K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

30 tháng 3 2019

1+1=2

Là linh hồn của bố 

XD

30 tháng 3 2019

1+1=2

Người đó là vợ ông bố,mẹ đứa con

Mk viết bài này là có thật, An Kỳ là bạn thân của mình nên mình muốn giúp cậu ấy. Các bạn có biết trang web nào trên google dạy học toán thì chỉ cho mk với nhé! Thanks nhìu(mk là người quảng, an kỳ là người bình dương nên sẽ có nhiều từ hơi cá biệt, mong mọi người thông cảm. Mk sẽ ghi trọn vẹn các từ mà mk nói nhé, các từ trong ngoặc là mk dịch nghĩa cho mấy bn dễ hiểu)Hôm nay, vừa...
Đọc tiếp

Mk viết bài này là có thật, An Kỳ là bạn thân của mình nên mình muốn giúp cậu ấy. Các bạn có biết trang web nào trên google dạy học toán thì chỉ cho mk với nhé! Thanks nhìu(mk là người quảng, an kỳ là người bình dương nên sẽ có nhiều từ hơi cá biệt, mong mọi người thông cảm. Mk sẽ ghi trọn vẹn các từ mà mk nói nhé, các từ trong ngoặc là mk dịch nghĩa cho mấy bn dễ hiểu)

Hôm nay, vừa dắt xe ra khỏi cổng trường thì mk chợt nhớ là cần có một chuyện hỏi Kỳ. Thấy nó nháo nhác ngời cổng thì mk kêu ''Kỳ ơi tui hỏi ni cái''.Nó quay lại và mk lập tức nhận ra rằng cái mặt nó buồn buồn. Mk chạy lại chỗ nó và hỏi:''Mi(cậu) có biết răng(sao) mà con Hiệp nó khóc không rứa(vậy)? Hiệp cũng là bạn thân của mk. Cả ba đứa H,Kỳ và mk đều là bn thân của nhau. Chiều nay, trong giờ ra chơi của tiết toán thì mk thấy con Hiệp nó khóc thút thít, hỏi sao nó cũng ko trả lời(bản tính nó là vậy). Kỳ bảo''bây giờ tui mới biết con hiệp nó sống hai mặt đó bà!''. Vừa ngạc nhiên mà cũng vừa thắc mắc, mk hỏi là tại sao nó lại bảo thế, thì nó kể(hơi dài dòng):''Mi có biết là cô Mẫn cổ dạy thêm ở nhà không- mk gật đầu và nó kể tiếp- trong lớp hc thêm chỉ có vỏn vẹn 10 đứa, dù có năn nỉ thế nào thì cô cũng không nhận thêm. Lớp học thêm chia thành ba nhóm:1 nam, 1 nữ học dốt và 1 nữ học tạm. tui nằm trong nhóm nữ học tạm nên bọn nhóm nữ học dốt nó ghét tui lắm, tui cũng ko ưa gì tụi nó. Hồi chiều tui qua chổ hiệp tui hỏi bả là'mấy giờ hc thêm cô mẫn thì nói tui với nghe' (vì đã mấy tháng rồi mà tui ko có lịch học thêm, hỏi cô thì cô kêu hỏi bạn á)và con hiệp vui vẻ gật đầu. Sau đó, tui vừa đi khỏi thì con Hương nó lại chổ con hiệp nó nói gì đó và khi nó nói xong thì con hiệp thút thít khóc(hương nằm trong nhóm nữ hc dốt). Sau đó 45', nghĩa là hết tiết á, thì hương lại tiếp tục lại chỗ con hiệp và nói'tui nói là nói vậy thôi chứ đừng ghét tui nghe'. Lúc đó tui nghe đc nhưng tui ko hiểu. Và sau vài giờ đi tìm hiểu thì tui cũng đã biết: hoá ra bọn nó không cho tui biết lịch học thêm để cho tui ra rìa, cho thằng hoàng phong vô học thế chỗ tui. Hoàng Phong nó cũng đi học đc mấy bữa rùi"

Nghe tới đó là máu mk đã sôi lên vì lũ bạn đểu cáng. Nó kể tiếp:''Từ vài ngày trước ở trong facebook của tui có tin nhắn ai gửi tới mà tui ko biết, có thể coi đó là nặc danh, tin nhắn chủi tui ghê lắm, nào là 'chết đi chứ sông làm gì cho chật đất','để cho ng ta đc sống yên ổn với chớ'...Tui thấy tui mới cần đc sống yên ổn á. Thôi, kể ra với bà nghe cũng thong thả hơn rồi. Thôi tui về nghe.

