải mái lắm, được đi ăn uống khá nhiều món ngon. Ngày thứ nhất nó bỡ ngỡ nhưng mà vui lắm ai ai cũng trêu nhau, nhất là về khoản anh Tuấn nhìn hơi ẻo lả nên bị mọi người trêu là cho đi chuyển giới. Vì công ty mình cũng chỉ là chu cấp nên là tiền khách sạn mọi người chọn khá là rẻ…tiền nào của nấy nhưng mà cũng không đến nỗi tệ. Bọn mình thuê 2 phòng và chuyển đồ đạc vào nghỉ ngơi rồi mai đi đối tác với khách.

Sau khi chuyển vào thì chị Lan nói cảm thấy lạnh nhưng mình và em Trang đều ra ý kiến là mới đầu nên thế, số phòng của mình là phòng 2 tầng 3, còn bên đàn ông là phòng 5 tầng 3, cách nhau cũng không là mấy. Sau khi nghỉ ngơi được một lúc thì bên đàn ông kêu Tuấn sang bên bọn mình gọi cả lũ đi ăn tối rồi đi lên phố chơi. Cũng được cái team bọn mình được cử đi đều là người biêt tiếng Thái, không rõ thì cũng tiếng Anh, nên là việc đi lại bên này khá là đơn giản. Có điều mình không biết tiếng Thái, chỉ tiếng anh thôi. Kéo nhau đi ăn chơi quanh cả khu chợ rồi mới kéo nhau về, về thì ai mặt mũi cũng mệt lừ đừ rồi nằm bẹp dí trên giường. Mình và bé Trang nằm 1 giường, còn chị Lan thì nằm giường bên kia. Lúc đầu thì tính như thế nhưng lúc sau cậu bạn Kiên ( ban trai Trang ) xin phép sang bên này ngủ cùng Trang thành ra mình với chị Lan ngủ với nhau. Tối hôm đấy tầm 1-2 h sáng mắt mình lao tháo tỉnh tỉnh mở mở thì thấy một bóng đen đang ngồi lên chị Lan, bởi lẽ mình nghĩ chắc do tối nên mình hình dung ra bóng người nên mình mặc kệ nhắm mắt ngủ tiếp, sáng dậy thì bỗng thấy chị Lan kêu đau người chắc do nằm sai tư thế. Còn bé Trang và Kiên thì nói hqua như kiểu bên Thái lạnh hơn Việt hay sao mà lạnh quá 2 đứa ôm nhau đắp chăn mà run cầm cập. Cũng không sai vì tháng 12 là mùa đông mà. Nhưng việc lạnh hơn hay không thì mình chưa rõ nữa…bỏ qua những việc đó bọn mình đi đến chỗ đối tác ngay, xong xuôi công việc bọn mình lại về lại khách sạn cất đồ. Vẫn chưa đến giờ ăn nên mình có đi ra ngoài đi quanh khách sạn chơi thăm quan thử, chả hiểu như nào tự dưng đi xuống tầng hai bỗng thấy lạnh sống lưng rồi nghe tiếng xì xà xì xồ tiếng Thái rồi thấy 2 cặp tình nhân cãi nhau, ông kia mở toang cửa phòng ra xong đuổi con bé này ra ngoài rồi lại rap 1 tràng tiếng Thái chỉ thẳng mặt nói con bé. Mình lúc ý cũng sợ nên đi lướt lướt qua 2 cặp đôi đấy rồi chạy tèo lên tầng về lai phòng mình và kể truyện cho mấy gái cùng phòng nghe. Chị Lan thấy thế mới bảo : – Kệ người ta đi em, bên thái này nhiều đĩ lắm chắc thằng này chơi con này chán chê rồi biết con này là đĩ nên đuổi.
