Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Vào một buổi sáng đẹp trời. Đó là một buổi sáng chủ nhật, tôi ra thăm vườn. Chợt thấy ai nói chuyện. Tôi ghé sát lại gần, thì ra đó là tiếng của giọt nước mưa đậu trên lá non và một vũng nước đục.
Giọt nước mưa nói:
-Ảnh bạn à hôm nay nhìn tôi thật xinh đẹp đúng k còn anh thì trông thật xấu xí
Vũng nước trả lời :
-Đúng đấy anh rất đẹp còn tôi thật xấu xí nhưng chúng ta k thể nhìn bề ngoài mà đánh giá người khác đâu.
Giọt nước vội tiếp lời
-Anh thử nói xem anh xấu xí thế kia thì làm được cái gì nào.
Vũng nước bình tĩnh nói :
-Tuy tôi xấu xí nhưng tôi làm được nhiều việc có ích. Tôi đã thấm xuống đất để đất tơi xốp, tôi cũng dùng để tưới rau được. Và rất nhiều việc khác cần tới tôi.
Nói xong nước đục bỏ đi. Đến chiều nó quay lại thì k thấy nước mưa đâu nữa thì ra giọt nước đó đã tan biến trong ánh nắng mặt trời.
Câu chuyện trên cho ta hiểu được k nên kiêu ngạo bởi vì chẳng có ai hoàn hảo. Mỗi người có một hoàn cảnh riêng. Chúng ta phải tôn trọng những người xung quanh.
Cơn mưa rào ào ạt của mùa hạ đi qua, để lại nỗi tiếc nuối khôn nguôi. Lũ trẻ con tha thẩn dưới sân nhà đùa chơi gấp thuyền thả trên vũng nước đọng lại. Bỗng, chúng nghe thấy tiếng khóc thút thít đâu đó. Hoá ra một giọt nước đọng trên cành ổi.
Vũng nước cất giọng nhẹ nhàng mà ấm áp hỏi:
- Làm sao em khóc?
Giọt nước vẫn còn ngân ngấn nước mắt, ngơ ngác nhìn quanh và trả lời.
- Em muốn về với mẹ.
- Thế mẹ em là ai?
- Mẹ em là mẹ mây đen. Sau khi đi cùng ông mưa, mẹ đã bay đi mất rồi mà em đuổi theo mãi không kịp.
Vũng nước mỉm cười và hỏi:
- Thế em từ đâu đến đây?
- Em vốn là đứa con của biển. Chúng em sống ở nơi đại dương xanh thẳm. Hằng ngày, chúng em nô đùa, cưỡi lên những con sóng và ào ạt chạy trốn tìm trên những bãi cát vàng giòn đầy nắng. Em được lớn lên trong vòng tay thương yêu của mẹ. Một ngày kia, khi đang nằm thả mình trong lòng đại dương, em bỗng thấy người mình trở nên bỏng rát. “Nóng quá! Nóng quá!”. Em thấy một lát sau mình bay lên và tụ hội lại trong một dám mây lớn. Càng lên cao em càng thấy không khí lạnh lẽo. Ông mặt trời như đang mặc áo giáp đen để ra trận. Gió thổi ào ào, bụi bay mù mịt.
- Bọn em đi chiến đấu à?
- Vâng, em thấy cả những chú mối từ đâu bay lại. Rồi em nhìn xuống, thấy mọi người vội vã tìm nơi trú ẩn. Sau đó, em cùng các bạn của mình lao như tên bắn xuống hoà vào mọi vật ở dưới hạ giới. Còn em ở lại trên chiếc lá xanh non này.
Vũng nước nhẹ nhàng an ủi:
- Em ạ! Em đã làm được một việc rất tốt. Em làm cho cây cối tốt tươi. Em cùng các bạn mưa tắm mát không gian. Em không phải buồn. Bây giờ em hãy nhìn ngắm cảnh vật thiên nhiên và ở lại cùng cây lá. Còn mẹ em đã bay về trời rồi.
Giọt nước phấn khởi, long lanh, rạng rỡ vì thấy mình bé nhỏ nhưng đã giúp ích được cho cuộc sống rất nhiều. Và rồi, giọt nước và vũng nước lại thầm thì kể cho nhau nghe câu chuyện về những vùng đất xa xôi, về những chuyến phiêu lưu bí ẩn...
