Con người thỳ cũng phải có nỗi buồn, tôi cũng vậy, còn bạn ?
Hãy viết một đoạn văn kể về nỗi buồn mà bạn không tkể nào quên...
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Em đồng tình với quan điểm trên:
- Nỗi buồn khi được nói ra ta sẽ cảm thấy những tủi thân và đau khổ trong thời gian qua như được rũ bỏ. Ta sẽ sẵn sàng đón nhận những trải nghiệm trên chặng đường mới ở phía trước.
- Khi nỗi buồn được sẻ chia với những người thân yêu, ta sẽ nhận được sự cảm thông và những lời động viên tích cực. Những điều ấy góp phần giúp chúng ta vượt qua những khó khăn ta đang gặp phải.
Thuở nhỏ, ai mà chẳng nghịch ngợm, chẳng quậy phá và có biết bao trò chơi tuổi hồn nhiên.
Thế nhưng có một kỉ niệm buồn mà tôi luôn nhớ mãi. Đó là lần tôi bắt được một con “bọ hung” với cái sừng to khỏe. Tôi cứ nghĩ rằng, nó rất mạnh khỏe và có thể nâng được các cục đá to. Tôi đặt một cục đá to đầu tiên lên người nó, xem nó có khiêng được hay không. Thấy vẫn còn nhúc nhích tôi lại đặt thêm một cục, hai cục lên cục trước đó. Bỗng im lìm, tôi không thấy con vật nhúc nhích nữa. Những cục đá cũng nằm im, bất động. Thế là tôi lấy từng cục đá xuống. Thì ra con “bọ hung” của tôi đã bị bẹp dí. Tôi khóc ròng cả buổi, ba mẹ hỏi chuyện, tôi thuật lại cho ba mẹ nghe thì ba mẹ nói rằng tôi chơi dại, và bảo rằng không được làm như thế nữa.
Tôi vâng lời ba mẹ. Nghĩ lại đến giờ tôi thấy xót thương cho con vật bé nhỏ kia làm sao!