K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

12 tháng 4 2021

Những buổi sáng đẹp trời, em cùng các bạn thường cắp sách tới trường với tâm trạng háo hức phấn khởi. Bởi niềm vui của tuổi thơ chúng em là những giây phút túm năm tụm bảy trước giờ học hay giờ ra chơi, những giây phút ngắm cảnh sân trường vào buổi sớm mai.

Bầu trời trong xanh, thoáng đãng, không khí rất trong lành. Chỉ có tiếng lá cây xào xạc và tiếng chim hót líu lo. Lúc này, sân trường thật tĩnh mịch, yên ả. Có rất ít học sinh đến trường. Những ánh đèn trong lớp học dần được thắp sáng, những chiếc quạt cũng dần bật lên, để lộ những hàng ghế màu vàng. Ba dãy nhà tầng được xếp theo hình chữ L, để lại một khoảng sân trống rỗng với lá cờ đỏ sao vàng bay phấp phới, cũng chẳng có tiếng học sinh nô đùa. Mặt trời đã nhô lên, trông giống như quả bóng khổng lồ. Những tia nắng dìu dịu chiếu xuống sân trường làm nó sáng hẳn lên. Những giọt sương sáng sớm đọng lại trên những chiếc lá xanh non long lanh như những hạt ngọc. Một vài phút sau, học sinh đến nhiều hơn. Bây giờ, sân trường đã náo nhiệt hơn lúc trước. Tiếng học sinh cười, nói vang dội khắp sân trường. Mỗi bạn chơi một trò, bạn thì đá cầu, bạn thì nhảy dây... Chốc chốc tiếng reo hò lại rộ lên thán phục cổ vũ cho những người thắng cuộc. Trên cành phượng, cành xà cừ những chú chim sẻ, chim chích bông đua nhau nhảy nhót, cất tiếng hót líu lo như muốn cổ vũ, hoà mình với những cuộc vui phía dưới. Các thầy, cô giáo đều đã đến trường để chuẩn bị bài giảng của mình. Bác trống nằm im nhìn chúng em. Các khu nhà sáng rực lên như được rát vàng. Mấy phút sau, tiếng trống vào học vang lên: "Tùng! Tùng! Tùng!", thế là giờ học bắt đầu. Bên ngoài không khí lại tĩnh mịch, yên lặng trở lại. Chỉ còn lá cờ bay phần phật và tiếng cô giáo giảng bài vang vang.

Em rất thích quang cảnh của buổi sớm mai vì đó là một quang cảnh yên tĩnh và thơ mộng đáng nhớ.

21 tháng 1 2021

em bé nhà em là như vậy đó, ( tùy theo em bé nhà ai bạn tả nha) em sẽ luôn gần gũi ,chăm sóc em từng chút một để em có thể lớn lên và tận hưởng tình yêu thương của bố mẹ , người thân.  em rât đứa bé

8 tháng 6 2019

Tôi là cô bé được sinh ra trong gia đình trí thức và được sống trong muôn vàn tình thương bao la. Tuổi thơ tôi là những chuỗi ngày hạnh phúc với ba mẹ và em trai. Dù ba mẹ tôi chỉ là những công nhân viên nhà nước bình thường với những đồng lương ít ỏi nhưng không vì vậy mà chị em tôi lại bị thua kém với bạn bè đồng trang lứa.

Tôi và em trai luôn được ba mẹ cho những gì tốt nhất và hạnh phúc nhất. Gia đình tôi tuy không phải là đại gia về vật chất nhưng có lẽ là đại gia của tình yêu thương hạnh phúc và trên hết là đại gia của nền tri thức trí tuệ. Từ nhỏ tôi luôn được ba mẹ kể về sự ham học và vượt lên nghị lực, vượt qua cái nghèo để trở thành người có ích và được nhiều người nể trọng như các cậu, các dì và ba mẹ tôi.