Mặt trời vừa ló rạng, chú gà trống nhà em đã gáy vang. Em cũng từ từ bước xuống chiếc đệm êm ái rồi tận hưởng từng tia nắng ấm áp. Em bước ra vườn hít thở không khí thì thật bất ngờ, em đã tận mắt chứng kiến và nghe thấy cuộc trò chuyện giữa một vũng nước xấu xí và một giọt sương tráng lệ.
Giọt nước bất ngờ kêu lên :
- Eo ôi ! Sao bạn lại trông xấu xí vậy hả , vũng nước ?
Vũng nước liền nói :
- Giọt nước đấy à ! Sao trông cậu lại xinh đẹp và có một bộ quần áo lộng lẫy vậy?
Giọt nước nói với vẻ mặt khinh thường :
- Hứ! Tớ mà lại phải xinh đẹp chứ! Làm sao có thể xấu xí như cậu chứ !
Vũng nước liền tiếp lời :
- Cậu sai rồi. Tớ tuy không được xinh đẹp nhưng tớ đã giúp mẹ đất trở nên tươi xốp,màu mỡ hơn đấy.
Chưa kịp dứt lời, Giọt nước đã bị nắng gắt làm cho tan thành mây khói. Còn Vũng nước lại đang hòa mình vào đất mẹ, giúp ích cho đời.Thật là một cái kết xứng đáng cho cả hai. Giọt nước chỉ kiêu căng mà đã tự khiến mình nhận trái đắng, còn vũng nước tuy xấu xí nhưng lại rất có ích.
Cơn mưa rào ào ạt của mùa hạ đi qua, để lại nỗi tiếc nuối khôn nguôi. Lũ trẻ con tha thẩn dưới sân nhà đùa chơi gấp thuyền thả trên vũng nước đọng lại. Bỗng, chúng nghe thấy tiếng khóc thút thít đâu đó. Hoá ra một giọt nước đọng trên cành ổi.
Vũng nước cất giọng nhẹ nhàng mà ấm áp hỏi:
- Làm sao em khóc?
Giọt nước vẫn còn ngân ngấn nước mắt, ngơ ngác nhìn quanh và trả lời.
- Em muốn về với mẹ.
- Thế mẹ em là ai?
- Mẹ em là mẹ mây đen. Sau khi đi cùng ông mưa, mẹ đã bay đi mất rồi mà em đuổi theo mãi không kịp.
Vũng nước mỉm cười và hỏi:
- Thế em từ đâu đến đây?
- Em vốn là đứa con của biển. Chúng em sống ở nơi đại dương xanh thẳm. Hằng ngày, chúng em nô đùa, cưỡi lên những con sóng và ào ạt chạy trốn tìm trên những bãi cát vàng giòn đầy nắng. Em được lớn lên trong vòng tay thương yêu của mẹ. Một ngày kia, khi đang nằm thả mình trong lòng đại dương, em bỗng thấy người mình trở nên bỏng rát. “Nóng quá! Nóng quá!”. Em thấy một lát sau mình bay lên và tụ hội lại trong một dám mây lớn. Càng lên cao em càng thấy không khí lạnh lẽo. Ông mặt trời như đang mặc áo giáp đen để ra trận. Gió thổi ào ào, bụi bay mù mịt.
- Bọn em đi chiến đấu à?
- Vâng, em thấy cả những chú mối từ đâu bay lại. Rồi em nhìn xuống, thấy mọi người vội vã tìm nơi trú ẩn. Sau đó, em cùng các bạn của mình lao như tên bắn xuống hoà vào mọi vật ở dưới hạ giới. Còn em ở lại trên chiếc lá xanh non này.
Vũng nước nhẹ nhàng an ủi:
- Em ạ ! Em đã làm được một việc rất tốt. Em làm cho cây cối tốt tươi. Em cùng các bạn mưa tắm mát không gian. Em không phải buồn. Bây giờ em hãy nhìn ngắm cảnh vật thiên nhiên và ở lại cùng cây lá. Còn mẹ em đã bay về trời rồi.
Giọt nước phấn khởi, long lanh, rạng rỡ vì thấy mình bé nhỏ nhưng đã giúp ích được cho cuộc sống rất nhiều. Và rồi, giọt nước và vũng nước lại thầm thì kể cho nhau nghe câu chuyện về những vùng đất xa xôi, về những chuyến phiêu lưu bí ẩn...
