Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Trong đoạn trích "chị em Thúy Kiều", Thúy Kiều được miêu tả là một thiếu nữ tài sắc vẹn toàn. Cô có vẻ đẹp nổi bật, tài năng vượt trội và tâm hồn cao thượng. Thúy Kiều không chỉ có nhan sắc hơn người mà còn có trí tuệ và sự thông minh. Cô là một người con gái đầy đam mê và quyết tâm, sẵn sàng hy sinh bản thân để bảo vệ gia đình và người thân yêu. Với những phẩm chất đặc biệt này, Thúy Kiều thực sự là một thiếu nữ tài sắc vẹn toàn.
tham khảo:
Từ lâu, "Truyện Kiều" của đại thi hào dân tộc Nguyễn Du đã được xem là một tác phẩm có giá trị độc đáo, đánh dấu một bước phát triển vượt bậc về cả nội dung và nghệ thuật truyện thơ Nôm ở thế kỉ XVIII. Mặc dù, "Truyện Kiều" của Nguyễn Du được sáng tác dựa trên cuốn tiểu thuyết "Kim Vân Kiều truyện" của Thanh Tâm Tài Nhân bên Trung Quốc, nhưng những dụng ý, tư tưởng nghệ thuật và sự sáng tạo nghệ thuật của Nguyễn Du trong "Truyện Kiều" có những bước đột phá mới mẻ, đậm đà giá trị nhân văn, nhân đạo, nhân bản, nhân sinh sâu sắc. Và một trong những sự sáng tạo nghệ thuật độc đáo khéo léo của Nguyễn Du làm nên sự thành công của tác phẩm đó là nghệ thuật tả người. Điều này được thể hiện rất rõ, rất cụ thể trong trích đoạn "Chị em Thúy Kiều" qua vẻ đẹp chân dung và tài năng của nhân vật Kiều.
Đoạn trích nằm ở phần mở đầu của tác phẩm, giới thiệu gia cảnh của Kiều. Khi giới thiệu những người trong gia đình Kiều, tác giả tập trung tả tài sắc của Thúy Vân và Thúy Kiều. Sau khi dựng lên chân dung và vẻ đẹp nhân vật Thúy Vân, nhà thơ tập trung bút lực vào miêu tả vẻ đẹp của Kiều trong sự đối sánh với vẻ đẹp của Vân:
Kiều càng sắc sảo mặn mà
So bề tài sắc lại là phần hơn
Vẻ đẹp của Kiều khác và hơn hẳn Vân cả về tài lẫn sắc. Đó là sự "sắc sảo" về trí tuệ; "mặn mà" về tâm hồn.
Trước hết là vẻ đẹp nhan sắc - ngoại hình của Kiều. Vẫn tiếp tục sử dụng thủ pháp ước lệ tượng trưng lấy vẻ đẹp của thiên nhiên làm thước đo cho vẻ đẹp của con người qua một loạt các hình ảnh: thu thủy, xuân sơn, hoa, liễu, Nguyễn Du đã làm hiện vẻ đẹp của một trang giai nhân tuyệt mĩ. Nhưng khi miêu tả Kiều, tác giả không miêu tả cụ thể chi tiết như ở Vân mà ngược lại, tác giả tập trung vào một điểm nhìn là đôi mắt “Làn thu thủy nét xuân sơn”: Đôi mắt sáng trong và sâu thẳm như làn nước mùa thu; đôi lông mày thanh thoát như nét núi mùa xuân. Đây chính là lối vẽ "điểm nhãn" cho nhân vật. Bởi đôi mắt chính là cửa sổ tâm hồn con người. Và qua đôi mắt đó của Kiều, ta thấy được tâm hồn trong sáng, sâu thẳm và cuốn hút lạ thường của nhân vật. Vẻ đẹp nhan sắc của Kiều là vẻ đẹp vượt ra khỏi chuẩn mực của tự nhiên và khuôn khổ của người phụ nữ phong kiến nên: “Hoa ghen - liễu hờn” và thậm chí là nghiêng ngả cả thành quách, đất nước:
Hoa ghen thua thắm liễu hờn kém xanh
Một hai nghiêng nước nghiêng thành
Nghệ thuật nhân hóa (hoa ghen - liễu hờn) kết hợp với nghệ thuật nói quá (thành ngữ: Nghiêng nước nghiêng thành) vừa có tác dụng gợi tả vẻ đẹp của Kiều; lại vừa có tác dụng dự đoán về số phận, cuộc đời của nàng. Bởi vẻ đẹp đó gợi lên mâu thuẫn, không hài hòa (khác với Vân: thua – nhường: hài hòa, bình yên) nên chắc chắn cuộc đời nàng sẽ truân chuyên, trắc trở: “Thanh lâu hai lượt, thanh y hai lần".
Tiếp đến là vẻ đẹp tài năng của Kiều. Nếu như khi tả Vân, nhà thơ chỉ chú trọng vào khắc họa vẻ đẹp nhan sắc mà không chú trọng tới miêu tả tài năng và tâm hồn thì khi tả Kiều, nhà thơ chỉ tả sắc một phần, còn lại dành phần nhiều vào tài năng:
Sắc đành đòi một tài đành họa hai
Chỉ một câu thơ mà nhà thơ đã nêu được cả sắc lẫn tài. Nếu như về sắc thì Kiều là số một thì về tài không ai dám đứng hàng thứ hai trước nàng. Tài năng của Kiều có thể nói là có một chứ không có hai trên đời. Vì được trời phú cho tính thông minh nên ở lĩnh vực nghệ thuật nào Kiều cũng toàn tài: cầm - kì - thi - họa. Tất cả đều đạt đến mức lí tưởng hóa theo quan niệm thẩm mĩ của lễ giáo phong kiến: “Pha nghề thi họa đủ mùi ca ngâm”. Đặc biệt tài năng của Kiều được nhấn mạnh ở tài đàn: “Cung thương lầu bậc ngũ âm/ Nghề riêng ăn đứt hồ cầm một trương”: nàng thuộc lòng các cung bậc và đánh đàn Hồ cầm (đàn cổ) thành thạo. Hơn thế, nàng còn giỏi sáng tác nhạc nữa: “Khúc nhà tay lựa nên chương/ Một thiên bạc mệnh lại càng não nhân”. Mỗi nàng lần đánh đàn, nàng lại cất lên bài hát “Bạc mệnh” làm cho người nghe phải đau khổ, sầu não. Bài hát chính là tâm hồn, là bản đàn theo suốt cuộc đời Kiều, biểu hiện một trái tim đa sầu đa cảm và cuộc đời éo le, bất hạnh.
Tóm lại, chân dung của Kiều là bức chân dung mang tính cách và số phận. Vẻ đẹp của Kiều là vẻ đẹp khác người nên làm cho thiên nhiên phải ghen tị “Trời xanh quen thói má hồng đánh ghen”; tài năng của Kiều vượt trội hơn người nên chắc chắn theo một qui luật thông thường của định mệnh “Chữ tài đi với chữ tai một vần” hay “Chữ tài chữ mệnh khéo là ghét nhau” nên cuộc đời Kiều là cuộc đời của một kiếp hồng nhan bạc mệnh, éo le và nghiệt ngã.
