Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
- trong câu trên tác giác đã sử dụng biện pháp so sánh, nhân hóa " những cánh hoa mỏng tanh, rung rinh phập phồng run rẩy như đang thở "
- Qua đoạn văn tác giả muốn nhắn nhủ với chúng ta rằng: dù cho có khó khăn, gian khổ; chúng ta cũng không được làm những điều trái với lương tâm, không được quên đi người khác mà chỉ nghĩ cho bản thân, phải giữ được nhân cách trong sạch, tốt đẹp của mình. Cũng như những bông hoa giấy kia, dù không được ở trên cành với bao bạn bè hoa khác nữa, nhưng hoa vẫn không lụi tàn , luôn giữ được vẻ đẹp ban đầu khi còn ở trên cành cây...
Công cha như núi Thái Sơn
Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra”
Vâng đúng là như vậy. Mọi nguời sinh ra đếu mang trong mình một tình mẫu tử thiêng liêng và cao cả. Tình mẹ ấm áp, bao dung dành cho con hay tình cảm kính trọng yêu quý của những đứa con dành cho mẹ mình củng bao điều tốt đẹp.
“ Mẹ! “- thật thiêng liêng và cao đẹp biết bao. Mẹ là người đã mang nặng đẻ đau, là người chấp cho ta những đôi cánh uớc mơ để bay đến chân trời hi vọng. Những việc làm và tình cảm mẹ dành cho con không gì có thể sánh bằng. Tình mẹ ấm áp như vầng thái dương, dịu hiền như dòng sông xanh. Ngay từ những ngày đầu, mẹ là người nâng đõ , yêu thương chúng ta. Ngay cả khi lớn lên, mẹ vẫn sát cánh cùng chúng ta trên con đường đời đầy gian lao và thử thách. Tình mẫu tử caoquý ấy không gì có thể sánh bằng.
Và cũng chính vì vậy mà những đứa con luôn trân trọng điều ấy. Chúng ta phải đáp lại những tình cảm mà mẹ dành cho mình qua những biểu hiện cụ thể. Chúng ta phải siêng năng học hành, nghe lời cha mẹ. Như vậy, tình mẫu tử càng trở nên cao cả hơn. Tình mẫu tử được thể hiện trong các câu hát, câu thơ mượt mà và sâu lắng. Có câu hát nói rằng “ Tình mẹ bao la như biễn Thái Bình dạt dào…” ,tình mẹ bao la, vô tận được so sánh như biển Thái Bình rộng lớn.
Lòng mẹ bao la như biển Thái Bình dạt dào” …Vâng, từ xưa đến nay mỗi khi nhắc đến hình tượng người mẹ, họ luôn nghĩ đến một tình cảm thật bao la, chân thành và ấm áp chứa chan bao tình yêu. Thật cao quý và may mắn biết bao đối với những ai còn mẹ.Lòng mẹ, cũng chính là tình mẫu tử. Đó là một thứ thiêng liêng, quý giá xuất phát từ tâm hồn long lanh như pha lê, dịu ngọt như dòng suối của mẹ dành cho đứa con thân yêu của mình. “Mẫu” là mẹ, “tử“ là con. Hai từ này hầu như chưa bao giờ xa cách, ví như cho dù họ có cách xa bao lâu, bao xa thì tâm hồn của mẹ và con luôn hòa quyện vào nhau.Khi con còn bé thơ, từ lúc vừa chào đời đã được bàn tay của mẹ dỗ dành, nâng niu. Một chút lớn nữa, mẹ cũng là người đỡ từng bước đi đầu tiên. Khi đi học, cũng có những lúc con ham chơi khiến mẹ buồn lòng nhưng bà vẫn không bao giờ buồn hay hờn trách con, luôn chỉ bảo cho con thứ gì đúng, thứ gì sai. Tất cả những đều đấy đã đều chứng minh được thế nào là tình