em Trang ngắt lời : -Gì chứ chị hạ thấp con gái thế, có thể thằng này sở khanh k yêu chị này nữa nên đuổi thì sao. Mà á bọn nào chẳng như bọn nào yêu nhau xong chán chê rồi tạp đổ nhau.
mình thấy thế liền trêu ; – Vậy em với Kiên có thể không?
Nói xong cả lũ cười sằng sặc để lại bé Trang ngại ngùng lắc đầu. Mọi chuyện lại bình thường đến tối hôm thứ 2 đặt chân lên đất Thái, hồi đó mình cũng không để ý gì đên ma quỷ chỉ biết Thái là nơi mà phim ma khá hay và ghê nhưng mình không có hứng thú xem cho lắm mình cũng chẳng chuẩn bị gì nhiều cho dù trước khi đi bà ngoại có nhắc nên đem theo bùa phòng thân. Tính vốn bướng nên mình chẳng chịu nghe cứ tay không mà đi. Tối hôm đó mình mới thật sự thất vọng vì đã không nghe lời bà. Đó là tầm 9h tối chị Lan có dấu hiệu hay đi vào wc làm gì rồi ra, mình thì đơn giản nghĩ chăc hnay ăn gì không vừa ý bụng nên bị phen đau bụng đi ngoài chứ chẳng nghĩ gì nhiều, chính bản thân mình còn chóng mặt nhức đầu, lúc ý thấy người mệt quyết định đứng dậy lấy nước uống rồi ăn chút bánh ngọt để trong cặp. Mình cá là lúc đó hướng mình đi là đến chỗ cặp để lấy đồ mà chẳng hiểu sao mình vớ lấy con dao xó bếp nhỏ kia. Như kiểu ai điều khiển mình ý nhưng mắt mình vẫn tỉnh chỉ là người thì không. Be Trang mới nhìn mình rồi gọi : – Chị Linh đừng dọa em CHỊ LINHHHH, CỨU EMMMM ……….. MMMMMM
Đó là lần cuối mình nhớ được những gì trước khi không còn tỉnh táo nữa. Tầm lúc sau mình tỉnh dậy, người đổ mồ hôi mà cái thời tiết mùa đông này đổ mồ hôi nhễ nhại đúng khó chịu, mình quay sang thì thấy tất cả mọi người đã có mặt bên mình. Nhưng có điều Chị Lan nằm ngay cạnh mình, mình có hỏi có chuyện gì thì Tuấn kể :
– Nãy nghe tiếng cứu của bé Trang, anh chạy sang may cửa phòng không khóa anh mói thấy em Linh đang cầm dao cứ đứng trước mặt Trang rồi tạo cái dáng rất đáng sợ. Bé Trang bị em đưa kẹt vào đường cùng góc tường thì anh Phong mới chạy ra giữ tay em lại, luc ý nhìn Linh tợn lắm gầm gà gầm gừ rồi anh không còn cách nào khác đành phải tát Linh liên túc, lúc sau chẳng hiểu thằng Kiên từ đâu ra nó cầm cái thứ nước gì tạt vào Linh rồi Linh gào lên 1 tiếng dữ dội xong quằn quại người lại thì ngất lịm di. Chưa xong vụ Linh thì đến bà Lan, chắc do mọi người chú ý đến Linh nhiều quá nên ko để ý bà Lan đang đứng ra chỗ lan can rồi trèo lên như định nhảy xuống. anh Phong may là nhanh kịp thời kéo bà ý lại thì người bị mất thăng bằng xong ngã mới đập đầu xuống đất rồi ngất cùng luôn, may anh Phong chỉ bị bầm tay vì ngã không bị ngất.