Nó về mà nó không để mk nói một lời nào hết á. Tự nhiên thấy tội nó ghê luôn!

 

3
30 tháng 1 2019

gì vậy

13 tháng 2 2019

Bạn đang tâm sự à ?

Mọi người ơi giúp mình với Bài này cũng hơi dễ làm mọi người giải giúp mình nhaHãy Đọc đoại trích sau và trả lời các câu hỏi nêu ở dưới:"Chị có chuyện này muốn nói với em,con chuột bạch của chị", cô nói, "Cụ Bơ-Men đã chết vì sưng phổi hôm nay ở bệnh viện rồi. Cụ ốm chỉ còn hai ngày. Buổi sáng ngày thứ nhất, bác gác cổng thấy cụ ốm nặng trong căn phòng của cụ ở tầng dưới. Giayf và áo quần...
Đọc tiếp

Mọi người ơi giúp mình với khocroi
Bài này cũng hơi dễ làm mọi người giải giúp mình nhavui
Hãy Đọc đoại trích sau và trả lời các câu hỏi nêu ở dưới:
"Chị có chuyện này muốn nói với em,con chuột bạch của chị", cô nói, "Cụ Bơ-Men đã chết vì sưng phổi hôm nay ở bệnh viện rồi. Cụ ốm chỉ còn hai ngày. Buổi sáng ngày thứ nhất, bác gác cổng thấy cụ ốm nặng trong căn phòng của cụ ở tầng dưới. Giayf và áo quần của cụ ướt sũng và lạnh buốt. Chẳng ai hình dung nổi cụ đã ở đâu trong một đêm khủng khiếp như thế. Nhưng rồi người ta tìm thấy một chiếc đèn bão vẫn còn thắp sáng và một chiếc thang đã bj lôi ra chỗ để của nó vài chiếc bút lông rơi vung vãi, và một bảng pha màu có màu xanh và màu vàng trộn lẫn với nhau, và em thân yêu ơi, em hãy nhìn ra ngoài của sổ, những chiếc lá thường xuân cuối cùng ở trên tường. Em có lấy làm lạ tại sao chẳng bao giờ nó rung rinh hoặc lay động khi gió thổi không? Ồ, em thân yêu đó chính là kiệt tác của cụ Bở-Men, cụ vẽ ở đấy vào cái đem mà chiếc lá cuối cùng đã rụng"
(Chiếc lá cuối cùng O-Hen-Ri)

a/ Cho biết nhân vật " chị " và " em " trong đoạn trích trên là ai?

b/ Tìm 1 từ tượng hình trong đoạn trích trên và nêu tác dụng của từ tượng hình?

c/ Hãy chỉ ra 1 trợ từ, thán từ có trong đoạn trích trên.

d/ Xiu có biết trước ý định vẽ chiếc lá cuối cùng của cụ Bơ-Men không, điều đó có ý nghĩa gì? Tại sao nhà văn lại kết thúc truyện bằng ngay chính lời kể của Xiu mà không phải là của Giôn-xi?

e/ Có ý kiến cho rằng: "Truyện chiếc lá cuối cùng của O Hen-Ri là bức thông tin điệp màu xanh". Theo em bức thông điệp đó là gì? Em hãy trình bày ý kiến của mình bằng một đoạn văn quy nạp(12 câu). Trong đoạn có sử dụng câu ghép( gạch chân, ghi rõ)

0
20 tháng 12 2018

tình cảm trang tũn ơi

11 tháng 10 2018

Cút đi:)))

