K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

"Đỗ Hạ Du!"

Tiếng gọi với tần suất âm thanh khá lớn vang lên, kèm theo đó là một viên phấn bé bé xinh xinh phóng với vận tốc ánh sáng từ trên bục giảng xuống phía dưới gần góc lớp, dãy ngoài cùng cạnh cửa sổ khiến một bạn nữ sinh nào đó đang gục mặt xuống bàn ngủ ngon lành, vì bị tấn công bất ngờ mà giật mình ngẩng đầu dậy, ngơ ngác nhìn xung quanh. Bắt gặp khuôn mặt đỏ tía vì giận dữ của cô chủ nhiệm, Hạ Du lập tức bật người đứng dậy lễ phép: "Dạ, cô gọi em!"

Cô chủ nhiệm giận dữ quát: "Giờ này là giờ ngủ à? Đây là lớp học, không phải chỗ cho em ngủ biết chưa?"

Hạ Du cúi đầu lí nhí: "Dạ, em biết rồi ạ!"

"Ngồi xuống!"

"Vâng!"

Hạ Du nhỏ giọng lễ phép rồi ngồi xuống chống cằm uể oải. Bình thường tới tiết sinh hoạt ngoài giờ vào thứ bảy hàng tuần thế này, cô chủ nhiệm lớp  Hạ Du toàn đi họp tới gần hết tiết mới về. Chẳng biết tại sao hôm nay lại không đi nhỉ? Cô còn đang định tranh thủ ngủ một chút, ai ngờ người tính không bằng trời tính.

"Như các em đã biết, nhà trường ra quyết định chia lại học sinh của các lớp để cân bằng học lực các môn, ra kế hoạch phụ đạo cho hợp lí. Những bạn bị chuyển lớp đều đã đi về lớp mới rồi, đồng nghĩa với việc sẽ có những bạn khác chuyển vào lớp chúng ta. Bây giờ tôi phải đi họp rồi, Một lát nữa các bạn ấy sẽ qua đây, lớp trưởng phụ trách sắp xếp lại chỗ ngồi cho các bạn. Tuyệt đối giữ trật tự, không được gây ồn ảnh hưởng tới các lớp bên cạnh có biết chưa?"

"Vâng ạ!" Cả lớp đồng thanh trả lời.

Không khí trong lớp vừa rồi còn im lặng đến ngộp thở, chưa đầy một phút sau khi cô chủ nhiệm đi khỏi liền lập tức oà lên như cái chợ vỡ.

"Ê, không biết những ai chuyển tới lớp mình nhỉ?"

"Không biết có ẻm nào xinh không nhỉ?"

"Gái lớp này đã đủ xinh rồi, không cần thêm nữa đâu. Trai đẹp lớp này thì không có lấy một mống. Hi vọng hốt được vài anh trai ngon ngon tí".

Lời bạn nữ vừa dứt thì một nhóm học sinh từ các lớp khác liền xuất hiện ngay trước cửa lớp. Tố Uyên, lớp trưởng lớp 12A4 liền chạy ra ngoài, lịch sự mời họ vào trong. Vừa nhìn rõ mặt những bạn học sinh mới, mấy cậu con trai trong lớp đứng bật dậy ồ lên tràng dài, khuôn mặt lộ rõ vẻ háo hức. Trái ngược lại, con gái thì mặt ai cũng tỏ vẻ thất vọng. Cả lớp lại được dịp nhốn nháo lên.

"Úi má ơi, gái đẹp kìa bay!"

"Đó không phải hot girl 12A6 à? Lớp trưởng ê, cho hot girl ngồi đây nè!" Một bạn nam vừa tươi cười nói, vừa nháy mắt với Tố Uyên rồi chỉ vào chỗ trống bên cạnh mình.

"Trời má, sao toàn con gái thế? Trai đâu hết rồi? Trai của tao đâu?"

"Trai tuyệt chủng hết rồi à?"

"La to vậy làm gì? Sợ người ta không biết mình thèm trai à?"

Trong nhóm học sinh mới, tất cả đều là nữ. Vì học chung trường nên cũng không quá xa lạ gì với nhau nữa. Có người còn rất thân thiết, vẫy tay niềm nở chào đón.

Tố Uyên thấy lớp bắt đầu ồn ào thì ra hiệu im lặng, nhẹ đập tay vào mặt bàn bên cạnh nói: "Thôi, lớp trật tự nhé. Cô biết thì không hay đâu".

Quay sang chỗ nhóm học sinh mới đang đứng ở một góc lớp, Tố Uyên nói tiếp: "Chào các bạn. Mình là Uyên, lớp trưởng lớp 12A4. Bây giờ Uyên sắp chỗ ngồi cho các bạn, mọi người ai nghe thấy tên mình thì đi vào chỗ nha. Bắt đầu từ dãy một, bàn thứ hai, Dung sẽ ngồi với bạn Hồ Ngọc Anh, chuyển từ 12A9 qua. Bàn ba..."

Giọng nói thánh thót của bạn lớp trưởng Tố Uyên vang lên đều đều. Tất cả các học sinh đều lần lượt ôm cặp sách di chuyển tới chỗ ngồi mới. Người thì buồn thiu vì bị chuyển lớp, người thì lại vui mừng vì được ngồi gần người họ quen.

Từ lúc cô chủ nhiệm đi khỏi, mặc cho cả lớp bàn tán xôn xao, Hạ Du thì ụp mặt xuống bàn chẳng thèm quan tâm sự đời. Nhưng bởi vì không khí trong lớp bây giờ chẳng khác gì cái chợ cho nên cô không tài nào ngủ nổi, mắt nhắm mà tai vẫn nghe rõ mồn một tiếng của từng người. Mãi tới khi Tố Uyên đọc tới dãy bàn cuối cùng xong, cô mới ngẩng đầu lên lèm bèm: "Xong chưa? Ồn quá, im lặng cho ngủ tí đi".

Cái bộ dạng này của Hạ Du cũng chẳng còn xa lạ gì đối với bạn bè trong lớp nữa.Đầu năm vào lớp mười, khi mà bốn mươi hai con người trong lớp đều còn là những kẻ xa lạ thì đa số các bạn nữ đều không thích cô cho lắm. Bởi vì cô của lúc đó có vẻ rất khó gần, lại ít nói chuyện với người khác nên thành ra bị xa lánh một thời gian đầu.

Sau này, họ chẳng hiểu sao Hạ Du đột nhiên lại khá thân và hay nói chuyện với đám con trai trong lớp, không rõ là nói chuyện gì nhưng hình như vui lắm, nhìn cứ như bạn thân lâu năm vậy. Rồi họ thấy tò mò, cũng lân la nói chuyện, tiếp xúc rồi mới phát hiện ra Hạ Du cũng khá hài hước và dễ gần, lại còn rất ga lăng nữa. Từ đó, cô được các bạn trong lớp đặt cho biệt danh là "soái ca" của A4. Cứ thế, gần ba năm trôi đi, cô nghiễm nhiên chiếm được rất nhiều tình cảm của bạn bè cả nam lẫn nữ.

"Soái ca hôm nay tâm trạng không được tốt, thôi để yên cho soái ca nạp năng lượng chút đi!"

"Okey, soái ngủ đi soái".

Mọi người đồng loạt đưa tay làm biểu tượng đồng tình rồi quay lại ngay ngắn im lặng, có nói chuyện cũng cố gắng tiết chế giọng một cách nhỏ nhất có thể.

Không gian yên bình được trả lại, Hạ Du gật gù gục đầu xuống bàn nhắm mắt ngủ, nhưng sau đó lại bị tiếng rù rì văng vẳng bên tai khiến cô cảm thấy vô cùng khó chịu. Cô vừa ngẩng đầu lên, định nói gì đó thì phát hiện mấy chục cặp mắt nhìn như hổ đói của đám con gái đang đồng loạt nhìn ra phía cửa lớp. Tự nhiên cô cũng thấy tò mò mới quay lại, nhìn theo xem rốt cuộc là có thứ gì lạ thường mà bọn họ nhìn đắm đuối như thế.

Ngoài cửa xuất hiện hai cậu con trai. Nếu nhìn bằng cặp mắt của những đứa con gái "bình thường" thì hai người kia chính xác là "nam thần" bước ra từ trong ngôn tình. Cao to, mắt hai mí, tóc đen cắt theo kiểu các anh thần tượng Hàn Quốc, mũi thẳng tắp,...tóm lại là chuẩn "nam thần". Còn dưới con mắt của Hạ Du, chỉ có thể hình dung bằng một câu: "Người gì cao như cây cột, đã vậy nhìn mặt còn búng ra sữa. Chắc chắn không phải trai thẳng rồi!"

Đột nhiên cô cảm thấy có cái gì đó sai sai thì phải. Bình thường thấy trai là đám con gái trong lớp cô phải ôm nhau hú hét các kiểu rồi chứ nhỉ? Sao hôm nay lại ngoan đột xuất thế?

Mà khoan đã, hình như cô cảm giác hai người kia đang nhìn mình thì phải. Còn ghé tai nhau thì thầm gì đó nữa chứ. Bộ trên mặt cô dính gì à? Hay nãy ngủ gật bị chảy nước dãi? Nghĩ vậy, cô liền đưa tay quẹt ngang miệng kiểm tra. Không có gì cả, sạch sẽ như thường. Sao hai người họ lại nhìn cô cứ như kiểu sinh vật ngoài hành tinh vậy nhỉ?

Vừa ngẩng đầu lên nhìn lại đã thấy có người đứng ngay bên cạnh. Hạ Du giật bắn người kêu lên một tiếng, chồm sang bên cạnh ôm lấy mặt bàn. Đến lúc định thần lại, ngẩng đầu lên liền bắt gặp khuôn mặt của bạn trai lạ vừa chuyển từ lớp khác qua đang nhìn cô với một nụ cười toả nắng.

Đám con gái đối diện thì cứ nhìn Hạ Du nháy mắt liên tục mà cô chẳng hiểu gì mới bực bội quát: "Bọn này, cái miệng để làm gì mà không chịu mở ra nói? Mắt biết nói à?"

Một bạn nữ chỉ chỉ vào sau lưng bạn trai lạ kia, rồi lại chỉ vào chỗ ngồi của mình nhìn Hạ Du gật gật đầu. Hạ Du vẫn chẳng hiểu gì hết, định hỏi lại thì bạn trai lạ lên tiếng trước: "Nhích vào bên trong một chút cho tôi ngồi chỗ này được không?"

Tất nhiên Hạ Du không thể từ chối. Chỉ còn duy nhất chỗ bên cạnh cô còn trống, nếu không cho cậu ta ngồi cùng thì chỉ có nước ngồi dưới đất. Mặc dù trong lòng rất không muốn cho ngồi, nhưng lại phải bất đắc dĩ gật đầu.

"Ngồi vào trong đi, tôi ngồi ngoài. Tránh sang một bên cho tôi ra ngoài rồi vào trong mà ngồi!"

Bạn nam kia liền đứng tránh sang một bên, đợi Hạ Du bước ra ngoài rồi mới ngồi vào bên trong. Khi Hạ Du vừa ngồi xuống bên cạnh, cậu ta liền khều tay cô, nhìn cô tươi cười: "Chào nha!"

Hạ Du nhíu mày nhìn cậu ta một cách khó hiểu: "Ủa? Có quen hả?"

Đọc xong cho mk xin ý kiến nhoa !

8
9 tháng 1 2019

hay viết típ ik bn

11 tháng 1 2019

hay😙 😙 😙

“Còn nốt đống này là có yên tâm đi ngủ rồi”- Linh vừa nhìn đống bài tập hôm nay cô giáo giao về vừa nói thầmCô hoảng hốt khi không tìm thấy tập Toán đâu cả, lật tung cái góc học tập nhỏ bé cũng không hề thấy, Linh lo lắng vì ngày mai phải nộp rồi, đây là cơ hội để cô gỡ điểm và cũng là bài đánh giá của Linh nên không thể không hoàn thành xong hôm nay được. Linh sốt ruột...
Đọc tiếp

