Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
a. Trong những câu được dẫn, câu (3) hay hơn cả vì thể hiện được tình cảm, cảm xúc (lòng mong muốn bạn tiến bộ) của người viết được bộc lộ rõ ràng, do đó hiệu quả thuyết phục sẽ cao hơn.
b. Cách sắp xếp các luận cứ theo trình tự trong sách đã thể hiện tính lô-gíc, chặt chẽ :
Ba câu đầu là hệ thống lập luận theo hướng thuận:
- Câu (1) nêu một vấn đề về tương lai, trong đó trình độ khoa học – kỹ thuật và văn hoá - nghệ thuật ngày một nâng cao.
- Câu (2) xác định vai trò của tri thức trong xã hội đó.
- Câu (3) được suy ra từ câu (2) : muốn có tri thức thì phải chăm chỉ học tập.
- Câu (4) là một kết luận có tính tất yếu và giàu sức thuyết phục.
c. Cách kết đoạn như của bạn ("Lúc bấy giờ, dẫu các ngươi muốn vui vẻ phỏng có được không ?") có những đặc điểm :
- Cách viết đó tạo ra một giọng điệu tinh nghịch (thậm chí hơi suồng sã), điều đó có thể làm giảm tính thuyết phục của đoạn văn.
- Để kết luận được như vậy, cả bài văn cũng phải có một giọng điệu tương tự thì mới phù hợp. Điều này thật khó tạo được hiệu quả như ý muốn.
Nói chung, để kết thúc đoạn văn này có thể sử dụng nhiều cách khác nhau, nhiều giọng điệu khác nhau nhưng điều chủ yếu nhất là những giọng điệu đó phải xuất phát từ (và cũng phải thể hiện được) một tình cảm bè bạn chân thành, từ lòng mong muốn thực sự cho sự tiến bộ của bạn cũng như của cả tập thể lớp.
d. Nếu kết luận theo hướng trên (câu chủ đề ở cuối đoạn) thì đây là một đoạn văn được viết theo lối quy nạp.
Nếu kết luận theo hướng trên (câu chủ đề ở cuối đoạn) thì đây là một đoạn văn được viết theo lối quy nạp.
Ví dụ :
"Người học sinh hôm nay càng ham chơi, không chăm học thì ngày mai càng khó có thể làm được việc gì có ý nghĩa, và do đó càng khó có được niềm vui trong cuộc sống. Điều đó được giải thích như sau : cùng với sự phát triển như vũ bão của khoa học – kỹ thuật, xã hội càng ngày càng phát triển, càng đòi hỏi con người phải được trang bị hệ thống tri thức tiên tiến...".
Trong cuộc sống ngày nay, sự hòa bình trong cuộc sống vẫn là điều quý giá và đáng được bảo vệ. Thật vậy, đối với sự phát triển ổn định và lâu dài của một xã hội, quốc gia, nhân dân thì sự bình yên là nền tảng của hạnh phúc, là gốc rễ của sự phát triển lâu dài, thịnh vượng. Trên thực tế, cuộc sống hòa bình của Việt Nam vẫn đã và đang được duy trì tốt bởi các lực lượng cảnh sát, dân quân, bộ đội và còn bởi chính những người dân bình thường khác nữa
Hòa bình là trạng thái không có xung đột, không có chiến tranh mà là sự bình yên, ổn định, đặt nền tảng cho sự phát triển lâu dài, bền vững của xã hội, đất nước. Ở Việt Nam, phần lớn tầng lớp nhân dân vẫn đang được hưởng sự bình yên và hạnh phúc đó. Trẻ em được đến trường, người lớn đi làm, nhà nhà vui vẻ, làm việc, thi đua và đóng góp cho sự phát triển đất nước. Tất cả đều bắt đầu từ sự hòa bình mà chúng ta được hưởng. Trên mảnh đất Việt Nam này, hiện nay ta không còn phải đối mặt với sự hiểm nguy của bom đạn, của sự hy sinh chết chóc nữa. Ta có thể tận hưởng sự mát mẻ của trận mưa rào ngày hè, tận hưởng tiếng chim hót sáng sớm và ngắm nhìn bông hoa mới nở. Tất cả đều là nhờ sự bình yên trong cuộc sống. Sự bình yên đó đượn gìn giữ bởi lực lượng công an, lực lượng bộ đội,... Họ đều đã và đang làm nhiệm vụ giữ gìn trật tự, an ninh, duy trì sự bình an trong cuộc sống, để cho cuộc sống an tâm đi làm, đi học của mọi người. Công việc của họ dù vất vả nhưng đó là nhiệm vụ giữ gìn hòa bình cao quý, dù là nơi biển xa hay trên đất liền, ở biên giới. Hiện nay, trên nhiều quốc gia vùng Trung Đông vẫn còn những trận chiến tàn khóc, những trận đánh bom kinh hoàng đe dọa đến sự hạnh phúc và cuộc sống của nhân dân. Vì thế, bảo vệ và duy trì cuộc sống hòa bình là trách nhiệm và bổn phận của bất cứ của mọi nhân dân trên hành tinh này.
Tóm lại, cuộc sống hòa bình là điều quý giá bậc nhất trên thế gian này. Chúng ta cần hành động vì một cuộc sống hòa bình trên thế gian này.
- Không thể sử dụng câu " Đi thôi con!" để thay thế cho câu "Đi đi con!" Bởi vì:
+ Câu cầu khiến "Đi thôi con!" như lời giục dã, lúc này cả người nói và người nghe sẽ cùng thực hiện hành động rời đi.
+ Trong khi câu cầu khiến "Đi đi con!" như một sự động viên, khích lệ đứa con hãy can đảm bước đi một mình.
Tham khảo:
Khi hiểu lầm lão Hạc làm liều, ông giáo hơi thất vọng, cảm thấy cuộc đời quả thật cứ mỗi ngày một thêm đáng buồn. Vì xưa nay, ông vẫn tin vào nhân cách của lão Hạc. Nhưng khi đến lúc hiểu ra đó chỉ là sự hiểu lầm. Cái chết của lão Hạc càng làm sáng tỏ thêm vẻ đẹp tâm hồn của lão. Ông giáo thấy “cuộc đời chưa hẳn đã đáng buồn” vì cuộc đời vẫn không làm mất đi niềm tin của ông vào bản chất lương thiện của người nông dân lao động. Ông giáo tự hứa trao lại số tiền và ba sào vườn lão đã gửi gắm cho con trai của lão.