K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

bài của cj quá hay , hay ko thể tả nổi❤️ ❤️ ❤️ ❤️ ❤️ ❤️ ❤️ ❤️ ❤️ ❤️ ❤️ ❤️ ❤️ ❤️ ❤️ ❤️ ❤️ ❤️ ❤️ ❤️ ❤️ ❤️ ❤️ ❤️ ❤️ ❤️ ❤️ ❤️ ❤️ ❤️ ❤️ ❤️ ❤️ ❤️ ❤️ ❤️ ❤️ ❤️ ❤️ ❤️ ❤️ ❤️ ❤️ ❤️ ❤️ ❤️ ❤️ ❤️ ❤️ ❤️ ❤️ ❤️ ❤️ ❤️ ❤️ ❤️ ❤️ ❤️ ❤️ ❤️ ❤️ ❤️ ❤️ ❤️ ❤️ ❤️ ❤️ ❤️ ❤️ ❤️ ❤️ ❤️ ❤️ ❤️ ❤️ ❤️ ❤️ ❤️ ❤️ ❤️ ❤️ ❤️ ❤️ ❤️ ❤️ ❤️ ❤️ ❤️ ❤️ ❤️ ❤️ ❤️ ❤️ ❤️ ❤️ ❤️ ❤️ ❤️ ❤️ ❤️ ❤️

❤️ .❤️ và tuyệt

10 tháng 1 2019

oah, hay quá💖

Cổ Tích Bốn MùaKhi Mùa Xuân chuẩn bị ra đi thì Mùa Hè đến. Mùa Hè mang đến cho Mùa Xuân một bó hoa hồng rất đẹp và nói:– ” Mùa Xuân ơi, hãy tin tôi, tôi thật lòng yêu em! Xin hãy ở lại với tôi, chúng ta sẽ cùng dạo chơi đến tất cả những nơi mà em muốn. ”Nhưng! Mùa Xuân không yêu Mùa Hè và cô ra đi. Mùa Hè buồn lắm. Mùa Hè ốm, nhiệt độ lên cao. Mọi thứ xung quanh trở nên nóng...
Đọc tiếp

Cổ Tích Bốn Mùa

Khi Mùa Xuân chuẩn bị ra đi thì Mùa Hè đến. Mùa Hè mang đến cho Mùa Xuân một bó hoa hồng rất đẹp và nói:
– ” Mùa Xuân ơi, hãy tin tôi, tôi thật lòng yêu em! Xin hãy ở lại với tôi, chúng ta sẽ cùng dạo chơi đến tất cả những nơi mà em muốn. ”
Nhưng! Mùa Xuân không yêu Mùa Hè và cô ra đi. Mùa Hè buồn lắm. Mùa Hè ốm, nhiệt độ lên cao. Mọi thứ xung quanh trở nên nóng bỏng…và cứ thế hè sang đỏ lửa!

Sau một thời gian, Mùa Thu đến, mang theo rất nhiều trái cây ngon. Mùa Thu rất yêu Mùa Hè. Cô không muốn Mùa Hè phải buồn.

– ” Mùa Hè ơi, đừng buồn nữa! Hãy ở lại với em. Em sẽ mang lại hạnh phúc cho anh, đừng đi anh nhé! ”
Nhưng! Với Mùa Hè, Mùa Xuân là tất cả và anh ra đi. Mùa Thu khóc, khóc nhiều lắm. Mọi thứ xung quanh trở nên ướt !

Thời gian rồi lại qua, Mùa Đông đến, mang theo cậu con trai của mình là Băng Giá. Những giọt nước mắt của Mùa Thu làm Băng Giá cảm thấy xao xuyến. Băng giá cảm thấy muốn đem lại hạnh phúc cho Mùa Thu:

-” Mùa Thu ơi, hãy ở bên tôi. Tôi sẽ xây cho em những lâu đài, những con đường bằng băng. Tôi sẽ hát cho em nghe những bài tình ca hay nhất. Hãy ở bên tôi Mùa Thu nhé! ”
” Không, Băng Giá ạ. Ở bên anh tôi sẽ luôn cảm thấy lạnh lẽo thôi! ”
Và Mùa Thu ra đi. Băng Giá buồn! Gió thổi mạnh. Chỉ trong một đêm thôi, mọi thứ trở nên trắng xóa bởi tuyết.