“Còn nốt đống này là có yên tâm đi ngủ rồi”- Linh vừa nhìn đống bài tập hôm nay cô giáo giao về vừa nói thầm
Cô hoảng hốt khi không tìm thấy tập Toán đâu cả, lật tung cái góc học tập nhỏ bé cũng không hề thấy, Linh lo lắng vì ngày mai phải nộp rồi, đây là cơ hội để cô gỡ điểm và cũng là bài đánh giá của Linh nên không thể không hoàn thành xong hôm nay được. Linh sốt ruột đứng ngồi không yên, trong bữa cơm tối Linh ăn rất nhanh và trong đầu chỉ nghĩ đến quyển tập Toán.
“Làm sao bây giờ, nếu mai không có bài nộp thì chết…..hay là mình để quên ở trường nhỉ, đúng rồi thử đến trường tìm xem”- Linh thầm nghĩ
Thế là Linh vội vàng dắt chiếc xe đạp để phi đến trường sau khi đã nói dối mẹ sang nhà bạn học nhóm…
Gần 9h tối và cái sự yên ắng quanh ngôi trường Linh học khiến cho mọi thứ trở nên âm u và tĩnh mịch, Linh tuy sống ở thành phố nhưng trường của Linh lại ở nơi vắng vẻ, vì xung quanh là đất quy hoạch nhưng cả chục năm nay không xây dựng gì nên xung quanh người ta chỉ trồng cây, cỏ mọc um tùm và……có vài ngôi mộ rải rác.
Linh dừng chân trước cổng sau của trường vì cổng trước có bảo vệ nên chắc giờ này không vào được, cô nhấp chấn tiến lến mấy lần rồi lại rụt chân lại, ngập ngừng vì cô sợ…sợ những lời đồn đại từ những học sinh khóa trên của trường khi cô mới thi đỗ cấp 3, nào là có đến 3 người chết trong ngôi trường này rồi, chết bất đắc kỳ tử nhưng đều trong tư thế treo cổ mắt trợn ngược, nào là có người thường xuyên nhìn thấy những bóng trắng trên tầng 3 của trường, có người còn chắc nịch là nghe thấy cả tiếng cười rồi tiếng khóc..v..v. Linh cũng thấy dựng tóc gáy khi mới chỉ đứng ở bên ngoài thôi chứ chưa nói gì đến việc bước chân vào trường giờ này nữa, nhưng không vào thì không được, còn bài tập ngày mai thì sao. Linh phát khóc đi được khi nghĩ tới những thứ có thể có ở trong đó thì 1 cái vỗ vai nhẹ khiến Linh giật nảy mình, hồn vía bay tứ tung, cô suýt hét lên thì 1 bàn tay nữa che miệng cô lại kèm theo tiếng “suỵt”. Linh mở mắt ra, thì ra là Mạnh, cậu học sinh lớp 12 và hơn Linh 1 tuổi.
“Em làm gì ở đây giờ này thế?”
“Dạ, em..em..”- Linh ấp úng
“Em làm sao? Em biết giờ này ở đây nguy hiểm lắm không?”- Mạnh chay mày nhìn Linh, giọng khó chịu
Linh và Mạnh đều là bí thư của lớp và biết nhau vì hay làm việc chung tại văn phòng đoàn nhưng Linh có vẻ không ưa Mạnh cho lắm, 1 phần vì Mạnh hơn tuổi Linh( Linh không thích chơi với người hơn tuổi) và cái quan trọng nhất là các thầy cô luôn ưu ái mạnh hơn Linh và hay giao việc cho Mạnh chứ không phải Linh. Sau câu hỏi quan tâm của Mạnh nhưng Linh lại cảm thấy khó chịu, cô gắt gỏng -“Làm gì kệ em chứ, đâu có liên quan tới anh”. Mạnh không nói gì nữa, cậu lên xe đi về bỏ Linh lại đó khiến cô vừa nhìn theo Mạnh vừa ấm ức suýt khóc. Nhưng thôi việc quan trọng vẫn còn trước mắt, cô đánh liều bước chân qua cái cổng trường bé chỉ độ 2 mét, 1 làn gió lạnh từ phía trong phả ra ngoài thổi vào cô khiến cô run lên cầm cập, da gà nổi lên, càng vào sâu gió càng mạnh hơn, Linh mắt nhắm mắt mở tiến lên, cuối cùng cô cũng đến được cầu thang cuối dãy, vừa mừng vừa sợ nhưng vì không muốn bị bố mẹ mắng cũng như ảnh hưởng đến kết quả học tập, Linh liều mình đi lên cầu thang, lớp cô trên tầng 3, nghĩ đến vậy thôi cô đã thấy ớn lắm rồi vì tầng 3 khu nhà B -là dãy nhà cũ dùng cho học sinh còn khu A là khu nhà mới xây dành cho giáo viên- là nơi mà học sinh cho là bị ám nặng nhất vì cuối dãy tầng 3 là cái nhà vệ sinh luôn luôn được khóa kín cẩn thận tới 2 ổ khóa, nơi mà tụi học sinh luôn luôn bàn tán với nhau rằng trước đây có tới 3 người treo cổ trong đó, họ ám ảnh cái nhà vệ sinh và ngôi trường này nên việc nhà trường khóa tới 2 ổ khóa to lận khiến cho việc này càng làm cho học sinh trong trường phần sợ hãi phần thì quá hiếu kì. Linh nghĩ chắc những câu truyện đo chỉ là các anh chị khóa trên bịa ra để dọa cái bọn “ma mới” thôi chứ trên đời này làm gì có ma, điều đó khiến Linh bớt sợ hơn phần nào. Sau một hồi mò mẫm leo cầu thang cuối cùng Linh cũng lần được tới tầng 3, vừa bước chân vào dãy hành lang thì lại có 1 làn hơi lạnh lướt qua người cô, trước mắt Linh là dãy hành lang tối thui đen ngòm, và cuối dãy chính là cái phòng vệ sinh quái quỷ đó, Linh không thể nhìn tới được đó vì nó quá tối. Cô cầm chiếc điện thoại lên và bật đèn, nhưng ánh đèn leo lét từ chiếc điện thoại chỉ đủ để cô thấy 1 vùng nhỏ trước mặt còn xung quanh thì vẫn tối om. Linh đánh liều đi vào và 1, 2, 3……cuối cùng cũng đến lớp học của Linh, mỗi tầng có 5 lớp học và lớp Linh nằm ở giữa, cô khẽ đẩy cái cửa gỗ, tiếng kêu két…két từ cánh cửa vang lên, Linh cắn chặt môi, lần đến cái bàn học, Linh soi đèn vào ngăn bàn thì thấy quyển tập Toàn trong đó, cô thở phù nhẹ nhõm, đặt chiếc điện thoại lên bàn cô thò tay vào để với cuốn tập nhưng cô lại sờ thấy thứ gì đó nhớt nhớt, Linh rụt tay lại, cầm chiếc đèn pin soi vào hộc bàn thì vẫn chỉ thấy cuốn tập Toán trong đó, ngăn bàn khô khốc không hề có nước. Linh vội vớ lấy quyển sách để đi về vì giờ cũng đã muộn rồi. Lúc Linh vừa đứng lên quay ra ngoài thì cô đột nhiên nghe thấy tiếng khóc nức nở vọng lại, 1 dòng điện chạy dọc sống lưng Linh khiến cô sởn gai ốc, run bần bật, Linh đã nghĩ đến viễn cảnh đáng sợ nhất là phải đối mặt với cái thứ vô hình đó, Linh nghĩ tới những con ma trong phim Rings hay thánh nữ Valak, cô sợ hãi chạy thật nhanh nhưng kì lạ cô không thể chạy được, chân cô không thể nhấc lên khỏi mặt đất, tiếng khóc nức nở ai oán thì ngày 1 gần và cô biết đó không phải là của con người vì giờ này ai lại đi vào cái trường học âm u này rồi ngồi khóc không. Linh dùng hết sức lực cố nhấc đôi chân lên nhưng cứ như thể đang có những bàn tay vô hình náo đó níu giữ đôi chân nhỏ bé của cô lại, Linh vùng vẫy, mồ hôi toát ra nhễ nhại, cô hét lên nhưng cũng như đôi chân, cái miệng xinh xắn của Linh không tài nào mở ra được, nước mắt Linh trào ra, mồ hôi nhễ nhại nhưng cô vẫn cảm thấy xung quanh lạnh lẽo chứ không hề nóng. Rồi sau tiếng khóc nức nở là tràng cười man rợ, tiếng cười như thể từ chốn âm ti vọng lại, xoáy vào tai Linh, đầu óc cô quay cuồng, cô không còn nhìn rõ mọi thứ nữa, cơ thể cô đã không còn nghe theo tâm trí cô nữa mà nó dần dần yếu đi, trong cơn tuyệt vọng Linh vẫn lờ mờ nhìn thấy ngoài hành lang có bóng người đang từ từ tiến về phía cửa lớp cô. Linh ú ớ kêu cứu, Linh lịm đi, thấy máu đỏ trào lên rồi 1 cái màng đen tối đến che lấp tất cả. Linh thấy mình đang ở trong 1 khoảng không đen như mực, không có 1 chút ánh sáng nào, 1 giọng nói vang lên -“Linh ơi!! Linh…”, rồi Linh cảm nhận 1 luồng nước nóng trào qua cổ.
Linh dần mở mắt ra, cô thấy trước mặt là bố mẹ và Mạnh nữa, cô bật dậy ôm chầm lấy mẹ, nước mắt trào ra, Linh mếu máo:” Con xin lỗi”
Rồi bố Linh đỡ cô từ từ nằm xuống, Linh mệt mỏi không nói gì nữa, bất giác cô nhìn Mạnh đang đứng sau mẹ cô.
“Bố mẹ có thể cho chúng con nói chuyện riêng được không ạ?”
“Ừ, vậy để bố mẹ ra ngoài”
2 người lục tục đi ra để Linh và Mạnh nói chuyện với nhau, Linh nhìn Mạnh với đôi mắt không còn vẻ khó ưa nữa mà hiền dịu hơn, cùng học với nhau hơn 1 năm trời bây giờ Mạnh mới nhìn kĩ khuôn mặt của Linh, trông Linh thực sự như 1 thiên thần, tim Mạnh đập nhanh.
“Anh ngồi xuống đi”
“Ừm”
“Tại sao anh lại ở trong nhà em? Đã có chuyện gì vậy?”
“Em thực sự không nhớ đã có chuyện gì hết à?”
Linh ngạc nhiên trước câu hỏi của Mạnh, cô nghĩ chắc Mạnh biết mọi thứ nên cô gặng hỏi Mạnh xem là đã có chuyện gì xảy ra. Mạnh nhìn cô với vẻ lo lắng.
“Em đã ngất đi và anh phát hiện nên đưa em về nhà”
Linh nhớ lại rồi cô lại rùng mình khi nghĩ đến lúc đó.
“Người em lúc đó lạnh ngắt, anh thấy nước mắt em ròng ròng”
“Anh nè, anh có tin những thứ mà mọi người vẫn đồn ở trường mình không?”
Mạnh ấp úng:” Ừ có”
Linh liền kể lại lúc cô vào trường như thế nào rồi đến lúc cô không còn biết gì nữa và khi tỉnh dậy thì đã ở nhà, Mạnh toát mồ hôi -“vậy là em đã gặp thứ đó rồi”
“Thứ đó?”
“Ừ chính là…thứ đó”
Sau đó Mạnh thì thầm vào tai Linh cái gì đó rồi cậu tạm biệt Linh và bố mẹ cô ra về, Mạnh nhảy lên xe và phóng về nhà, lúc đi qua trường Mạnh bất chợt nhìn thoáng qua ngôi trường lúc này còn âm u hơn nhiều, rồi chợt cậu thấy có bóng người trên tầng 3, đứng đó và……..Hai hàng nước mắt của Mạnh tuôn ra nhưng cậu vội lấy tay lau mắt rồi chạy thẳng một mạch về nhà.
***
Chap sau sẽ ra mắt bạn đọc trong thời gian sớm nhất với những nhân vật và nhiều tình tiết mới, mong các bạn ủng hộ An ^^

0
dì tôi nhập viện vì bệnh tai biến, sau khi cấp cứu thì chuyển qua phòng hồi sức…vì bệnh viện gần nhà tôi nên bên nhà dì mới nhờ gia đình tôi qua trực phụ vào ban đêm, chủ yếu là dìu hoặc lật mình để thay đồ, ai từng nuôi bệnh người nhà chắc cũng biết.Hôm đó đến lượt tôi , ban ngày đi làm nên khoảng 11giờ tối mới vào được, tôi và chị Hân (con thứ ba của dì) thay nhau người...
Đọc tiếp

