K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

Thấy trên đường lúc nào cũng có vài hai ba cặp cùng đi với nhao, nắm tay nhao, hôn hít nhao là bạn trẻ Jungkook không chịu được

"Tao hỏi chúng mày!! Tềnh yêu là gì có ăn được không mà đứa nào cũng có còn tao thì không???"

Một câu rap vần lưỡi điêu luyện của một thanh niên đại học chửa có gấu =)))

Và thế là cậu bắt đầu thiết lập kế hoạch tán tỉnh của mình, và chẳng may, cậu bị lọt vào mắt xanh của Kim Taehyung- người mà đứng dưới 2 người ( appa và umma) và đứng trên hàng vạn người ( những h/s trong trường ĐH, kể cả trai lẫn gái), lạnh lùng và học siêu giỏi, đẹp trai sáng lạng

Nhưng cậu đâu phải là con gái TT^TT
Jungkook tôi thề với trời sẽ không bao giờ Ế thêm một ngày nào nữa!!!

Đấy. Chỉ vì nhìn thấy người ta nắm tay hôn hít giữa công viên trong khi đó mình thì A-L-O-N-E nên bạn trẻ Jungkook đã thầm quyết tâm trong lòng.

Mà nó đâu có dễ như thế, hờ hờ, có trách thì cũng trách bạn trẻ Jungkook quá giống con gái, à không, xinh đẹp hơn cả con gái luôn đi. 19 tuổi tròn trịa, nhưng lại y hệt thiếu nữ 18, làn da thanh mảnh, ngón tay thon dài trắng trẻo, rồi cả dáng người 1m75 cũng vừa tầm con gái, khuôn mặt thì... ôi thôi rồi, phải nói là đáng yêu ứ chịu được.

Thế nhưng, các cô gái trong trường chỉ xem cậu như một đứa nhóc con dễ thương và ngoan ngoãn, ế, vậy mà họ còn tưởng cậu là uke đáng yêu trong mấy bộ đam mỹ đấy =))

Đi ra ngoài đường mà cứ bị chỉ trỏ khiến cậu ngại đỏ mặt, chỉ là cậu giống nữ thôi mà, chứ bên dưới cậu vẫn là nam đấy nhá!!! Soi mói cái gì???

Nói mới nhớ, Jungkook tham gia vào trường đại học Nằng Khiếu Seoul. Cậu rất rành rọt trong việc hát các ca khúc trầm nhẹ mang sắc thái buồn bã hoặc sáng tác những bài hát lấy đi nước mắt người nghe, chính vì vậy, dù mới nhập học được chưa bao lâu nhưng cậu đã nổi như cồn.

Ấy, sáng tác và hát thì đa sầu đa cảm mà bây giờ mọi người đã sáng mắt chưa???

Cái gì mà "Những bông hoa tuyết cứ rơi, cứ rơi ; Càng ngày lại càng phai nhạt dần; Anh nhớ em ; Anh nhớ em " Xạo hết tụi bây ơi, đã có mộng nào đâu. Từ đó Jungkook đem giấc mộng trong lòng, quyết tâm tìm được một người có thể làm vợ mình, chỉ cần là nữ giới, thì bà, cô, thím, ... đều được hết Tuổi tác bao nhiêu cũng được, cụ cố cũng được, chỉ cần yêu cậu là được =)))

Từ đấy, bé thỏ của chúng ta gặp ai cũng "Làm người yêu anh nhé baby???" "Yêu anh đi mà, nhà anh giàu nứt vách đổ nhà" "Yêu anh đi anh yêu em lâu lắm rồi!" Đủ thể loại chiêu trò tán gái, ế thế mà cấm cô nào đổ, có cô còn cười vào mặt

"Thôi đi bé ơi, thụ mà còn đòi làm trai thẳng! Kiếm mống công đi là vừa! "

Jungkook nghe xong câu đấy, nước mắt đắng chát, nắm chặt tay thành quyền.

"Các cô cứ chờ đấy! Tôi sẽ có bạn gái cho các người lác mắt chơi!!! " ( Tau chính thức cạn lời )

------------------

Dần dần ngày qua ngày trôi qua, Jungkook tất bật, chẳng khác nào chuột chũi, thằng bạn Jimin thì ngán ngẩm lắc đầu

"Mày kiếm đại thằng công nào đẹp đẹp đi, thời buổi này đồng tính yêu nhau cũng đâu có gì là kì lạ, như tao nè, Jung Lố chấp nhận yêu tao rồi đó thôi! Nhìn mày chạy qua chạy lại đi cưa đổ hơn chục vạn nữ sinh trong trường, chậc ..."

Jungkook nhanh chóng ném cho Jimin ánh mắt khinh bỉ

"Mày thì đâu có giống tao, tao không yêu đàn ông à nga, Hoseok của mày là nam thần trong cái trường này rồi còn gì nữa, hết má nó giai đẹp rồi, toàn mấy má râu ria, tóc vuốt thấy ghê''

"Kiếm trên mạng chẳng hạn, xuầy, mày đẹp vầy chúng nó không thích mời lạ!!" Jimin tặc lưỡi nhưng Jungkook đã vội phản kháng

"Biết qué nào được, chúng nó rủ ra khách sạn mày cũng đi à?"

Nó suy nghĩ chốc lát, rồi cũng gật gù, cậu nói đúng thật. Vậy thì đành trông chờ vào một ngày nào đó, có người đi hốt con thỏ bếu đáng yêu kia thôi!

Và ngày đó thì sắp tới rồi ! ❤❤❤

Cả trường đang lùm xùm vụ một học sinh du học ở NewYork về trường mình, nghe bảo học năm 3, học hết khóa bên đấy rồi nhưng muốn về trường này để gần gũi với nghệ thuật Đại Hàn...

"Jungkookie!!!"

Baekhyun gọi ầm ĩ cả cái sân trường, cậu vừa nghe thấy tiếng nó thôi, mặt tái mét lại...

Rồi thì....

"Á Á Á Á Á !!!"

Baekhyun lao vào cậu, con heo nặng làm cậu chới với và cả hai ngã ra sân...

"Yah!! Khùng hả??? Pặc Chân Dôn đâu mà để con heo ngớ ngẩn ngốc nghếch này đi lạc vậy?"

Jungkook phủi phủi quần áo, nhìn thấy tên đối diện mặt mày ủ rũ.

"Hắn ta chơi với gái rồi... đâu còn để ý tới cục mầm đáng yêu như ta..."

Nói xong, còn làm mấy cái kiểu biểu cảm rất ưa.... kì cục.

"Chơi với ai? Tớ giải quyết cho!!!"

Jungkook tự hào vỗ ngực. Thôi chết mịa, lỡ mồm.

"Kia kìa!"

Nhìn theo hướng Baekhyun chỉ chỉ, Jungkook cũng gật gù, à à, ả đó thì ghê rồi, tính thâu hết cả lũ trai trong trường hay sao??? Mà tại sao lại không cua ta?? TT^TT

Ả đó là MiYeon, trời ơi, đẹp thì đẹp thật đấy cơ mà điệu, chảnh, học thì cũng tạm, ả học cùng khoa Âm nhạc với Jungkook, năm 3 nốt. Nhà giàu nứt vách, đi siêu xe, còn đáp cả trực thăng đi học, hoặc mặc áo lông thú trùng hết người như đi dự tiệc, mặc dù trời nóng đến vã mồ hôi.

Đang bận suy nghĩ, bỗng chốc nghe thấy tiếng của Baekhyun, quay ra phát...

WHAT THE HỢI, MIYEON ĐANG HÔN MÁ CHANYEOL....

Cậu bây giờ thực sự tái mét mặt... Chanyeol à... khổ anh rồi...

"YAHHHHHH!!!! PÁC THỐI THA!!!! " Giong hổ gầm x 10

"Ơ...Baek..."

Mặt Chanyeol đang đờ ra, nhìn thấy cục mầm đáng yêu của mình đang "phi" về phía mình, bắt đầu nhận thức ra việc gì nguy hiểm...

BỐP

BỊCH

Á

HỰ

"Sao anh dám bỏ tôi mà đi hôn hít với con khác hả??? Hả? hả? HẢ???? Anh coi tôi là qua đường thôi chứ gì?? Sau này sẽ không đối xử tốt với tôi hả??? Oaoaoaoa!!! Tôi ghét anh lắm!!!"

Baekhyun liên hồi đánh, đấm, tát, đạp vào mặt Chan, khóc rưng rưng...Xong rồi, nó uất ức chạy đi, không quên nói một câu:

"Tôi sẽ tự quẫn, tôi sẽ mua bún tự tử cho anh xem!!!!"

Mua bún tự tử? Phụt !

Mọi người xung quanh bụm miệng cười, mà Chanyeol chỉ biết chạy theo bảo bối hối lỗi...

Jungkook thở dài, chậc, yêu nhau sao mà khổ thế. Cậu thầm cảm động vì màn "sướt mướt" so deep của Bún, nếu không thì Bún thực mất Chanh rồi! (Bún: Baekhyun, Chanh: Chanyeol)

------------------

"Ê! Nghe bảo sinh viên mới là Kim Taehyung, cũng khóa âm nhạc, mà vũ đạo đỉnh lắm!"

Jimin bay vào tám chuyện, Jungkook ngán ngẩm lắc đầu.

"Có đẹp trai hay không???? "

" Tao nghe nói cũng được, hơn Hoseok nhà tao một tẹo."

Jungkook phủi phủi ghế, ngồi xuống rồi gác mặt lên, ngủ.

"Không hứng thú với con trai đâu. Tao là thẳng."

Mặc dù chiếc Ferrari 812 chưa tiến vào cổng trường Đại Học. Cửa kính ở ghế sau mở ra, rồi thì cả lũ đã được dịp tận mắt nhìn thấy "soái ca" chuẩn cool ngầu, nam tính, lại càng hò hét ầm ĩ. Thành phần mê trai xuất hiện, cầm những bảng hiệu nào thì đề "Taehyungie, anh là để chúng em yêu!!!" rồi thì " Kim
Taehyung là soái nhất" lại nữa "Học đệ à, làm ny của tỷ tỷ nhé!" và cả những tiếng mà người ta vẫn hay dùng để đi xem concert của các Idols, là gì ý nhể? Tiếng lợn bị chọc tiết?

"Oppa!!! Saranghaeyo !!! Á Á Á, ảnh đang nhìn về phía tao kìa!!!"

"Á!! Đẹp trai quá mày ơi!!!"

"Oppa!!! Nhìn qua em này! Oppa à!!"

Jungkook đứng ở hành lang lớp mình, từ tầng 3 nhìn xuống, cậu chỉ thấy lộn xộn chứ chẳng hề hứng thú, ôi ôi nhìn kìa, mấy bà thím kia có phải biểu cảm và hăng sức như vậy không? Ta chưa đủ đẹp trai hay sao mà phải chạy ra ngắm cái tên khỉ đột đó?? Kìa kìa, cả Jimin, Baekhyun, Hoseok với Chanyeol cũng tụm ra một góc riêng rồi hí hoáy chụp hình. Chậc.

Đứng trên này, cậu chẳng nhìn rõ hắn ta trông bảnh mức nào. Vừa bước ra khỏi xe, Kim Taehyung nhìn đống fans của mình ( hẳn là fans của MÌNH cơ đấy ) rồi bước vào trường, thuận mắt liếc qua dãy nhà bên tà sảnh chính, ngước từ dưới lên, bắt gặp cái dáng người nhỏ nhỏ choi choi đang nhìn mình từ xa, Taehyung tự thấy con người kia rất đặc biệt.

Jimin và Baekhyun nhanh chóng nhìn theo ánh mắt của Kim Taehyung, oắt, hắn ta..... không lẽ bị Jungkook hớp hồn??? Jimin đưa hai tay lên mặt giả bộ không thấy gì đâu, chứ thực ra thấy hết.

"Nhìn hắn ta như muốn ăn tươi nuốt sống Jungkook ý!"

Park Chanyeol gật gù suy ngẫm, thực ra chỉ muốn Baekhyun bảo bối không bị "hớp" thôi, sủng nịnh lắm a~ Baekhyun đằng này ngây thơ, tin luôn, chạy về phía Chan mà ghì lấy eo, trong khi đó bác Chan mặt hí hửng, và đầu óc liên tưởng đến một câu chuyện bậy bạ, phải, vô cùng bậy bạ. Hoseok cũng biết "vợ" chỉ yêu mỗi mình mình thôi, nên cũng chẳng có vẻ là dè chừng.

Đằng này, Jungkook vẫn nghênh mặt cao chiến với hắn. Hửm , nhìn ta đẹp quá đúng không? Đến ngươi cũng phải ngước nhìn và mê đắm vẻ đẹp của ta đúng không? Ta biết mà HÁ HÁ HÁ!!

Cậu sung sướng lắm, kiêu hãnh đi vào lớp, mặc kệ thứ mà cậu nghĩ đang được hứng bơ ở bên ngoài. Taehyung không hề biểu lộ một chút cảm xúc nào, cân nhắc mình vừa nãy lộ liễu quá, phải thật hoàn hảo! Rồi thì chưa nhìn rõ mặt, nhưng sau này sẽ rõ, xem nào... tóc nâu vàng, mặt bụ bẫm... Được rồi, xem nhà ngươi còn dám chơi với ta! Hừ.

Anh được hiệu trưởng đích thân dẫn tới phòng học của mình, năm 3 lớp nhất ở ngay bên cạnh phòng học của Jungkook.

cậu ngứa mắt liếc một cách khinh bỉ, nhưng chợt bị ấn tượng ngay từ lần đầu tiên...

"Hắn ta cũng đẹp trai chứ nhỉ... Không không Jungkook à! Mày không được hạ thấp mình! Chưa kiếm được ai yêu mình thì không được hạ thấp mình! Đúng rồi! Hắn ta là cái thá gì cơ chứ!"

"Dễ thương quá...Má phúng phính, mặt tròn tròn, mắt to, da trắng, môi đỏ mọng..."

Taehyung cười cười, đáp lại ánh mắt như lửa bắn của Jungkook, đúng là lâu không gặp lại em rồi, Jeon Jungkook.

Jungkook xưa nay là một người cao ngạo, nhưng Taehyung thì rất lạnh lùng, anh học siêu, chơi thể thao tốt, lại nhày giỏi, hát hay, đa tài, thật đúng là soái ca đích thực trong các bộ ngôn tình của các chị em. Nhưng có một điều mà chưa ai biết được, hắn là không thích phụ nữ.

----------------------

-----Canteen trường-------

Cậu và mấy đứa bạn cùng ngồi ở một bàn ăn, và luôn là cậu đi gọi đồ.

"Nay đến lượt cậu trả tiền đó Baekhyun!"

Baekhyun nhìn sang Chanyeol, đôi mắt cún con "hút" cái người xấu số kia...

"Hôm nay để tớ trả!"

