K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

Quyền lực của lời khenNhững lời động viên, khích lệ có sức nặng gấp nhiều lần lời trách móc. Biết cách khen ngợi, phát huy sức mạnh của lời khen đúng lúc và chân tình chính là thể hiện sự tôn trọng người khác một cách tinh tế nhất.New York tráng lệ và sôi động, cuộc sống và tất cả những gì được chứng kiến ở đây khiến một đứa trẻ chín tuổi như tôi cảm thấy sợ hãi. Ba...
Đọc tiếp

Quyền lực của lời khen

Những lời động viên, khích lệ có sức nặng gấp nhiều lần lời trách móc. Biết cách khen ngợi, phát huy sức mạnh của lời khen đúng lúc và chân tình chính là thể hiện sự tôn trọng người khác một cách tinh tế nhất.

New York tráng lệ và sôi động, cuộc sống và tất cả những gì được chứng kiến ở đây khiến một đứa trẻ chín tuổi như tôi cảm thấy sợ hãi. Ba tôi đã cố gắng xin cho tôi vào học tại một trường học nhỏ cách nhà không xa.

Những ngày tháng đầu tiên ở trường mới, tôi hoàn toàn cô độc. Tất cả học sinh đều xa lánh thay vì giúp đỡ tôi hòa nhập. Thậm chí khi tôi chủ động làm quen, chúng bỏ đi, chẳng thèm nhếch mép sau khi đã ném về phía tôi những cái nhìn chế giễu, miệt thị. Vài đứa lớn còn tụ tập lại để bắt nạt tôi.

Tôi lờ mờ hiểu rằng ở đây chẳng ai ưa một đứa trẻ da đen con nhà nghèo, gầy gò và quê mùa như tôi cả. Suốt ba tháng, tâm lý sợ hãi và bị bỏ rơi khiến tôi gần như đứng bét lớp, mặc dù chương trình học đối với tôi chẳng khó khăn gì.

Thế nhưng, sau kỳ nghỉ đông mọi sự đã khác khi thầy Sean tới. Thầy được phân công chủ nhiệm lớp tôi thay cho thầy Paul bị nằm viện. Thầy rất nghiêm khắc, nhưng không nặng lời với bất kỳ ai. Dần dần lớp học trở nên có trật tự hơn, và những rắc rối của tôi cũng giảm đi nhiều. Có một điều tôi cảm thấy được an ủi, đó là thầy Sean cũng là người da đen.

Một ngày, đó là ngày mà tôi chẳng thể nào quên, khi thầy Sean công bố kết quả thi giữa kỳ. Thầy nhìn khắp cả lớp, từng người một, và khi tới tôi, thầy dừng lại thật lâu làm tôi cảm thấy run sợ. Nhưng rồi thầy vui vẻ nói: “Bài thi này các em làm rất tốt, nhưng luôn có một người làm tốt nhất. Thầy hoan nghênh tất cả các em”. Khỏi phải nói lúc đó tôi vui như thế nào, vì tất cả các lần thầy Paul đọc điểm thi tôi đều bị than phiền.

Cuối buổi học, thầy nói tôi ở lại. Tôi sợ, rụt rè đến bên thầy, ấp úng: “Thưa thầy…”. “Ồ, Joe, hôm nay em là người làm bài tốt nhất đấy, tuyệt lắm!”. Tôi òa khóc, cái điều mà tôi chưa từng làm từ khi tới đây. Thầy Sean ôm tôi vào lòng: “Đừng sợ, cố gắng lên, có thầy luôn bên em”.

Những lời của thầy Sean đã làm thay đổi cuộc đời tôi. Lúc nào trong đầu tôi cũng có hình ảnh của thầy đang cổ vũ cho tôi. Và tôi trở lại là tôi, học sinh xuất sắc nhất lớp vào cuối năm học đó, giống như khi tôi còn ở Chicago.