dì tôi nhập viện vì bệnh tai biến, sau khi cấp cứu thì chuyển qua phòng hồi sức…vì bệnh viện gần nhà tôi nên bên nhà dì mới nhờ gia đình tôi qua trực phụ vào ban đêm, chủ yếu là dìu hoặc lật mình để thay đồ, ai từng nuôi bệnh người nhà chắc cũng biết.Hôm đó đến lượt tôi , ban ngày đi làm nên khoảng 11giờ tối mới vào được, tôi và chị Hân (con thứ ba của dì) thay nhau người canh ,người ngủ…kể sơ về phòng bệnh nhé… trong phòng gồm hai dãy giường, mỗi dãy ba giường, có nhà vệ sinh trong phòng luôn… lúc này tất cả các giường đều có bệnh nhân nằm, dì tôi nằm giường thứ hai hướng ra cửa.Bệnh nhân đều là người lớn tuổi,ban đêm trong phòng tắt bớt đèn, chỉ còn một bóng duy nhất nằm gần phòng vệ sinh nhưng cũng chiếu sáng được nguyên phòng…
Đêm đầu tiên tôi vào… tiếng máy thở oxy, mùi thuốc tiệt trùng làm tôi có cảm giác sợ, cửa sổ chỉ mở hé ra vì có máy điều hòa…chị hân ngồi trên ghế canh dì, còn tôi thì trải chiếu dưới nền sát bên giường bệnh để nằm…giường bên cạnh là một cụ ông tầm 70 tuổi, người nuôi bệnh ông thì nằm phía bên kia giường, nhìn qua sàn là thấy… nằm được một lát thì ngủ quên…bỗng…tôi giật mình và mơ màng tỉnh dậy vì dường như có ai đó khiều vào lòng bàn chân…lúc này có cảm giác lành lạnh nên tôi mở mắt ra rồi kéo cái mền nhỏ lót phía trên đầu để đắp…chị tôi ngồi ngủ gục trên giường, tôi nằm quay qua hướng sàn giường ông cụ bên cạnh rồi nằm ngủ tiếp …thỉnh thoảng có vài người bệnh ho, rồi thở dốc nên nằm cứ chập chờn…chợt…có tiếng cười khúc khích vang lên bên tai…mở mắt ra…tôi nhìn thấy phía dưới sàn giường ông cụ có hai đứa con nít tầm bảy,tám tuổi, đứa trai và đứa gái…có vẻ là hai chị em, tụi nó nằm sấp đầu hướng về phía tôi và đang chơioẳn tù tì, vừa chơi vừa cười giởn…bực mìnhvì ai mà lại để con nít vào phòng bệnh của mấy người già dễ lây bệnh ,mà còn để nó cười giởn nữa chứ…tôi lấy ngón tay gõ gõ xuống nền gạch, hai đứa nhỏ mới dừng giởn rồi nhìn qua bên tôi… lúc này mới để ý kỹ…hai đứa nhìn dễ thương lắm, mà nó có vẻ sao sao ấy, đầu nó hình như to hơn mấy đứa trẻ bình thường thì phải…tôi nói khẽ “khuya rồi, giởn nhỏ tiếng thôi mấy em, để cho mọi người nghỉ ngơi nữa, à mà sao hai em không đi ngủ?”…hai đứa nhỏ im re không trả lời… tôi thấy vậy nên cũng không hỏi nữa mà nằm quay lưng lại…nằm được một tí thì bỗng…”cộp…cộp…” có tiếng như là tiếng gõ vào nền gạch….tiếng động đó vang lên đều đều…tôiquay người lại thì thấy hai đứa nhỏ ấy đang lấy ngón tay gỡ gỡ xuống nền gạch, bắt chước y như tôi lúc nãy…lúc này tôi giận lắm, vì mình nhắc nhở nó mà nó lại nhái lại nên tôi định la…nhưng… miệng tôi cứng lại…vì…khi nhìn vào gương mặt hai đứa nhỏ tôi thấy rất sợ…hai mắt tụi nó dường như to lên vậy…mí mắt thì thâm quầng lại…làn da tái mét…chúng nhìn tôi với gương mặt giận dữ…tôi có thể nhìn rõ từng sợi chỉ máu trong mắt nó…tôi vội quay về hướng sàn giường dì tôi rồi trùm mền kín đầu…nhìn vào cái đồng hồ đeo tay thì thấy đã là ba giờ sáng …cứ mong cho sáng thật mau để méc ba má tụi nhỏ đó cho nó ăn đòn tét đít…lúc đó nằm quay lưng về tụi nó mà cứ có cảnh giác lạnh toát cả sống lưng, lâu lâu như có dòng điện chạy ngang làm tôi rùng mình….
“Phịch”…có ai đó đạp trúng chân tôi….rồi đèn trong phòng được bật sáng lên hết, tôi giở mền ra mà phải lấy tay che mắt lại như ma cà bông gặp ánh mặt trời…rồi một giọng lảnh lót vang lêntừ chị y tá “dậy, đến giờ khám bệnh, người nhà ra ngoài bớt dùm”….nhìn vào đồng hồ hóa ra là 4h30 rồi, tôi mới đứng dậy nhưng không quên nhìn qua để kiếm hai đứa bé lúc nãynhưng giờ không thấy tụi nó đâu, chỉ thấy dìhai (người nhà của ông cụ nằm giường ấy) cũng lật đật đứng dậy…mọi người đi ra ngoài, tôi ra sau cùng vì còn chưa tỉnh ngủ và đang mãi ngắm một chị y tá đẹp hết hồn…khi ra cửa thì phát hiện một sự thật khủng khiếp… đôi tông lào màu đen nam tính của tôi đâu mất rồi… mà giờ đây còn duy nhất một đôi dép nhựa mà mấy cô hay mang ấy, lại có con bướm trên quai nữa…ồ màu hồng nữa chứ…tôi hướng về chỗ chị hân, mặt cười mà như mếu…rồi tôi nói “chị ba ơi, chắc em đổi giới tính nên mới có đôi dép này nè”…chị hân bật cười, rồi mấy người nuôi bệnh chung phòng cũng khúc khích cười theo…vậy là mất tiêu đôi dép, phải đi chân không về, kẻo mang đôi dép màu hồng kia thì đi ngang khoa thần kinh lại bị bắt vào vì tưởng bệnh nhân…ngồi đợi ở ngoài hành lang, tôi ngồi gần dì hai, định hỏi về cái vụ hai đứa con nít dưới sàn , nhớ lại gương mặt và đôi mắt tụi nó lúc giận dữ làm tôi thấy rùng mình…”dì hai…”…tôi vừa kêu tên dì thì bỗng…tôi khựng lại…lấy tay dụi mắt hai, ba lần rồi tôi đứng dậy đi lại ngay chỗ cửa phòng bệnh…vì…sát bên cửa phòng có một tấm biển nhỏ màu đỏ…trên đó ghi là…”không được cho trẻ dưới 10 tuổi vào”….vậy hai đứa nhỏ lúc nãy là thế nào?…một bàn tay nắm vai tôi, giật mình quay lại thì ra là dì hai…”nhìn gì dữ vậy con?”…”dạ, không… à mà tấm bảng này ghi vầy là không có đứa con nít nào được vào đây,mà ban đêm thì có cho mấy đứa khoảng mười tuổi ngủ lại không dì?”…”không đâu, phòng bệnh của người già, mấy bệnh người già dễ lây nhiễm lắm nên đâu có cho con nít vào, mà bệnh viện, ban đêm ai lại cho con cái nhỏ tuổi vào ngủ với người bệnh đâu…”…nghe dì hai nói mà mồ hôi tôi tuôn ra như tắm…từ nhỏ đến giờ cũng hay nghe kể chuyện ma trong bệnh viện, nhưng chỉ nghe là có ma ở nhà xác thôi…ai dè…nay gặp thiệt… mà tôi không dám nói cho bà chị nghe, tính bả sợ ma chú luôn, nghe xong chắc không dám nuôi bệnh luôn thì khổ…tôi mới im re, rồi khi về nhà thì đốt nhang cho ông bà, thần phật để phù hộ, chắc tôi nặng vía nên không thấy bệnh hoạn hay gì, à mà chắc là xui xẻo thì có…vì lúc gặp xong là bị mất đôi dép….
Ở nhà một, hai bữa rồi vào bệnh viện tiếp, lúc này biết sợ rồi nên có nằm là trùm kín đầu lại, không dám nhúc nhích… định ở nhà không vào,nhưng thương dì nên cắn răng mà vào… đêm đó, dì tôi sau khi uống sữa thì giữa khuya bị nôn, đồ bệnh nhân được phát hai bộ nhưng lúc chiều đã được gom đi giặt nên chỉ còn một bộ đang mặc…chị hân mới kêu tôi đi xuống phòng trực để xin một cái áo dành cho bệnh nhân, tôi vội đi thật nhanh….nhưng… vì ít vào bệnh viện nhiều nên phòng trưc ở đâu thì tôi không biết… ngoài hành lang ánh đèn cứ mờ mờ, mấy phòng bệnh thì đóng cửa, ngoài hành lang, trên mấy băng ghế có vài người nằm ngủ, định lại hỏi họ chỗ phòng trưc , nhưng người ta đang ngủ mà mình kêu dậy là mất lịch sự lắm…đang rối…thì thấy chỗ hướng nhà vệ sinh gần cầu thang có một cô mặc đồ giống y tá, nhưng bộ đồ màu xanh lá chứ không phải màu trắng hoặc xanh dương như của điều dưởng hay của mấy cô dọn vệ sinh…cô này đeo khẩu trang nên không thấy được mặt…tôi vội chạy lại gần…không khí dường như càng lúc càng lạnh…tôi lại gần rồi hỏi ” cô ơi, cho con hỏi phòng trực nằm ở đâu?”…cô y tá đó không thèm trả lời mà chỉ tay về hướng ngược lại…tôi cảm ơn rồi đi nhanh về hướng đó mà trong bụng nói thầm “gì mà tiết kiệm lời nói dữ vậy”…đi qua cũng hơn năm phòng rồi mà không thấy phòng trực…đến khúc cuối đường để đi qua bên dãy khác…tôi bước xuống thềm, đi qua chỗ mấy bụi cây xanh…ngoài đây tối thui…không có một bóng người… chợt…từ xa thấy có ánh đèn sáng sáng dạ ra…tôi đi lại gần thì thấy có hai chú mặc đồ bảo vệ đang ngồi ở cái bàn trước cửa căn phòng đó…tôi đi lại gần…hai chú bảo vệ thấy tôi nên đi ra rồi hỏi “đêm khuya đi đâu ra đây vậy nhỏ?”…”dạ, con đi nuôi bệnh trong chỗ phòng hồi sức bên tai biến, chị con kêu lên phòng trực xin cái áo cho dì con, áo kia dơ rồi..”…”vậy sao đi ra đây…”…”con không biết đường lên phòng trực nên đi kiếm thì gặp cô y tá mặc áo màu xanh lá chỉ con lại hướng này”…”trời, mày biết đây là đâu không?”…”dạ không, con ít đi vô bệnh viện này lắm”…”đây là Nhà Xác đó…”…lúc này nhìn lên tấm bản treo trên cửa phòng đó…những chữ đó đập vào mắt mà tay chân rụng rời, mặt mày không còn giọt máu…chú bảo vệ mới nói tiếp ” mà bà y tá nào chỉ mày ác quá vậy”…”con đâu có biết, cô đó đeo khẩu trang, mà bận bộ đồ y tá màu xanh lá…”….”lạ vậy, bệnh viện này là đồ y tá thì màu trắng, đồ mấy cô điều dưỡng hoặc vệ sinh thì màu xanh dương…à , chú nhớ rồi, có đồmàu xanh lá…nhưng mà….đó là đồ đồng phục cũ của bệnh viện này cách đây mười mấy năm rồi..”…..nghe xong điếng hồn…”vậy là mày gặp… rồi đó”….tôi im re rồi nhờ một chú dẫn về chỗ phòng trực dùm…trên đường đi tôi dặn chú đừng kể chuyện này với ai , chú cười rồi nói “biết rồi, chú ở đây gần hai mươi năm, gặp nhiều chuyện còn ghê hơn nữa kìa”…nghe xongmà chân đi muốn túm lại, không lẽ nhờ chú cõng dùm luôn chứ….rốt cuộc cũng đến phòng trực, phòng trực nằm cách chỗ mà tôi gặp..cô y tá… có vài bước chân…khi vào phòng thì tôi thấy chị hân đang ở trong đó, chị bảo “mày đi đâu mà lâu vậy, tao đợi hoài, tưởng mày bị cô y tá nào hớp hồn nên lên đây kiếm thì không thấy, mém tí nữa là thông báo mày bị mất tích”….tức quá, định trả lời là “ừ, tui đi theo cô y tá lại chỗ nhà xác” nhưng lại thôi…trả lời là em bị lạc đường cho xong vậy, dù sao tôi cũng có tật xấu là bị mù đường….
Định không vào nữa, nhưng chị hân năn nỉ vào, vì tôi vui tính, dễ sai nên chị khá là thân với tôi..mà xong đêm nay là ngày mai dì xuất viện, nên rángđi bữa cuối cho xong vậy…mà nghĩ lại mang tiếng vào trưc phụ mà tôi toàn nằm ngủ để chị hân canh dì , lâu lâu mới thức dậy để đở dì uống nước hoặc lau mình…. chắc chị biết tôi làm nguyên ngày nên mới ưu tiên như vậy….
Đêm nay tôi vào sớm, dì tôi đã bớt nên tỉnh táo lắm…ngồi nói chuyện với dì một hồi thì dì đi ngủ, nhìn sang giường đối diện không thấy cái bà cụ nằm ở đó đâu nữa, tôi quay sang hỏi chị “chị ba, bà già nằm giường số năm đâu rồi há?”….”bà cụ đó đi rồi, gia đình bà ấy mới làm thủ tục chuyển về lúc trưa”…”ồ, sướng vậy, mà hồi bữa em thấy bả mệt lên, mệt xuống vậy mà giờ khỏi bệnh về trước luôn, ghê thiệt…”…chị nhìn tôi bằng ánh mắt ngạc nhiên rồi nói “thằng ngu này, đi ở đây là chết đó….” tôi nhìn sang chiếc giường trải ga trắng toát rồi nuốt nước miếng ừng ực vì sợ….khuya…đang ngủ thì giật mình thức dậy…tôi thấy trên giường số năm có một người nằm trùm cái mền màu trắng phủ từ đầu tới chân….tôi ngồi bật dậy…nằm phòng có máy điều hòa mà mồ hôi ra như tắm…nhìn kỹ lại thì không thấy gì trên giường số năm ấy cả…vậy hóa ra tôi nằm mơ…thở phào nhẹ nhõm…..thấy chị hân ngồi ghế ngủ bên cạnh dì,tôi đứng dậy kêu chị nằm ngủ đi để tôi canh cho, dù sao tôi ngủ cũng hết được rồi… ngồi mà cứ len lén nhìn xuống mấy cái sàn giường xem có gặp lại tụi kia không…đang nhìn thì cái chân người bệnh bật ra đập xuống giường nghe cái “ầm” làm thót tim, muốn tè ra quần…đúng là sợ mà vẫn thích tò mò…dù sao vài tiếng nữa cũng không bao giờ trở lại cái chỗ này rồi… mà lở “thấy” tụi nó một phát là xác định đau tim rồi “định cư” ở đây luôn không chừng…..
Nhớ lại cái chuyện này vui lắm , cái ông cụ nằmgiuờng bên cạnh là thương binh, nên vào ban đêm ông hay bị mớ…cái đêm đầu tiên vào ngủ, khuya, vừa đi tiểu ra, định nằm xuống ngủ thì ông tự nhiên ngồi bật dậy rồi nói “đứng im, bỏ súng xuống, không là tao bắn”….giật mình, đứng giơ hai tay lên trời luôn, đến khi dì hai thức dậy rồi đở ông nằm xuống thì mới biết, mấy lần sau thì vẫn ngủ bình thường chứ không bị ông làm giật mình nữa, còn cái vụ hai đứa con nít thì tôi nghe chú bảo vệ kể, phòng đó trước đây là phòng bệnh nhi, nên có hồn ma trẻ con là bình thường thôi…. à bật mí là đây là một bệnh viện của quân đội hay quân y gì ấy ở miềnnam, tên thì mình không tiện nhắc đến….tạm hết…
Cảm ơn ace page đã đọc và ủng hộ mình, nếu có gì sai sót thì mọi người góp ý kiến cho mình cải thiện lại ạ, vì mình không phải là người viết chuyên nghiệp, với lại học vấn không cao lắm nên ace thông cảm..

