Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
chắc là bạn quên tên đăng nhập hoặc mật khẩu rồi , cx có thể vì bạn lưu luôn nhiều nick trước nên bây giờ máy chứa nhiều nick khác của bạn ...
Những việc mà bạn nhỏ trong bài thơ muốn làm giúp ông và nhờ ông làm giúp là:
Thỏ thẻ
Hôm nào ông có khách
Để cháu đun nước cho
Nhưng cái siêu nó to
Cháu nhờ ông xách nhé !
Cháu ra sân rút rạ
Ông phải ôm vào cơ
Ngọn lửa nó bùng to
Cháu nhờ ông dập bớt
Khói nó chui ra bếp
Ông thổi hết khói đi
Ông cười xoà : “Thế thì
Lấy ai ngồi tiếp khách ?”
Em biết rõ về bạn Thanh Hà nhờ vào phần nội dung bạn ấy trả lời trong bài tự thuật.
ôm ấy, bố vắng nhà, mẹ bị đau bụng dữ dội. Ê-đi-xơn liền chạy đi mời bác sĩ.
Bác sĩ đến khám bệnh và cho biết mẹ của Ê-đi-xơn đau ruột thừa, phải mổ gấp. Nhưng trời cứ tối dần, với ánh đèn dầu tù mù, chẳng thể làm gì được. Ê-đi-xơn lo lắng. Thấy mẹ đau đớn, cậu mếu máo: “Xin bác sĩ cứu mẹ cháu!”. Bác sĩ ái ngại nói: “Đủ ánh sáng, bác mới mổ được cháu ạ!”.
Thương mẹ, Ê-đi-xon ôm đầu suy nghĩ. Làm thế nào để cứu mẹ bây giờ? Đột nhiên, cậu trông thấy ánh sáng của ngọn đèn hắt lại từ mảnh sắt tây trên tủ. Nét mặt cậu rạng rỡ hẳn lên. Ê-đi-xơn vội chạy sang nhà hàng xóm, mượn về một tấm gương. Lát sau, đèn nến trong nhà được cậu thắp lên và đặt trước gương. Căn phòng bỗng ngập tràn ánh sáng.
Nhìn căn phòng sang trọng, bác sĩ rất ngạc nhiên, bắt tay ngay vào việc. Ca mổ thành công, mẹ của Ê-đi-xon đã được cứu sống:)))))))))
TL :
1. Hoa Kỳ ( Hợp chúng quốc Hoa Kỳ )
2. Con đường
3. Nhà tù
Chúc bn hok tốt ~
Thoạt tiên, bạn nhỏ nhìn thấy lá cờ ở trước bót của giặc.
đọc cái này rùi bạn sẽ bít
Có một ngọn hải đăng được xây dựng ngay trên bờ Nam Cực. Nhiệm vụ của nó là trong sáu tháng đông dài lạnh giá sẽ đưa tín hiệu duy nhất cho hàng trăm chuyến tàu chở các nhà khoa học, khách du lịch cũng như tàu của người dân trên lục địa băng giá này biết chỗ đậu thuyền. Ở Nam Cực, chỉ có hai mùa là mùa đông và mùa hè. Mỗi mùa kéo dài sáu tháng. Mùa đông thì cả lục địa sẽ chìm trong bóng đêm sáu tháng lên tục, không một chút ánh sáng và mùa hè thì lúc nào cũng chói chang ánh sáng. Ngọn hải đăng ấy được hoàn thành vào giữa mùa hè và còn gần ba tháng nữa mới tới mùa đông nên lúc này chẳng ai thắp nó sáng lên cả. Ngọn hải đăng rất buồn vì thấy mình vô dụng và không ai quan tâm đến nó.
Một ngày kia, có một cơn gió đi quang qua. Gió thấy ngọn hải đăng đứng buồn bã thì dừng lại thì thầm:
- Sao bạn có vẻ buồn vậy?
Ngọn hải đăng tấm tức khóc và trả lời:
- Mình ghét nơi đây. Mình thật vô dụng nên chẳng ai quan tâm đến mình cả.
Gió dịu dàng an ủi bạn:
- Ðừng buồn như vậy. Sẽ có lúc bạn thấy được giá trị thật của mình và mọi người đều cần đến bạn.
Rồi gió vui vẻ bay đi. Ngọn hải đăng lại đứng buồn nhìn về phương xa.
Ngày hè dần trôi và mùa đông đến kéo theo màn đêm tối tăm lạnh lẽo. Lúc này, ngọn hải đăng được thắp lên sáng rực cả một vùng trời Nam Cực. Những đoàn thám hiểm, những cư dân của Nam Cực đều coi ngọn hải đăng là hoa tiêu để đến và xác định phương hướng. Họ trầm trồ:
- Ồ sáng quá, tốt quá! Chúng ta có thể dễ dàng xác định phương hướng để đi rồi!
Lúc này ngọn hải đăng mới nhận ra giá trị thực của mình, như lời gió nói. Nó cố gắng hết sức đẩy tan bóng tối để chiếu sáng mọi vật, và cảm thấy phấn khởi vô cùng. Rồi một ngày, gió trở lại cùng với tiếng cười lảnh lót vờn vũ quanh ngọn hải đăng.
- "Nhìn mình này" - ngọn hải đăng tự hào nói - "Bây giờ mình thực sự có ý nghĩa với mọi người rồi".
thế nhất định là như thế nào đây