Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
hình như bn cuồng conan quá rồi, trở lại thế giới thực đi bn ơi, đừng có ghen lung tung, tội Haibara lém.
Mỗi người chúng ta đều làm những sinh hoạt hàng ngày và ngủ là một việc thiết yếu của mỗi con người. chỉ khi chìm vào giấc ngủ , nằm trên chiếc giường êm ái chúng ta sẽ đi vào những giấc mơ đẹp. trong mơ em đã mơ được trở thành bác sĩ, một nghề nghiệp tương lai mà em luôn ao ước.
Chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay, trong vô thức chợt một vầng sáng hiện lên choáng ngợp căn phòng , một cô bé với đôi cánh thiên thần hiện ra đưa bàn tay nhỏ xinh về phía em và nói:
- Đi theo tôi, tôi sẽ dẫn bạn đến nơi bạn mong muốn, rời xa nơi đây
Em ngây người ra , chưa hết bàng hoàng và ngạc nhiên thì cô bé lại tiếp lời:
- Hãy nhắm mắt lại , chúng ta cùng đi thôi nào, bạn có nghe thấy tiếng những đứa trẻ đang khóc kia không, có nghe thấy tiếng bác sĩ đang làm việc không? Đó là thế giới của chúng ta đó
Em chợt mở mắt và ôi, một bệnh viên lớn đang hiện ra trước mắt em, có bệnh nhân , có bác sĩ và những y tá đang vội vã làm việc. Từ bé , em đã ước ao được trở thành một bác sĩ giỏi để chữa bệnh cho mẹ , và những bệnh nhân để họ luon khỏe mạnh và hạnh phúc bên người họ yêu thương.Không khi nơi đây thật đặc biệt, đó là không khi mang đậm tình yêu thương của các bác sĩ dành cho những bệnh nhân của mình. Em tiến vào, càng ngỡ ngàng khi trên người đang khoác chiếc báo trắng của bác sĩ, trên áo có gài bảng tên của mình. Phía xa tiến tới có vài vị bác sĩ, một người chào em:
- Rất vui được làm quen với cô, bác sĩ khoa nội trú mới đến, cô có thể làm quen với mọi người và phòng làm việc cùng bệnh nhân ở đây
Bấy giờ là cảm giác vui sướng vô cùng , mình đang làm một bác sĩ thật sự, đang khoác lên mình chiếc áo mà em coi là trang phục đẹp nhất, được làm việc ở một bệnh viện thành phố, em đáp lời:
- Rất vui được làm quen với mọi người, tôi là bác sĩ mới đến , mong mọi ngừoi giúp đỡ
- Không có gì, tôi sẽ dẫn cô đi thăm quan một vòng bệnh viện và thăm khám bệnh nhân nhé _một bác sĩ nữ độ tuổi hơn ba mươi cất giọng nhiệt tình
Em mỉm cười và đi theo vị bác sĩ tận tình ấy, đi qua các dãy nhà các khoa khám bệnh, nơi các bác sĩ làm việc, đi qua khoảng sân cho các bệnh nhi chơi đùa với nhau thật vui. Đến các phòng bệnh, nơi bệnh nhân nằm nghỉ dưỡng và điều trị. Có những cụ già chạc tuổi 80 ,cụ đến đây vì bị thoát vị đĩa đệm và đột quỵ, có những người bị tai nạn xe cộ, cũng đến đây điêu trị. Nhìn họ , một cảm giác buồn trong em dâng lên một chú cùng động lực mình phải làm việc hăng say tận tâm chữa khỏi bệnh cho những bệnh nhân kém may mắn ấy. Bác sĩ nữ dẫn em sang khoa nhi, nơi những trẻ em mắc bệnh vào chữa trị , có những đứa trẻ bé xíu bị bệnh tim bẩm sinh nằm đó , có những em bị sốt cao năm phòng bên và những em bị bệnh khác nữa. em tiến vào căn phòng có một bé bị gãy chân đang nằm bó bột trên giường bệnh. Em nhẹ nhàng hỏi
- Bé có sao không? Cảm thấy bớt đau chưa
Đứa bé mắt đỏ hơi rớm nước và mếu máo nói:
- Bác sĩ ơi, bao giờ em mới được ra viện, bao giờ em mới khỏe lại ạ?
- Sẽ nhanh thôi , em sẽ nhanh chóng bình phục và vui chơi với các bạn_ Tôi đáp lời có chút xót xa
Đi một vòng xung quanh, tôi thấy được tất cả và hiểu được phần nào bệnh viện nơi tôi làm việc, nơi có những bệnh nhân đang chờ tôi chữa trị để được trở về cuộc sống thường ngày của họ. Tôi vừa đi , vừa tự hứa với bản thân sẽ cố gắng hết sức có thể , trở thành một bác sĩ tốt để giúp đỡ mọi người, như ba tôi đã làm.