Cơn mưa rào ào ạt của mùa hạ đi qua, để lại nỗi tiếc nuối khôn nguôi. Lũ trẻ con tha thẩn dưới sân nhà đùa chơi gấp thuyền thả trên vũng nước đọng lại. Bỗng, chúng nghe thấy tiếng khóc thút thít đâu đó. Hoá ra một giọt nước đọng trên cành ổi.
Vũng nước cất giọng nhẹ nhàng mà ấm áp hỏi:
- Làm sao em khóc?
Giọt nước vẫn còn ngân ngấn nước mắt, ngơ ngác nhìn quanh và trả lời.
- Em muốn về với mẹ.
- Thế mẹ em là ai?
- Mẹ em là mẹ mây đen. Sau khi đi cùng ông mưa, mẹ đã bay đi mất rồi mà em đuổi theo mãi không kịp.
Vũng nước mỉm cười và hỏi:
- Thế em từ đâu đến đây?
- Em vốn là đứa con của biển. Chúng em sống ở nơi đại dương xanh thẳm. Hằng ngày, chúng em nô đùa, cưỡi lên những con sóng và ào ạt chạy trốn tìm trên những bãi cát vàng giòn đầy nắng. Em được lớn lên trong vòng tay thương yêu của mẹ. Một ngày kia, khi đang nằm thả mình trong lòng đại dương, em bỗng thấy người mình trở nên bỏng rát. “Nóng quá! Nóng quá!”. Em thấy một lát sau mình bay lên và tụ hội lại trong một dám mây lớn. Càng lên cao em càng thấy không khí lạnh lẽo. Ông mặt trời như đang mặc áo giáp đen để ra trận. Gió thổi ào ào, bụi bay mù mịt.
- Bọn em đi chiến đấu à?
- Vâng, em thấy cả những chú mối từ đâu bay lại. Rồi em nhìn xuống, thấy mọi người vội vã tìm nơi trú ẩn. Sau đó, em cùng các bạn của mình lao như tên bắn xuống hoà vào mọi vật ở dưới hạ giới. Còn em ở lại trên chiếc lá xanh non này.
Vũng nước nhẹ nhàng an ủi:
- Em ạ! Em đã làm được một việc rất tốt. Em làm cho cây cối tốt tươi. Em cùng các bạn mưa tắm mát không gian. Em không phải buồn. Bây giờ em hãy nhìn ngắm cảnh vật thiên nhiên và ở lại cùng cây lá. Còn mẹ em đã bay về trời rồi.
Giọt nước phấn khởi, long lanh, rạng rỡ vì thấy mình bé nhỏ nhưng đã giúp ích được cho cuộc sống rất nhiều. Và rồi, giọt nước và vũng nước lại thầm thì kể cho nhau nghe câu chuyện về những vùng đất xa xôi, về những chuyến phiêu lưu bí ẩn...
Có một Giọt Nước Mưa đậu trên cánh đoá hồng nhung non tơ. Nó vừa được tia nắng sớm thức dậy, ngái ngủ vươn mình ngắm nhìn xung quanh. Rồi nó nhìn lại mình, sung sướng nghĩ bụng: “Chà ! Mình đẹp quá. Có lẽ muôn vật trong khu vườn này đều đang chiêm ngưỡng vẻ đẹp kiều diễm của mình !”.
Quả là Giọt Nước Mưa đẹp thật. Nó khoác bộ cánh trong veo, lóng lánh muôn màu sắc. Đó là bộ cánh được dệt bằng làn nước và những tia nắng mặt trời. Sắc xanh của chiếc lá non càng tô điểm thêm cho vẻ đẹp của nó. Giọt Nước Mưa nhún nhảy khoe mình. Nó nghĩ rằng chắc mọi người đang ngắm nó với những ánh mắt vừa ghen tị, vừa khâm phục.
Chợt Giọt Nước Mưa nhìn xuống. Nó trông thấy một vũng nước đục ngầu ngay dưới gốc cây hoa hồng. Trận mưa đêm qua lớn quá. Nước còn đọng từng vũng, chưa kịp ngấm hết. Giọt Nước Mưa kêu lên :
- Eo ôi ! Bác Vũng Nước ơi ! Sao mà bác bẩn thế ! Sao mà bác xấu xí thế ! Quần áo đẹp của bác đâu rồi ?