Đến đây chúng ta thấy được tài năng độc đáo của Nguyễn Du trong việc khắc họa chân dung con người. Từ vẻ đẹp chân dung, nhà thơ thể hiện những dự cảm về tính cách, cuộc đời, số phận của nhân vật. Và mặc dù, ở đầu đoạn trích, tác giả giới thiệu Thúy Kiều là chị, em là Thúy Vân nhưng sau đó, nhà thơ lại miêu tả chân dung nhân vật Vân trước, Kiều sau. Đó là một dụng ý nghệ thuật của nhà thơ trong việc tạo ra thủ pháp "đòn bẩy". Điều đó có tác dụng nhấn mạnh và làm nổi bật được vẻ đẹp độc đáo, vượt trội về cả sắc lẫn tài và tình của nhân vật Thúy Kiều. Vì thế, tuy cùng sử dụng nghệ thuật ước lệ tượng trưng khi miêu tả hai nhân vật nhưng chúng ta thấy được mức độ đậm nhạt khác nhau ở mỗi người. Nhà thơ chỉ dùng bốn câu để tả Vân, còn lại dành tận mười hai câu để tả Kiều; tác giả khi tả Vân chỉ tập trung tả nhan sắc nhưng khi tả Kiều thì "sắc đành đòi một, tài đành họa hai". Mặc dù vậy nhưng ở nhân vật nào cũng hiện lên rất sống động, cụ thể, chân thực, mang vẻ đẹp, tính cách, số phận khác nhau.
Như vậy, bằng bút pháp ước lệ lấy vẻ đẹp của thiên nhiên để gợi tả vẻ đẹp của con người, Nguyễn Du đã khắc họa thành công vẻ đẹp chân dung hai chị em Thúy Kiều, đặc biệt là vẻ đẹp và tài năng của Thúy Kiều. Qua đó, chúng ta thấy được cảm hứng ngợi ca vẻ đẹp, tài năng con người và dự cảm về kiếp người tài hoa bạc mệnh đầy nhân văn ở Nguyễn Du.
Nguyễn Du là một thi hào dân tộc Việt Nam. Ông đã để lại cho đời kiệt tác Truyện Kiều, tác phẩm mang đến tinh thần nhân đạo và hiện thực cao cả. Truyện Kiều là một bài ca lớn về giá trị nhân đạo, một bản cáo trạng nghiệm khắc về cái ác, phản ánh sâu sắc nhân bản về quyền con người. Truyện tập trung miêu tả nhân vật Thúy Kiều, một nhân vật với trọn vẹn vẻ đẹp, tài năng và đức hạnh.
Đoạn thơ trích trong phần mở đầu của Truyện Kiều có thể nói là là bức chân dung miêu tả rõ nét nhất vẻ đẹp của Thúy Kiều. Bốn câu mở đầu là lời giới thiệu chung về hai nhân vật có nhan sắc lộng lẫy, hai cô con gái đầu lòng của nhà viên ngoại họ Vương. Hình ảnh mang ý nghĩa tượng trưng kết hợp với phép ẩn dụ là những biện pháp tu từ trong thơ văn cổ cho ta thấy sắc đẹp hai chị em Thúy Kiều thật là thanh tao, trong trắng như mai như tuyết của thiên nhiên
"Mai cốt cách, tuyết tinh thần,
Mỗi người một vẻ mười phân vẹn mười"
Họ đẹp từ hình dáng bên ngoài cho đến tâm hồn bên trong. Nhà thơ tả Thúy Vân, tưởng như sắc đẹp của Thúy Vân không ai hơn được nữa để rồi sau đó Thúy Kiều xuất hiện thì Thúy Vân chỉ là cái nền làm tôn thêm vẻ đẹp của Kiều. Chỉ hai câu:
"Kiều càng sắc sảo mặn mà,
So bề tài sắc lại là phần hơn"
Đôi mắt của nàng Kiều được miêu tả bằng hai hình ảnh ẩn dụ:
"Làn thu thủy, nét xuân sơn"
Cặp mắt của nàng trong trẻo và long lanh như làn nước mùa thu, còn lông mày lại thanh nhẹ, đẹp như nét núi mùa xuân nghiêng nghiêng, duyên dáng. Đây cũng là vẻ đẹp ước lệ, tượng trưng thường gặp trong thơ văn cổ. Những nghệ thuật nhân hóa, thậm xưng, so sánh, hoán dụ, ẩn dụ, điển cố, liệt kê, đối ngữ, tương hỗ được vận dụng tuyệt đối đã đưa sắc đẹp của Thúy Kiều đến tuyệt đỉnh, vẻ đẹp sắc nước hương trời, không còn từ ngữ hay sự so sánh nào có thể lột tả được nữa.
"Hoa ghen thua thắm, liễu hờn kém xanh"
"Hoa" và "liễu" là những loài vô tri, vô giác, vậy mà phải "ghen", "hờn", tức giận trước vẻ đẹp "sắc sảo mặn mà", "mười phân vẹn mười" của nàng Kiều. Vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành khiến mọi sự vật trên đời cũng đều ghen tị.
Nhưng qua nghệ thuật miêu tả vẻ đẹp lộng lẫy, đài các, kiêu sa, có sức cuốn hút mãnh liệt của Thúy Kiều, tuy nhan sắc đẹp mà không được lòng người như vậy, có thực sự đáng ngưỡng mộ hay không? Nguyễn Du đã hé mở cho chúng ta thấy những cơn sóng gió bão tố của cuộc đời như chờ trực để vùi dập thân phận của nàng.
Nếu như ở Thúy Vân, Nguyễn Du chỉ miêu tả sắc đẹp thì ở Thúy Kiều, nàng được Nguyễn Du vừa miêu tả nhan sắc, vừa ca ngợi tài năng:
"Sắc đành đòi một, tài đành hoạ hai"
Giải nghĩa câu thơ có thể thấy Nguyễn Du miêu tả rằng về nhan sắc Thúy Kiều là số một trên đời nhưng về tài thì Kiều cũng thuộc loại nếu bị xếp thứ hai thì sẽ không biết ai là người thứ nhất. Thứ nhất là trí thông minh sẵn có do tạo hóa ban tặng:
"Thông minh vốn sẵn tính trời"
Thứ nhì là tài cầm – kì - thi – họa:
"Pha nghề thi họa đủ mùi ca ngâm
Cung thương lầu bậc ngũ âm,
Nghề riêng ăn đứt hồ cầm một trương
Khúc nhà tay lựa nên chương"
Nguyễn Du có dụng ý rất rõ trong việc nhấn mạnh tài sắc của Thúy Kiều, nhà thơ đã cực tả Thúy Vân, tưởng như sắc đẹp của Thúy Vân đã là cực phẩm, không ai hơn được nữa, nhưng rồi vẫn có người với tư chất không ai bì kịp là Kiều. Vẻ đẹp và tài năng của Kiều là sự sắp đặt của thiên mệnh.