Năm sau, thầy Sean lại ra đi khi thầy Paul khoẻ trở lại. Nhưng lúc nào tôi cũng thấy như có thầy ở bên, và năm đó, cũng như những năm về sau, tôi luôn là người đứng đầu lớp.

Mãi sau này, khi tôi học đại học, khi tôi bảo vệ luận án tiến sĩ, và ngay giờ đây khi tôi đang đứng giảng bài trước hàng trăm sinh viên của một trường đại học danh tiếng, không khi nào tôi quên được hình bóng thầy.

Hôm qua, tôi mừng đến phát khóc khi biết được địa chỉ của thầy sau 40 năm xa cách. Tôi đã lái xe một mạch 300km tới thăm người thầy mà tôi kính yêu nhất đời.

Gặp lại thầy, tôi bật khóc, những kỷ niệm ngày đó bỗng sống lại như mới. “Ồ, Joe – thầy nói hệt như 40 năm trước – em vẫn yếu đuối như ngày nào”. Tôi lặng người khi nghe thầy kể: “Hôm đó, bài làm em chỉ được điểm B, nhưng em đã cố gắng. Nhìn vào em, thầy thấy lại mình nhiều năm trước. Khi đó, một lời động viên của cô giáo đã giúp thầy vượt qua tất cả. Thầy đã tin rằng em cũng vậy, đó là lý do mà thầy gọi em ở lại hôm ấy. Và thầy không lầm”.

Một lời khen đúng lúc mới kỳ diệu làm sao !

1
8 tháng 9 2015

hay quá bạn. đăng nữa đi

Câu đố vui 1: Nghĩ nhanh: Có một tàu điện đi về hướng nam. Gió hướng tây bắc. Vậy khói từ con tàu sẽ theo hướng nào?Câu đố vui 2: Làm thế nào để không đụng phải ngón tay khi bạn đập búa vào một cái móng tay?Câu đố vui 3: Nếu bạn nhìn thấy con chim đang đậu trên nhánh cây, làm sao để lấy nhánh cây mà không làm động con chim?Câu đố vui 4: Cái đầu giống mèo, chân giống mèo, và tai...
Đọc tiếp

Câu đố vui 1: Nghĩ nhanh: Có một tàu điện đi về hướng nam. Gió hướng tây bắc. Vậy khói từ con tàu sẽ theo hướng nào?
Câu đố vui 2: Làm thế nào để không đụng phải ngón tay khi bạn đập búa vào một cái móng tay?
Câu đố vui 3: Nếu bạn nhìn thấy con chim đang đậu trên nhánh cây, làm sao để lấy nhánh cây mà không làm động con chim?
Câu đố vui 4: Cái đầu giống mèo, chân giống mèo, và tai giống con mèo, nhưng không phải con mèo. Vậy là con gì?
Câu đố vui 5: Miệng rộng nhưng không nói một từ, là gì?
Câu đố vui 6: Không bố mẹ nào phản ứng khi giáo viên đánh những đứa trẻ trong lớp, tại sao?
Câu đố vui 7: Cái gì luôn ở phía trước bạn, mà bạn không bao giờ nhìn thấy?
Câu đố vui 8: Cái gì bạn không mượn mà trả?
Câu đố vui 9: Cái gì luôn đi đến mà không bao giờ đến nơi?
Câu đố vui 10: Vào lúc nào thì đồng hồ gõ 13 tiếng?
Câu đố vui 11: Lúc lý tưởng để ăn trưa?
Câu đố vui 12: Cái gì nằm ngay trước mắt mà con người luôn bỏ qua?
Câu đố vui 13: Có ba quả táo trên bàn và bạn lấy đi hai quả: Hỏi bạn còn bao nhiêu quả táo?
Câu đố vui 14: Bố mẹ có sáu người con trai, mỗi người con trai có một em gái. Hỏi gia đình đó có bao nhiêu người?
Câu đố vui 15: 30 chia 1/2, và cộng thêm 10, bằng bao nhiêu?
16: Nếu chỉ có một que diêm, trong một ngày mùa đông giá rét, bạn bước vào căn phòng có một cây đèn, một bếp dầu, và một bếp củi, bạn thắp gì trước tiên?