Chanyeol hùng hồn lên tiếng, mà cả lũ còn lại thì tặc lưỡi, đúng là thê nô, mà đã thê nô thì tiền đồ sẽ chẳng có cho mà xem. Jungkook nhớ tất cả các món yêu thích của mọi người, rồi chạy ra xếp hàng chờ mua.

Cậu đang nhún nhún nhảy nhảy xem còn bao lâu thì tới lượt mình, thì cảm nhận được bóng người cao lớn đằng sau...

"Tae....Taehyung?"

Eo ôi, sao nhìn hắn lạnh lùng đến đáng sợ như thế???? Jungkook khẽ nuốt nước bọt cái ực, nhìn tưởng thấp tè tè mà cao hơn cậu những một cái đầu... Jungkook có kiễng lên thì cũng chỉ cao bằng nửa đầu người ta thôi.

"Cậu dễ thương thật!"

"Hả?...ưm..."

Vừa nghe xong câu nói của anh, cậu chợt cảm nhận được có thứ gì mềm mềm, ướt ướt áp lên môi mình, không những thế, còn cắn mút như thể thứ dâu tây ngọt lịm đến tê tái. Cậu trợn tròn mắt, nhìn bản mặt phóng đại đang rất thỏa mãn và tận hưởng... Mọi nữ sinh lẫn nam sinh trong trường đều mở banh mắt, không tin được những gì đang xảy ra, trong đó có cả HopeMin và ChanBaek. Các mẹ hủ nữ có sẵn kinh nghiệm hành nghề, vụt phát giơ máy ảnh, điện thoại chụp loạn xạ. Trời ơi, cúi xuống kìa, đỡ eo kìa, cắn mút luôn kìa! Thích quá! ( Cạn =))) )

Bịch, cậu đẩy anh ra, mặt thay đổi phút chốc biến thành ửng hồng, không ngừng luống cuống lấy tay áo chùi chùi vết hôn trên miệng. Vẻ mặt anh thì đầy vẻ thỏa mãn.

"Môi em ngọt thật đó!"

"Anh....anh... Tên chết bằm nhà anh dám hôn tôi?"

Taehyung bất ngờ áp sát cậu cắn nhẹ lên tai cậu, hà hơi làm nó đỏ ửng.

"Em đáng yêu vậy, anh sao chịu được!"

Jungkook đầu như xì khói, mặt lúc này như quả cà chua, vội ôm mặt chạy đi, không ngừng tát đôm đốp vào mặt cho thật tỉnh táo... Taehyung thì bụm miệng cười, đôi má cũng đã đỏ từ lúc nào.

"Không được! Aaaa!!! Nụ hôn đầu của mình....Huhuhu... Sao lại là hắn???"

Cậu chạy về phía bàn của mấy đứa, định sa vào lòng Baekhyun để được an ủi thì... Baekhyun ngây thơ buột miệng:

"Eo ôi, sướng đến chết ý!!! Môi anh ấy thế nào? Khô ráp, kích thích đúng không??"

Ngây thơ, hình như không phải dành riêng cho Baekhyun được rồi. Chanyeol phía sau mặt đen như đít nồi. Jungkook lườm cháy mắt, quay sang Jimin...

"Jimin à ~~~ Huhuhuhu, sao lại là hắn?? Tao sẽ bẽ mặt chết mất!!! Tao còn chưa có bạn gái!!!"

Jimin ngoài mặt dỗ dành, bên trong thì cười như mở tiệc. Qủa này, bé Thỏkhông thoát được rồi!

Hoseok nhìn Taehyung với vẻ mặt đắc chí, à ừ thì, Hoseok là anh họ Taehyung đấy! Hắc hắc hắc.

Từ lúc bị Taehyung "đóng dấu" lên môi, Jungkook không thể nào ngủ ngon giấc, vì một nửa là lo cho danh tiếng của mình, nửa kia là lo cho thân thể của mình... Mà thực sự hắn trông rất giống một người... một bạn học cấp 3 của cậu.

"Liệu hắn có phải là tên biến thái????" Jungkook vẫn nghĩ ngợi, bất giác sờ sờ lên đôi môi mềm mỏng của mình. Chậc, cậu phải cảnh giác hắn, không khéo mất má nó đời zai.

Ế mà cậu vừa đến trường, là có bao nhiêu con người thì bấy nhiêu cặp mắt đều hướng đến cậu, người thì đau lòng muốn xỉu vì Jungkook bị người ta cưỡng đoạt rồi a ~ Người thì cười khúc khích như điên như dại vì đã lập công lớn cho đấng hủ muôn năm của mình.

Cậu chỉ muốn chui xuống cái lỗ nào đó dưới đất cho rồi, ngượng muốn chết! Chỉ là hôn môi thôi mà! Bản thiếu gia không thèm sợ!!!

Jungkook nghĩ gì làm nấy, lấy lại khí thế, hừng hực bước vào nhà vệ sinh rửa mặt cho thật tỉnh táo, đằng sau là cái con người vô duyên ấy, cũng hí hửng bước theo.

"Thỏ bếu à ~"

Cậu sởn tóc gáy, nổi hết da gà, cứng ngắc quay đầu lại cười cười xã giao.

"Tae.. khỉ..."

Jungkook vừa thốt lên, giật mình chộp ngay miệng lại, cái miệng hại cái thân rồi a~ Phải là Taehyung đại thiếu gia, Taehyung muôn vàn dấu yêu mới đúng. =)))

"Xem ra em vẫn không có quên tôi." Anh bất chợt ghé sát mặt cậu, nụ cười nửa miệng, khiến cậu mê đắm, rồi tỉnh cái rụi, vỗ mặt mình đôm đốp.

Đậu! Ông mày không có bị viêm não!

"À... Kim Taehyung Đại nhân ở trong trường có ai mà không biết chứ!"

"Vậy, em nhớ anh chỉ có từng đấy??? Hay anh phải làm như hôm nọ mới khiến em nhớ đến anh nhiều hơn nhỉ???"

Bố mày hiền chứ không có ngu!

"Làm... làm cái gì cơ??"

Cậu cố gắng giả như quên hết tất thảy, để hắn thấy chán ghét mà tha cho cậu, cơ mà nó ếu như thỏ nghĩ...

"Chụt!"

Cái âm thanh khiến cho cả lũ F.A nghe phát hờn, và càng phát hờn hơn khi thằng công nó đang hôn môi thằng thụ. Và thôi khỏi nói đi, hủ ở bất cứ nơi đâu và sẵn sàng tác chiến.

Jungkook nhăn mặt, thay đổi thái độ, lườm như gà bị vặt lông. Taehyung hôn xong, liếm mép thách chiến, Jungkook lại càng tức hơn.

"Cấm anh động vào tôi lần nữa! Tôi liền cho anh cút về hành tinh của mình!"

Jungkook chính thức bùng cháy, cậu thực rất giận... Nụ hôn thứ hai của cậu lại bị cướp đi trắng trợn như thế. Tên khỉ đột chết bằm!! Đừng tưởng tôi nhỏ con nên khống dám làm gì anh!

"Em đáng yêu thế, hay là cùng anh về đó đi!"

Jungkook chính thức bốc hơi. Tay nắm quyền, vừa định vung một cái đấm giữa mặt hắn, thì hắn ta chộp lấy tay, dồn cậu vào bức tường gần đấy, giữ chặt đôi tay lên trước đầu, lại hôn môi, nhưng lần này, hắn lại hôn sâu hơn, từng bước từng bước mơn trớn bờ môi căng mọng ấy, đến khi nó đỏ ửng lên, cắn nhẹ khiến cậu đau mà mở miệng, rồi thừa cơ len lỏi vào khoang miệng đối phương, dùng chiếc lưỡi điêu luyện mà khuấy đảo, thám thính mọi ngóc ngách...

"Uưm...ưm...a..."

Jungkook lúc này không thể chịu được, rên rỉ liên tục. Taehyung nghe thấy tiếng rên, lại càng say mê đôi môi, ma sát với cái lưỡi của cậu, Jungkook bủn rủn chân tay, người như nhão ra, trượt xuống rôi ngồi bệt ở cánh cửa. Lưỡi Taehyung xoắn lấy lưỡi cậu, hai cái lưỡi như cuốn lấy nhau, dịch vị tràn ra khỏi miệng. Jungkook yếu sức dần. Taehyung thừa cơ vừa lôi kéo lưỡi cậu sang miệng anh, tay vừa len lỏi vào áo sơ mi trắng của cậu, sờ nhẹ lên khuôn ngực. Làn da mịn màng, trắng sữa khiến anh lại càng mê mẩn hơn, liên tục chà xát bên ngực trái bằng bàn tay của mình...

"A... ưm..."

Jungkook khó thở, đấm ngực Taehyung thùm thụp, lúc ấy Taehyung mới buông tha cho đôi môi vốn đã sưng đỏ của cậu. Căn phòng vang lên những tiếng thở dốc mệt nhọc sau cuộc hôn mỗi dữ dội.

Như chưa thỏa mãn được thú tính của mình, anh liền vừa hôn cổ cậu, hít lấy hít để cái mùi sữa dâu tự nhiên của cậu, bàn tay không yên vị, liền tóm lấy hạt đậu hồng hồng ở trước ngực cậu mà xoa nắn. Jungkook lần đầu bị người khác sờ soạng, mà đã ứa nước mắt, nhưng cũng không kìm được mà vang lên những tiếng rên khó chịu.

"Ưm... bên kia cũng muốn..."

Taehyung cười đểu, rồi thì xoa nắn cả hai bên, lại bẩn tính mà đưa lưỡi lên làm ướt hai cái nụ hồng ấy, cắn nhẹ, rồi lại kéo mạnh.

"A! Đừ...đừng cắn...A..aa..."

Jungkook hoàn toàn mất đi ý thức, vặn vẹo cơ thể, cậu nhỏ đã vùng lên từ lúc nào.

"Nói! Em nhớ anh nhiều không???"

Jungkook tựa hồ còn chút tỉnh táo, nghe mãi mới hiểu câu của anh, nhưng lại không trả lời.

"Sao không trả lời?" Taehyung cạ nhẹ rằng mình vào đầu nhũ hoa, khiến cậu giật nảy mình mà rên rỉ thống khổ.

"Anh... anh.. là..ai..s..sao..nhớ..."

Jungkook khó nhọc nói lên từng chữ.

"Anh đã tìm em suốt 3 năm qua, lúc em lên năm hai cao trung..."

Jungkook chợt tỉnh táo lại, bỡ ngỡ nhìn con người trước mặt...

"V..?"

Taehyung như nghe được câu trả lời vừa lòng mình, rồi gật đầu mỉm cười, nhìn Jungkook đáng eo đang ngẩn tò te.

"Thực sự anh là V?"

Taehyung tiến lên, hôn cái chóc vào trán cậu.

"V đao của em mà em không nhớ, anh thật khổ tâm nha!!"

Jungkook lúc này mới nhìn rõ, anh thực giống ở quá khứ, cũng chẳng thể kìm nén được mà ôm anh vào lòng.

"V hyung! Anh làm em xúc động muốn chết!! Hèn chi thấy giông giống.."

Jungkook cười tươi, ôm chặt người con trai kia hơn. Lâu không gặp anh, thực rất nhớ.

"Thế chẳng phải nếu không là anh, thì em đã "tèo" đời trai rồi! Em dễ dụ quá!"

Taehyung cười trừ nhìn bảo bối trong tay, rồi cũng thì thầm. "Anh yêu em, Thỏ ngốc ạ!"

Jungkook ngạc nhiên, rồi cũng vội vàng quay mặt sang chỗ khác, má với tai đỏ như gấc, không khỏi kiềm chế mà chu chu cái môi làm hắn chỉ muốn đè ra mà chén sạch.

"Em... cũng yêu anh..."

4
5 tháng 5 2019

Truyện hơi dài nhưng hay lắm đó. Đón chap sau nhá

6 tháng 5 2019

H ko nang lam

THANH XUÂN CỦA TÔI CÓ CẬU By:Monlun Tôi và cậu tình cờ được xếp học cùng lớp với nhau. Năm lớp sáu, cậu với tôi chẳng quen biết gì nhau, chẳng nói chuyện với nhau được lâu và tôi cũng chẳng để ý đến cậu. Do có lẽ chỗ ngồi của chúng ta quá xa nhau, đến mức tôi chẳng có lí do gì để thân với cậu. Cậu vẫn như thế, vẫn là một cậu lớp trưởng vui tính, hài hước và còn đẹp trai...
Đọc tiếp

THANH XUÂN CỦA TÔI CÓ CẬU

By:Monlun

Tôi và cậu tình cờ được xếp học cùng lớp với nhau. Năm lớp sáu, cậu với tôi chẳng quen biết gì nhau, chẳng nói chuyện với nhau được lâu và tôi cũng chẳng để ý đến cậu. Do có lẽ chỗ ngồi của chúng ta quá xa nhau, đến mức tôi chẳng có lí do gì để thân với cậu. Cậu vẫn như thế, vẫn là một cậu lớp trưởng vui tính, hài hước và còn đẹp trai nữa. Tôi biết cậu là một chàng trai mơ ước trong mắt của các cô bạn cùng lớp, thậm chí là cả khối. 

Tôi chưa từng thấy cậu buồn, chưa từng thấy cậu nhăn nhó khi đôi lúc điểm cậu hơi thấp. Nói là thấp nhưng thật ra cậu vẫn hơn rất nhiều người kể cả tôi. Tôi nhớ có một lần tôi đã nói gì đó làm cậu cáu, tôi cũng chẳng biết tại sao lúc đó tôi lại như vậy nữa nhưng chưa được năm phút cậu đã tươi cười như thường ngày, một phen làm tôi thót tim. Mãi đến khi gần cuối năm, cô chủ nhiệm lại giao cho cậu trọng trách giữ vở bài tập của các bạn. Việc đó vốn là không liên quan gì đến tôi đúng không, nhưng cậu lại giao cho tôi một nửa để giữ giúp cho cậu. Tôi cũng chẳng biết tại sao lại như thế, vốn là có rất nhiều bạn nữ có thể giúp cậu ấy giữ mà. Tôi cũng chấp nhận nhưng với vẻ mặt cau có. Tôi chỉ giúp cậu đến lần thứ ba thôi, sau đó cũng chẳng dại mà rước của nợ vào bản thân. Cậu lúc đó một mình mang hết cả 30 cuốn vở về, mặt cậu ấy có vẻ giận tôi lắm. Năm lớp sáu cứ thế trôi qua. Cậu với tôi lại chẳng gặp nhau trong suốt mùa hè. 