- Giọt Nước Mưa đấy à ! - Vũng Nước ôn tồn đáp lại. - Bác làm gì có quần áo đẹp ! Mà nếu có thì bác cũng chẳng đủ thời giờ để mặc mà ngắm nghía nữa, cô bé ạ!
- Nhưng trông bác xấu lắm. Bộ quần áo bẩn thỉu, phát khiếp lên được. Bác hãy nhìn tôi đây này ! Tôi mới lộng lẫy làm sao !
- Cô bé ạ, quần áo đẹp hay xấu thì quan trọng gì ! Vấn đề là làm sao để có ích cho đời chứ ! - Vũng Nước vẫn ôn tồn.
- Có ích ư ? Bác hãy xem mọi người đang thán phục nhìn tôi kia kìa ! Với bộ váy rực rỡ này, tôi đã góp phần làm đẹp cho khu vườn đấy thôi. Còn bác, bác xấu xí thế thì phỏng có ích gì ?
- Cháu đừng vội kiêu căng như vậy, cô bé ạ ! Bác đang phải tiếp nước cho đất mẹ để giữ độ ẩm cho khu vườn này. Nhờ thế mà cây cối xanh tươi quanh năm đấy. Quần áo bác đẹp hay xấu gì thì đâu có quan trọng. Chỉ lát nữa thôi, bác đã phải hoà tan vào lòng đất rồi.
Chẳng đợi Vũng Nước nói hết câu, Giọt Nước Mưa đã ngúng nguẩy quay đi. Nó uốn éo, nhảy nhót trên cành lá non tơ. “Mình đẹp quá đi mất” ! Nắng càng rực rỡ thì bộ váy của nó càng lóng lánh. Gió ban mai còn đưa đẩy chiếc lá, khiến cho nó càng thấy mình lộng lẫy hơn.
Mặt trời lên cao. Giọt Nước Mưa cảm thấy hình như mình đang bị thu nhỏ lại. Nó không còn đủ sức để nhún nhảy nữa. Nó khô dần. Khô dần, rồi tan biến.
Trong khi đó, Vũng Nước đọng vẫn cần mẫn thấm dần, thấm dần vào lòng đất. Vị nước mát lạnh, ngọt ngào tiếp sức cho từng chiếc rễ của cây hoa hồng. Cành lá rung rinh, rung rinh trong gió như muốn nói : “Cảm ơn bác Vũng Nước ! Cảm ơn bác Vũng Nước !”.
mk gợi ý cho bn nhé !
vũng nước đục ngầu rất bẩn ( xấu xí )
còn giọt nước mưa thì khác hoàn toàn
từ đó bn làm nổi bật tính cách của vũng nước và giọt nước mưa còn đọng trên lá non
cuộc trò truyện giữa hai nhân vật : giọt nước mưa còn đọng trên lá non chê vũng nước đục ngầu bẩn , xấu xí còn nó thì đẹp , khác hẳn với vũng nước và không muốn làm bạn với vũng nước
bn tự biến nó thành cuộc trò truyện nhé ! chúc bn hok tốt !
Gợi ý làm bài: Nên dùng ngôi kể thứ ba và chỉ cần hai nhân vật mà đề đã nêu. Mỗi nhân vật cần thể hiện được một nét đặc điểm hình dáng, tính cách, một quan điểm sống (tức là đã được nhân hoá). Giọt nước mưa trên lá non thì xinh đẹp nhưng kiêu ngạo và không tự biết mình; vũng nước đục ngầu trong vườn thì điềm đạm, hiểu rõ công việc mình đang làm, không quan tâm đén hình thức... Gọi là cuộc trò chuyện nên rất cần các cuộc đối thoại. Lời hội thoại cần phải ngắn gọn mà sâu sắc, thể hiện được tính cách của từng nhân vật.
Bố cục rõ ràng mạch lạc ( Khuyến khích bài làm có cách mở bài và kết thúc độc đáo).
Viết dưới dạng bài tự luận ngắn dài không quá một trang giấy thi.