mẹ. Và con cũng đã đáp lại tình cảm ấy bằng sự thành công, sự hiếu thảo mà mỗi người đều có thể đạt được bằng chính sự nỗ lực của mình. Nhưng tình con dành cho mẹ không bao giờ bằng tình mẹ dành cho con. Đó cho ta thấy sự tuyệt diệu về đức hy sinh của người “mẫu”, người mẹ mà ta không thể lý giải được.Không thể không nói đến một số trưởng hợp ngoại lệ. Cũng đã có nhiều người mẹ nhẫn tâm vứt bỏ đi cốt nhục, những đứa con ruột thit của mình không lý do. Tôi không thể hiểu được tại sao lại có người như thế. Những việc như vậy có đã để bị xã hội chê trách không? Hay sâu trong tâm hồn của họ đang nghĩ những gì, có ăn năn hối hận không? Chúng chỉ là những đứa trẻ thơ cần tình thương ấm áp, dịu ngọt của mẹ thôi mà…. Họ đã vô tình làm vấy bẩn sự thiêng liêng cao quý của ba chữ vàng “tình mẫu tử“ mà chúng ta hằng nghĩ đến và yêu quý nó.Mẹ dành tình cảm cao qúy, đầy sự huy sinh khắc khổ đó cho con thì con cũng phải đáp lại bằng những thứ thiêng như gần như thế. Mẹ không bao giờ đòi hỏi nhiều ở con, luôn mong con thành đạt, hạnh phúc thì đó cũng chính là niềm vui của mẹ. Và đồng thời con cũng là niềm tin, là hy vọng, hoài bão của mẹ. Tất cả những gì tốt nhất cũng đều dành cho con. Những ai đang còn mẹ thì hãy biết quý trọng và giữ gìn nó. Có những thứ khi đã qua rồi thì không bao giờ lấu lại được. Tình cảm của mẹ như ánh sáng trên cao, bóng mát trên cao, như dòng sữa ngọt ngào. Cuộc đời thật công bằng biết bao khi đã cho cho mỗi người chúng ta thứ gọi là “tình mẫu tử“…
Tham khảo:
Hái hoa, bắt bướm trước đây đối với tôi là một trò chơi kì diệu và vô cùng lí thú. Tại sao ư? Vì tôi thấy nó thật mộng mơ, nữ tính. Thế nhưng, tôi đã từ bỏ hẳn sở thích đó sau khi được nghe câu chuyện giữa bông hoa hồng bị bỏ héo trên bàn và cây hoa hồng mẹ ngoài cửa sổ. Tôi vẫn còn nhớ như in câu chuyện đó.
Hôm đó, trời đã khuya lắm rồi. Ánh trăng non nhè nhẹ chiếu qua khung cửa sổ, tỏa những sợi tơ vàng dịu dàng xuống mặt bàn học của tôi. Sau khi làm bài tập, tôi mệt quá thiếp đi lúc nào không hay. Bỗng nhiên tôi nghe thấy có tiếng thì thầm trò chuyện. Tôi lắng tai nghe, thì ra là tiếng bông hoa hồng ở trên bàn bị tôi bỏ ở đó từ bao giờ. “Hoa hồng đang nói chuyện với ai thế nhỉ?” - Tôi băn khoăn tự hỏi rồi đưa mắt quan sát. Hóa ra, hoa hồng đang nói chuyện với mẹ của nó ngoài khu vườn, cạnh cửa sổ.
Giọng hoa hồng nhỏ nhẹ:
- Mẹ, mẹ ơi! Con tuyệt vọng biết chừng nào khi dung nhan xinh đẹp của con cứ héo tàn dần. Mỗi khi nhìn những bạn cúc, những bạn đồng tiền xinh tươi, rung rinh hát ca cùng chị Gió, con tủi thân vô cùng. Còn đâu nữa bộ váy nhung đỏ rực mềm mịn đã làm bao bạn xuýt xoa. Mẹ xem con này, bộ váy của con đã chuyển sang màu tím thâm, thật là xấu xí. Suốt ngày con bị giam cầm trong bốn bức tường trắng, không được uống một giọt nước, không được tắm ánh mặt trời. Chân tay con mệt mỏi rã rời đến tê dại, mẹ ơi!