0
Hôm nay trở lại page mình xin phép kể các bạn nghe 2 chuyện, mình được nghe từ lời mẹ kể và mình chứng kiến. Mong các bạn đọc và ủng hộ mình tiếp hihiTruyện 1 : MA LAI RÚT RUỘTChắc bạn nào cũng được nghe ông bà kể về ma lai rồi phải không, mình cũng được mẹ kể cho nghe.Ma lai cũng giống như người thường chỉ có điều sạu cổ nó có 3 ngấn như đường chỉ. Chuyện là năm mẹ mình 20...
Đọc tiếp

Hôm nay trở lại page mình xin phép kể các bạn nghe 2 chuyện, mình được nghe từ lời mẹ kể và mình chứng kiến. Mong các bạn đọc và ủng hộ mình tiếp hihi
Truyện 1 : MA LAI RÚT RUỘT
Chắc bạn nào cũng được nghe ông bà kể về ma lai rồi phải không, mình cũng được mẹ kể cho nghe.Ma lai cũng giống như người thường chỉ có điều sạu cổ nó có 3 ngấn như đường chỉ. Chuyện là năm mẹ mình 20 tuổi theo ông ngoại lên Bình Phước chơi ở nhà ông 2 (anh ông ngoại).Gần nhà ông 2 có cặp vợ chồng người vợ là mai lai đầu thai lên, cả làng không ai biết chị ấy là ma lai chỉ có người chồng là biết. Hồi xưa đâu có toilet với hầm cá dồ như bây giờ, người ta chỉ đào cái hố rồi đóng cái ván 2 bên chỉ chừa lỗ để chất thải lọt xuống thôi. Thì tối hôm đó ông ngoại bị đau bụng phải đi, đoạn từ nhà ra chỗ cái hố đó cũng khoảng một cây số.Đoạn đường nó âm u mà tĩnh mịch lắm chỉ nghe tiếng dế kêu râm ran thôi.Ông ngoại đi thật nhanh để giải quyết thì tới gần ngay chỗ cái hố ông nghe tiếng kêu cứu “Làm ơn cứu con với !”. Ông rọi bó đuốc thì thấy cái đầu với bộ đùm ruột lòng thòng đang bị vướng ngay tấm ván, biết là không hay ông cố sức cứu cái đầu ấy ra khỏi đó và kêu chị ấy đi về. Vì ai mà bị nó ăn trúng phân là phải thay thế kiếp ma lai. Sáng hôm sau ông ngoại mình qua nhà vợ chồng chị ấy để hỏi chuyện.Lúc ông ngoại bước vào cửa thì chị ấy thấy ông liền lấm la lấm lét đi xuống nhà sau.Người chồng mời ông ngoại mình ngồi và châm trà cho ông uống, ông ngoại nhìn anh ấy và hỏi : “Có phải vợ con là kiếp ma lai đầu thai đúng không ?” Anh ấy vẻ mặt bất ngờ hỏi lại “Sao ông biết”, ông ngoại mình cười khẩy rồi nói “Có chuyện gì mà ông không biết, ông sống lâu hơn con con à”. Anh ấy xanh mặt nói “Vậy giờ con phải làm sao?” Ông ngoại cười rồi nói nhỏ vào tai anh ấy và anh ấy gật đầu. Tối đến, đúng như lời ông nói thì người vợ ấy rút đầu cùng với đùm ruột bay ra cửa sổ một lúc sau thì bay về.Ông ngoại đứng trực từ cửa xông vào kêu người chồng úp cái mình nằm sấp xuống. Không gắn đầu lại được người vợ khóc van xin ông ngoại tha thiết, người chồng thấy vậy khóc theo. Quá mềm lòng, ông kêu người chồng đặt cái mình người vợ nằm ngửa lại để chị ấy có thể gắn đầu lại rồi sau đó ông kêu vợ chồng họ tranh thủ trốn đi nơi khác sống đi, đừng ở đây sớm muộn gì cả làng cũng biết. Rồi hai vợ chồng đi đâu biệt tăm.
Truyện 2 : CÔ ÚT
Hè năm lớp 8 mình theo chị 2 về quê nội chơi 1 tuần lễ thì tại nhà nội mình đã thấy một thứ có lẽ không nên thấy. Nhà nội mình xây theo kiểu hồi xưa, đằng trước là gian thờ đi thẳng xuống phía sau là buồng ngủ và cuối cùng là nhà ăn .Hôm đó mình với chị 2 qua nhà bác 6 chơi đánh bài tiến lên uống nước, mình ngu cái trò đó lắm nên uống thấy bà luôn .Chơi tới 7h tối thì nội kêu về, leo lên giường nằm ngủ cho tới nửa đêm thì mắc tiểu.Lần thứ nhất đi thì nghe tiếng lục đục ở thạp gạo, mình nghĩ là chuột nên giải quyết lẹ rồi ngủ tiếp.Lần thứ hai đang ngủ thì bà nội ngoại ơi bị cù lét ,đang ngủ ngon mà bị phá tưởng là chị 2 chọc ghẹo quay qua tát bã cái chát, đau điếng bã ngồi dậy chưỡi “Khùng hả mại, giờ không ngủ quýnh tao, mớ vừa vừa thôi con khùng” Mình chưỡi luôn “Chị 2 mới khùng á, đang ngủ mà cù lét sao ngủ”. Chị 2 chưng hửng rồi nói “Mày bị cù lét hả ?Thôi ngủ đi có gì sáng nói nội”. Mình cũng thấy quéo quéo rồi, lúc đó tuổi mới lớn mà nên cũng nhớ lời mẹ dặn, chạy xuống lấy con dao chét để lên đầu nằm cho ngủ ngon. Lần này thì ngủ được 2 tiếng giật mình dậy chập 3 vì bị lôi cái mền mất tiêu, lạnh muốn quéo. Ngồi dậy kiếm cái mền thì mình thấy đứa bé gái rõ mồn một nó nhìn mình cười cười, mình cũng cười cười rồi nằm xuống ngủ.Nhưng suy nghĩ lại đến “Ủa con nhỏ này ở đâu ra ta?” Dở cái mền ra thì thấy nó đứng ngay đầu giường tay chụp con dao sợ quá quơ lia lịa sao mùng rách luôn.Mệt quá mình nằm xuống ngủ, tới sáng dậy thì bị nội la vì cái tội làm rách mùng. Tính dấu chuyện tối qua mà bị la nên thôi kể luôn, nội nghe xong im lặng rồi kể. Vì hồi lúc mới sinh cô út ra thời chiến tranh ,ông nội đi chiến trận nên không có gạo ăn phải ăn chuối độn cơm .Do không đủ chất dinh dưỡng cũng với đói nghèo liên miên nên cô út mình đã mất khi vừa tròn 3 tháng.Ngày nào cơm nấu ăn một bữa thì ăn cho hết nếu mà để tới chiều thì cơm thiu, chết đói nên cô út hay về lục lọi cơm lắm. Nghe xong chị 2 khều khều kêu soạn đồ về nhà, 2 chị em về nhà mà lòng nặng trĩu.Giờ nhắc lại nó như một kỷ niệm ĐẸP MÀ KHÓ QUÊN.Chuyện mình kể không có yêu tố chém gió nên bạn nào đọc xong đừng cmt mà hãy lướt qua dùm mình.Xin chân thành cảm ơn hihi

0
Hôm nay rãnh rỗi, em sẽ kể vài chuyện từng trải qua hoặc ít nhất là có mặt lúc nó xảy ra. Không biết bạn nào còn nhớ 2 câu chuyện lúc trước mình đăng không, vì những câu chuyện hôm nay sẽ xoay quanh ngôi nhà mình đã kể…Chuyện 1: Những âm thanh kỳ lạKể sơ qua ngôi nhà cho các bạn chưa đọc hoặc đã đọc nhưng quên rồi biết. Nhà đó là nhà tường xây kiểu chữ L, của dì hay cô gì đó...
Đọc tiếp

Hôm nay rãnh rỗi, em sẽ kể vài chuyện từng trải qua hoặc ít nhất là có mặt lúc nó xảy ra. Không biết bạn nào còn nhớ 2 câu chuyện lúc trước mình đăng không, vì những câu chuyện hôm nay sẽ xoay quanh ngôi nhà mình đã kể…

Chuyện 1: Những âm thanh kỳ lạ

Kể sơ qua ngôi nhà cho các bạn chưa đọc hoặc đã đọc nhưng quên rồi biết. Nhà đó là nhà tường xây kiểu chữ L, của dì hay cô gì đó của thằng em trong nhóm…cô đó không ở nữa nên bỏ không…thằng em mình mới xin rồi vô ở. Nhà trước có bàn thờ tổ tiên, bàn thờ của đạo Cao Đài, ông Địa…nói chung đầy đủ…chỉ có cái không có người thờ cúng nhang khói thường xuyên nên hơi ghê. Tiếp theo là 2 phòng ngủ, 1 phòng đã khóa từ lâu, phòng tiếp là của em mình ngủ, đối diện phòng nó là bộ salon, xuống nữa là toilet và bếp.

Hồi đó em và tụi bạn cứ rãnh giờ nào là kéo nhau qua đó chơi. Thời gian đầu không sao, nhưng từ hồi chơi ngu trong chuyện trước em đã kể thì mọi thứ bắt đầu thay đổi. Có lần cả nhóm mở nhạc bằng điện thoại để tập nhảy, nhạc vừa hết thì nghe có ai đó nói chuyện…nói câu gì đó mà không nghe ra chữ nào. Hỏi ra thì thằng nào cũng nghe, mà mở lại bài nhạc lúc nãy thì không có âm thanh đó. Rồi một lần khác…cả bọn tập nhảy xong rồi…đứa ngồi ghế đá, đứa ngồi dưới sàn nghỉ mệt nói dốc tí rồi về. Đang nói chuyện tự nhiên cả bọn im lặng chẳng biết vì sao…rồi nghe cái “đùng” như ai đó đấm mạnh vào tường sau ghế đá. Ai cũng nghe thấy…ngồi phục dựng hiện trường 1 hồi cũng không biết tiếng đó từ đâu ra nên thôi, ai về nhà nấy. Tụi em còn thường xuyên nghe cửa sổ phát ra tiếng “cộc” như có ai gõ vào…mà tìm không ra nguyên do.

Một lần khác…cả bọn 4 thằng tính luôn cả em, đang nằm dưới sàn kế bộ salon cho mát thì nghe tiếng “bịch” từ nhà trước. Ngó lên thì thấy trái xoài xanh lăn lông lốc dưới sàn, thằng em mới lên đặt lại lên bàn thờ ông Địa (bàn thờ để dưới sàn nhé). Nói chưa hết câu thì trái xoài rớt xuống lần 2…lại quay lại đặt lên. Thằng em lần này nói vui với tụi em “lần này rớt nữa là gọt ăn luôn”. Ai ngờ rớt thiệt…thế là 4 thằng có xoài chua chấm muối ớt…( Trước khi lấy ăn thằng em mình có khấn xin đàng hoàng).

Chuyện 2: Thằng bé ( xảy ra trước lúc chơi ngu)

Hôm đó là sáng chủ nhật…em đang nằm nhà định nướng tới trưa thì nhận được điện của thằng bạn bảo em qua nhà đó gắp. Qua tới thì mới 9h…thấy nó ngồi ở trước sân vẻ mặt thất thần…em mới hỏi han sự tình thì nó kể. ” Nãy tao đang nằm trong phòng nghe nhạc, nhà còn có mình tao, thằng Hiếu đi mua nước đá. Thì tao nhìn ra cửa phòng thì thấy có thằng nhỏ chừng 7 8 tuổi, mặc bộ áo dài cúng, đứng bên cái võng ngoài hành lang, tao sợ quá chạy ra đây ngồi đt cho mày.” Thằng em về tới mói hỏi nó trong nhà có ai như vậy không thì nó bảo không có. Thế là 3 thằng teo nhách…Giải thích sơ về lúc thằng bạn kể…Cửa phòng là cửa sắt, nữa trên là kính mờ, nữa dưới là sắt được sơn bóng nên có thể thấy phản chiếu như gương vậy. Lúc thằng bạn nằm trong phòng là nằm sấp, mắt hướng ra cửa nên có thể thấy phản chiếu của cái võng đặt ngoài hành lang. Những gì thằng bạn em thấy là do hình ảnh phản chiếu lại. Em có vào test thử nhưg chẳng thấy gì khác ngoài cài võng cả.