Mùa Đông thấy con như vậy thì buồn lắm. Bà nói:
– ” Tại sao con không yêu Mùa Xuân? Cô ấy đã đến và hứa sẽ mang lại cho con hạnh phúc ! ”
– ” Không mẹ ơi, con không yêu Mùa Xuân. Chúng ta hãy rời khỏi đây được không Mẹ? ”
Và họ ra đi….

Chỉ còn lại một mình Mùa Xuân. Cô khóc. Nhưng rồi, bất chợt Mùa Xuân nhìn ra xung quanh:” Ôi tại sao mình phải khóc chứ? Mình còn rất trẻ và xinh đẹp nữa. Thời gian dành cho mình không nhiều. Tại sao mình không làm những việc có ý nghĩa hơn? ”
Và mọi thứ chung quanh như sống lại: cây cối tươi xanh, ra hoa, đâm chồi, nảy lộc….
Phải chăng chúng ta cứ luôn chạy theo những thứ mãi mãi không thuộc về mình, luôn đòi hỏi những gì không dành cho mình? Chúng ta cứ luôn đợi chờ, hi vọng, rồi buồn, rồi khóc. Có biết bao nhiêu người như thế? Và có bao nhiêu người như Mùa Xuân, nhận ra con đường phía trước….??

2
24 tháng 2 2019

hay hạ hề

m sẽ áp dụng 

thank

Sự tích mùa xuânCác bạn có biết tại sao khi mùa Xuân về, ngoài vườn ngoài phố lại có nhiều hoa khoe sắc thế không? Ngày xửa ngày xưa, không có mùa Xuân đâu các bạn ạ. Một năm chỉ có ba mùa thôi nhé, mùa Hạ, mùa Thu, và mùa Đông. Người ta bảo rằng, mùa Xuân chỉ đến khi một chiếc cầu vồng nhiều mùa sắc xuất hiện và muôn hoa cùng đua nhau nở cơ!Cầu vồng thì chỉ có vào mùa Hạ, khi...
Đọc tiếp

Sự tích mùa xuân

Các bạn có biết tại sao khi mùa Xuân về, ngoài vườn ngoài phố lại có nhiều hoa khoe sắc thế không? Ngày xửa ngày xưa, không có mùa Xuân đâu các bạn ạ. Một năm chỉ có ba mùa thôi nhé, mùa Hạ, mùa Thu, và mùa Đông. Người ta bảo rằng, mùa Xuân chỉ đến khi một chiếc cầu vồng nhiều mùa sắc xuất hiện và muôn hoa cùng đua nhau nở cơ!

Cầu vồng thì chỉ có vào mùa Hạ, khi ông mặt trời xuất hiện sau cơn mưa rào. Còn hoa thì nở rải rác quanh năm, rải rác khắp nơi trên trái đất nên không thể hẹn nhau cùng nở một lúc được. Vì thế, sau mùa Đông giá lạnh là đến ngay mùa Hạ nóng bức, thời tiết thay đổi đột ngột khiến cho muôn loài hết sức khổ sở. Ai cũng mong ước có một mùa ấm áp, nên ai cũng thích nghe câu chuyện về mùa Xuân và ước ao được đón mùa Xuân.

Có một chú Thỏ sống trong khu rừng xanh nọ với mẹ. Mỗi lần chuyển mùa, mẹ của Thỏ lại bị ốm. Thương mẹ quá, Thỏ con liền bàn với bác Khỉ già thông thái:

– Bác Khỉ ơi, hay là chúng ta hãy cùng nhau làm một chiếc cầu vồng thật đẹp để đón cô mùa Xuân đến với chúng ta?

– Nhưng làm bằng cách nào? – Bác Khỉ già đắn đo hỏi lại.

– Cháu sẽ rủ các bạn trong rừng góp những chiếc lông đẹp nhất để làm chiếc cầu vồng thật nhiều màu sắc.

Bác Khỉ đồng ý với Thỏ. Tin tức lan truyền đi khắp nơi. Muôn thú trong rừng đều muốn gặp mùa Xuân dịu hiền, ấm áp nên vui vẻ góp những màu sắc đẹp nhất. Nào là màu nâu của Gấu, màu vàng tơ của Hươu sao, màu xám của Sóc… Rồi chim Công, Vẹt, Vành Khuyên cũng góp những chiếc lông sặc sỡ của mình. Bầy cá cũng cử cá Chép mang đến một túi đầy vây cá lấp lánh sắc cầu vồng. Chim Sâu khéo tay bắt đầu kết nối những mảng màu với nhau để làm chiếc cầu vồng.