Thế rồi đến năm lớp bảy, tôi khi đó đã biết chăm sóc cho bản thân mình hơn, biết trau chuốt cho bản thân mỗi lúc đi học. Năm đó, tôi còn được làm tổ trưởng cơ đấy, thế nên thời gian tiếp xúc với cậu được nhiều hơn một chút. Tôi vốn thấp nên ngồi bàn đầu là điều dĩ nhiên. Không biết tại sao lúc đó tôi lại cực kì ấn tượng với một bạn nam ngồi trên bàn bạn ấy. Mỗi giờ ra chơi hay trống tiết là tôi lại ‘bơi’ xuống chỗ gần bạn nam ấy trò chuyện, cứ như thế dần tập cho tôi dần thói quen. Tôi dần thân hết tất cả các bạn nam ở khu đó, trừ cậu ra. Có lẽ là do định mệnh. Cuối năm, tôi thật sự rất ngưỡng mộ cậu, lúc nào cậu cũng có được điểm số thật cao và là học trò cưng của các giáo viên. Tôi nhớ nhất một lần, khi ấy là lúc chuẩn bị cho việc kiểm tra chi đội mạnh. Phân đội của mình thực hiện tốt lắm nhưng cậu ấy lại bắt bẻ bắt làm lại. Nhưng thực sự lúc đó rất buồn cười, tôi cứ như thế cười suốt buổi.

Năm lên lớp 8 có lẽ là năm tôi có nhiều kỉ niệm với cậu nhất. Ngay cả hè đó, không biết tại sao tôi với cậu lại học hè chung với nhau. Khi đó tôi ngồi dưới, cậu ngồi trên. Đôi lúc tôi bất giác mà ngồi ngắm bóng lưng cậu. Đôi lúc cậu nói những câu gì đó, tôi lại nói móc lại, thế là cậu ấy lại quay xuống liếc tôi. Mùa hè của tôi trải qua như vậy đó. 

‘Nếu hỏi tại sao chúng ta lại gặp nhau, có lẽ là do định mệnh đó.’

Một năm học mới lại tới, bỗng dưng một con ba mét bẻ đôi như tôi lại được ngồi bàn gần cuối. Và điều đặc biệt, là đằng sau tôi lệch bên trái là cậu. Tuy năm đó tôi không được làm tổ trưởng nhưng cũng chẳng sao, tôi cũng chẳng buồn gì. Thì lúc đầu cũng chẳng có gì vui cả, lâu lâu buồn buồn quay xuống chọc cậu thôi. Khu chỗ tôi vui lắm nha, bên cạnh là cậu bạn chuyên gia làm lớp cười, phía trên là cậu bạn ‘khó lường’ nhưng học cực kì giỏi. Phía sau là cậu- lớp trưởng thông minh. Và bên cạnh cậu là cô gái nghe Tiếng Anh cực kì siêu(nhờ cô bạn này mà tôi lại được hưởng sái vài cây kẹo). Khi tôi ngồi dưới này thì điểm số cũng cao lên đôi chút, cảm giác ngồi bàn gần cuối thật sướng. Khi kiểm tra có thể trao đổi với nhau mà chẳng bị giáo phiên gắt như ngồi bàn đầu. Bạn ‘heo’ ngồi bên cạnh thì chép bài liên phanh( vì hắn mà khi kiểm tra luôn bị nhắc nhở che bài lại). Thời gian cứ thế êm đềm trôi qua cho đến khi. Khi đó là một ngày trời mưa, khi mình đang nói chuyện với các bạn cùng lớp thì một bàn tay ai đó lạnh ngắt chạm vào hai má mình. Mình quay lại thì cậu ấy vừa đi qua, thế là cả lớp ồ lên. Nhưng mà chỉ vài phút là chìm thôi, vì mình không được nổi tiếng trong lớp cho lắm. Thế là về nhà mình ôm mặt nghỉ về cậu ấy. Nhưng chỉ mấy ngày sau đó, mình thấy cậu ấy thân thiết với cô bạn thân của mình, mình chợt nhận ra là cậu ấy đối xử với mọi người rất tốt, không chỉ riêng mình. Thế là tôi đã đánh bay cậu ấy ra khỏi đầu nhanh chóng, sau đó thì tôi và cậu ấy vẫn như bình thường, lâu lâu thì tôi cũng quay xuống hỏi bài, trao đổi nhau trong giờ kiểm tra Tiếng Anh(nhưng toàn mình hỏi thôi, cậu ấy chỉ hỏi để dò lại cho mình -_-). Thế là bơi qua hết học kì 1. À chưa hết, mình còn hay giở trò lắm. Không biết tại sao lên cấp 2 rồi mà cậu ấy còn dùng bút máy, mà thậm chí còn viết nhanh hơn cả một đứa viết bút bi như mình. Vào một ngày đẹp trời nào đó, khi cậu đang ở ngoài lớp, tôi đã lén rút hết mực trong bút máy cậu ra. Thế là khi vào lớp, cậu lấy bút ra viết. Cậu mở phần ống mực ra xem thì quay lên hỏi tôi có bút không cho mượn, bút cậu hết mực rồi. Thế là tôi ngồi cười khanh khách,thế nào mà cô bạn cùng phi vụ với tôi lại phản bội tôi chứ, nó khai hết. Thế là mặt cậu trở nên tức giận, bảo mất lòng tin ở tôi. Ơ, chứ cậu có đặt lòng tin vào tôi à. Tôi quay xuống, ngậm ngùi xin lỗi, thế là cậu ấy lấy luôn cây bút bi của tôi luôn( nói vậy thôi chứ cuối buổi vẫn trả. Hi Hi).

Dĩ nhiên là có một lần sẽ có lần 2, lần sau tôi cẩn thận hơn, chỉ làm một mình thôi, nhưng mà không biết tại sao đang gần xong thì cậu lại lù lù xuất hiện trước mặt tôi. Lần đó thì cậu không mượn bút tôi nữa, thật sự lúc đó tôi rất thê thảm à nha, suốt buổi đó cậu không nói gì với tôi cả. Thế là con người tôi mặt dày như tôi lại phải quay xuống xin lỗi lần nữa. Cậu thế mà lại mắng tôi là đồ phá hoại, cậu còn dọa nếu không quay lên sẽ mách cô. Tôi ngậm ngùi quay lên.

Canh giờ đổi tiết, tôi quay xuống tỏ ra thành thật xin lỗi, má phồng môi trề các kiểu. Thế là cậu đòi tôi sáu giọt mực hoặc là 3 giọt máu. Dĩ nhiên là tôi đâu có ngu tới mức mà chọn trả bằng máu, còn 6 giọt mực à. Tôi cũng thông minh lắm đấy không bị cậu dụ dỗ đâu. Nếu muốn có 6 giọt mực thì phải mua luôn cả hũ thì mới có được. Haiza, thật là nhức đầu à nha. Thế là tôi lên kế hoạch quỵt nợ. Tôi còn nhớ một lần tôi chơi trò ma sói. Chọn sói thì có 2 người huề nhau, chỉ còn mình tôi là chưa chọn. Tôi nghe theo đứa bên cạnh chọn theo nó. Đúng lúc đó cậu quay sang nói giảm ba giọt mực. Thế là tay tôi lập tức chuyển hướng. ‘Đúng đúng, hắn chính là sói, đúng đúng’. Thế là xong 3 giọt mực. Trước kì nghỉ tết, cậu ấy thế nào mà lại tha cho tôi coi như tết luôn. Thế là tôi được một cái tết trọn vẹn.

Sau kì nghỉ tết thì kế bên cậu có một cậu chuyển đến, ngồi ngay sau tôi luôn. Bạn này cũng cao lắm nha, tôi đứng cậu tới nách thì với bạn VP này thì tới vai. Tôi đã từng là kẻ thù của bạn VP này rồi. Vì tôi thấp nên vài lần ném vài thứ như chai nước, vở, vài thứ linh tinh vào của quý của cậu 

VP này thôi. Cậu bạn ‘heo’ bên cạnh tôi cũng đi đến nơi xa xăm bên dãy kia rồi, bù lại là một cậu VT kính dày 4 độ thôi.Nói chung là bạn VT này cũng tốt, lúc nào cũng giúp tôi trong học tập, bạn là ngọn nguồn của các trò chơi như uno, ma sói, mèo cảm tử,… vô vàn… Lúc đó mình thật sự có một cảm giác thích với bạn VP phía sau mình. Vì bạn ấy men nhất lớp mình à nha, bạn còn hay vuốt vuốt tóc mình nữa, vài lần còn soi lỗi sai của mình giúp mình sửa bài trước khi kiểm tra, trong khi mình cũng không nhờ và cũng chẳng biết là mình sai. Còn một lí do nữa là đã từng có môt lần bạn VP vô tình ôm mình từ phía sau. Dĩ nhiên là khi nói chuyện với bạn VP thì phải lôi luôn cậu rồi. Bỗng một ngày nào đó một bạn nam trong lớp nói có phải mình thích cậu hay không mà thấy cứ hay quay xuống bàn cậu. Lúc đó mình không biết tại sao bạn nam ấy lại biết nữa, nhưng điều dĩ nhiên là tôi phủ nhận rồi, con gái mà. Sau khi về nhà thì tôi cũng suy nghĩ về cậu, muốn biết cậu có cảm giác gì với mình hay không. Sau một vài ngày thì lớp tôi rực lên một trò mới đó là người thắng nói gì thì người thua phải nói đó. Không biết tại sao lúc đó bạn thân của tôi và cậu lại chơi trò đó. Cô bạn thân của tôi thắng bảo cậu nói “(tên tôi) SARANGHE. Cậu lúc đó trúng thứ gì thì phải, lại kéo tay tôi lại mà nói câu đó. Thế là lớp tôi lại ồ lên một trận. Sau đó thì cậu ấy hình như cũng ngại nói chuyện với tôi thì phải, nhưng chỉ 1 ngày thôi. Tôi còn nhớ như in cái ngày tôi giận cậu ấy, tôi lao vào đánh cậu ấy. Ai mà ngờ cậu ấy lại dùng tay đẩy đầu tôi ra cơ chứ. Ai bảo tôi thấp bé làm chi( Haiza, cái số của tôi). Tôi có một lời khuyên cho các bạn nữ là đừng bao giờ chơi vật tay hay oẳn tù tì với cậu ấy. Đầu tiên là về vật tay, dù là cậu ấy chỉ dùng 1 ngón tay đi nữa cũng thắng tôi luôn. Còn về oẳn tù tì, dù tôi có thắng hay thua vẫn luôn là người thua thiệt, vì cậu ấy búng rất đau(chẳng nể con gái gì cả). Ai biết con người trắng bơ trắng bóc như cậu ấy lại mạnh như vậy đâu cơ chứ.

Thoắt cái là đến cuối kì hai rồi. Khi đó là thời khắc đau lòng nhất lúc đi học sinh, đấy là trả bài kiểm tra học kì. Oái oài oai, đau khổ quá đi mà, mong ngóng tới bài kiểm tra của mình. Cậu dĩ nhiên là người đi phát bài kiểm tra, ai cậu cũng gọi bằng tên hết đến lượt tôi cậu lại bảo là mày. Lúc đó tớ cực kì hận cậu luôn, thật sự là bất công mà. Hứ, ứ thèm chơi với cậu nữa đâu.

Au Au, thế mà vài hôm sau tôi lại nghe được thông tin có một bạn gái tỏ tình với bạn ấy. Mà nghe đâu, cậu ấy chẳng trả lời gì, còn lơ bạn ấy luôn. Tôi thật ngưỡng mộ cô bạn ấy, bạn ấy hơn tôi ở nhiều chỗ, căn bản là bạn ấy dám nói ra cảm xúc của bản thân mình. Và, chuyện gì tới cũng sẽ tới, cô gái ấy lại bị bọn nữ giới trong lớp cạch mặt. Khi nghe các bạn khác kể, tôi cũng chỉ ậm ừ cho qua. Có lẽ bạn ấy đã thật sự thích cậu rồi, bạn ấy không xinh nhưng rất dễ thương và hiếu động. Tôi đã thấy cậu đã nhanh chân tới bế cô gái đó khi bạn bị ngất đi. Sau này tôi có hỏi cậu thì cậu ấy bảo chỉ tập trung cho việc học thôi, vì tương lai mai sau, với lại cậu ấy cũng sắp đi Hà Nội rồi. Tôi cười cười.
==============================

Kể từ hôm đó tôi cũng bớt mộng tưởng về cậu. Tôi cố gắng để quên đi cậu. Coi cậu là sự cảm nắng nhất thời, đem cậu mãi chỉ cất giấu trong lòng. Nhưng cớ sao cậu lại cứ hoài thả thính tôi như vậy. Tôi mệt lắm, tôi thực sự muốn cậu đi ra khỏi cuộc sống của tôi, tôi muốn là tôi của trước kia, chẳng phải bận tâm bất cứ điều gì cả. Tôi ngay cả căn bản nói lên cảm xúc của bản thân cũng không làm được, tôi sợ, sợ quan hệ của cả hai sẽ trở nên ngượng ngùng, sợ mọi người bàn tán, sợ tôi sẽ đánh mất cậu. Tôi đã quyết định sẽ không nói ra, chúng ta hãy cứ là bạn như vậy nhé, đơn giản như vậy thôi. Cảm ơn cậu vì đã xuất hiện trong cuộc đời của tớ, quấy nhiễu đầu óc của tớ, làm tuổi học trò của tớ bớt nhạt. 

Thính cuối năm.

Tổng kết cuối năm. Thật sự cậu ấy đã làm hành động vô cùng đáng yêu à nha. Cậu ấy đã làm kiểu chụp hình để tay chữ V lên mắt giống như tấm ảnh tôi chụp up trên facebook vài ngày trước vậy. Khuyến mãi thêm vụ lè lưỡi nữa chứ. Ú ÒA ƠI, đáng yêu chết mất. Thế là về nhà tôi tải ngay về hình chibi tạo kiểu như vậy làm avata một tuần liền, không biết cậu có nhận ra không nữa.

Học hè 

Lúc đó thì bọn con gái tụi tui vứt vở cậu ấy vòng vòng để cậu ấy lấy. Quăng đến tay tồi dĩ nhiên cuốn vở sẽ đi thêm vòng nữa rồi. Quay lại tôi vòng thứ 2. Lúc này thì cậu đã đứng đằng sau tôi rồi thế nên tôi không kịp nhận lấy vở mà chỉ đấy ra xa thôi. Cậu cốc đầu tôi mấy cái nhẹ hều. Rồi ép sát người tôi với lấy cuốn vở trên bàn. Cậu bảo tôi “ Lùn mà sung”. Đấy là biệt hiệu cậu ấy đặt cho tôi trên facebook luôn.

Đấy, năm tháng đi học Trung học cơ sở của tôi như vậy đấy. Không quá cao trào như trong ngôn tình, chỉ nhẹ nhàng như thế mà trôi qua thôi. Với những rung động đầu đời, đó là kí ức đẹp để khi nhớ về tôi sẽ mỉm cười.