Chuyện 3: Người lạ ( xảy ra sau khi ngu)

Lúc đó tụi em không còn thân với thằng chủ nhà nữa. Nhưng thấy nó ở nhà 1 mình cũng tội nên tối đó dù mưa lất phất, em cũng chở thằng bạn qua đó chơi. Chỉ có em với thằng chủ nhà ngồi nói chuyện…còn thằng bạn em ngồi nghe. Lúc đó tụi em ngồi trên bộ salon, em với thằng bạn ngồi đối diện phòng ngủ, thằng chủ thì ngồi xoay lưng với phòng ngủ. Đang nói chuyện thì em quay qua thằng bạn ngồi kế bên…thấy nó ngồi im re không chớp mắt nhìn vô hướng phòng ngủ. Em mới hỏi “Nhìn gì nhìn dữ vậy pa” nó không trả lời, dường như là không nghe em hỏi. Em mới nhìn theo mắt nó nhìn vô phòng mà không thấy gì lạ. Kêu lần 2 thì nó mới giật mình. Em hỏi nó nhìn gì vậy, nó trả lời” thôi về mày ơi, chán quá, về tao nói mày nghe cái này.” Lúc em chở nó về nó mới kể “Nãy tao đang ngồi thì tự nhiên thấy trên lỗ thông gió của phòng ngủ có cái đầu, tóc dài, mặt mài xanh xao đang nhìn tao, tao chớp mắt 1 cái thì mất tiêu. Xong tao lại thấy người đó…lần này là nguyên người mặt bộ đồ trắng lướt từ nhà trên xuống nhà bếp”. Lúc này em viết mà cứ nổi da gà :>

Chuyện 4 : Mơ

Hồi đó thằng bạn em ở chuyện 3 có quen nhỏ gệ, nhỏ này là bạn học cũ của thằng chủ nhà…thua tụi em 1 tuổi. Hôm đấy nhỏ này buồn chuyện gia đình nên đi bụi…qua nhà thằng em mình ngủ nhờ. Ở từ sáng tới trưa thì nghe thằng em đt nói nhỏ này khóc dữ quá…Em mới chở thằng bạn qua xem sao. Nhỏ này mới khóc lóc kể là…”Nhà này thấy ghê quá anh ơi…có ai đứng ngoài cửa sổ nhìn em hoài à. Nãy em ngủ trưa em nằm mơ thấy đang ở giữa nhà…trước mặt là bàn thờ…xong em lại thấy 3 người…1 ông già ở trần mặc quần xà lỏn, 1 phụ nữ tóc xõa dài, 1 đứa nhỏ khoảng 7 8 tuổi…tất cả đều nhìn em đăm đăm”. Nghe kể vậy, thằng em chủ nhà phán 1 câu xanh rờn” Đm, đứa nào dám hù bạn đâu, ra đây tui chém chết mịa”. Em với thằng bạn chưỡi nó nói điên. Xong lấy xe chở nhỏ này về. Nói thật lúc em nghe nhỏ kể về giấc mơ thì em cũng hơi xanh. Vì tất cả những chuyện tâm linh tụi em gặp đều không kể nhỏ này nghe mà nó lại kể ra trúng phóc những người mà tụi em từng gặp tại nhà này. Thêm cái nữa là nhỏ này rất yếu vía…hay thấy ma dù là ban ngày.

Hết rồi! Có dịp mình sẽ viết tiếp những câu chuyện được nghe kể lại cho các bạn đọc…Cảm ơn m.n.

0
Truyện thứ 1: Ngõ đất đỏ-hải phòngCâu chuyện được bạn thân của mẹ mình kể lại,hiện cô đang sống cùng gia đình tại canada!mỗi lần về cô đều kể câu chuyện này,vì cô vẫn chưa bao giờ hết sợ!xin phép gọi cô là cô H!Bạn nào ở hải phòng cũng biết ngõ đất đỏ và ga hải phòng!cô H gốc người lê lợi,hay cùng mẹ buôn bán ở ga hải phòng,và cô cũng lấy luôn chồng là người ở ga...
Đọc tiếp

Truyện thứ 1: Ngõ đất đỏ-hải phòng
Câu chuyện được bạn thân của mẹ mình kể lại,hiện cô đang sống cùng gia đình tại canada!mỗi lần về cô đều kể câu chuyện này,vì cô vẫn chưa bao giờ hết sợ!xin phép gọi cô là cô H!
Bạn nào ở hải phòng cũng biết ngõ đất đỏ và ga hải phòng!cô H gốc người lê lợi,hay cùng mẹ buôn bán ở ga hải phòng,và cô cũng lấy luôn chồng là người ở ga hải phòng!những năm 1983-1984 cô về nhà chồng sinh sống,chồng cô tính gia trưởng thường hay đánh đập cô và một trong những lần đó đã đuổi cô ra ngoài cửa ga trong khi bụng đang mang bầu đứa con đầu lòng!may mắn cho cô sau vài ngày ở ngoài ga có người quen chỉ cho cô có một ngôi nhà để không,không có ai ở ở ngõ đất đỏ,vì lần đó cô sắp sinh mà không biết ở đâu,về đâu,người xưa rất hà khắc cổ hủ nên mẹ cô cương quyết không cho về nhà chỉ đem cho đồ ăn!những năm đó đường xá hoang vu,vắng vẻ,dù là trung tâm của thành phố hải phòng,nhưng phương tiện đi lại hồi đó nhà nào giàu lắm cũng có con xe đạp bô rô,còn hiếm lắm mới có con gắn máy cup hay gì ấy!cô mất nửa ngày đi bộ từ ga hải phòng để tới ngôi nhà trong ngõ đất đỏ,giờ là ngõ chứ xưa nó như con đường làng thôi,thông ra cả bờ mương,nghĩa địa rất nhiều!đồng cỏ mọc um tùm,dân cư cực thưa thớt,cách cả vài chục mét có 1 nhà!ngôi nhà cô thời ấy tới gần như nằm trong sâu cùng,từ đường lớn vào sâu trong cũng ngót 1km,phía trong chỉ còn vài nhà trong sâu chạy dọc theo con mương nông bẩn thỉu?ngôi nhà thậm chí không có cửa ra vào và được xây duy nhất 1 cửa sổ trông ra sau nhà,nhưng không có cánh,mà chỉ có song gỗ thưa!đằng sau nhà có 1 cái giếng nước và sân đất nhỏ!muốn ra sau nhà phải đi ra cửa chính rồi vòng hông nhà ra sau!ngôi nhà nhỏ nằm thọt lỏn giữa những tán cỏ cao xung quanh nhấp nhô,nếu nhìn từ xa hẳn gần như chỉ thấy nóc nhà!đằng trước nhà phía bên kia là 1 con mương nhỏ chạy dài!nói chung nhìn rất âm u!vì lúc ấy không còn nơi để ở nên cô buộc phải vào ở,những ngày đầu có mẹ mình và e trai cô tới,hộ giup đồ lặt vặt và đóng tạm cho mấy miếng ván làm cửa,vì hồi đó không dễ đi lại như giờ!những ngày đầu cô thấy đã quen,cô ngủ trên cái goi là giường k phải,nhưng gần như miếng phản mỏng để lên mấy cục gỗ lớn!nhà có 2 miếng để 2 bên cạnh nhà!cach nhau có 2m,mỗi lần mẹ mình tới chơi với cô và đem đồ đều ngủ trưa ở phản còn lại.mọi chuyện bắt đầu xảy ra cho tới khi cô sinh em bé được vài ngày đã phải về nhà rồi!chồng cô cương quyết không cho về!bố mình phải mượn xe ba gác hay đại loại xe đủn gì đó,để đủn cô từ nơi đỡ đẻ về!mấy đêm đầu bố mẹ mình ngủ cùng cô vì mới sinh,sáng đi làm hợp lực luôn!cho đến đúng hôm chỉ còn cô với con cô ngủ một mình thì chuyện bắt đầu kì lạ xảy ra!hồi ấy làm gì có điện đóm nhiều như giờ,nhất là cái nhà bỏ hoang,cô cho con bú,hay cho uống nước gạo,nước cháo đều mò với đèn dầu hết!cô H kể,tầm 7h tối là đen sì rồi..ếch nhái kêu ầm ầm,không ai đi lại nữa,ban ngày còn vắng hoe nói gì tới tối đêm.cô cũng sợ nhưng nói hồi ấy gan,lì và căm chồng nên quyết không đi đâu,có chỗ trú là may rồi!cô nói tầm nửa đêm vì xưa không có đồng hồ,nên chỉ áng chừng thôi!cô cho con bú 1 chập rồi ngủ cùng con,bỗng cô nghe tiếng nước dội xối xả ầm ầm sát bên tai,cô mở mắt thấy lạ!vì quanh đây làm gì có ai!mà nửa đêm hôm lại có ai dội nước,phải 5 phút liên tục cô nằm nghe,không dám nhúc nhích hay lên tiếng!cô lúc ấy rất sợ,chỉ sợ con khóc bất chợt thì rớt tim ra ngoài!vì xưa sợ ma là một,còn sợ cướp hiếp đủ kiểu,nó mà biết trong nhà không có ai có mỗi 2 mẹ con thì chết!nhưng sau 5 phút bặt đi thì lại không thấy gì,và tuyệt nhiên cô không nghe thấy tiếng bước chân?phải đến cả tiếng sau cô cho con bú mà không dám thăp đèn!định tới sáng sẽ ra xem.nhưng tới sáng ánh sáng ánh nắng làm cô thấy an tâm và hết lo sợ suy nghĩ!cô sinh hoạt như bình thường!đến tối hôm sau,chưa kịp ngủ,cô đã nghe tiếng nước xối xả ầm ầm như có người tắm,cô hôm nay mới nhớ ra,đằng sau nhà có cái giếng khô,mà phaỉ múc bằng xô,ban ngày cô phải đi 50m ra ngã 3 có cái giếng chung của khu ấy có cái bơm sắt bằng tay thủ công để sinh hoạt!cô rất sợ lần này con cô khóc ré lên!khóc mà cô cố tình phải nói to dỗ dành cho đỡ sợ vì đằng nào cũng biết,tiếng nước im bặt,nhưng chỉ vài phút sau cô nghe tiếng rít thuốc lào rất to và rõ cũng ở sau nhà!lần này cô nghĩ có người,cô xuống phản ôm theo con ngó ra khe cửa sổ phía sau nhà thì cô giật mình thấy 1 thằng tây đen,tây mỹ mặc bộ rằn ri,bị cụt 1 chân đang ngồi trên thành giếng cầm cái điếu,cô không thể nhìn thấy mặt nó,cô H nói theo phản xạ và nhận biết cô đã biết nó không phải là người!cô lúc đó không biết phải làm sao..đẩy cái cửa tạm chạy ra ngoài cả mẹ lẫn con chạy sang phía cạnh nhà,có một cái mái được dựng tạm bằng 4 cọc tre,không biết đi đâu..cứ đứng đấy ôm con tới tận 5h sáng mới dám vào nhà ngủ..vì mệt quá nên cô ngủ suốt,chỉ có mẹ cô hay bảo em cô bảo người đem đồ ăn tới cho cô,mẹ cô buôn bán nên hồi ấy cũng có của ăn của để!suốt mấy ngày trời cô cứ đến 7h tối lại bế con ra ngoài cửa dải cái miếng lót với cái chăn đơn ra ôm con ngủ gà ngủ vịt,cô bảo có cái màn tuyn thì cột vào 4 góc cay tre.
Không muỗi mương thì biết rồi ấy,đốt khỏi ngủ luôn!cho đến mấy hôm sau thấy không ổn khi cứ ở ngoài sẽ chêt mệt mất và cũng đỡ sợ khi mấy đêm không thấy gì,cô lại vào nhà ngủ,hôm đầu tiên vào nhà sau bao hôm ngủ ngoài,cô ngủ như thoải mái hẳn nên ngủ rất say,bỗng giật mình mở mắt,nhưng lần này cô không cử động được,chỉ mở được mặt,cô nằm nghiêng về phía con,con nằm trong phía lòng,mắt nhìn hướng ra phía cửa,một bên liếc sang được cửa sổ!cô giật mình khi thấy thằng tây đen nó lù lù dí vào,nó không đi mà nó lướt trên mặt đất luôn!nó vào gần nhưng cô không thể thấy mặt nó,nó nằm luôn xuống cái phản còn lại phía đối diện..nó nhìn mặt sang phía cô,cô bảo lúc ấy mới thấy qua lớp màn hàm mỗi một cái mắt nó đỏ ngàu,còn bên còn lại kiểu như chột ấy,và hàm răng nó nhe ra cười trắng toát!cô sợ mà không thể làm được gì!cô nói k nhắm mắt được,nó cứ nằm ấy,không la lên được như bị cứng họng lại,phải cả tiếng như thế,cô thấy rõ nó ngồi dậy lướt ra phía cửa rồi biến mất,cô thiếp đi ngủ tới lúc con cô khóc cô dậy cho con ăn mãi tới gần trưa mới dậy..trộm vía cô bảo con cô hồi ấy ngoan ít khóc,chả có ăn mà nín bặt..không hiểu lí do gif mà cô bảo hình như sợ quá hóa hết sợ,mấy hôm sau bố mẹ mình ngủ cùng mấy hôm..,cô bảo đêm cô không ngủ nó vẫn về vào nhà nhưng không nằm,cô bảo không hieu sao gọi mà không được.muốn gọi bố mẹ mình mà không được,mấy bữa sau bố mẹ mình không đến ngủ nữa,cô kể thành quen,nó vẫn xuaatd hiện,vẫn hành động nằm xuống rồi lướt đi.nhưng hôm ấy buổi trưa,mẹ mình đến chơi từ sáng,trưa ngủ bên phía bên kia.cô nằm phản bên này,cô tỉnh nhìn thấy rõ nó đi vào trong nhà đứng sát phản của cô,cô bảo gọi mẹ mình rất to mà mẹ mình như không nghe thấy gì…nó cứ đứng nhe răng ,mà cô bảo ban ngày nhưng chỉ nhìn thấy mỗi hàm răng và 1 cái mắt nó!nó vào như thế rồi ra ngoài ngay!
Kể với mẹ mình lúc dậy thì mẹ mình bảo biết gì đâu!đến đêm lại chỉ có cô với con cô ôm nhau ngủ!lần này đang ngủ cô giật mình vì mở mắt thấy cô đang nằm ra tận phía ngoài phản thay vì nằm phía trong,con cô thì nằm phía sau lưng cô mà cô không thể quay lại được!lù lù trước mắt thằng tây đen sì nó dùng tay ghì 2 tay cô xuống phía 2 bên đầu,cô bảo cảm giác không cưỡng được..chắc nó định làm trò với cô,cô lúc này mới kể,cũng có vài lần trước có cảm giác như có mg trèo lên bụng mình!nhưng lần này rõ ràng mắt thấy!cô lấy hết sức nhổ nước bọt và phản xạ kiểu cắn tay nó để thoát,nhưng nhanh lắm chưa kịp làm gì nó tát như trời giáng vào mặt cô!lúc ấy con cô khóc to lắm,thì nó bỏ tay lướt ra phía ngoài mất,cô sợ hẳn rồi,ôm con chạy hẳn ra phía tít xa..mà xa nữa thì k biết đi đâu,đi cố ra cửa nhà tận phía ngoài xa đứng!sáng ra ngta mở cửa hỏi chuyện thì mới biết!nhìn rõ trên mặt cô 5 ngón tay to đùng lằn trên má!cả nhà hàng xóm mới bảo hóa ra nhà ấy cô đến ở cả nửa tháng mà tưởng không có ai..nhà ấy ngta dựng có ở được đâu..tháo cả cửa đem đi!bảo là đất dữ đất nghịch lắm..ngta ở đấy còn chẳng dám đi vào phía trong ấy..có nhà ông gì trong cùng chỉ dám đi qua ban ngày…rồi cô vội vàng về sắp xếp đồ,định bụng chiều tối mẹ mình hay e cô tới sẽ tính về cửa ga còn hơn!cô vì mệt và nghĩ ban ngày cô định ngủ tới trưa dậy..cũng như có điềm biết cô sắp chuyển đi..tới trưa cô bảo vừa dậy bước xuống phản thì nó xuất hiện túm tóc cô lôi ngược ra phía cạnh nhà,có 1 cái rãnh nước sâu,cô không thể ghìm được,cô la hét om sòm lên,nó lôi cô xuống rãnh,chỉ ngang bụng nhưng nó dìm đầu cô xuống bùn,may cho cô thế nào tầm trưa có người đi qua ở phía xa nghe trông thấy chạy đến lôi cô maix không được phải hô hào 3-4 người mới lôi cô lên được,họ nói lại chỉ thấy cô cứ cúi xuống kiểu gội đầu ấy mà cứ ấn tóc cắm đầu xuống bùn trong khi nửa người bên dưới rồi!may con cô vẫn nằm trên cái phản!cô còn chẳng dám vào nhà nữa,mấy người vào bế con và bê túi đồ ra cho cô!lúc sau e cô tới xách đồ đưa cô về ga,vài ngày sau nhà ck cô khuyên can,chồng cô đón cô và con về!năm 1989 cô vượt biên sang hk và đi nước thứ 3!cám ơn mọi người đã đọc!câu chuyện hoàn toàn không thêm bớt!giờ ngôi nhà đó nằm ở một ngã 3 cách mặt đường tô hiệu đi vào 100m,dân cư dày dịt!nhưng nếu dân thổ ở đấy vẫn sẽ biết về khoảnh đất ấy!
Truyện thứ 2:
Thấy mọi người kể cũng nhiều chuyện nên mình xin đóng góp 1 câu chuyện xảy ra với chính mình và con bé ở chung phòng trọ. Lần đầu kể chuyện nếu có dở thì mọi người bỏ qua nha :). Chuyện là thế này, vào đầu năm học vừa rồi, sau khi nghỉ hè thì mình từ quê ra trọ. khổ nổi là tầng 2 và 3 chưa ai ra cả, chỉ có 1 mình mình. à mình xin kể qua là trọ mình ở là trong nhà của chủ. nhà có 3 tầng. cấu trúc như nhà bình thường. chứ k làm theo từng dãy phòng như những trọ khác. phòng mình ở ngay bên cạnh cầu thang và có 2 phòng nữa cũng ở gần đó. rồi cái ngày mình ra trọ, vì hơn 1 tháng k có ai ở phòng nên phải dọn dẹp. vừa ra thấy phòng dơ dơ, tóc đâu mà quá trời, nghĩ chắc lúc mình về mấy chị phòng bên qua ngủ nên rụng tóc là chuyện bình thường (mấy chị em thân nhau lắm). nhưng tự nhiên có 1 mình nên cũng hơi ớn ớn (lúc này là buổi tối nha mấy bạn). vì ngủ dưới đất cho mát nên mình quét và lau phòng kĩ lắm. làm xong thì đi tắm cho sạch sẽ rồi ngủ. vừa đặt cái lưng xuống tự nhiên thấy lạnh lạnh. bật dậy định lấy cái mền trong tủ thì … ở đâu ra 2 búi tóc to nằm chình ình dưới chân mình. 1 luồng hơi lạnh chạy dọc sống lưng, đơ vài giây, nói thật lúc đó mình mún khóc lun đó mà khóc k nổi. rõ ràng lúc nãy mình đã dọn kĩ lắm rồi, còn bỏ vào sọt rác nữa. mà mình cũng không có vo tóc lại thành cục to như vậy. thế là đêm đó mình mất ngủ. mà thần hồn nát thần tính hay sao ấy, mà lâu lâu mình lại nghe tiếng gõ lốc cốc vào cửa. đợi thêm 2 ngày nữa là con bé ở chung phòng ra. hôm ấy mình đi chơi k có nhà, nó ở nhà 1 mình. tối về nó kể “hồi chiều em đứng chải tóc trước gương, xong đi vô phòng em gặp 1 bóng trắng đi xuống cầu thang”. thấy z mà nó k sợ mới ghê chứ. nó vô phòng tìm con dao, xong chạy ra chỗ cầu thang lẩm bẩm “mún cho gặp thì cho nhìn rõ chứ đừng làm z”. nhưng nó chẳng bao h gặp lại cái bóng đó hết. mà con bé lạ lắm. trước đó nó đã ở vs mình 1 năm nhưng tính tình vui vẻ. k bao giờ cáu gắt. z mà từ dạo đó nó lúc nào cũng bực mình vô cớ. rồi tự khóc lóc trong khi k ai làm gì. đợt đó anh trai nó đi làm ở đài loan cũng hay bị xui xẻo nên mẹ nó ở quê đi coi bói. mục đích đi xem cho anh nó, nhưng khi bước vào thì ông thầy nói “có 1 người ở trong cái chỗ nó thuê trọ k muốn nó ở đó nên họ phá nó. tốt nhất nên chuyển trọ”. nghe đến đó mình nổi hết da gà các bạn ạ. mình từng ở 2 năm nhưng chưa gặp bao giờ, giờ sợ k muốn ở luôn. mà 2 chị em cũng lì nên cũng bám trụ lại. có đêm chưa ngủ nhưng tắt điện hết, có tiếng nói đàn ông vang lên bên ngoài cửa phòng nhưng k nghe rõ. lúc đầu tưởng tụi tầng 3 mở phim nên lầm bầm chửi “khuya rồi mà k để ng khác ngủ”. sau khi biết k phải thì 2 chị em nằm co ro, k dám ngủ. rồi hôm khác vào buổi chiều cũng đã nhá nhem tối. 2 đứa qua phòng mấy bà chị ngồi chơi (k có ai ở trọ lúc đó). mà cái phòng đang ngồi thông vs 1 phòng khác, chỉ ngăn ra bằng 1 tấm ván gỗ thôi. đang im ắng tự nhiên có tiếng ai nhấn nút cái quạt (cái quạt bị rút dây rồi nên nó k thể chạy). tai mình rất nhạy nên chắc chắn đó là tiếng cái quạt. z là 2 đứa ré lên rồi chạy về phòng. sau dạo đó 2 đứa chuyển qua phòng khác ở và k gặp chuyện gì nữa. câu chuyện mình đến đây là hết. k mang tính chất rùng rợn nhưng đó là sự thật.