Trong khi đó, Thỏ lên đường đi tìm các loài hoa. Thỏ đi khắp nơi, băng qua hết khu rừng này đến khu rừng khác để gặp từng loại hoa, thuyết phục các loài hoa nở cùng một lúc để đón mùa Xuân về. Cảm động trước tấm lòng hiếu thảo của Thỏ dành cho mẹ, các loài hoa đều đồng ý sẽ tích tụ dưỡng chất để chờ chị Gió báo tin đồng loạt nở.

Một buổi sáng cuối mùa Đông, chim Sâu đã dệt xong những mảng màu cuối cùng. Chiếc cầu vồng xuất hiện làm muôn loài trên mặt đất xôn xao. Chị Gió nhanh chóng báo tin cho các loài hoa. Như đã hẹn, những nụ hoa lần lượt vươn lên, nở muôn màu rực rỡ. Cả mặt đất lộng lẫy sắc màu. Nàng mùa Xuân xinh đẹp đã đến với trái đất. Từ đó, trên trái đất có đủ bốn mùa Xuân, Hạ , Thu, Đông. Nếu để ý, các bé sẽ thấy các loài hoa đều khoe sắc rực rỡ khi những làn gió xuân nhè nhẹ thổi về.

Còn riêng chú Thỏ đáng yêu thì đã được mùa Xuân tặng một chiếc áo trắng tinh, mềm mại vì tấm lòng hiếu thảo và đã biết đoàn kết các bạn muông thú cùng các loài hoa để cùng nhau đón mùa Xuân về.

0
13 tháng 11 2018

uk

Thanh Xuân Của Tôi Thứ Tư, 18/12/2019Thanh xuân là quãng thời gian đẹp nhất của mỗi người. Có lẽ, ai trong chúng ta đều sẽ phải đi qua chính thanh xuân của mình. Nhưng với tôi lại khác. Tôi không như bao người, không phải cứ qua 40 tuổi là sẽ hết lứa thanh xuân, hết những vui đùa trong cuộc sống. Bởi đối với tôi, thanh xuân mình nằm gọn trong 5 cái tên: Lương Xuân Trường; Trịnh Trần...
Đọc tiếp

Thanh Xuân Của Tôi Thứ Tư, 18/12/2019

Thanh xuân là quãng thời gian đẹp nhất của mỗi người. Có lẽ, ai trong chúng ta đều sẽ phải đi qua chính thanh xuân của mình. Nhưng với tôi lại khác. Tôi không như bao người, không phải cứ qua 40 tuổi là sẽ hết lứa thanh xuân, hết những vui đùa trong cuộc sống. Bởi đối với tôi, thanh xuân mình nằm gọn trong 5 cái tên: Lương Xuân Trường; Trịnh Trần Phương Tuấn; Nguyễn Bảo Khánh; Phạm Bảo Hân; Hoàng Thị Loan. Đó là 5 cái tên mà tôi yêu quý nhất, tôi thương nhất.

Tuy chưa từng 1 lần gặp họ nhưng tôi luôn có cảm giác họ đang ở ngay bên cạnh mình. Họ luôn hiểu mình mỗi khi mình rơi vào 1 hoàn cảnh nào đó nhất định. Dường như mỗi lúc gặp khó khăn, trắc trở điều đầu tiên tôi làm là lên mạng mở tất cả hình ảnh có liên quan đến họ. Chỉ cần được nhìn thấy nụ cười của họ là xung quanh tôi có gì tôi không còn quan tâm nữa. Họ luôn làm cho tôi cảm thấy ấm áp 1 cách lạ thường mà dường như chỉ có họ mới làm được. Họ giúp tôi cười trong mọi hoàn cảnh, giúp tôi đứng lên trước mọi khó khăn. Cho dù trước mắt tôi là hàng vạn trông gai thì tôi chỉ cần có họ ở cạnh thì dù khó khăn đó có là gì đi chăng nữa thì tôi luôn cố gắng vì họ, vì những người tôi yêu, tôi thương. Đối với tôi họ là cả thanh xuân. Một thanh xuân vô cùng tươi đẹp và đầy màu sắc.

