Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Hôm đó đang trên đường đi học về cũng lũ bạn, em cùng họ đang ngồi nghỉ chân tại quán nước bên đường thì đột nhiên đập vào mắt em là hình ảnh một bà cụ mù đang loay hoay qua đường trong làn xe tấp nập. Có rất nhiều người đi qua đi lại ở đó nhưng không một ai chịu giúp bà. Rồi chuyện bất ngờ đã xảy đến. Bà bị một chiếc xe ô tô tông phải. Tất cả ánh mắt của mọi người đều tụ lại chỗ bà cụ. Người thì lấy điện thoại ra quay phim, chụp ảnh. Người thì bàn tán xôn xao, lướt qua như không có chuyện gì. Đáng nói nhất là người tài xế lái xe ô tô, hắn tông trúng bà cụ rồi hoảng hốt ngồi yên trong xe một lúc không bước xuống xe xem cụ như thế nào.
Em thấy như vậy liền chạy lại gần, thấy cụ tay trầy xước rớm máu, nên hô hoán lên bảo mọi người ai có điện thoại thì gọi cấp cứu giúp bà. Người thì thấy có điện thoại nên lẩn đi, rồi đi mắt, người thì nghĩa hiệp một tí gọi xe ôm chở bà cụ lên trạm y tế. Một lát sau thì các chú công an cũng đến các chú xử lí rất nhanh, phê bình những người dân xung quanh đó, thấy tai nạn mà không gọi ngay cho công an, hoặc cán bộ y tế gần nhất mà lại lấy điện thoại chụp ảnh, quay phim,.. Còn bác lái xe bây giờ đã không ru rú trong xe nữa bác ta đã theo các chú công an lên phường giải quyết. Các chú tuyên dương em và người đàn ông lúc nãy đã giúp cụ.
Năm lớp Hai, có một chuyện mà đến giờ em vẫn nhớ trong câu chuyện đó em đã đấu tranh với sai lầm của chính mình.
Hôm đó, cô gọi các bạn lên bảng chữa bài tập toán, khi cô gọi bạn Thảo Hương lên chữa bài, em nhìn thấy bạn lúng túng nói gì đó với bạn bên cạnh, lúc bạn lên đến bàn em, bạn nói thầm vào tai em: Phương Anh ơi! Cho tớ mượn vở nhé! Em hơi lưỡng lự rồi đưa cho bạn vở của mình. Các bạn chữa bài xong, cô bảo cả lớp thu vở lúc đó em mới lên nói với cô là Thảo Hương quên vở, cô hỏi: Thế sao lúc này bạn lại có vở và lên chữa bài? Em trả lời là em không biết. Vừa lúc đó, tiếng trống trường từ báo hiệu giờ ra chơi, cô cho các bạn ra chơi, thế là cả lớp ùa ra ngoài như những chú chim non rời tổ, em cũng ra theo. Ra chơi vào, cô trả vở và gọi các bạn đọc điểm, cô gọi đến Thảo Hương thì bạn lí nhí trả lời: Thưa cô, em… em quên vở ạ. Thế là cô cho bạn điểm kém, bạn rất buồn.
Về đến nhà, em kể chuyện của bạn cho mẹ, mẹ bảo em: Con nên đến thú thật với cô thì chắc cô sẽ không nói gì đâu. Tối hôm đó, em trằn trọc không ngủ được. Hôm sau, em đến nói thật với cô là chính em đã cho bạn mượn vở. Chẳng ngờ cô đã không mắng em mà còn khen em trong tiết học sinh hoạt lớp. Hôm đó em rất vui, khi vừa đến gặp mẹ ở nhà em đã tíu tít kể chuyện và em thấy mẹ nói rất đúng.
Câu chuyện đó luôn khắc sâu trong tâm trí em, em rất tự hào vì mình đã làm một việc tốt.
Năm lớp Hai, có một chuyện mà đến giờ em vẫn nhớ trong câu chuyện đó em đã đấu tranh với sai lầm của chính mình.
Hôm đó, cô gọi các bạn lên bảng chữa bài tập toán, khi cô gọi bạn Thảo Hương lên chữa bài, em nhìn thấy bạn lúng túng nói gì đó với bạn bên cạnh, lúc bạn lên đến bàn em, bạn nói thầm vào tai em: Phương Anh ơi! Cho tớ mượn vở nhé! Em hơi lưỡng lự rồi đưa cho bạn vở của mình. Các bạn chữa bài xong, cô bảo cả lớp thu vở lúc đó em mới lên nói với cô là Thảo Hương quên vở, cô hỏi: Thế sao lúc này bạn lại có vở và lên chữa bài? Em trả lời là em không biết. Vừa lúc đó, tiếng trống trường từ báo hiệu giờ ra chơi, cô cho các bạn ra chơi, thế là cả lớp ùa ra ngoài như những chú chim non rời tổ, em cũng ra theo. Ra chơi vào, cô trả vở và gọi các bạn đọc điểm, cô gọi đến Thảo Hương thì bạn lí nhí trả lời: Thưa cô, em… em quên vở ạ. Thế là cô cho bạn điểm kém, bạn rất buồn.