Bây giờ tôi đã chuẩn bị hành trang để bước vào năm học lớp 9 với mục tiêu là tương lai sáng ngời như cậu đã nói. Tôi và cậu sẽ mãi là bạn trong suốt một năm học sắp tới. Năm học cuối cùng của tôi và cậu. Tôi chắc chắn sẽ để cậu cảm thấy vui vẻ và thoải mái khi nghĩ lại về một con nấm lùn như tôi. Cảm ơn cậu vì đã xuất hiện trong cuộc đời của tớ, quấy nhiễu đầu óc của tớ, làm tuổi học trò của tớ bớt nhạt. Thanh xuân của tôi có cậu.

==========================

1
19 tháng 11 2021
Em cả thanh xuân để đọc truyện Thanh xuân của tôi có cậu
Câu truyện:" Ba nói 9 điểm là làm xấu hổ ba con." Chiều qua, một cậu học sinh lớp 11 nhắn tin cho tôi: “Thầy ơi, chiều nay ba con lại la con vì con thi toán chỉ được có 9 điểm. Ba nói 9 điểm là làm xấu hổ cho ba con". Biết chia sẻ gì với cậu ấy nhỉ? Đó là một học sinh khá giỏi mà tôi tình cờ quen trong một lần tới thư viện. Nhìn cách cậu đọc sách, rồi cẩn thận ghi chép lại nội dung...
Đọc tiếp

Câu truyện:" Ba nói 9 điểm là làm xấu hổ ba con."

Chiều qua, một cậu học sinh lớp 11 nhắn tin cho tôi: “Thầy ơi, chiều nay ba con lại la con vì con thi toán chỉ được có 9 điểm. Ba nói 9 điểm là làm xấu hổ cho ba con". Biết chia sẻ gì với cậu ấy nhỉ? Đó là một học sinh khá giỏi mà tôi tình cờ quen trong một lần tới thư viện. Nhìn cách cậu đọc sách, rồi cẩn thận ghi chép lại nội dung đã đọc trong suốt hai giờ liền, tôi cảm nhận được cậu thật sự có phong cách học tập nghiêm túc. Cậu bé kể cậu được sinh ra trong một gia đình khá thành đạt về mặt học vấn. Đa số cô dì, chú bác... đều là thạc sĩ, tiến sĩ, nhiều người trong số đó nắm giữ vị trí quan trọng trong các công ty nước ngoài. Cũng bởi vậy mà chủ đề chính trong các buổi họp mặt gia đình luôn là trao đổi về việc học tập của đám trẻ. “Con anh, chị học hành ra sao? Kết quả thế nào?”. Rồi “Hồi xưa chú đạt giải thưởng này, cô đạt phần thưởng nọ… mấy đứa phải nhìn vào mà noi gương, làm sao giữ được truyền thống gia đình”. Cậu tâm sự rất hiếm khi được nghe người lớn trong nhà kể ngày xưa đi học nghịch như thế nào, yêu thích môn thể thao gì, kỷ niệm đáng nhớ của tuổi học trò là gì. Điều khiến cậu cảm thấy áp lực nhất có lẽ là khi cha mẹ, họ hàng đem kết quả học tập của con em mình ra so sánh. Đứa nào điểm số có vẻ thua chị kém em thì kiểu gì về nhà cũng bị cha mẹ chì chiết: "Thấy chưa, chỉ ăn với học không thôi mà cũng không nên hồn. Qua coi con bác Ba, chú Tư, cô Năm học hành thế nào rồi về lo mà học. Không có bóng banh, nhạc nhẽo gì hết...". Với cha mẹ cậu, điểm 9 không là gì cả, chỉ điểm 10 mới được chấp nhận. Cha mẹ thường nói với cậu: "Chọn lọc trong xã hội, trong công việc chỉ quan tâm đến người giỏi nhất, người ở vị trí số 1. Không là số 1 thì không còn là gì hết". Thế nên suốt 11 năm đi học, mỗi lần cậu bị điểm dưới 10 là cả một sự căng thẳng dày vò vì những lời chì chiết của cha mẹ kéo dài đến vài ngày. 11 năm đi học, cậu không biết thế nào là chơi thể thao với bạn, chưa từng trốn học một buổi... Cậu chỉ lao vào học, học và học như một robot để giữ được vị trí số 1 như cha mẹ mong muốn. Còn nhớ, trong lần tôi và cậu ngồi uống cà phê với nhau chừng 15 phút bên quán kề thư viện TP, cậu hỏi tôi một câu: “Thầy ơi, hồi thầy đi học thầy học thế nào, có bị điểm thấp bao giờ không? Chứ như ba mẹ con chắc cả đời đi học ba mẹ không có bao giờ bị điểm thấp đâu thầy nhỉ?”. Biết trả lời cậu ra sao đây khi quãng đời đi học đầy vui vẻ, hạnh phúc của tôi có rất nhiều ngày trốn học, có cả những lần không thuộc bài, những lần "ăn" điểm 1. Lúc ấy tôi chỉ biết cười và nói với cậu: “Hãy hài lòng với kết quả con đạt được khi con đã làm hết sức. Việc học là việc của con chứ không phải của ba mẹ con. Một điểm 9 đôi khi cũng như một chút muối được cho vào nồi chè để làm dậy hơn vị ngọt của nồi chè". Hôm nay, đọc đi đọc lại tin nhắn của cậu bạn nhỏ mà tôi thấy tội cho yêu cầu “điểm 10 hoặc không là gì cả” mà cha mẹ cậu đặt ra với con mình. Có vẻ như quãng đời đi học của cậu sẽ mãi mãi là những chuỗi ngày căng thẳng, căng thẳng đến cùng cực. Phụ huynh ơi, có thấu hiểu cho nỗi lòng con em mình không?"

"​

Chắc hẳn hơn 90% quý phụ huynh trên đất nước này đều mong muốn con mình học thật giỏi để sau này trở thành người tài cho đất nước. Nhưng quý phụ huynh có hiểu được có rất nhiều thứ xung quanh bọn trẻ, hơn là chỉ có trường học. Con trẻ cần có thời gian để chơi thể thao, để tìm hiểu thế giới xung quanh, để nghe nhạc và tận hưởng cuộc sống vốn có của một đứa trẻ.

Đừng đè nặng áp lực học hành lên đầu của con cái nữa, hãy đặt mình vào vị trí của các em để suy ngẫm và thấu hiểu tâm tư của chúng. Bởi vì "học không chơi đánh rơi tuổi trẻ", đừng để các em bước vào đời với một niềm tiếc nuối vô bờ bến vì đánh mất cả tuổi thanh xuân của mình xung quanh những quyển sách, cây viết....😥 😥 😥 .

1
25 tháng 12 2018

very good

Một điều mà chúng ta rất ngại nói ra.Tôi nhớ khi còn nhỏ mỗi lần tặng quà cho mẹ đều đặc biệt ghi một tấm thiệp dài. Trước tiên là lời chào, sau đó là lời chúc, cuối cùng là đến lời cảm ơn và không quên nói cho mẹ biết rằng tôi yêu bà nhiều như thế nào.Sau dần, cùng với sự trưởng thành của tôi, giá trị của món quà ngày một lớn hơn. Hồi nhỏ tôi chỉ có thể tặng mẹ...
Đọc tiếp

Một điều mà chúng ta rất ngại nói ra.

Tôi nhớ khi còn nhỏ mỗi lần tặng quà cho mẹ đều đặc biệt ghi một tấm thiệp dài. Trước tiên là lời chào, sau đó là lời chúc, cuối cùng là đến lời cảm ơn và không quên nói cho mẹ biết rằng tôi yêu bà nhiều như thế nào.

Sau dần, cùng với sự trưởng thành của tôi, giá trị của món quà ngày một lớn hơn. Hồi nhỏ tôi chỉ có thể tặng mẹ được một bông hoa, một đôi tất thì lớn lên tôi đã có thể tặng mẹ một bộ mĩ phẩm tốt, một chiếc váy đẹp, một cái túi xách. Nhưng tấm thiệp kèm theo ấy thì ngày một ngắn đi. Cho tới năm gần đây nhất vào ngày 8/3 cũng chỉ còn vẻn vẹn một dòng: “Chúc mẹ ngày quốc tế phụ nữ vui vẻ”

Tôi không biết làm thế nào mà con người chúng ta càng ngày càng ngại thổ lộ tình cảm của mình như thế, nhất là khi đối với những người đặc biệt đã sinh thành và dạy dỗ chúng ta.

Khi chúng ta bước ra ngoài xã hội, rồi có một cậu bạn trai, hoặc một cô bạn gái, hay thậm chí là một người bạn thân thiết, chúng ta dễ dàng nói cảm ơn, xin lỗi, và càng không ngại buông một lời yêu thương, trân trọng.

Nhưng với ba mẹ, chúng ta lại không làm thế, hoặc rất ít.

Tất nhiên, thi thoảng chúng ta vẫn thường chọn cách dễ dàng hơn như ghi vào thiệp, hay gửi tin nhắn. Nhưng tôi luôn tin rằng, việc trực tiếp thổ lộ lời yêu thương với một ai đó luôn là điều đặc biệt thiêng liêng. Bạn đứng trước mặt họ, nhìn vào mặt họ bằng tất cả sự trân thành, kính trọng, biết ơn, rồi nói với họ rằng bạn yêu họ nhiều như thế nào.

Chúng ta không phải là những đứa trẻ nữa. Bạn có biết về những đứa trẻ không, trước khi ba mẹ cho chúng kẹo, hoặc một món đồ chơi, họ thường đặt câu hỏi vui rằng “Con có yêu ba/mẹ không? Con yêu ai hơn?”

Tất nhiên vì để có được thứ mình muốn, chúng sẽ không ngần ngại nói ra lời yêu thương. “Con yêu ba/mẹ nhất”

Những đứa trẻ không giống chúng ta.

Hoặc phải chăng tất cả chúng ta cũng đã từng là đứa trẻ như thế. Nhưng bây giờ, khi đã trưởng thành, bạn sẽ dần nhận thức ra được bạn yêu ba mẹ mình, ngay cả khi họ không cho bạn kẹo hay đồ chơi. Chỉ bởi đơn giản, bạn rõ ràng biết được thứ họ đã cho bạn là cả cuộc đời của họ. Sự sinh thành và nuôi dưỡng,bảo vệ và dạy dỗ.

Vậy tại sao bạn lại không còn nói yêu họ nữa?

Bạn không nói không phải là không yêu, mà chỉ vì cảm thấy điều đó thật khó khăn và ngại ngùng, thậm chí có chút kì cục, nên mãi chẳng thành lời.

Một giải pháp cho bạn, lúc này thì nên sống như là một đứa trẻ. Tất nhiên, đứa trẻ hay nói yêu ba mẹ mình để được cho quà, nhưng cũng chính những đứa trẻ sẵn sàng chạy tới ôm cổ mẹ, ôm chân ba, cười toe toét và nói yêu họ mà chẳng vì lý do gì.

Chẳng ai lại có ý kiến khi nghe một lời yêu thương từ người khác giành cho mình cả đâu, nhất là khi đó còn là ba mẹ của bạn.

Bạn biết cuộc sống này rồi đấy, chúng ta đang sống nhưng lại chẳng biết đâu sẽ là ngày cuối cùng còn được hít thở, tại sao bạn không thể nói lời yêu vào hôm nay?

Và một người không thể biết bạn yêu họ nếu như bạn không nói cho họ biết rằng bạn yêu họ như thế nào.

Tôi yêu bạn. Thế thôi.

---

“Có việc gì mà gọi giờ này thế con?”

“Dạ không có gì, con chỉ muốn nói…”

“Hả sao đấy?”

“Con chỉ muốn nói con yêu mẹ thôi. Hí hí.”

“Ơ. Con bé này hâm nhỉ.”

“Thôi con đi làm nha, muộn làm rồi.”

“Mà…”
“Dạ?”
“Mẹ cũng yêu và nhớ con nhiều. Cố gắng lên con nhé”

“Vâng. Yêu mẹ.”

Họ có thể hơi bất ngờ, họ có thể cảm thấy kì lạ, nhưng chắc chắn một điều rằng, họ thậm chí còn yêu bạn nhiều hơn bạn yêu họ rất rất nhiều. Và hẳn là, họ cũng đã chờ đợi lời nói ấy của con mình từ lâu.

Korea.

27.04.2019.

Nguồn: Sưu tầm

__Đôi lời muốn nói: Tôi thấy bài viết kia rất đứng thực tế mà ta đang trải qua. Vậy bạn có suy nghĩ gì khi đọc bài này?

1
28 tháng 10

O-o mọt sách ko đeo kính?

Sắp chia tay nhau rồi, buồn nhỉ? Thời gian trôi qua thật nhanh, nó cứ trôi trôi mãi mà không chờ đợi chúng ta. Chỉ cần dừng lại một chút thôi thì thời gian đã lập tức bỏ xa chúng ta rồi. Vậy nên trước lúc chia tay nhau, hãy trân trọng những giấy phút ngắn ngủi còn lại bên nhau, cùng nhau tận hưởng và trân trọng nó nha cô bạn của tao. Nhớ và lưu luyến những tháng ngày đã qua quá! Mày có...
Đọc tiếp

Sắp chia tay nhau rồi, buồn nhỉ? Thời gian trôi qua thật nhanh, nó cứ trôi trôi mãi mà không chờ đợi chúng ta. Chỉ cần dừng lại một chút thôi thì thời gian đã lập tức bỏ xa chúng ta rồi. Vậy nên trước lúc chia tay nhau, hãy trân trọng những giấy phút ngắn ngủi còn lại bên nhau, cùng nhau tận hưởng và trân trọng nó nha cô bạn của tao. Nhớ và lưu luyến những tháng ngày đã qua quá!

Mày có nhớ, có nhiều lần mày nói với tao là nhiều lúc mày nhìn thấy tao, mày rất bực, rất ghét, không muốn nhìn thấy mặt tao nữa đúng không? Nhiều lúc tao cũng thấy vậy đấy! Là bạn bè mà cứ như vậy hoài thì kì cục quá vì vậy từ giờ chúng ta đừng để chuyện như thế xảy ra nữa nhé! Có gì không hài lòng, có gì cần cứ nói thẳng với nhau để cùng nhau thay đổi, cùng nhau giải quyết vấn đề mày nhé!

Mày có gì muốn nói với tao không? Còn tao, tao muốn nói với nhiều nhiều lắm. Cảm ơn mày vì đã là bạn của tao; là thanh xuân của tao, cùng tao tạo nên những kỉ niệm đẹp đầy điên rồ mà tao sẽ không bao giờ quên. Cảm ơn đã ở bên những lúc tao khó khăn, gục gã; cảm ơn vì những nụ cười, niềm vui và cả những giọt nước mắt đầy trân quý mà mày mang đến.