Trước khi tôi biết đến họ, mọi thứ của tôi luôn nằm trong bóng tối và khó kéo ra được. Nhưng sau khi gặp họ, tôi dường như đánh thức được con người mình và cuộc sống tôi đã khác. Nó có mầu sắc hơn và tươi đẹp hơn rất nhiều. Nhiều lúc tôi tự hỏi: “ Tại sao mình lại thích họ ? “. Câu hỏi đó cứ lởn vởn trong đầu tôi suốt 2 năm trời. Giờ thì tôi biết tại sao rồi. Không phải vì họ tài năng, không phải vì họ đẹp. Mà là tôi thích họ từ chính cái sự giản dị của họ. Giản dị mà lại rất chân thực.

Tôi không phải là người vì vinh quang mà đến và vì khó khăn mà đi. Vì thế tôi không bỏ họ đâu. Tôi sẽ luôn đứng từ xa để theo dõi họ. Theo từng bước chân mà họ đi, theo con đường mà họ chọn. Và tôi luôn đứng sau để cổ vũ họ, để động viên họ đứng lên từ khó khăn như cái cách mà họ đã làm cho tôi.

Một thanh xuân thật đẹp khi ta trao nó cho ai mà tin tưởng sẽ đem lại cho ta niềm hạnh púc nhiều nhất. Đối với tôi, tôi không bắt họ phải giỏi, không bắt họ phải theo ý mình, mà tôi chỉ cần họ là chính họ. Vì khi đó tôi mới thực sự thấy được thanh xuân của mình đang ở trước mắt. Một thanh xuân vô cùng tươi đẹp, là nơi để tôi giải tỏa tất cả các căng thẳng sau một ngày học tập và làm việc mệt mỏi. Và cũng là nơi để tôi tựa vào mỗi khi gặp khó khăn.

Tôi yêu thanh xuân của tôi.

-Đào Hồng Nhung-

0
Nắng Hạ dệt vàng trên những cánh đồng quê, trong trẻo quá, ngọt ngào quá, nhưng sao buồn đến lạ? Phải chăng nắng cũng nhớ thương, lưu luyến, bâng khuâng như kỷ niệm của tuổi học trò? Có cảm giác nào hoang hoải, chông chênh bằng lúc chia tay? Ngày mai chia xa, tôi sẽ nhớ mãi những ánh mắt, nụ cười của 43 gương mặt bạn bè thân thiết. Còn đâu những buổi đạp xe đến trường trên con...
Đọc tiếp

Nắng Hạ dệt vàng trên những cánh đồng quê, trong trẻo quá, ngọt ngào quá, nhưng sao buồn đến lạ? Phải chăng nắng cũng nhớ thương, lưu luyến, bâng khuâng như kỷ niệm của tuổi học trò? Có cảm giác nào hoang hoải, chông chênh bằng lúc chia tay? Ngày mai chia xa, tôi sẽ nhớ mãi những ánh mắt, nụ cười của 43 gương mặt bạn bè thân thiết. Còn đâu những buổi đạp xe đến trường trên con đường quen thuộc, những lúc thơ thẩn đứng ngắm trời mây lơ lửng ở ban công. Liệu rằng ai có thể quên những đêm miệt mài cho mùa thi cuối, những hàng cây, ghế đá nơi sân trường còn hằn in bao kỷ niệm thương yêu… Tôi như muốn hát lên: “Nếu có ước muốn trong cuộc đời này, xin hãy ước muốn cho thời gian trở lại”, để tiếp tục được cháy bỏng với đam mê của thời hoa niên, đẹp đẽ nhất đời người..." Mùa Hạ đến, phượng đỏ thắm cả sân trường. Có ai đó tự vấn lòng mình: Mùa chia ly sao hoa rực rỡ vậy, phải chăng những kỷ niệm này sẽ còn tươi mãi ở trong tim. Thời gian ơi! xin hãy dừng lại một chút thôi, để tôi lưu giữ thêm những khoảng trời thương nhớ. Làm sao tôi quên được những giờ học thân thương, những trò đùa nghịch, giận hờn chỉ riêng tuổi học trò mới có; những hôm rủ nhau đi trèo me, sấu làng xa; ăn vặt trong lớp; những lúc chậm giờ thầy phạt đứng ngoài hiên...

Mới ngày nào đó, chúng ta bước vào lớp 10 còn bỡ ngỡ, quen ít lạ nhiều, mà nay thấm thoắt đã 3 năm. " Phượng ơi cứ nở làm chi

Cho mùa thi đến, chia ly bạn hiền”.

Mùa phượng cuối của đời học sinh đã đến, dù vẫn cười, vẫn nói nhưng khóe mắt mỗi người lại thấy cay cay. Mai này, giữa những dòng đời tấp nập, chúng ta vẫn muốn tìm về những ký ức ngày xưa, về tuổi học trò của một thời hồn nhiên, thơ mộng."