Giải nhé

9
8 tháng 10 2015

​1.tàu điện ko có khói

​2.đừng để tay vào

​3.đợi con chim bay đi

4.con của con mèo

5.con sông

7.tương lai

​8.lời xin lỗi

9.ngày mai

​10.lúc đồng hồ bị hỏng

​11.sau buổi sáng

13.bạn còn 2 quả táo

​14.có 7 người

15.25

​16.thắp que diêm

8 tháng 10 2015

1)ko đi về hướng nào hết vì đó là tàu điện

 

6 tháng 9 2015

Vậy tức là Peter là người đã hái trộm táo của trường và còn làm gãy cả cành, còn thầy giáo trẻ là người đã hôn chị gái Peter ở dưới gốc cây sồi già. Đúng ko?

22 tháng 3 2016

đúng rồi còn gì nữa !

Chúng mình cùng giải trí một lúc nhé:Trong giờ thực hành môn giải phẫu cơ thể người, vị giáo sư cho sinh viên nhận dạng các bộ phận khác trên cơ thể một người nam giới Ông cho các bộ phận tách rời nhau vào các túi đen để sinh viên dùng tay nhận dạng. Đầu tiên, vị giáo sư mời một nữ sinh. Cô ngập ngừng thò tay vào chiếc túi, mặt đỏ dần lên trong khi các bạn đang tủm tỉm cười. Ông...
Đọc tiếp

Chúng mình cùng giải trí một lúc nhé:

Trong giờ thực hành môn giải phẫu cơ thể người, vị giáo sư cho sinh viên nhận dạng các bộ phận khác trên cơ thể một người nam giới 
Ông cho các bộ phận tách rời nhau vào các túi đen để sinh viên dùng tay nhận dạng. Đầu tiên, vị giáo sư mời một nữ sinh. Cô ngập ngừng thò tay vào chiếc túi, mặt đỏ dần lên trong khi các bạn đang tủm tỉm cười. 

Ông giáo sư nghiêm nghị: "Đây là một giờ học nghiêm túc, nào hãy nói cho tôi biết đó là bộ phận gì?". 

Cô sinh viên ngập ngừng một lát rồi bạo miệng: "Dạ thưa thầy, đây là một cái xúc xích Đức ạ". 

Cả lớp cười ồ lên còn ông giáo sư bực tức nói: "Không có vấn đề gì, tôi tôn trọng ý kiến của em. Giờ thì hãy bỏ nó ra ngoài xem sự suy đoán của em chính xác đến đâu". 

Cô sinh viên run rẩy lôi từ chiếc túi ra theo yêu cầu của ông giáo sư. Cả lớp ngạc nhiên vỗ tay rầm rầm, quả đúng là một cái xúc xích. 

Lúc này, khuôn mặt của vị giáo sư bỗng tái dần. Ông ta lẩm bẩm: 

- Chết, không biết lúc sáng mình kẹp gì vào bánh mì nhỉ? 
hác nhau trên thi thể một nam giới. 

5
28 tháng 7 2015

Hay quá bạn ạ!!!!!!!

Chỉ hơi vô duyên thui!!!!!!!