Chính vì hiểu được điều đó và được ba mẹ dạy dỗ nên suốt quãng đời đi học tôi luôn giữ vững được thành tích học sinh giỏi của mình. Tôi tự hào và sung sướng khi mình được khen là thông minh và học giỏi, thầy cô khen, bạn bè nể. Ngay cả trong chính gia đình mình tôi cũng luôn được coi là một cô bé học giỏi, là gương của các em. Tôi biết lúc ấy mình là niềm tự hào của ba mẹ.

Rồi chặng đường cam go thứ nhất trong cuộc đời học sinh, kỳ thi tốt nghiệp cấp 2 cũng đã đến. Có lẽ đối với mọi người, đó cũng chỉ là một cuộc thi chuyển cấp bình thường mà thôi, nhưng đối với tôi, một cô bé 15 tuổi, kỳ thi này như một đỉnh núi cao cần rất nhiều cố gắng để vượt qua.

Tôi được ba mẹ lo lắng cho từng miếng ăn, giấc ngủ. Ba mẹ tiết kiệm tiền, nhịn ăn, bớt phần sữa của em trai để tìm mua những loại thuốc bổ não tốt nhất cho tôi lúc ấy. Ba mẹ tìm mua cho tôi những cuốn sách tham khảo hay để tôi có thể tiếp thu hết những kiến thức hay nhất, để làm bài thi một cách tốt nhất. Và hơn hết là tôi có thể bước đến tương lai, bước đến cánh cửa đại học một cách thuận lợi hơn khi mình được học trong một trường cấp 3 tốt.

Và lúc ấy trở thành học sinh trường THPT Bùi Thị Xuân là cả một giấc mơ đối với tôi. Tôi quyết tâm học thật tốt để có thể là niềm tự hào của cha mẹ, và cũng chính vì lý do ấy cùng với sự kỳ vọng, yêu thương của ba mẹ dành cho tôi mà khi còn một ngày nữa là ngày thi đến, tôi đã học thuộc hết và trả bài cho mẹ một cách tự tin những bài thơ, tiểu sử tác giả, định nghĩa, định lý công thức toán học, vật lý.

Thật vậy, tôi đã hoàn thành bài thi môn đầu tiên của mình là môn Văn, tôi cảm nhận được niềm vui và hạnh phúc của ba mẹ khi con gái mình đã làm bài tốt. Rồi tôi bước vào môn thi thứ hai là môn Lý, ngày đó là ngày đã cho tôi bài học quý giá. Khi ấy vừa kết thúc bài thi, tôi vui vẻ ra về với tâm trạng của một sĩ tử làm bài tốt.

Tôi khoe với ba rằng mình làm bài rất tốt vì dạng bài tập đó tôi đã được thầy cô cho làm rất nhiều lần rồi và tôi chắc chắn rằng mình đã làm bài đúng. Hai cha con tôi về nhà trong tiếng cười nói vui vẻ, về đến nhà tôi hớn hở gọi điện cho thím, cũng là một giáo viên dạy Lý cấp 2 để nói kết quả mình làm được. Tôi đọc rành mạch những lời giải, công thức mà mình làm và rồi tôi biết được một sự thật đau đớn rằng mình đã làm đúng tất cả nhưng không đúng đáp số, chỉ vì tôi bất cẩn nhìn nhầm số của đề bài.

Và điểm 10 tôi ước mơ giờ chỉ còn là 6,5 với 5 điểm lý thuyết nếu đúng trọn vẹn và 5 điểm của bài toán đã vì tính bất cẩn của tôi giờ chỉ còn lại 1,5 điểm. Ba mẹ không la mắng vì sợ tôi sẽ ảnh hưởng đến những môn thi sau, nhưng tôi biết buổi tối hôm ấy ba mẹ đã khóc. Những giọt nước mắt ấy đã âm thầm hiện hữu trên đôi mắt của ba mẹ tôi cho đến ngày tôi nhận kết quả thi dù rằng những môn thi sau tôi đều làm bài tốt.