Mày à, tụi mình chơi thân với nhau cũng hơn 4 năm rồi nhỉ? Vậy đó có phải là khoảng thời gian để ta hiểu hết về nhau chưa nhỉ? Thú thật, hiểu thì có hiểu nhưng không thể hết được đúng không? Ai cũng vậy mà mày nhỉ? Đến bản thân mình còn chưa hiểu rõ mình nữa cơ mà. Bỏ qua điều đó, giờ tao chỉ muốn nói với mày rằng: “Mày là người bạn rất tốt, rất thân của tao; thân, thân lắm ấy. Mong rằng tình bạn đó, tình thân đó mãi mãi không bao giờ đổi thay.”

Con đường phía trước chắc chắn sẽ có nhiều chông gãi vì vậy hãy mạnh mẽ tiến về phía trước đừng để nó nuốt chửng mày nhé! Và dù là khó khăn như thế nào, là mệt mỏi ra sao chỉ cần mày cần tao sẽ luôn ở bên cạnh lắng nghe, chia sẻ và cùng mày bước qua. Dù có đi đâu, dù mỗi đứa có chọn cho mình một con đường riêng nhưng chúng ta sẽ là bạn thân của nhau nha mày? Hứa nhé?

Hãy để những trang nhật ký này làm chứng cho những tháng ngày tươi đẹp, trong sáng và hồn nhiên, làm chứng cho tình bạn đẹp không gì có thể thay thế của chúng ta nhé mày.

2
8 tháng 5 2022

chửi crush à

chửi chỗ khác nhé

3 tháng 1

y tui bay chui t tui bay voi by than nhau thi donthanndi cho t doc comment tui bay chi y la thang bi no nhin tao lau roi ha no ma nhin ta chac troi dat cho no giau roi chu k phai qua bao nv dau

Có ghen, thì mới có yêu ???------Từ sau vụ ở WC ý, thì hai chẻ đã tiến triển rất nhanh. Taehyung thổ lộ với Jungkook, Jungkook chấp thuận, và thế là hai hot boy, thằng công, đứa thụ trở thành chủ đề bàn tán cực sôi nổi của cả trường, nhất là team hủ nữ ngàn năm. --Phòng chat số 69[Hiếp_em_đi] Êu ôi chúng nó công khai hẹn hò kìa!! Sướng quá!! [69_Huyền_thoại] Tối nay anh em nhớ chuẩn bị...
Đọc tiếp

Có ghen, thì mới có yêu ???

------

Từ sau vụ ở WC ý, thì hai chẻ đã tiến triển rất nhanh. Taehyung thổ lộ với Jungkook, Jungkook chấp thuận, và thế là hai hot boy, thằng công, đứa thụ trở thành chủ đề bàn tán cực sôi nổi của cả trường, nhất là team hủ nữ ngàn năm.

--Phòng chat số 69

[Hiếp_em_đi] Êu ôi chúng nó công khai hẹn hò kìa!! Sướng quá!!

[69_Huyền_thoại] Tối nay anh em nhớ chuẩn bị sẵn đạo cụ để "săn" pics chúng nó "mần nhau" nhé!!

[Boss_hám_zai] Đậu mòe tụi bay, sao chúng bay biết tối nay chúng nó mần nhau?

[Cúc_hoa_nát_tươm] Con boss mất dạy!!! Mầy nhìn không ra ánh mắt háo sắc của anh công với bạn thụ đó hả???

[Vếu_thông_Cúc] Lịt pẹ chúng bay có chuẩn bị đồ để hành nghề không??? Camera lắp hết kí túc xá của chúng nó chưa?? Máy ảnh sắc nét full HD không?? Chuẩn bị nhanh lên!!

[Hiếp_em_đi] Tao chuẩn bị đầy đủ cả rồi, chúng mày lo bảo toàn mắt của mình đê!! Không đến lúc chúng nó "hấp" nhau lại chỉ biết trợn mắt ra nhìn! Không chụp được thì hết đời hủ!

Cứ thế, phòng chat trở nên hỗn độn giữa một mớ tin nhắn. Hai bạn chẻ dĩ nhiên không hề biết được kế hoạch vĩ đại này rồi.

------ Sáng chủ nhật

Jungkook hí hửng sắm sửa cho buổi đi chơi công viên giải trí cùng Taehyung. Mặt tí ta tí tởn, nhìn phát ghét. Ấy thế mà lúc trước đứa nào hùng hồn tuyên bố "Tao là thẳng!!" ý nhể??? Jeon Thỏ của chúng ta thực bướng bỉnh hết sức.

-"Này!! Sao em lại rước luôn chúng nó tới đây nữa??"

Taehyung mặt đen sì khi nhìn thấy Jungkook đáng yêu của mình, và đằng sau là lũ ChanBaek, HopeMin, và cả em họ của cậu- YongJae nữa.

-"Thì HopeMin, ChanBaek muốn có một buổi hẹn hò kép, còn YongJae... em ấy nếu ở nhà thì cũng chán, nên em cho em ấy đi cùng. Không được sao?"

-"Nếu mày còn cằn nhằn thì tao sẽ băm mày luôn đó!" - Hoseok nhìn hắn khinh bỉ

Jungkook tựa hồ ngây ngô, ngước con mắt long lanh lên nhìn Taehyung. Anh bực ra mặt, nhưng cũng kiềm lại, như vậy, Jungkook sẽ ghét hắn mất, Kookie nhỏ của hắn không thích hắn cau có.

-"Được rồi!! Đi thôi!!!"Jungkook kéo tay Jimin và Baekhyun đi, hào hứng chỉ chỉ đủ chỗ.

Taehyung liếc xéo YongJae, YongJae cười khẩy, vỗ nhẹ vai hắn đầy thách thức.

-"Tôi sẽ cướp anh ấy về tay tôi! Đừng có tưởng bở!!"

Một câu tuyên bố hùng hồn khiến mặt Taehyung xanh lét, rồi chuyển sang tư thế chuẩn bị nã pháo đến nới.

-"Hừ! Hóa ra cậu bị mắc bệnh cuồng anh họ hả?? Này này! Hai người là anh em họ đấy!"

-"Anh em họ thì sao??"- YongJae tỉnh bơ -"Đó vốn dĩ là chuyện hết sức bình sinh mà?"

Nói xong, liền chính thức tuyên chiến với hắn, bỏ đi, chạy tới chỗ Kookie. Hắn tức lắm, nhưng cũng ráng nhịn, tập trung canh chừng bảo bối của hắn.

-"Jiminie, Baekie!! Nhìn này!! Là thỏ bông đó!!"

Jungkook thấy một tiệm bán thú nhồi bông, liền òa lên vui sướng, cậu cực kì thích những con thỏ nhồi bông. Thỏ dễ thương lắm, mắt long lanh, má hồng hồng nhìn muốn rước về ghê.

-"Em cũng muốn thỏ!!" Baekhyun ủy khuất nhìn Chanyeol nãy giờ, Chan cười hí hửng, vung tiền qua trán,mua cho Baekie con to nhất trong tiệm. Baekhyun ôm thỏ trắng trong lòng mà hạnh phúc vô cùng, luôn miệng cười toe toét.

-"Taehyungie..."

Jungkook e ngại nhìn hắn, hắn xưa nay vốn đâu thích mấy thứ như này, ngại cũng chẳng dám nói với hắn, sợ hắn sẽ tức giận.

-"Kookie!! Để em mua cho!!! Bác bán cho cháu con thỏ bông trắng to nhất luôn đi ạ!!"

YongJae thừa cơ, ra sức dụ dỗ Kookie nhỏ vào bẫy.

-"YongJae à!!! Đắt lắm đó!!"

Jungkook mặt buồn rười rượi nhìn YongJae, mà YongJae thì cứ ngắc nghẻo cười.

-"Chỉ cần Kookie thích, em sẽ mua cho anh!"

Jungkook mắt sáng lạng, cười tươi rói ôm con thỏ bông vào lòng, không ngừng rên lên đầy thỏa mãn. Thật mềm, thật thích. Lông xù xù dễ cưng ghê!!

Cậu vô tình bơ hắn, làm hắn nãy giờ tỏa đầy sát khí, định giật lại con thỏ nhồi bông đó ném đi, thì YongJae đã chộp lấy Kookie ngã về lòng mình.

-"Ấy, coi chừng, cẩn thận chứ ngã bây giờ!!"

Nói xong, còn cốc đầu cưng nựng Jungkook. Cậu chỉ biết cười hề hề, quay sang Taehyung, mặt mày liền tái mét.

"Hừ!! Em giỏi lắm Jeon Jungkook!" Hắn tức giận, bặm môi, tay nắm thành quyền.

--------------------------------------

Cả nhóm cùng tới chỗ mà cái trò ai cũng thấy ghê. Chính là "tàu lượn siêu tốc"

-"Chia nhóm như thế nào đây?? Ghế chỉ có hai người thôi! " Jimin nhìn cả nhóm đang ngơ ngác.

-"Thế này đi! Em với Kookie sẽ thành một nhóm! HopeMin một nhóm, ChanBaek một nhóm... còn Taehyung... anh đi một mình đi!"

YongJae liếc mắt khinh bỉ nhìn hắn. Hắn cũng tặc lưỡi, định gân cổ cãi lại thì Jungkook đã vô tư hồn nhiên kéo YongJae đi để đặt vé.

Thỏ con này là muốn anh tức chết đó sao? Sao lại nắm tay thằng đàn ông khác là thế quái nào?

-"Á Á Á Á Á Á !!!!!"

Jungkook hét lên thích thú, tay nắm chặt tay YongJae theo bản năng, Taehyung nãy giờ thấy hết, mặt lại càng bí xị hơn.

-"Kookie!!!" Yong Jae cũng hét lên thích thú không kém.

Chiếc tàu lượn cứ vầy mà từ trên cao trượt xuống, gió làm tóc bay lung tung beng, đồ trên đấy cũng rơi xuống dưới bằng sạch.

Jimin với ChanBaek thì hứng khởi thôi rồi, duy chỉ có Hoseok....

-"Á Á Ấ Á Á Á !!!!! LẠY THÁNH ALA, CHÚA JESU CỨU CONNNNN!!!! AMEENNN!!!"

Hoseok hét giọng quãng tám, và mẹ nào xem Run BTS ep 3 thì biết rồi đấy, mặt nó như thế đấy =)))

Sau khi chơi xong, ai nấy đều thích thú, riêng Taehyung và Hoseok thì gương mặt héo úa. YongJae với Jungkook cười với nhau hoài, tay vẫn khư khư nắm lấy nhau, Taehyung hắn đã sớm khó chịu, liền một tay kéo Jungkook về lòng mình.

Cậu ngạc nhiên, rồi đỏ lựng mặt, là cậu đang dán chặt vào vòm ngực vững chãi, săn chắc của Taehyung a~~

-"YongJae, tôi thấy cậu hình như quá thân thiết với Jungkook rồi!"

Jungkook thấy mặt anh đã sớm nổi lên vài đường hắc tuyến, nuốt nước bọt cái ực, kiếm lí do hòa giải.

-"Taehyungie... Chỉ là chơi với nhau thôi mà!! Anh đừng làm quá..."

-"Em nói xem tôi là đang làm quá cái gì?!"

Taehyung gồng cổ, bực tức đá mạnh vỏ chai nước dưới nền đất, bực dọc bỏ đi.

Jungkook nhìn mọi người, quay sang vội cin lỗi cả nhóm, chạy theo Taehyung. YongJae đến lúc đấy mới cười khúc khích.

-"Không phải mày thích Jungkook sao thằng dở?" Hoseok liếc nhìn khinh bỉ

-"Em thích thì thích thật, nhưng em thích họ ghen nhau hơn kìa!"

YongJae nháy mắt tinh nghịch với cả nhóm, rồi ai đấy đều nhìn nhau cười man rợ.

-"Kì này Jungkook chết thật rồi!!!"

ARNING : đã cảnh báo rồi nhoaaaa!!! H nặng đấy mấy mẹ!! Nghiêm cấm với trẻ em trong soáng, thanh niên nghiêm túc, người già đột biến gen =)))

------------------------------

Jungkook lo lắng, chạy đi tìm kiếm Taehyung... Chết rồi, nãy giờ đã đuổi theo anh một quãng dài, nhưng lại mất dấu, bây giờ lạc đường luôn rồi.

Cậu sợ sệt, bất giác tay nắm chặt tự trấn an mình.

-"Đi lạc... có thể bắt taxi về nhà mà nhỉ?"

Cậu mím chặt môi, rồi liều mình đi chạy đây đó kiếm cái taxi nào đấy. Nhưng rốt cuộc, vẫn là không cái xe nào chịu dừng lại.

Đèn ở con hẻm đó sớm đã hỏng, mặt trời thì đã lặn từ lâu rồi...Bóng đêm bây giờ bao trùm lấy cậu. Khẽ lôi cái điện thoại từ túi mình, nhấn nhấn vài cái. Hết pin luôn rồi. Cậu hoảng sợ, quơ quơ xung quanh, xem ai đó có thể bắt lấy tay cậu không. Jungkook bẩm sinh đã mắc bệnh quáng gà, thực là xui xẻo hết sức.

-"Huhuhu... Taehyungie... Anh ở đâu??! Kookie... Kookie sợ lắm..."

Đáy mắt cậu đã tèm lem nước, môi mím chặt ấm ức, quơ hoài, rốt cuộc bị ngã.

-"Oaaaooaaa...Đau quá..." Cậu ngồi xuống, ôm ôm cái chân đã toạc máu của mình. Cậu rất sợ bóng tối, bây giờ chẳng nhìn thấy cái gì khác ngoài một màu đen cả.

Bỗng có tiếng bước chân ai đó bước từng bước về phía cậu. Jungkook hoảng sợ, tập trung nghe thứ âm thanh ghê rợn đó phát ra từ đâu, bất giác theo vô thức lùi lại.

-Oaoaa... Đừng... đừng... cứu với!!!"

Cậu hoảng loạn tột độ, mặt đã cắt không còn giọt máu, tay chân quơ quơ loạn xạ, mồ hôi từ trán chảy đầm đìa, thấm ướt cả mảng áo sau lưng.

Tiếng bước chân ấy ngày càng gần hơn, rồi không phải bước nữa, mà là chạy vội vã, ngày càng gần, cậu chỉ biết gục mặt xuống, cầu mong đó không phải là người xấu...

-"Jungkookie!!!"

Thứ tiếng gọi quen thuộc đó vang lên trong không trung, Jungkook ngỡ ngàng, ngước mắt lên, lại quơ quơ loạn xạ như cố gắng tìm hơi ấm quen thuộc ấy.

-"Tae..Taehyung!!!"

Hắn cũng vừa nghe thấy tiếng cậu, liền chạy nhanh tới, thấy bảo bối nước mắt đầm đìa, mặt đã xanh lét, không khỏi thương cảm mà ôm vào lòng, vỗ lưng an ủi.

-"Huhuhu... em sợ lắm!!"