Về đến nhà, em kể chuyện của bạn cho mẹ, mẹ bảo em: Con nên đến thú thật với cô thì chắc cô sẽ không nói gì đâu. Tối hôm đó, em trằn trọc không ngủ được. Hôm sau, em đến nói thật với cô là chính em đã cho bạn mượn vở. Chẳng ngờ cô đã không mắng em mà còn khen em trong tiết học sinh hoạt lớp. Hôm đó em rất vui, khi vừa đến gặp mẹ ở nhà em đã tíu tít kể chuyện và em thấy mẹ nói rất đúng.
Câu chuyện đó luôn khắc sâu trong tâm trí em, em rất tự hào vì mình đã làm một việc tốt.(Hết)
Câu nghép là gì hả cậu ?
câu ghép là câu có 2 vế. Ví dụ như : Mưa càng to, gió càng thổi mạnh.
CN1 VN1 CN2 VN2
Bạn ơi, câu ghép đã đc học từ tuần 19 lớp 5 rồi mà.
Superman thân mến
Đã lâu rồi chúng ta không gặp nhau kể từ lần thực hiện chung nhiệm vụ đó. Anh vẫn khỏe chứ? Tôi hi vọng anh không bất ngờ khi nhận được lá thư này từ tôi. Công việc dạo này của anh thế nào? Còn Batman tôi khá bận rộn.
Tôi vừa nhận một nhiệm vụ mới nên viết thư tâm sự một chút với anh. Nhiệm vụ của tôi lần này là làm cho mọi con đường trên thế giới trở nên an toàn hơn đối với trẻ em. Tôi biết nhiệm vụ này khá khó khăn nếu chỉ có một mình tôi thực hiện nhưng tôi vẫn rất cố gắng. Để bắt đầu nhiệm vụ này, tôi đã đi qua rất nhiều nước và gặp rất nhiều các trường hợp, rút ra được rất nhiều bài học kinh nghiệm để phục vụ cho nhiệm vụ của mình. Trong chuyến ghé thăm Việt Nam vừa rồi, tôi vô cùng ấn tượng với đất nước Việt Nam xinh đẹp. Mọi người rất đáng yêu và chào đón tôi. Trong một chuyến ghé thăm vùng Tây Bắc của Việt Nam đã để lại cho tôi rất nhiều suy nghĩ. Anh biết không Tây Bắc là một vùng đồi núi của Việt Nam với những dãy núi cao và hiểm trở. Tôi ghé thăm một bản nhỏ trên núi vào đúng ngày trời mưa. Các thầy cô giáo ở điểm trường cho biết, vào những ngày mưa đường ở đây rất khó đi bởi toàn đường đất và đá sỏi. Các thầy cô giáo phải đến từng nhà vận động các em học sinh tới trường. Còn những em học sinh tới cũng lấm lem quần áo vì bùn đất. Sau khi khảo sát tình hình, tôi nhận thấy những con đường ở đây rất nguy hiểm. Bởi vì một bên là núi còn một bên là vực dựng thẳng đứng. Những con đường gặp trời mưa sẽ khiến đất ở đây nhão ra và đá lở rất nguy hiểm còn trời nắng thì bụi vô cùng. Với khả năng của mình, tôi đã giúp sửa lại một số con đường để các em có thể đến trường một cách an toàn nhất. Mọi người cảm ơn và tặng tôi rất nhiều những món quà đáng yêu. Tôi đã rất xúc động bởi lần đầu tôi được chào đón như vậy. Nhìn những gương mặt và nụ cười của thầy cô và các em học sinh tôi thật khâm phục nghị lực vươn lên vượt khó của mọi người. Tôi mong muốn trên thế giới này sẽ không còn những con đường nguy hiểm như vậy nữa.
Tôi biết rằng nhiệm vụ mới lần này sẽ còn rất nhiều những khó khăn và thử thách nhưng tôi mong sẽ đóng góp được một phần sức lực vào việc bảo vệ an toàn cho trẻ em. Bức thư có lẽ cũng đã khá dài, tôi xin dừng bút tại đây. Anh có muốn thực hiện nhiệm vụ này cùng tôi không? Mong hồi âm sớm từ anh. Hãy liên hệ với tôi khi anh muốn thực hiện nhiệm vụ cùng tôi nhé. Cảm ơn anh đã đọc.
Chủ nhật tuần này, khu phố của tôi đã phát động phong trào “Môi trường xanh”. Từ mấy hôm trước, bác tổ trưởng tổ dân phố đã đến từng nhà để vận động mọi người cùng tham gia. Công việc của bố mẹ khá bận rộn, chỉ có cuối tuần được nghỉ ngơi. Vì vậy tôi và chị Hoài đã xung phong tham gia thay bố mẹ.