Kết thúc kỳ thi, khi bạn bè vui vẻ đi chơi thì tôi lại lầm lũi ở nhà một mình chờ đợi ngày có kết quả. Những cố gắng của tôi cũng đã được ghi nhận qua điểm số cao, khi tất cả học sinh trong trường tôi rất ít bạn có điểm thi Văn 9,5 điểm thì tôi lại có được con số ấy. Môn Lý rất ít học sinh được trọn vẹn 5 điểm lý thuyết thì tôi lại có được con số ấy. Nhưng tất cả rồi cũng đã bị tôi hủy hoại do tính bất cẩn của mình với kết quả tốt nghiệp loại khá vì có một môn thi dưới 7 điểm.

Tôi đã khóc rất nhiều cho cái tuổi 15 ấy, bạn bè liên tục gọi điện hỏi thăm tôi về kết quả thi, ba mẹ xấu hổ khi mọi người hỏi về kết quả của tôi, ngày các bạn về trường chia tay thầy cô thì tôi lại trốn đi vì xấu hổ. Và đau đớn hơn cả là cái nhìn của mọi người đối với tôi, người ta không nhìn vào chặng đường 9 năm cố gắng của tôi mà chỉ nhìn vào bài thi do một phút bất cẩn.

Tôi không còn là cô bé học giỏi ngày nào nữa, không còn là tấm gương cho các em và hơn hết là sự khinh miệt của người bạn thân mình coi như chị em bấy lâu nay. Khi tôi không nghe điện thoại của nhỏ, tôi đã được bạn tôi tặng cho một câu nói sẽ là mãi mãi trong lòng tôi: “Sao không nghe điện thoại vậy? Hay là làm bài thi ít điểm quá nên xấu hổ hả”. Một câu nói nhưng dạy cho tôi rất nhiều điều, dạy tôi biết thế nào là nỗi đau của sự thất bại, hậu quả của tính bất cẩn và bài học về “chọn bạn mà chơi” của ông bà xưa.

Rồi tôi lớn lên cùng với nỗi đau nhớ đời ấy, tôi vẫn cứ học và không để ý đến những gì xung quanh mình, không cần biết về những lời nói của người đời, chỉ biết học và biết đến gia đình tôi có ba mẹ và em trai tôi. Tôi không cần bất cứ ai nghĩ mình là một người giỏi cả, tôi chỉ cần mình là một người con ngoan của ba mẹ là đủ.

Năm em trai tôi thi lớp 9, dù đối với tôi đã 7 năm trôi qua, nhưng bài kiểm tra ấy vẫn luôn là kỉ niệm sâu xắc nhất đối với em.

~Hok tốt~

5 tháng 5 2018

Những buổi sáng đẹp trời, em cùng các bạn thường cắp sách tới trường với tâm trạng háo hức phấn khởi. Bởi niềm vui của tuổi thơ chúng em là những giây phút túm năm tụm bảy trước giờ học hay giờ ra chơi, những giây phút ngắm cảnh sân trường vào buổi sớm mai.

5 tháng 5 2018

Trường em đẹp lắm ! Đẹp nhất là những buổi sớm mai trước giờ vào học

16 tháng 5 2020

Trường mình đẹp lắm! Đẹp nhất là những buổi sớm mai trước giờ vào học. Lúc ấy, ông mặt trời vừa nhô lên lơ lửng như một quả bóng vàng khổng lồ, tỏa những tia nắng dìu dịu xuống vạn vật. Đất trời bừng tình dậy sau một đêm dài. Đó cũng là lúc tụi nhỏ chúng mình ríu rít đến trường để được ngắm những cảnh đẹp của một ngày nắng mới.