24 tháng 10 2017

Sau bao năm gian lao khổ cực, tôi đã trở về nơi tôi chôn rau cắt rốn. Tưởng như mọi chuyện đều bình yên, tôi sẽ được gặp lại người cha thân thương của tôi, ấy thế mà sự đời trớ trêu, đẩy thân cha tôi vào cảnh khốn cùng. Tôi biết được chuyện thương tiếc đó là nhờ có ông giáo, người bạn rượu của cha tôi. Nghe ông giáo kể, lòng tôi đau như bị dao cắt từng thớ thịt, vừa thương tiếc, vừa trân trọng người cha đáng kính nhường nào. Giá như ngày xưa, tôi đã ở lại, cùng bên cha hưởng thụ tuổi già, giá như thời gian trở lại, để tôi được bên cha chăm sóc cho ông từng ngày. Dẫu biết tuổi già sức yếu, vậy mà tôi đã bỏ rơi cha vì một lí do hoang đường, để cho ông ngày qua ngày phải trằn trọc nhớ nhung cho đứa con bất hiếu như tôi. Ôi! Con kính thương cha quá! Con hư đốn thế này mà cha vẫn thương con, sợ con không có đất làm ăn đã để lại mảnh vườn nhỏ này, đem bán cả cậu Vàng- người bầu bạn với cha dẫu biết được bao nhiêu đồng.Tôi hơn bao nhiêu người vì tôi luôn có cha, nhưng tôi không biết trân trọng điều đó.

24 tháng 10 2017

bài văn mà bạn

Để tóm tắt truyện Lão Hạc của Nam Cao, một bạn nêu lên những sự việc tiêu biểu và các nhân vật quan trọng sau đây. Hãy theo dõi để trả lời các câu hỏi từ 10 – 13: a. Con trai lão Hạc đi phu đồn điền cao su, lão chỉ còn lại “cậu Vàng”. b. Lão Hạc có một người con trai, một mảnh vườn và một con chó vàng. c. Lão mang tiền dành dụm được gửi ông giáo và nhờ ông trông coi mảnh...
Đọc tiếp

Để tóm tắt truyện Lão Hạc của Nam Cao, một bạn nêu lên những sự việc tiêu biểu và các nhân vật quan trọng sau đây. Hãy theo dõi để trả lời các câu hỏi từ 10 – 13:

a. Con trai lão Hạc đi phu đồn điền cao su, lão chỉ còn lại “cậu Vàng”.

b. Lão Hạc có một người con trai, một mảnh vườn và một con chó vàng.

c. Lão mang tiền dành dụm được gửi ông giáo và nhờ ông trông coi mảnh vườn.

d. Vì muốn để lại mảnh vườn cho con, lão phải bán con chó.

e. Một hôm lão xin Binh Tư ít bả chó.

g. Cuộc sống mỗi ngày một khó khăn, lão kiếm được gì ăn nấy và bị ốm một trận khủng khiếp.

h. Lão bỗng nhiên chết cái chết thật dữ dội.

i. Ông giáo rất buồn khi nghe Binh Tư kể chuyện ấy.

k. Cả làng không hiểu vì sao lão chết, trừ Binh Tư và Ông giáo.

Bản liệt kê trên đã nêu được những sự việc tiêu biểu và các nhân vật quan trọng của truyện Lão Hạc chưa?

A. Đã đầy đủ

B. Chưa đầy đủ

1
27 tháng 6 2018

Chọn đáp án: A

14 tháng 10 2016

Đề 3 bạn tham khảo nhé!

Bài tham khảo Trong cuộc sống, mỗi chúng ta không ít lần mắc lỗi nhưng có những lỗi lầm đã gây ra không bao giờ chúng ta quên được. Bây giờ, cứ mỗi lần nhớ đến cô giáo dạy văn năm lớp bảy, tôi lại thấy trong lòng mình ray rứt vì đã vô lễ với cô