Có thể nói rằng, lần đầu tiên trong lịch sử văn học nước nhà, hình ảnh người phụ nữ hoàn mĩ về hình thức lẫn tâm hồn được thể hiện dưới ngòi bút của thiên tài Nguyễn Du một cách trân trọng nhất.
Bằng một bút pháp điêu luyện kết hợp với lòng thương yêu của con người, nhất là người phụ nữ, Nguyễn Du vẽ lên bức chân dung vừa điển nhã, vừa có sức gợi cảm mãnh liệt của Thúy Vân và Thúy Kiều trong trích đoạn Chị em Thúy Kiều, đặc biệt là những câu thơ miêu tả tài sắc của nàng Kiều.
Tham khảo:
Trong đoạn trích Chị em Thúy Kiều của Nguyễn Du, ta không chỉ thấy một nàng Kiều có nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành, mang vẻ đẹp tuyệt mĩ. Mà qua những câu thơ tài tình của tác giả ta còn thấy nàng là con người tài hoa, vẻ đẹp nội tâm phong phú, sâu sắc. Nguyễn Du đã dùng những câu thơ tuyệt bút nói về vẻ đẹp của Thúy Kiều:
"Kiều càng sắc sảo mặn mà
So bề tài sắc lại là phần hơn
Làn thu thủy, nét xuân sơn
Hoa ghen thua thắm liễu hờn kém xanh."
Dung mạo của nàng không được phác họa chi tiết, đầy đủ như Thúy Vân, nhưng chỉ qua đôi mắt tuyệt đẹp người đọc cũng đã có thể cảm nhận được hết vẻ đẹp tuyệt thế giai nhân của nàng. Ấy cũng chính là cái tài của Nguyễn Du. Tác giả tiếp tục sử dụng bút pháp ước lệ để miêu tả về vẻ đẹp của Thúy Kiều: “Làn thu thủy, nét xuân sơn”, đôi mắt nàng mới đẹp làm sao, đó là một đôi mắt sáng, trong trẻo như làn nước mùa thu. Đôi lông mày mảnh, dài như dáng núi mùa xuân. Đôi mắt ấy còn gợi nên một thế giới nội tâm vô cùng đa dạng, phong phú, đó là tâm hồn nhạy cảm, tinh tế.
Nàng đẹp hơn cả thiên nhiên, hơn cả tạo hóa, vẻ sắc sảo mặn mà ấy là “hoa ghen thua thắm, liễu hờn kém xanh”. Những từ ghen, hờn cho thấy thái độ tức tối, nổi giận của thiên nhiên. Từ đó cũng ngầm báo hiệu cuộc đời đầy sóng gió, truân chuyên của nàng sau này. Kiều không chỉ có nhan sắc tuyệt mĩ mà tài năng của nàng của vào bậc hiếm có xưa nay:
"Thông minh vốn sẵn tính trời
Pha nghề thi họa đủ mùi ca ngâm"
Tài năng của nàng đã đạt đến độ lí tưởng theo quan niệm thẩm mĩ phong kiến “cầm, kì, thi, họa” đều đạt ở mức đỉnh cao. Trong những tài năng đó, xuất sắc nhất là tài đàn, nó đã trở thành sở trường đặc biệt của nàng, không ai có thể sánh kịp “nghề riêng ăn đứt hồ cầm một trương”. Tài năng của nàng này không được thể hiện ngay trong đoạn trích, nhưng ở phần khác đã được Nguyễn Du khẳng định: “Cung cầm trong nguyệt, nước cờ dưới hoa”. Những khúc nhạc mà nàng sáng tác luôn mang một nỗi buồn khắc khoải, thê lương, gây nỗi thương cảm và xúc động lòng người.
Dường như ngay từ những khúc nhạc của một cô gái chưa vướng bụi trần, luôn được bao bọc, che chở nhưng lại gợi về nỗi sầu thê lương của những người phụ nữ bạc mệnh. Những khúc nhạc ấy cũng như là dự báo về chính cuộc đời của nàng. Ngẫm lại đời mình, trải qua nhiều chông gai, Kiều cũng tự nhận:
"Thưa rằng bạc mệnh khúc này
Phổ vào đàn ấy những ngày con thơ
Cung cầm lựa những ngày xưa
Và gương bạc mệnh bây giờ là đây"
Nguyễn Du đã thật ưu ái khi miêu tả chân dung Thúy Kiều. Nàng hiện lên qua những câu thơ của ông không chỉ đẹp đẽ ở nhan sắc mà còn toàn diện ở trí tuệ, tinh thần. Nàng là tiêu biểu cho số phận người phụ nữ trong xã hội xưa, có nhan sắc, có trí tuệ nhưng lại chịu cảnh vùi dập của cuộc đời, của xã hội phong kiến. Thật cảm thương cho số phận của nàng, bởi vậy trong suốt cả bài thơ, hơn một lần Nguyễn Du đã phải thốt lên: “Hồng nhan quen thói má hồng đánh ghen”. Tố Hữu cũng xót thương cho đời nàng mà viết:
"Chạnh lòng thương cô Kiều như đời dân tộc
Sắc tài sao mà lắm truân chuyên."
Bức tranh chân dung Thúy Kiều được dựng lên chủ yếu thông qua bút pháp ước lệ tượng trưng, lấy thiên nhiên để miêu tả vẻ đẹp con người. Nhưng vẻ đẹp của nàng còn vượt xa cả những chuẩn mực đó. Cho thấy vẻ đẹp tuyệt mĩ của tạo hóa. Sử dụng ngôn ngữ linh hoạt, giàu giá trị biểu cảm: ghen, hờn, sắc sảo, mặn mà,… góp phần làm nổi bật vẻ đẹp “nghiêng nước nghiêng thành” của Thúy Kiều.
Đoạn trích đã thể hiện ngòi bút tinh tế, tài hoa của Nguyễn Du, khẳng định tài năng nghệ thuật tả người số một của ông quả là “kì tài diệu bút”. Tả Kiều không cốt tả hình dáng mà cốt để làm nổi bật vẻ đẹp và trí tuệ của nàng. Những câu thơ về Kiều còn mang tính chất dự báo về số phận éo le, một cuộc đời đầy trắc trở. Qua đó cũng thể hiện sự nâng niu trân trọng của Nguyễn Du trước vẻ đẹp của người phụ nữ.