Sân trường lúc này mới nhộn nhịp, tấp nập làm sao! Nhìn từ xa như có một đàn bướm trắng rập rờn bay lượn trong nắng sớm. Màu áo, màu khăn quàng hòa lẫn trong sương sớm bàng bạc. Hai cánh cổng trường mở ra từ lúc nào. Người ra, người vào nhộn nhịp không khác gì một ngày hội. Giữa sân trường, những cây điệp, cây phượng cành lá còn đọng những hạt sương sớm long lanh như những viên ngọc giữa màu xanh lục cùa tán lá, như vui mừng chào đón những người bạn thân quen. Sân trường sôi động hẳn lên bởi tiếng cười, tiếng nói râm ran. Những em học sinh lớp Một vai mang cặp, tay xách bình nước được ba mẹ đưa đến tận lớp học, gương mặt còn ngơ ngác. Những học sinh lớp trên thì bạo dạn hẳn bởi đã quen trường quen lớp nên chạy nhảy đùa nghịch như những chú bê con nô đùa trên đồi cỏ.

Khắp sân trường, những trò chơi của tuổi nhỏ diễn ra sôi động, hấp dẫn. Chỗ này chơi bi, chỗ kia đá cầu, chỗ nọ đuổi bắt nhau… Chốc chốc tiếng reo hò lại rộ lên thán phục, cổ vũ cho đường bay của những trái cầu đẹp mắt hay một đường bi chính xác được bắn ra từ một “xạ thủ” nào đó. Nhóm các bạn gái cũng không kém phần sôi động. Trò chơi nhảy dây quen thuộc lúc nào cũng hấp dẫn mọi người. Sợi dây uốn lượn lên xuống nhịp nhàng với những bước nhảy đẹp mắt, trông các bạn như những “nghệ sĩ xiếc” chơi trò nhảy dây trên màn ảnh nhỏ. Trên cành điệp, cành phượng cao tít, những chú chìa vôi, chim sẻ, chích bông… cũng đua nhau cất tiếng hót líu lo như muốn cổ vũ, hòa mình với cuộc vui bên dưới. Mình cũng tham gia tích cực vào trò chơi kéo co. Bởi mình kéo rất khỏe và thường đem vê chiên thăng cho đồng đội nên được các bạn đặt cho cái tên ngồ ngộ: “đầu máy xe lửa”. Ở trong các hành lang của lớp học, rải rác một số nhóm đang chụm đầu vào nhau bàn bạc sôi nổi về những bài tập chưa giải được.

Hòa trong khí thế sôi động ấy, những bản nhạc thiếu nhi phát ra từ cái loa phóng thanh đặt ở phòng thiết bị nghe sao mà náo nức, rộn rã. Quang cảnh sân trường của mình trước giờ vào học: tấp nập, nhộn nhịp chẳng khác nào một ngày hội “Phù Đổng” thi tài đua sức.

Dẫu mai đây, chúng mình phải chia tay với những ngày vui của tuổi thơ thì dư âm của của những buổi sáng dẹp trời trong cái sân trường trước buổi học mãi đọng lại trong tâm hồn với hương vị ngọt ngào, êm dịu nhất.

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, mới ngày nào em mới chỉ là một cô bé lớp một rụt rè núp sau lưng mẹ vậy mà giờ đây đã gần năm năm em theo học tại ngôi trường thân yêu này.

Ngôi trường của em đã được xây cách đây từ rất lâu rồi nên trông nó có một vẻ gì đó rất trang nghiêm và cổ kính. Trường em có tổng cộng ba tòa nhà, hai dãy nhà để xe cho học sinh và một dãy nhà để xe dành cho giáo viên. Ở giữa sân trường còn có một hồ nước rất rộng trồng hoa sen. Hè về những bông hoa sen nở hồng thắm như tô điểm cho ngôi trường của em thêm đẹp hơn. Xung quanh hồ còn có hàng rào cẩn thận để bảo đảm an toàn cho học sinh. Các dãy nhà được xây theo hình chữ U với các bức tường phủ sơn vàng óng toát lên vẻ thân thương, gần gũi.

