K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

8 tháng 12 2015

Hay . Tích mình nhé . Mình sẽ tích bạn . 

26 tháng 9 2017

Đương nhiên là trò đúng vì tính từ trái sang phải chứ không ưu tiên cho phép cộng

26 tháng 9 2017

trò đúng

 Chuộc lương tâmCách đây hơn hai chục năm, hồi tôi học cấp III, đồng hồ đeo tay còn là thứ xa xỉ và khan hiếm. Một hôm, thằng bạn cùng bàn sắm được một chiếc đồng hồ mới toanh, nó đeo đồng hồ rồi xắn tay áo lên trông thật oách làm sao, khiến cả lớp phục lăn.Chỉ vài hôm sau đã thấy mấy thằng khác cùng lớp đua nhau sắm đồng hồ đeo tay. Ngay cả trong giấc mơ tôi cũng ao ước...
Đọc tiếp

 

Chuộc lương tâm

Cách đây hơn hai chục năm, hồi tôi học cấp III, đồng hồ đeo tay còn là thứ xa xỉ và khan hiếm. Một hôm, thằng bạn cùng bàn sắm được một chiếc đồng hồ mới toanh, nó đeo đồng hồ rồi xắn tay áo lên trông thật oách làm sao, khiến cả lớp phục lăn.

Chỉ vài hôm sau đã thấy mấy thằng khác cùng lớp đua nhau sắm đồng hồ đeo tay. Ngay cả trong giấc mơ tôi cũng ao ước được như chúng nó: sắm một chiếc đồng hồ để mọi người trông thấy mà thèm.

Hôm chủ nhật, tôi về nhà chơi. Lấy hết lòng can đảm, tôi nói với mẹ: "Mẹ ơi, con muốn mua một cái đồng hồ đeo tay, mẹ ạ!"

Mẹ tôi trả lời: "Con này, nhà mình đến cháo cũng sắp sửa chẳng có mà ăn nữa, lấy đâu ra tiền để sắm đồng hồ cho con?"

Nghe mẹ nói thế, tôi rất thất vọng, vội quáng quàng húp hai bát cháo rồi chuẩn bị về trường. Bỗng dưng bố tôi hỏi: "Con cần đồng hồ làm gì thế hả?"

Câu hỏi của bố nhen lên một tia hy vọng trong lòng tôi. Rất nhanh trí, tôi bịa ra một câu chuyện: "Hồi này lớp con đang học ngày học đêm để chuẩn bị thi đại học, vì là lớp cuối nên bây giờ chúng con lên lớp không theo thời khoá biểu của trường nữa, cho nên ai cũng phải có đồng hồ để biết giờ lên lớp."

Nói xong, tôi nôn nóng chờ bố trả lời đồng ý, thế nhưng bố tôi chỉ ngồi xổm ngoài cửa chẳng nói câu nào.

Trở về ký túc xá nhà trường, tôi chẳng còn dám nằm mơ đến chuyện sắm đồng hồ nữa. Thế nhưng chỉ mấy hôm sau, bất chợt mẹ tôi đến trường, rút từ túi áo ra một túi vải hoa con tý rồi mở túi lấy ra một chiếc đồng hồ mác Thượng Hải mới toanh sáng loáng.

Tôi đón lấy nó, đeo ngay vào cổ tay, trong lòng trào lên một cảm giác lâng lâng như bay lên trời. Rồi tôi xắn tay áo lên với ý định để mọi người trông thấy chiếc đồng hồ của mình.

Thấy thế, mẹ tôi liền kéo tay áo tôi xuống rồi bảo: "Con này, đồng hồ là thứ quý giá, phải lấy tay áo che đi để giữ cho nó khỏi bị sây xước chứ! Con nhớ là tuyệt đối không được làm hỏng, lại càng không được đánh mất nó đấy! Thôi, mẹ về đây."

Tôi tiễn mẹ ra cổng trường rồi hỏi: "Sao nhà mình bỗng dưng lại có tiền thế hở mẹ?" Mẹ tôi trả lời: "Bố mày bán máu lấy tiền đấy!"