Tham khảo:
Mở bài phân tích nhân vật Thúy KiềuTrước khi đi vào phân tích nhân vật Thúy Kiều, chúng ta cần khái quát về tác giả Nguyễn Du. Nhà thơ Nguyễn Du tên tự là Tố Như, hiêụ Thanh Hiên. Ông sinh ra và được nuôi dưỡng trong một gia đình quan lại, có truyền thống khoa bảng ở Tiên Điền, Hà Tĩnh. Đây là mảnh đất địa linh nhân kiệt, trong khi quê ngoại ông ở Bắc Ninh, cái nôi của văn hóa quan họ, nên ông sớm được tiếp xúc với nhiều vùng văn hóa, vốn sống và hiểu biết phong phú.
Tuy nhiên, ông lại lớn lên trong thời đạo loạn lạc, xã hội khủng hoảng, đất nước bị chia cắt hai miền Đàng Trong và Đàng Ngoài. Cùng với nhiều cuộc khởi nghĩa nổ ra tiêu biểu như khởi nghĩa Tây sơn, lập nên triều đình nhà Nguyễn. Cuộc đời trải qua nhiều phong ba bão táp, giú ông trau dồi được vốn sống và các nền văn hóa. Nhờ đó thơ ca ông cũng chịu nhiều ảnh hưởng từ cuộc sống của chính ông.
Ông để lại cho đời nhiều kho tàng tác phẩm chữ Hán và chữ Nôm. Trong đó, tác phẩm Đoạn trường tân thanh viết về câu chuyện cuộc đời nàng Kiều là nổi tiếng hơn cả. Tác phẩm này không chỉ có sức ảnh hưởng lớn trong nước mà còn được dịch ra nhiều thứ tiếng và được biến tấu thành nhiều thể loại khác nhau như bói Kiều, lẩy Kiều…
Nhân vật Thúy Kiều là nhân vật trung tâm của tác phẩm. Với 3254 câu thơ theo thể song thất lục bát, Nguyễn Du đã khắc họa rõ nét vẻ đẹp, cuộc đời hồng nhan bạc mệnh của Thúy Kiều cũng như phản ánh bức tranh xã hội phong kiến đầy rầy bất công và thối nát.
Thân bài phân tích nhân vật Thúy Kiều trong đoạn trích “Chị em Thúy Kiều”.Luận điểm 1: khái quát đoạn trích “Chị em Thúy Kiều”Mỗi đoạn trích trong tác phẩm Truyện Kiều đều mang một giá trị nội dung độc đáo riêng. Ví dụ như đoạn trích “Chị em Thúy Kiều”. Đây là đoạn trích giới thiệu về vẻ đẹp và nhân phẩm của hai chị em Thúy Kiều và Thúy Vân.
“Đầu lòng hai ả tố nga,
Thúy Kiều là chị, em là Thúy Vân.
………………………….
Êm đềm trướng rủ màn che,
Tường đông ong bướm đi về mặc ai”
Trong đoạn trích này, đại thi hào Nguyễn Du đã miêu tả Thúy Kiều với vẻ đẹp nghiêm nước nghiên thành. Nàng không chỉ đẹp về vẻ ngoài mà còn đẹp bởi phậm hạnh, đạo đức. Một con người tài, hoa xinh đẹp như thế nhưng tiếc thương thay lại mang số phận bi đát.
Với tấm lòng yêu người sâu sắc, tác giả Nguyễn Du đã dành tặng Thúy Kiều những ca từ đẹp đẽ nhất. Đồng thời lên an sâu sắc xã hội phong kiến tàn bạo, bất công, chà đạp lên người phụ nữ, dồn họ vào con đường cùng không lối thoát.
Nhân vật Thúy Kiều lúc này còn là hiện thân vẻ đẹp của người phụ nữ Việt Nam. Thúy Kiều mang vẻ đẹp toàn vẹn từ dung nhan đến đức hạnh cao quý.
Luận điểm 2: vẻ đẹp hoàn hảo xưa nay hiếm của Thúy KiềuPhân tích nhân vật Thúy Kiều trong đoạn trích này, chúng ta nổi bật vẻ đẹp hình thể của nàng Kiều. Nguyễn Du miêu tả:
“Mai cốt cách, tuyết tinh thần
Mỗi người một vẻ mười phân vẹn mười”
……………….
“Kiều càng sắc sảo, mặn mà,
So bề tài, sắc, lại là phần hơn.
Làn thu thủy, nét xuân sơn,
Hoa ghen thua thắm, liễu hờn kém xanh”.
Trước khi đi vào khắc họa riêng vẻ đẹp của “hai ả tố nga”, thi hào Nguyễn Du đã gợi mở bằng hai câu thơ ước lệ thật tài tình. Ông ví cốt cách của hai chị em Thúy Kiều dịu dàng và căng tràn sức sống như những cây mai mùa xuân. Trong khi đó tinh thần yêu đời, tuổi trẻ của hai chị em tinh khiết, trong trắng như màu tuyết trắng. Thật là một vẻ đẹp khiến người nghe cũng phải hồn xiêu phách lạc. Đã thế, tác giả còn nói thêm, “mười phân vẹn mười”. Có nghĩa là không có gì để chê trách, vẻ đẹp ấy không thể bới lông tìm ra một dấu vết nào đen tối cả. Tất cả đẹp đến hoàn mỹ.
Nếu như bên trên, độc giả mường tượng ra một vẻ đẹp đoan trang tròn trịa của Thúy Vân, đến nỗi “Mây thua nước tóc, tuyết nhường màu da” thì đến Thúy Kiều, lại là một vẻ đẹp “sắc sảo, mặn mà”. Một vẻ đẹp mà chứa đựng ở trong đó sự thông minh, lẫn tai năng ứng biến. Kiểu như chỉ cần Thúy Kiều nhìn thôi, ánh mắt cũng đủ hút hồn bao quan khách. Không dừng lại đó, nhà thơ Nguyễn Du tiếp tục phóng bút, nâng cấp vẻ đẹp của Thúy Kiều lên một tầm phi thường, có 1 – 0 – 2. Cả gương mặt của Thúy Kiều là kết tinh của vẻ đẹp của mùa thu lẫn mùa xuân. Đến nỗi “Hoa ghen thua thắm, liễu hờn kém xanh”. Nếu như các hình ảnh thiên nhiên, như mây và tuyết chịu nhường và chịu thua trước vẻ đẹp của Thúy Vân thì đến Thúy Kiều, thiên nhiên không chỉ chịu thua mà còn phải cảm thấy ghen tị. Toàn con người Thúy Kiều toát lên sức sống tươi mới, căng tràn niềm hạnh phúc của thiếu nữ đến nỗi hoa và liễu, những thứ là đẹp nhất của đất trời cũng thấy thật hờn tủi vì thua kém.
Ngoài ra, thi hào Nguyễn Du còn sử dụng thành ngữ “Một hai nghiêng nước nghiêng thành” càng tôn thêm vẻ đẹp lồng lộn, đến mức quá hoàn hảo của Thúy Kiều và Thúy vân.