Trong các lớp học ngoài những những vật dụng cần thiết như bàn ghế, bảng đen, phấn trắng còn có rất nhiều những thiết bị hiện đại khác như máy chiếu, máy in,…phục vụ cho công việc học tập. Đằng sau trường là một khu đất rất rộng dùng làm nơi để học thể dục và thi đấu thể thao. Trước cửa mỗi lớp học có những bồn hoa bé bé xinh xinh với những bông hoa màu sắc nổi bật thu hút những anh ong chị bướm đến hút mật đùa vui. Ngoài ra, trên sân trường còn có rất nhiều những cây bóng mát khác nhau như cây phượng với sắc đỏ rực rỡ, cây bàng với sắc xanh ngọc dịu mát,…

Đội ngũ giáo viên trường em đều là những thầy cô với chuyên môn cao và nhiệt huyết đối với nghề. Các thầy cô luôn luôn hết mình và tận tâm đối với nghề, luôn coi học sinh như con của mình mà chăm sóc, dạy dỗ. Học sinh trong trường ngoan ngoãn và chăm chỉ học tập, tu dưỡng đạo đức, kính thầy, yêu bạn. Em cảm thấy mình rất may mắn khi có thể được học tập tại môi trường lành mạnh này.

Em yêu trường em nhiều lắm. Hình ảnh của ngôi trường thân yêu sẽ mãi mãi khắc sâu vào trong tâm trí em như đánh dấu cả một quãng thời gian tuổi thơ tươi đẹp đầy nắng và gió.

19 tháng 9 2021
Dễ mà có cần mình chụp bài cho không
4 tháng 5 2021

 những kí ức tuyệt đẹp gắn liền với dòng sông. Tôi cũng là một trong số những đứa trẻ như thế. Có lẽ tôi có kỉ niệm với dòng sông nhất đó là cảnh buổi chiều trên sông.

Những buổi chiều hè trên dòng sông tôi là đông đúc nhất. Bởi khi ấy lũ trẻ chúng tôi đều được nghĩ họ rủ nhau ra bờ sông chơi. Chúng tôi nghịch cát trên bãi bồi ven sông, xây thành những hình thù kì quặc, rồi ném cát trêu đùa nhau. Những ngày sông cạn lũ chúng tôi rủ nhau đi bắt trai về nấu. Mò dưới những viên đá lớn là những con trai to bự. Chúng tôi còn kháo nhau chọn ra con nào to nhất con nào sẽ có ngọc.

Rồi có cả những ngày chiều chúng tôi đứa nào đứa đấy rủ nhau ra sông tắm. Lúc ấy dòng sông lại ôm chúng tôi vào lòng hiền hòa che chở như một người mẹ ôm ấp con vào lòng. Nước sông mát rượi trong veo như đã được lọc qua một cái bể lớn nào đó. Nhưng có lẽ ấn tượng với tôi nhất chính là những buổi chiều được ngắm hoàng hôn trên sông cùng lũ bạn là Khi ánh hoàng hôn dần buông xuống, những đám mấy xanh nhường chỗ để hoàng hôn xuất hiện. Lúc này dòng sông được nhuốm một màu đỏ cam. Chúng tôi thường kháo nhau lúc ấy là dòng sông máu. Thế rồi chúng tôi cũng chả ai bảo ai chọn cho mình một chỗ để ngồi ngắm dòng sông. Thỉnh thoảng những cơn gió nhẹ thổi làm dòng sông lăn tăn gợn sóng trông thật tuyệt. Màu hơi sáng của hoàng hôn khiến chúng tôi nhận ra những chiếc cano đang trở về bến sau một ngày làm việc mệt mỏi.