Bố đi bán máu để kiếm tiền mua đồng hồ cho tôi? Trời ơi! Đầu óc tôi quay cuồng, ngực đau nhói. Tiễn mẹ về xong, tôi tháo chiếc đồng hồ ra, bọc kỹ mấy lớp vải như cũ cất vào cái túi con tý mẹ đưa.

Ngay hôm ấy, tôi hỏi thăm các bạn xem có ai cần mua đồng hồ mới không. Các bạn hỏi tôi tại sao có đồng hồ mà lại không đeo, tôi bảo tôi không thích. Họ chẳng tin, cho rằng chắc hẳn đồng hồ của tôi có trục trặc gì đấy, vì thế chẳng ai muốn mua nó.

Cuối cùng tôi đành phải nhờ thầy chủ nhiệm lớp giúp tôi tìm người mua đồng hồ và thành thật kể lại đầu đuôi câu chuyện cho thầy nghe, vừa kể vừa nước mắt lưng tròng.

Thầy chủ nhiệm nghe xong bèn vỗ vai tôi và nói: "Đừng buồn, em ạ. May quá, thầy đang cần mua một chiếc đồng hồ đây, em để lại nó cho thầy nhé!" Thầy trả tôi nguyên giá, còn tôi thì dùng số tiền đó nộp hai tháng tiền ăn ở nhà ăn tập thể.

Có điều khó hiểu là sau đó chưa bao giờ tôi thấy thầy chủ nhiệm đeo đồng hồ cả. Mỗi lần tôi hỏi tại sao thì thầy chỉ cười không nói gì.

Về sau tôi thi đỗ đại học rồi ra trường và làm việc ở một tỉnh lị xa quê. Câu chuyện chiếc đồng hồ kia cứ mãi mãi đeo bám ám ảnh tôi.

Trong một dịp về quê thăm gia đình, tôi tìm đến nhà thầy chủ nhiệm cũ và hỏi chuyện về chiếc đồng hồ ấy. Thầy tôi bây giờ đã già, tóc bạc hết cả. Thầy bảo: "Chiếc đồng hồ vẫn còn đây."

Nói rồi thầy mở tủ lấy ra chiếc túi vải hoa nhỏ xíu năm nào mẹ tôi đưa cho tôi. Thầy mở túi, giở từng lớp vải bọc, cuối cùng chiếc đồng hồ hiện ra, còn mới nguyên !

Tôi kinh ngạc hỏi: "Thưa thầy, tại sao thầy không đeo nó thế ạ?" Thầy chủ nhiệm từ tốn trả lời: "Thầy đợi em đến chuộc lại nó đấy!"

Tôi hỏi tiếp: "Thưa thầy, vì sao thầy biết em sẽ trở lại xin chuộc chiếc đồng hồ ạ?" Thầy bảo: "Bởi vì nó không đơn giản chỉ là chiếc đồng hồ, mà điều quan trọng hơn, nó là lương tâm của một con người."

đã bao giờ các bạn đòi hỏi bố mẹ như thế chưa ?

4
9 tháng 7 2015

Lê Quang Phúc: Dô duyên vừa phải thôi chứ, người ta đăng thì kệ người ta đi.

9 tháng 7 2015

người ta muốn gửi hay làm j thì kệ người ta chứ

4 tháng 9 2015

bọn mày ngu si mới ko hiểu biết gì

4 tháng 9 2015

mày khôn hơn ai mà nói tụi tao ngu si hả con kia vũ nguyên

1. Có một nữ sinh đại học nọ rất ngang ngược, hôm nay cô ta vừa vào lớp thì thấy có một nam sinh đang ngồi ở chỗ mà cô ta hay ngồi. Cô ta đi tới trước mặt nam sinh kia: “Cậu ra chỗ khác đi, đây là chỗ tôi.”Nam sinh: “Cậu bảo đây là chỗ cậu thì nó là của cậu á?”Nữ sinh: “Tôi ngồi chỗ này ba năm rồi, chính là của tôi.”Nam sinh trả lời: “Tôi yêu thầm cậu ba năm rồi, cậu...
Đọc tiếp

1. Có một nữ sinh đại học nọ rất ngang ngược, hôm nay cô ta vừa vào lớp thì thấy có một nam sinh đang ngồi ở chỗ mà cô ta hay ngồi. Cô ta đi tới trước mặt nam sinh kia: “Cậu ra chỗ khác đi, đây là chỗ tôi.”