1
31 tháng 12 2019

dài quá...........................

Chào mọi người, hôm nay mình sẽ kể cho m.n nghe 1 câu chuyện do chính bản thân mình gặp phải, từ nhỏ tới lớn thì mình luôn tin ma là có thật, lí do là mình cũng yếu bóng vía đi mấy chỗ linh cũng hay bị đè lắm gặp thêm chuyện này là mình không còn thêm 1 lí giải khoa học nào nữa rồi, mình kể luôn nhé.Chuyện này xảy ra vào nửa năm trước, tức là khoảng qua tết vài ngày, mình có lên mạng...
Đọc tiếp

Chào mọi người, hôm nay mình sẽ kể cho m.n nghe 1 câu chuyện do chính bản thân mình gặp phải, từ nhỏ tới lớn thì mình luôn tin ma là có thật, lí do là mình cũng yếu bóng vía đi mấy chỗ linh cũng hay bị đè lắm gặp thêm chuyện này là mình không còn thêm 1 lí giải khoa học nào nữa rồi, mình kể luôn nhé.
Chuyện này xảy ra vào nửa năm trước, tức là khoảng qua tết vài ngày, mình có lên mạng mua lại 1 bộ tóc giả ngắn của 1 bạn trong list của mình, bạn ấy nói trên fb là do mua nhầm nên cần nhượng lại và chưa xài lần nào cả nên mình mới mua với lại thấy bạn ấy cũng là hf và là người quen của bạn mình nên mua luôn mà không biết là đã tự chuốc họa vào thân rồi, lúc mình nhận đc bộ tóc mình ưng lắm vì bộ tóc khá đẹp màu tóc khỏi chê luôn cộng thêm chất liệu của sợi tóc nữa mềm mà suôn lắm không như những sợi ni lông mà mình nghĩ trước đó, thế nên ngày vào học đầu tiên mình có đội thử để dụ mấy đứa bạn, thế mà tụi nó tin sái cổ còn khen đẹp nữa =)), cho đến gần trưa hôm ấy mình đang ngồi học tự dưng nhức đầu dã mang, trên đầu mình nặng trịch như đội thứ gì ấy còn chóng mặt nữa đứng dậy k nỗi luôn, đứa bạn ngồi cạnh thấy thế nên mới dìu mình xuống phòng y tế cùng vài đứa nữa, nằm 1 chút thì thầy có đưa thuốc cho mình, lúc tụi nó đứng cạnh gần giường thì mình đỡ nhức đầu chỉ khi tất cả đều ra khỏi phòng cho mình nghỉ thì tự dưng mình thấy ngà ngà, chóng mặt, mắt k nhìn rõ đc chân tay thì bất động k thể nhúc nhích, theo kinh nghiệm thì mình biết đây là trạng thái bị “đè” nhưng mình vẫn chưa chắc vì đây là trường học vả lại ban ngày ban mặt chẳng lẽ bị đè, đang trong lúc cố gắng nâng tay chân lên thì trong tiền thức của mình, mình thấy 1 cái bóng ngồi trên dưới chân giường nhưng k nhìn rõ nam nữ, cố gắng cử động như k đc thì may là con B mở bước vào mình mới bình thường trở lại, buổi học đó mình về sớm 1 tiết để nghỉ, về đến nhà cố gắng tháo bộ tóc ra vứt lên bàn trang điểm và đi tắm, tắm xong định vào phòng ngủ thì bỗng dưng mình hết nhức đầu và khỏe lại, thấy cũng ngộ nhưng mình k nghĩ nhìu tưởng đây đơn giản là do mệt mỏi thôi, tối đó mình ngủ nửa đêm giật mình dậy theo thói quen mình nhìn đồng hồ đã 3h20p sáng, lúc quay sang rất nhanh mình thấy 1 bóng đen ngồi ở bàn trang điểm nhìn mình, mình dụi mắt nhìn kĩ lại thì k thấy nữa, tưởng hoa mắt nên mình ngủ tiếp, bẵng đi 1 tuần sau, mình đi sinh nhật nhỏ L và mình có đội bộ tóc đó, đi chơi về đã gần 7h30, mệt quá nên mình nằm nghỉ 1 chút sẽ đi tắm không ngờ ngủ quên lun, mình đã mơ thấy 1 giấc mơ khủng kiếp, mình mơ thấy mình đang đứng trong bệnh viện và đứng trước 1 cái xác đã trùm khăn trắng, sợ quá nên mình chạy khỏi chỗ đó nhưng lạ thay chạy mãi mà cũng tìm thấy lối ra của bệnh viện, chạy đến cầu thang mình thấy 1 cô gái đứng quay lưng, mặt đồ bệnh nhân, tóc sau lưng rất dài, mình định tiến lại hỏi lối ra, khi tới gần khoảng chừnng còn 3 bước nữa thôi thì cô ta quay mặt lại, 1 khuôn mặt trắng bệch xanh xao, mắt thâm quần trợn trắn, tóc thì như bị rụng lỡm chỡm từng mảnh rất kinh dị, cô ta nói với mình:”.. trả lại cho tao… trả lại cho tao..” mình giật mình dậy, mồ hôi ướt cả áo, mình đập cửa phòng mẹ nhờ mẹ canh cho mình đi tắm và ngủ cùng mình vì lúc đó mình rất sợ, sự việc ngày càng phức tạp khi mình liên tục bị đè và nằm mơ thấy ác mộng gặp cô gái đó, hôm nào mình cất bộ tóc vào tủ thì k sao, còn để quên ở ngoài là có chuyện, mình k hĩu tại sao nhưng chắc tại hổ cửa tủ mình có treo 1 cái chuỗi do bạn trai mình xin ở chùa cho mình, do bị như vậy nên mình hay bị mất ngủ và sút cân, mẹ đưa mình đi khám nhưng bs chỉ nói là mình bị suy nhược cơ thể, thiếu dinh dưỡng và cho thuốc nhưng uống cũng k hết thì mình nhớ có 1 đêm lúc mình đang sốt mình mơ thấy cô gái đó dẫn mình đi chơi 1 nơi rất lạ, không gian mờ ảo lắm, và khuôn mặt cô ta rất bình thường k kinh dị nữa, lúc tới 1 cái cây to cô gái chỉ tay vào 1 cái khối đất nhô lên và hỏi mình thấy gì không, mình nói :” cái gì thế:, cô ta nói :” nhà của đứa lấy tóc tao đấy, nó sắp rồi” rồi cười lớn hahaha, mình giật mình dậy thì trời đã gần sáng, nghĩ lại câu nói của cô ta mà hãi hùng mình đem tất cả câu chuyện kể cho mẹ nghe, mẹ mình dắt mình tới nhà của 1 bà thầy, bà ấy hỏi mình có làm gì bậy bạ chỗ người ta không mình nói không, bả hỏi vậy có nhặt hay mua cái gì lạ không, mình mới nói có bộ tóc, bả đưa cho mình một lá bùa rồi bảo mình đem bộ tóc đưa bả, trong khi bộ tóc còn ở nhà nhớ đeo lá bùa này, lúc đó mình mới biết là do bộ tóc, hèn gì con N mượn bộ tóc mình đi đám cưới nó nói lúc chạy xe về như có người ngồi sau lưng vậy rất nặng ở yên sau, nó còn nói lúc nó trông xe qua đường còn thấy 1 cô gái y như mình miêu tả sau đó nó về bệnh 3 ngày lun, mình cứ nghĩ là do trùng hợp, hây thường xây dựng hình tượng như thế thôi chứ k nghĩ nhìu.
Chuyện này đã qua nửa năm rồi nhưng mình sau mad quên nổi, nghĩ lại nếu như k đưa bà thầy bộ tóc giả thì chắc bây giờ mình và cô gái đó là ” cốt” của nhau lun rồi.