- Yêu cầu về nội dung:
Bài văn phải ghi lại cuộc trò chuyện lí thú giữa hai nhân vật: Giọt nước mưa đọng trên lá non và vũng nước đục ngầu trong vườn. Qua cuộc trò chuyện lí thú này, người kể phải gửi gắm trong đó một nội dung giáo dục cụ thể. Đây là một câu chuyện tưởng tượng hoàn toàn
Cho 2 nhân vật là 1 giọt nước mưa còn đọng trên lá non và 1 vũng nước đục ngầu trong vườn .Hãy tưởng tượng lại cuộc trò truyện lý thú giữa 2 nhân vật và kể lại bằng 1 bài văn ngắn.
· Yêu cầu chung: - Yêu cầu về hình thức: Nên dùng ngôi kể thứ ba và chỉ cần hai nhân vật mà đề đã nêu. Mỗi nhân vật cần thể hiện được một nét đặc điểm hình dáng, tính cách, một quan điểm sống (tức là đã được nhân hoá). Giọt nước mưa trên lá non thì xinh đẹp nhưng kiêu ngạo và không tự biết mình; vũng nước đục ngầu trong vườn thì điềm đạm, hiểu rõ công việc mình đang làm, không quan tâm đén hình thức... Gọi là cuộc trò chuyện nên rất cần các cuộc đối thoại. Lời hội thoại cần phải ngắn gọn mà sâu sắc, thể hiện được tính cách của từng nhân vật. Bố cục rõ ràng mạch lạc ( Khuyến khích bài làm có cách mở bài và kết thúc độc đáo). Viết dưới dạng bài tự luận ngắn dài không quá một trang giấy thi. - Yêu cầu về nội dung: Bài văn phải ghi lại cuộc trò chuyện lí thú giữa hai nhân vật: Giọt nước mưa đọng trên lá non và vũng nước đục ngầu trong vườn. Qua cuộc trò chuyện lí thú này, người kể phải gửi gắm trong đó một nội dung giáo dục cụ thể. Đây là một câu chuyện tưởng tượng hoàn toàn · Yêu cầu cụ thể: + Mở bài: (0,25 điểm) Giới thiệu hoàn cảnh và nhân vật. + Thân bài: ( 2,5 điểm) Diễn biến cuộc trò chuyện lí thú của hai nhân vật. Giọt Nước Mưa xinh đẹp nhưng kiêu ngạo, không tự biết mình. Vũng Nước điềm đạm, hiểu rõ công việc mình đang làm, không quan tâm đến hình thức. + Kết bài: (0,25 điểm) Kết thúc câu chuyện. Ý nghĩa giáo dục trong thực tiễn cuộc sống.
Tôi vốn được sinh ra từ biển cả. Cuộc đời tôi gắn liền với những cuộc phiêu lưu thật dễ thương và kì thú.
Mẹ tôi, người có nước da xanh lơ màu trời, luôn vỗ về, âu yếm tôi. Ngày ngày, tôi theo mẹ đi khắp đó dây, lúc thì nhảy lăn tăn nô đùa với những chị rong biển dịu dàng, lúc thì trò chuyên với các chàng san hô trăng trẻo…
Thế rồi một hôm, tôi cảm thấy nóng bức và trong chốc lát, ông Mặt Trời đã hút tôi lên cao. Tôi được gió đưa đi khắp nơi, từ những rặng núi cao đến cánh đồng lúa chín như tấm thảm vàng. Nhưng hoàng hôn đã buông xuống, mọi vật quanh tôi chìm đắm trong giấc ngủ, tôi thấy nhớ mẹ, nhớ nhà và, ôi chao! Lạnh quá! Đang co ro chợt tôi bị rơi xuống một dòng sông nho nhỏ và hiền hòa. Ngày ngày tôi cùng các bạn có nhiệm vụ rất quan trọng: Làm vệ sinh cho mọi người sau giờ lao động. Các bà mẹ thường nhờ tôi kì cọ cho các cô các cậu bé nghịch bẩn.