Nam sinh: “Cậu bảo đây là chỗ cậu thì nó là của cậu á?”

Nữ sinh: “Tôi ngồi chỗ này ba năm rồi, chính là của tôi.”

Nam sinh trả lời: “Tôi yêu thầm cậu ba năm rồi, cậu phải là của tôi!!!”

2. Nam: “Này bạn, ngồi chung bàn với nhau cả học kỳ, mình biết bạn hay có tật… vô tình lấy nhầm đồ dùng của người khác lắm.”

Nữ: Sao cơ? Bạn nói gì mình không hiểu?

Nam: “Bạn đừng giận, mình chỉ muốn hỏi bạn hôm qua lúc tan học, bạn có vô tình lấy cả trái tim mình về nhà bạn không? Vì mình không thấy nó trong lồng ngực mình nữa.

3. “Anh có yêu em không?”

“Không yêu… ”

“Anh… Anh lừa em một câu thì chết à?”

“Lừa rồi, không chết mà…”

4. Nam: “Tớ có thích một người.'

Nữ: “Chắc chắn bạn ấy xinh lắm.”

Nam: “Cậu tự kỷ vừa thôi.”

5. Liệu cha của em có phải là một tay trộm hay không? Vì ông ấy đã lấy cắp những vì sao trên trời và đưa chúng vào mắt em.

6. Còn nhớ hồi cưa em ấy, tôi: “Chân em mỏi lắm đúng không?”

Em ấy: “Gì?”

Tôi: “Vì ngày nào em chạy đi chạy lại trong đầu anh mà ”

7. “Em đóng chim gõ kiến đi!”

“Đóng thế nào?”

“Thì coi mặt anh là cái cây đó”

8. “Đừng động đậy!”

“Sao thế?”

“Trong mắt cậu có người?”

“Ai cơ?”

“Một người thích cậu…

9. “Này, cho tớ hỏi, chữ thứ 2 trong Husband là I, chữ thứ 2 trong Wife là U đúng không?”

“Cậu là heo à, Husband là U, Wife là I mới đúng!”

10. “Yêu hay không yêu, trả lời anh bằng một chữ thôi!”

“Không yêu!”

“Môn Văn của em là thấy Toán dạy hay là thầy Thể dục dạy hả? Một chữ! Trả lời lại!”

11. Chàng trai: “Xin hỏi cô có bản đồ không?”

Cô gái: Tất nhiên là không rồi, tôi là nữ sinh…

Chàng trai: Có thật không vậy?, Vậy sao tôi cứ bị lạc hoài trong đôi mắt cô?

12. “Em có thích nước không?”

“Thích ạ!”

“Vậy thì hay quá. Em đã yêu 71% của anh rồi!”

13. "Em à, anh đã bị cảm nặng và nó đã chuyển sang giai đoạn cuối rồi. Bây giờ chỉ có duy nhất ánh mắt, là nụ cười, là sự quan tâm và một tình yêu cháy bỏng của em mới có thể cứu thoát anh khỏi lưỡi hái tử thần thôi."

Những câu tỏ tình lãng mạn và ngọt ngào

1. Yêu em chính là nhiệm vụ trái tim giao cho anh.

2. Nếu như có một người luôn chờ, yêu, hy vọng em sẽ cùng chung bước với người đó trên một con đường... và người đó đang nói với em điều này, em sẽ nghĩ gì?