0
Nếu ai hỏi tôi. Muốn làm lọ lem hay bà mẹ kế? muốn đóng bạch tuyết hay hoàng hậu độc ác. Được hóa trên mình bộ cánh tuyệt vời của bầy thiên nga, được gặp gỡ người tình duyên mộng chỉ trong một đêm? Thì tôi cá chắc bạn sẽ đóng vai cô Tấm, trong câu truyện cổ tích Tấm Cám cùng tên. Và bạn đang nghĩ " Chắc chắn rồi, vì ai cũng sẽ chọn như bạn thôi! ''Nhưng tôi thì không....
Đọc tiếp

Nếu ai hỏi tôi. Muốn làm lọ lem hay bà mẹ kế? muốn đóng bạch tuyết hay hoàng hậu độc ác. Được hóa trên mình bộ cánh tuyệt vời của bầy thiên nga, được gặp gỡ người tình duyên mộng chỉ trong một đêm? Thì tôi cá chắc bạn sẽ đóng vai cô Tấm, trong câu truyện cổ tích Tấm Cám cùng tên. Và bạn đang nghĩ " Chắc chắn rồi, vì ai cũng sẽ chọn như bạn thôi! ''

Nhưng tôi thì không. Tôi sắn sàng để mình thành một bà phù thủy, độc ác, nham hiểm. Nhưng cũng không hẳn vì họ xinh đẹp, trong khi bạch tuyết còn xinh đẹp hơn. Tại sao vậy? Vì họ là người có quyết đoán, theo đuổi mục tiêu cho tới cùng, nếu mụ hoàng hậu không lấy chiếc thắt lưng siết chặt cho tới chết thì ả cũng sẽ tẩm thuốc độc vô táo, ngăn cản con đường tôn vinh nhan sắc vinh hoa của Bạch Tuyết. Họ không phải nàng Lọ Lem, quá hiền hậu để rồi bị xé mất chiếc váy dạ hội, bị nhặt hạt đậu cho tới khi xong thì mới được bước ra khỏi cửa nhà. Chạy ra ngoài và đến dạ hội vì được bà tiên giúp đớ.

Nhưng không bạn ơi, những mụ phù thủy cũng có thật đấy. Tại ngay trong công ty của bạn cũng có bà trưởng phòng hay cáu gắt, soi mói từng lỗ hở li ti trong công việc bạn làm. Xong, bạn cũng chỉ bieét gằm mặt cúi xuống, rồi lên cmt với mấy 'hội đồng bà tám' trên mạng? - " bà ta như nụ giở" nhưng rồi sẽ được làm được gì. Họ không chạy thẳng đến nhà bạn rồi ra cấu xé mặt bả, là vì bạn là người HÈN NHÁT. Không dám ngẩn cao đầu lên đối diện, còn bà trưởng phòng thì sao: Bà ta đang là KING trong bộ bài ẩn dượng cuộc sống. Trong cuộc sống này, đừng tin vào thần tiên, vì thần tiên đang ở trước mắt bạn. Ý rằng không phải bạn khóc sẽ gặp được bụt hiện lên mà nói " làm sao con khóc? " mà thần tiên ;là sự cố đấu, vươn lên trên mặt bạn. Và cũng đừng hiền hâu jnhuw tấm, để tồn tại ở đây, đòi hỏi bạn phải có một bộ óc sắt. Nếu bạn muốn làm KING trong cuộc sống này thì Phù Thủy là nhân vật bạn thực hiện. Mụ ta điều khiển mọi thứ và sắp đặt mọi thứ. Nhưng cũng đừng quá là họ, vì trên thế gian này mỗi còn người đều phải có hai mặt thiện và xấu. Một chút lừa dối một chút thành thật. một chút xấu xa, một chút tốt bụng. Đừng để mình trở thành một quân cờ. Bạn nên sắp đặt mục đích rồi thực hiện chúng như Phù thuyr.