Nhấn đúng cho mk nha!!!!!!

rất hay nhưng hơi vô duyên

 Chuộc lương tâmCách đây hơn hai chục năm, hồi tôi học cấp III, đồng hồ đeo tay còn là thứ xa xỉ và khan hiếm. Một hôm, thằng bạn cùng bàn sắm được một chiếc đồng hồ mới toanh, nó đeo đồng hồ rồi xắn tay áo lên trông thật oách làm sao, khiến cả lớp phục lăn.Chỉ vài hôm sau đã thấy mấy thằng khác cùng lớp đua nhau sắm đồng hồ đeo tay. Ngay cả trong giấc mơ tôi cũng ao ước...
Đọc tiếp

 

Chuộc lương tâm

Cách đây hơn hai chục năm, hồi tôi học cấp III, đồng hồ đeo tay còn là thứ xa xỉ và khan hiếm. Một hôm, thằng bạn cùng bàn sắm được một chiếc đồng hồ mới toanh, nó đeo đồng hồ rồi xắn tay áo lên trông thật oách làm sao, khiến cả lớp phục lăn.

Chỉ vài hôm sau đã thấy mấy thằng khác cùng lớp đua nhau sắm đồng hồ đeo tay. Ngay cả trong giấc mơ tôi cũng ao ước được như chúng nó: sắm một chiếc đồng hồ để mọi người trông thấy mà thèm.

Hôm chủ nhật, tôi về nhà chơi. Lấy hết lòng can đảm, tôi nói với mẹ: "Mẹ ơi, con muốn mua một cái đồng hồ đeo tay, mẹ ạ!"

Mẹ tôi trả lời: "Con này, nhà mình đến cháo cũng sắp sửa chẳng có mà ăn nữa, lấy đâu ra tiền để sắm đồng hồ cho con?"

Nghe mẹ nói thế, tôi rất thất vọng, vội quáng quàng húp hai bát cháo rồi chuẩn bị về trường. Bỗng dưng bố tôi hỏi: "Con cần đồng hồ làm gì thế hả?"

Câu hỏi của bố nhen lên một tia hy vọng trong lòng tôi. Rất nhanh trí, tôi bịa ra một câu chuyện: "Hồi này lớp con đang học ngày học đêm để chuẩn bị thi đại học, vì là lớp cuối nên bây giờ chúng con lên lớp không theo thời khoá biểu của trường nữa, cho nên ai cũng phải có đồng hồ để biết giờ lên lớp."

Nói xong, tôi nôn nóng chờ bố trả lời đồng ý, thế nhưng bố tôi chỉ ngồi xổm ngoài cửa chẳng nói câu nào.

Trở về ký túc xá nhà trường, tôi chẳng còn dám nằm mơ đến chuyện sắm đồng hồ nữa. Thế nhưng chỉ mấy hôm sau, bất chợt mẹ tôi đến trường, rút từ túi áo ra một túi vải hoa con tý rồi mở túi lấy ra một chiếc đồng hồ mác Thượng Hải mới toanh sáng loáng.

Tôi đón lấy nó, đeo ngay vào cổ tay, trong lòng trào lên một cảm giác lâng lâng như bay lên trời. Rồi tôi xắn tay áo lên với ý định để mọi người trông thấy chiếc đồng hồ của mình.

Thấy thế, mẹ tôi liền kéo tay áo tôi xuống rồi bảo: "Con này, đồng hồ là thứ quý giá, phải lấy tay áo che đi để giữ cho nó khỏi bị sây xước chứ! Con nhớ là tuyệt đối không được làm hỏng, lại càng không được đánh mất nó đấy! Thôi, mẹ về đây."

Tôi tiễn mẹ ra cổng trường rồi hỏi: "Sao nhà mình bỗng dưng lại có tiền thế hở mẹ?" Mẹ tôi trả lời: "Bố mày bán máu lấy tiền đấy!"

Bố đi bán máu để kiếm tiền mua đồng hồ cho tôi? Trời ơi! Đầu óc tôi quay cuồng, ngực đau nhói. Tiễn mẹ về xong, tôi tháo chiếc đồng hồ ra, bọc kỹ mấy lớp vải như cũ cất vào cái túi con tý mẹ đưa.

