K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

21 tháng 11 2018

LỤC BÁT ĐƯỢC KHÔNG BẠN?

21 tháng 11 2018

  CON CHỒN NGỒI CẠNH CON NAI

CON NAI THẤY THẾ LIẾM TAI CHON CHỒN 

CON NAI NGỒI CẠNH CON CHỒN

CON CHỒN THẤY THẾ LIẾM L*N CON NAI

3 tháng 12 2016

nè bạn

Nhớ thương thay mùi áo trắng đọng lại
Kỉ niệm ngày nào còn vương vấn mãi
Bóng dáng ai thấp thoáng dưới mái trường
Để sầu mai này chỉ còn là vấn vương

Hôm chia tay bạn ơi bạn có nhớ
Dưới cánh phượng kia, kỉ niệm chẳng phai mờ
Tình bạn kia nồng ấp trong năm tháng
Buồn cho người, người lặng bước lang thang

Thu đến thu đi rồi thu lại đến
Tôi nhớ tôi thương rồi tôi có quên ?
Thời học trò hồn nhiên, chiếc áo trắng
Để vào trong tim một khoảng vắng lặng..

9 tháng 11 2017

Minh với cậu mến nhau trong tinh bạn
Chẳng bao giờ nên ta mãi chẳng xa
Vẫn sánh vai chung bước những buổi chiều
Có đôi lúc tớ nhìn câu đắm say
Cậu cũng tránh những phút giây xao động
Đẹp hơn nhiều nếu hai đứa yêu nhau.

22 tháng 11 2018

Bằng Việt thuộc thế hệ nhà thơ trương thành trong kháng chiến chống Mĩ. Bài thơ “ Bếp lưả” được ông sáng tác năm 1963 lúc 19 tuổi và đang đi du học ở Liên Xô. Bài thơ đã gợi lại những kỉ niệm đầy xúc động về người bà và tình bà cháu, đồng thời thể hiện lòng kính yêu, trân trọng và biết ơn của người cháu với bà, với gia đình, quê hương, đất nước. 
Tình cảm và những kỉ niệm về bà được khơi gợi từ hình ảnh bếp lửa. Ở nơi đất khách quê người, bắt gặp hình ảnh bếp lửa, tác giả chợt nhớ về người bà: 
“ Một bếp lửa chờn vờn sương sớm 
Một bếp lửa ấp iu nồng đượm 
Cháu thương bà biết mấy nắng mưa.” 
Hình ảnh “chờn vờn” gợi lên những mảnh kí ức hiện về trong tác giả một cách chập chờn như khói bếp. Bếp lửa được thắp lên, nó hắt ánh sáng lên mọi vật và toả sáng tâm hồn đứa cháu thơ ngây. Bếp lửa được thắp lên đó cũng là bếp lửa của cuộc đời bà đã trải qua “ biết mấy nắng mưa”. Từ đó, hình ảnh người bà hiện lên. Dù đã cách xa nữa vòng trái đất nhưng dường như Bằng Việt vẫn cảm nhận được sự vỗ về, yêu thương, chăm chút từ đôi tay kiên nhẫn và khéo léo của bà. Trong cái khoảnh khắc ấy, trong lòng nhà thơ lại trào dâng một tình yêu thương bà vô hạn. Tình cảm bà cháu thiêng liêng ấy cứ như một dòng sông với con thuyền nhỏ chở đầy ắp những kỉ niệm mà suốt cuộc đời này chắc người cháu không bao giờ quên được vàcung chính t? đó, sức ấm và ánh sáng của tình bà cháu cũng như của bếp lửa lan toả toàn bài thơ. Chính “mùi khói” đã xua đi cái mùi tử khí trên khắp các ngõ ngách. Cũng chính cái mùi khói ấy đã quện lại và bám lấy tâm hồn đứa trẻ. Dù cho tháng năm có trôi qua, những kí ức ấy cũng sẽ để lại ít nhiều ấn tượng trong lòng đứa cháu để rồi khi nghĩ lại lại thấy “sống mũi còn cay”. Là mùi khói làm cay mắt người người cháu hay chính là tấm lòng của người bà làm đứa cháu không cầm được nước mắt? Cháu cùng bà nhóm lửa”, nhóm lên ngọn lửa củasự sống và của tìng yêu bà cháy bỏng của một cậu bé hồn nhiên, trong trắng như một trang giấy.Chính hình ảnh bếp lửa quê hương, bếp lửa của tình bà cháu đó đã gợi nên một liên tưởng khác, một hồi ức khác trong tâm trí thi sĩ thuở nhỏ. 
Hình ảnh ngọn lửa toả sáng trong câu thơ, nó có sức truyền cảm mạnh mẽ. Ngọn lửa của tình yên thương, ngọn lửa của niềm tin, ngọn lửa ấm nồng như tình bà cháu, ngọn lửa đỏ hồng si sáng cho con đường đứa cháu. Bà luôn nhắc cháu rằng: nơi nào có ngọn lửa, nơi đó có bà, bà sẽ luôn ở cạnh cháu.Nhóm lên bếp lửa ấy, người bà đã truyền cho đứa cháu một tình yêu thương những người ruột thịt và nhắc cháu rằng không bao giờ được quên đi những năm tháng nghĩ tình, những năm tháng khó khăn .Đưá cháu sẽ không bao giờ quên và chẳng thể nào quên được vì đó chính là nguồn cội, là nơi mà tuổi thơ cuả đưá chaú đã được nuôi dưỡng để lớn lên từ đó. 
“ Đọc xong bài thơ, nhắm mắt laị tưởng tưởng, bạn sẽ hình dung thấy ngay hình ảnh bếp lưả hồng và dáng ngươì bà lặng lẽ ngồi bê. Hình ảnh có tính sóng đôi này hiện lên thật sống động, rõ ràng như thể nét khắc, nét chạm vậy...”