Có thể nói, qua với tài năng của mình, nhà thơ Nguyễn Du đã tạo nên một bức chân dung Thúy Kiều đẹp đến hoàn mỹ về vẽ bề ngoài. Mà có lẽ trên thế giới này, không còn ai có thể đẹp như Kiều.
Luận điểm 3: vẻ đẹp phẩm giá và tài năngPhân tích nhân vật Thúy Kiều trong đoạn trích Chị em Thúy Kiều, độc giả không chỉ được ngắm nhìn một mỹ nhân có vẻ đẹp chim sa cá lặn mà còn là một người con gái tài đức vẹn toàn.
“Thông minh vốn sẵn tính trời,
Pha nghề thi họa, đủ mùi ca ngâm Cung thương làu bậc ngũ âm,
Nghề riêng ăn đứt hồ cầm một trương”.
Nàng Thúy Kiều có tài năng không chỉ giỏi đơn thuần, mà giỏi đạt đến mức hiếm có “Thông minh vốn sẵn tính trời”. Có nghĩa là Kiều có trí thông minh bẩm sinh. Từ khi trong bụng mẹ đã có được trời cho khả năng thiên bẩm. Không những thế, sau khi sinh ra, nàng cũng tự trau dồi thêm để cái vốn thông minh ấy ngày càng thăng hoa đạt đến đỉnh cao nhất. Theo quan niệm xưa, người phụ nữ phải “công, dung, ngôn, hạnh”. “Công” là tiêu chuẩn đầu tiên đánh giá một người phụ nữ giỏi giang gồm đủ các món nghề như “cầm, kỳ, thi, họa”. Và ở đây, thi hào Nguyễn Du đã phác họa chân dung nàng Kiều với đầy đủ các món ấy “Pha nghề thi họa đủ mùi ca ngâm”.
Đặc biệt, nàng Thúy Kiều còn có tài đàn hát rất giỏi, đến nỗi, Nguyễn Du phải thốt lên: “Cung thương làu bậc ngũ âm/Nghề riêng ăn đứt hồ cầm một trương”
Thúy Kiều không chỉ có tài năng bẩm sinh mà nàng còn là một người con gái chăm chỉ, có khát vọng sống và luôn muốn hoàn thiện mình. Nàng không tự biết bản thân đẹp nên thường xuyên trau đồi đức độ, tài năng để xứng đáng với vẻ đẹp trời phú cho đó. Bởi vậy, nàng không chỉ chăm chỉ học vẽ, chơi cờ, làm thơ, hát, đánh đàn, thêu thùa… mà còn chinh phục chúng để trở thành một người tải giỏi nhất, không có thể sánh bằng.
Có thể nói, ở Thúy Kiều, tác giả Nguyễn Du đã vẽ lên một bức tranh về người con gái thời phong kiến tuyệt sắc gia nhân và tài đức vẹn toàn. Thế nhưng, chính điều đó lại là điều chẳng lành cho một kiếp hồng nhan.
Luận điểm 4: bút pháp nghệ thuật đặc sắcPhân tích nhân vật Thúy Kiều trong đoạn trích “Chị em Thúy Kiều” không thể không nói tới bút pháp nghệ thuật đặc sắc của tác giả Nguyễn Du.
Trong đoạn này, ông sử dụng bút pháp ước lệ, tượng trưng rất giàu hình ảnh. Đây cũng là kiểu cách sử dụng nghệ thuật phổ biến trong thơ xưa, khi lấy hình ảnh vẻ đẹp của thiên nhiên làm chuẩn mực cho vẻ đẹp con người. Nếu chú ý, chúng ta cũng sẽ bắt gặp những kiểu ước lệ này trong thơ Hồ Chí Minh, thờ bà Hồ Xuân Hương, hay bà Huyện Thanh Quan.
Bên cạnh đó, đại thi hào Nguyễn Du còn sử dụng các thành ngữ, tục ngữ, giàu sức gợi để khắc họa đậm nét nhân vật Thúy Kiều. Chính nhờ những câu ca đó càng khiến cho vẻ đẹp hình thể và nhân phẩm của Kiều càng trở nên phi thường và mang màu sắc chân lý hơn.
Qua đây, ông muốn khẳng định lại vẻ đẹp vẹn toàn của người phụ nữ thời xưa. Họ có đầy đủ những gì mà xã hội cần có rồi thế nhưng họ lại phải chịu một cuộc sống bi thương, một số phận bất hạnh. Với việc ca ngợi vẻ đẹp của người phụ nữ, tác giả cũng góp phần lên án xã hội phong kiến bất công, thối nát, chà đạp lên cuộc sống hạnh phúc con người nói chung và người phụ nữ nói riêng.
Kết bài phân tích nhân vật Thúy KiềuQua đoạn trích “Chị em Thúy Kiều”, độc giả lần đầu tiên được chiêm ngưỡng một vẻ đẹp hoàn mỹ của người phụ nữ trong thời đại phong kiến. Mà có lẽ là trong thực tế cuộc sống hiện đại. Có lẽ, nếu có phẫu thuật thẫm mỹ, chắc cũng chẳng ai có thể có vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành như Thúy Kiều. Nét đẹp ấy không chỉ toát ra từ vẻ bề ngoài mà còn từ phẩm hạnh và tài năng. Để rồi sau này, khi đi sâu vào những phần sau của tác phẩm, độc giả sẽ thấy một Thúy Kiều hiếu thảo, trọng tình trọng nghĩa đến nỗi phải bán thân chuộc cha, cứu em, hy sinh tình riêng để dành trọn chữ hiếu. Để rồi qua nhiều phong ba bão tố cuộc đời, nàng trở thành một Thúy Kiều từng trải và những chiêm nghiệm cuộc đời thấu tình đạt lý.
Phân tích nhân vật Thúy Kiều trong đoạn trích, càng thấy rõ tài năng ngôn ngữ của thi hào Nguyễn Du. Qua hơn 3 nghìn câu thơ, độc giả có thể thấy vốn từ, vốn hiểu biết chữ Nôm của ông vô cùng phong phú và giàu có. Không những thế, ông còn có một trái tim nhân hậu, yêu thương con người tha thiết và biết nhìn nhận cái đẹp đúng cách. Chỉ có một tâm hồn tha thiết với cuộc sống, với lẽ phải của đời người mới có thể viết nên những áng thơ hay để lại cho muôn đời như thi hào Nguyễn Du.