Ngay hôm ấy, tôi hỏi thăm các bạn xem có ai cần mua đồng hồ mới không. Các bạn hỏi tôi tại sao có đồng hồ mà lại không đeo, tôi bảo tôi không thích. Họ chẳng tin, cho rằng chắc hẳn đồng hồ của tôi có trục trặc gì đấy, vì thế chẳng ai muốn mua nó.

Cuối cùng tôi đành phải nhờ thầy chủ nhiệm lớp giúp tôi tìm người mua đồng hồ và thành thật kể lại đầu đuôi câu chuyện cho thầy nghe, vừa kể vừa nước mắt lưng tròng.

Thầy chủ nhiệm nghe xong bèn vỗ vai tôi và nói: "Đừng buồn, em ạ. May quá, thầy đang cần mua một chiếc đồng hồ đây, em để lại nó cho thầy nhé!" Thầy trả tôi nguyên giá, còn tôi thì dùng số tiền đó nộp hai tháng tiền ăn ở nhà ăn tập thể.

Có điều khó hiểu là sau đó chưa bao giờ tôi thấy thầy chủ nhiệm đeo đồng hồ cả. Mỗi lần tôi hỏi tại sao thì thầy chỉ cười không nói gì.

Về sau tôi thi đỗ đại học rồi ra trường và làm việc ở một tỉnh lị xa quê. Câu chuyện chiếc đồng hồ kia cứ mãi mãi đeo bám ám ảnh tôi.

Trong một dịp về quê thăm gia đình, tôi tìm đến nhà thầy chủ nhiệm cũ và hỏi chuyện về chiếc đồng hồ ấy. Thầy tôi bây giờ đã già, tóc bạc hết cả. Thầy bảo: "Chiếc đồng hồ vẫn còn đây."

Nói rồi thầy mở tủ lấy ra chiếc túi vải hoa nhỏ xíu năm nào mẹ tôi đưa cho tôi. Thầy mở túi, giở từng lớp vải bọc, cuối cùng chiếc đồng hồ hiện ra, còn mới nguyên !

Tôi kinh ngạc hỏi: "Thưa thầy, tại sao thầy không đeo nó thế ạ?" Thầy chủ nhiệm từ tốn trả lời: "Thầy đợi em đến chuộc lại nó đấy!"

Tôi hỏi tiếp: "Thưa thầy, vì sao thầy biết em sẽ trở lại xin chuộc chiếc đồng hồ ạ?" Thầy bảo: "Bởi vì nó không đơn giản chỉ là chiếc đồng hồ, mà điều quan trọng hơn, nó là lương tâm của một con người."

đã bao giờ các bạn đòi hỏi bố mẹ như thế chưa ?

4
9 tháng 7 2015

Lê Quang Phúc: Dô duyên vừa phải thôi chứ, người ta đăng thì kệ người ta đi.

9 tháng 7 2015

người ta muốn gửi hay làm j thì kệ người ta chứ

 Có lần làm bài thi, vội vàng nộp bài, nhìn lại mới thấy mình chưa viết tên, hơn nữa lúc căng thẳng quá nên quên luôn tên mình là gì. Bất chợt nghĩ ra một cách, tôi tát vào mặt đứa ngồi cạnh, nó mách giáo viên : Thầy ơi XXX đánh em. Rốt cuộc tôi cũng nhớ được tên mình. – Từ nhỏ tôi đã luyện tập tuyệt chiêu nhìn tay người khác viết để đoán họ viết chữ gì, luyện đến khi thi...
Đọc tiếp

 Có lần làm bài thi, vội vàng nộp bài, nhìn lại mới thấy mình chưa viết tên, hơn nữa lúc căng thẳng quá nên quên luôn tên mình là gì. Bất chợt nghĩ ra một cách, tôi tát vào mặt đứa ngồi cạnh, nó mách giáo viên : Thầy ơi XXX đánh em. Rốt cuộc tôi cũng nhớ được tên mình.