1
Điều gì làm bạn sợ nhất, đó không phải cảm giác nói dối bị phát hiện, không phải cảm giác đang chạy phi phi ngoài đường chợt thấy chú công an giơ tay mời chào, không phải cảm giác ai đó đang cầm một con dao hùng hổ đi về phía mình. Đó là cảm giác bạn nhận ra có ai đó luôn bên cạnh mình, ai đó luôn đi phía sau mình, và chợt nhận ra trong bóng đêm bên chiếc giường ngủ của bạn, cái...
Đọc tiếp

Điều gì làm bạn sợ nhất, đó không phải cảm giác nói dối bị phát hiện, không phải cảm giác đang chạy phi phi ngoài đường chợt thấy chú công an giơ tay mời chào, không phải cảm giác ai đó đang cầm một con dao hùng hổ đi về phía mình. Đó là cảm giác bạn nhận ra có ai đó luôn bên cạnh mình, ai đó luôn đi phía sau mình, và chợt nhận ra trong bóng đêm bên chiếc giường ngủ của bạn, cái bóng đen luôn ở bên cạnh ấy đang đứng phía đuôi giường nhìn bạn và cười một nụ cười ma mị.
Tôi năm đã được 23 tuổi đời, với những ước mơ hoài bão lớn lao vào làm việc với khả năng của mình. Cuộc sống vội vã nên luôn làm tôi không để ý những chuyện nhỏ nhặt xung quanh cho đến một ngày, cái ngày định mệnh đã đưa tôi vào một ngã rẻ khác, một ngã rẻ đến thế giới tâm linh, với những câu chuyện huyền bí, ma mị khó lí giải được.
Cách đây cũng được 1 tháng khi tôi vừa tròn 23 tuổi, tôi có đi cùng bạn tham gia một bữa tiệc giới thiệu CLB, tôi chợt khựng lại khi nghe tên của CLB này vì nó khá kì dị mà lại hơi tào lao-CLB Tâm linh-. Lúc tôi nhập tiệc, mọi người vẫn như bình thường cho đến khi có một người đàn ông đến bên cạnh tôi bắt chuyện, ông ấy nói với tôi ngắn gọn một câu và bỏ đi trong tích tắc khi tôi chưa hiểu vì sao ông ấy lại nói vậy
“Trong vòng 3 ngày nữa, con sẽ gặp chuyện con sẽ chưa bao giờ gặp trước đây. Nếu cần gì thì cứ lại đây tìm ta”
Khi về nhà tôi thấy lạ lùng câu nói của ông ta, không hiểu ý nghĩa của câu nói ấy là gì, 3 ngày nữa tôi sẽ làm sao. Nhưng rồi tôi nghĩ ông ấy chắc không được bình thường nên cũng chóng quên câu nói ấy.
Vào cái ngày cuối cùng, tức tròn 3 ngày tôi gặp ông ấy. Lúc ấy là khoảng 11h, tôi có qua nhà bạn và làm vài lon bia. Nhưng không hiểu sao tối hôm ấy tôi cảm thấy hơi mệt trong người dù tửu lượng tôi không quá yếu. Tôi xin phép đi về trong tình trạng nửa tỉnh nửa mê. Đến khúc cua một đoạn đường, tôi không nhớ rõ lắm vì lúc ấy không để ý. Tôi cảm thấy phía trước có một cô gái đang chạy xe đạp trên đường, nhưng xung quanh thì trời tối thui. Tôi chỉ thấy cô gái dựa vào ánh đèn xe từ chiếc Dream của mình, tuy cô ấy chạy xe đạp nhưng sao chạy nhanh thật, tôi chạy mà cứ không theo kịp. Bỗng, vừa qua khúc cua ” Rầm” “Xoẹt…xoet.” Tôi tông phải một cái gì đó và theo quán tính tôi ngã xe và lao người xòe ra xa. Chân tay trầy xước hết cả lên, tôi vừa đau vừa nghĩ tuy mệt nhưng mình đâu đến nổi không thấy đường để mà chạy cơ chứ. Quay lại xem thử mình đâm phải cái gì, thì dưới ánh đèn xe đang nằm dưới thì tôi thấy cô gái lái xe đạp đang nằm im trước mũi xe tôi. Máu từ đầu cô ta chảy ra rất nhiều, ướt đỏ cả đường. Tôi tỉnh hẳn, giật mình không biết cô ta ở đâu ra mà tôi lại đâm phải chứ. Run run bước tới, tôi gọi cô ta nhưng không nghe tiếng trả lời. Khi tôi tới lật mặt cô ta ra xem thử thì khuôn mặt be bét máu, phần bên phải bị đập xuống đường bị biến dạng, bẹp dí như bị gì cán qua vậy. Tôi hoảng sợ thả cô ta ra, trong lòng lo lắng mình đã giết người rồi. Lúc ấy với cái suy nghĩ của một thằng con trai 23t thì tôi chỉ biết cách lên xe bỏ chạy. Trong lúc tôi chạy, tôi có quay đầu lại nhìn về phía sau xem thế nào. Tuy trong ánh đèn đuôi xe mờ mờ tôi giật mình lạnh người khi ngờ ngợ nhận ra cô ta giống như đang bò theo đuôi xe tôi vậy, hai bàn tay bám chặt xuống mặt đường bò rất nhanh. Tôi run run tay lái, do đang quay lại nên không để ý tung phải cái cột mốc km ngã xuống. Tôi quay lại thì không thấy gì cả, chắc là do mình tưởng tượng mà ra. Rồi lại nhanh chóng lên xe về nhà. Tôi không hề biết rằng, hôm đó đã thay đổi cuộc đời tôi như thế nào.
Khoảng 2h sáng tôi chạy về tới nhà với vết thương trên người đã khô máu, nhanh chóng cởi đồ vào tắm rửa. Lúc tôi đang tắm, thì do bên ngoài phòng tắm có bật đèn, và cửa phòng tắm là một tấm kính đục. Nhưng qua lớp kính tôi thấy một bóng người đang đi qua lại trong phòng, tôi nghĩ thằng bạn mình nó về nên vẫn tắm tiếp. Nhưng chỉ được vài giây thì tôi đứng hình, im lặng dưới vòi nước khi nhớ ra thằng bạn tôi nó dang đi du lịch với bạn gái nó ở Đà Nẵng mất rồi. Tôi đơ người, không lẽ là trộm nhưng không nếu là trộm thì nó đã biết tôi trong phòng tắm rồi. Tại sao lại đi qua lại, và dáng đi lững thững như bị què thế kia. Tôi nghĩ đến cô gái lúc nãy chợt rùng mình, không lẽ cô ta chưa chết kiếm mình để trả thù, nhưng với vết thường như vậy cô ta dậy nổi cũng là may mắn lắm rồi. Tôi vừa sợ đối diện với pháp luật vừa sợ trả thù, nhưng một ý nghĩa vụt qua đầu tôi khi tôi chợt nghĩ rằng cô ta là ma. Một luồn sóng lạnh chạy dọc lưng tôi khiến tôi nổi cả da gà lên. Cái bóng đó vẫn đi qua lại, nhưng hình như đang tiến về phía phòng tắm. Vì tôi thấy cái bóng đen qua tấm cửa nó càng ngày càng gần. Tôi im lặng nín thở dưới vòi sen. Bây giờ chỉ còn tiếng nước với tiếng tim tôi đập liên hồi, tôi run run khi cái bóng ấy đứng trước cửa phòng tắm.
“Rầm” Tôi đẩy mạnh cánh cửa phòng tắm ra, sẵn sàng chấp nhận nếu là trộm hay là ai đi nữa. Nhưng không, cái mà tôi sợ nhất đã xảy ra đó chính là không ai cả. Chỉ có đúng những bước chân hướng về phòng tắm và phía dưới cửa nhà tắm là một vủng máu khô đọng lại. Tôi hoảng sợ nhìn quoanh, suy nghĩ bấn loạn không biết làm thế nào cả, không kịp mặc quần áo tôi chụp lấy điện thoại gọi điện thoại cho thằng bạn tôi chạy qua nhà tôi gấp. Quấn đại cái khăn, tôi ngồi suy nghĩ nhưng không biết cái gì đang xảy ra với mình. Có phải cô gái tìm mình báo thù không, nhưng tại sao cô ta vào nhà được khi mình đã khóa cửa, và vũng máu ở đâu ra, cô ta đang ở đâu trong nhà. Tôi giật mình khi nghĩ đến chuyện này chợt lùi lại vào góc tường ngồi nhìn xung quanh, từ cầu thang lên nhà trên cho đến cửa xuống bếp.
5p sau tôi nghe tiếng gõ cửa, quái lạ sao thằng bạn tôi đến nhanh vậy. Tôi đi ra định mở cửa chợt khựng lại khi phát hiện ra không phải thằng bạn tôi, mà qua cái khe cửa sắt đã bị lởm chởm khe tôi nhận ra có một cái bóng đen cao thù lù, cao lắm đứng phía trước. Tôi lạnh người lùi lại, bỗng “Rầm, rầm rầm” tiếng đập cửa càng lớn, tôi sợ hãi la lớn.
“Ai đó, ai đang ở ngoài đó..”
Đáp lại tôi là một khoảng không im lặng đáng sợ, bỗng sợt qua tai tôi một âm thanh khiến tôi ngồi sụp xuống run run.
” Đền..mạng…đi…”
Tôi lắp bắp không nên lời, bỗng tiếng đập cửa lại vang lên.
Tôi run run lùi lại, chụp lấy cái dù bên cạnh. Tiếng thằng bạn tôi vang lên, tôi đi từ từ tới nhận ra nó liền mở cửa lôi nó vào kể hết mọi chuyện. Nó quả quyết cô gái đó không phải là người, tôi thì cho rằng là phải vì tôi đã nhìn khuôn mặt cô ta, và tôi là người tông cô ta mà. Nhưng điều gì đang xảy ra với tôi thì tôi không biết.
Tôi chợt nhớ tới lời ông già ở bữa tiệc hôm ấy, phải kiếm ông ta cho bằng được.
Còn nữa….

0
Em xin phép góp vui cho mọi người vài câu chuyện nữa ạ.#1.Em có một người anh họ, là con của dì L. đã mất mà em kể trong part trước. Anh này hay đi chơi đêm với bạn bè, vì kiểu chưa có người yêu nên cũng thoải mái lắm. Rồi có một lần, anh ấy bị tai nạn, ngất tại chỗ. Bạn anh đưa tới bệnh viện thì tỉnh, anh này thì lì, nhất quyết đòi về, không thăm khám gì hết. Mà kiểu mới bị...
Đọc tiếp

Em xin phép góp vui cho mọi người vài câu chuyện nữa ạ.

#1.

Em có một người anh họ, là con của dì L. đã mất mà em kể trong part trước. Anh này hay đi chơi đêm với bạn bè, vì kiểu chưa có người yêu nên cũng thoải mái lắm. Rồi có một lần, anh ấy bị tai nạn, ngất tại chỗ. Bạn anh đưa tới bệnh viện thì tỉnh, anh này thì lì, nhất quyết đòi về, không thăm khám gì hết. Mà kiểu mới bị tai nạn xong còn hoảng hay sao ấy, mà không về nhà, rủ bạn bè ra quán cafe ngồi. Đang ngồi, bỗng dưng anh của em nói với bạn: “Cái bà này là ai mà nãy giờ cứ đi theo tao vậy bây?”. Bạn của anh xanh mặt hết, vì khuya rồi, quán vắng, có mấy thằng ngồi, lại có người đàn bà nào ở đây? Mọi người nghi nghi, mới hỏi lại, thì anh em tả người phụ nữ ấy mặc một bộ đồ màu nâu, cứ đi theo nãy giờ, ảnh thấy mà. Mà bạn bè thì chẳng ai thấy. Mọi người phát hoảng, cứ sợ anh này lúc nãy tai nạn có bị đập đầu xuống đất, ảnh hưởng đến não không. Bạn bè định đưa anh tới bệnh viện, nhưng anh này nhất định nói không phải tưởng tượng, là thật, nghe nói cãi qua cãi lại mém thì đánh nhau. Một người trong nhóm thấy vậy mới quyết định cho anh em rưa mặt bằng nước tiểu, rửa xong, anh em không còn thấy người phụ nữ nào nữa hết.
Anh em là dân đi đêm, lại là con trai, ổng ít nói nhất nhà, và gan cực, vậy mà đêm đó về lại chủ động kể cho bà em nghe. Ai cũng tin hết, và suy nghĩ chung của mọi người là mẹ anh ấy lo cho con nên về.