Bài làm
Trong đoạn trích "Chị Em Thúy Kiều" củ Nguyễn Du, Kiều hiện là một người con gái tài sắc vẹn toàn. Vẻ đẹp của Kiều được tác giả sử dụng những hình tượng nghệ thuật ước lệ "thu thủy", "xuân sơn", hoa, liễu để miêu tả mộ tuyệt thế giai nhân. Vẻ đẹp ấy được đặc tả qua đôi mắt, bởi đôi mắt là sự thể hiện phần tinh anh của tâm hồn và trí tuệ. Đó là một đôi mắt biết nói và có sức rung cảm lòng người. Hình ảnh ước lệ "làn thu thủy" là làn nước mùa thu gợi lên thật sống động vẻ đẹp của đôi mắt trong sáng, long lanh và linh hoạt. Còn "nét xuân sơn" có nghĩa là nét núi mùa xuân, tôn lên đôi lông mày thanh tú trên khuôn mặt trẻ trung. Vẻ đẹp của Kiều không chỉ dừng lại ở đó, câu thơ "hoa ghen thua thắm liễu hờn kém xanh" cũng là hình ảnh làm nổi bật vẻ đẹp mĩ lệ của Kiều, vẻ đẹp hoàn mĩ và sắc sảo ấy có sức quyến rũ lạ lùng, khiến cho thiên nhiên không thể dễ dàng chịu thua, chịu nhường mà phải nảy sinh lòng ghen ghét, đố kị. Đồng thời, qua chi tiết này, Nguyễn Du cũng ngầm báo hiệu số phận của Kiều sẽ gặp nhiều sóng gió, trắc trở. Không chỉ mang một vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành, Kiều còn là một cô gái thông minh và rất mực tài hoa. Cái tài của Kiều đạt tới mức lí tưởng theo quan niệm thẩm mĩ phong kiến, gồm đủ cả cầm, kì, thi họa. Đặc biệt nhất, tài đàn của nàng đã trở thành sở trường, năng khiếu vượt lên trên mọi người. Ở đây, tác giả đã đặc tả cái tài của Kiều để gợi ca cái tâm đặc biệt của nàng. Cung đàn "bạc mệnh" mà Kiều tự sáng tác nghe thật da diết, buồn thương, nói lên tiếng lòng của một trái tim đa sầu đa cảm. Như vậy, chỉ bằng mấy câu thơ trong đoạn trích, Nguyễn Du đã không chỉ miêu tả được vẻ đẹp hoàn mĩ và cái tài của Kiều mà còn dự báo trước được tương lai của nhân vật.
# Học tốt #
Bài làm
Kiều ở lầu Ngưng Bích là một trong những đoạn miêu tả nội tâm nhân vật thành công nhất Truyện Kiều, đặc biệt là bút pháp tả cảnh ngụ tình. Đoạn thơ cho thấy cảnh ngộ cô đơn, buồn tủi và tấm lòng thủy chung, hiếu thảo của Thúy Kiều.
Đoạn trích Kiều ở lầu Ngưng Bích nằm trong phần gia biến và lưu lạc của Truyện Kiều. Sau khi bán mình cho Mã Giám Sinh, Thúy Kiều đã bị hắn lừa bán vào lầu xanh của Tú Bà, do kiên quyết không chấp nhận cuộc sống ô nhục chốn lầu xanh, Tú Bà đã quyết định cho Thúy Kiều ra sống ở lầu Ngưng Bích:
“Trước lầu Ngưng Bích khóa xuân
Vẻ non xa tấm trăng gần ở chung
Bốn bề bát ngát xa trông
Cát vàng cồn nọ bụi hồng dặm kia”
Thông qua câu thơ đầu tiên, ta có thể xác định được vị trí và điểm nhìn của nàng Kiều, đó chính là trước lầu Ngưng Bích, đứng trông ra núi non hùng vĩ, không gian mở đầy rộng lớn, mênh mông trái ngược hoàn toàn với lầu Ngưng Bích. “Khóa xuân” ở đây ta có thể hiểu đó là một không gian khép kín, nơi có thể buộc chặt tự do, khóa chặt tuổi xuân của nàng Kiều. Mở ra trước tầm mắt của Kiều là vẻ non xa tấm của ánh trăng gần ở chung. Cảnh vật như ẩn như hiện, như xa mà như gần, không gian rộng lớn, hùng vĩ nhưng lại hoang vắng, tịch mịch đến rợn người “Bốn bề bát ngát xa trông”.
“Bẽ bàng mây sớm đèn khuya
Nửa tình nửa cảnh như chia tấm lòng
Tưởng người dưới nguyệt chén đồng
Tin sương luống những rày trông mai chờ”
Từ khi sống ở lầu Ngưng Bích, Thúy Kiều luôn tự suy ngẫm, dằn vặt về bản thân cũng như đau khổ trước những biến cố đã xảy ra với bản thân mình, thường trực trong nàng là tâm trạng xấu hổ buồn tủi trước sự ô nhục mà bản thân đã trải qua, cùng với đó là nỗi nhớ nhung da diết với chàng Kim. Thúy Kiều nhớ về lời thề nguyền dưới ánh trăng năm nào. Khi quyết định phá vỡ lời thề, Thúy Kiều vẫn chưa có cơ hội gặp lại chàng Kim để nói lời từ biệt, do vậy mà nàng luôn đau đáu trong lòng sự day dứt, đau khổ khi nghĩ về chàng Kim vẫn không hề hay biết mà chờ đợi nàng trong vô vọng.
“Xót người tựa cửa hôm mai
Quạt nồng ấp lạnh những ai đó giờ
Sân Lai cách mấy năng mưa
Có khi gốc tử đã vừa người ôm”
Cùng với nỗi nhớ chàng Kim là nỗi nhớ hướng về cha mẹ. Thúy Kiều đau xót khi nghĩ về cha mẹ đã lớn tuổi nhưng ngày ngày vẫn tựa cửa đợi con “Xót người tựa cửa hôm mai”. Nàng đau khổ khi không thể ở bên chăm sóc, phụng dưỡng cha mẹ khi về già, không thể thực hiện bổn phận, trách nhiệm của một người con, quạt cho cha mẹ khi trời nóng, hay sưởi ấm chăn cho cha mẹ khi trời trở lạnh. Hình ảnh Sân Lai là một điển tích trong văn học cổ Trung Quốc, nói về người con có hiểu là Lai Tử người nước Sở thời xuân thu, tuy đã già những vẫn còn nhảy múa ở ngoài sân cho cha mẹ vui lòng. Mượn hình ảnh Lai Từ vừa thể hiện được sự day dứt của Thúy Kiều vừa thể hiện tấm lòng hiếu thảo của nàng đối với cha mẹ.
“Buồn trông ngọn nước mới xa
Hoa trôi man mác biết là về đâu
Buồn trông ngọn cỏ rầu rầu
Chân mây mặt đất một màu xanh xanh”
Dù trong hoàn cảnh đau khổ nhất, Thúy Kiều cũng nghĩ về người khác trước khi nghĩ về bản thân mình. Đau khổ với những nỗi nhớ để khi quay về với thực tại thì nàng lại xót xa nhận ra sự bẽ bàng, đau khổ của bản thân. Như Nguyễn Du từng viết trong Truyện Kiều “Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ”, như đồng cảm với tâm trạng của nàng Kiều, cảnh vật cũng thấm đượm sự u buồn, không những thế nó còn dự báo về tương lai đầy bão tố của nàng trước mắt. Đó là hình ảnh ngọn nước mới xa, hình ảnh cánh hoa nổi trôi, là ngọn cỏ rầu rầu, là màu xanh của chân mây nhưng lại không gợi ra được sự sống.