1
13 tháng 12 2018

có bản quyền

Thanh xuân làm những gì mình thích. Sống cuộc đời đáng sống của tuổi trẻ để khi nhìn lại ta cảm thấy tự hào. Những câu nói dưới đây sẽ giúp bạn nhìn ra được thanh xuân rực rỡ đến nhường nào.1. Quay trở lại căn phòng của bản thân mọi kí ức kỉ niệm lại ùa về. Cứ ngỡ như thanh xuân vừa mới ngày hôm qua. Tuổi trẻ với bạn bè, học hành vất vả, vài mối tình chóng vánh mà...
Đọc tiếp

Thanh xuân làm những gì mình thích. Sống cuộc đời đáng sống của tuổi trẻ để khi nhìn lại ta cảm thấy tự hào. Những câu nói dưới đây sẽ giúp bạn nhìn ra được thanh xuân rực rỡ đến nhường nào.

1. Quay trở lại căn phòng của bản thân mọi kí ức kỉ niệm lại ùa về. Cứ ngỡ như thanh xuân vừa mới ngày hôm qua. Tuổi trẻ với bạn bè, học hành vất vả, vài mối tình chóng vánh mà mình toàn là người phũ trước.

2. Qua những ngày mưa sẽ thấy trời nắng đẹp không gì là mãi mãi tôi chưa từng hối tiếc về quá khứ vì có tiếc cũng chả thay đổi dc gì thôi thì tặc lưỡi cho qua tính bỏ ngôn ngữ anh nhưng nghĩ sao chẳng dễ gi mới đạt dc bh bỏ thì thương nó quá kql cắn răng chịu khổ tiếp hic

3. Khi cô độc lấn chiếm toàn bộ cảm xúc của chúng ta, thì dù là nỗi buồn hay niềm vui,chúng ta rất cần đề làm bạn lúc này.
4. Thanh xuân không mua được bằng tiền, nhưng nếu có tiền hãy cùng nhau đi du lịch đến những chốn “thiên đường” này để ghi lại tuổi thanh xuân. Cứ đi rồi sẽ đến.
5. Khi bạn 17 tuổi, đó là khoảng thời gian khó khăn, vất vả. Có thể bạn sẽ gặp được người yêu thương nhất trong cuộc đời. 17 tuổi là lúc hãy làm tuổi thanh xuân của bạn được trọn vẹn nhất.

Biết tuổi thanh xuân thì ngắn ngủi muốn yêu người mình thích nhưng co lúc yêu mà không thể nói ra được. Có ai như vậy không, nhưng với một số người là có đó nhé. Đã từng nói ra và giờ làm bạn và đến ánh mắt nhìn nhau cũng không còn, nhưng ít nhất mình cũng đã nói ra cái mình ấp ủ bấy lâu nay. Rất giống với cai câu, tuổi thanh xuân như một cơn mưa rào, dù bị cảm lạnh ta vẫn muốn quay trở lại để tắm mưa một lần nữa.

1
14 tháng 1 2020

hay quá

9@1 này!Bây giờ nhìn lại, 4 năm cấp 2 sao mà ngắn ngủi đến vậy. Còn mấy tháng nữa thôi là chúng mình xa nhau rồi . Nhớ ngày nào mới bước chân vào lớp đứa nào cũng ngây ngô, ngốc nghếch vậy mà bây giờ đều sắp trở thành những cô, cậu học sinh cấp 3 rồi. Nhanh thật đấy! Tớ muốn thời gian trôi thật chậm để được nhìn ngắm các cậu, mỗi người, nhiều hơn 1 chút . Vì tớ biết...
Đọc tiếp

9@1 này!
Bây giờ nhìn lại, 4 năm cấp 2 sao mà ngắn ngủi đến vậy. Còn mấy tháng nữa thôi là chúng mình xa nhau rồi . Nhớ ngày nào mới bước chân vào lớp đứa nào cũng ngây ngô, ngốc nghếch vậy mà bây giờ đều sắp trở thành những cô, cậu học sinh cấp 3 rồi. Nhanh thật đấy!
Tớ muốn thời gian trôi thật chậm để được nhìn ngắm các cậu, mỗi người, nhiều hơn 1 chút . Vì tớ biết rằng, thời gian của chúng ta không còn nhiều nữa, sẽ không còn những lần chạy đuổi nhau ngoài hành lang, không còn những ngày trêu đùa giấu sách vở, hay những lần cả lớp cùng bao che lỗi lầm của nhau,…tất cả rồi cũng sẽ trở thành ký ức những ký ức mà thôi:(. Tớ tin rằng tất cả chúng ta không ai có thể quên được những ký ức tuổi học trò vô tư, hồn nhiên đấy !:(
Ước gì thời gian ngừng trôi để chúng ta không bao giờ phải nói lời tạm biệt….:(☹️:(