Tiếng chuông báo thức vang lên đầu giường như thường lệ, tôi bừng tỉnh sau giấc mơ đẹp và chuẩn bị đi học. Có chút tiếc nuối khôn nguôi. Nhưng không sao, tôi sẽ biến giấc mơ đó thành hiện thức sớm thôi.
Không hiểu sao mỗi lần nghe những câu hát này tôi lại thấy lòng mình xao xuyến, và tôi yêu hơn những giấc mơ. Đứa bé kia đã được gặp mẹ- niềm mong mỏi duy nhất của nó. Những giấc mơ có thể đưa ta đến với một thế giới như ta mong ước, gặp được những người ta hằng mong gặp. Với tôi, đó không phải là mẹ, mà là bà …
Một buổi sáng mùa hè mát mẻ với những ánh nắng chỉ đủ để tô điểm cho cuộc sống, làn gió dịu nhẹ lướt qua cành lá, hôn nhẹ vào những đôi má trẻ thơ phúng phính. Tôi lại ngồi trước sân, trên chiếc chõng mà ngày xưa, tôi vẫn nằm để nghe bà kể chuyện. Ôm chiếc lật đật thuở bé trong tay, tôi ngồi chơi một mình.
Bỗng, bà từ trong nhà bước ra. Bà vẫn như thế, khuôn mặt phúc hậu, dáng đi nhẹ nhàng trong chiếc áo nâu quen thuộc. Bà mỉm cười, nụ cười hiền hậu như ngày nào. Thấy bà, tôi liền òa lên khóc như một đứa trẻ. Và bà lại ở đó, ôm tôi vào lòng mà dỗ dành. Hơi thở của bà, mùi của những chiếc áo, của đôi bàn tay quen thuộc, đã gắn bó với tuổi thơ tôi. Có bà bên cạnh, tôi chẳng khóc lâu. Vì bà rất biết dỗ trẻ con mà, chỉ vài lời nói là bà có thể khiến chúng tôi vui vẻ lại bình thường.
Rồi tôi lại nằm đó, trên đùi của bà để ngước mắt nhìn lên bầu trời trong xanh, để những câu chuyện ngọt như mật, đẹp như ánh sáng ban mai từ từ chảy qua tai tôi, vào đến từng ngõ ngách trong tôi. Những câu chuyện của bà, cứ như thế đã trở thành một phần tuổi thơ và hồi ức tươi đẹp của tôi. Thỉnh thoảng, tôi lại quay người, nhìn vào khuôn mặt bà. Bà vẫn nhìn tôi kể chuyện, ánh mắt bà nheo lại, như nghĩ về một cái gì đó xa xăm. Tôi đợi bà kể xong chuyện rồi nhìn bà hồi lâu. -Cháu gái bà có gì muốn nói nào? Đúng là bà chỉ cần nhìn thôi là biết tôi muốn gì rồi. -Bà bận lắm hả bà? Bà cứ đi đâu mà cháu không tìm được thế? - Tôi thắc mắc. Bà vẫn mỉm cười: -Bà có việc phải đi một nơi rất xa. Đó là … -Hay là bà không còn thương cháu nữa rồi? Nên bà mới bỏ đi như thế? Nhưng mà cháu thương bà mà, cháu yêu bà nhiều lắm!
Tôi nói mà nước mắt chỉ chực để trào ra. Tôi nói ra hết những gì tôi thắc mắc và lo lắng bấy lâu nay, để thỏa những ngày mong nhớ bà. -Đứa bé ngốc này. Cháu phải biết là bà yêu, yêu, yêu cháu nhiều lắm. Có khi còn hơn cả cháu yêu bà nữa đấy. Nhưng bà có việc gấp phải đi, là chuyện của bà tiên giao cho bà, nên bà không được phép từ chối. Chuyện bà tiên giao cho thì cháu phải làm sao?
Phải làm theo ạ.- Tôi ngập ngừng- Nhưng bà đi bao lâu nữa? Mọi người đều rất nhớ bà mà!
Mãi mãi cháu à!
Bỗng tôi thấy bóng bà xa dần, xa dần vào làn mây khói nơi kia. Khuôn mặt phúc hậu của bà biến mất. Chỉ còn tôi ngồi đây. Vẫn một mình, trong tiếng khóc vô vọng.
Bà ơi! Bà ơi! Bà…
Rồi tôi chợt tỉnh dậy. Nước mắt đã đầm đìa cả hai bên má. Tôi nhìn ban thờ bà trong nhà, nhìn bức ảnh của bà vẫn trong chiếc áo nâu ấy. Vậy là tôi đã mơ, bà chỉ là giấc mơ. Nhưng tôi cũng đã được gặp bà. Thế là đủ, và giấc mơ ấy cũng đủ đẹp.
HOK TỐT
uh chúc bạn tết vui vẻ
nhớ bán pháo hoa nhá
mk bắn pháo hoa đó
Cảm ơn băng giang nha
Thank you!!!!!