Lúc này mình mới quay qua nhìn bé Trang, bé nhìn mình như rất sợ hãi, bản thân mình cũng không tin vụ vừa rồi nhưng lúc này mới thấy người mình hôi hôi, mình mới quay ra chỗ Kiên hỏi thì nó bảo nãy nó dùng nước đái nó tạt vào mặt xong nó còn bảo đấy là nước thần nước thánh, bố thằng ranh dù sao cũng may là có nó không chắc mình làm trò gì mình cx kbiet luôn. Cả tối hôm ý không ai ngủ, cả đám rủ nhau dậy hỏi chủ nhà bằng được. Thì chủ nhà có nói sơ qua là ngày trước có một sác chết của 1 con bé trạc cấp 2-3 gì đấy thuê chỗ ngủ ở đây trốn bố mẹ xong gọi bạn trai về chơi chịk nhau các kiểu thể loại, thì nó xin tiền bạn trai trợ cấp nhưng không chịu thế là gây ra ẩu kích rồi thằng bạn trai lỡ giết nó, sợ quá mới làm trò là treo cổ nó lên rồi chạy, mãi sau công an mới tìm ra hung thủ thì mới biết con bé này bị giết chứ kphai nó tự tử. cHẮC do chết trẻ mà chết oan nên muốn nhập vào mình giết bé Trang, may là bị chặn lại mới không giết đc bé Trang thì rủ lôi kéo bà Lan nhảy lầu. Nhưng đều k làm gì được.

Thế rồi nhóm mình quyết định xin lại nửa số tiền đã trả rồi cao chạy. Thuê ở chỗ khác thì mọi thứ đều bình thường chỉ là sau vụ đấy mình bắt đầu tìm đến ma quỷ và đến đây để đọc. Sau chuyến đấy về mình có đi gặp thầy xin bùa để phòng thân, tiện nhắc các bạn nếu có đi chơi cứ nên phòng thân trong người không dùng bùa thì dùng tỏi nhé. Có thờ có thiêng có kiêng có lành chứ đừng như mình suýt giết người…
Cảm ơn các bạn đã đọc, mình văn vở không hay có đoạn nào làm các bạn khó chịu thì chiếu cố cho mình ^^

minh ke bua nen thay it nhan vat

0
 Một buổi sáng, giống như mọi hôm. Tú Minh xuống bếp cời lò và ao ước. Chợt cậu nghe thấy tiếng cựa rất nhỏ, rất yếu ớt, như thể tiếng vươn mình của chồi cỏ sau cơn mưa. Thoạt đầu cậu nghĩ đến con chuột gian manh nào đó xơi tái quả trứng, đánh một giấc no nê đang trở mình. Nhưng tiếng cựa chỉ thoảng qua và hoàn toàn khác với tiếng sột soạt của giấy. Cậu hồi hộp mở nắp...
Đọc tiếp

 Một buổi sáng, giống như mọi hôm. Tú Minh xuống bếp cời lò và ao ước. Chợt cậu nghe thấy tiếng cựa rất nhỏ, rất yếu ớt, như thể tiếng vươn mình của chồi cỏ sau cơn mưa. Thoạt đầu cậu nghĩ đến con chuột gian manh nào đó xơi tái quả trứng, đánh một giấc no nê đang trở mình. Nhưng tiếng cựa chỉ thoảng qua và hoàn toàn khác với tiếng sột soạt của giấy. Cậu hồi hộp mở nắp hũ ra rồi cẩn thận gỡ từng lớp giấy. Quả trứng không hề xây sát trừ một lỗ thủng nhỏ và chính cái lỗ thủng đó 

Câu hỏi

1:ĐOạn trích trên sử dụng những phương thức biểu đạt nào?(nêu rõ PTBĐ cính và PTBĐ phụ)

2:Tìm phương tiện liên kết trong đoạn trích trên 

3:Qua đó,em thấy ddeeer các câu văn,đoạn văn liên kết với nhau ta cần phải làm gì?

Mn cố gắng giúp mình làm nhanh nhé!

Mình cảm ơn trước!

9
18 tháng 9 2018

PTBĐ CHÍNH:

18 tháng 9 2018

LÀ TỰ SỰ, PHỤ LÀ MIÊU TẢ VÀ CÓ ÍT BIỂU CẢM. B) THOẠT ĐẦU, NHƯNG.