-"Ngoan nào... Đã có anh ở bên rồi!!" Thanh giọng trầm ổn của Taehyung cất lên, làm cậu cũng đã an tâm phần nào, ôm chặt lấy thân ảnh đối diện, rồi thở đều đều, Jungkook đã thấm mệt.

Nếu không phải Taehyung anh thấy cậu đuổi theo sau, kịp thời nhận ra không thấy cậu mà quay lại ráo riết tìm, thì Jungkook đã sớm khóc đến ngất rồi.

Cứ thế, hai thân ảnh, lớn cõng nhỏ trên lưng, rảo bước qua con hẻm tối. Từ họ, như phát ra ánh sáng ấm áp vậy.

--------------------------------

---Kí túc xá của trường

Taehyung nhẹ nhàng đặt thân cậu xuống chiếc giường của anh. Và cũng thật tình cờ khi hai người được sắp xếp ở chung một phòng. Xong, anh liền bước vào nhà tắm. gột rửa mình sau khi cõng cậu mệt lử trên lưng.

Nghe thấy tiếng nước chảy, Jungkook cựa mình, khó chịu mở mắt, rồi hốt hoảng bật dậy, ngáo ngác xung quanh, sau khi nhận thức được mình đang ở ký túc xá, mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm.

Cửa phòng tắm bật mở, Jungkook bất giác thuận mắt ngước theo, nhìn Taehyung bước ra với chiếc khăn tắm cuốn quanh hông che đi phần đàn ông bên dưới, mái tóc ướt, nước chảy dọc xuống khuôn ngực cường tráng, rồi đến cơ bụng săn chắc. Cậu sớm đã đỏ mặt, vội trùm chăn kín mít.

-"Jungkook! Em ngồi dậy ngay cho anh!!"

Taehyung hắn cau mày, vuốt ngược mái tóc, nhìn cục bông đang ngượng ngùng khép nép. Thật là dễ thương.

Jungkook cậu liền mở chăn he hé, thò đầu nhỏ ra ngoài.

-"Tae...Anh gọi em..ưm!!"

Cậu chưa dứt lời, Taehyung hắn đã hung bạo nhảy phốc lên giường, đạp tung chăn trên người cậu, thuận tay siết lấy eo cậu, nghiêng mặt thách thức. Rồi thì thè lưỡi, khiêu khích môi nhỏ đối phương, rồi nhanh chóng dán bờ môi của mình lên đó, cắn mút. Những tiếng chụt chụt xấu hổ vang lên không ngừng. Jungkook bị tập kích bất ngờ, hai tay đã bị khóa chặt trên tường, cựa mình chống trả yếu ớt. Hành động đó như khiến hắn muốn điên lên. Taehyung cắn nhẹ đôi môi bị mình hành hạ đến sưng đỏ, làm cậu đau mà mở miệng, thừa cô len lỏi, khuấy đảo lưỡi mình trong khoang miệng cậu. Hai chiếc lưỡi chạm vào nhau như có nguồn điện chạy qua, liền quấn lấy nhau không rời. Dịch vị cả hai tràn ra ngoài khóe miệng.

-"Ưmmm...Ha...Ưm..ưm..."

Jungkook rên rỉ, phối hợp ăn ý với chiếc lưỡi điêu luyện của anh, sớm dã mất dần ý thức. Anh thỏa mãn, kéo chiếc lưỡi của cậu sang khoang miệng mình, rồi lại hôn dữ dội.

-"Ưm...Tae..."

Jungkook rên rỉ, đấm ngực Taehyung thùm thụp, lúc bấy giờ anh mới tha cho cậu, cậu vội vàng hớp lấy hớp để ngụm không khí, cả hai thở dốc sau cuộc hôn môi dữ dội.

Taehyung vẫn chưa hề hết giận cái vụ hồi chiều đâu nha!!

Anh nhẹ nhàng bước xuống giường, lấy ra từ tủ lạnh một khay đá nhỏ. Jungkook nhìn thấy chúng, ngước lên ngạc nhiên, xong mới nhận thức ra được ý đồ của Taehyung.

Anh cười nham hiểm, ghé sát vào tai cậu, mờ ám:

-"Chúng ta cùng chơi nào!"

Nói xong, cậu còn chưa kịp chuẩn bị, liền xé toạc quần áo cậu, đến cả chiếc boxer cũng bị vứt xuống nền đất không thương tiếc. Bắt cậu chống tay xuống drap giường, nhổm mình lên.

-"Tae... Á!!"

Anh khẽ đẩy một viên đá nhỏ vào hậu huyệt đang rỉ nước. Jungkook liền cảm thấy đau mà khụy người xuống. Cảm giác mát lạnh nhanh chóng xâm nhập vào bên trong hậu huyệt. Cậu ứa nước mắt, rên rỉ cầu xin.

-"Tae à... tha em..."

Hắn chau mày, không do dự, chọt chọt vào viên đã để nó nhanh đi sâu.

-"A!! Tae...hức.."

Jungkook không ngừng gọi tên anh, thống khổ rên rỉ, cửa huyệt bị đá lạnh làm cho đông cứng, không thể cảm nhận được gì ngoài cái buốt lạnh đến nổi da gà. Tiểu cúc vốn đã dựng đứng từ lúc nào. Hai bên đầu vú nhỏ đã căng cứng đến đau.

-"Hửm...Em là không ngoan rồi!!"

Taehyung vì sợ bảo bối sẽ lạnh, liền đẩy đẩy viên đá để nó nhanh tan. Nước đá tan hòa cùng với dòng tinh dịch trắng. Anh nhẹ nhàng tiến lại cửa huyệt cậu, đưa miệng lại gần mà tận hưởng.

-"Hức...A! A! A!"

Jungkook chật vật chống tay dưới giường, cậu sắp không chịu nổi rồi a~ Cửa huyệt cứ thế mà thít lại, bao trùm lấy viên đá nhỏ.

Anh liếm mép, dường như vẫn chưa thỏa mãn, lại lấy ra từ trong cặp của mình một thỏi socola.

-"Em thấy không? Thỏi socola này anh định tặng em vào buổi đi chơi hôm nay đấy! Cơ mà em lại đi với YọngJae... Anh thật khổ tâm hết sức mà."

Anh nói xong liền cười khẩy, đẩy thỏi socola vào bên trong, hậu huyệt co rút lại, thít chặt lấy nó.

-"AAAAA!!!!"

Jungkook hét lên dữ dội, thật đau. Taehyung hắn sao có thể tàn bạo như vậy??

Hắn ngắm nhìn cửa huyệt cậu đang gấp rút co lại, bọc vẹn lấy thỏi socola, khí nóng từ bên trong đẩy ra, nhanh chóng làm thỏi socola nhanh tan, anh lại thản nhiên đưa miệng lại gần, liếm lấy.

Cái cảm giác nhột nhột, ngưa ngứa khiến Jungkook không thể nào chịu nỗi, ưỡn mình rên hừ hừ.

-"Aaa...Tae... Hức... Tiểu Jeon cũng muốn a~~"

Anh nhướn mày nhìn gương mặt dâm đãng của cậu. Hừm, cục mầm của anh đắc tội với với anh mà còn muốn anh phục vụ cho cậu?

-"Không cho."

Taehyung tỉnh bơ đáp lại. Tiểu Jeon sớm đã không chịu nổi kích thích, liền rỉ ra vài giọt trắng tinh khiết.

-"Hư đó nha!! Anh đã bảo là không cho rồi mà."

Anh lấy tay bọc lấy quy đầu, thắt nó lại bằng cái ruy băng đỏ. Rồi cầm lấy cả phân thân, ra sức sục cho cậu. Jungkook bị khoái cảm vùi lấp tâm trí, không ngừng rên lên thích thú.

-"Aaaaa....Thự...thực thích...ưm..."

Anh liền đổi tư thế, lật cậu xuống giường, ngưng sục, mà đưa miệng lại gần phân thân nhỏ xinh của cậu, liếm dọc chiều dài của cậu, từ đầu khấc xuống tận gốc, rồi lại kéo lên, lặp đi lặp lại, cắn nhẹ hai hòn bi cạnh đó. Cậu càng thống khổ, rên to hơn, hai tay cậu không tự chủ đưa xuống dưới muốn thủ dâm, nhưng bị Taehyung bắt lại, đưa lên trên đầu giam giữ. Xong tháo ruy băng mà ngậm trọn lấy chiều dài của cậu, ra sức mút, ấn nhẹ quy đầu.

-"Aaa...Taehyung... hức... em muốn bắn..."

Anh thấy cậu nhỏ của Jungkook run lên từng hồi, nhanh chóng bịt chặt đỉnh đầu, cười thách thức nhìn cậu.Jungkook ứa nước mắt, không ngừng bị khoái cảm làm cho tê liệt, cầu xin rối rít.

-"Aaa... Cho em bắn...Huhu..."

Hắn nhìn thấy gương mặt tèm lem nước mắt của cậu, hôn lên, thả tay. Tiểu Cúc liền bắn ra mạnh mẽ, phun trào lên hết bụng của chủ nhân.

Jungkook không ngừng thở dốc. Từ bên dưới, cúc huyệt co rút liên hồi. Hai đầu vú cương cứng không ngừng thít lại. Taehyung tiến đến, ngậm lấy một bên ngực, bên còn lại thì hung hăng ngắt nhéo, xoa nắn.

-"Aaaa...."

Jungkook ưỡn mình vì nhột. Hắn liếm lấy liếm để nhũ hoa, ấn ấn nhẹ vào nụ, rồi di di xung quanh, nước bọt ấm nóng lại làm cậu nhỏ Jungkook vùng dậy lần nữa.

-"Hức... bên kia cũng muốn..."

Hắn nghe bảo bối than phiền, ưng thuận làm theo, mút cắn cả hai bên. Khoái cảm làm cậu rên lên không ngớt, bên dưới thân vẫn rỉ nước.

-"Anh đã giúp em rồi! Không phải em cũng nên giúp anh sao?"

Jungkook ngạc nhiên, chưa kịp tiêu hóa thì Taehyung đã tháo chiếc khăn tắm ra, để lộ vùng đàn ông thô to, sớm đã nổi gân xanh, cao vổng lên. Cậu nhìn thấy liền kinh sợ, nuốt nước bọt cái ực.Hắn liền dí thứ đó đến trước mặt cậu, ép cậu phải phục tùng nó.

Tay cậu run run cầm lấy, sục nhẹ, nhiêu đó chẳng đủ làm thỏa mãn khoái cảm của Taehyung. Anh trầm lạnh ra lệnh:

-"Mút lấy nó!"

Nghe những lời phát ra từ miệng anh, Jungkook bàng hoàng nhìn lên, anh cũng đang trông chờ vào thái độ của cậu.

Jungkook khẽ đưa chiều dài của anh vào khoang miệng mình, mút chặt lấy nó, kĩ thuật của Jungkook rất dở tệ, cậu chưa hề dùng như vậy với mình hay người khác bao giờ cả.

4
5 tháng 5 2019

NO 18- (hí hí )

5 tháng 5 2019

vt thế này lâu nhỉ

Con gái yêu quý của bố!Có lần con hỏi bố: "Vì sao bố đối xử với mẹ như Nữ hoàng?". Hôm đó bố chỉ cười và nói rằng vì mẹ rất quan trọng với bố. Nhưng nay bố sẽ nói cho con 1 lý do sâu xa hơn.Bố yêu mẹ, điều đó không cần phải bàn cãi. Con thấy đó bố luôn sợ mẹ con trời mưa bị ướt mà đến đón mẹ khi thấy mây đen kéo về. Bố lo cho mẹ làm việc nhà quá nhiều mà có thể...
Đọc tiếp

Con gái yêu quý của bố!Có lần con hỏi bố: "Vì sao bố đối xử với mẹ như Nữ hoàng?". Hôm đó bố chỉ cười và nói rằng vì mẹ rất quan trọng với bố. Nhưng nay bố sẽ nói cho con 1 lý do sâu xa hơn.Bố yêu mẹ, điều đó không cần phải bàn cãi. Con thấy đó bố luôn sợ mẹ con trời mưa bị ướt mà đến đón mẹ khi thấy mây đen kéo về. Bố lo cho mẹ làm việc nhà quá nhiều mà có thể chẳng còn cảm xúc với bố con mình nên bố mua máy rửa bát, máy sấy quần áo... để bố có thể cùng mẹ làm việc nhà. Con biết đó bố là chúa lười rửa bát, nhưng không làm thì phải mua máy móc, bố biết xếp bát vào rất chuẩn cơ mà.

Bố hôn mẹ con mỗi tối và luôn nói yêu mẹ để mẹ không bao giờ phải thắc mắc: "Anh ấy có còn yêu mình nữa hay không?". Cũng là vì bố ích kỷ, sợ mẹ chán bố mà tơ tưởng đến ai khác, nên bố chỉ có cách lấp đầy tình yêu trong mẹ, làm cho mẹ cảm thấy đầy đủ đến mức chẳng cần phải nhìn ngó ai khác.Bố yêu mẹ vì bố biết tuổi trẻ bố mẹ nắm tay nhau là đi qua bao nhiêu giông gió, ngày hôm nay bố thay lòng thì có khác nào bố lại lặn lội đi xây những viên gạch đầu tiên khi đã có hẳn tòa lâu đài.Và vì mẹ chưa bao giờ thôi hấp dẫn với bố nữa. Nếu muốn giữ bên mình người vợ tuyệt vời thì hãy đối xử tốt với cô ấy. Và bố đã nằm lòng điều đó, để giữ tình yêu trong bố và mẹ vẹn nguyên như hồi nào.Nhưng con ơi, có 1 lý do mà bố chưa từng nói. Đó là vì con đó con gái yêu của bố. Mẹ và con là tất cả những gì bố có. Tài sản nào rồi cũng là vật ngoài thân nhưng bố biết sau tất cả bố sẽ luôn có mẹ và con ở bên cạnh, dù bất cứ lý do gì.Vì bố cũng yêu con nhiều như yêu mẹ. Nên bố phải đối xử với mẹ như Nữ hoàng, để mẹ vui là một chuyện mà còn là để con thấy những người đàn ông bình thường đều nên cư xử như cách bố đối xử với mẹ.