Vào một buổi chiều nọ, tôi được bác nông dân mang về nhà, cho vào ấm và đun lên. Lúc đầu, tôi cầm thấy khoan khoái, dễ chịu vô cùng. Nhưng một lúc sau, tôi cảm thấy nóng bức quá mà bác nông dân nọ lại chẳng chịu ngừng tay. Những tiếng rên của tôi tuy nhỏ nhưng bác vẫn nghe:”e…e…e nóng quá", rồi đến lúc tôi rên to hơn: "ục… ục… ục… đừng đun nữa!", không chịu được, tôi đành buồn rầu bảo: "rè… rè… rè… vĩnh biệt" và thoát ra ngoài qua ống vòi. Sáng hôm sau, tôi nhập vào họ hàng liti nhà tôi và kết thành một đám mây bay bồng bềnh trên nền trời xanh ngắt, ơ trên ấy thật sung sướng. Chúng tôi luôn thấy mát mẻ và dễ chịu. Cứ rong ruổi hoài với những ngọn gió lang thang, chúng tôi lúc thì kết lại với nhau thành những tảng lớn, lúc thì phân tán thành những đám mây nhỏ. Có bạn thì muốn lại gần mặt trời, có bạn thì muốn lên cao, bạn thì muốn xuống thấp để nhìn cho rõ cảnh vật kì thú của núi đồi sông nước dưới kia… Một hôm tôi đang cùng bạn bè mình bay đến bàn bạc với đám mây mỡ gà ở phía chân trời. Bay mãi bay mãi mà đám mây kia vẩn cứ xa tít tắp. Mỏi mệt, nặng trĩu nỗi buồn, chúng tôi như muốn đứt hơi, đứng lơ lửng giữa tầng không. Thì bỗng nhiên bao nhiêu là mây dồn lại phía chúng tôi. Gió cứ vậy xua chúng tôi chạy đến chóng mặt rạ phía bắc. Rồi gió ngừng thổi. Cả bầu trời xám lại. Mặt trời chạy trốn từ lúc nào. Nhìn xuống phía dưới tôi thấy một dòng sông loáng nước. Và một cái đập chắn khổng lồ. Một cảnh tượng kì lạ, mới mẻ và thật hùng vĩ. Càng sa xuống thấp, tôi càng ngạc nhiên vì có những cột thép to lớn với những cánh tay rắn rỏi kéo căng những sợi dây điện to lớn. Tiếng thác đó, tiếng chạy ỳ ỳ của một cái máy nào rất lớn. Tôi biết ngav đây là sông Đà và kia là nhà máy thủy điện Hòa Bình.
Thế rồi trời nổi cơn mưa. Theo các bạn tôi lao nhanh xuống đất. Thật may mắn, tôi rơi ngay vào mặt nước sông Đà. Tôi chạy rất nhanh tới cái đập nước sừng sững trước mặt. Và chưa kịp suy nghĩ và ngắm cảnh tồi chạy như bay đến một dòng nước xiết. Thật là chóng mặt đến kinh khủng. Tôi thấy như có ai hút lấy tôi với một mãnh lực ghê gớm. Tôi hụt hẫng và cùng các bạn lao nhanh về phía ngọn thác đang đổ xuống ầm ầm phía xa. Chỉ nháy mắt tôi đã lao vào một vật gì thật cứng và tôi nghe rất rõ tiếng máy nhà máy điện đang chạy. Cuốn tôi phăng phăng xuống phía hạ lưu, dòng nước đã bắt đầu được hiền hòa hơn. Chúng tôi thong thả chảy dọc đê sông Hồng để được ngắm những bãi bắp non, những màu xanh trên những cù lao màu mỡ phù sa… Chúng tôi vẫn không quên những thích thú khi nhảy ào vào máy phát điện…
Tôi mê mải nghe các bạn kể về những xứ sở mà các bạn ấy đã đi. Bao nhiêu nơi kì thú mà qua lời kể, tôi thấy rằng mình còn thèm muốn được chu du. Thì ra họ hàng nước nhà tôi có khả năng du lịch rất nhiều nơi, cả trên trời lẫn dưới đất.
Một ngày nọ tôi bỗng nghe tiếng vỗ sóng dào dạt, vui tươi… Trước mặt tôi, mẹ biển cả yêu dấu đang mở lòng đón những đứa con trở về… Tôi nhìn màu nước xanh thẳm, tôi nếm vị mặn của muối mà rưng rưng, cảm động. Trên trời, những đứa con của mẹ hiền lại kết thành những đám mây bạc để tiếp tục cuộc hành trình mang lợi ích đến cho đời… Tôi muốn nghỉ ngơi trong lòng mẹ một thời gian. Rồi một ngày nào đó, tôi lại bay đi.