3. Em không phải là người yêu đầu tiên của anh nhưng em sẽ là người cuối cùng anh yêu trong cuộc đời này.

4. Liệu cha của em có phải là một tay trộm không? Vì ông ấy đã đánh cắp những vì sao trên trời và đặt chúng vào đôi mắt của em.

5. Anh thà chỉ một lần ngửi được mùi tóc thơm của em, một lần được xiết chặt bàn tay của em, một lần nếm hương vị ngọt từ nụ hôn của em còn hơn là sống bất tử mà không được những điều ấy.

6. Ôi anh quên mất tên em rồi, hay anh gọi em là người yêu nhé. Nếu em quên tên anh rồi thì em cứ gọi anh là người yêu cũng được.

7. Em có mệt không khi cứ chạy trong tâm trí của anh cả ngày lẫn đêm thế?

8. Nếu em ghét anh, muốn đánh anh thì đừng đánh vào tim anh nhé, vì em đang ở trong đó mất rồi.

9. Anh chưa bao giờ tưởng tượng nổi một ngày sẽ không nhìn thấy em, thế nên xin em đừng khiến anh trải qua những ngày không tưởng thế nhé. Hãy hứa ở bên anh, nắm chặt tay anh đi suốt đoạn đường này.

10. Anh có thể thấy cả bầu trời sao trong đôi mắt em. Chính đôi mắt ấy đã lấy đi trái tim anh và đã sưởi ấm trái tim lạnh giá cô đơn của anh. Cám ơn em thật nhiều.

11. Khi ngã từ thiên đường xuống trần gian, em có đau không?

12. Nếu có bản án dành cho anh vì đã yêu em thì anh xin đứng trước tòa và nhận bản án chung thân được bên em suốt đời.

13. Chỉ khi yêu em anh mới biết đợi chờ cũng là một hạnh phúc.

Những lời tỏ tình bằng thơ

1.

Nếu mỗi nụ hôn là một giọt nước

Anh sẽ gửi em cả một cơn mưa

Nếu biển lớn chứa những chiếc ôm

Anh sẽ gom hết yêu thương từ những đại dương

Nếu yêu đương phải là một ai

Gửi đến em mình anh, và chỉ cần có thế

Và nếu Thượng đế bắt phải chọn giữa cuộc sống và tình yêu

Anh sẽ nói yêu em đến hơi thở cuối cùng…

2.

Khi em bên anh, trời dịu mát

Khi em ra đi, trời mù sương

Khi em xa anh, trời trở cơn giông bão

Anh yêu em trong mọi thời tiết.

3.

Bao ngày ước vọng trào dâng

Tình yêu ấp ủ một tầng trong tim

Bấy lâu mỏi gối anh tìm

Những ngày anh lỡ lặng im không lời

Từng đêm nhung nhớ đầy vơi

Mơ về em đó khoảng trời bình yên

Sầu vương lòng trót ưu phiền

Thầm thương trộm nhớ cô tiên là nàng

Muốn chung một mối tình lang

Xin em đồng ý thiếp chàng sánh đôi

Mình yêu nhau nhé em ơi

Nguyện thề suốt kiếp trọn đời yêu em

Theo Gia đình Việt Nam

1
8 tháng 3 2022

Chả hiểu gì luôn

30 tháng 4 2016

mk nghĩ là vì sao đưa anh tới bn ak! 

30 tháng 4 2016

Mk vẫn thích Vì sao đưa anh tới hơn!!!

Đọc kĩ đi nhé !Trong cung điện của Sunny Kingdom, tại một căn phòng lớn màu xanh biển nhạt, một cô gái có vẻ đẹp thuần khiết, trong sáng đang đứng tựa vào lan can, đôi mắt lục lam vô hồn hướng ra phía ngoài cung điện nơi các thần dân đang chờ đợi ngày vui của cả vương quốc. Trông cô như một vì sao sáng nổi bật giữa một bầu trời đêm rộng lớn…Lulu: Công chúa Rein, đã sắp đến...
Đọc tiếp

Đọc kĩ đi nhé !