Khi con có mái nhà ấm êm, có 1 người đàn ông trong nhà biết yêu chiều, tôn trọng phụ nữ, biết lấy sự ga lăng như 1 thói quen, con sẽ thấy tất cả những gã đàn ông tầm thường ngoài kia là không xứng đáng với mình.Cuộc đời này bố mong con sẽ không phải dùng phép thử nhiều lần để chọn được 1 người đàn ông con ưng ý. Hãy cứ lựa chọn, chẳng cần biết bao nhiêu tuổi lấy chồng, đủ ưng, đủ yêu mới cưới con nhé. Không ai chắc mình có thể không làm sai, nhưng ít nhất con cũng không phải hối hận rằng giá như ngày ấy không tặc lưỡi lấy anh chàng đó chỉ vì chắc hẳn anh ta yêu mình nên mới ghen tuông như thế.Đời người phụ nữ có chút chân yếu tay mềm nên con càng phải nâng giá mình lên. Con có quyền chọn người đàn ông tốt. Còn nếu chẳng có ai đủ tốt như bố, như cách bố đối xử với mẹ, thì con hoàn toàn hiểu được rằng: "Anh ấy bị "tắc đường" và vẫn chưa tới".Con sẽ biết làm mình cao giá mà không chấp nhận những người đàn ông nhàng nhàng, sống vô tâm, hời hợt nhạt nhẽo và tất nhiên nếu lười biếng, vũ phu và thiếu lòng chung thủy thì càng không có cửa lọt vào mắt con.Đàn ông luôn luôn phải thế, tôn trọng và không bao giờ để người phụ nữ của mình phải đau đớn. Điều duy nhất anh ta nên làm là hãy để cô ấy cười nhiều nhất. Nếu không phải thế thì đừng nghĩ đến chuyện đôi lứa thì hơn.Người ta bảo hạnh phúc là chiếc chăn hẹp, bố không đồng ý đâu con. Hạnh phúc là sự lây truyền, bố mang lại hạnh phúc cho mẹ, bố ắt cũng sẽ được hưởng hạnh phúc. Nên đàn ông không biết cách làm người đàn ông tử tế thì hãy ở vậy đi, cuộc đời anh anh tự hứng chịu, đừng lôi con gái tôi vào rồi làm cho nó rơi nước mắt theo anh. Sau này bố sẽ nói với những kẻ nào đến "nhòm ngó" con gái bố như thế. Nhưng trước tiên, bố muốn con phải tự nhìn bằng đôi mắt mình.

Đàn ông gần gũi nhất trong mắt con chính là bố, là khi lọt lòng với ánh nhìn đầu tiên, là tiếp xúc bấy nhiêu năm để khôn lớn, con sẽ hiểu rằng một người đàn ông biết đối xử với người phụ nữ của mình như nữ hoàng mới là kẻ bình thường. Tình yêu của bố dành cho mẹ lúc nào cũng như thế. Nhưng cuộc sống không phải không có lúc này lúc khác. Có lúc bố cũng cáu mẹ, bố dơ tay lên nhưng rồi phải hạ ngay xuống. Bố không thể để con gái bố nhìn thấy hình ảnh một người đàn ông đánh phụ nữ, rồi sau này lại chấp nhận rằng như thế cũng là chuyện thường tình.Đây là 1 bí mật nhé, bố cảm ơn con vì nhờ có con nên bố chưa bao giờ dám hành động gì thất thố với mẹ. Bởi nếu 1 lúc cáu giận bố làm gì đó mất khôn thì chắc miếng bánh tình yêu kia cũng mẻ đi 1 miếng chứ chẳng còn được tròn trịa như lúc đầu. May nhờ có con mà bố biết cách để không thỏa hiệp với người đàn ông dễ nổi nóng trong mình.Con gái à, bố yêu mẹ là vì tình yêu, nhưng sự thực để bố đối xử với mẹ như Nữ hoàng thì chính là vì con đó. Lớn lên hãy chọn 1 người đàn ông xứng đáng vì mọi người phụ nữ đều phải được đối xử như thế.Con cũng không cần phải chọn quá kĩ, nhưng chỉ gật đầu với người đàn ông biết cư xử, đừng cho qua những nhược điểm của anh ta mà hạ giá mình con nhé. Hôn nhân là để vui, không phải là để trào nước mắt. Nếu không hãy cứ ở bên bố, trong gia đình ấm êm của chúng ta.Còn nếu có người đàn ông biết cách yêu, biết tôn trọng và biết để ý đến những cảm xúc của con, trân trọng con một cách tuyệt đối thì hãy tính đến chuyện yêu đương. Nếu lúc yêu anh ta còn chẳng tử tế, con đợi gì đến ngày chung đôi?"Vì sao bố yêu mẹ nhiều thế?", bố không có điều gì phải hối tiếc khi đã luôn yêu thương và chiều chuộng mẹ như Nữ hoàng. Thứ bố nhận lại được từ mẹ lớn hơn thế, đó là sự trân trọng yêu thương, là lới ca tụng mỗi ngày, là nụ cười ngọt ngào của mẹ và cả cuộc sống hạnh phúc như mơ này. Và cả nữa là vì con, hình mẫu người đàn ông đáng ra phải thế chính là bố đây, để con không sai lầm với những lựa chọn đầu đời mà tặc lưỡi hạ giá mình và chấp nhận một người đàn ông đầy nhược điểm để cưới làm chồng.

Đời người tuy dài mà cũng rất ngắn. Ngày hôm nay bố nhìn lại những ngày qua chỉ như một cái chớp mắt thôi. Nhưng bố tự hào cái chớp mắt ấy bố cũng không bỏ phí một tích tắc nào để hạnh phúc.Vạn lời nói không bằng một tấm gương. Khi mẹ con có chiếc vương miện Nữ hoàng trên đầu là bố đã kết dần cho con 1 chiếc vương miện khác về tự tôn của phụ nữ cho con. Hãy đội cho mình chiếc vương miện trước, đừng đợi một người đàn ông tới rồi mới hỏi "Anh có vương miện không?". Phụ nữ nào cũng xứng đáng được làm Nữ hoàng.Con hãy sống như thể cuộc đời đó không có chỗ cho sự lãng phí vào khổ đau và nước mắt. Bố muốn con luôn mỉm cười tự tại và biết nằm lòng câu nói này "Đàn ông ư, ít nhất phải như bố mình".
Nguồn http://baodansinh.vn/khi-con-gai-hoi-vi-sao-bo-doi-xu-voi-me-nhu-nu-hoang-cau-tra-loi-cua-chong-khien-nguoi-vo-cung-phai-giat-minh-22202084215724619.htm

0
1. Sự hiểu lầmTại Alaska có một cặp vợ chồng trẻ mới kết hôn. Đến thời kỳ người vợ sinh nở nhưng do sinh khó nên đã qua đời để lại đứa con.Người cha vì cuộc sống bận rộn, nên con không có ai chăm sóc. Vì vậy người cha đã đào tạo một con chó. Con chó này rất thông minh và biết nghe lời, có thể chăm sóc em bé được. Nó còn mang được bình sữa mang đến cho em bé uống.Một hôm...
Đọc tiếp

1. Sự hiểu lầm
Tại Alaska có một cặp vợ chồng trẻ mới kết hôn. Đến thời kỳ người vợ sinh nở nhưng do sinh khó nên đã qua đời để lại đứa con.
Người cha vì cuộc sống bận rộn, nên con không có ai chăm sóc. Vì vậy người cha đã đào tạo một con chó. Con chó này rất thông minh và biết nghe lời, có thể chăm sóc em bé được. Nó còn mang được bình sữa mang đến cho em bé uống.
Một hôm người cha để con chó ở nhà trông chừng đứa bé, khi ông trở về nhà bỗng thấy khắp miệng con chó toàn là máu, nguyên nhân là vì….
Người đàn ông ra ngoài có việc, để con chó ở nhà trông đứa bé. Khi ông trở về, nhìn thấy khắp sàn nhà toàn là máu, nhưng lại không thấy đứa bé đâu cả. Còn con chó thì vừa liếm máu tươi ở khóe miệng, vừa vẫy vẫy cái đuôi vui vẻ nhìn ông.
Người đàn ông nổi giận, liền rút con dao đâm mạnh vào bụng con chó. Con chó kêu thảm một tiếng, làm cho đứa trẻ đang ngủ say dưới tấm thảm loang lổ vết máu giật mình tỉnh dậy.
Lúc này, người đàn ông kia mới phát hiện xác chết của một con cho sói đang nằm bên cạnh góc tường.
Cảm ngộ: Có rất nhiều sự việc mà bạn nhìn thấy tận mắt, nghe thấy tận tai, nhưng nó chưa chắc đã đúng như những gì bạn nghĩ. Trong việc đối nhân xử thế, chúng ta hãy cố gắng học cách lắng nghe, nên cho người khác có cơ hội để giải thích. Có như vậy, mới giúp chúng ta tránh được nhiều điều khiến ta phải hối tiếc sau này.
Ngược lại nếu chúng ta không hỏi, không nói, không giải thích mà đã vội vã hành động hay phán xét thì đây không phải là thể hiện sự mạnh mẽ, cá tính mà nó chính là sự bất công, không có trách nhiệm với chính mình và những người khác.
2. Sự nóng giận
Một cậu bé có tính xấu rất hay nổi nóng. Một hôm cha cậu bé đưa cho cậu một túi đinh và nói với cậu bé rằng mỗi khi cậu nổi nóng thì hãy chạy ra đằng sau nhà đóng một cái đinh lên hàng rào gỗ.
Ngày đầu tiên, cậu bé đã đóng 37 cái đinh lên hàng rào. Nhưng sau vài tuần cậu bé đã tập kiềm chế cơn giận của mình và số lượng đinh cậu đóng lên hàng rào mỗi ngày một ít đi. Cậu nhận thấy rằng kiềm chế cơn giận của mình thì dễ hơn là phải đóng cây đinh lên hàng rào.
Một ngày kia, cậu đã không nổi giận một lần nào suốt cả ngày. Cậu nói với cha và ông bảo cậu hãy nhổ một cái đinh ra khỏi hàng rào mỗi một ngày mà cậu không hề nổi giận với ai dù chỉ một lần.
Ngày lại ngày trôi qua, rồi cũng đến một bữa cậu bé tìm cha mình báo rằng đã không còn một cái đinh nào trên hàng rào nữa. Cha cậu đã cùng cậu đến bên hàng rào. Ở đó ông nói với cậu rằng:
“Con đã làm rất tốt, nhưng hãy nhìn những lỗ đinh trên hàng rào. Hàng rào đã không thể giống như xưa nữa rồi.
Nếu con nói điều gì trong cơn giận dữ, những lời nói đó cũng giống như những lỗ đinh này, để lại những vết sẹo trong lòng người khác.
Dù sau đó con có nói xin lỗi bao nhiêu lần đi nữa, vết thương đó vẫn còn ở lại. Vết thương tinh thần cũng đau đớn như những vết thương thể xác vậy.
Những người xung quanh ta, bạn bè ta là những viên đá quý. Họ giúp con cười và giúp con trong mọi chuyện. Họ nghe con nói khi con gặp khó khăn, cổ vũ con và luôn sẵn sàng mở rộng tấm lòng mình cho con. Hãy nhớ lấy lời cha…”
Cảm ngộ: Con người khi cáu giận thường trút giận dữ lên những người thân yêu ở quanh mình, bởi vì họ biết những người thân yêu của chúng ta sẽ luôn bao dung và tha thứ cho chúng ta.
Nhưng những lời nói khi tức giận luôn giống như những chiếc đinh làm tổn thương người khác. Có thể bạn chỉ là vô tâm nhưng vết thương đó cũng giống như lỗ hổng trên hàng rào vậy, nó đã tạo thành những vết thương nghiêm trọng. Vì vậy nhất định đừng lãng phí tình yêu thương mà những người thân yêu dành cho bạn, bởi vì điều này đối với họ lại là một sự tổn thương lớn.
3. Sự khoan dung
Câu chuyện kể về một người lính Mỹ, cuối cùng đã được trở về nhà sau trận chiến đấu vô cùng ác liệt ở Việt Nam.
Từ San Francisco, anh gọi điện cho cha mẹ mình: “Ba mẹ ơi, con đã trở về nhà này, nhưng con có một chuyện muốn nhờ ba mẹ. Con có một người bạn, con muốn đưa anh ấy về nhà cùng con”.
“Chắc chắn rồi, con trai yêu quý“, cha mẹ anh vui vẻ trả lời: “Ba mẹ rất muốn gặp bạn con”.
“Nhưng có một điều con muốn nói trước với ba mẹ”, chàng trai tiếp tục, “anh bạn con đã bị thương khá nặng trong chiến tranh. Anh ấy đã hơi bị đãng trí và còn bị mất một cánh tay và một chân. Anh ấy không có nơi nào để về, và con muốn anh ấy đến sống với chúng ta…
“Ồ, ba mẹ xin lỗi con, con trai… Nhưng có lẽ chúng ta có thể giúp anh ấy tìm một nơi nào khác để sống…”
“Không, ba mẹ ơi, con muốn anh ấy tới sống với chúng ta”.
“Con à“, người cha nói, “con có biết con đang yêu cầu cha mẹ điều gì không? Một người tàn tật đến như vậy sẽ là một gánh nặng khủng khiếp cho ba mẹ. Ba mẹ còn có cuộc sống riêng của mình chứ, ba mẹ không thể để một điều như vậy làm ảnh hưởng tới cuộc sống riêng. Ba nghĩ rằng con hãy về nhà đi và quên anh bạn đó của con đi. Anh ấy rồi sẽ tìm được cách lo liệu cho cuộc sống của mình thôi…”
Lúc đó, người con trai gác điện thoại. Cha mẹ anh không còn nghe thấy điều gì từ đầu dây bên kia nữa. Song, một vài ngày sau đó, họ đột nhiên nhận được một cú điện thoại từ đồn cảnh sát San Francisco. Con trai của họ đã qua đời sau khi ngã từ trên một tòa nhà xuống, cảnh sát đã thông báo như vậy cho họ. Cảnh sát San Francisco nhận định rằng đó là một vụ tự sát.
Cha mẹ người lính, trong đau đớn tột cùng, đã vội vã bay tới San Francisco và được đưa tới nhà xác thành phố để nhận diện thi thể của con trai. Họ nhận ra anh, người con trai yêu quý của mình. Nhưng đột nhiên họ khiếp hãi không thốt nên lời khi nhìn thấy một điều mà trước đó họ không hề hay biết, đó là con trai của họ chỉ còn một cánh tay và một chân.
Những giọt nước mắt ân hận rơi xuống, nhưng tất cả đã quá muộn màng.
Cảm ngộ: Đừng bao giờ đối xử phân biệt với người khác, bạn sẽ không biết được người thực sự bị gây tổn thương là ai? Hãy bao dung rộng lượng với mọi người và tự nghiêm khắc với bản thân mình!. Nếu mỗi người chúng ta đều có thể dành sự bao dung và nhân ái cho những người lạ như cho chính người thân của mình, thì thế giới này sẽ tốt đẹp biết bao.
Bởi vì với sự từ bi, bao dung chúng ta sẽ đủ sức mài mòn bất kỳ hòn đá vô tri vô giác nào để trở thành một viên ngọc lung linh tỏa sáng, đủ sức biến điều khó khăn trở nên dễ dàng, đủ sức biến một người tầm thường hay tàn khuyết thành một vĩ nhân.
Nguồn: sưu tầm ( diendan.hocmai.vn)

0
Tớ vẫn còn nhớ như in cái ngày nhấn nút chấp nhận kết bạn với cậu trên mạng xã hội. Đó là cái quyết định sau nhiều lần đắn đo, nghĩ suy bởi tớ không phải là người mà ai cũng kết, ai cũng nói chuyện. Ngày ấy, lý do duy nhất tớ đồng ý là vì cảm mến cách nói chuyện của cậu với mọi người. Còn cậu, mãi sau này tớ có hỏi vì sao cậu lại gửi lời kết bạn, cậu cũng trả lời...
Đọc tiếp

Tớ vẫn còn nhớ như in cái ngày nhấn nút chấp nhận kết bạn với cậu trên mạng xã hội. Đó là cái quyết định sau nhiều lần đắn đo, nghĩ suy bởi tớ không phải là người mà ai cũng kết, ai cũng nói chuyện. Ngày ấy, lý do duy nhất tớ đồng ý là vì cảm mến cách nói chuyện của cậu với mọi người.