.Tôi vốn là một đứa trẻ bất hạnh nhất trên đời – tôi luôn nghĩ về bản thân mình như vậy. Mẹ tôi sinh ra tôi nhưng tôi không có bố. Từ bé tôi đã luôn bị mọi người xung quanh khinh miệt, giễu cợt là “đồ con hoang”. Nhiều bà mẹ không cho con họ chơi với tôi. Tôi sống thui thủi như thế với mẹ trong căn nhà nhỏ tồi tàn cuối xóm. Từ bé, tôi không thấy ai tốt bụng và thương tôi ngoài mẹ tôi. Hai mẹ con tôi sống trơ trọi không họ hàng trong sự khinh miệt của mọi người xung quanh. Trong mắt tôi, loài người thật xấu xa và độc ác – trừ người mẹ hiền lành mà tôi hết lòng thương yêu và kính trọng. Đến tuổi đi học, tôi không chơi với bạn nào trong lớp, luôn lãnh đạm, thờ ơ với mọi người xung quanh. Năm ấy, tôi học lớp bảy.

      Trong giờ văn, hôm nay lớp học văn nghị luận chứng minh. Cô giáo giảng đề “Lá lành đùm lá rách”. Cô đã dùng nhiều lập luận và dẫn chứng gần gũi, cụ thể, thiết thực để cho chúng tôi thấy đấy là lòng nhân ái của người Việt Nam ta. Giảng xong, cô cho lớp viết bài, tiết sau cô sẽ sửa. Tiết học sau, cô gọi một số bạn nộp bài cho cô sửa – trong đó có tôi. Cô gọi tôi lên và hỏi: “Toàn, tại sao em lại không làm bài mà để giấy trắng? Em không hiểu bài à? Không hiểu chỗ nào cô sẽ giảng lại cho?”Phản ứng của tôi bất ngờ đến mức làm cả lớp sững sờ nhìn tôi. Tôi gân cổ lên trả lời cô: “Em không làm vì em không thèm làm chứ không phải không hiểu. Toàn là nói dối, bịa đặt, trên đời này làm gì có lòng nhân ái, người yêu thương người. Tại sao em lại chứng minh điều dối trá như thế là đúng cơ chứ?” Tôi nói mà không biết mình đang nói gì. Có lẽ đó là những điều uất ức dồn nén từ lâu hôm nay bộc phát. Cả lớp đổ dồn những cặp mắt ngỡ ngàng về phía tôi. Còn cô giáo thì mặt tái xanh, tôi thấy cô giận đến run người. Cô không nói lời nào mà bước nhanh ra khỏi lớp. Tôi biết cô rất giận. Cô sợ không kìm chế được cảm xúc nên bước ra ngoài chăng? Tôi thoáng ân hận vì quá lời với cô nhưng tôi không thấy mình sai. Lớp trưởng đến bên tôi nhẹ nhàng: “Tại sao cậu vô lễ như thế? Đi theo xin lỗi cô đi!” Tôi giận dữ: “Tớ không nói sai. Tớ không có lỗi!”Sau sự việc trên, tôi đinh ninh mình sẽ bị đuổi học hoặc chí ít là mời phụ huynh. Tôi chỉ lo mẹ sẽ buồn. Cuối giờ, cô gọi tôi lên gặp riêng cô. Tôi biết mình sẽ bị khiển trách rất nặng. Tôi bước vào phòng giáo viên, cô ngồi đó vẻ mặt buồn rười rượi. Trên đôi mắt đen lay láy của cô còn ngân ngấn nước. Tôi đoán cô vừa khóc và thấy ngạc nhiên. Tôi càng ngạc nhiên hơn khi cô không trách mắng tôi mà nhẹ nhàng phân tích cho tôi thấy rằng tôi nghĩ như thế là lệch lạc.

      Các bạn đã luôn gần gũi và giúp đỡ tôi, cô đã luôn quan tâm và yêu thương tôi,… Tôi vô cùng ân hận. Tôi lí nhí xin lỗi cô. Cô dịu dàng xoa vào đầu tôi và bảo: “Em hiểu được như thế là tốt và đừng nên mất niềm tin vào tình người như thế! Cô không giận em đâu”. Dù cô nói vậy nhưng tôi vẫn thấy mình thật có lỗi khi vô lễ với cô.

    Tôi thật biết ơn cô vì đã dạy tôi bài học về tấm lòng độ lượng và giúp tôi lấy lại niềm tin về tình người.

 

15 tháng 10 2016

thks bạn nhé