Nói đến đó, hoa hồng nhỏ nằm gục xuống bàn thở yếu ớt. Cây hoa hồng mẹ run lên vì đau khổ và lo lắng, giọng nó rưng rưng:
- Con thân yêu của mẹ! Trái tim mẹ nhói đau khi nhìn con phải từng ngày chống chọi với cơn khát cháy khô cổ họng. Mẹ tự trách mình không có phép màu để đưa con ra khỏi căn phòng kia, trở về tắm nắng mặt trời, vui bên bè bạn. Con ơi, dù cho hương sắc của con có phai tàn đến đâu nhưng trong tim mẹ, con vẫn là nàng công chúa đẹp và đáng yêu nhất.
Cây hoa hồng mẹ nghẹn ngào không nói thành lời, còn bông hoa hồng cũng đang kìm nén những âm thanh nức nở:
- Mẹ ơi! Mẹ thường dạy con phải sống can đảm. Lúc này là lúc khó khăn nhất, con đang cố gồng mình lên để chống chọi những bất hạnh mà cô chủ mang đến. Cô chủ nhỏ đã ngắt con lìa xa mẹ, lấy đi niềm vui của con là được uống những giọt sương đêm, được nhảy múa dưới ánh trăng và hát ca cùng các chị ong chăm chỉ... Con thường nhắm mắt mơ về những ngày xưa để bớt đau lòng mẹ ạ.
Cây hoa hồng mẹ cố vươn cành đến gần cửa sổ, bóng lá cây được ánh trăng chiếu vào như cao hơn, dài hơn chạm đến bông hoa hồng con héo gục trên bàn. Dường như, cây hoa hồng mẹ đang muốn ôm lấy đứa con bé bỏng, chở che và xoa dịu nỗi buồn đau của bông hoa hồng con:
- Con yêu của mẹ ơi! Mẹ đã gần như chết ngất khi bàn tay cô chủ lạnh lùng bứt cọn ra khỏi thân thể mẹ. Nhìn những bàn tay cố bấu víu của con, ruột gan mẹ như bị ai đốt xé. Không đêm nào mẹ ngủ được, mẹ không thể ăn uống khi con chưa có thứ gì ăn cho đỡ đói. Mẹ vẫn đầy sức sống đây, mẹ muốn tiếp sức cho con mà đâu có được. Cô chủ thật là nhẫn tâm và độc ác!
Bông hoa hồng con ngước nhìn về phía cây hoa hồng mẹ. Và dường như thấu hiểu nỗi lòng của người mẹ đau khổ, không muốn mẹ phải lo lắng về mình, nó nói giọng cứng rắn hơn:
- Con chỉ có một ước nguyện, đó là về nằm ngủ vĩnh viễn bên cạnh mẹ. Con đã chấp nhận sự thật này dù muốn hay không. Dù rằng ngắn ngủi, con cũng đã sống một cuộc sống có ý nghĩa, làm đẹp cho đời. Mẹ đừng đau buồn vì con nữa mẹ ạ.
Cây hoa hồng mẹ thủ thỉ, vỗ về đứa con bất hạnh:
- Con ơi, mẹ sẽ nhớ mãi hình ảnh đứa con bé bỏng dù biết sau này con không còn nữa. Mẹ sẽ cùng muôn vật trong vườn đấu tranh để những người như cô chủ nhỏ không ham hái hoa, bẻ lá gây ra cuộc chia li đau đớn nữa.
Tiếng nói vừa dứt, tôi hốt hoảng choàng dậy, mồ hôi vã ra như tắm. Nhanh nhẹn chạy tới góc bàn, tôi nâng bông hồng nhỏ bé kia lên, những cánh hoa rụng xuống lả tả. Tôi ứa nước mắt và nói: “Hoa hồng ơi! Tất cả là tại mình. Vì sự ích kỉ, ham vui của minh mà bạn mới ra nông nỗi này. Mình có lỗi với mẹ con bạn nhiều lấm!”.
Để làm theo ước nguyện cuối cùng của hoa hồng, tôi đem những cánh hoa hồng nhỏ đặt xung quanh cây hoa hồng mẹ. Từ đó, tôi từ bỏ hẳn ý thích hái hoa, bắt bướm. Câu chuyện giữa cây hồng mẹ và bông hồng con đã để lại cho tôi một bài học đắt giá mà tôi không thể nào quên.