Trong cung điện của Sunny Kingdom, tại một căn phòng lớn màu xanh biển nhạt, một cô gái có vẻ đẹp thuần khiết, trong sáng đang đứng tựa vào lan can, đôi mắt lục lam vô hồn hướng ra phía ngoài cung điện nơi các thần dân đang chờ đợi ngày vui của cả vương quốc. Trông cô như một vì sao sáng nổi bật giữa một bầu trời đêm rộng lớn…

Lulu: Công chúa Rein, đã sắp đến giờ làm lễ…mời người sửa soạn…

Rein *sực tỉnh rồi nở nụ cười hiền*: À sắp đến rồi sao ? Em sẽ chuẩn bị liền, chị giúp em nhé.

Lulu *lo lắng*: Vâng thưa công chúa. Nhưng sao tôi thấy người có vẻ không thích buổi lễ này lắm…

Rein *đỏ mặt vội lên tiếng phủ nhận*: Ơ…Không, làm gì có ạ, em rất vui là đằng khác đó chớ vì hôm nay em sẽ kết hôn với người mà em…yêu mà.

Lulu: Nhưng sao tôi thấy người không vui.

Rein: Hìhì chỉ là em hơi buồn vì sắp xa phụ hoàng và mẫu hậu thôi, cả Fine và bà Camelot nữa. À nhắc mới nhớ, bà Camelot đâu rồi ạ ?

Lulu: Bà Camelot đang chuẩn bị cho công chúa Fine ạ, nhưng do bận bịu quá nên nhờ tôi sang giúp công chúa trước.

Rein: Em hiểu rồi. Thôi, chị giúp em chuẩn bị đi ạ.

Lulu gật đầu rồi đi về phía cái tủ đồ to tướng, lấy trong đó ra một bộ lễ phục màu xanh được may vá cực kì tỉ mỉ, từng đường kim, mũi chỉ đều đích thân Pumo làm. Không chỉ Rein mà cả Fine cũng có một bộ, chỉ khác là váy của Fine có màu hồng. Lulu nhanh chóng giúp Rein mặc lễ phục rồi bới tóc cho Rein một cách khéo léo, cài trên đầu cô một cái vương miện kim cương. Giờ thì Rein còn đẹp hơn khi nãy, lộng lẫy hệt như một vị nữ hoàng thực thụ.



Rein: Em muốn được ở một mình.

Lulu: Nhưng công chúa Rein…

Rein: Không sao đâu ạ, tại em thấy hơi hồi hộp nên muốn yên tĩnh một chút thôi.

Lulu: Vậy tôi xin phép ra ngoài chuẩn bị, chốc tôi sẽ quay lại.

Rein: Dạ, chị đừng lo.

Lulu nghe theo lời Rein rời khỏi phòng nhưng trong lòng vẫn không khỏi lo lắng cho cô công chúa bé nhỏ của mình. Dù sao cũng đã theo hầu Rein từ rất lâu nên tính cô biết Rein đang cố gắng gượng cười để mọi người không lo lắng, cô cũng biết Rein đang buồn lòng về chuyện gì nhưng ý trời đã định, không ai có thể trốn khỏi được.

Cốc! Cốc! Cốc!
Lulu đi chưa được bao lâu thì có tiếng gõ cửa của ai đó vang lên.

Rein: Chị vào đi, cửa không khóa mà.

Cạch!

Rein: Chị quên gì sao ?

Rein tưởng là Lulu quên thứ gì đó nên quay lại hỏi thì bắt gặp ánh mắt thân thuộc của người mà cô không muốn gặp. Không phải là không muốn gặp mà là sợ, sợ phải đối diện với chuyện đó. Phải, là Shade. Cậu đang ở ngay tại đây và đang đứng trước mặt cô.



Shade *sững người trước vẻ đẹp của Rein*: Em…hôm nay đẹp lắm. Bộ lễ phục rất hợp với em.