12 tháng 11 2021

;-;

25 tháng 10 2016

Lục bát à bạn

25 tháng 10 2016

Bao nhiêu câu vậy?

25 tháng 11 2021

Tham khảo!

Mưa đúng là đã thôi mưa rồi nhỉ 
Bầu trời cao không một tí mây đen 
Chỉ cuộc đời là thấy lắm bon chen 
Đất cũng chật mà lòng người cũng chật 

Chỉ có nắng với mưa là chân thật 
Thích là rơi, không thích lại thu vào 
Mặc cho người thấy thiếu cứ kêu gào 
Mưa nắng trốn chỉ ra khi nào thích 

Có những lúc nắng mưa đều tinh nghịch 
Chạy đuổi nhau cùng lúc ở trên cao 
Thế là người dưới đất phải nháo nhào 
Vừa nắng đấy, cái ào mưa tuôn xuống 

Người đi đường tha hồ mà luống cuống 
Vừa ướt xong, lại nắng xuống khô rồi 
Cứ thế này chắc ốm hết trời ơi 
Nhưng như vậy thì cuộc đời mới đẹp.

30 tháng 10 2018

Dẫu thời gian cứ dần trôi chảy mãi
Bóng hình thầy vẫn đọng lại trong tôi
Bao tháng ngày đâu nói đặng nên lời
Giờ điểm lại tình nào vơi tiềm thức
Trang vở cũ dường như chưa ráo mực
Tiếng của thầy nào đâu dứt lời vang
Đây trường xưa vẫn đậm nét vôi vàng
Đã hiện hữu những hành trang ngày cũ
Trường xưa đó bạch đàn nay im ngủ
Dáng thầy đây tóc đã rủ màu sương
Bao nếp nhăn của ngày tháng yêu thương
Mãi tô đậm hằn in gương mặt ấy
Và hôm nay thầy vẫn vui tay vẫy
Học trò xưa ai nấy đã toại danh
Về thăm lại với tất cả lòng thành
Kính tặng thầy ước mơ xanh dạo trước
Bao chuyến đò ngày xưa như quay ngược
Đàn trẻ thơ giờ đã bước vinh quang
Mang trên mình đầy ánh sáng huy hoàng
Thầy mãn nguyện ngập tràn niềm sung sướng.
 

30 tháng 10 2018

Về mùa xuân nha bạn đây là ý tưởng của mình sắp kt nhưng có vẻ lủng củng 

Khi mùa xuân đang gọi ánh nắng về

Chim ca hót líu lo như trẩy hội

Dịp Tết nào cũng mong được thăm quê

Hạnh phúc đơn giản chỉ là thế thôi.

Thành phố nhộn nhịp khúc hát tưng bừng

Đón những cành mai trải khắp phố phường

Bao lì xì đỏ rồi lại bánh chưng

Niềm vui sướng khác xa những ngày thường.

^-^

Thời gian đẹp ấy trôi qua thật mau

Để  tiếp tục công việc chưa lo xong

Dành lại kỉ niệm cho xuân năm sau

Để hướng tới những ước mơ thành công.

2 tháng 12 2018

Tôi vừa phải nằm viện một tuần vì bị ốm. Hôm nay là ngày tôi dược ra viện. Trên đường về nhà, xen với nỗi vui mừng là nỗi lo. Lo vì không biết phải xoay xở sao đây để bù đắp bài vở trong những ngày qua. Tôi vừa bước vào nhà thì bé Hoa, em tôi, nhảy cẫng ra và bi bô:
- Anh Hưng ơi! Có chị nào nho nhỏ, chị nói với bố là bạn của anh. Ngày nào chị ấy cũng đến lấy vở về chép bài cho anh. Chị ấy còn cho em kẹo nữa cơ đấy!
- Ừ.
Rồi không kịp nhìn những viên kẹo trên tay em, tôi lao ngay vào phòng học. Tay tôi run run giở vội những tờ giấy trắng. Không lẽ lại là cái Hà? Có phải là Hà không nhỉ? Thôi đúng Hà rồi. Tôi lặng đi. Chính Hà đã âm thầm giúp tôi trong những ngày qua. Vậy mà đã có lúc tôi nghĩ xấu về Hà. Lúc này tự dưng trong lòng tôi dâng lên một niềm cảm xúc khó tả. Không thể kìm nén nổi lòng mình, tôi thốt lên:
- Hà ơi! Cảm ơn bạn nhé!