0
# ĐoảnTrời đã khuya lắm rồi, tôi vừa làm xong đống bài tập chất cao như núi của giáo viên giao cho. Thật là mệt chết đi được ~. Ngả lưng xuống giường, tôi vội vàng cầm con dế yêu quý để xem tin nhắn mà ny gửi cho. Đây có lẽ là một thói quen không thể bỏ được của tôi rồi. Nhưng có lẽ làm tôi thất vọng, hụt hẫng. Không một tin nhắn gửi đến hỏi han như mọi khi, tôi cũng cảm...
Đọc tiếp

# Đoản
Trời đã khuya lắm rồi, tôi vừa làm xong đống bài tập chất cao như núi của giáo viên giao cho. Thật là mệt chết đi được ~. Ngả lưng xuống giường, tôi vội vàng cầm con dế yêu quý để xem tin nhắn mà ny gửi cho. Đây có lẽ là một thói quen không thể bỏ được của tôi rồi. Nhưng có lẽ làm tôi thất vọng, hụt hẫng. Không một tin nhắn gửi đến hỏi han như mọi khi, tôi cũng cảm thấy buồn lắm chứ. Chắc có lẽ anh ấy bận rồi cũng nên.
Nằm cảm thấy chán chường, tôi bấm thử vào nick facebook của anh để chơi cho đỡ chán, cũng lâu rồi tôi không vào nick của anh. Ồ, nick anh cũng khá nhiều thông báo, tin nhắn đấy. Nhưng tôi không rảnh mà xem trộm tin nhắn của anh, tôi chỉ lướt lướt bản tin mà thôi. Lướt mãi cũng chán tôi định off thì bỗng có tin nhắn Bảo Anh gửi đến và dòng chữ hiện lên:
- ck, bao giờ anh đá con Dương vậy?- Bảo Anh
- Từ từ đã nào, còn phải có trò vui cho màn kết chứ eiu.- Nhật Minh
- Không chịu đâu, dù gì anh cũng thắng cuộc lũ bạn rồi mà.- Bảo Anh
- Anh phải tốn công lắm mới tán được con mọt sách lạnh lùng ấy giờ phải chơi tý đã chứ.- Nhật Minh
- Hư hư anh thích trêu đùa mà bỏ mặc em à - Bảo Anh
- Anh chỉ yêu mình em mà thôi, làm sao mà bỏ được.- Nhật Minh
............
Những tin nhắn ấy đã đập vào mắt tôi. Tôi lúc này cảm giác thật là hỗn lộn chỉ có thể miêu tả bằng từ '' đau ''. Tôi ước gì đây chỉ là ảo tưởng mà thôi. Tôi- Ánh Dương này đang làm con rối cho họ ư? Rồi bạn thân tôi- Bảo Anh; người mà tôi yêu, tin tưởng, luôn nói yêu tôi thật lòng- Nhật Minh cũng lừa rối tôi ư? Họ là những người mà tôi luôn tin tưởng, giúp tôi vui vẻ, hòa đồng với mọi người thì ra là đang giễu cợt tôi

Cố gắng kìm nén nước mắt, tôi nhắn tin gửi cho Nhật Minh:
- Chúng mình chia tay đi.
cố gắng mãi tôi mới nhắn được dòng chữ chia tay với anh ấy. Tôi cảm thấy thật mệt mỏi. Tôi chặn hết tài khoản facebook, cắt đứt liên lạc với họ- những con người đã lừa dối tôi.