 

– Từ nhỏ tôi đã luyện tập tuyệt chiêu nhìn tay người khác viết để đoán họ viết chữ gì, luyện đến khi thi đại học thì trình độ đã thành xuất quỷ nhập thần luôn rồi.

– Hồi đó mỗi lần thi Địa lý tôi đều mang theo một hộp sữa tươi Deluxe vào phòng thi. Vì mặt sau của hộp sữa có in hình bản đồ thế giới rất chi tiết.

– Đề thi trắc nghiệm, tôi và thằng bạn trao đổi bài với nhau, cứ thằng này hỏi câu nào thì thằng kia sẽ tùy đáp án mà chỉ vào một nữ sinh nào đó. Thế là cứ ABCD mà tới thôi.

– Có lần thi tiếng anh, tôi hỏi bài một bạn nữ, bạn ấy tự chỉ vào mình, tôi liền đổi đáp án từ A thành D.
(ai hiểu được 2 cái trên này thì đúng là thâm nhọ nồi lắm đó =)))))

– Tôi đi thi đại học, vừa vào phòng thi liền tươi cười nói với giám thị : Ơ, hôm nay là chú gác thi ạ. Thế là trong suốt quá trình thi, tôi được cố tình ngó lơ, muốn làm gì thì làm. Thi xong, lại tươi cười nói với giám thị : Chào chú cháu về. Ra khỏi phòng thi thì nghe thấy giám thị hỏi lẫn nhau : Cháu của anh hả? Giám thị khác ngạc nhiên : Không phải cháu của anh sao?! Hehe~

– Giao kèo trước khi thi : A (ây da = kìa), B (逼题 tạm hiểu là hấp diêm), C (cây cỏ đồng âm đờ mờ/đệch), D (你大爷 tạm hiểu là thằng cha mày). Lúc nộp bài, một đứa trong nhóm bỗng nhiên nói lớn : Đờ mờ, đờ mờ, hấp diêm kìa, hấp diêm, hấp diêm kìa, đệch thằng cha mày!

– Tôi sẽ không bao giờ quên vẻ mặt mờ mịt của giám thị khi tôi dùng máy tính trong lúc thi tiếng Anh.

– Tôi là giáo viên. Cảm ơn chủ thớt đã dụ mấy đứa nhỏ nói ra biết bao nhiêu là cách gian lận.

– Đợi thằng giỏi nhất lớp làm bài xong, nộp bài. Sau đó nó xin giám thị cho nó viết thông báo lên bảng để cả lớp theo dõi. “Cử người ở lại sau khi thi để vệ sinh phòng học, xong thì đến gặp giáo viên chủ nhiệm, sau đó nhận bài tập thêm ở chỗ giáo viên toán, những người còn lại thi xong có thể về” dịch ra có nghĩa là : Đầu tiên tìm aaa, sau đó giải bbb, tiếp tục từ đó suy ra ccc blabla.

– Toàn dân chú ý, trong lúc chúng ta chia sẻ kinh nghiệm quay bài thì cũng có một đoàn giáo viên mắt nhìn weibo miệng nở nụ cười. Các thầy các cô, đều là người một nhà, xin hãy chừa cho những đóa hoa tương lai của tổ quốc một con đường sống.

– Đồng phục là váy, tôi dán tài liệu trên đùi, thỉnh thoảng nhấc chân để quay bài. Nhiều lần khiến giám thị để ý, nói với tôi : Nếu em muốn đi wc thì nhanh đi rồi quay lại làm bài tiếp, đừng để ảnh hưởng kết quả bài làm.

– Là một giáo sư gương mẫu, tôi quyết định phải xem hết cmt thật cẩn thận.

– Nghiền phao thành bột rồi thổi vào không khí, sau đó cảm nhận kiến thức bằng mỗi một lỗ chân lông, cảm nhận xong tay cầm bút ào ào viết đáp án!