Còn cậu, mãi sau này tớ có hỏi vì sao cậu lại gửi lời kết bạn, cậu cũng trả lời giống tớ, vì nhìn thấy trong những lời nói của tớ có sự tương đồng với cậu .

Cậu tạo ra cho đối phương một sự nhẹ nhàng, vững lòng, khiến người ta cảm thấy yên tâm. Mặc dù rằng cậu luôn một mực phủ nhận rằng cậu không dịu dàng, không lãng mạn, lại khô cứng nhưng đối với tớ, như vậy là quá nhiều.

Tớ yêu cậu...
Cậu à, con người cảm nhận bằng trái tim, đi theo trái tim, chứ không phải bằng dáng vẻ bề ngoài. Tớ từng vô tình nhìn thấy cách đối xử của cậu với những người xung quanh, nó khiến trái tim tớ mách bảo: Cậu xứng đáng là một người có thể nương tựa cả đời.

Cũng chính từ đó tớ muốn hiểu thêm về cậu, vậy là rủ cậu chơi trò chơi "một đổi một", cậu hỏi một câu, và tớ hỏi một câu, nhưng phải hứa rằng chỉ toàn là sự thật.

Và cậu biết không, câu trả lời: "Mình trước giờ hoặc là không nói, nếu nói thì chỉ nói thật, không bao giờ nói dối" - khiến tớ bất ngờ và càng có thêm thiện cảm về cậu. Nghĩ mà xem, con gái mà đi chủ động tìm hiểu về một người, cũng khiến tớ e dè đấy chứ, nhưng tớ nghĩ chỉ là bạn bè nên không sao đâu.

Ngày qua ngày, tụi mình nói chuyện nhiều hơn, hình ảnh về cậu cứ lớn dần và chiếm nhiều không gian trong trái tim tớ, rồi thích cậu từ lúc nào cũng không hay.

Có lần, tớ liều hỏi cậu: "Độc thân lâu như thế bây giờ đã có người yêu lại chưa?". Cậu nói đã để ý một người nhưng không biết ý người đó ra sao.

Lúc đấy, tớ thấy trái tim mình hơi nghẹn lại. Dù buồn lắm nhưng vẫn cứ sĩ diện rồi mạnh miệng bảo: "Cậu cứ hỏi ý người ta xem, nếu được thì thành đôi, còn không được thì cậu nên chấm dứt tình cảm ấy trong lòng đi". Ngày hôm sau, chúng ta lại đôi co về vấn đề đó, cậu vẫn cứ gặng hỏi tớ đã thích ai chưa. Bị hỏi nhiều quá khiến tớ rối bời rồi buột miệng nói luôn:

- Là tớ thích cậu, còn cậu thì đã có người khác rồi. Nên cậu nghe xong thì cho qua nhé.

Cậu lúc đó chỉ cười và bảo: "Người đó chính là cậu đấy!".

Cậu có biết lúc ấy tớ đã hạnh phúc và vui sướng như thế nào không? Một nửa trái tim của cuộc đời tớ đã kiếm được rồi, tớ và cậu cùng nhau gửi gắm, đợi chờ để có thể bên nhau mãi mãi.

Lần đầu tiên gặp nhau cái ôm mà cậu dành cho tớ thật chặt đã thể hiện tình cảm và sự nhớ nhung của cậu. Tớ hay áp lòng bàn tay của cậu vào má để cảm nhận hơi ấm và sự cứng cáp của người mà tớ sẽ nương tựa cả đời.

Tớ yêu cậu... - 1
Từ đó đến giờ chúng mình cũng yêu nhau cũng được gần một năm rưỡi, tính luôn khoảng thời gian biết nhau thì gần hai năm, đúng không? Trong quãng thời gian ấy, cũng có đôi lần tớ khiến cậu buồn lòng, khiến cậu bực mình và khó chịu. Nhưng đừng giận tớ nhé bởi vì tớ muốn tốt cho cậu, nên tớ mới kiên quyết theo ý mình.

Còn cậu thì đã quen làm theo ý mình, luôn thể hiện bản thân nhiều kinh nghiệm hơn tớ trong cuộc sống. Cậu có nhiều bạn bè, thích náo nhiệt còn tớ lại ít bạn bè và thích sự yên tĩnh. Chẳng biết làm sao mà hai thỏi nam châm ngược chiều lại hút nhau được?

Nhưng suy cho cùng tớ chỉ cần cậu sống khỏe mạnh bên tớ mãi mãi, đời tớ chỉ cần có cậu ở bên là đã mãn nguyện rồi. Hãy bỏ qua cho tớ mọi chuyện nhé, tớ sẽ tôn trọng theo ý cậu và không bao giờ cãi nhau nữa, cùng nắm tay nhau đi đến cuối cuộc đời nhé!

Cảm ơn cậu thật nhiều vì đã bên tớ bao lâu nay, chiều chuộng tớ và yêu tớ mãi mãi về sau, hy sinh cho tớ thật nhiều nữa!

Tớ yêu cậu, mãi mãi hạnh phúc bên nhau nhé, ngốc yêu của tớ!

💘 💘 💘

2
6 tháng 9 2019

ngôn tình

thật hay giả dợ????

10 tháng 9 2019

Thật đó Na

# ĐoảnTrời đã khuya lắm rồi, tôi vừa làm xong đống bài tập chất cao như núi của giáo viên giao cho. Thật là mệt chết đi được ~. Ngả lưng xuống giường, tôi vội vàng cầm con dế yêu quý để xem tin nhắn mà ny gửi cho. Đây có lẽ là một thói quen không thể bỏ được của tôi rồi. Nhưng có lẽ làm tôi thất vọng, hụt hẫng. Không một tin nhắn gửi đến hỏi han như mọi khi, tôi cũng cảm...
Đọc tiếp

# Đoản
Trời đã khuya lắm rồi, tôi vừa làm xong đống bài tập chất cao như núi của giáo viên giao cho. Thật là mệt chết đi được ~. Ngả lưng xuống giường, tôi vội vàng cầm con dế yêu quý để xem tin nhắn mà ny gửi cho. Đây có lẽ là một thói quen không thể bỏ được của tôi rồi. Nhưng có lẽ làm tôi thất vọng, hụt hẫng. Không một tin nhắn gửi đến hỏi han như mọi khi, tôi cũng cảm thấy buồn lắm chứ. Chắc có lẽ anh ấy bận rồi cũng nên.
Nằm cảm thấy chán chường, tôi bấm thử vào nick facebook của anh để chơi cho đỡ chán, cũng lâu rồi tôi không vào nick của anh. Ồ, nick anh cũng khá nhiều thông báo, tin nhắn đấy. Nhưng tôi không rảnh mà xem trộm tin nhắn của anh, tôi chỉ lướt lướt bản tin mà thôi. Lướt mãi cũng chán tôi định off thì bỗng có tin nhắn Bảo Anh gửi đến và dòng chữ hiện lên:
- ck, bao giờ anh đá con Dương vậy?- Bảo Anh
- Từ từ đã nào, còn phải có trò vui cho màn kết chứ eiu.- Nhật Minh
- Không chịu đâu, dù gì anh cũng thắng cuộc lũ bạn rồi mà.- Bảo Anh
- Anh phải tốn công lắm mới tán được con mọt sách lạnh lùng ấy giờ phải chơi tý đã chứ.- Nhật Minh
- Hư hư anh thích trêu đùa mà bỏ mặc em à - Bảo Anh
- Anh chỉ yêu mình em mà thôi, làm sao mà bỏ được.- Nhật Minh
............
Những tin nhắn ấy đã đập vào mắt tôi. Tôi lúc này cảm giác thật là hỗn lộn chỉ có thể miêu tả bằng từ '' đau ''. Tôi ước gì đây chỉ là ảo tưởng mà thôi. Tôi- Ánh Dương này đang làm con rối cho họ ư? Rồi bạn thân tôi- Bảo Anh; người mà tôi yêu, tin tưởng, luôn nói yêu tôi thật lòng- Nhật Minh cũng lừa rối tôi ư? Họ là những người mà tôi luôn tin tưởng, giúp tôi vui vẻ, hòa đồng với mọi người thì ra là đang giễu cợt tôi

Cố gắng kìm nén nước mắt, tôi nhắn tin gửi cho Nhật Minh:
- Chúng mình chia tay đi.
cố gắng mãi tôi mới nhắn được dòng chữ chia tay với anh ấy. Tôi cảm thấy thật mệt mỏi. Tôi chặn hết tài khoản facebook, cắt đứt liên lạc với họ- những con người đã lừa dối tôi.

Cả đêm hôm đó, tôi khóc. Khóc vì thấy mình thật ngu ngốc. Ngu ngốc đến nỗi không biết người ta đang đem mình ra cá cược. Tôi thấy thật hận mình. Tôi tự nhủ chỉ hnay tôi yếu đuối mà thôi, từ mai tôi sẽ sống tốt hơn.
_____________dải phân cách__________________
Sáng sớm hôm sau, tôi vẫn đi đến trường. Nhưng với khuôn mặt lạnh băng, không cảm xúc. Đâu còn sự hồn nhiên của cô gái 18 tuổi, tuổi tràn đầy nhiệt huyết. Tôi cảm thấy mình không thể như vậy, tôi không muốn mình bị tổn thương.
Những lời bàn tán về tôi vì thay đổi, nhưng tôi mặc kệ. Cô bạn thân giả tạo của tôi còn rối rít hỏi thăm:
- Bạn sao vậy? Có chuyện gì buồn à, tâm sự với mình đi
Nếu như là Anhs Dương ngày trước thì có lẽ đấy là một câu nói làm tôi vô cùng cảm kích và sẽ kể hết mọi buồn phiền cho cô ta nghe. Nhưng tôi giờ đã khác, câu nói đó làm tôi muốn ói ra mà thôi. Nhếch mép cười khinh bỉ cô bạn, tôi mỉa mai:
- Tôi vẫn tốt. Tốt vì mình đã đc trở thành 1 con rối rất hữu ích cho người ta.
Và tôi bước đi, gặp ánh mắt khó hiểu của Nhật Minh tôi chỉ cười lạnh.
từ đó tôi bỏ mặc tất cả chỉ chú tâm học và học mà thôi. Tôi muốn mình học thật giỏi để còn sang Mỹ du học, tôi muốn trốn tránh tất cả, rời khỏi nơi mà tôi coi là ác mộng.
______________3 tháng sau______________________
Thời gian trôi thật nhanh, thoáng cái đã đến ngày bế giảng rồi. Bước trên con đường đến trường với lòng tràn đầy hân hoan. Tôi rất vui vì mình đã đc đứng đầu thủ khoa, và còn vui hơn nữa, ngày mai tôi sẽ rời xa nơi này, có thể một thời gian dài hoặc là mãi mãi.
Buổi lễ kết thúc với sự buồn tẻ như mọi năm không hơn, không kém.
Lặng lẽ ra bước ra phía sau trường, tôi muốn lưu giữ chút kỉ niệm nào đó. Nơi này vẫn thật yên tĩnh, rất hợp với kiểu mọt sách của tôi. Chính tại nơi đây, Nhật Minh đã tỏ tình tôi; và chính tại nơi đây, anh ấy đã đeo bám dai diết tôi để tôi đồng ý. Quanh đây đâu đó có tiếng cười của anh, những câu nói ân cần, những câu trêu đùa tôi để muốn tôi cười, anh đã cho tôi mượn bờ vai để dựa khi tôi buồn,.... Có lẽ là ở đâu quanh sau trường cũng có hình ảnh tôi và anh. Say sưa với suy nghĩ của mình, bỗng sau lương tôi bỗng có giọng nói trầm ấm:
- Anh cần lời giải thích vì sao em muốn chia tay với anh?
Quay đầu lại, tôi lạnh nhạt nói:
- Hừ, anh chỉ lừa dối tôi. Xem tôi là con cờ để cá cược với bạn bè chứ không hơn không kém. Yêu ư? thật nực cười.
Anh không nói gì, cũng phải thôi, đấy là sự thật. Tôi bước đi để lại cho anh câu:
-Anh đã thắng rồi. tôi sẽ buông tay, anh hãy đi đi không phải gượng ép yêu tôi đâu.
Tôi bước đi thật nhanh, sợ mình sẽ yếu đuối và bật khóc trước người khác mất. Dù sao cũng cám ơn họ. Họ đã mang cho tôi một thanh xuân ngọt cũng có, đắng cũng có. Nhờ vậy tôi đã trưởng thành rồi, bước theo con đường phía trước nơi sẽ chào đón tôi.

___________________________________________________________________

Gửi cậu

Thanh xuân-quãng thời gian mà ai cũng sẽ trải qua. Tớ cũng đã đi qua rồi, nó ngọt, đắng, cay,...đầy đủ tư vị. Tớ cứ ngỡ, treenmais trường,, cuộc sống của tớ sẽ bình lặng mà trôi đi nhẹ nhàng, nhưng thật may mắn đã có cậu bước vào con đường lạnh lẽo mà tớ đang đi, cùng tớ rảo bước. Trên con đường ấy luôn có chàng trai tươi cười với tớ, nói chuyện cùng tớ, kiên nhẫn làm bạn với tớ. Cậu tiếp cận tớ vì mục đích, tham vọng của cậu. Nhưng dù sao tớ cũng rất vui, cám ơn ccaauj vì đã ở bên tớ. Cám ơn đã đi cùng tớ trên một đoạn đường, cám ơn đã bước vào thanh xuân của tớ. Chẳng thể biết cùng tương phùng không, nhưng không sao, cậu vẫn là một kí ức tươi đẹp trong tớ....

__________

Bạn đọc, bạn thấy nó không hay, ừm bạn có thể góp ý, tôi rất sẵn lòng....Mong chiếu cố

#truyện cũ

2

Pịa của Quân ở Tây Bắc

Thì gọi là pịa quân tây bắc