Cả đêm hôm đó, tôi khóc. Khóc vì thấy mình thật ngu ngốc. Ngu ngốc đến nỗi không biết người ta đang đem mình ra cá cược. Tôi thấy thật hận mình. Tôi tự nhủ chỉ hnay tôi yếu đuối mà thôi, từ mai tôi sẽ sống tốt hơn.
_____________dải phân cách__________________
Sáng sớm hôm sau, tôi vẫn đi đến trường. Nhưng với khuôn mặt lạnh băng, không cảm xúc. Đâu còn sự hồn nhiên của cô gái 18 tuổi, tuổi tràn đầy nhiệt huyết. Tôi cảm thấy mình không thể như vậy, tôi không muốn mình bị tổn thương.
Những lời bàn tán về tôi vì thay đổi, nhưng tôi mặc kệ. Cô bạn thân giả tạo của tôi còn rối rít hỏi thăm:
- Bạn sao vậy? Có chuyện gì buồn à, tâm sự với mình đi
Nếu như là Anhs Dương ngày trước thì có lẽ đấy là một câu nói làm tôi vô cùng cảm kích và sẽ kể hết mọi buồn phiền cho cô ta nghe. Nhưng tôi giờ đã khác, câu nói đó làm tôi muốn ói ra mà thôi. Nhếch mép cười khinh bỉ cô bạn, tôi mỉa mai:
- Tôi vẫn tốt. Tốt vì mình đã đc trở thành 1 con rối rất hữu ích cho người ta.
Và tôi bước đi, gặp ánh mắt khó hiểu của Nhật Minh tôi chỉ cười lạnh.
từ đó tôi bỏ mặc tất cả chỉ chú tâm học và học mà thôi. Tôi muốn mình học thật giỏi để còn sang Mỹ du học, tôi muốn trốn tránh tất cả, rời khỏi nơi mà tôi coi là ác mộng.
______________3 tháng sau______________________
Thời gian trôi thật nhanh, thoáng cái đã đến ngày bế giảng rồi. Bước trên con đường đến trường với lòng tràn đầy hân hoan. Tôi rất vui vì mình đã đc đứng đầu thủ khoa, và còn vui hơn nữa, ngày mai tôi sẽ rời xa nơi này, có thể một thời gian dài hoặc là mãi mãi.
Buổi lễ kết thúc với sự buồn tẻ như mọi năm không hơn, không kém.
Lặng lẽ ra bước ra phía sau trường, tôi muốn lưu giữ chút kỉ niệm nào đó. Nơi này vẫn thật yên tĩnh, rất hợp với kiểu mọt sách của tôi. Chính tại nơi đây, Nhật Minh đã tỏ tình tôi; và chính tại nơi đây, anh ấy đã đeo bám dai diết tôi để tôi đồng ý. Quanh đây đâu đó có tiếng cười của anh, những câu nói ân cần, những câu trêu đùa tôi để muốn tôi cười, anh đã cho tôi mượn bờ vai để dựa khi tôi buồn,.... Có lẽ là ở đâu quanh sau trường cũng có hình ảnh tôi và anh. Say sưa với suy nghĩ của mình, bỗng sau lương tôi bỗng có giọng nói trầm ấm:
- Anh cần lời giải thích vì sao em muốn chia tay với anh?
Quay đầu lại, tôi lạnh nhạt nói:
- Hừ, anh chỉ lừa dối tôi. Xem tôi là con cờ để cá cược với bạn bè chứ không hơn không kém. Yêu ư? thật nực cười.
Anh không nói gì, cũng phải thôi, đấy là sự thật. Tôi bước đi để lại cho anh câu:
-Anh đã thắng rồi. tôi sẽ buông tay, anh hãy đi đi không phải gượng ép yêu tôi đâu.
Tôi bước đi thật nhanh, sợ mình sẽ yếu đuối và bật khóc trước người khác mất. Dù sao cũng cám ơn họ. Họ đã mang cho tôi một thanh xuân ngọt cũng có, đắng cũng có. Nhờ vậy tôi đã trưởng thành rồi, bước theo con đường phía trước nơi sẽ chào đón tôi.

___________________________________________________________________

Gửi cậu

Thanh xuân-quãng thời gian mà ai cũng sẽ trải qua. Tớ cũng đã đi qua rồi, nó ngọt, đắng, cay,...đầy đủ tư vị. Tớ cứ ngỡ, treenmais trường,, cuộc sống của tớ sẽ bình lặng mà trôi đi nhẹ nhàng, nhưng thật may mắn đã có cậu bước vào con đường lạnh lẽo mà tớ đang đi, cùng tớ rảo bước. Trên con đường ấy luôn có chàng trai tươi cười với tớ, nói chuyện cùng tớ, kiên nhẫn làm bạn với tớ. Cậu tiếp cận tớ vì mục đích, tham vọng của cậu. Nhưng dù sao tớ cũng rất vui, cám ơn ccaauj vì đã ở bên tớ. Cám ơn đã đi cùng tớ trên một đoạn đường, cám ơn đã bước vào thanh xuân của tớ. Chẳng thể biết cùng tương phùng không, nhưng không sao, cậu vẫn là một kí ức tươi đẹp trong tớ....

__________

Bạn đọc, bạn thấy nó không hay, ừm bạn có thể góp ý, tôi rất sẵn lòng....Mong chiếu cố

#truyện cũ

2

Pịa của Quân ở Tây Bắc

Thì gọi là pịa quân tây bắc