– Anh bạn mang máy tính đi thi tiếng Anh trên kia, tôi chính là vị giám thị đó đây!

1
6 tháng 3 2016

Cũng hay lắm đó,bạn à!

"Giúp tôi giải toán" trên Online Math đã trở thành một diễn đàn hết sức sôi động cho các bạn học sinh, các thầy cô giáo và các bậc phụ huynh từ mọi miền đất nước. Ở đây các bạn có thể chia sẻ các bài toán khó, lời giải hay và giúp nhau cùng tiến bộ. Để diễn đàn này ngày càng hữu ích, các bạn lưu ý các thông tin sau đây:I. Nội qui tham gia "Giúp tôi giải toán"1. Không đưa câu hỏi...
Đọc tiếp

"Giúp tôi giải toán" trên Online Math đã trở thành một diễn đàn hết sức sôi động cho các bạn học sinh, các thầy cô giáo và các bậc phụ huynh từ mọi miền đất nước. Ở đây các bạn có thể chia sẻ các bài toán khó, lời giải hay và giúp nhau cùng tiến bộ. Để diễn đàn này ngày càng hữu ích, các bạn lưu ý các thông tin sau đây:

I. Nội qui tham gia "Giúp tôi giải toán"

1. Không đưa câu hỏi linh tinh lên diễn đàn, chỉ đưa các bài mà mình không giải được hoặc các câu hỏi hay lên diễn đàn;

2. Không trả lời linh tinh, không phù hợp với nội dung câu hỏi trên diễn đàn.

3. Không tic "Đúng" vào các câu trả lời linh tinh nhằm gian lận điểm hỏi đáp.

Các bạn vi phạm 3 điều trên sẽ bị giáo viên của Online Math trừ hết điểm hỏi đáp, có thể bị khóa tài khoản hoặc bị cấm vĩnh viễn không đăng nhập vào trang web.

II. Cách nhận biết câu trả lời đúng

Trên diễn đàn có thể có rất nhiều bạn tham gia giải toán. Vậy câu trả lời nào là đúng và tin cậy được? Các bạn có thể nhận biết các câu trả lời đúng thông qua 6 cách sau đây:

1. Lời giải rõ ràng, hợp lý (vì nghĩ ra lời giải có thể khó nhưng rất dễ để nhận biết một lời giải có là hợp lý hay không. Chúng ta sẽ học được nhiều bài học từ các lời giải hay và hợp lý, kể cả các lời giải đó không đúng.)

2. Lời giải từ các giáo viên của Online Math có thể tin cậy được (chú ý: dấu hiệu để nhận biết Giáo viên của Online Math là các thành viên có gắn chứ "Quản lý" ở ngay sau tên thành viên.)

3. Lời giải có số bạn chọn "Đúng" càng nhiều thì càng tin cậy.

4. Người trả lời có điểm hỏi đáp càng cao thì độ tin cậy của lời giải sẽ càng cao.

5. Các bài có dòng chữ "Câu trả lời này đã được Online Math chọn" là các lời giải tin cậy được (vì đã được duyệt bởi các giáo viên của Online Math.)

6. Các lời giải do chính người đặt câu hỏi chọn cũng là các câu trả lời có thể tin cậy được.

III. Thưởng VIP cho các thành viên tích cực

Online Math hiện có 2 loại giải thưởng cho các bạn có điểm hỏi đáp cao: Giải thưởng chiếc áo in hình logo của Online Math cho 5 bạn có điểm hỏi đáp cao nhất trong tháng và giải thưởng  thẻ cào 50.000đ hoặc 2 tháng VIP cho 6 bạn có điểm hỏi đáp cao nhất trong tuần. Thông tin về các bạn được thưởng tiền được cập nhật thường xuyên tại đây.

Tham gia Hỏi đáp

2
7 tháng 1 2022

báo cáo

2 tháng 11 2022

Sao olm làm bài mà  mất