Sẵn kể thêm chuyện này, dì út em hay kể lại, em cũng không nhớ là xảy ra ngoài quê hay trong này (nhà em gốc miền Trung, di cư vô đây), dì kể hồi dì L. mới mất, không rõ là bao lâu sau, một năm hay hai năm, nhưng năm đó các anh con dì còn nhỏ lắm. Có một lần ba đứa đang chơi ngoài ngõ thì đồng loạt chạy vào mếu máo, đứa nào cũng lắp bắp: “Có người…. có người…” Bà em bảo chắc các anh thấy mẹ về thăm, nhưng đứa lớn biết mẹ mất rồi nên mới không dám nói là thấy mẹ…

#2.

Ông bà em năm nay đều gần 100 tuổi rồi, nên chứng kiến nhiều lắm. Bà em kể, ngày xưa ngoài làng của em có nhiều ma quỷ lắm. Cữ hễ trời giông là ở hai đầu làng lại có hai cái đốm lửa to, bay từ hai đầu tới giữa làng, hai đốm lửa ấy gặp nhau lại bay ngược trở về hai phía. Mà bay đến đâu, lại nghe tiếng “cốc…cốc…”, tiếng hai thanh tre đập vào nhau ấy ạ, đến đấy. Được cái làng không ai sợ cả. Cứ hễ thấy là cả làng lại rủ nhau ra coi :3. Mới đầu nghe em cũng nghĩ là ma trơi theo khoa học bây giờ, cơ mà nếu vậy tại sao lại gặp nhau xong quay lại? Với nếu đó là photpho cháy thì tiếng gõ kia ở đâu ra?

À, ngoài đó hồi xưa theo người lớn kể là còn có một con quỷ thế này: hễ nó đứng ngõ nhà ai là nó sẽ giống y đúc người đàn ông chủ nhà đó. ĐỒng chí “quỷ” này từng một thời khiến thanh niên làng bà không dám đi chơi khuya luôn.

#3.

Ngoài quê em ấy, người ta hay trồng cây tra lắm (ai không biết cây này lên google gõ là sẽ có hình ạ). Mà người lớn bảo, cây này mà trồng lâu năm sẽ có quỷ ở. Hồi đó ngoài làng em có một nhà kia có một cây tra to lắm, ở trước sân. Tối nọ thanh niên chủ nhà mới dậy đi vệ sinh, mở cửa ra định ra bụi giải quyết thì thấy ngay chỗ cây tra ấy có một người đang đứng sẵn. Chẳng biết người hay ma, nhưng đang mắt nhắm mắt mở, thấy người lù lù trước mặt như vậy mà không giải quyết luôn tại chỗ là hay rồi. Thanh niên này mới quyết định lùi lại, vào nhà, đóng cửa và tiến về phía cửa sổ. Ngụ ý của anh ấy là tao không dám ra ngoài, nhưng tao sẽ có cách. Ai dè, vừa mở cửa ra, còn chưa kịp hành sự, thấy bên ngoài cửa sổ có người cũng đang hành động y chang mình. Thế là thôi, chàng ấy quyết định ôm luôn “nỗi buồn” đi ngủ, dù sao trong hoàn cảnh ấy có cái ngủ chung vẫn an tâm hơn. Chắc vậy.

Em xin tạm dừng. Mong mọi người đóng góp ý kiến cho em với. Nhưng cũng mong mọi người không cmt kiểu em chém hay ảo nhé, vì đây đều là truyện người lớn kể lại, em tin tưởng 100%, hơn nữa, em được dạy rất kĩ “nói xạo về tâm linh là sẽ gặp m…a…”

1
DS
21 tháng 5

cho bn 1 vé báo cáo

Mình là người thường xuyên theo dõi câu truyện của các bạn, hôm nay mình cũng góp một chuyện, chuyện này mình đã từng đăng trong trang: ” Thế giới tâm linh huyền bí” rồi nên ai đã theo dõi trang đấy chắc cũng biết.Chuyện hoàn toàn có thật mình không hề thêu dệt. Trước mình ở nhà trọ, lúc nào mình cũng hương khói đầy đủ ngày rằm và mùng 1,một hôm mấy chị em đang ngồi kể chuyện ma...
Đọc tiếp

Mình là người thường xuyên theo dõi câu truyện của các bạn, hôm nay mình cũng góp một chuyện, chuyện này mình đã từng đăng trong trang: ” Thế giới tâm linh huyền bí” rồi nên ai đã theo dõi trang đấy chắc cũng biết.

Chuyện hoàn toàn có thật mình không hề thêu dệt. Trước mình ở nhà trọ, lúc nào mình cũng hương khói đầy đủ ngày rằm và mùng 1,một hôm mấy chị em đang ngồi kể chuyện ma cho nhau nghe, lúc sau chị mình lên gác ngủ còn lại mình và một chị khác bỗng thấy trên tờ giấy trằng có một giọt máu, mà nhỏ thành giọt hẳn hoi chắc phải từ một độ cao nào đó. 2 chị em ngước mắt lên trần thì không có gì, cầm thử cái bút mực đỏ vẩy vẩy cũng không ra mực, ngó xem có ai chảy máu không cũng không luôn. Bắt đầu sởn hết gai ốc lên gọi chị trên gác xuống, chị ấy cũng không giải thích được. Lần thiếp cả nhà đi vắng có anh họ lên chơi. mình lên gác ngủ trưa. đang trong giấc ngủ mình mơ màng thấy hình ảnh anh mình ra ngoài quên không khóa cửa và trộm vào khuân hết đồ. giật mình tỉnh dậy mình chạy ra ban công ngó xuống nhà thì thấy anh mình đang đi đến đầu ngõ thật và chạy xuống cửa không khóa. liệu có phải có người muốn giúp mình không nhỉ?.

Sau đó mình chuyển nhà trọ, nhà trọ mình chuyển đến ở phòng cuối trong dãy trọ 5 phòng, không có bát nhang,phía trước cửa có một bể nước lọc trên cao đã lâu không dùng nên có một cây bông rất to mọc lên. Hàng ngày hàng xóm thấy có một con mèo trắng lông xù rất to ( khoảng 8 cân) cứ bám và đu cây bông ấy như người, thỉnh thoảng nó đi trong sân xóm trọ đuổi nó thì nó ngoái lại nhìn rồi lững thững bước đi tiếp chứ không thèm chạy. Mình lúc đó là sinh viên học quy hoạch nên phải đi nhiều nơi và đi về làng cổ. Sau khi đi khảo sát ở làng Cựu, Phú Xuyên về buổi tối ngủ mình nằm mơ thấy một đứa bé gái với một người phụ nữ 2 người đều xõa tóc đứng ở cửa sổ nhìn vào giường mình nằm( lúc nào kể đến đây cũng nổi da gà), mình bật dậy thấy cửa sổ mở còn thò tay ra đóng cửa lại( chả hiểu sao lúc đó ăn phải gan con gì mà to gan thế). Sau đó là liền hơn một tháng trời phải khoảng vài con mèo, rất đông đứng trước cửa nhà mình gào, còn cào cửa nữa minhg nghe rõ luôn vì nằm sợ run lên không ngủ được, hàng xóm thấy thương quá có người ném dép, có người cầm quả chuối phi mà bọn nó chẳng thèm chạy. Đấy là khoảng thời gian kinh hoàng nhất với mình. Nhưng mình vẫn không chuyển trọ vì nghe câu khích của hàng xóm: chẳng ai ở phòng này được lâu cả, người lâu nhất cũng chỉ ở được 3 tháng là chuyển vì ai cũng nằm mơ thấy bé gái mà phòng lạnh lẽo không ngủ được, không ốm vặt thì cũng bị mơ ( dạo đấy mình cũng bị ốm, mình nghĩ là phòng ẩm thấp thôi, cứ sáng ra lại hắt hơi gần 2 chục cái nên cũng không quan tâm lắm) em trai mình đến ngủ ở đấy cũng mơ thấy có bé gái trong phòng nhìn nó ngủ. Nghe hàng xóm kể thì nhà bên cạnh( không thuộc đất xóm trọ mà hộ dân) có một bé gái chết từ bé, nhà đấy lại giáp phòng mình vì phòng mình là phòng cuối dãy). Bạn bè đến khuyên mình để tỏi ở cửa sổ, rồi hắt nước thơm qua cửa sổ, mình gạt đi nói: nếu đã là đất của người ta thì mình chỉ là người ở nhờ mình không có quyền làm thế, cứ để mọi thứ tự nhiên đi. Cô chủ nhà sang mình bảo cô chặt cây bông trên bể nước đi. Rồi từ đó không có hiện tượng gì xảy ra nữa, một lần duy nhất mình nằm mơ nữa cũng là hôm mình đi khảo sát về, đứa bé đứng trước giường hỏi mình: chị thấy em mặc cái áo mới này có đẹp không? ( sởn da gà), mình vẫy tay bảo:” ừ đẹp lắm nhưng chị đang mệt nên chị ngủ đã nhé”. thế rồi từ đó không bao giờ nằm mơ nữa mà cũng chỉ có mình ngủ phòng đấy mới được ngon lành. Mình trọ ở đó hơn 2 năm ra trường đi làm chuyển chỗ trọ. Sau mình là một bạn cũng quen biết với mình đến đấytrọ, mình hỏi có thấy hiện tượng gì lạ không. Bạn ấy là nam nên rất cứng Biểu tượng cảm xúc smile bảo không ai dọa được bạn ấy đâu. Rồi một hôm gọi điện cho mình bảo 1h sáng đang đeo phone nghe nhạc thì thấy tiếng gõ cửa rất rõ, nghĩ là có trộm nên bạn ấy cầm khúc gỗ ra mở cửa thì không thấy ai, nửa tiếng sau lại gõ lại mở ra lại không thấy ai, từ đấy bạn ấy sợ hẳn và chuyển sang phòng bên cạnh.

Chuyện mèo kêu gào đã từng xảy ra trong quá khứ gia đình mình( bố mình kể lại). Khi ấy mình mới được gần 2 tuổi, bà nội mình mất. Bố mình tháo chiếc giường của bà ra gác ở đầu nhà. Đêm hôm tiễn bà xong, nhà mình đang ngủ thì nghe tiếng mèo kêu, bố mình cầm gậy ra sân thấy cảnh tượng kinh hoàng, có đến khoảng mấy chục con mèo không phải đang chạy nhảy tung tăng mà đang ngồi ở sân chõ vào chỗ chiếc giường của bà mà kêu. Bố mình cầm gậy sắt phi thì chúng chạy hết, vào nằm được lát lại nghe tiếng kêu, lần này bọn chúng chõ vào gian thờ bà mà kêu. Bố mình cầm gậy phi rồi chửi:” Mẹ cúng mày, mẹ ông mất mà thày bà không để mẹ ông yên ngày mai ông xem có chỗ nào có bùa bả ông đào hết lên ngâm vào nồi nước giải hết”. Từ lúc đấy im bặt luôn. Đến giờ mình vẫn k hiểu sao mà bố mình biết thày bà là ai mà chửi, hôm đấy rõ lắm mèo bố phi thế mà chả trúng con nào.Chắc cũng sợ phi trúng nên phi dọa thôi. hị.

Chuyện về ông ngoại mình. Hôm ông mất lúc 9 rưỡi tối, mình ở lại với ông đến hơn 12h đêm thì mẹ giục về. Cũng vì sợ nên mình ngủ với em trai. Ngủ được một lúc thì mình nghe tiếng gọi rất rõ bên tai:” Th ơi mở cửa cho mẹ”, trong đầu mình lúc ấy vẫn ý thức được là mẹ bận trông ông không về được nên trong mơ mình nói: ” định gọi hồn hả, tỉnh lắm k gọi được đâu”(lúc này vẫn trong mơ) sau câu nói đấy mình tỉnh hẳn bật dậy thấy buồn đi vệ sinh nên mở cửa đi vệ sinh. Sáng dậy nghĩ lại mới thấy ghê lạnh cả ng, không may ra ngoài bị “Bắt” thì xong luôn đời. Lo xong cho ông thì chú rể mình cũng kể, hai hôm sau hôm ông mất chú mình đang nằm cũng nghe tiếng gọi rất rõ bên tai, gọi 2 lần liền cách nhau một lúc mà lúc đấy là 1-2h sáng rồi:” Ánh ơi” , chú mình thì nằm run bần bật mồ hôi toát ra mà k dám dậy vì nằm cạnh con nhỏ. Mình có hỏi hay hàng xóm gọi thì chú khẳng định là k phải vì tiếng gọi rõ bên tai. Người thứ 3 là dì mình ở trong nam ra, có con nhỏ cho ra thăm ông vì ông ốm nặng lắm rồi.Cho con ra ngoài này thì dì cai sữa cho con trước hôm ông mất. Sau hôm ông mất đứa nhỏ khóc đòi ty. Dì mình cho ty thì nó cắn dì một cái. Đêm dì nằm mơ thấy ông vạch màn nhe răng cắn vào ty dì, dì kêu lên van lạy: ” bố ơi con lạy bố, con van bố, bố tha cho con”. Dì cũng sợ nhưng nghĩ là mơ nên k dám nói với ai vì sợ mọi ng hoang mang. Nhưng khi dì vào Nam lại thì miếng thịt ở ty dì bị thối ra nên dì phải gọi về bảo mọi ng.Kể lại mà run cả người. hixhix. Mặc dù đi xem ai cũng bảo ông mất ngày đẹp, giờ đẹp mà không hiểu sao mọi ng vẫn gặp hiện tượng lạ vậy ý. Truyện về ông ngoại mình chia sẻ mong mọi người không bình luận khiếm nhã vì những thứ mình thấy đôi khi không phải là ông và cũng không giải thích được. Hết rồi ạ.

0