Những chiếc thuyền làm cho dòng sông gợn những cơn sóng mệt mỏi vì dường như dòng sông giờ đây đã thấm mệt. Tiếng những chiếc cano ngày một gần và cuối cùng cũng đã cập bến dường như chúng cũng đã thấm mệt nên nằm yên trên bến mỏi. Đó cũng là lúc những người dân đi mò trai mò ốc mới trở về. Tiếng mọi người cười nói vui vẻ hỏi han nhau xem hôm nay có thu hoạch được nhiều không khiến cho khung cảnh yên tĩnh bỗng sôi động hẳn lên. Tiếng người nói sôi động một lúc rồi cũng tắt dần vọng ở phía xa kia rồi tắt dần trọng im lặng. Những đàn cá lúc này vội vã trở về nhà bơi thật nhanh làm xao động cả một mặt nước. Còn buổi tối cũng thật là đẹp nhất là những đêm trăng sáng . Trăng sáng ngồi tròn vành vạnh như một chiếc đĩa vàng soi bóng xuống dòng sông. Dòng sông nhận được những ánh sáng dìu dịu của trăng trở nên bàng bạc lấp lánh. Gió thổi lồng lộng mát mẻ vô cùng.

Đối với tôi dòng sông là một người bạn dễ thương dịu dàng chứ không lộng lẫy kiêu sa. Sông luôn đem đến sự vui thích cho tôi. Dù có đi đâu xa tôi cũng không thể nào quên được nơi gắn liền với tuổi thơ tôi.

Thế này đc hông

14 tháng 5 2019

Trời đã về chiều, nắng trên sân trường đã tắt. Chỉ còn gió lao xao trên những tán cây bàng, cây phượng. Ngoài quốc lộ động cơ xe máy ì ầm vọng vào. Chúng em đang học tiết cuối của buổi học hôm nay.

Một hồi trống dài bỗng vang lên rồi tắt lịm trong không gian. Từ các cửa lớp, học sinh ùa ra như ong vỡ tổ. Màu áo đồng phục trắng cả sân trường. Tiếng bước chân xen lẫn tiếng nói cười rộn rã. Những tốp năm, tốp ba... vừa hướng rà cổng trường vừa chuyện trò sôi nổi. Những bạn có điểm cao trong buổi học hôm nay vẻ mặt hớn hở nói cười tíu tít. Mấy bạn nam hiếu động rượt đuổi nhau huỳnh huỵch. Dòng người tuôn ra cổng trường mỗi lúc một đông. Hai cánh cửa sắt đã mở rộng. Phía bên ngoài rất đông phụ huynh đang chờ sẵn để đón con em của mình. Tổ trực cùng thầy chủ nhiệm ôm mấy cái biển hiệu và hai đoạn dây giăng ngang cho học sinh đi qua. Xe cộ hai đầu dừng cả lại nhường đường cho tụi nhỏ chúng em. Từ trong cổng trường, các khối lớp theo trình tự tiến ra cổng rồi. tỏa ra hai phía. Cuối cùng là những bạn đi xe đạp. Khi học sinh đã thưa dần, con đường được khai thông, và dòng người cùng xe cộ lại tấp nập ngược xuôi. Em cùng bạn Đức thong thả đạp xe, khoan khoái tận hưởng niềm vui sau một buổi học đạt kết quả tốt. Chúng em luôn nhớ lời cô giáo dặn, phải nghiêm túc chấp hành luật lệ giao thông, không dàn hàng ba, hàng bốn trên đường, không lạng lách đánh võng gây tai nạn cho người đi đường. Hai đứa chúng em vui vẻ chuyện trò một cách rôm rả, đến ngã ba, hai đứa mới chấm dứt để chia tay nhau, hẹn trưa mai sẽ gặp lại.

Chỉ vài phút nữa thôi, chúng em đã về tới nhà, về với mái ấm gia đình. Trong bữa cơm tối quây quần bên mâm cơm sốt dẻo, em sẽ khoe với cả nhà điểm mười môn Toán mà cô Hạnh đã cho cùng với lời tuyên dương trước lớp.

14 tháng 5 2019

thank you bạn ha thuy mi nha đang bí quá mà ko có bài