Như vậy, qua đoạn trích Kiều ở lầu NGưng Bích ta có thể thấy được tài năng hơn người của Nguyễn Du trong việc khắc họa nội tâm nhân vật cùng với đó là bút pháp tả cảnh ngụ tình bậc thầy của ông.
# Học tốt #
Em tham khảo nhé:
Trong gia đình nhà họ Vương có hai cô con gái đến tuổi cập kê, cô nào cũng xinh đẹp bội phần. Thúy Vân là em gái, có vẻ đẹp thật phúc hậu: khuôn mặt đầy đặn như vầng trăng đêm rằm, lông mày nở nang cân đối như đôi râu ngài, lời nói đoan trang, miệng cười tươi như hoa, giọng nói trong trẻo như ngọc ngà, mái tóc dầy mượt mà như làn mây, nước da trắng ngần như tuyết. Vẻ đẹp của nàng đầy khả ái, phúc hậu, khiến thiên nhiên cảm mến và nhường nhịn cho nàng. So với em gái, Thúy Kiều về cả tài cả sắc có lẽ đều là phần hơn. Nàng có đôi mắt diễm lệ, long lanh, trong trẻo như làn nước mùa thu. Đôi lông mày thanh tú, yểu điệu như dáng núi mùi xuân. Ở nàng toát lên vẻ đẹp đầy quyến rũ và sắc sảo, rực rỡ và đầy cuốn hút, vượt ra khỏi mọi khuôn mẫu của thiên nhiên, khiến cho thiên nhiên cũng đố kị, tức tối mà "hờn", mà "ghen" với nàng. Về tài năng, Kiều đều thông thạo. Nàng thông minh bẩm sinh, có tài làm thơ vẽ “pha nghề ca hát đủ mùi”, tài đàn “ăn đứt”, âm luật giỏi đến mức “làu bậc”, còn sáng tác nhạc “một thiên bạc mệnh”- chính là sự ghi lại tiếng lòng của một trái tim đa sắc đa cảm. Vẻ đẹp của Kiều là sự kết hợp giữa sắc tài và tình. Đó quả là người con gái tuyệt sắc giai nhân và có tài năng thiên bẩm đáng trân trọng.
Tham khảo:
Trong đoạn trích Chị em Thúy Kiều, Nguyễn Du đã cho bạn đọc thấy được vẻ đẹp của nàng Kiều trong 12 câu thơ của mình. Ta thấy được tài năng và nhân cách của Thúy Kiều. Nàng quả là người con gái tuyệt sắc. Không giống như Thúy Vân, vẻ đẹp của Kiều được khắc họa tập trung ở hàng lông mày cùng với đôi mắt. Đôi mắt kia được so sánh với "làn thu thủy" còn hàng lông mày chính là "nét xuân sơn" mềm mại. Ước lệ tượng trưng của Nguyễn Du khiến bạn đọc có một hình dung thật sinh động về Thúy Kiều. Nhưng vẻ đẹp của Thúy Kiều không phải là vẻ đẹp hài hòa. Vẻ đẹp ấy đối lập và chịu sự khinh ghét của thiên nhiên " liễu hờn kém xanh". Đó như một dự cảm của Nguyễn Du về tương lai hẩm hiu, bất hạnh của Thúy Kiều. Miêu tả cái đẹp của Kiều chỉ với hai câu thơ nhưng nhà thơ đã nhận định rằng "một hai nghiêng nước nghiêng thành". Thành ngữ "nghiêng nước nghiêng thành" vô cùng phù hợp để làm nổi bật vẻ đẹp của người con gái tài sắc này. Sắc đành đòi một tài đành họa hai cũng chính là lời ca ngợi của nhà thơ với sự thông minh của nàng Kiều. Đặc biệt khi nàng không chỉ giỏi trong một nghề mà còn tài năng mọi mặt. Dù Kiều xinh đẹp, tài giỏi nhưng cuộc đời nàng không hạnh phúc. Từng lời thơ ngợi ca, khẳng định cái đẹp, cái tài cuối cùng lại trở thành lời dự báo về một đời khẳng định về cuộc đời với nhiều lo âu, đau khổ.
Qua trích chj em thuý kiều ,Khác với Thúy Vân, Thúy Kiều có vẻ đẹp sắc sảo, mặn mà - một vẻ đẹp hoàn thiện cả về nhan sắc, tài năng lẫn tâm hồn.Những câu thơ tả Kiểu, tác giả đã sử dụng thủ pháp ước lệ vô cùng tinh tế và tài tình. Hình ảnh một cô gái không chỉ vô cùng tài sắc, tuyệt vời mà còn hội tụ đủ mọi tinh túy tài sắc trên đời. Dường như tác giả đã có một tình cảm vô cùng ưu ái với nhân vật Kiều, không chỉ vẹn toàn tài sắc mà nội tâm của Thúy Kiều còn vô cùng sâu sắc, là một người con hiếu nghĩa, đoan trang và đức hạnh. Nguyễn Du đã bằng tất cả những cảm nhận và tài năng của mình để miêu tả Thúy Kiều, Thúy Kiều của Nguyễn Du hiện lên với vẻ đẹp của đôi mắt trong veo như mặt nước mùa thu. Đôi mắt ấy thật êm ả và dịu dàng, hút hồn biết bao ánh nhìn, hơn nữa đôi mắt lại được kết hợp với đôi chân mày thanh tí, dày dặn, thể hiện dáng núi của một ngọn núi mùa xuân đang tràn ngập sức sống. Vẻ đẹp của Thúy Kiểu là một vẻ đẹp của một tâm hồn thanh cao, chỉ bằng đôi mắt ấy ta đã cảm nhận được một tuổi xuân đang phơi phới và tràn đầy những ước mơ dành cho tương lai của Thúy Kiều. Tuy nhiên đó phải chăng cũng là điềm báo cho mười lăm năm lưu lạc chịu nhiều sóng gió của Thúy Kiều, phận hồng nhan và đa truân của nàng trong tương lai. Thúy Kiều đẹp tới mức mà “Hoa ghen thua thắm liễu hờn kém xanh”, nghĩa là đẹp tới mức hoa nhường nguyệt thẹn. Nhìn thấy vẻ đẹp của Thúy Kiều ngay cả thiên nhiên cây cỏ cũng phải hổ thẹn vô cùng vì cảm thấy mình không còn tươi sắc, đẹp đẽ bằng vẻ đẹp của Thúy Kiều. Tác giả Nguyễn Du đã dùng những mỹ từ ưu ái nhất để dành cho việc miêu tả vẻ đẹp của Thúy Kiều – một vẻ đẹp vô cùng lộng lẫy. Đó dường như cũng là một điềm báo mà tác giả đã dự báo cho người đọc thấy trước con đường tương lai nhiều điều bất hạnh của Thúy Kiều. Bởi vậy từ xa xưa dân gian đã có câu truyền đời rằng “Hồng nhan bạc mệnh” Thúy Kiều với vẻ đẹp như vậy ắt khó tránh khỏi “bạc mệnh”.