12 tháng 11 2019

Dẫu mai xa trường, bạn có buồn không

Những trang sách vở lưu luyến còn đâu

Nôn nao phượng nở đốt lửa trong lòng

Nắn nót hoài chẳng nên chữ chia ly

Mai xa trường rồi tạm biệt mùa thi

Lớp học thênh thang sân trường trống vắng

Nhớ lại kỷ niệm một thời áo trắng

Nét bút học trò còn nắng và mây

Mai xa trường rồi tậm biệt hàng cây

Trải dài trên sân những quả bàng non

Thơm ngát hương thơm cây hoa sữa nhỏ

Tạm biệt đi những chuyến đi chơi xa

Một " Ngày nhà giáo " âm thầm nhắc nhở

Công ơn dạy dỗ khắc thầm trong tim

Quyết " đưa đò " đi bắt nhịp cầu sáng

Cầu cho tri thức thắp sáng tương lai

k cho mk nha! :0

13 tháng 11 2019
Cầm bút lên định viết một bài thơ
Chợt nhớ ra nay là ngày nhà giáo
Chợt xấu hổ cho những lần cao ngạo
Thì ra con cũng giống bấy nhiêu người.
Cầm bút lên điều đầu tiên con nghĩ
Đâu là cha, là mẹ, là thầy…
Chỉ là những cảm xúc vu vơ, tầm thường, nhỏ nhặt…
Biết bao giờ con lớn được,
Thầy ơi ! Con viết về thầy, lại “phấn trắng”,”bảng đen”
Lại “kính mến”, lại “hy sinh thầm lặng”…
Những con chữ đều đều xếp thẳng
Sao lại quặn lên những giả dối đến gai người.
Đã rất chiều bến xe vắng quạnh hiu
Chuyến xe cuối cùng bắt đầu lăn bánh
Cửa sổ xe ù ù gió mạnh
Con đường trôi về phía chẳng là nhà…
Mơ màng nghe tiếng cũ ê a
Thầy gần lại thành bóng hình rất thực
Có những điều vô cùng giản dị
Sao mãi giờ con mới nhận ra.

 

Bài thơ là cảm xúc của một con người đang dần lớn lên và trưởng thành hơn,bắt đầu biết suy nghĩ và quan tâm hơn đến những người xung quanh mình như cha,mẹ,thầy cô mọi thứ thường ngày thật hối hả nông nỗi bởi tuổi trẻ bây giờ bỗng trở nên giản dị ,bình thường hơn trong suy nghĩ chín chắn đang lớn dần đã hiểu ra và giác ngộ được những lời dạy của thầy cô.


 

Chọn lọc Thơ 8 chữ hay nhất về ngày 20-11 2:khi thầy về hưu



Cây phượng già treo mùa hạ trên cao
Nơi bục giảng giọng thầy sao chợt thấp:
"Các con ráng… năm nay hè cuối cấp…"
Chút nghẹn ngào… bụi phấn vỡ lao xao.
Ngày hôm qua hay tự tháng năm nào
Con nao nức bước vào trường trung học
Thương cây lúa hóa thân từ hạt thóc
Thầy ươm mùa vàng, đất vọng đồng dao.
Mai thầy về, sân trường cũ nằm đau?
Hay nỗi nhớ lấp vùi theo cát bụi?
Dẫu cay đắng, dẫu trăm nghìn đau tủi
Nhọc nhằn nào thầy gửi lại ngày sau?
Mai thầy về, mùa gọi nắng lên cao
Vai áo bạc như màu trang vở cũ
Con muốn gọi sao lòng đau nghẹn ứ
Đã bao lần con ngỗ nghịch thầy ơi!



Vất vả tận tụy cả đời tâm huyết vì học sinh là thế,nhưng ngày về hưu của thầy lại đượm màu buồn chẳng giống với cái cách ngày đầu tiên thầy đã đên bên giảng đường này và chọn nghiệp người lái đò,dạy dỗ bao thế hệ học sinh,bao nhọc nhằn bao lần khó nhọc vì ngỗ nghịch của học trò xin thầy gửi lại nơi bảng đen phấn trắng.

18 tháng 9 2018

Cho mình xin lỗi nha.

Nguyên nhân : 1) Mình cũng là một thành phần trong hiện tượng này.

                         2) Mình ngu văn nên ko bt làm sao

                         3) Hết

Chúc bạn học tốt

18 tháng 9 2018

bọn nghiện game là bọn  ngu là căn bã của xã hội phải bị loại bỏ ngay từ hôm nay

hok tôt tih me

25 tháng 11 2021

Chị tham khảo ở đây ạ :

Cách làm thơ lục bát hay và các bài thơ lục bát tự sáng tác - META.vn