Rein *lúng túng, cúi mặt xuống *: Cảm ơn anh…anh cũng rất đẹp…

Shade *bất ngờ ôm lấy Rein*: Ừm. Anh rất nhớ em…Rein…

Rein *đẩy ra*: Anh buông em ra, nếu người khác thấy sẽ không tốt đâu.

Shade: Em sẽ nhường anh cho Fine sao ? Em không hối hận khi lấy Bright chứ ?

Rein: Có hay không thì đã sao ? Chuyện của chúng ta đã chấm dứt rồi. Anh mau về phòng chuẩn bị hôn lễ đi.

Shade: Rein, anh yêu em và anh không muốn lấy ai khác ngoài em. Em không nhớ những kỉ niệm trước kia sao ?

Rein: Nhớ ư ? Fine là em gái em, chỉ cần Fine hạnh phúc thì em sẵn sàng đánh đổi hạnh phúc của mình.

Shade: Em làm vậy thì người đau cũng là em, cả Bright nữa, cậu ấy cũng rất yêu Fine mà.

Rein *nước mắt bắt đầu rơi*: Em và Bright chấp nhận đánh đổi hạnh phúc của mình để Fine hạnh phúc và hạnh phúc của em ấy là anh.

Shade: Anh không muốn lừa dối tình cảm của Fine. Cô ấy thật sự rất tốt nhưng…

Lulu *ở ngoài nói vọng vào*: Công chúa Rein, đã sắp đến giờ rồi, người mau ra đi ạ.

Rein *quay mặt đi*: Sắp đến giờ rồi, anh mau về đi.



Shade *nắm lấy tay Rein*: Anh không đi. Anh muốn bên cạnh em.

Rein: Có những chuyện ta không nên ích kỉ như vậy được. Nếu có duyên chắc chắn chúng ta sẽ bên nhau nhưng không phải ở kiếp này.

Shade: Rein…

Lulu *gõ cửa*: Công chúa Rein…

Rein: Hẹn gặp anh 5000 năm nữa, nơi ta tìm thấy nhau…Shade!



Rein ôm lấy Shade, những giọt nước mắt trong veo nhẹ nhàng rơi trên gương mặt của cô. Rein cố gắng nở nụ cười thật tươi, thật chua chát, đưa ngón tay út nhỏ nhắn ra. Shade cũng vậy, đây có lẽ sẽ là lần cuối cùng cậu được ở cạnh Rein, được ôm lấy Rein, tay cậu móc vào tay Rein minh chứng cho lời ước hẹn ngàn năm ra đời...

…Buổi lễ chính thức bắt đầu, Rein và Fine lần lượt bước ra với phụ hoàng của mình - vua Truth, theo sau là hai tiểu thiên thần xinh xắn cầm một giỏ hoa hồng một xanh một đỏ rải theo sau. Xúng xính trong bộ lễ phục hồng tuyệt đẹp, nụ cười rạng rỡ hiện trên gương mặt Fine, có lẽ hôm nay cô là người hạnh phúc nhất khi cuối cùng cô cũng đã được ở bên cạnh người cô yêu - Shade. Trên lễ đường, hai chàng hoàng tử điển trai đã đứng chờ sẵn ở đó. Khi đã đến nơi, vua Truth giao hai cô công chúa của mình cho hai chàng hoàng tử rồi trở về ghế ngồi với vợ mình - nữ hoàng Elsa.





Cha xứ đọc bản tuyên thệ cho hai cặp đôi hoàn hảo nhất của vương quốc diệu kì này, họ trao nhẫn cho nhau và chính thức là của nhau bởi sự ràng buộc vô hình…mãi mãi …



“Tạm biệt em…người con gái của nắng…Anh sẽ chúc em hạnh phúc…"

“Anh sẽ mãi yêu em…cho dù ở kiếp sau…hẹn gặp em vào ngày định mệnh đó…Thiên thần của anh…"

~END CHAP 1~

8
8 tháng 4 2016

cậu viết gì vậy nhưng trông rất hay

Chuyện gì vậy bạn