bn tham khảo nhé
Tôi là Vương Thúy Kiều, con gái đầu lòng của một gia đình viên ngoại trung lưu khá giả. Dưới tôi còn có một cô em gái tên là Thúy Vân. Hai chị em tôi đẹp nghiêng nước nghiêng thành, là người ta khen chứ không phải là tôi tự nhận đâu. Tuy mỗi người một vẻ, nhưng hai chị em tôi đều thuộc bậc tài nữ và luôn giữ cốt cách thanh tao như mai, tinh thần trắng trong như tuyết, thật sự rất hoàn mĩ. Vân có vẻ đẹp cao sang, quý phái đến lạ lùng: khuôn mặt muội tròn trịa, đầy đặn, sáng như vầng trăng rằm, đôi lông mày nở dài, đậm nét ngài. Giọng nói của muội ấy trong veo như ngọc, nụ cười đẹp tựa như có hàng trăm đóa hoa đua nhau khoe sắc. Thúy Vân dáng vẻ yêu kiều, hiền dịu, mái tóc đen bồng bềnh như mây trời luôn được búi trễ, cài thêm một cây trâm vàng hình cánh bướm. Vân có nước da sáng trắng hơn những bông tuyết mùa đông làm cho muội ấy thêm phần trẻ trung, dịu dàng. Có một người em gái như vậy, người làm chị như tôi cũng thấy tự hào.Nghe người ta đồn nhà Vương viên ngoại có hai người con gái đều rất xinh đẹp, công dung ngôn hạnh đều đủ cả, tuy nhiên nếu so sánh thì cô chị vẫn hơn. Tôi nhìn vào gương, thứ khiến tôi tự hào có lẽ chính là đôi mắt này, đôi mắt trong sáng như nước hồ thu, đôi lông mày thanh thoát như nét núi mùa xuân. Tôi có vẻ người tha thướt, khá là đầy đặn. Tính tôi phong lưu, phóng khoáng, chuộng hào hoa, dễ giao du, kết thân với mọi người.Vân lại khá yêu kiều, nhút nhát nhưng muội ấy lại vô cùng đáng yêu.Từ nhỏ, hai chị em tôi đã được huấn luyện để trở thành bậc tài nữ, học hết tất cả các lễ nghi, học cầm,kì,thi,họa, sống một cuộc sống nề nếp, gia phong, theo khuôn phép. Vốn sẵn có tư chất thông minh hơn người, mấy chuyện thơ phú, vẽ tranh, đánh cờ, ca hát với tôi không mấy khó khăn. Tôi rất thạo ngón hồ cầm, tôi mà nhận thứ hai chắc chả ai dám nhận thứ nhất. Thúy Vân xem chừng không thích mấy thứ này, nhân lúc rảnh rỗi thường can ngăn tôi rằng âm nhạc không phải việc khuê phòng, người ngoài nghe biết, không được nhã. Tôi nghe muội ấy can nhưng lại không cho thế là phải. Chứng kiến nhiều chuyện đau thương trên đời, tôi soạn một bài ca, dồn hết tâm tư của mình vào từng lời, từng chữ, từng tiếng đàn, đặt tên cho khúc nhạc đó là Bạc mệnh. Tiếng đàn thê lương, ai oán như nói hộ tấm lòng tôi, khiến người nghe thấy ai ai cũng chau mày rơi lệ, ảo não cõi lòng.
Vương Ông và Vương Bà sinh được hai cô con gái đầu lòng vô cùng xinh đẹp. Cô chị tên là Thuý Kiều, cô em tên là Thuý Vân. Cả hai nàng vóc dáng mảnh mai, thanh tú như cây hoa mai; tinh thần trắng trong, tinh khiết như tuyết. Mỗi người đẹp một vẻ, không ai giống ai. Vẻ đẹp của họ đạt đến mức lí tưởng, hoàn mĩ, trọn vẹn mười phân vẹn mười, tưởng như không còn gì có thể đẹp hơn.
Trước hết nói về Thuý Vân. Thuý Vân đẹp một vẻ đẹp phúc hậu, đoan trang, quý phái hơn người. Khuôn mặt nàng đầy đặn, ngây thơ, trong sáng như trăng rằm ; nét lông mày cong, đậm; miệng cười tươi như hoa nở ; tiếng nói trong trẻo như ngọc rung ; mái tóc đen óng, mượt mà hơn mây ; làn da trắng mịn màng hơn tuyết. Nét nào ở nàng cũng hoàn hảo hơn những vẻ đẹp vốn có trong trời đất.
Thuý Vân đã đẹp thế, nhưng Thuý Kiều còn đẹp hơn. Cả tài và sắc Thuý Kiều đều nổi bật hơn em. Thuý Kiều đẹp \"sắc sảo mặn mà\". Một vẻ đẹp nổi bật, có sức hấp dẫn, cuốn hút mạnh mẽ người khác. Đôi mắt nàng trong biếc, xanh thăm thẳm như làn nước mùa thu dợn sóng. Đôi lông mày thanh tú càng tôn thêm vẻ đẹp sâu thẳm của đôi mắt. Đôi mắt ấy thể hiện cái sắc sảo của trí tuệ, sự mặn mà của tâm hồn nàng. Vẻ đẹp của nàng khiến hoa phải \"ghen\" ghét vì thua sắc thắm, liễu phải đố kị vì kém xanh; khiến người ta ngẩn ngơ, nghiêng nước nghiêng thành.
Không chỉ đẹp, Kiều còn rất có tài. Vốn sinh ra, Thuý Kiều đã là một cô gái tài giỏi thông minh. Theo quan niệm thẩm mỹ phong kiến, người tài là người hội đủ cả bốn khả năng : cầm, kỳ, thi, hoạ. Thuý Kiều là người tài theo đúng nghĩa đó. Nàng biết làm thơ, vẽ tranh, biết ca ngâm, thành thạo âm nhạc và đặc biệt ở lĩnh vực nào cũng xuất sắc hơn người. Nàng thuộc lòng các cung bậc âm thanh ngón đàn điêu luyện. Tự tay nàng đã soạn thảo một bản nhạc có tên là \"Bạc mệnh\" nói về người phận mỏng, xấu số khiến ai nghe cũng phải sầu não, buồn thương rơi lệ.
Gia đình Vương Viên ngoại thuộc tầng lớp phong lưu, nền nếp. Hai nàng thiếu nữ họ Vương dù xuân xanh đã sắp đến tuổi lấy chồng nhưng vẫn sống một cuộc sống yên bình, phẳng lặng, khuôn phép : \"Êm đềm trướng rủ, màn che - Tường đông ong bướm đi về mặc ai\".